Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-60
Chương 60: Kết Quả Xét Nghiệm Huyết Thống
Nguyệt Tố Song sau một giờ ngất xỉu thì cũng tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, thì thấy Thiết Tử Huy gương mặt hầm hầm nhìn mình, trông anh ta có vẻ rất tức giận.
"Cái đó...Thiết tổng, anh lại giúp tôi lần nữa sao? Thật ngại quá, lúc nào cũng làm phiền đến anh thế này!" Cô dường như cũng hiểu được tình trạng của mình, gượng cười nhìn anh ta lên tiếng.
Thần sắc của cô nhợt nhạt, cứ như trong cơ thể không có chút máu nào, nhìn cô làm cho người ta phải thấy thương cảm. Nhưng cô cứ gượng cười để làm người không phải lo lắng cho mình, ngược lại khiến cho Thiết Tử Huy cảm thấy không chịu được.
"Nguyệt Tố Song, em có phải bị điên hay không vậy? Cơ thể không khoẻ thì thôi đi, vậy mà còn không biết tự mình quý trọng nó, em có nghĩ cho bản thân của mình hay không? Nếu hôm nay tôi không xuất hiện kịp, lỡ như em xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?"
"Thằng nhóc đó dù sao cũng không cùng huyết thống với em, tại sao lại không cần tính mạng của mình mà hiến máu cho nó? Nhà họ Vương giàu có như thế, máu O cũng không phải là loại máu hiếm, bọn họ sớm muộn cũng tìm được người hiến máu, không cần em phải làm những điều đó! Sau khi em giúp thằng bé thì thế nào, bọn họ có nhớ đến em hay không?"
Thiết Tử Huy tức giận mắng cô một trận, anh không ngờ cô có lúc lại ngốc như thế. Hiện tại anh cũng biết cô từng sinh con qua lời của bác sĩ, cho nên cơ thể mới ốm yếu thế này. Nhưng anh ta không quan tâm đến điều đó, anh ta chỉ cần biết là bản thân của mình bây giờ thật sự thích cô mất rồi, cho nên cũng sẽ đau lòng khi thấy cô tự hành hạ bản thân mình.
Điều làm anh ta cảm thấy đau lòng hơn, chính là những lời nói vô cảm của hai vợ chồng họ Vương kia. Lúc nãy anh có đến để xem tình hình của cậu bé, và nghe thấy cuộc nói chuyện vô tâm của hai người họ.
Nguyệt Tố Song lặng lẽ rơi nước mắt, cô dĩ nhiên biết những lời Thiết Tử Huy nói là đúng, nhưng mà khi nhìn thấy Tiểu Nghiêm gặp nguy hiểm, cô chỉ muốn nhanh chóng giúp cậu bé có thể thấy tốt hơn mà thôi.
"Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ biết là mình cần phải cứu con của mình! Thiết tổng, tôi đã từng nói với anh là mình đã sinh con thuê đúng không? Đứa trẻ của tôi từ khi sinh ra đã bị bắt đi rồi, cho nên tôi vẫn khao khát được gặp con trai một lần, bù đắp thương tổn cho con!"
"Trong lúc tôi cảm thấy cô đơn nhất, Tiểu Nghiêm đã bước vào cuộc sống của tôi, thằng bé không những không chê bai tôi, mà ngược lại còn gọi tôi là mẹ! Tôi đối xử tốt với thằng bé, chỉ là do tôi cảm thấy tội lỗi với đứa con mình dứt ruột đẻ ra, muốn thông qua Tiểu Nghiêm để chuộc lại lỗi lầm của mình. Tôi không tốt như anh nghĩ đâu!" Cô nghẹn ngào nói, nước mắt không hiểu sao cứ thế mà tuôn như mưa.
Thiết Tử Huy đau lòng nhìn cô, anh ta biết cô không phải loại người như vậy. Sâu trong đôi mắt của cô mỗi khi nhìn Tiểu Nghiêm, tất cả tình yêu đều là thật lòng, cô không phải vì con của mình mà đối tốt với thằng bé. Nói đúng hơn chính là, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy cậu bé làm người thay thế cho con trai của mình.
"Nếu muốn khóc thì khóc to lên, để những nỗi đau trong lòng được giải thoát! Có tôi ở đây, tôi sẽ làm bờ vai cho em tựa vào khi mệt mỏi!" Anh ta tiến đến gần, nhẹ nhàng ôm Nguyệt Tố Song vỗ về, lúc này đây anh mới cảm thấy cô gái này thật nhỏ bé và cần được bảo vệ.
"Tôi hứa với em, nhất định sẽ dùng hết sức tìm con trai về cho em, tin tưởng tôi!" Không những vậy, Thiết Tử Huy còn hứa với cô là sẽ tìm con trai về cho cô, lời nói của anh ta vô cùng chắc chắn.
Nguyệt Tố Song không biết có thể tin tưởng được hay không, nhưng lời nói của anh ta khiến cô rất cảm động. "Cảm ơn anh!" Cô nấc lên từng cơn đáp, Thiết Tử Huy cũng là một trong những người ít ỏi quan tâm đến cảm xúc của cô.
"Từ nay tôi sẽ bảo vệ cho em, cho dù cả thế giới này không cần em, thì tôi cũng quay lưng với cả thế giới mà ở bên cạnh em!" Anh ta nghiêm túc nói.
...
Xét nghiệm huyết thống nhanh nhất cũng phải mất bốn tiếng, Vương Kiên giờ phút này trong lòng cứ nôn nao không yên. Công ty đột nhiên có việc gấp, nên cần anh quay lại xử lý. Đến khi xong chuyện trở về bệnh viện, thì anh biết được ba mẹ của mình đã đuổi Nguyệt Tố Song đi rồi.
"Sao hai người có thể làm như vậy? Thân thể cô ấy hiện tại không tốt, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!" Anh quay sang trách móc họ.
"Vương Kiên, mẹ nhắc lại một lần nữa, từ giờ trở đi mẹ không muốn thấy người phụ nữ đó lảng vảng trước mặt cháu trai của mẹ! Một người không ra gì như cô ta, sớm hay muộn cũng làm hư cháu trai của mẹ!" Hà Thi đay nghiến nói về Nguyệt Tố Song, bà ấy tỏ rõ lập trường của mình.
"Mẹ con nói đúng đó, ba cũng không đồng ý! Một người bình thường thì ba còn có thể chấp nhận được, nhưng một người có nhân phẩm bại hoại như vậy thì không được!" Vương Đạt cũng phụ hoạ theo, lần ở buổi tiệc sinh nhật đã khiến thành kiến của họ với Nguyệt Tố Song nhiều hơn.
"Ba mẹ, hôm nay người hiến máu cứu cháu trai của hai người, chính là người phụ nữ bại hoại mà hai người nói đến! Con mong hai người sau này đừng có hà khắc với cô ấy như vậy nữa, cô ấy không đáng bị đối xử thế này!" Vương Kiên thở dài nhìn hai người họ giải thích, anh thấy khó chịu khi họ nói về cô bằng những lời không mấy hay ho này.
"Cái gì? Nó hiến máu cho Tiểu Nghiêm? Thật xin lỗi, mẹ còn ngại bẩn cho cháu trai của mình đấy! Với loại người giống như cô ta, máu ở trong người cũng chẳng sạch sẽ gì!" Hà Thi không những không thấy biết ơn, bà ấy còn dùng những lời lẽ khó nghe hơn.
"Mẹ..."
"Đủ rồi! Con nhỏ đó nó cho con ăn bùa mê thuốc lú có phải không? Nếu như con còn chấp mê bất ngộ như vậy, thì mẹ sẽ tìm cho con một đối tượng để liên hôn!" Không để Vương Kiên nói thêm lời nào, bà ấy đã cướp lời anh, còn dọa sẽ tìm đối tượng kết hôn cho anh.
"Thôi được, mẹ muốn làm gì thì làm đi!" Vương Kiên không muốn đôi co với bà ấy thêm nữa, anh bỏ ngoài tai những lời bà ấy nói, hiện tại anh chẳng có chút tâm tình nào cãi nhau với họ. Bây giờ anh chỉ còn biết một chuyện, nếu như Nguyệt Tố Song thật sự là mẹ ruột của Tiểu Nghiêm, vậy thì anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, ba mẹ anh đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Buổi chiều vị bác sĩ kia mang báo cáo xét nghiệm đến tìm anh. "Chủ tịch Vương, đã có kết quả xét nghiệm, anh xem đi!" Ông ấy đưa nó cho anh nói.
Vương Kiên nhìn mà cảm thấy khẩn trương, anh chưa bao giờ có cảm giác thế này, điều anh hi vọng chính là suy nghĩ của mình là đúng. Năm năm trước anh đã để cô phải chịu khổ nhiều, cho nên bây giờ chỉ mong có thể bù đắp tổn thương cho cô.
Mỗi ngày ký hợp đồng hàng triệu đô cũng không làm anh thấy hồi hộp như thế này, anh nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên xem.
"..."
"Thật sự là cô ấy! Nguyệt Tố Song thật sự là mẹ của Tiểu Nghiêm!" Nhìn thấy kết quả ADN tương thích với nhau, hai tay anh bắt đầu thấy run rẩy. Quả nhiên ông trời không làm anh thất vọng, để cho anh biết được mẹ của con trai là anh là ai.
"Chủ tịch Vương, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước đây!" Vị bác sĩ kia lên tiếng, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
...
"Anh, em đến rồi! Tiểu Nghiêm đã tỉnh lại chưa?"
Vừa hay Vương Nhất Trì cũng từ công ty đến thăm Tiểu Nghiêm, thấy sắc mặt của Vương Kiên đầy vẻ kinh ngạc, hắn ta nhanh chóng đi đến giật lấy giấy xét nghiệm.
"Cái gì đây? Ôi mẹ ơi, Nguyệt Tố Song là mẹ của Tiểu Nghiêm sao?" Trông thấy kết quả trên giấy, hắn bất ngờ há hốc mồm kêu lên, chuyện này thật sự trùng hợp mà. Hắn không ngờ người mà hắn sắp xếp năm năm trước, lại chính là Nguyệt Tố Song.
Vương Kiên nhìn hắn thở mạnh, anh cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Vương Nhất Trì có làm thế nào cũng không thể tra ra bệnh án của Nguyệt Tố Song rồi. Này chẳng phải do gia đình anh đã làm sao, nếu là nhà họ Vương ra tay, thì ai có thể tra ra chứng cứ chứ.
"Được rồi, mau đưa nó đây! Tạm thời đừng nói chuyện này cho Song Song biết, tốt nhất là không để cho ai biết cả!" Anh giật lấy bản xét nghiệm lại, rồi nghiêm giọng nói.
"Sao lại không nói cho chị dâu biết vậy? Nếu để cô ấy biết, không phải anh sẽ nhanh chóng rước cô ấy về làm Vương phu nhân hay sao? Tiểu Nghiêm cũng sẽ có mẹ, một công đôi việc, quá tốt đi chứ!" Vương Nhất Trì thắc mắc hỏi, hắn không hiểu tại sao anh lại làm như vậy, còn có lý do nào khó nói hơn sao.
"Việc cô ấy đẻ thuê luôn là vết thương trong lòng cô ấy! Nếu như nói ra, lỡ cô ấy cảm thấy sợ hay có gì đó không chấp nhận được mà bỏ đi, thì anh cậu phải làm sao đây?" Vương Kiên xoa xoa trán đáp, nghĩ đến năm năm qua cô chịu rất nhiều thiệt thòi, anh chỉ muốn nhanh chóng bù đắp cho cô, nhưng bây giờ chưa thể vội nói ra, anh cần thời gian để giải thích cho cô hiểu.
Chỉ là bên cạnh Nguyệt Tố Song bây giờ còn có một con kỳ đà tên Thiết Tử Huy, anh cần phải nhanh chóng tìm cách đá hắn đi, nếu không hành trình chinh phục vợ của anh sẽ gặp khó khăn.
"Vương Nhất Trì, đến đây! Có nhiệm vụ mới giao cho cậu đây, xử lý tập đoàn Luxury của Thiết Tử Huy, khiến hắn phải quay trở về Anh Quốc!" Nghĩ là làm, anh gọi Vương Nhất Trì đến bàn bạc kế sách đối phó.
"Anh hai, em không ngờ anh lại nham hiểm như vậy đấy, vì chị dâu mà bất chấp! Đối phó với Luxury không dễ đâu, anh chắc chắn muốn làm?" Vương Nhất Trì có chút không tin vào anh trai mà hỏi lại.
"Chắc chắn! Cậu có muốn mẹ của cháu trai mình bị cướp đi không? Nếu không muốn thì đi làm việc đi!" Vương Kiên khẳng định chắc chắn đáp.
Nguyệt Tố Song sau một giờ ngất xỉu thì cũng tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, thì thấy Thiết Tử Huy gương mặt hầm hầm nhìn mình, trông anh ta có vẻ rất tức giận.
"Cái đó...Thiết tổng, anh lại giúp tôi lần nữa sao? Thật ngại quá, lúc nào cũng làm phiền đến anh thế này!" Cô dường như cũng hiểu được tình trạng của mình, gượng cười nhìn anh ta lên tiếng.
Thần sắc của cô nhợt nhạt, cứ như trong cơ thể không có chút máu nào, nhìn cô làm cho người ta phải thấy thương cảm. Nhưng cô cứ gượng cười để làm người không phải lo lắng cho mình, ngược lại khiến cho Thiết Tử Huy cảm thấy không chịu được.
"Nguyệt Tố Song, em có phải bị điên hay không vậy? Cơ thể không khoẻ thì thôi đi, vậy mà còn không biết tự mình quý trọng nó, em có nghĩ cho bản thân của mình hay không? Nếu hôm nay tôi không xuất hiện kịp, lỡ như em xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?"
"Thằng nhóc đó dù sao cũng không cùng huyết thống với em, tại sao lại không cần tính mạng của mình mà hiến máu cho nó? Nhà họ Vương giàu có như thế, máu O cũng không phải là loại máu hiếm, bọn họ sớm muộn cũng tìm được người hiến máu, không cần em phải làm những điều đó! Sau khi em giúp thằng bé thì thế nào, bọn họ có nhớ đến em hay không?"
Thiết Tử Huy tức giận mắng cô một trận, anh không ngờ cô có lúc lại ngốc như thế. Hiện tại anh cũng biết cô từng sinh con qua lời của bác sĩ, cho nên cơ thể mới ốm yếu thế này. Nhưng anh ta không quan tâm đến điều đó, anh ta chỉ cần biết là bản thân của mình bây giờ thật sự thích cô mất rồi, cho nên cũng sẽ đau lòng khi thấy cô tự hành hạ bản thân mình.
Điều làm anh ta cảm thấy đau lòng hơn, chính là những lời nói vô cảm của hai vợ chồng họ Vương kia. Lúc nãy anh có đến để xem tình hình của cậu bé, và nghe thấy cuộc nói chuyện vô tâm của hai người họ.
Nguyệt Tố Song lặng lẽ rơi nước mắt, cô dĩ nhiên biết những lời Thiết Tử Huy nói là đúng, nhưng mà khi nhìn thấy Tiểu Nghiêm gặp nguy hiểm, cô chỉ muốn nhanh chóng giúp cậu bé có thể thấy tốt hơn mà thôi.
"Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ biết là mình cần phải cứu con của mình! Thiết tổng, tôi đã từng nói với anh là mình đã sinh con thuê đúng không? Đứa trẻ của tôi từ khi sinh ra đã bị bắt đi rồi, cho nên tôi vẫn khao khát được gặp con trai một lần, bù đắp thương tổn cho con!"
"Trong lúc tôi cảm thấy cô đơn nhất, Tiểu Nghiêm đã bước vào cuộc sống của tôi, thằng bé không những không chê bai tôi, mà ngược lại còn gọi tôi là mẹ! Tôi đối xử tốt với thằng bé, chỉ là do tôi cảm thấy tội lỗi với đứa con mình dứt ruột đẻ ra, muốn thông qua Tiểu Nghiêm để chuộc lại lỗi lầm của mình. Tôi không tốt như anh nghĩ đâu!" Cô nghẹn ngào nói, nước mắt không hiểu sao cứ thế mà tuôn như mưa.
Thiết Tử Huy đau lòng nhìn cô, anh ta biết cô không phải loại người như vậy. Sâu trong đôi mắt của cô mỗi khi nhìn Tiểu Nghiêm, tất cả tình yêu đều là thật lòng, cô không phải vì con của mình mà đối tốt với thằng bé. Nói đúng hơn chính là, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy cậu bé làm người thay thế cho con trai của mình.
"Nếu muốn khóc thì khóc to lên, để những nỗi đau trong lòng được giải thoát! Có tôi ở đây, tôi sẽ làm bờ vai cho em tựa vào khi mệt mỏi!" Anh ta tiến đến gần, nhẹ nhàng ôm Nguyệt Tố Song vỗ về, lúc này đây anh mới cảm thấy cô gái này thật nhỏ bé và cần được bảo vệ.
"Tôi hứa với em, nhất định sẽ dùng hết sức tìm con trai về cho em, tin tưởng tôi!" Không những vậy, Thiết Tử Huy còn hứa với cô là sẽ tìm con trai về cho cô, lời nói của anh ta vô cùng chắc chắn.
Nguyệt Tố Song không biết có thể tin tưởng được hay không, nhưng lời nói của anh ta khiến cô rất cảm động. "Cảm ơn anh!" Cô nấc lên từng cơn đáp, Thiết Tử Huy cũng là một trong những người ít ỏi quan tâm đến cảm xúc của cô.
"Từ nay tôi sẽ bảo vệ cho em, cho dù cả thế giới này không cần em, thì tôi cũng quay lưng với cả thế giới mà ở bên cạnh em!" Anh ta nghiêm túc nói.
...
Xét nghiệm huyết thống nhanh nhất cũng phải mất bốn tiếng, Vương Kiên giờ phút này trong lòng cứ nôn nao không yên. Công ty đột nhiên có việc gấp, nên cần anh quay lại xử lý. Đến khi xong chuyện trở về bệnh viện, thì anh biết được ba mẹ của mình đã đuổi Nguyệt Tố Song đi rồi.
"Sao hai người có thể làm như vậy? Thân thể cô ấy hiện tại không tốt, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!" Anh quay sang trách móc họ.
"Vương Kiên, mẹ nhắc lại một lần nữa, từ giờ trở đi mẹ không muốn thấy người phụ nữ đó lảng vảng trước mặt cháu trai của mẹ! Một người không ra gì như cô ta, sớm hay muộn cũng làm hư cháu trai của mẹ!" Hà Thi đay nghiến nói về Nguyệt Tố Song, bà ấy tỏ rõ lập trường của mình.
"Mẹ con nói đúng đó, ba cũng không đồng ý! Một người bình thường thì ba còn có thể chấp nhận được, nhưng một người có nhân phẩm bại hoại như vậy thì không được!" Vương Đạt cũng phụ hoạ theo, lần ở buổi tiệc sinh nhật đã khiến thành kiến của họ với Nguyệt Tố Song nhiều hơn.
"Ba mẹ, hôm nay người hiến máu cứu cháu trai của hai người, chính là người phụ nữ bại hoại mà hai người nói đến! Con mong hai người sau này đừng có hà khắc với cô ấy như vậy nữa, cô ấy không đáng bị đối xử thế này!" Vương Kiên thở dài nhìn hai người họ giải thích, anh thấy khó chịu khi họ nói về cô bằng những lời không mấy hay ho này.
"Cái gì? Nó hiến máu cho Tiểu Nghiêm? Thật xin lỗi, mẹ còn ngại bẩn cho cháu trai của mình đấy! Với loại người giống như cô ta, máu ở trong người cũng chẳng sạch sẽ gì!" Hà Thi không những không thấy biết ơn, bà ấy còn dùng những lời lẽ khó nghe hơn.
"Mẹ..."
"Đủ rồi! Con nhỏ đó nó cho con ăn bùa mê thuốc lú có phải không? Nếu như con còn chấp mê bất ngộ như vậy, thì mẹ sẽ tìm cho con một đối tượng để liên hôn!" Không để Vương Kiên nói thêm lời nào, bà ấy đã cướp lời anh, còn dọa sẽ tìm đối tượng kết hôn cho anh.
"Thôi được, mẹ muốn làm gì thì làm đi!" Vương Kiên không muốn đôi co với bà ấy thêm nữa, anh bỏ ngoài tai những lời bà ấy nói, hiện tại anh chẳng có chút tâm tình nào cãi nhau với họ. Bây giờ anh chỉ còn biết một chuyện, nếu như Nguyệt Tố Song thật sự là mẹ ruột của Tiểu Nghiêm, vậy thì anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, ba mẹ anh đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Buổi chiều vị bác sĩ kia mang báo cáo xét nghiệm đến tìm anh. "Chủ tịch Vương, đã có kết quả xét nghiệm, anh xem đi!" Ông ấy đưa nó cho anh nói.
Vương Kiên nhìn mà cảm thấy khẩn trương, anh chưa bao giờ có cảm giác thế này, điều anh hi vọng chính là suy nghĩ của mình là đúng. Năm năm trước anh đã để cô phải chịu khổ nhiều, cho nên bây giờ chỉ mong có thể bù đắp tổn thương cho cô.
Mỗi ngày ký hợp đồng hàng triệu đô cũng không làm anh thấy hồi hộp như thế này, anh nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên xem.
"..."
"Thật sự là cô ấy! Nguyệt Tố Song thật sự là mẹ của Tiểu Nghiêm!" Nhìn thấy kết quả ADN tương thích với nhau, hai tay anh bắt đầu thấy run rẩy. Quả nhiên ông trời không làm anh thất vọng, để cho anh biết được mẹ của con trai là anh là ai.
"Chủ tịch Vương, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước đây!" Vị bác sĩ kia lên tiếng, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
...
"Anh, em đến rồi! Tiểu Nghiêm đã tỉnh lại chưa?"
Vừa hay Vương Nhất Trì cũng từ công ty đến thăm Tiểu Nghiêm, thấy sắc mặt của Vương Kiên đầy vẻ kinh ngạc, hắn ta nhanh chóng đi đến giật lấy giấy xét nghiệm.
"Cái gì đây? Ôi mẹ ơi, Nguyệt Tố Song là mẹ của Tiểu Nghiêm sao?" Trông thấy kết quả trên giấy, hắn bất ngờ há hốc mồm kêu lên, chuyện này thật sự trùng hợp mà. Hắn không ngờ người mà hắn sắp xếp năm năm trước, lại chính là Nguyệt Tố Song.
Vương Kiên nhìn hắn thở mạnh, anh cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Vương Nhất Trì có làm thế nào cũng không thể tra ra bệnh án của Nguyệt Tố Song rồi. Này chẳng phải do gia đình anh đã làm sao, nếu là nhà họ Vương ra tay, thì ai có thể tra ra chứng cứ chứ.
"Được rồi, mau đưa nó đây! Tạm thời đừng nói chuyện này cho Song Song biết, tốt nhất là không để cho ai biết cả!" Anh giật lấy bản xét nghiệm lại, rồi nghiêm giọng nói.
"Sao lại không nói cho chị dâu biết vậy? Nếu để cô ấy biết, không phải anh sẽ nhanh chóng rước cô ấy về làm Vương phu nhân hay sao? Tiểu Nghiêm cũng sẽ có mẹ, một công đôi việc, quá tốt đi chứ!" Vương Nhất Trì thắc mắc hỏi, hắn không hiểu tại sao anh lại làm như vậy, còn có lý do nào khó nói hơn sao.
"Việc cô ấy đẻ thuê luôn là vết thương trong lòng cô ấy! Nếu như nói ra, lỡ cô ấy cảm thấy sợ hay có gì đó không chấp nhận được mà bỏ đi, thì anh cậu phải làm sao đây?" Vương Kiên xoa xoa trán đáp, nghĩ đến năm năm qua cô chịu rất nhiều thiệt thòi, anh chỉ muốn nhanh chóng bù đắp cho cô, nhưng bây giờ chưa thể vội nói ra, anh cần thời gian để giải thích cho cô hiểu.
Chỉ là bên cạnh Nguyệt Tố Song bây giờ còn có một con kỳ đà tên Thiết Tử Huy, anh cần phải nhanh chóng tìm cách đá hắn đi, nếu không hành trình chinh phục vợ của anh sẽ gặp khó khăn.
"Vương Nhất Trì, đến đây! Có nhiệm vụ mới giao cho cậu đây, xử lý tập đoàn Luxury của Thiết Tử Huy, khiến hắn phải quay trở về Anh Quốc!" Nghĩ là làm, anh gọi Vương Nhất Trì đến bàn bạc kế sách đối phó.
"Anh hai, em không ngờ anh lại nham hiểm như vậy đấy, vì chị dâu mà bất chấp! Đối phó với Luxury không dễ đâu, anh chắc chắn muốn làm?" Vương Nhất Trì có chút không tin vào anh trai mà hỏi lại.
"Chắc chắn! Cậu có muốn mẹ của cháu trai mình bị cướp đi không? Nếu không muốn thì đi làm việc đi!" Vương Kiên khẳng định chắc chắn đáp.