Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 11
Giản Trì Hoài chưa từng thấy Chử Đồng như vậy bao giờ. Anh đưa tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Sao vậy?”
“Có một minh tinh vừa chết.”
Anh không tỏ ra quá kinh ngạc: “Trên thế giới này, ngày nào cũng có người chết.”
“Em phải nhanh chóng qua đó.” Chử Đồng nhảy từ trên bàn xuống, dáng người cao lớn của Giản Trì Hoài chắn trước mặt cô: “Không được đi!”
“Quan hệ của cô ấy và em rất tốt, cho dù không phải vì tin tức, em cũng phải đến tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng.” Chử Đồng nói với vẻ khó khăn, thanh âm không ngăn nổi sự run rẩy. Cô cũng tưởng rằng, tối nay cô và Giản Trì Hoài sẽ ‘chín muồi’, trở thành vợ chồng thật sự. Cô bước lên trước, mũi chân đã chạm vào đôi giày da của người đàn ông. Chử Đồng dang hai tay, ôm chặt lấy anh ở phía trước. Nhiệt độ cơ thể của Giản Trì Hoài truyền tới lòng bàn tay cô qua lớp áo mỏng trên người anh, nỗi sợ hãi bao quanh cơ thể như được một bàn tay vô hình đang chầm chậm kéo đi...
Ôm một lúc lâu, không khí vốn đang lưu động giờ ngừng lại, rốt cuộc vẫn cảm thấy quá đột ngột, Chử Đồng buông tay ra.
Còn Giản Trì Hoài, lần đầu tiên giương mắt nhìn miếng thịt tới tận miệng cứ thế bay đi mất.
Chiếc taxi lao đi vun vút, chẳng mấy chốc đã tới khu nhà nơi Đào Tinh Kỳ xảy ra chuyện.
Đồng nghiệp đứng ngoài cửa đón cô, lúc ấy bảo vệ mới cho vào.
Hai người vừa đi, đồng nghiệp đi bên, Trương Lê, nói rõ với cô tình hình chung: “Một tiếng đồng hồ trước, mẹ của Đào Tinh Kỳ tới đây mới phát hiện cô ấy không trụ được nữa. Trên tủ đầu giường có một mảnh giấy nói rằng hy vọng cô là người đầu tiên đưa tin cô ấy qua đời.”
Bước chân vội vã của Chử Đồng chậm lại: “Nói vậy là cô ấy tự sát?”
“Lúc tôi tới đây, xe cấp cứu còn chưa tới, là cắt tay.”
Chử Đồng và Trương Lê nhanh chóng tới tầng lầu nơi Đào Tinh Kỳ xảy ra chuyện. Cửa lớn còn chưa kịp đóng, bên trong người đã đi hết, trong phòng khách có thể nhìn thấy những vệt máu chảy dài. Trương Lê khẽ kéo vạt áo Chử Đồng: “Chúng ta tới bệnh viện đi.”
Cô đờ đẫn gật đầu.
Trong số rất nhiều các ngôi sao mà Chử Đồng từng tiếp xúc, Đào Tinh Kỳ chắc chắn là người ôn hòa nhất, khiêm tốn nhất. Mỗi lần có buổi họp báo hay sự kiện gì đó, cô ấy đều chăm chút rất chu toàn, bảo quản lý chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, hoa quả, cho dù là phóng viên đến muộn hay về sớm cũng đều được phát một phần.
Còn quan hệ riêng giữa Chử Đồng và cô ấy quả thực rất tốt. Lúc Đào Tinh Kỳ mới nổi, một loạt các bài báo chính diện đều do Chử Đồng viết, thế nên cô ấy mới nghĩ tới chuyện trước khi chết dành nguồn tin có giá trị nhất của mình cho Chử Đồng.
Tới bệnh viện, chẳng có cái gọi là kỳ tích xuất hiện.
Đào Tinh Kỳ đã được xác định tử vong từ lúc phát hiện.
Tin tức về Đào Tinh Kỳ, Dịch Sưu đúng là đã nắm được ưu thế lớn nhất. Trương Lê thậm chí còn chụp được cảnh Đào Tinh Kỳ được khiêng ra bằng cáng cứu thương.
Bỗng chốc, các trang mạng, kênh thông tin lớn, bao gồm cả kênh tin tức trên tivi đều là Đào Tinh Kỳ.
Khi nhận được điện thoại của người quản lý của Đào Tinh Kỳ, Chử Đồng ra ngoài ngay lập tức.
Hai người ngồi đối diện nhau trong một quán café tại trung tâm thành phố. Người quản lý đẩy một chiếc túi xách tay về phía Chử Đồng: “Đây là đồ Đào Tinh Kỳ để ở chỗ tôi, dặn tôi mang cho cô.”
“Chuyện khi nào vậy?”
Người quản lý hai tay cầm chặt chiếc cốc sứ trắng, nhìn ra ngoài cửa bằng ánh mắt vô hồn: “Hôm qua.”
Chử Đồng kéo khóa ra. Thứ đập vào mắt đầu tiên là một chiếc thẻ ra vào và một chiếc chìa khóa treo trên đó. Cô rút chiếc thẻ ra, nhìn thấy một dòng chữ nhỏ được in vàng bên trên: Triều Dương Tân Thành.
Một sự kinh ngạc không thể giấu nổi tràn ra ánh mắt. Khu nhà này chẳng phải là nơi ở của Ân Thiếu Trình, lần trước cô theo đuôi Giang Ý Duy đã tới đây sao? Chử Đồng khẽ nắm chặt tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía người quản lý: “Đào Tinh Kỳ... Quen biết Ân Thiếu Trình ư?”
Người quản lý cũng đáp lại ánh mắt của cô, trong đó hiện rõ một sự thiếu tin tưởng: “Chắc là có quen. Ân Thiếu Trình... Ha, trong cái ngành này, phàm là những người ưa nhìn một chút, có ai hắn ta không muốn?”
Chử Đồng lật chiếc túi trong tay ra, nhìn thấy một chiếc USB và một tập tài liệu.
Cô cầm tập tài liệu lên. Người quản lý liếc xéo: “Đừng xem nữa. Vốn dĩ đã xác nhận được làm nữ chính, vậy mà lại bị Giang Ý Duy cướp mất.”
Chử Đồng dường như đã nắm rõ được đầu đuôi câu chuyện. Lúc ngồi lên xe, cô thừ người ra rất lâu không khởi động. Cô có thể đoán được mối quan hệ giữa Giang Ý Duy và Ân Thiếu Trình, thế còn Giản Trì Hoài thì sao? Giữa anh và Giang Ý Duy lại có quan hệ gì?
Ngày hôm sau, Giản Trì Hoài chỉ dạy nửa buổi. Về tới Bán Đảo Hào Môn, ăn cơm trưa xong, anh ngồi xuống sofa phòng khách, từ xa đã thấy một chiếc xe đi vào biệt thự.
Giang Ý Duy đeo kính râm, Triệu Hợp ngồi ghế lái quay đầu: “Mấy hôm nay em vốn dĩ đã làm xong tạo hình album mới cho chị, không ngờ lại xảy ra cơ sự này. Cô Đào Tinh Kỳ này quả thật chết không phải lúc.”
Giang Ý Duy cầm tờ tạp chí trên ghế lên, ánh mắt lướt qua gương mặt Đào Tinh Kỳ, cuối cùng dừng lại ở cái tên tác giả bé xíu: Chử Đồng. Cô ta ném tờ báo đi: “Em về trước đi, không cần đợi chị.”
Đi vào phòng khách, Giang Ý Duy cởi bỏ giày cao gót, nhìn thấy một đôi dép lê kiểu nữ đặt ở đó, cô ta không suy nghĩ gì, cứ thế đi vào.
Qua cửa ra vào, cô ta không dám đi nhanh, cứ cảm thấy phía trước là mãnh thú nhưng cô ta không thể dừng bước. Đi tới sofa, lúc này Giang Ý Duy mới ngẩng lên: “Anh Tứ!”
“Làm sao em biết anh ở đây?”
“Em hỏi Lệ Đề mấy lần nó mới nói với em.”
Giản Trì Hoài bình tĩnh lật tờ báo trong tay: “Có chuyện ư?”
“Anh Tứ! Anh giúp em đi, chuyện của Đào Tinh Kỳ càng bới móc càng ầm ĩ. Cứ đà này mấy chuyện trước đây của em e là cũng không giấu được nữa. Em xin anh đấy...”
“Đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy cái biểu cảm hoang mang này của em? Sợ gì chứ, chẳng qua chỉ là một ngôi sao nhỏ qua đời, có thể bới ra chuyện gì?” Giản Trì Hoài không ngẩng đầu lên, ngữ khí thậm chí còn cực kỳ ôn hòa.
“Không phải vậy đâu, bây giờ các tờ báo lớn đều đang suy đoán vì sao Đào Tinh Kỳ tự sát...”
Căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng nói của người phụ nữ. Chử Đồng đỗ xe xong, ngẩn ngơ đi vào trong nhà. Tới cửa chuẩn bị thay giày, cô mới phát hiện đôi dép lê mình thường mang không thấy đâu nữa, thay vào đó là một đôi giày cao gót khảm đá màu đỏ rượu vang.
Trong phòng mơ hồ có tiếng nói vọng lại.
Giang Ý Duy thấy Giản Trì Hoài không có động tĩnh gì, yết hầu cô ta khẽ lăn, nuốt xuống mọi ấm ức, đứng dậy rồi từ từ quỳ xuống cho tới khi đầu gối chạm đất. Cô ta giơ cánh tay lên, đặt bàn tay lên mặt giày của Giản Trì Hoài: “Anh Tứ! Lần đầu tiên em cầu xin anh chính là với bộ dạng này. Bao năm nay, em chưa từng phản bội anh, em luôn ghi nhớ rõ bổn phận của mình...”
Chử Đồng dè dặt đi qua giá trang trí chạm trổ hình hoa, cảnh bên trong cũng vừa hay đập vào mắt cô một cách hoàn chỉnh. Cô còn tưởng mình hoa mắt, vội vàng giơ tay lên dụi dụi nhưng như vậy chỉ càng thêm rõ nét. Đích thực là một ngôi sao hạng A ngày thường kiêu ngạo vênh váo giờ lại đang khúm núm quỳ trước mặt chồng cô.
Giản Trì Hoài rõ ràng không nhìn thấy Chử Đồng, chỉ thấy sắc mặt anh hung dữ, từng đường nét tuyệt đẹp trở nên mơ hồ dưới ánh nắng, cả cơ thể toát lên một vẻ tàn ác, điên cuồng. Anh bất ngờ giơ tờ báo trong tay lên, đập thẳng vào Giang Ý Duy.
Không lệch phân nào mà trúng ngay vào mặt Giang Ý Duy, hệt như vừa cho cô ta một cái bạt tai trời giáng. Những tờ poster kẹp ở giữa lả tả rơi xuống, cũng khiến cho sự rõ nét trong đôi mắt Chử Đồng trở nên mông lung. Ánh mắt Giản Trì Hoài nghiêm nghị, ngữ khí cứng rắn tới mức tựa hồ có thể đâm chết người bất kỳ lúc nào: “Bổn phận! Đừng tưởng tôi không biết cô đã ngấm ngầm bảo Lệ Đề làm thay cô bao nhiêu chuyện!”
Chử Đồng vô thức lùi lại, giơ tay lên bịt chặt miệng. Không bình thường, rất không bình thường. Chồng của cô là giáo viên nhân dân cơ mà!
~Hết chương 11
~*Lảm nhảm: Mình là mình chưa hiểu lắm cái ôm của chị Chử Đồng: Ss