Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 114
Chử Đồng đứng ngay tại chỗ, nhìn Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài. Giản Bảo Bảo ở trên giường ô a hai tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ba bé rời đi. Chử Đồng thu hồi tầm mắt, lê bước chân cứng đờ đi tới mép giường, sau đó vô lực ngã xuống.
Giản Trì Hoài đi vào phòng dành cho khách, trong này chỉ có một cái giường lớn. Anh đem Nguyệt Nguyệt đặt lên giường. Bé con lúc được ẵm tới có đội cái mũ, lúc này lấy mũ xuống, một nhúm tóc bị vành nón đè ép quăn lên bây giờ vẫn còn chưa thẳng ra được như cũ.
Giản Trì Hoài hít thở thật sâu. Anh biết mình làm như như vậy căn bản chính là kết quả mà Phó Thời Thiêm rất muốn thấy, nhưng có một số chuyện không hay khó mà tránh khỏi được, lại càng không thể bình tĩnh được.
Phó gia.
Một chiếc Hong Qi L5 dừng lại ở cổng. Từ trên xe, tài xế bước xuống, mở cửa cho ông cụ đang ngồi ở sau xe ra.
Ông cụ tóc hoa râm, tinh thần minh mẫn khoẻ mạnh, chỗ nắm tay của cây quải trượng sáng bóng, ông bước qua cổng đi vào trong. Người làm vườn trong sân vẫn đang làm việc. Ông cụ ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt một cái liền trông thấy một bóng người đang đứng dưới tán cây.
Ông chống quải trượng bước tới. Tống Duy đang dựa lưng vào gốc cây, đứng một cách quật cường. Người giúp việc ở bên cạnh cũng không trông chừng cô nữa.
Đôi mắt cô hơi nhắm lại, hai chân tựa như mềm nhũn ra, nếu không phải vẫn còn một hơi cuối cùng để chống đỡ, cô đã sớm ngã xuống rồi.
“Tống Duy?” Ông cụ nhẹ giọng lên tiếng, tràn ngập vẻ không chắc chắn.
Tống Duy mở mắt ra, bình tĩnh nhìn ông cụ ôn hoà ở trước mặt. Cô bất chợt bừng tỉnh đứng thẳng người dậy, “ông... Phó, ông Phó.”
Ông cụ Phó nheo mắt lại nhìn về phía cô, “thật sự là cháu à! Tại sao cháu lại ở đây?”
Tống Duy lau mồ hôi đang chảy trên trán, “cháu, cháu...” Cô không biết phải nói như thế nào.
“Tiểu Ngũ vẫn luôn đi tìm cháu. Thế nhưng cháu, tại sao cháu lại ở đây chứ?”
Chuyện năm đó, Tống Duy nghĩ thầm ông cụ Phó nhất định là không biết. Ban đầu cô và em họ của Phó Thời Thiêm yêu nhau, anh ta dắt cô về ra mắt ông cụ, vì thế mọi người đều biết nhau. Tống Duy rũ mắt xuống, ông cụ một phát kéo tay của cô, “đi, cùng ông đi vào rồi nói.”
“Không, không được,” Tống Duy rút tay lại, “là Phó Thời Thiêm bảo cháu đứng ở đây, không được phép rời đi.”
“Cái gì?” Sắc mặt ông cụ chợt lạnh lẽo, “thằng phản nghịch! Còn dám làm ra chuyện như vậy. Cháu đừng sợ, có ông ở đây làm chỗ dựa cho cháu. Đi, nếu nó trở lại dám gây chuyện, bảo nó tới tìm ông!”
Tống Duy đi theo ông cụ Phó vào nhà. Sau khi hai người ngồi xuống ghế sa lon, ông cụ Phó tiếp tục hỏi, “cháu còn chưa nói cho ông biết, trong khoảng thời gian này cháu đã đi đâu? Cháu xem ông cũng già cả lẩn thẩn rồi, có phải cháu đã rời đi một hai năm gì rồi không?”
“Đúng vậy ạ.”
“Tại sao lại bỏ đi vậy? Rốt cuộc là tại sao?”
Ông cụ Phó đối xử với cô cũng không tệ. Tống Duy không biết có nên nói cho ông biết hay không. Đang lúc nói chuyện, Phó Thời Thiêm liền sải bước từ bên ngoài đi vào. Thấy hai người đang ngồi với nhau, sắc mặt anh khẽ đổi, “ông nội.”
Ông cụ Phó giơ quải trượng trong tay lên, hướng anh chỉ chỉ, “là mày bắt Tống Duy đứng ở ngoài sân à?”
“Dạ.”
“Ông đánh chết mày!” Ông cụ Phó giơ trượng lên, làm động tác muốn đập tới. Phó Thời Thiêm tiến lên hai bước, “ông nội, ông tới đây có chuyện gì sao?”
Ông cụ Phó thu lại quải trượng, “đi, mày theo ông lên lầu rồi nói.”
Ông cụ chậm rãi đứng dậy, vỗ nhẹ lên tay Tống Duy, “cháu cứ ngồi ở đây, đừng sợ, ông thay cháu dạy dỗ nó.” Nói xong, ông còn gọi người giúp việc tới, bảo bọn họ chuẩn bị trái cây và nước uống cho Tống Duy.
Phó Thời Thiêm đi tới cầu thang, chờ sau khi ông cụ bước qua, đỡ lấy cánh tay của ông.
Ông cụ Phó nghiêng đầu sang, hung hăng liếc anh một cái. Đi tới phòng làm việc ở lầu hai, ông cụ bước vào trước. Phó Thời Thiêm mới vừa đóng cửa lại, ông cụ liền mở miệng nói, “tại sao cô ta lại ở đây? Không phải đã bỏ trốn rồi sao?”
“Ông nội, ông đừng nóng...”
“Làm sao có thể không nóng? Ban đầu cháu thay lão Ngũ ở cùng với cô ta, không phải là sau khi mang thai rồi chạy trốn sao? Đứa bé đâu?”
Hai chân thon dài của Phó Thời Thiêm dựa vào bàn làm việc, “đứa bé cháu đã tìm được, chuyện này nói ra rất dài dòng.”
“Nếu đã tìm được, người đâu? Tại sao không nói với ông?”
“Ông nội,” Phó Thời Thiêm nhức đầu khẽ bóp trán, “bây giờ đứa bé đang ở trong tay Giản Trì Hoài.”
“Giản Trì Hoài, nhà họ Giản?”
“Dạ.”
“Tại sao lại như vậy?”
Phó Thời Thiêm tóm tắt lại mọi chuyện nói cho ông cụ Phó nghe. Lúc này ông cụ thật sự hận không thể cầm quải trượng quất tới, “cháu vì một người phụ nữ, lại là một người phụ nữ đã có chồng con, đem cả con gái của mình ra đặt cược.”
“Ông nội, cháu sẽ mang con bé về.”
“Dĩ nhiên là phải thế rồi,” Ông cụ Phó giận đến mức cầm quải trượng hung hăng gõ xuống đất, “lão Ngũ cũng thật quá đáng, bản thân không sinh được con cái, còn muốn để cho nhà họ Phó chúng ta tuyệt hậu sao?”
Hai tay Phó Thời Thiêm khoanh ở trước ngực. Ông cụ cười lạnh, “cháu đánh nó phải không? Chả trách hôm trước thấy mặt nó bầm tím, nhưng nhất quyết không chịu nói là bị ai đánh.”
Phó Thời Thiêm nhìn ra ngoài cửa sổ. Vè mặt ông cụ rất nghiêm túc, “vậy cháu đem Tống Duy giữ lại ở đây là có ý gì?”
“Cô ta là mẹ ruột của đứa bé, chỉ cần có cô ta ra mặt, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.”
“Vớ vẩn,” Ông cụ cắt ngang lời anh, “cháu cũng là ba ruột của đứa bé cơ mà. Ông cho cháu biết, Tống Duy không thể giữ lại được.”
Chân mày Phó Thời Thiêm nhẹ nâng lên. Anh thu hồi tầm mắt rơi vào trên mặt ông cụ, hình như vẫn chưa hiểu rõ được ý tứ của ông, “ông nội, ông muốn nói cái gì?”
“Lúc Tống Duy và lão Ngũ đang hạnh phúc, trong nhà có bao nhiêu người nhìn vào trong mắt? Nếu bị người khác biết được, cháu trai nhà họ Phó của ta không thể sinh con đẻ cái, chuyện này còn ra thể thống gì? Điều quan trọng nhất là cháu có thể quản được cái miệng của Tống Duy sao? Chuyện cháu và nó ở cùng phòng khiến nó có thai đã là sự thật không thể tranh cãi. Lỡ như nó nói ra, việc này đúng là chuyện xấu lớn nhất của nhà họ Phó chúng ta!”
Khuôn mặt Phó Thời Thiêm không chút biểu cảm nhìn chằm chằm ông cụ, “vậy ý của ông là?”
“Trước đây cô ta chạy trốn, nếu như cô ta vì vậy mà biến mất vĩnh viễn thì cũng thôi đi. Thời Thiêm, sau này cháu mang con về, nhận lại ông bà tổ tiên. Gia đình chúng ta như vậy, có một đứa con riêng cũng không thêm bao nhiêu chuyện. Chỉ cần mẹ đứa bé không phải là kẻ đã từng là người phụ nữ của em họ cháu là được, hiểu chưa?”
Hai tay Phó Thời Thiêm nhẹ khoanh lại trước ngực, “ông nội, cháu biết ông làm việc bất chấp thủ đoạn, nhưng không cần thiết phải đuổi cùng giết tận như thế. Huống chi, cháu từ trước đến giờ chưa từng giết người.”
“Chỉ cần cháu không tự tay giết người là được.” Ông cụ Phó tươi cười, “ông cũng già rồi, không quản được các cháu. Nhưng nếu quả thật có chuyện xấu gì đồn ra ngoài, ông sẽ tìm cháu tính sổ.”
“Ban đầu sắp xếp chuyện này cho lão Ngũ cũng đều là ý tứ của mọi người.”
“Ai có thể nghĩ tới đến cuối cùng, lão Ngũ lại đổi ý chứ? Đúng rồi, đứa bé kia là nam hay nữ?”
“Là con gái.”
Ông cụ Phó có chút thất vọng, nhưng tâm tình cũng không tệ lắm, “cũng được, dù sao cũng là máu mủ nhà họ Phó chúng ta. Có đứa đầu tiên, sau này mới có thể càng ngày càng nhiều, đây là một dấu hiệu tốt.”
Một hồi lâu sau, ông cụ Phó cùng Phó Thời Thiêm đi xuống.
Ông cụ Phó liếc nhìn trái cây và nước trà trên bàn, ông đau lòng bước tới, “Tống Duy à, tại sao cháu không ăn gì hết vậy? Nhất định là đã phải đứng quá lâu rồi đúng không? Ông đã dạy dỗ Thời Thiêm rồi, cháu tốt xấu gì cũng nên ăn một chút đi.”
“Ông Phó, cháu chỉ là không đói bụng.”
Phó Thời Thiêm liếc nhìn cô, “trở về phòng của cô đi, không được bước ra ngoài nửa bước.”
Ông cụ Phó quay sang anh, hai người nhìn nhau. Phó Thời Thiêm không nói thêm gì nữa, ánh mắt rơi về phía sân vườn.
Bán Đảo Hào Môn. Tám giờ rưỡi giờ tối.
Chử Đồng ngồi ở mép giường. Vú nuôi ẵm Giản Bảo Bảo bước tới, “Giản phu nhân, tôi đã tắm cho tiểu thư xong rồi.”
“Oh, vâng.” Cô bừng tỉnh, vươn tay ra định đón lấy Giản Bảo Bảo, “vất vả cho chị rồi. Nguyệt Nguyệt ở bên kia đã tắm chưa?”
“Tôi có hỏi qua Giản tiên sinh, ngài ấy nói muốn tự mình tắm.”
“Thế sao?” Bàn tay Chử Đồng mới vừa chạm tới người Giản Bảo Bảo chợt rút lại, “chị mặc quần áo cho con bé đi, chơi với nó một lát.”
“Vâng.” Vú nuôi nhìn Chử Đồng đứng dậy đi ra ngoài. Bà đặt Giản Bảo Bảo lên giường, bên cạnh đã chuẩn bị xong quần áo.
Chử Đồng đi tới trước phòng dành cho khách. Cửa đang đóng, cô đưa tay nhẹ nhàng mở ra. Từ trong phòng tắm truyền tới tiếng nói chuyện. Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt ngồi ở mép bồn tắm, anh vụng về giúp Nguyệt Nguyệt cởi hết quần áo, sau đó thả vào trong bồn tắm.
Nguyệt Nguyệt ngồi trong bồn nước, Giản Trì Hoài ngồi xổm người xuống. Chử Đồng dựa ở cửa, nhìn cảnh tượng hai cha con Nguyệt Nguyệt lần đầu tiên ở chung một chỗ chơi đùa với nhau. Nguyệt Nguyệt cầm món đồ chơi trong tay vỗ xuống mặt nước. Nước tràn ra bên ngoài làm ướt cả ống quần của Giản Trì Hoài.
Người đàn ông dùng khăn lông lau chùi lưng của bé con. Sợ bé bị lạnh, anh lại lấy khăn lông nhúng vào nước ấm, sau đó khoác lên bả vai của bé.
Giản Trì Hoài cũng chưa từng tắm cho Giản Bảo Bảo như vậy bao giờ. Ban đầu, anh cảm thấy sợ mình lỡ tay làm con gái bị sặc nước. Sau đó lớn hơn một chút, anh cũng chỉ thỉnh thoảng học theo vú nuôi làm mấy lần. Dùng lời của anh mà nói, đây là cả một kỹ năng, mà anh lại chưa làm thành thạo được.
Nguyệt Nguyệt ngồi trong bồn tắm. Ban đầu bé còn chơi khá vui vẻ, nhưng bởi vì động tác của Giản Trì Hoài không lưu loát, sau một lát, bé liền mất hết kiên nhẫn. Nghĩ tới trên giường còn có đồ chơi đang đợi mình, hai tay bé chống lên thành bồn, muốn bò ra bên ngoài.
“Cục cưng, chờ một chút, ba còn chưa chuẩn bị xong”.
Tầm mắt Chử Đồng thông qua ánh đèn mờ nhạt trong phòng tắm nhìn vào. Mặc kệ tờ xét nghiệm kia có hay không, Giản Trì Hoài đã thay thế vào vị trí người cha ruột thịt của Nguyệt Nguyệt. Anh không có gì có thể làm cho bé, vì vậy, liền tắm rửa cho bé, không cần bất kỳ người nào giúp một tay.
Nguyệt Nguyệt ô ô a a vô cùng mất hứng. Giản Trì Hoài luống cuống tay chân lau người cho bé sạch sẽ, sau đó cầm khăn tắm bọc lấy bé rồi ẵm bé đi ra.
Anh xoay người bước ra ngoài, nâng tầm mắt lên trông thấy Chử Đồng đang đứng ở cửa, “bên kia tắm xong rồi à?”
“Vâng, vú nuôi đang mặc quần áo cho con bé.”
Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt bước ra ngoài, “quần áo đều là mới mua về, cần phải giặt. Em chuẩn bị cho Nguyệt Nguyệt một bộ có thể mặc được đi.”
“Vâng.” Chử Đồng xoay người đi ra ngoài, lật tìm một bộ quần áo của Giản Bảo Bảo rồi quay lại vào trong phòng. Giản Trì Hoài giúp Nguyệt Nguyệt lau sạch nước đọng trên người, sau đó nhận lấy bộ đồ ngủ nhỏ trong tay Chử Đồng. “Ở trong nhà mình, con bé lại chỉ có thể mặc quần áo của người khác, có phải quá đủ châm chọc rồi không?”
Chử Đồng nghẹn ngào, đứng ở bên cạnh không nói lời nào. Sau khi mặc quần áo tử tế xong, Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên nhìn cô, “hai chúng ta đều không ở đó, lát nữa con bé sẽ lại làm ầm lên. Em mau qua bên đó đi.”
Chử Đồng liếc nhìn Nguyệt Nguyệt, “Giản Trì Hoài, anh làm vậy là tính toán sau này chia phòng ngủ với em sao?”
“Anh chỉ là không muốn hai đứa bé bây giờ lại nổi cơn tranh cãi ầm ĩ thôi.”
Cửa phòng ngủ đang mở, từ trong phòng bên cạnh truyền tới tiếng gào khóc của Giản Bảo Bảo. Chử Đồng không còn cách nào khác, chỉ có thể xoay người bước ra ngoài.
Trước đây, mỗi đêm Giản Trì Hoài đều chơi với con gái. Mặc dù bé không hiểu, nhưng anh luôn kể truyện cổ tích cho bé nghe, hát một bài nhạc thiếu nhi. Việc này đã trở thành thói quen mà Giản Trì Hoài đã tập cho Giản Bảo Bảo ngay từ khi còn nhỏ. Bé thích nằm trên đùi của ba mình nghe ba hát, nghe ba kể truyện cổ tích. Thế nhưng tối nay lại không như vậy, ba bé không có ở đây.
Giản Bảo Bảo ngồi trên giường, khóc một hồi lâu, sau đó không ngừng khóc thút thít, một đôi mắt đỏ bừng.
Chử Đồng đau lòng không nhịn nổi, cô ôm lấy con gái nhẹ nhàng dụ dỗ, “cục cưng ngoan, hôm nay ba có việc rồi. Mẹ kể truyện cổ tích cho con nghe có được không?”
Giản Bảo Bảo ở bên này, ngược lại cũng dễ dụ dỗ, dù sao Chử Đồng cũng ngày ngày chăm sóc bé.
Cô thật vất vả mới dỗ được Giản Bảo Bảo ngủ thiếp đi, lại nghe thấy ở bên phòng sát vách truyền tới tiếng khóc của Nguyệt Nguyệt.
Chử Đồng ngồi ở mép giường, trong đầu tựa như bị kim đâm vào một phát thật mạnh, sức tàn lực kiệt, nhưng cô vẫn đứng bật dậy như lò xo chạy ra ngoài.
Trong phòng dành cho khách, Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt đi tới đi lui. Bé con đã khóc đến khàn giọng. Chử Đồng bước nhanh đi vào, “sao vậy? Sao còn chưa ngủ.”
Trong miệng Nguyệt Nguyệt liên tục gọi mẹ. Lòng Chử Đồng chợt rơi bộp một cái, cô đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài, “cục cưng đừng khóc, nào, để mẹ ẵm.”
Cô vươn tay ra, vừa định sờ vào bả vai của Nguyệt Nguyệt, lại bị bé giơ tay hất xuống. Bé lắc đầu, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, khóc lóc giãy dụa. Sắc mặt Giản Trì Hoài xanh mét, hai tay ôm chặt lấy con gái, “con bé đòi mẹ, là Chử Nguyệt Tình.”
Hai tay Chử Đồng khựng lại giữa không trung, nước mắt tuôn rơi. Cảnh tượng này, giờ phút này, khiến cho cô đau lòng đến mức muốn quay đầu rời đi ngay lập tức.
Nguyệt Nguyệt nằm trên bả vai Giản Trì Hoài, một lát sau lại bắt đầu khóc lóc ầm ĩ.
Ngay cả Giản Trì Hoài cũng không nghĩ ra được cách nào khác. Ở trong suy nghĩ của Nguyệt Nguyệt, bé không có mẹ ở bên cạnh, mặc dù bé thích Giản Trì Hoài, nhưng mà người bé lệ thuộc nhất cũng chỉ có Chử Nguyệt Tình.
Dần dần, giọng khóc của Nguyệt Nguyệt rõ ràng nghẹn lại, bàn tay nhỏ bé đẩy Giản Trì Hoài ra, nhìn ngó bốn phía tìm bóng dáng của Chử Nguyệt Tình.
Trong Bán Đảo Hào Môn to lớn như vậy, vốn dĩ nên yên tĩnh bình lặng, mà bây giờ lại có tiếng khóc thê lương của trẻ con vang vọng trong đó.
Giản Trì Hoài bình thường mà nghe thấy một tiếng khóc của Giản Bảo Bảo đã đau lòng đến gần chết chứ đừng nói gì là lúc này.
Bạn có thể tưởng tượng ra tình cảnh này không? Khi có một ngày, con của bạn không chịu nhận bạn, đẩy bạn đánh bạn để tìm người khác, đó là một loại giày vò như thế nào?
Cuối cùng, Nguyệt Nguyệt khóc đến kiệt sức, mệt mỏi rã rời chìm vào trong giấc ngủ thật say.
Giản Trì Hoài vẫn không đành lòng đặt bé xuống, anh ôm Nguyệt Nguyệt ở trong tay, sau đó ngồi xuống mép giường. Chử Đồng nhìn thấy đôi mắt bé đã sưng lên, cô giơ tay che mặt, “Giản Trì Hoài, anh hy vọng một khi có giấy xét nghiệm, đó sẽ là kết quả như thế nào? Anh hy vọng vẫn duy trì tình trạng cũ, hay là...”
“Anh hy vọng, cho tới bây giờ chưa từng bị tráo đổi. Nếu vậy, anh sẽ có thể đối xử với Giản Bảo Bảo tốt hơn. Anh còn có thể nghĩ mình may mắn, rằng ngay từ ngày đầu tiên khi con gái ruột của mình ra đời đến nay, vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Chử Đồng nhẹ lau khóe mắt, “nếu vậy, thật hy vọng rằng chúng ta có thể được như ý nguyện.”
“Chúng ta suy nghĩ như vậy đối với Nguyệt Nguyệt mà nói thật không công bằng.” Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm con gái nằm trong lòng. Chử Đồng gắng gượng làm ra vẻ bình tĩnh rồi đứng dậy, “vậy thì chờ có kết qua xét nghiệm đi.”
Hôm nay Tưởng Linh Thục và Giản Thiên Thừa bị gọi tới Bán Đảo Hào Môn, vẫn còn chưa biết xảy ra chuyện gì. Giản Lệ Đề cũng không thể không đi theo, nói là đã mấy ngày không được gặp Giản Bảo Bảo, nhớ đến điên cuồng.
Người nhà họ Chử do Giản Trì Hoài sai tài xế đón tới. Cửa hàng trái cây tạm thời đóng cửa, Lý Tĩnh Hương và Chử Cát Bằng trông chừng con gái hai mươi bốn tiếng một ngày, chỉ sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi nghe nói phải đến nhà họ Giản, còn là do Giản Trì Hoài sai người tới đón, Chử Nguyệt Tình lúc này mới gắng gượng chống dậy từ trên giường bước xuống.
Người của nhà họ Giản tới trước. Giản Lệ Đề bước nhanh vọt vào trong phòng khách, thấy Chử Đồng đang ôm Nguyệt Nguyệt ở trong lòng, vú nuôi ẵm Giản Bảo Bảo chơi ở bên cạnh. Cô theo bản năng cầm theo thứ gì đó đi tới bên người Giản Bảo Bảo, “cục cưng, xem cô mang tới cho cháu cái gì hay lắm nè?”
Nguyệt Nguyệt nằm trong lòng Chử Đồng, tò mò lấm lét nhìn theo.
Tưởng Linh Thục và Giản Thiên Thừa cũng bước tới nhìn cháu gái. Chơi được một lát, lúc này Tưởng Linh Thục mới đứng dậy hỏi Chử Đồng. “Trì Hoài đâu? Không phải nó bảo chúng ta tới đây, nói là có chuyện muốn tuyên bố sao?”
“Anh ấy sẽ lập tức trở về.”
Tưởng Linh Thục đi tới bên cạnh Chử Đồng, liếc nhìn đứa bé trong lòng cô, “đây là con gái của chị con à?”
Chử Đồng trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Tưởng Linh Thục lại nhìn ngó bốn phía xung quanh, “chị của con đâu? Không tới sao?”
Chử Đồng có cảm giác bản thân mình sắp chống đỡ không nổi nữa, cô trả lời qua loa mấy câu. Nguyệt Nguyệt ở trong lòng giãy dụa muốn tụt xuống để chơi. Tưởng Linh Thục liếc nhìn có chút không vui, “có phải bản thân muốn nhanh chóng đi làm nên đem đứa bé này ném cho con không? Con cũng có con gái cần phải chăm sóc mà...”
Chử Đồng ôm chặt Nguyệt Nguyệt. Đang lúc nói chuyện, Giản Trì Hoài liền bước vào.
Chử Đồng thấy trong tay anh cầm túi tài liệu, trong lòng cô chợt co rút, ẵm Nguyệt Nguyệt đứng dậy, “thế nào? Kết quả ra sao?”
Giản Trì Hoài không lên tiếng. Phía sau, hầu như là cùng lúc, sau lưng anh là ba người nhà họ Chử vừa mới tới nơi.
Tưởng Linh Thục chợt nổi lên một cảm giác không nói nên lời. Giản Thiên Thừa cũng bước tới ngồi xuống trước. Chử Nguyệt Tình trông thấy Nguyệt Nguyệt, nhất thời tinh thần kích động, cô bước nhanh qua đó định giành về, nhưng lại bị Giản Trì Hoài cướp trước một bước. Anh đem Nguyệt Nguyệt từ trong lòng Chử Đồng nhận lấy, sau đó giao cho người giúp việc ở bên cạnh, “đem hai đứa bé lên lầu đi, không có lệnh của tôi, không cho phép ẵm xuống.”
Vú nuôi ở cách đó không xa nghe vậy liền ẵm Giản Bảo Bảo, sau đó cùng người giúp việc đi lên lầu.
Tưởng Linh Thục càng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Lý Tĩnh Hương kéo Chử Nguyệt Tình qua, bảo cô ngồi xuống trước.
Tầm mắt Tưởng Linh Thục từ chỗ cầu thang thu về, “gọi chúng ta qua đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Giản Trì Hoài ngồi xuống bên cạnh Chử Đồng. Tầm mắt Chử Đồng rơi xuống túi tài liệu kia, “kết quả xét nghiệm, anh xem chưa?”
Người đàn ông nắm chặt bàn tay. Lý Tĩnh Hương dắt Chử Nguyệt Tình ngồi vào chỗ của mình. Mọi người nín thở chờ đợi. Chưa tới một giây cuối cùng, trong lòng sẽ vẫn còn tồn tại ảo tưởng.
Giản Lệ Đề cũng bước tới. Trong bầu không khí ngột ngạt nghiêm túc như thế, cô cảm thấy sắp không có cách nào để hít thở thoải mái. Cô ngồi vào bên cạnh Tưởng Linh Thục, chờ lời kế tiếp mà Giản Trì Hoài muốn tuyên bố.
Người đàn ông cầm túi tài liệu trong tay lên, ánh mắt rơi về phía Chử Nguyệt Tình, “tất cả đều dựa vào bản xét nghiệm này mà nói chuyện. Nếu như Nguyệt Nguyệt không phải là con gái của tôi, bây giờ tôi liền trả lại cho cô ngay lập tức. Nhưng nếu như đúng là con tôi, Chử Nguyệt Tình, cô không có lý do gì để tranh giành với tôi cả. Cô cũng giành không lại tôi đâu.”
Chử Nguyệt Tình lắc đầu, “không, chuyện này không công bằng!”
“Tại sao không công bằng? Coi như có dắt nhau lên tòa án, kết quả cũng chỉ có thể là như thế.”
Tưởng Linh Thục nghe xong, trong lòng chợt rơi bộp một cái. Cánh tay bà run rẩy chỉ về phía Giản Trì Hoài, lại chỉ sang Chử Nguyệt Tình, “con, con và cô ta... Hai đứa, hai đứa cư nhiên làm ra chuyện như vậy!”
Huyệt thái dương của Giản Trì Hoài căng thẳng. Đây là lúc nào rồi, còn thêm một người có chỉ số thông minh không đủ tới đây làm phiền nữa.
Giọng nói của Chử Nguyệt Tình còn mang theo nức nở, “Nguyệt Nguyệt là con gái của tôi.”
Giản Trì Hoài giơ tay mở cái túi đó ra. Phần văn kiện này là kết quả của Giản Bảo Bảo.
Anh chậm rãi rút tờ giấy từ trong túi ra. Thời gian lặng lẽ trôi qua, anh cũng đang chịu đựng sự đau đớn như cắt da cắt thịt. Anh hy vọng có thể có kỳ tích xuất hiện, anh vẫn luôn trông mong vào hy vọng nhỏ nhoi ấy. Cho đến khi kết quả cuối cùng rơi vào trong mắt, anh chỉ còn cảm giác được trái tim mình bị hung hăng khoét thành một cái lỗ lớn, nát bấy đến mức không còn gì nguyên vẹn nữa.
Khi Chử Đồng ngồi bên cạnh trông thấy hàng chữ kia, nước mắt cũng không nhịn được mà chảy xuống.
Giản Bảo Bảo, con bé quả nhiên không phải là con gái của cô.
Giản Trì Hoài đem tờ kết quả xét nghiệm bỏ lên trên bàn. Tưởng Linh Thục giật phắt lấy, sau khi quét mắt qua loa, bà thất thanh thét chói tai, “cái gì? Đây là có ý gì?”
Giản Trì Hoài không hề giải thích, cầm phần văn kiện thứ hai lên. Khi thấy được kết quả, trái tim của anh đã hoàn toàn chết lặng. Anh vứt tờ kết quả xuống mặt bàn, ý bảo Chử Nguyệt Tình xem, “Nguyệt Nguyệt, con bé là con gái ruột của tôi.”
Giản Thiên Thừa nhận lấy tờ giấy trong tay Tưởng Linh Thục. Ông ngồi thẳng người dậy, mặt mũi nghiêm túc, “các con nói xem, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Trong lòng Tưởng Linh Thục lại càng thêm kinh hoảng, “đứa bé của Chử Đồng không phải là của con, mà đứa bé của Chử Nguyệt Tình lại là của con? Các con, các con rốt cuộc đang làm cái gì vậy!”
Chử Nguyệt Tình cầm lấy tờ giấy, cẩn thận đọc kỹ trên xuống dưới, hận không thể một chữ cũng không bỏ sót.
Cô kìm nén không nổi sự chua xót trên đầu mũi, bàn tay run rẩy đem tờ giấy kia vung vẩy loạn xạ, “vì vậy, chỉ bằng một tờ giấy này, anh sẽ đem con gái từ bên cạnh tôi cướp đi phải không?”
“Cái này còn chưa đủ sao?”
Chử Nguyệt Tình chắc chắn không có cách nào chấp nhận nổi. Đôi môi cô khô nứt, bàn tay khẽ buông lỏng. Tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống bên chân cô. Đôi mắt cô nhìn chăm chú về phía Chử Đồng trước sau vẫn không nói gì, “đứa bé của chị, nếu em muốn đòi lại, vậy còn Giản Bảo Bảo thì sao? Nếu con bé thực sự là con gái ruột của Phó Thời Thiêm, đến lúc đó anh ta cũng dựa vào một tờ giấy chạy tới đây đòi con, các người có chịu trả hay không?”
Tưởng Linh Thục cũng hít một hớp khí lạnh, thiếu chút nữa là lăn ra bất tỉnh luôn. Cháu gái của bà lại là con gái của Phó Thời Thiêm ư?
Lồng ngực bà chợt đau nhói, cánh tay run run rẩy rẩy chỉ về phía Chử Đồng, “con, con và Phó Thời Thiêm cư nhiên... Lại có con với nhau sao!”
Giản Trì Hoài khẽ nhắm lại hai mắt. Thật sự là quá đủ rồi, chuyện đã thê thảm tới mức độ này, còn phải chêm vào một vài tình tiết hài hước để điều chỉnh không khí sao?