Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 113
Giản Trì Hoài nhẹ nhàng vỗ lưng con gái trong lòng, tựa như đang trấn an. Nguyệt Nguyệt nằm trên đầu vai anh, bất an động đậy, hai nắm tay siết lại thật chặt.
Chử Đồng đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy Chử Nguyệt Tình đang nói gì đó với bảo vệ. Giản Trì Hoài cứ như vậy mà mang đứa bé đi, Chử Nguyệt Tình nhất định là không chấp nhận nổi. Cô nhìn sang Phó Thời Thiêm ở bên cạnh Chử Nguyệt Tình, oán hận từ dưới đáy lòng không khỏi bắt đầu dâng lên. Giản Trì Hoài xoay người trở về phòng, vừa khéo vú nuôi từ bên ngoài bước vào.
Người đàn ông ẵm con gái sang một bên, “trôm nom Nguyệt Nguyệt. Hai đứa bé, một đứa cũng không được phép mang xuống lầu dưới.”
Trong tay vú nuôi còn đang ẵm Giản Bảo Bảo. Giản Trì Hoài thả Nguyệt Nguyệt vào trên giường. Giản Bảo Bảo cho là ba muốn ẵm mình, bé nhào tới. Người đàn ông nhìn bé, ánh mắt phức tạp cố định trên mặt bé một hồi lâu, cuối cùng giọng điệu cũng buông lỏng xuống một chút, “cục cưng ngoan, ba xuống lầu một lát, sẽ quay lại ngay lập tức.”
Giản Bảo Bảo ô ô a a hai tiếng. Chử Đồng bước theo qua đó. Bước chân của người đàn ông chợt dừng lại, anh xoay người nhìn về phía cô, mặt không chút cảm xúc, “em có muốn xuống đó đối mặt cùng anh không? Có muốn nói điều gì không?”
Chử Đồng đứng ở cuối giường, “em không xuống đâu. Nếu em đã không thể bỏ được con gái, khẳng định chỉ có thể thật lòng xin lỗi chị em. Em cũng không muốn gặp chị ấy, đề phòng gặp mặt còn khó chịu hơn.”
Mi mắt của Giản Trì Hoài lúc này mới hơi rũ xuống, anh liếc nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người bước xuống lầu.
Vú nuôi cảm thấy bầu không khí hôm nay vô cùng kỳ quái. Bà đem Giản Bảo Bảo thả vào trên giường, để cho bé và Nguyệt Nguyệt chơi đùa cùng nhau. Tâm tư của Chử Đồng rất bất an, cô quay lại ra ban công lần nữa, thấy bảo vệ đang mở cửa ra, mà bóng dáng của Giản Trì Hoài đang băng qua sân, rất nhanh đi tới ngồi xuống ghế ở trong vườn dưới lầu chờ bọn họ.
Chử Nguyệt Tình rất nhanh bước vào. Cô chạy vọt tới cửa, lại phát hiện ra cánh cửa thông vào trong nhà đã bị đóng chặt.
Chử Nguyệt Tình không thể không quay lại vào trong vườn, cô nhìn về Giản Trì Hoài. Người đàn ông ngồi vắt chéo chân, tầm mắt lướt qua cô, sau đó rơi vào trên người Phó Thời Thiêm, “anh còn dám tới đây.”
Phó Thời Thiêm đi thẳng về phía trước, sau đó ngồi xuống đối diện Giản Trì Hoài, “tại sao tôi lại không dám tới, con gái của tôi vẫn còn đang nằm trong tay cậu mà.”
“Ai nói cho anh biết con bé là con gái của anh vậy?”
“Huyết thống nói cho tôi biết.”
Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào trong mắt Phó Thời Thiêm, tràn ngập căm thù và oán hận, nhưng thái độ ngoài mặt lại được anh nhẫn nhịn che giấu cực tốt. Chử Nguyệt Tình thấy hai người anh một câu tôi một câu, cảm thấy bối rối, “Nguyệt Nguyệt đâu rồi? Không tìm thấy tôi, con bé nhất định sẽ khóc.”
“Con bé không khóc,” Giản Trì Hoài trả lời, “có tôi ở đây, con bé sẽ không khóc.”
đọc truyện ở htt
p://truyencuatui.net/ “Giản Trì Hoài...” Chử Nguyệt Tình còn muốn nói gì nữa, nhưng lời vừa mới đến khóe miệng, lại không thể không nuốt trở vào, “Đồng Đồng đâu rồi? Tôi muốn gặp nó.”
“Cô gặp cô ấy thì có ích lợi gì? Cô ấy cũng không thể đồng ý đem Nguyệt Nguyệt trả lại cho cô.”
Chử Nguyệt Tình khẽ lắc đầu, hình như không chịu nổi kết quả như vậy, “nó là con gái của tôi. Ban đầu, nó chỉ là một đứa trẻ mồ côi, là tôi nhận nuôi nó về, sống nương tựa lẫn nhau. Bây giờ, anh nói nó là con gái của anh, cứ như vậy ẵm nó đi, đối với tôi công bằng sao?”
“Nó không phải là trẻ mồ côi,” Giản Trì Hoài sửa lại lời nói của cô, “nó có cha mẹ, chính là tôi và Chử Đồng.”
Chử Nguyệt Tình càng lúc càng không có cách nào khống chế được tâm tình của mình, “nếu vậy, ban đầu hai người ở đâu?”
“Chúng tôi ở đâu?” Giản Trì Hoài nổi giận, ánh mắt tràn ngập oán hận, cứng rắn bắn về phía Chử Nguyệt Tình, “nếu không phải do cô vô duyên vô cớ mất tích, Chử Đồng có chạy ra ngoài tìm cô không? Con gái của tôi có bị người ta cố tình tráo mất không? Chử Nguyệt Tình, chuyện cho tới bây giờ, cô còn tưởng rằng mình là người vô tội nhất có phải không? Nguyệt Nguyệt tại sao lại trùng hợp làm con gái của cô như thế, cô không động não suy nghĩ một chút sao?”
Bàn tay Giản Trì Hoài hướng Phó Thời Thiêm chỉ một cái, “đây chính là mục đích của anh ta, đem con gái của tôi cho cô. Một năm qua, tình cảm giữa hai người đã trở nên sâu đậm. Mà bây giờ chân tướng của ngày đó đã rõ ràng, tôi không thể nào để cho con gái của tôi lưu lạc ở bên ngoài. Tôi và cô tranh giành với nhau, Chử Đồng bị kẹp ở giữa là người phải gánh chịu khó khăn nhiều nhất. Một khi giữa tôi và Chử Đồng không thể hoà hợp được như ban đầu, chính là lúc anh ta được như ý nguyện, có phải không? Phó Thời Thiêm!”
Chử Nguyệt Tình nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng run rẩy, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “Phó Thời Thiêm, anh ta nói là sự thật sao?”
Phó Thời Thiêm mỉm cười. Chử Nguyệt Tình đặt mông ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, trong miệng lẩm bẩm, “đúng vậy, chính là như vậy. Trước đây tôi còn nghĩ không ra, thì ra là... Phó Thời Thiêm, tại sao anh lại làm như thế?”
Phó Thời Thiêm khẽ nhún vai, “tôi đã nói với cô, chuyện này nếu thật sự là do tôi một tay bày ra, tại sao con gái của tôi lại nằm trong tay Giản Trì Hoài?”
Chử Nguyệt Tình im lặng hồi lâu. Giản Trì Hoài khinh thường nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, “việc này chỉ có thể giải thích là trời xui đất khiến. Hoặc là phải nói, có vài người vô tình tự bê đá lên đập vào chân của mình.”
Phó Thời Thiêm hơi biến sắc mặt, nửa người trên dựa sát về phía sau, “Chử Nguyệt Tình, tình nguyện tin vào người nào, tự cô quyết định đi. Tôi hôm nay tới đây, mục đích chủ yếu là mang con gái của tôi trở về.”
Giản Trì Hoài trực tiếp cho anh ba chữ, “đừng mơ tưởng.”
Người đàn ông cau mày kiếm lại, “cho một lý do.”
“Với anh không cần nói lý do.”
Phó Thời Thiêm ngẩng mặt lên, liếc nhìn Chử Nguyệt Tình ở bên cạnh, “nghe rõ chưa? Cô cũng có quyền không cần phải trả lại con cho bọn họ đâu.”
Giản Trì Hoài nâng tầm mắt lên, gương mặt tinh xảo như được điêu khắc tỉ mỉ trước sau vẫn không hề bày ra một biểu lộ dư thừa nào, “nếu như mục đích hôm nay của các người chỉ có vậy, nên thừa dịp còn sớm trở về đi.”
Chử Nguyệt Tình vẫn còn ôm hy vọng cuối cùng.
Chử Đồng đứng trước lan can ở lầu hai, thấy Chử Nguyệt Tình ngồi sụp xuống, cả người nghiêng về phía trước, bày ra một tư thế cầu xin tha thứ, “Trì Hoài, nếu anh đã muốn giữ lại Giản Bảo Bảo, vậy hãy đem trả Nguyệt Nguyệt lại cho tôi đi. Tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, coi nó như con gái ruột của mình.”
“Thật là buồn cười, con bé là con gái của tôi, dựa vào cái gì bảo tôi trả lại cho cô?”
Phó Thời Thiêm nghe vậy, ở bên cạnh chen lời vào, “Giản Trì Hoài, lời này của cậu mới chính là tự bê đá lên đập vào chân của mình. Bây giờ trong tay cậu là con gái ruột của tôi, vậy dựa vào cái gì bảo tôi không được đòi lại?”
Ánh mắt Chử Nguyệt Tình theo đó nhìn về phía Giản Trì Hoài, chờ câu trả lời của anh.
Người đàn ông nhẹ híp mắt lại, “Phó Thời Thiêm, anh đừng có nhầm lẫn. Tình cảnh hôm nay là do một tay anh bày ra. Nguyệt Nguyệt không phải do tôi tình nguyện đưa cho Chử Nguyệt Tình, mà đứa bé trong tay tôi bây giờ lại là do chính bản thân anh từ bỏ, mang tới đây, dựa vào cái gì mà bảo tôi đem con bé trả lại cho anh?”
“Giản Trì Hoài,” Phó Thời Thiêm khẽ nghiến răng lại, “cậu thật sự đúng là một kẻ nói năng bậy bạ vớ vẩn!”
“Tùy anh nói thế nào cũng được,” Ngón tay Giản Trì Hoài gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, hiển nhiên là đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, “hôm nay, tôi giải thích lần cuối cho các người rõ. Sau này những vấn đề liên quan tới đứa bé không cần phải tìm tôi nói thêm nữa.”
Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Chân mày Phó Thời Thiêm vặn lại càng chặt hơn, giữa hai lông mày tạo thành một chữ ‘xuyên’, “Giản Trì Hoài, ý của cậu là cả hai đứa bé cậu đều giữ lại?”
“Đúng vậy.”
Giản Trì Hoài nói xong chữ này, xoay người bước đi. Chử Nguyệt Tình chỉ cảm thấy tuyệt vọng tràn lên tới ngập đầu. Cô đứng phắt dậy, sau khi đuổi theo mấy bước, túm lại cánh tay của Giản Trì Hoài, “Trì Hoài, anh đừng như vậy được không?”
Giản Trì Hoài quay đầu lại nhìn cô, “Chử Nguyệt Tình, cô là chị ruột của Chử Đồng, cô hẳn phải là người hiểu tâm tình lúc này của chúng tôi nhất chứ? Đây là chuyện giữa tôi và Phó Thời Thiêm, cô đừng xía vào.”
“Tại sao có thể là chuyện giữa anh và Phó Thời Thiêm được chứ?” Sắc mặt Chử Nguyệt Tình vô cùng nóng nảy, “anh quên tôi rồi sao? Nguyệt Nguyệt bây giờ còn gọi tôi là mẹ đấy.”
Giản Trì Hoài bất chợt vung tay lên một cái, Chử Đồng khẩn trương giơ tay ra, động tác như muốn đỡ lấy Chử Nguyệt Tình. Cô thấy Chử Nguyệt Tình lui về phía sau mấy bước. Giản Trì Hoài nhấc chân lên bước vào trong nhà. Chử Nguyệt Tình lại muốn đuổi theo. Phó Thời Thiêm nhẹ giọng gọi cô lại, “cô có đuổi theo cũng vô ích, đi thôi.”
“Đi?”
Phó Thời Thiêm thong thả đứng dậy, nhìn về phía cô, “dẫn cô tới đây chỉ là để cho cô nhìn thấy rõ ràng thôi. Bây giờ cô có đi không? Nếu cô còn muốn ở lại đây, tôi cũng mặc kệ cô.”
Ánh mắt Chử Nguyệt Tình nhìn chằm chằm vào anh, “anh đừng cho rằng bản thân mình là người tốt lành gì. Phó Thời Thiêm, anh lập mưu đã lâu lắm rồi nhỉ? Sẵn hôm nay tôi từ chức với anh luôn, tôi không làm nữa.”
“Tùy cô.” Phó Thời Thiêm nói xong hai chữ này, nhấc chân lên dứt khoát rời đi.
Chử Nguyệt Tình đứng một mình ở giữa sân. Cô tựa như sực nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai. Chử Đồng hình như đã dự đoán trước, cô lui về phía sau một bước, nhưng bởi vì lui lại quá nhanh mà thiếu chút nữa đã ngã nhào.
Cô hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, lại cảm thấy xót xa vô cùng. Trước đây hai người các cô thân thiết vô cùng, nhưng bây giờ, Chử Đồng ngay cả dũng khí đối mặt với cô cũng không có.
Chử Nguyệt Tình ở dưới lầu cất giọng gọi to, “Đồng Đồng, Đồng Đồng!”
Chử Đồng ngồi trên ghế sa lon, không nói tiếng nào. Lúc này, cô nhất định phải dằn lòng, phải nhẫn tâm.
Nhưng hễ là đối với Chử Nguyệt Tình, một chút cô cũng không đành lòng. Nếu như để mặc cho mọi việc diễn ra, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là máu mủ ruột thịt của mình.
Chử Nguyệt Tình đứng dưới ban công, cao giọng nói, “Đồng Đồng, chị là chị ruột của em. Bất kể bây giờ ầm ĩ đến mức nào, nhưng chị chưa từng nghĩ tới việc hãm hại em, cũng chưa từng chủ động tham dự vào chuyện của Phó Thời Thiêm. Nguyệt Nguyệt rơi vào trong tay chị, chị vẫn luôn cho rằng đó là do trời cao sắp đặt. Chị thậm chí còn hy vọng con bé chính là con gái ruột của chị. Chị biết, em nghi ngờ chị, lại sợ chị mang Nguyệt Nguyệt đi, em rất khổ sở. Nhưng chị không nghĩ tới, em sẽ vì vậy mà không muốn gặp chị. Chúng ta là chị em thân thiết, chị càng không nghĩ tới, hôm nay sẽ có kết quả như thế này.”
Trong giọng nói của Chử Nguyệt Tình còn mang theo nức nở. Chử Đồng có cảm giác không khí xung quanh mình chợt ngưng đọng lại. Cô vừa quay đầu sang liền trông thấy Giản Trì Hoài đã đứng trước cửa sổ sát đất.
Dưới lầu, Chử Nguyệt Tình nói xong những lời này, biết rõ coi như có ở lại nơi này cũng vô ích, cô nhấc chân lên rời đi.
Trong phòng ngủ chợt truyền tới tiếng khóc. Giản Trì Hoài xoay người bước vào, thấy Nguyệt Nguyệt đang ngồi trên giường khóc lớn. Vú nuôi nhìn sang Giản Trì Hoài, “chỉ có một con búp bê, nhưng cả hai đứa đều thích.”
Trong ngực Giản Bảo Bảo đang ôm con búp bê đó. Bé là tiểu thư ‘hàng thật giá thật’, lại đang ở nhà của mình, tất cả đồ chơi đều là của mình, đương nhiên ngay cả vú nuôi cũng đứng về phía bé.
Nguyệt Nguyệt oà khóc, giơ tay lên muốn đòi lại.
Vú nuôi ẵm bé qua bên kia, “Nguyệt Nguyệt ngoan nha, chúng ta chơi cái khác đi?”
Nguyệt Nguyệt nén khóc, bò tới, nhưng bàn tay mới vừa sờ tới chân của con búp bê, lại bị vú nuôi kéo ra lần nữa. Nếu đổi lại là trước kia, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Giản Trì Hoài cũng chẳng có gì. Dù sao bênh vực tiểu thư nhà mình cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng bây giờ...
Vú nuôi cầm một con búp bê Barbie ở bên cạnh lên len lén đưa cho Nguyệt Nguyệt, “chơi cái này đi.”
Nguyệt Nguyệt không thích chơi, vẻ mặt ấm ức.
Giản Trì Hoài ngồi xuống bên cạnh. Giản Bảo Bảo ngẩng đầu lên, lúc mở miệng ra, khóe miệng cong cong, “ba ba, ba ba.”
Nơi cổ họng Giản Trì Hoài nhẹ lăn, trong lòng tựa như có thứ gì đó đang kịch liệt lăn lộn. Anh vươn tay ra đặt lên con búp bê kia, Giản Bảo Bảo nhìn anh, “ba ba.”
Giản Trì Hoài thu tay về. Nỗi đau lớn như thế này, sợ là cả đời cũng chỉ có thể chịu đựng được một lần mà thôi.
Mặc dù Giản Bảo Bảo không phải là con gái ruột của anh, nhưng suốt một năm nay anh đã dồn hết tình cảm cho bé, muốn thu lại cũng thu không được. Nếu bảo anh trong vòng một ngày tiếp nhận thực tế Nguyệt Nguyệt là con gái của mình, rất dễ dàng, bởi vì đó là tình yêu có sẵn trong lòng. Nhưng nếu bắt anh trong vòng một ngày phải chấp nhận Giản Bảo Bảo là con gái của người khác, anh không làm được, anh cũng không tình nguyện mất đi.
Nguyệt Nguyệt vẫn đang khóc trên giường. Vú nuôi hình như không dỗ được nữa, “Giản tiên sinh, Chử tiểu thư đi chưa ạ? Tại sao cô ấy lại không lên đây?”
“Từ nay về sau, Nguyệt Nguyệt chính là con gái của tôi, nhớ kỹ.”
“Cái gì?” Vú nuôi hoàn toàn nghe không hiểu, “sau này Nguyệt Nguyệt ở đây sao?”
“Con bé là con gái ruột của tôi.” Giản Trì Hoài chỉ nói một câu như vậy.
Vú nuôi càng khiếp sợ hơn, nhưng cũng không dám hỏi thêm điều gì. Chử Đồng từ bên ngoài bước vào. Giản Trì Hoài liếc mắt thấy cô đi tới mép giường. Giản Bảo Bảo vẫn đang chăm chú chơi con búp bê trong tay, mà Nguyệt Nguyệt thì vẫn còn đang khóc. Chử Đồng thấy mà đau lòng không dứt. Cô vươn tay ra định ôm lấy con gái.
Nhưng không nghĩ tới, Giản Trì Hoài lại hất tay của cô ra. Anh một phát ẵm Nguyệt Nguyệt lên, sau đó nhìn sang vú nuôi dặn dò, “chị tới trung tâm thương mại một chuyến, xem Nguyệt Nguyệt cần những thứ gì, toàn bộ mua hết mỗi thứ một món, bảo tài xế đi cùng.”
“Dạ.”
Vú nuôi ngơ ngẩn đứng dậy, sau đó đi ra ngoài. Chử Đồng đi theo sau lưng anh, “Giản Trì Hoài, rốt cuộc anh có ý gì?”
“Anh thu xếp cho Nguyệt Nguyệt một căn phòng khác.”
“Vậy Giản Bảo Bảo thì sao?”
“Con bé do em chăm sóc.”
Giản Trì Hoài nhấc chân lên. Chử Đồng đuổi theo hai bước, sau đó đứng trước mặt anh, “trong lòng anh có suy nghĩ gì thì cứ lập tức nói ra đi. Nếu anh cảm thấy đây là lỗi của em, làm hại con gái bị lưu lạc ở bên ngoài suốt một năm qua, không có cách nào để gần gũi, vậy thì anh cứ trực tiếp nói ra đi.”
Giản Trì Hoài rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào cô. Hai tay Chử Đồng mở ra, “cố gắng lớn nhất mà em có thể làm được thì em cũng đã làm rồi, chỉ lần này mà thôi. Giản Trì Hoài, em đã làm đến vậy, nếu anh còn cảm thấy không hài lòng, vậy em còn có thể làm được gì hơn nữa đây?”
“Rất nhiều chuyện xảy ra, em cho rằng đối mặt với nó thì em đã trả giá xong rồi sao? Chử Đồng, em thử bảo Nguyệt Nguyệt gọi em một tiếng mẹ đi. Em xem thử bây giờ con bé sẽ còn chịu nhận em sao?”
Sắc mặt Chử Đồng trắng bệch, nơi cổ họng nhẹ lăn xuống, tầm mắt không khỏi liếc về phía Nguyệt Nguyệt.
“Coi như Chử Nguyệt Tình không biết chuyện, nhưng chuyện cũng bởi vì cô ta mà ra. Truy cứu tới nơi tới chốn, cô ta không phải chịu trách nhiệm, nhưng cuối cùng anh muốn tìm người để gánh trách nhiệm, chẳng lẽ phải tìm em sao? Có phải nên trách em lúc ấy đi ra ngoài, trách em lo lắng cho Chử Nguyệt Tình đúng không?”
Hai tay Chử Đồng không khỏi hạ xuống, cô đè thấp giọng nói, “nhưng mà, Giản Trì Hoài, anh làm vậy chẳng khác nào đang trách em.”
“Trong lòng anh nuốt không trôi cục tức này. Khi Chử Nguyệt Tình đứng ở trước mặt anh, anh còn muốn đem cô ta đánh cho một trận. Thế nhưng cô ta lại là chị của em, cô ta còn là phụ nữ. Nếu chuyện này xảy ra ở trên người kẻ khác, anh nhất định sẽ khiến cho nửa đời sau của cô ta không dễ chịu. Anh mặc kệ cô ta vô tình hay cố ý.”
Giản Trì Hoài rất ít khi kích động như vậy. Căm phẫn và uất hận lòng đã tích tụ quá sâu. Anh nhìn chằm chằm vào Chử Đồng, “anh chính là trút hết cơn thịnh nộ này lên đầu em. Chử Đồng, anh vẫn luôn nhường nhịn em, yêu em, nhưng vào giây phút này, trong lòng anh hướng về con gái.”