Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Tiểu Nghiêm Mới Là Con Trai Của Em.
Thiết Tử Huy ngay lúc này không đủ can đảm để nói với Nguyệt Tố Song rằng anh đã lừa cô, bởi anh ta sợ cô sẽ hận mình. Mặc dù không thể có được tình yêu của cô, nhưng anh không hề muốn cô xem mình như người xa lạ.
"Anh nhận thua rồi! Sau khi trở về Anh quốc, có thể từ nay sẽ không quay lại thành phố xinh đẹp này nữa, em ở lại hãy giữ gìn sức khoẻ!" Cuối cùng Thiết Tử Huy vẫn chọn buông tay, nhưng anh cũng không nói ra sự thật với cô.
"Thiết tổng, những ngày qua anh đã giúp tôi rất nhiều, thành thật cảm ơn anh! Chúc anh lên đường bình an!" Nguyệt Tố Song mất đi một người bạn, cô cũng thấy rất buồn, nhưng sau tất cả thì đây có lẽ là một quyết định tốt cho cả hai.
"Anh có thể..." Thiết Tử Huy đưa tay nắm lấy tay cô, anh ta đang muốn lên tiếng nói thêm gì đó, nhưng lúc này Tiểu Nghiêm và Gia Khang lại gọi cô.
"Mẹ ơi!"
"Mẹ ở đây, hai đứa chờ mẹ chút nhé!" Nguyệt Tố Song lớn tiếng trả lời. "Đến giờ cho bọn trẻ ngủ rồi, xin lỗi tôi không tiễn anh được! Thiết tổng, tạm biệt!" Sau đó lại quay sang nhìn Thiết Tử Huy nói.
Nguyệt Tố Song đi rồi, anh ta vẫn đứng bất động ở đó, dường như là muốn cảm nhận được hơi ấm của cô thêm chút nữa.
"Tố Song, hi vọng sau khi Vương Kiên cho em biết những chuyện xấu anh đã làm, em sẽ không hận anh!" Mất một lúc lâu, anh ta mới thở dài lên tiếng, rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
Nguyệt Tố Song nghe thấy tiếng xe đã đi rồi, cô mới nhẹ nhắm mắt lại thở sâu. Thiết Tử Huy giúp cô nhiều như vậy, nhưng đến khi anh ta đi rồi, cô cũng không có một lời cảm ơn đúng nghĩa dành cho anh. Thật sự anh ta rất tốt, chỉ là trái tim cô bây giờ đã dành hết cho Vương Kiên.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, khi nghe tin Thiết Tử Huy đã quay trở về Anh quốc từ đêm qua, Vương Kiên lập tức cầm lấy hồ sơ mà mình tra được đến tìm Nguyệt Tố Song. Vốn anh còn muốn vạch mặt Thiết Tử Huy trước mặt cô, nhưng xem ra là chậm trễ rồi.
"Ding Dong!" Nghe thấy tiếng chuông, Nguyệt Tố Song đang chuẩn bị bữa sáng liền đi ra ngoài mở cửa.
"Anh đến sớm vậy? Có chuyện gì sao?" Cô nhìn anh ngạc nhiên hỏi.
"Song Song, anh có chuyện muốn nói thật với em! Chúng ta vào trong nói chuyện đi!" Vương Kiên gấp gáp kéo tay cô vào trong nhà, anh đưa bản xét nghiệm của Tiểu Nghiêm và Gia Khang cho cô xem.
Nguyệt Tố Song lại không hiểu anh muốn làm cái gì, cô nhíu mày nhìn vào hai bản xét nghiệm ở trên tay, có chút không hiểu cho lắm.
"Đây là gì vậy? Tại sao Gia Khang và em lại không có quan hệ huyết thống?" Trông thấy bản xét nghiệm của Gia Khang và mình, cô ngẩng đầu hoang mang hỏi anh.
"Bởi vì thằng bé đó không phải là con ruột của em!" Vương Kiên ánh mắt nghiêm túc trả lời cô.
"Anh đang nói cái gì vậy? Khang Khang sao không phải con của em được? Thiết Tử Huy đã tìm ra được thằng bé mà, không thể nào có chuyện này được?" Chuyện ập đến bất ngờ, cô quả thật không thể nào tiếp nhận ngay được.
"Thật ra con trai của em, chính là Tiểu Nghiêm! Người mà em đã nhận sinh con, chính là anh!" Vương Kiên nắm lấy bả vai của cô khẳng định.
"Bởi vì Vương gia là người xử lý bệnh án sau khi em sinh con, cho nên em mới không thể tìm được tung tích của thằng bé! Dĩ nhiên là Thiết Tử Huy cũng như vậy, cho nên hắn ta đã mang một đứa trẻ không phải con ruột của em đến, cốt chỉ muốn lấy lòng của em mà thôi! Là Thiết Tử Huy, hắn đã lừa em!"
Vương Kiên cầm bản xét nghiệm còn lại đưa nó cho cô nói, anh cũng mang hồ sơ của Dương Gia Khang cho cô xem.
Cậu nhóc quả thật có bị bỏ rơi, nhưng không phải giống như câu chuyện mà Thiết Tử Huy đã thêu dệt với cô. Cha mẹ Gia Khang đã mất khi cậu nhóc được một tuổi, gia sản của bọn họ nhanh chóng bị người trong nhà thâu tóm sạch sẽ. Sau khi lấy hết tài sản, chuyện còn lại chính là mang cậu nhóc vào cô nhi viện vứt bỏ. Gia Khang chỉ là một quân cờ, mà Thiết Tử Huy sử dụng để lừa dối cô mà thôi.
"Tiểu Nghiêm...thằng bé mới là con ruột của em sao? Con em ở bên cạnh em lâu như vậy, mà em không hề hay biết? Không đúng, em không tin! Tại sao Thiết Tử Huy có thể lừa dối em chứ? Em muốn tìm anh ta hỏi cho rõ ràng!" Nguyệt Tố Song bị đả kích, cô nhất thời không chấp nhận được chuyện này, liền đứng dậy bỏ chạy ra ngoài đi tìm Thiết Tử Huy.
"Song Song!" Vương Kiên một bên cũng hớt hải đuổi theo, ai biết được trong lúc kích động thế này, cô có thể làm cái gì chứ.
Ở góc phòng, Dương Gia Khang đôi mắt ướt đẫm nhìn hai người chạy đi, cậu bé nãy giờ đã nghe hết tất cả. Hoá ra cậu chỉ là đồ giả mà Thiết Tử Huy mang đến, điều này làm cậu nhóc cảm thấy đau lòng vô cùng. Sẽ không ai biết được, khoảng thời gian gặp được Nguyệt Tố Song chính là thời gian tươi đẹp nhất của cậu.
Dù cho cậu có cùng Tiểu Nghiêm gây gổ, thậm chí là đánh nhau, thì cậu vẫn thấy rất hạnh phúc, bởi vì cậu đã có một người mẹ đúng nghĩa. Nhưng hạnh phúc với những đứa trẻ mồ côi như cậu thật ngắn ngủi, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
"Mẹ ơi!" Cậu nhóc nghẹn giọng gọi tên cô.
Một lần bị bỏ rơi, thì chắc sẽ có lần hai. Vì muốn giữ lại những ký ức đẹp đẽ về Nguyệt Tố Song, cậu nhóc tình nguyện rời đi trước, cậu không muốn bị cô đuổi ra khỏi nhà.
Đưa bàn tay nhỏ lau đi nước mắt, Gia Khang bước chân vào phòng ngủ, lúc này Tiểu Nghiêm vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cậu bé đang ngủ ngon trên giường.
Dương Gia Khang đi đến tủ quần áo, cậu nhóc cầm lấy một vài bộ đồ cho vào balo nhỏ của mình.
"Tiểu Nghiêm, tạm biệt nhé! Xin lỗi vì thời gian qua đã chiếm giữ mẹ của cậu, nhiệm vụ bảo vệ mẹ xinh đẹp giờ giao lại cho cậu đấy!" Gia Khang nhỏ giọng nói, rồi khó nhọc bước chân ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, cậu nhóc nhìn tấm ảnh ba người chụp chung mà luyến tiếc, ít ra cậu muốn mang theo một thứ gì đó để nhớ về Nguyệt Tố Song và tháng ngày kỳ diệu này.
"Mẹ, cho phép con lấy tấm ảnh này đi nhé!" Cậu nhóc đưa tay cầm lấy khung ảnh trên bàn, lại chật vật nhét nó vào chiếc balo, sau đó mới mở cửa mà đi.
...
Nguyệt Tố Song vội đến nỗi không mang giày, cô chạy chân trần trên đường, khiến đá nhọn đâm vào lòng bàn chân toác da chảy máu.
"Ah!" Bất ngờ, cô trượt chân mà ngã lăn trên đất, quần áo cũng vì vậy mà dính đầy bụi bẩn.
Cô không đứng lên, mà ngồi im tại chỗ khóc nấc lên. Cô thật sự rất đau lòng, tại sao Thiết Tử Huy có thể mang chuyện này ra đùa bỡn cô được chứ. Một người mẹ như cô không đủ đáng thương hay sao, lại còn bày ra chuyện này để lừa gạt cô.
"Thiết Tử Huy, anh là đồ dối trá!" Cô tức giận hét lên, giờ phút này cô tin vào Vương Kiên, vì cô biết anh sẽ không lừa dối cô.
Ngay từ lúc gặp Gia Khang, cô thật sự không hề có cảm giác tình mẫu tử giống như Tiểu Nghiêm, đều là cô tự dối lòng mà thôi. Lúc đó cô còn ngu ngốc không hiểu gì, nhưng bây giờ thì cô hiểu rõ rồi, vì cô và thằng bé không phải ruột thịt.
Vương Kiên lúc này đã đuổi đến, thấy Nguyệt Tố Song khóc như một đứa trẻ, anh lại ôm lấy cô mà an ủi. "Đừng khóc! Không phải bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng hay sao? Em như vậy con của chúng ta sẽ rất đau lòng!"
"Tìm lâu như vậy, cuối cùng thằng bé lại ở bên cạnh em, không phải rất tốt sao? Từ giờ chúng ta sẽ là một gia đình, anh sẽ bảo vệ em và con, sẽ không để bất cứ ai có cơ hội lừa dối em thêm nữa!" Vương Kiên nhẹ hôn lên trán cô nói.
Nguyệt Tố Song lại khóc lớn hơn, cô cảm thấy mình rất uất ức, cứ thế mà gục vào lòng anh nức nở không thôi. Mãi một lúc sau, cô mới dần bình tĩnh lại.
"Em muốn về nhà!" Cô thấp giọng lên tiếng.
"Được, anh đưa em về!" Vì chân cô bị thương, cho nên Vương Kiên đã bế cô trở về.
Trên đường đi, anh lại hỏi cô. "Tiếp theo em muốn làm thế nào? Nếu em muốn đưa Gia Khang về cô nhi viện, anh sẽ cho người đưa thằng nhóc về!"
"Không được!" Nguyệt Tố Song lập tức phản ứng mạnh, dù không phải mẹ ruột cậu bé, nhưng nuôi nấng lâu ngày cũng mến tay mến chân. Vả lại cô cũng biết được hoàn cảnh đáng thương của cậu nhóc, làm sao cô nỡ trả cậu về cô nhi viện đây.
"Em vẫn sẽ cho Khang Khang ở lại, vì em là mẹ của thằng bé! Hai đứa trẻ ở cùng nhau không phải tốt hơn sao? Có thể cùng nhau bầu bạn!" Cô kiên định nói.
Vương Kiên mặc dù không hài lòng, nhưng giờ phút này anh không muốn lại kích động cô, bao nhiêu đây thôi đã đủ khiến cô đau khổ rồi.
Hai người trở về nhà, chỉ thấy có một mình Tiểu Nghiêm đang ngồi ở phòng khách, còn Gia Khang chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Daddy, mẹ xinh đẹp, hai người đã đi đâu vậy? Còn có Khang Khang nữa, từ lúc thức dậy con chẳng thấy cậu ấy đâu!" Bảo bối nhỏ chạy đến ôm chân hai người hỏi.
"Sao có thể? Khang Khang không phải ngủ cùng con sao, thằng bé đi đâu chứ?" Nguyệt Tố Song hốt hoảng kêu lên, cô vội đi khắp nhà tìm cậu bé.
Nhìn thấy balo nhỏ không còn, Nguyệt Tố Song dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Hiện tại cậu nhóc quan trọng, cho nên cô đành phải nhờ Vương Kiên giúp đỡ.
"Khang Khang chắc là đã nghe thấy chúng ta nói chuyện, anh có thể giúp em tìm thằng bé không? Bên ngoài rất nguy hiểm, lỡ không may gặp bọn bắt cóc thì con em phải làm sao đây?"
Tiểu Nghiêm thấy chuyện hình như không đơn giản, cậu nhóc cũng lên tiếng nài nỉ. "Daddy, người giúp mẹ tìm đi mà, con cũng rất thích Khang Khang!" Từ sau vụ việc đánh nhau, hai cậu nhóc đã thân thiết hơn, và bảo bối nhỏ cũng không muốn mất đi người bạn này.
Đứng trước hai thế lực lớn, Vương Kiên hoàn toàn bất lực, anh đành phải gọi điện cho Vệ Trạch, bảo hắn đi tìm tung tích cậu nhóc nhỏ kia.
"Anh nhận thua rồi! Sau khi trở về Anh quốc, có thể từ nay sẽ không quay lại thành phố xinh đẹp này nữa, em ở lại hãy giữ gìn sức khoẻ!" Cuối cùng Thiết Tử Huy vẫn chọn buông tay, nhưng anh cũng không nói ra sự thật với cô.
"Thiết tổng, những ngày qua anh đã giúp tôi rất nhiều, thành thật cảm ơn anh! Chúc anh lên đường bình an!" Nguyệt Tố Song mất đi một người bạn, cô cũng thấy rất buồn, nhưng sau tất cả thì đây có lẽ là một quyết định tốt cho cả hai.
"Anh có thể..." Thiết Tử Huy đưa tay nắm lấy tay cô, anh ta đang muốn lên tiếng nói thêm gì đó, nhưng lúc này Tiểu Nghiêm và Gia Khang lại gọi cô.
"Mẹ ơi!"
"Mẹ ở đây, hai đứa chờ mẹ chút nhé!" Nguyệt Tố Song lớn tiếng trả lời. "Đến giờ cho bọn trẻ ngủ rồi, xin lỗi tôi không tiễn anh được! Thiết tổng, tạm biệt!" Sau đó lại quay sang nhìn Thiết Tử Huy nói.
Nguyệt Tố Song đi rồi, anh ta vẫn đứng bất động ở đó, dường như là muốn cảm nhận được hơi ấm của cô thêm chút nữa.
"Tố Song, hi vọng sau khi Vương Kiên cho em biết những chuyện xấu anh đã làm, em sẽ không hận anh!" Mất một lúc lâu, anh ta mới thở dài lên tiếng, rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
Nguyệt Tố Song nghe thấy tiếng xe đã đi rồi, cô mới nhẹ nhắm mắt lại thở sâu. Thiết Tử Huy giúp cô nhiều như vậy, nhưng đến khi anh ta đi rồi, cô cũng không có một lời cảm ơn đúng nghĩa dành cho anh. Thật sự anh ta rất tốt, chỉ là trái tim cô bây giờ đã dành hết cho Vương Kiên.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, khi nghe tin Thiết Tử Huy đã quay trở về Anh quốc từ đêm qua, Vương Kiên lập tức cầm lấy hồ sơ mà mình tra được đến tìm Nguyệt Tố Song. Vốn anh còn muốn vạch mặt Thiết Tử Huy trước mặt cô, nhưng xem ra là chậm trễ rồi.
"Ding Dong!" Nghe thấy tiếng chuông, Nguyệt Tố Song đang chuẩn bị bữa sáng liền đi ra ngoài mở cửa.
"Anh đến sớm vậy? Có chuyện gì sao?" Cô nhìn anh ngạc nhiên hỏi.
"Song Song, anh có chuyện muốn nói thật với em! Chúng ta vào trong nói chuyện đi!" Vương Kiên gấp gáp kéo tay cô vào trong nhà, anh đưa bản xét nghiệm của Tiểu Nghiêm và Gia Khang cho cô xem.
Nguyệt Tố Song lại không hiểu anh muốn làm cái gì, cô nhíu mày nhìn vào hai bản xét nghiệm ở trên tay, có chút không hiểu cho lắm.
"Đây là gì vậy? Tại sao Gia Khang và em lại không có quan hệ huyết thống?" Trông thấy bản xét nghiệm của Gia Khang và mình, cô ngẩng đầu hoang mang hỏi anh.
"Bởi vì thằng bé đó không phải là con ruột của em!" Vương Kiên ánh mắt nghiêm túc trả lời cô.
"Anh đang nói cái gì vậy? Khang Khang sao không phải con của em được? Thiết Tử Huy đã tìm ra được thằng bé mà, không thể nào có chuyện này được?" Chuyện ập đến bất ngờ, cô quả thật không thể nào tiếp nhận ngay được.
"Thật ra con trai của em, chính là Tiểu Nghiêm! Người mà em đã nhận sinh con, chính là anh!" Vương Kiên nắm lấy bả vai của cô khẳng định.
"Bởi vì Vương gia là người xử lý bệnh án sau khi em sinh con, cho nên em mới không thể tìm được tung tích của thằng bé! Dĩ nhiên là Thiết Tử Huy cũng như vậy, cho nên hắn ta đã mang một đứa trẻ không phải con ruột của em đến, cốt chỉ muốn lấy lòng của em mà thôi! Là Thiết Tử Huy, hắn đã lừa em!"
Vương Kiên cầm bản xét nghiệm còn lại đưa nó cho cô nói, anh cũng mang hồ sơ của Dương Gia Khang cho cô xem.
Cậu nhóc quả thật có bị bỏ rơi, nhưng không phải giống như câu chuyện mà Thiết Tử Huy đã thêu dệt với cô. Cha mẹ Gia Khang đã mất khi cậu nhóc được một tuổi, gia sản của bọn họ nhanh chóng bị người trong nhà thâu tóm sạch sẽ. Sau khi lấy hết tài sản, chuyện còn lại chính là mang cậu nhóc vào cô nhi viện vứt bỏ. Gia Khang chỉ là một quân cờ, mà Thiết Tử Huy sử dụng để lừa dối cô mà thôi.
"Tiểu Nghiêm...thằng bé mới là con ruột của em sao? Con em ở bên cạnh em lâu như vậy, mà em không hề hay biết? Không đúng, em không tin! Tại sao Thiết Tử Huy có thể lừa dối em chứ? Em muốn tìm anh ta hỏi cho rõ ràng!" Nguyệt Tố Song bị đả kích, cô nhất thời không chấp nhận được chuyện này, liền đứng dậy bỏ chạy ra ngoài đi tìm Thiết Tử Huy.
"Song Song!" Vương Kiên một bên cũng hớt hải đuổi theo, ai biết được trong lúc kích động thế này, cô có thể làm cái gì chứ.
Ở góc phòng, Dương Gia Khang đôi mắt ướt đẫm nhìn hai người chạy đi, cậu bé nãy giờ đã nghe hết tất cả. Hoá ra cậu chỉ là đồ giả mà Thiết Tử Huy mang đến, điều này làm cậu nhóc cảm thấy đau lòng vô cùng. Sẽ không ai biết được, khoảng thời gian gặp được Nguyệt Tố Song chính là thời gian tươi đẹp nhất của cậu.
Dù cho cậu có cùng Tiểu Nghiêm gây gổ, thậm chí là đánh nhau, thì cậu vẫn thấy rất hạnh phúc, bởi vì cậu đã có một người mẹ đúng nghĩa. Nhưng hạnh phúc với những đứa trẻ mồ côi như cậu thật ngắn ngủi, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
"Mẹ ơi!" Cậu nhóc nghẹn giọng gọi tên cô.
Một lần bị bỏ rơi, thì chắc sẽ có lần hai. Vì muốn giữ lại những ký ức đẹp đẽ về Nguyệt Tố Song, cậu nhóc tình nguyện rời đi trước, cậu không muốn bị cô đuổi ra khỏi nhà.
Đưa bàn tay nhỏ lau đi nước mắt, Gia Khang bước chân vào phòng ngủ, lúc này Tiểu Nghiêm vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cậu bé đang ngủ ngon trên giường.
Dương Gia Khang đi đến tủ quần áo, cậu nhóc cầm lấy một vài bộ đồ cho vào balo nhỏ của mình.
"Tiểu Nghiêm, tạm biệt nhé! Xin lỗi vì thời gian qua đã chiếm giữ mẹ của cậu, nhiệm vụ bảo vệ mẹ xinh đẹp giờ giao lại cho cậu đấy!" Gia Khang nhỏ giọng nói, rồi khó nhọc bước chân ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, cậu nhóc nhìn tấm ảnh ba người chụp chung mà luyến tiếc, ít ra cậu muốn mang theo một thứ gì đó để nhớ về Nguyệt Tố Song và tháng ngày kỳ diệu này.
"Mẹ, cho phép con lấy tấm ảnh này đi nhé!" Cậu nhóc đưa tay cầm lấy khung ảnh trên bàn, lại chật vật nhét nó vào chiếc balo, sau đó mới mở cửa mà đi.
...
Nguyệt Tố Song vội đến nỗi không mang giày, cô chạy chân trần trên đường, khiến đá nhọn đâm vào lòng bàn chân toác da chảy máu.
"Ah!" Bất ngờ, cô trượt chân mà ngã lăn trên đất, quần áo cũng vì vậy mà dính đầy bụi bẩn.
Cô không đứng lên, mà ngồi im tại chỗ khóc nấc lên. Cô thật sự rất đau lòng, tại sao Thiết Tử Huy có thể mang chuyện này ra đùa bỡn cô được chứ. Một người mẹ như cô không đủ đáng thương hay sao, lại còn bày ra chuyện này để lừa gạt cô.
"Thiết Tử Huy, anh là đồ dối trá!" Cô tức giận hét lên, giờ phút này cô tin vào Vương Kiên, vì cô biết anh sẽ không lừa dối cô.
Ngay từ lúc gặp Gia Khang, cô thật sự không hề có cảm giác tình mẫu tử giống như Tiểu Nghiêm, đều là cô tự dối lòng mà thôi. Lúc đó cô còn ngu ngốc không hiểu gì, nhưng bây giờ thì cô hiểu rõ rồi, vì cô và thằng bé không phải ruột thịt.
Vương Kiên lúc này đã đuổi đến, thấy Nguyệt Tố Song khóc như một đứa trẻ, anh lại ôm lấy cô mà an ủi. "Đừng khóc! Không phải bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng hay sao? Em như vậy con của chúng ta sẽ rất đau lòng!"
"Tìm lâu như vậy, cuối cùng thằng bé lại ở bên cạnh em, không phải rất tốt sao? Từ giờ chúng ta sẽ là một gia đình, anh sẽ bảo vệ em và con, sẽ không để bất cứ ai có cơ hội lừa dối em thêm nữa!" Vương Kiên nhẹ hôn lên trán cô nói.
Nguyệt Tố Song lại khóc lớn hơn, cô cảm thấy mình rất uất ức, cứ thế mà gục vào lòng anh nức nở không thôi. Mãi một lúc sau, cô mới dần bình tĩnh lại.
"Em muốn về nhà!" Cô thấp giọng lên tiếng.
"Được, anh đưa em về!" Vì chân cô bị thương, cho nên Vương Kiên đã bế cô trở về.
Trên đường đi, anh lại hỏi cô. "Tiếp theo em muốn làm thế nào? Nếu em muốn đưa Gia Khang về cô nhi viện, anh sẽ cho người đưa thằng nhóc về!"
"Không được!" Nguyệt Tố Song lập tức phản ứng mạnh, dù không phải mẹ ruột cậu bé, nhưng nuôi nấng lâu ngày cũng mến tay mến chân. Vả lại cô cũng biết được hoàn cảnh đáng thương của cậu nhóc, làm sao cô nỡ trả cậu về cô nhi viện đây.
"Em vẫn sẽ cho Khang Khang ở lại, vì em là mẹ của thằng bé! Hai đứa trẻ ở cùng nhau không phải tốt hơn sao? Có thể cùng nhau bầu bạn!" Cô kiên định nói.
Vương Kiên mặc dù không hài lòng, nhưng giờ phút này anh không muốn lại kích động cô, bao nhiêu đây thôi đã đủ khiến cô đau khổ rồi.
Hai người trở về nhà, chỉ thấy có một mình Tiểu Nghiêm đang ngồi ở phòng khách, còn Gia Khang chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Daddy, mẹ xinh đẹp, hai người đã đi đâu vậy? Còn có Khang Khang nữa, từ lúc thức dậy con chẳng thấy cậu ấy đâu!" Bảo bối nhỏ chạy đến ôm chân hai người hỏi.
"Sao có thể? Khang Khang không phải ngủ cùng con sao, thằng bé đi đâu chứ?" Nguyệt Tố Song hốt hoảng kêu lên, cô vội đi khắp nhà tìm cậu bé.
Nhìn thấy balo nhỏ không còn, Nguyệt Tố Song dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Hiện tại cậu nhóc quan trọng, cho nên cô đành phải nhờ Vương Kiên giúp đỡ.
"Khang Khang chắc là đã nghe thấy chúng ta nói chuyện, anh có thể giúp em tìm thằng bé không? Bên ngoài rất nguy hiểm, lỡ không may gặp bọn bắt cóc thì con em phải làm sao đây?"
Tiểu Nghiêm thấy chuyện hình như không đơn giản, cậu nhóc cũng lên tiếng nài nỉ. "Daddy, người giúp mẹ tìm đi mà, con cũng rất thích Khang Khang!" Từ sau vụ việc đánh nhau, hai cậu nhóc đã thân thiết hơn, và bảo bối nhỏ cũng không muốn mất đi người bạn này.
Đứng trước hai thế lực lớn, Vương Kiên hoàn toàn bất lực, anh đành phải gọi điện cho Vệ Trạch, bảo hắn đi tìm tung tích cậu nhóc nhỏ kia.