Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 112
Chử Nguyệt Tình bị Lý Tĩnh Hương lôi kéo cánh tay, cô dùng sức giãy dụa. Trông thấy Chử Đồng cũng rời đi, cô sức tàn lực kiệt ngã vào ghế sa lon.
Lý Tĩnh Hương nhìn nhìn, ngồi xuống liếc qua cổ tay của cô. Vẻ mặt bà tràn đầy đau xót, kéo bàn tay của Chử Nguyệt Tình qua, “Tình Tình, thật xin lỗi.”
Trên cổ tay của Chử Nguyệt Tình vẫn còn vết sẹo bị cắt trước đây, còn có dấu ngón tay màu hồng mà mới vừa rồi bị Lý Tĩnh Hương nắm chặt, “còn đau không?”
Chử Nguyệt Tình ngơ ngẩn thu tay về, ngây ngốc nhìn chằm chằm vết sẹo của mình, “mẹ, đây chính là thái độ của mẹ phải không?”
“Tình Tình à ——”
Lúc Chử Đồng bước ra thang máy, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Giản Trì Hoài đâu cả, cô lê bước chân cứng đờ đi về phía trước. Mới vừa đi ra cửa chung cư, liền vừa khéo đụng phải Chử Cát Bằng đang sốt ruột gấp gáp chạy về.
Chử Cát Bằng vừa nhìn thấy sắc mặt của con gái út, lại nhìn lên đôi mắt đã khóc đến ửng hồng của cô, ông giật mình, “Đồng Đồng, con bị sao vậy?”
Chử Đồng nhẹ lau khóe mắt, “ba, con về nhà trước đây, có chuyện gì hôm khác lại nói.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Trì Hoài lại ẵm Nguyệt Nguyệt đi vậy?”
Chử Đồng lắc lắc đầu, bước nhanh rời đi. Chử Cát Bằng coi như có vắt hết óc cũng không nghĩ ra được mới vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì ở nhà. Nhìn bóng dáng bước nhanh rời đi của con gái, ông xoay người rảo bước trở về nhà.
Về đến nhà, cửa còn mở toang hoác. Chử Cát Bằng vừa bước vào liền thấy hai mẹ con đang giằng co với nhau thành một khối. Chử Nguyệt Tình hình như muốn đứng dậy, lại bị Lý Tĩnh Hương lôi kéo không thể nhúc nhích.
“Ba ——” Thấy ông trở lại, Chử Nguyệt Tình khóc lóc cầu cứu.
Chử Cát Bằng vội vàng đóng cửa lại, “hai người đang làm gì vậy!”
Lý Tĩnh Hương đầu tóc rối bù, sức lực đã cạn kiệt. Chử Nguyệt Tình đẩy bà ra rồi đứng dậy. Lý Tĩnh Hương vội vàng ôm lấy chân của cô, “Tình Tình à, các con làm vậy khác nào muốn lấy mạng của mẹ và ba con chứ!”
Chử Nguyệt Tình khựng lại ở tại chỗ, nước mắt rơi đầy mặt. Chử Cát Bằng tiến lên đỡ vợ mình dậy. Chử Nguyệt Tình gào khóc hỏi ngược lại, “rốt cuộc là con muốn lấy mạng của các người, hay là các người muốn lấy mạng của con? Mẹ, tình cảm của con đối với Nguyệt Nguyệt như thế nào, mẹ hẳn đã nhìn thấy rõ ràng nhất. Cho tới bây giờ nó luôn là con gái của con, nhưng còn mẹ? Trơ mắt nhìn nó bị người khác ẵm đi, mẹ cũng không chịu giúp con một chút.”
“Tình Tình, nếu như Nguyệt Nguyệt thật sự là con gái của Đồng Đồng thì sao?”
Chử Cát Bằng nghe xong vô cùng bối rối, cuối cùng thì đây là chuyện gì?
Khoé miệng Chử Nguyệt Tình căng cứng, khóc thút thít nhìn về phía Lý Tĩnh Hương, “vậy nếu như đã xác định, mẹ cũng cho rằng bọn họ nên mang Nguyệt Nguyệt đi phải không?”
Lý Tĩnh Hương há hốc mồm, một chữ cũng không nói ra được, lại nhìn xuống tay của con gái, ánh mắt tiếp tục rơi vào bên hông của cô, chỗ đó còn để lại một vết sẹo thật dài. Lý Tĩnh Hương không dám nghĩ tiếp, nếu thật sự phải đem Nguyệt Nguyệt rời đi, Chử Nguyệt Tình sẽ tiếp tục sống thế nào?
Chử Đồng đi về phía chiếc xe đang đậu. Cô mở cửa ra, thấy Giản Trì Hoài đang ẵm con gái ngồi ở chỗ điều khiển không hề nhúc nhích. Cô đóng cửa lại. Giản Trì Hoài nhìn sang cô, sau đó đem Nguyệt Nguyệt giao vào trong tay cô.
Sau khi xe phát động, chạy thẳng tới bệnh viện. Mặc dù trong lòng Giản Trì Hoài đã tiếp nhận kết quả, nhưng đến nước này, nên dứt khoát làm xét nghiệm trước rồi hãy nói.
Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện lần trước. Chử Đồng ngồi trong xe chờ anh. Khuôn mặt cô ngơ ngẩn dựa vào lưng ghế, ánh mắt xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
truy cập //truyen
cuatui.net/ để đọc truyện Ở giữa một ngày bình thường như vậy, cô lại cảm thấy thế giới này tựa như đang chao đảo nghiêng ngả. Đã từng là người gần gũi nhất, bây giờ lại không dám đi đối mặt. Một lòng một dạ muốn bù đắp cho Chử Nguyệt Tình, bây giờ cô lại trở thành một kẻ ích kỷ đi tranh giành cướp đoạt.
Chử Đồng cũng không biết phải làm thế nào mới có thể nghĩ ra được từ ngữ để miêu tả bản thân mình lúc này.
Nhưng trên thực tế, sự việc hôm nay xảy ra ở nhà họ Chử, không phải đã phát sinh rồi sao?
Giản Trì Hoài lái xe trở lại Bán Đảo Hào Môn. Hai người còn chưa bước vào đã nghe thấy từ trong nhà truyền tới tiếng khóc của bé con. Chử Đồng bước nhanh vào phòng. Vú nuôi đang ẵm Giản Bảo Bảo đi tới đi lui trong phòng khách. Thấy hai vợ chồng trở về, bà vui vẻ tiến lên đón, “tiểu thư hôm nay không biết làm sao mà cứ khóc mãi, nhìn dáng vẻ này chắc là đang tìm hai người đấy.”
Chử Đồng nhìn về phía Giản Bảo Bảo trong lòng vú nuôi. Cả người bé con nghiêng tới nhào vào trong lòng Chử Đồng đòi cô ẵm. Chử Đồng nâng lên đôi tay cứng đờ nhận lấy bé. Vú nuôi liếc nhìn Giản Trì Hoài, “ô, Nguyệt Nguyệt cũng tới à.”
Nguyệt Nguyệt tò mò nhìn xung quanh. Mặc dù bình thường cũng thích Giản Trì Hoài và Chử Đồng, nhưng khi không thấy mẹ, trong sắc mặt cũng không giống như trước. Bé ngơ ngác lấm lét nhìn trái nhìn phải, mở to một đôi mắt tròn xoe đen bóng, mặc cho người đàn ông đem bé ôm vào trong lòng.
Giản Trì Hoài nhìn con gái, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Anh cầm bàn tay của Nguyệt Nguyệt đặt lên môi khẽ hôn.
Mà Giản Bảo Bảo ở bên kia nhìn thấy Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt, rõ ràng cảm thấy ghen tức, hai chân giãy nảy lên, đem nửa người trên nghiêng về phía Giản Trì Hoài. Chử Đồng phải cố hết sức mới có thể giữ chặt được bé. Nguyệt Nguyệt vừa trông thấy, quay mặt qua chỗ khác, không nói tiếng nào tựa đầu vào cổ Giản Trì Hoài.
Thật ra thì đây cũng chỉ là một động tác theo bản năng của trẻ con, nhưng nhìn ở trong mắt Giản Trì Hoài, trong lòng anh không khỏi chua xót khó nhịn. Anh sẽ cho là trong suy nghĩ của Nguyệt Nguyệt biết rõ Giản Bảo Bảo mới là con gái của anh. Bé không dám tranh giành với Giản Bảo Bảo, chỉ có thể tạm thời dựa vào khuỷu tay này để chiếm lấy một chút thoả mãn.
Bàn tay Giản Trì Hoài khẽ vuốt ve trên lưng Nguyệt Nguyệt. Giản Bảo Bảo không đòi ba được, lại nhìn thấy ba ẵm người khác, mặt mũi bé nhăn nhó, oa lên khóc ra thành tiếng.
Chử Đồng vô cùng khó xử. Không nhẫn tâm thấy con gái khóc, cô vội vàng dỗ dành, “cục cưng ngoan, ba đang ẵm chị mà. Con xem, không phải mẹ đang ẵm con đây sao?”
Giản Trì Hoài nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, ngón tay nhẹ ấn vào lòng bàn tay bé. Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn nằm bò ra, không nhúc nhích. Người đàn ông lại kéo tay của bé lên, hôn một cái vào mu bàn tay tròn trịa mũm mĩm của bé con.
Vậy mà trước đây, chính cái tay này của Nguyệt Nguyệt đã cào xước mặt của Giản Bảo Bảo. Anh vì thế mà tức giận, thậm chí nghĩ tới mỗi khi nhìn thấy đứa bé này, anh đều không muốn ôm nó nhiều hơn một chút nào. Anh dung túng con gái như vậy, hoàn toàn không hề suy nghĩ rằng bé chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, hơn nữa chưa từng nghĩ tới bé lại là con gái của anh.
Nếu Giản Trì Hoài biết con gái của mình cào người khác, người anh che chở nhất định sẽ là con gái của anh. Chuyện này không cần lý do, chỉ hai chữ ‘ruột thịt’ thôi đã đủ rồi.
Giản Bảo Bảo khóc lóc vô cùng đáng thương. Mặc dù bé còn nhỏ, nhưng bé đã nhận ra rằng ba bé hôm nay có cái gì đó không được bình thường. Bé gào khóc đến mức muốn nhảy vọt xuống. Giản Trì Hoài cũng không buông Nguyệt Nguyệt ra. Càng như vậy, Giản Bảo Bảo lại càng khóc lóc ầm ĩ hơn.
Người đàn ông ôm chặt bé con vào lòng bước lên lầu. Vú nuôi kỳ quái liếc nhìn, đi tới bên cạnh Chử Đồng, “có phải tiểu thư đói bụng không?”
Chử Đồng thở dài, “cục cưng, có phải con đói bụng không?”
Giản Bảo Bảo chỉ chỉ về phía cầu thang.
Vú nuôi liếc nhìn về phía bóng dáng Giản Trì Hoài biến mất ở ngã rẽ, “Giản tiên sinh hôm nay sao vậy? Nếu là trước đây, ngài ấy sẽ là người đầu tiên không nhịn nổi khi thấy tiểu thư khóc.”
“Không có gì, hai đứa bé đều ở đây, mỗi đứa đều phải có một người chăm sóc mới được.”
“Nếu không, tôi lên ẵm Nguyệt Nguyệt nhé? Ngài xem tiểu thư khóc đến mức như vậy, thật đáng thương.”
“Không cần,” Chử Đồng ngăn bà lại, “cứ để cho anh ấy ẵm đi.”
Con gái của bọn bọ đã để cho người ta nuôi nấng suốt cả một năm qua. Nếu bây giờ còn mang bé rời đi từ bên cạnh Giản Trì Hoài, anh làm sao có thể buông tay ra được?
Chử Đồng ở dưới lầu, thật vất vả mới dỗ dành được Giản Bảo Bảo. Cô sợ ẵm bé đi lên lại làm ầm ĩ, bảo vú nuôi đưa Giản Bảo Bảo đi chơi một lát. Lúc này Giản Bảo Bảo cũng không gây sự nữa, có lẽ đã khóc quá mệt mỏi. Khi vú nuôi cầm bình sữa mới pha đi tới ôm bé, bé còn ngoan ngoãn giơ tay ra.
Chử Đồng bước vào phòng, thấy Giản Trì Hoài đang ngồi ở mép giường, còn trên giường lớn của họ bày đủ các loại đồ chơi. Những thứ đó đều là đồ chơi của Giản Bảo Bảo. Bây giờ, tất cả đều bị Giản Trì Hoài đổ hết lên giường. Nguyệt Nguyệt ngồi chơi ở giữa giường lớn, toàn bộ sự chú ý đều bị thu hút, thỉnh thoảng còn ô ô a a, tựa như đang nói chuyện với Giản Trì Hoài.
Chử Đồng bước đến gần thành giường, thấy người đàn ông vắt chân lên, một tay chống ở sau lưng, nửa người trên hơi nghiêng, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt ở trên giường.
Chử Đồng cảm thấy trong lòng chua xót không dứt. Cô cẩn thận ngồi xuống mép giường. Nguyệt Nguyệt đang cầm một con búp bê phiên bản có hạn, yêu thích không buông tay.
Con búp bê này là Giản Trì Hoài đặc biệt nhờ người ta mua về từ nước ngoài, giá cả không rẻ, bình thường chỉ dám dùng để trưng bày. Thế nhưng Giản Bảo Bảo lại đặc biệt thích nó, thường nắm tóc con búp bê ném tới ném lui, Giản Trì Hoài cũng không hề xót ruột. Vốn là mua đồ chơi cho con gái, vì vậy nhìn thấy bé thích, anh cũng vui vẻ. Lúc ấy Chử Đồng còn nói, nếu anh không thiếu tiền, đối với con gái tiêu xài hoang phí như vậy thì nên mua luôn hai con búp bê, cho Nguyệt Nguyệt một con.
Nhưng khi đặt mua chỉ được một con duy nhất, Giản Trì Hoài nghĩ tới đầu tiên đương nhiên là con gái của mình.
Mà bây giờ, nhớ lại chuyện này chẳng khác nào dùng kim đâm vào tim của anh.
Chử Đồng ngồi bên cạnh Giản Trì Hoài. Cô vươn tay ra, muốn đặt lên bả vai người đàn ông như bình thường vẫm hay làm. Người đàn ông không nói lời nào, chỉ là chưa tới mấy giây, cả người anh lại nghiêng về phía Nguyệt Nguyệt ở trên giường. Hai tay của Chử Đồng bắt hụt, trong nháy mắt chợt cảm thấy cả trái tim cũng rơi vào hư không, không biết nên làm gì bây giờ mới phải.
Cô nghĩ, chẳng lẽ bây giờ giữa bọn họ lại xảy ra hiềm khích sao?
Ánh mắt Chử Đồng rơi vào Nguyệt Nguyệt. Cô vươn tới kéo tay Giản Trì Hoài, “nếu đến khi có kết quả xét nghiệm, Nguyệt Nguyệt thật sự là con gái của chúng ta, anh sẽ làm sao?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại thành một đường thẳng tắp, sắc mặt căng ra thật chặt. Vấn đề này tựa như một điều cấm kỵ, bắt đầu từ hôm nay không thể đụng chạm. Giản Trì Hoài rũ mắt xuống, hàng mi dài rậm phủ kín đôi mắt. Nguyệt Nguyệt bất chợt kéo kéo tay của anh, vẻ thâm trầm tăm tối trong đáy mắt người đàn ông cũng tản đi một chút. Anh nghiêng đầu qua nhìn về phía Chử Đồng, “vấn đề này, em còn cần phải hỏi anh sao?”
“Giản Trì Hoài, có phải anh cho là em không muốn con gái trở về phải không? Nếu em có suy nghĩ như vậy thì hôm nay đã không đi cùng với anh rồi. Chỉ là chị của em, chị ấy khó có thể chấp nhận...”
“Nếu em không ôm mong ước mang con gái trở về, mà lại muốn làm theo ý nguyện của chị em, Chử Đồng, sau này em cũng không có tư cách gặp lại con của chúng ta.”
Chử Đồng nghe anh nói nặng như vậy, cô nhẹ vặn chân mày lại, “Giản Trì Hoài, lời này của anh là có ý gì?”
“Em còn muốn giả vờ ngây ngốc tới khi nào?” Người đàn ông nghe cô hỏi, hung hăng liếc cô một cái, “thời điểm em gần đến ngày dự sinh, chị của em bất chợt mất tích. Em đi ra ngoài tìm cô ta, sau đó liền đau bụng sinh. Thật là vừa khéo trùng hợp, cảm giác đau đẻ tới nhanh như vậy, vì thế nên em mới không kịp chạy tới bệnh viện mà anh đã sắp xếp trước đó. Mà trước khi anh chạy tới kịp, em lại chấp nhận sinh mổ. Chẳng lẽ em cho rằng những chuyện này đều là trùng hợp hết sao?”
Chử Đồng đứng dậy, “anh nghi ngờ có phải không?”
“Bây giờ chúng ta đã biết tất cả đều là âm mưu của Phó Thời Thiêm, mà chị của em lại đi làm ở Văn Hải, bao gồm cả chuyện đứa bé mà cô ta nhận nuôi lại vừa vặn là con gái của chúng ta. Nếu như toàn bộ những chuyện này đều có thể gọi là trùng hợp, như vậy, anh thà tin vào câu chuyện một người vừa bước ra khỏi cửa liền bị một cái bánh nướng từ trên trời rớt xuống đè chết còn hơn.”
Chử Đồng không nói lời nào, đứng ở đó, tâm trí rối như tơ vò.
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm vào cô, cơn giận trong lòng không có chỗ để trút, “chuyện này, anh thậm chí không cần phải sai người đi điều tra, anh cũng đã có thể suy luận rõ ràng toàn bộ đầu đuôi sự việc. Chử Nguyệt Tình muốn phủi tay tỏ ra vô tội, cô ta làm nổi sao?”
“Anh nói chị của em cũng tham dự vào chuyện này?”
“Không chỉ là chị của em, còn cả em nữa.” Giản Trì Hoài không chút nể tình nói thẳng thừng.
Chử Đồng há hốc mồm, khuôn mặt tỏ ra khó tin, “Giản Trì Hoài, em là muốn cùng anh làm rõ mọi chuyện, từ từ bàn bạc. Trong lòng anh cảm thấy oán giận, em cũng thế mà. Nhưng anh cũng không thể không phân biệt tốt xấu như vậy.”
Sau khi người đàn ông đứng dậy, tiến tới gần cô một bước, “nếu như không phải là em đi ra ngoài, sẽ xảy ra chuyện hôm nay sao?”
Chử Đồng ngây người nhìn chằm chằm anh, vành mắt chợt ửng hồng, cô khẽ nghiến răng lại, “chị của em bị mất tích, ba mẹ em sẽ lo lắng. Chẳng lẽ anh bảo em trơ mắt ra nhìn chị ấy đi tìm cái chết sao?”
“Tại sao em không trơ mắt ra nhìn được?” Giản Trì Hoài lớn tiếng, “em cứ trơ mắt ra nhìn thử xem cô ta có đi tìm cái chết không!”
“Anh ——”
Nguyệt Nguyệt ngồi trên giường nghe hai người cãi vã bị dọa sợ nhảy dựng lên. Bé đang cầm chặt món đồ chơi trong tay, chợt buông ra khóc lớn, “mẹ, mẹ.”
Chử Đồng theo bản năng quay đầu lại. Cô bò lên giường, định ôm lấy Nguyệt Nguyệt, “cục cưng, ngoan, mẹ ở đây.”
Nhưng Nguyệt Nguyệt lại né tránh tay của cô, trong miệng vẫn liên tục gọi mẹ. Chử Đồng chợt hiểu ra, Nguyệt Nguyệt đang tìm Chử Nguyệt Tình.
Giản Trì Hoài nhìn vào trong mắt, không khỏi nổi cơn oán hận, “bị con gái ruột thịt của mình tránh né như vậy, Chử Đồng, em xem thử đi, chính bản thân em có chấp nhận nổi không?”
Nơi cổ họng cô nhẹ lăn, nhìn Giản Trì Hoài ôm lấy Nguyệt Nguyệt. Cho tới bây giờ Chử Đồng chưa từng nghi ngờ Chử Nguyệt Tình. Bởi vì các cô là chị em ruột thịt, từ nhỏ tình cảm luôn rất khăng khít. Cô lắc đầu, giọng nói như đinh đóng cột, “em tin tưởng Nguyệt Nguyệt là con gái của em, tin tưởng con bé là bị Phó Thời Thiêm tráo mất, cũng tin tưởng việc ngày đó chị em bị mất tích không hề đơn giản như vậy, nhưng em không tin chị em lại đi hãm hại em.”
“Vậy em cứ tiếp tục tin tưởng đi.”
Chử Đồng nhìn Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt đi tới đi lui trong phòng. Bọn họ đã từng thân mật gần gũi đến thế, nhưng đến khi sinh lòng hiềm khích lại dễ dàng xảy ra như vậy.
Thì ra lúc Phó Thời Thiêm nói theo đuổi, cũng không phải chỉ nói lung tung ngoài miệng. Kẻ này tâm tư thật là ác độc, biết cô có chồng có con, anh ta coi như có miễn cưỡng cũng vô ích. Anh ta tỉ mỉ lập mưu, không phải là vì hôm nay sao?
Hay là vì cô, một người phụ nữ đã có chồng.
Phó gia.
Trong sân vườn hỗn loạn bừa bãi, hoa cỏ cây cối bị nhổ lên tận gốc đã chết khô. Trên bãi cỏ xanh mướt còn để lại mấy dấu bánh xe nghiến qua, nhìn lướt một vòng, trông có vẻ hiu quạnh và hoang tàn.
Tống Duy đứng gần gốc cây. Một người giúp việc ở bên cạnh nhìn cô. Người giúp việc không trói cô lại, cũng không rõ mối quan hệ giữa cô và Phó Thời Thiêm, chỉ ở bên cạnh cô không ngừng nhắc nhở, “sau này cô ngàn vạn lần đừng đắc tội Phó tiên sinh nữa.”
“Tại sao? Anh là cọp à?”
“Phó tiên sinh tính tình không tốt, nhưng cũng may là không thường xuyên nổi giận, đối với chúng tôi cũng ra tay rất rộng rãi. Tóm lại, cô đừng đi nhổ râu cọp là được.”
“Vậy chị thả tôi ra đi.” Tống Duy nhìn cô ta.
“Được, nếu cô có khả năng trốn khỏi ngài ấy, tôi có thể giúp cô.”
Tống Duy cười cười, “ừ, Phó tiên sinh nhà chị có bản lĩnh đào ba thước đất, tôi cũng không dám dễ dàng đắc tội.”
Trong lúc trò chuyện, Phó Thời Thiêm từ trong nhà bước ra. Người giúp việc đứng ngay ngắn lại, không dám nói nữa. Nhìn qua dáng vẻ là biết anh muốn đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua sân vườn, Phó Thời Thiêm liếc nhìn Tống Duy. Mặc dù người giúp việc không trói cô lại, nhưng cô vẫn đứng ở đó, nhìn cũng không tính là chướng mắt lắm.
Người đàn ông cầm chìa khóa xe đi về phía trước. Tống Duy liếc nhìn, khinh thường đảo tầm mắt qua chỗ khác.
Phó Thời Thiêm dừng lại bước chân, ngón tay giơ lên chỉ chỉ về phía cô, “đứng im ở đó cấm động đậy, nếu không lúc trở về tôi cho cô đẹp mặt.”
“Anh hẳn là muốn đi đòi lại con gái chứ gì. Anh yên tâm đi, tôi không động đâu. Tôi còn muốn xem thử bản lĩnh của Phó Tam ca mà.”
Người giúp việc nghe thấy câu này, ánh mắt kinh hãi, miệng há ra thật to, cái gì? Con gái của Phó Thời Thiêm? Không nghe lầm chứ.
Nhà họ Chử.
Lý Tĩnh Hương đã đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện nói cho Chử Cát Bằng nghe. Ông ngây ngốc cả nửa ngày, một câu cũng không nói nên lời, tựa như từ trên trời đột nhiên rơi xuống thứ gì đó, đập ngay vào đầu khiến ông choáng váng.
Cũng không lâu lắm, có tiếng chuông cửa truyền tới tai hai người.
Lý Tĩnh Hương ngẩng đầu lên, “có phải đã có kết quả xét nghiệm, nhầm lẫn rồi chăng?”
Mặc dù biết hy vọng này rất mong manh, nhưng Lý Tĩnh Hương vẫn sải bước đi tới, mở cửa ra, thế nhưng bên ngoài lại là một người đàn ông xa lạ. Lý Tĩnh Hương nhìn anh, “cậu là?”
“Chử Nguyệt Tình có ở đây không?”
“Cậu tìm con gái tôi làm gì?”
“Có chuyện rất quan trọng.”
Cửa phòng chợt bật mở, Chử Nguyệt Tình từ bên trong bước ra. Cô đi tới cửa chính, “anh là ai?”
“Phó tiên sinh mời ngài.”
“Phó Thời Thiêm?”
“Đúng vậy.”
Chử Nguyệt Tình thứ gì cũng không thèm cầm theo, cô nhấc chân lên định đi ra ngoài, “đi thôi.”
Lý Tĩnh Hương bị dọa sợ đến mức níu lại cánh tay của cô, “Tình Tình, con không thể ra ngoài, con đi đâu vậy?”
“Con muốn đi đâu còn có người quan tâm sao? Yên tâm đi, con sẽ không nghĩ quẩn nữa đâu.” Chử Nguyệt Tình đẩy tay của Lý Tĩnh Hương ra, “mẹ, đối với hai người mà nói, bất kể Nguyệt Nguyệt là con gái của ai cũng như nhau cả phải không? Bởi vì con bé có là ai đi chăng nữa thì cũng vẫn là cháu ngoại của hai người mà.”
“Không phải như thế, Tình Tình, con đừng đi ra ngoài.”
“Con sẽ lập tức trở về.” Chử Nguyệt Tình nói xong, chạy thẳng ra ngoài. Chử Cát Bằng cũng đi ra ngăn cản, nhưng tài xế của Phó Thời Thiêm khá cao to lực lưỡng. Anh ta chặn ngay ở cửa chính, “hai người yên tâm đi, Phó tiên sinh là ông chủ của Chử tiểu thư. Chẳng qua chỉ là việc ở công ty, hai người không cần phải lo lắng.”
Sau khi trông thấy Chử Nguyệt Tình bước vào thang máy rời đi, Lý Tĩnh Hương gấp đến độ nhìn qua Chử Cát Bằng, “thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Mau gọi điện thoại cho Chử Đồng đi, đoán chừng Tình Tình sẽ đi tới nhà nó tìm Nguyệt Nguyệt.”
“Được.”
Chử Nguyệt Tình đi xuống lầu, thấy chiếc xe của Phó Thời Thiêm đang dừng ở cổng chung cư. Cô bước nhanh về phía đó, mở cửa ra rồi ngồi xuống, “tìm tôi có chuyện gì?”
“Cô không muốn đòi lại con gái của mình sao?”
Đôi mắt hạnh của Chử Nguyệt Tình bỗng nhiên trợn tròn lên trừng hướng anh, “anh...”
“Đứa bé trong tay Chử Đồng, là con gái ruột của tôi, còn Nguyệt Nguyệt của cô mới chính là con gái của cô ấy.”
Chử Nguyệt Tình trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Cô nhìn chằm chăm khuôn mặt của Phó Thời Thiêm một hồi lâu, “anh, tại sao anh lại biết? Chuyện này có liên quan tới anh phải không?”
“Bây giờ tôi nói không liên quan gì tới tôi, cô tin không?”
Chử Nguyệt Tình chỉ cảm thấy trong cơ thể dâng lên cuồng phong bão táp, ánh mắt cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phó Thời Thiêm không chớp một cái, “đứa bé là do anh tráo đổi? Giản Bảo Bảo là con gái của anh, tại sao anh lại...”
“Tôi không rảnh ngồi giải thích nhiều với cô như vậy. Tôi chỉ hỏi cô một câu, Chử Nguyệt Tình, con gái cô đối với cô mà nói có ý nghĩa như thế nào? Có tính là nửa cái mạng của cô không?”
Chử Nguyệt Tình im lặng hồi lâu. Phó Thời Thiêm nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô một lát rồi nói, “sao vậy, câm rồi à?”
“Phó Thời Thiêm, anh vẫn luôn trăm phương ngàn kế tính toán cho mình có phải không? Nguyệt Nguyệt bị tráo đi, cơ hội duy nhất chính là ở bệnh viện. Thế nhưng, Chử Đồng là bởi vì tôi mới đến chỗ đó,” Cô cố gắng hết sức chắp ghép những sự việc đó lại để hiểu ra, “chẳng lẽ, đây đều là kế hoạch của anh?”
“Không, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.” Phó Thời Thiêm không nói hết sự thật cho cô nghe, đề phòng Chử Nguyệt Tình lại sinh lòng áy náy. Lúc ấy chính cô đã cho Chử Đồng uống chai nước có vấn đề kia, “lúc này cô còn vướng mắc những chuyện đó thì có ích lợi gì? Cô đã nuôi nấng đứa bé đó suốt cả một năm trời, chẳng lẽ cô không muốn đòi lại.”
“Tôi đương nhiên là muốn, nhưng còn anh? Phó Thời Thiêm, đây là âm mưu của anh đúng không?”
“Âm mưu của tôi? Nếu là âm mưu do tôi một tay bày ra, tại sao con gái ruột của tôi lại ở trong tay Giản Trì Hoài?”
Chử Nguyệt Tình không nói gì, trong đầu cô rất bối rối, cô lẳng lặng ngồi sát cửa sổ xe. Phó Thời Thiêm hướng ra ngoài cửa sổ liếc nhìn. Tài xế sải bước đi tới, mở cửa ra rồi ngồi vào chỗ điều khiển.
Khuôn mặt Phó Thời Thiêm không chút biến sắc nói tiếp, “có phải cô rất có lòng tin, cảm thấy em gái của cô sẽ đem đứa bé trả lại cho cô không?”
“Em ấy...” Chử Nguyệt Tình do dự, “Đồng Đồng biết rõ, Nguyệt Nguyệt đối với tôi có bao nhiêu cân nặng.”
“Cô ấy biết, nhưng cũng không chứng tỏ cô ấy sẽ để cho đứa bé đi theo cô. Coi như cô ấy đồng ý đi, Giản Trì Hoài thì sao? Bây giờ, bọn họ không chịu trả lại con gái cho tôi. Nếu đã như vậy, dựa theo việc làm của họ, cô cũng không cần phải trả con gái lại cho bọn họ.”
Chử Nguyệt Tình nâng mắt lên nhìn anh. Phó Thời Thiêm hướng tài xế nói, “đến Bán Đảo Hào Môn.”
“Dạ.”
Ngón tay Phó Thời Thiêm gõ nhẹ hai cái lên đầu gối, “hai đứa bé, dù nói thế nào đi nữa, bọn họ cũng chỉ có thể giữ lại một đứa. Nếu bọn họ muốn đổi lại, muốn giữ con gái ruột ở bên mình, như vậy, con gái của tôi, theo lý bọn họ phải trả lại. Nếu bọn họ không đành lòng, muốn duy trì mối quan hệ như bây giờ, như vậy, cơ hội của cô sẽ tới, Nguyệt Nguyệt sẽ có thể trở về trong tay cô. Nhưng nếu cả hai đứa bé bọn họ đều không chịu buông tay, họ dựa vào cái gì chứ?”
Chử Nguyệt Tình suy nghĩ một lát, trong ánh mắt lộ ra chút hy vọng.
Nhưng chỉ có Phó Thời Thiêm là rõ ràng nhất. Giản Trì Hoài tuyệt đối là cả hai đều muốn giữ, bất kể là đứa nào, anh cũng sẽ không chịu buông tay.
Xe chạy thẳng tới Bán Đảo Hào Môn, mới vừa dừng hẳn ở cửa, Chử Nguyệt Tình liền không kịp chờ đợi đẩy cửa xe ra bước xuống.
Bảo vệ ngoài cửa trông thấy cô, lên tiếng chào hỏi, “Chử tiểu thư.”
“Cho tôi vào.”
Phó Thời Thiêm bước xuống xe, thấy Chử Nguyệt Tình đang nói chuyện với bảo vệ, khuôn mặt của bảo vệ tỏ ra khó xử, “Giản tiên sinh đã dặn, ai cũng không được vào.”
“Lời này có ý gì?” Chử Nguyệt Tình chỉ chỉ vào mình, “anh cũng không phải là không quen biết tôi, tôi là chị ruột của Chử Đồng!”
Bảo vệ nhẹ rũ mắt xuống, “Giản tiên sinh đặc biệt dặn dò, ngài thật sự không thể đi vào.”
Phó Thời Thiêm thong thả tiến lên, anh dừng lại ở bên cạnh Chử Nguyệt Tình, Chử Đồng nhận được điện thoại của Lý Tĩnh Hương, biết Chử Nguyệt Tình đã đi theo Phó Thời Thiêm ra ngoài. Cô bước ra ban công, thấy Giản Trì Hoài đang ẵm Nguyệt Nguyệt đứng trước lan can, ánh mắt của cô nhìn theo xuống dưới lầu, trông thấy hai bóng dáng ở ngoài cổng.