Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
Chương 49: Sinh Nhật Vui Vẻ.
Các nhà tạo mẫu bắt tay vào công việc, với gương mặt vốn đã xinh đẹp của Nguyệt Tố Song thì chỉ cần trang điểm nhạt thôi, đã có thể phô hết đường nét trên gương mặt cô rồi. Nhưng vì đây là một bữa tiệc lớn được tổ chức ở khách sạn sang trọng, cho nên họ phải nhấn nhá cho đôi mắt cô thêm phần lộng lẫy.
"Nguyệt tiểu thư, da của cô thật đẹp, nó còn rất mịn màng nữa!" Thợ trang điểm không ngừng khen ngợi làn da nõn nà của cô.
"Cảm ơn cô, chắc là tôi thừa hưởng nó từ mẹ của mình!" Nguyệt Tố Song e thẹn đáp.
"Là vậy sao? Nếu vậy thì tôi nghĩ phu nhân chắc cũng rất là xinh đẹp!" Người thợ trang điểm bất ngờ kêu lên.
"Đúng vậy, mẹ của tôi rất đẹp!" Cô cười buồn nói, mà trong lòng tràn ngập muộn phiền.
Mẹ của cô đã từng là một tiểu thư rất đẹp, vì phải lòng Nguyệt Hùng mà cãi lời bố mẹ theo ông ta, đến mức bị chính gia đình từ mặt. Đến bây giờ thì bà ấy nhận lại được gì, chính là những tháng ngày dài đằng đẵng nằm hôn mê ở bệnh viện, mà không biết có thể tỉnh lại hay không.
Trước đây mẹ có nói cho cô biết về ông bà ngoại, nhưng còn chưa kịp nói gì về nơi ở của họ, thì bà ấy đã hôn mê sâu. Cho nên Nguyệt Tố Song bây giờ có muốn tìm lại ông bà ngoại đi chăng nữa, thì cũng không có thông tin gì để đi tìm.
Ngồi suy nghĩ vu vơ một lúc lâu, thì những người thợ cũng đã trang điểm và làm tóc cho cô xong. Nhìn bản thân ở trong gương, Nguyệt Tố Song còn không tin vào mắt mình, không nghĩ đến mình như vậy mà cũng có lúc thật xinh đẹp đến thế. Năm năm qua cô hình như đã quên mất bản thân mình, chỉ mãi chăm lo cho mẹ mà thôi.
"Tiểu thư, cô vào trong thay trang phục đi, sắp đến giờ rồi!" Một người cầm lấy chiếc đầm dạ hội đưa cho cô nói.
"Tôi biết rồi!" Cô nhẹ gật đầu trả lời.
...
Đúng sáu giờ tối, Vương Kiên và Tiểu Nghiêm cũng đã chuẩn bị chỉnh tề, hai người họ đều diện âu phục trắng đầy tinh tế, đây cũng là trang phục đôi thiết kế riêng cho cha con.
"Daddy, không biết hôm nay mẹ xinh đẹp sẽ trông như thế nào đây?" Tiểu Nghiêm đứng bên ngoài không ngừng hỏi.
Chỉ có Vương Kiên là bình tĩnh, sau lần thử đầm dạ hội anh đã rút kinh nghiệm, không thể nào cứ khiếm nhã nhìn cô đăm đăm như thế. Là một quý ông lịch thiệp, anh muốn tôn trọng người phụ nữ của mình.
"Để hai người chờ lâu rồi!" Lúc này một giọng nữ dịu dàng vang lên, Nguyệt Tố Song từ trên lầu nhẹ nhấc váy bước xuống, cô trông như một nữ thần giáng thế.
"Woa! Mẹ xinh đẹp thật sự quá tuyệt rồi!" Tiểu Nghiêm kinh ngạc vỗ tay, hai mắt to tròn nhìn cô trầm trồ.
Vương Kiên lúc này lại đứng ngẩn người ra, anh có vẻ hình như đánh giá quá cao bản thân mình rồi. Đứng trước mặt Nguyệt Tố Song, vẫn là bị cô thu hút không rời.
Chiếc đầm này đặt riêng cho cô quả là xuất sắc, đường cong hoàn hảo của cô càng phô ra trọn vẹn khi mặc nó. Nguyệt Tố Song mái tóc đen dài thả bồng bềnh sau lưng, cô giẫm chân lên giày cao gót đi đến chỗ hai cha con họ.
"Ừm, chúng ta đi được chưa? Cũng đến giờ rồi!" Cô nhỏ giọng hỏi anh.
"À, đi thôi! Mà khoan đã, anh nghĩ sẽ hoàn hảo hơn nếu em mang thêm thứ này!" Vương Kiên bị giọng nói của cô kéo về, anh vội vàng lắp bắp nói, sau đó từ tay Trương quản gia lấy một chiếc hộp trang sức tinh xảo.
"Cái này thật lấp lánh!" Nguyệt Tố Song nhìn thấy vật bên trong liền kinh ngạc kêu lên, lần đầu tiên cô tận mắt thấy một sợi dây chuyền kim cương lớn như vậy.
"Bởi vì nó dành cho em mà!" Vương Kiên mỉm cười đáp, anh đưa tay cầm sợi dây chuyền lên, nhẹ nhàng giúp cô đeo vào.
"Chủ...chủ tịch Vương, thứ này hình như rất đắt nhỉ? Nó...nó không hợp với tôi đâu!" Nguyệt Tố Song giọng run run đáp, thứ quý giá thế này cô thật sự không dám nhận.
"Không sao! Anh thấy hợp là được!" Anh không mấy quan tâm đến sự lo lắng của cô, vẫn tiếp tục đeo nó vào.
Nguyệt Tố Song cạn lời với sự bá đạo này, cô cũng không còn gì để nói, chỉ biết âm thầm cầu xin buổi tiệc nhanh kết thúc, để cô còn tháo nó ra trả lại cho anh.
"Hoàn mỹ!" Vương Kiên nhìn cô nói, rồi lại nhẹ cầm lấy bàn tay cô đi ra ngoài. Gia đình ba người nhanh chóng lên xe, để có thể đến buổi tiệc đúng giờ.
Ngồi trên xe Tiểu Nghiêm vẫn luôn ôm lấy cánh tay Nguyệt Tố Song nũng nịu, cô cảm thấy từ lúc gặp được Vương Kiên, cuộc sống của cô cứ một giấc mơ vậy. Dù vậy hôm nay cô có một cảm giác rất bất an, nhưng cũng không biết diễn tả nó như thế nào nữa. Nhưng thiết nghĩ tối nay là ngày vui của Tiểu Nghiêm, nên cô cũng nhanh chóng quên đi cảm giác này.
Vì là sinh nhật của bảo bối nhà họ Vương, cho nên đây cũng không phải là buổi tiệc bình thường. Khách sạn lớn nhất thành phố này được Vương Kiên bao toàn bộ, không gian bữa tiệc được thiết kế theo phong cách Châu Âu nổi bật, những món đồ trang trí đều là đồ cao cấp, thức ăn là những món xa xỉ.
Đặc biệt là người được mời đến không phải là những đứa trẻ cùng trang lứa với cậu nhóc, mà là các quý ông quý bà danh gia vọng tộc. Trong lúc cha con Vương Kiên còn chưa đến, thì Vương Nhất Trì và hai ông bà Vương đã ở đây tiếp đón khách khứa.
Lúc mọi người đang nói chuyện bên trong sảnh, thì bên ngoài một chiếc xe Limousine đã dừng lại trước cổng lớn.
Ở trong xe nhìn ra ngoài, Nguyệt Tố Song thấy được bên trong có rất nhiều khách mời giàu có, đột nhiên cô lại ngần ngại không muốn vào nữa. Bản thân cô biết mình là ai, những nơi thế này một người như cô nếu không nhờ cha con Vương Kiên ưu ái, thì đến cửa cũng chẳng bước qua nổi.
"Hay là hai người vào trong đi, tôi ở bên ngoài chờ có được hay không?" Cô ấp a ấp úng nhìn Vương Kiên nói.
"Sao có thể chứ? Anh đưa em đến đây không phải để ở bên ngoài chờ đợi! Yên tâm đi, cứ theo anh là được!" Anh nghiêm túc trả lời cô.
"Đúng đó mẹ xinh đẹp! Hôm nay là sinh nhật của con mà, mẹ phải có mặt chứ! Có bảo bối bảo vệ, mẹ sẽ không bị ức hiếp đâu!"
Hai cha con một lớn một nhỏ lên tiếng trấn an Nguyệt Tố Song, vì không muốn làm mất thời gian của hai người, cô cũng thu hết can đảm mà bước xuống xe. Quả nhiên đi cùng hai cha con anh nhất định sẽ trở thành tâm điểm, vừa xuất hiện đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
Nhưng lần này người được mọi người nhắc đến lại là Nguyệt Tố Song, họ không biết cô là tiểu thư nhà ai, mà có thể lọt vào mắt xanh của Vương Kiên.
"Cô ấy là ai vậy? Sao có thể đi bên cạnh Vương thiếu gia và tiểu thiếu gia như thế?"
"Nhìn chiếc đầm cô ấy đang mặc đi, nó chính là thiết kế của Simon đấy! Hôm trước tôi có ghé qua cửa hàng của ông ấy, và đã nhìn thấy chiếc đầm này, nhân viên có bảo là hàng thiết kế riêng cho khách hàng kim cương!"
"Tôi có phải nên ngưỡng mộ cô ấy không? Trông họ đẹp đôi đấy chứ?"
"Tuy nhiên hình như ông bà Vương có vẻ không thích cô ấy, hãy nhìn biểu cảm của họ đi!"
Tuy có rất nhiều lời bàn tán về Nguyệt Tố Song, nhưng không thể phủ nhận một điều, là họ đang rất ngưỡng mộ cô.
Ở phía xa, trông thấy Vương Kiên đưa Nguyệt Tố Song đến đây, hai ông bà Vương có chút không vui. Nhưng vì ở đây đều là khách quý, vả lại cũng không thể đem chuyện ở nhà ra nói được, cho nên bọn họ mới không làm lớn chuyện này.
"Con nhỏ này rốt cuộc có cái gì tốt, mà khiến con trai của chúng ta đưa nó đến đây chứ? Chắc chắn là nó đã dùng thủ đoạn dơ bẩn với thằng nhóc rồi!" Hà Thi tức giận nắm chặt ly rượu nói khẽ.
Phải nói đây là lần đầu tiên Vương Kiên công khai để một người phụ nữ đi bên cạnh mình, lại còn ở bữa tiệc sinh nhật của con trai, chuyện mà trước nay anh chưa từng làm.
Bỏ qua những chuyện kia đi, thì bữa tiệc cũng nhanh chóng diễn ra, khi khách khứa đã đến đông đủ. Vương Kiên cũng tranh thủ đi mời rượu mọi người, Tiểu Nghiêm cũng bị ông bà Vương kéo đến sân khấu, Nguyệt Tố Song lúc này lại bơ vơ đứng một mình.
Mặc dù cô là người do Vương Kiên đưa tới, nhưng bọn họ thấy ông bà Vương có vẻ không thích cô, cho nên cũng không muốn đến bắt chuyện. Nguyệt Tố Song lạc lõng giữa dòng người, cô tự tìm cho mình một góc khuất gần sân khấu mà đứng ở đó.
Ở nơi không ai nhìn thấy mình, cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, lại chăm chú nhìn lên sân khấu ngắm bảo bối nhỏ. Chẳng hiểu vì lý do gì, nhưng Nguyệt Tố Song có lẽ không được chào đón ở đây, đến cả phục vụ còn không ngó ngàng đến cô, mà cũng có thể là họ nhận được lệnh từ ai đó.
Vương Nghiêm bộ dáng anh tuấn đứng trên sân khấu, cậu nhóc nhận được rất nhiều lời chúc của mọi người, và kèm theo đó là những món quà đến từ các thương hiệu lớn trên thế giới. Có người hào sảng đến mức, tặng cậu nhóc cả một chiếc chuyên cơ.
Đứng bên dưới khán đài nhìn những món quà giá trị cao đó, Nguyệt Tố Song cảm thấy hổ thẹn mà thở dài, cô vội vàng giấu đi chiếc hộp quà nhỏ của mình. So với những thứ này, sợi dây chuyền cung hoàng đạo của cô vô cùng nhỏ bé, nó giống như thân phận của cô và Vương Kiên vậy, nhỏ bé và thấp kém.
Từ trên sân khấu Tiểu Nghiêm liên tục nhìn xuống dưới tìm kiếm Nguyệt Tố Song, trông thấy gương mặt buồn bã của cô, cậu nhóc không nghĩ gì cả, mà vội vàng lon ton chạy xuống.
"Mẹ xinh đẹp, sao mẹ lại đứng ở đây một mình vậy? Mau lên đây đi! Con cũng muốn nhận quà sinh nhật của mẹ đó, mẹ có chuẩn bị quà cho con mà phải không?" Cậu nhóc kéo cô lên sân khấu, cái miệng nhỏ xinh nao nao nói.
Nguyệt Tố Song bị cậu nhóc lôi đi, cô hoàn toàn không chống cự được, chỉ có thể gượng gạo đưa món quà nhỏ của mình cho cậu.
"Bảo bối nhỏ, sinh nhật vui vẻ!" Cô nhẹ mỉm cười cất lời.
Các nhà tạo mẫu bắt tay vào công việc, với gương mặt vốn đã xinh đẹp của Nguyệt Tố Song thì chỉ cần trang điểm nhạt thôi, đã có thể phô hết đường nét trên gương mặt cô rồi. Nhưng vì đây là một bữa tiệc lớn được tổ chức ở khách sạn sang trọng, cho nên họ phải nhấn nhá cho đôi mắt cô thêm phần lộng lẫy.
"Nguyệt tiểu thư, da của cô thật đẹp, nó còn rất mịn màng nữa!" Thợ trang điểm không ngừng khen ngợi làn da nõn nà của cô.
"Cảm ơn cô, chắc là tôi thừa hưởng nó từ mẹ của mình!" Nguyệt Tố Song e thẹn đáp.
"Là vậy sao? Nếu vậy thì tôi nghĩ phu nhân chắc cũng rất là xinh đẹp!" Người thợ trang điểm bất ngờ kêu lên.
"Đúng vậy, mẹ của tôi rất đẹp!" Cô cười buồn nói, mà trong lòng tràn ngập muộn phiền.
Mẹ của cô đã từng là một tiểu thư rất đẹp, vì phải lòng Nguyệt Hùng mà cãi lời bố mẹ theo ông ta, đến mức bị chính gia đình từ mặt. Đến bây giờ thì bà ấy nhận lại được gì, chính là những tháng ngày dài đằng đẵng nằm hôn mê ở bệnh viện, mà không biết có thể tỉnh lại hay không.
Trước đây mẹ có nói cho cô biết về ông bà ngoại, nhưng còn chưa kịp nói gì về nơi ở của họ, thì bà ấy đã hôn mê sâu. Cho nên Nguyệt Tố Song bây giờ có muốn tìm lại ông bà ngoại đi chăng nữa, thì cũng không có thông tin gì để đi tìm.
Ngồi suy nghĩ vu vơ một lúc lâu, thì những người thợ cũng đã trang điểm và làm tóc cho cô xong. Nhìn bản thân ở trong gương, Nguyệt Tố Song còn không tin vào mắt mình, không nghĩ đến mình như vậy mà cũng có lúc thật xinh đẹp đến thế. Năm năm qua cô hình như đã quên mất bản thân mình, chỉ mãi chăm lo cho mẹ mà thôi.
"Tiểu thư, cô vào trong thay trang phục đi, sắp đến giờ rồi!" Một người cầm lấy chiếc đầm dạ hội đưa cho cô nói.
"Tôi biết rồi!" Cô nhẹ gật đầu trả lời.
...
Đúng sáu giờ tối, Vương Kiên và Tiểu Nghiêm cũng đã chuẩn bị chỉnh tề, hai người họ đều diện âu phục trắng đầy tinh tế, đây cũng là trang phục đôi thiết kế riêng cho cha con.
"Daddy, không biết hôm nay mẹ xinh đẹp sẽ trông như thế nào đây?" Tiểu Nghiêm đứng bên ngoài không ngừng hỏi.
Chỉ có Vương Kiên là bình tĩnh, sau lần thử đầm dạ hội anh đã rút kinh nghiệm, không thể nào cứ khiếm nhã nhìn cô đăm đăm như thế. Là một quý ông lịch thiệp, anh muốn tôn trọng người phụ nữ của mình.
"Để hai người chờ lâu rồi!" Lúc này một giọng nữ dịu dàng vang lên, Nguyệt Tố Song từ trên lầu nhẹ nhấc váy bước xuống, cô trông như một nữ thần giáng thế.
"Woa! Mẹ xinh đẹp thật sự quá tuyệt rồi!" Tiểu Nghiêm kinh ngạc vỗ tay, hai mắt to tròn nhìn cô trầm trồ.
Vương Kiên lúc này lại đứng ngẩn người ra, anh có vẻ hình như đánh giá quá cao bản thân mình rồi. Đứng trước mặt Nguyệt Tố Song, vẫn là bị cô thu hút không rời.
Chiếc đầm này đặt riêng cho cô quả là xuất sắc, đường cong hoàn hảo của cô càng phô ra trọn vẹn khi mặc nó. Nguyệt Tố Song mái tóc đen dài thả bồng bềnh sau lưng, cô giẫm chân lên giày cao gót đi đến chỗ hai cha con họ.
"Ừm, chúng ta đi được chưa? Cũng đến giờ rồi!" Cô nhỏ giọng hỏi anh.
"À, đi thôi! Mà khoan đã, anh nghĩ sẽ hoàn hảo hơn nếu em mang thêm thứ này!" Vương Kiên bị giọng nói của cô kéo về, anh vội vàng lắp bắp nói, sau đó từ tay Trương quản gia lấy một chiếc hộp trang sức tinh xảo.
"Cái này thật lấp lánh!" Nguyệt Tố Song nhìn thấy vật bên trong liền kinh ngạc kêu lên, lần đầu tiên cô tận mắt thấy một sợi dây chuyền kim cương lớn như vậy.
"Bởi vì nó dành cho em mà!" Vương Kiên mỉm cười đáp, anh đưa tay cầm sợi dây chuyền lên, nhẹ nhàng giúp cô đeo vào.
"Chủ...chủ tịch Vương, thứ này hình như rất đắt nhỉ? Nó...nó không hợp với tôi đâu!" Nguyệt Tố Song giọng run run đáp, thứ quý giá thế này cô thật sự không dám nhận.
"Không sao! Anh thấy hợp là được!" Anh không mấy quan tâm đến sự lo lắng của cô, vẫn tiếp tục đeo nó vào.
Nguyệt Tố Song cạn lời với sự bá đạo này, cô cũng không còn gì để nói, chỉ biết âm thầm cầu xin buổi tiệc nhanh kết thúc, để cô còn tháo nó ra trả lại cho anh.
"Hoàn mỹ!" Vương Kiên nhìn cô nói, rồi lại nhẹ cầm lấy bàn tay cô đi ra ngoài. Gia đình ba người nhanh chóng lên xe, để có thể đến buổi tiệc đúng giờ.
Ngồi trên xe Tiểu Nghiêm vẫn luôn ôm lấy cánh tay Nguyệt Tố Song nũng nịu, cô cảm thấy từ lúc gặp được Vương Kiên, cuộc sống của cô cứ một giấc mơ vậy. Dù vậy hôm nay cô có một cảm giác rất bất an, nhưng cũng không biết diễn tả nó như thế nào nữa. Nhưng thiết nghĩ tối nay là ngày vui của Tiểu Nghiêm, nên cô cũng nhanh chóng quên đi cảm giác này.
Vì là sinh nhật của bảo bối nhà họ Vương, cho nên đây cũng không phải là buổi tiệc bình thường. Khách sạn lớn nhất thành phố này được Vương Kiên bao toàn bộ, không gian bữa tiệc được thiết kế theo phong cách Châu Âu nổi bật, những món đồ trang trí đều là đồ cao cấp, thức ăn là những món xa xỉ.
Đặc biệt là người được mời đến không phải là những đứa trẻ cùng trang lứa với cậu nhóc, mà là các quý ông quý bà danh gia vọng tộc. Trong lúc cha con Vương Kiên còn chưa đến, thì Vương Nhất Trì và hai ông bà Vương đã ở đây tiếp đón khách khứa.
Lúc mọi người đang nói chuyện bên trong sảnh, thì bên ngoài một chiếc xe Limousine đã dừng lại trước cổng lớn.
Ở trong xe nhìn ra ngoài, Nguyệt Tố Song thấy được bên trong có rất nhiều khách mời giàu có, đột nhiên cô lại ngần ngại không muốn vào nữa. Bản thân cô biết mình là ai, những nơi thế này một người như cô nếu không nhờ cha con Vương Kiên ưu ái, thì đến cửa cũng chẳng bước qua nổi.
"Hay là hai người vào trong đi, tôi ở bên ngoài chờ có được hay không?" Cô ấp a ấp úng nhìn Vương Kiên nói.
"Sao có thể chứ? Anh đưa em đến đây không phải để ở bên ngoài chờ đợi! Yên tâm đi, cứ theo anh là được!" Anh nghiêm túc trả lời cô.
"Đúng đó mẹ xinh đẹp! Hôm nay là sinh nhật của con mà, mẹ phải có mặt chứ! Có bảo bối bảo vệ, mẹ sẽ không bị ức hiếp đâu!"
Hai cha con một lớn một nhỏ lên tiếng trấn an Nguyệt Tố Song, vì không muốn làm mất thời gian của hai người, cô cũng thu hết can đảm mà bước xuống xe. Quả nhiên đi cùng hai cha con anh nhất định sẽ trở thành tâm điểm, vừa xuất hiện đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
Nhưng lần này người được mọi người nhắc đến lại là Nguyệt Tố Song, họ không biết cô là tiểu thư nhà ai, mà có thể lọt vào mắt xanh của Vương Kiên.
"Cô ấy là ai vậy? Sao có thể đi bên cạnh Vương thiếu gia và tiểu thiếu gia như thế?"
"Nhìn chiếc đầm cô ấy đang mặc đi, nó chính là thiết kế của Simon đấy! Hôm trước tôi có ghé qua cửa hàng của ông ấy, và đã nhìn thấy chiếc đầm này, nhân viên có bảo là hàng thiết kế riêng cho khách hàng kim cương!"
"Tôi có phải nên ngưỡng mộ cô ấy không? Trông họ đẹp đôi đấy chứ?"
"Tuy nhiên hình như ông bà Vương có vẻ không thích cô ấy, hãy nhìn biểu cảm của họ đi!"
Tuy có rất nhiều lời bàn tán về Nguyệt Tố Song, nhưng không thể phủ nhận một điều, là họ đang rất ngưỡng mộ cô.
Ở phía xa, trông thấy Vương Kiên đưa Nguyệt Tố Song đến đây, hai ông bà Vương có chút không vui. Nhưng vì ở đây đều là khách quý, vả lại cũng không thể đem chuyện ở nhà ra nói được, cho nên bọn họ mới không làm lớn chuyện này.
"Con nhỏ này rốt cuộc có cái gì tốt, mà khiến con trai của chúng ta đưa nó đến đây chứ? Chắc chắn là nó đã dùng thủ đoạn dơ bẩn với thằng nhóc rồi!" Hà Thi tức giận nắm chặt ly rượu nói khẽ.
Phải nói đây là lần đầu tiên Vương Kiên công khai để một người phụ nữ đi bên cạnh mình, lại còn ở bữa tiệc sinh nhật của con trai, chuyện mà trước nay anh chưa từng làm.
Bỏ qua những chuyện kia đi, thì bữa tiệc cũng nhanh chóng diễn ra, khi khách khứa đã đến đông đủ. Vương Kiên cũng tranh thủ đi mời rượu mọi người, Tiểu Nghiêm cũng bị ông bà Vương kéo đến sân khấu, Nguyệt Tố Song lúc này lại bơ vơ đứng một mình.
Mặc dù cô là người do Vương Kiên đưa tới, nhưng bọn họ thấy ông bà Vương có vẻ không thích cô, cho nên cũng không muốn đến bắt chuyện. Nguyệt Tố Song lạc lõng giữa dòng người, cô tự tìm cho mình một góc khuất gần sân khấu mà đứng ở đó.
Ở nơi không ai nhìn thấy mình, cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, lại chăm chú nhìn lên sân khấu ngắm bảo bối nhỏ. Chẳng hiểu vì lý do gì, nhưng Nguyệt Tố Song có lẽ không được chào đón ở đây, đến cả phục vụ còn không ngó ngàng đến cô, mà cũng có thể là họ nhận được lệnh từ ai đó.
Vương Nghiêm bộ dáng anh tuấn đứng trên sân khấu, cậu nhóc nhận được rất nhiều lời chúc của mọi người, và kèm theo đó là những món quà đến từ các thương hiệu lớn trên thế giới. Có người hào sảng đến mức, tặng cậu nhóc cả một chiếc chuyên cơ.
Đứng bên dưới khán đài nhìn những món quà giá trị cao đó, Nguyệt Tố Song cảm thấy hổ thẹn mà thở dài, cô vội vàng giấu đi chiếc hộp quà nhỏ của mình. So với những thứ này, sợi dây chuyền cung hoàng đạo của cô vô cùng nhỏ bé, nó giống như thân phận của cô và Vương Kiên vậy, nhỏ bé và thấp kém.
Từ trên sân khấu Tiểu Nghiêm liên tục nhìn xuống dưới tìm kiếm Nguyệt Tố Song, trông thấy gương mặt buồn bã của cô, cậu nhóc không nghĩ gì cả, mà vội vàng lon ton chạy xuống.
"Mẹ xinh đẹp, sao mẹ lại đứng ở đây một mình vậy? Mau lên đây đi! Con cũng muốn nhận quà sinh nhật của mẹ đó, mẹ có chuẩn bị quà cho con mà phải không?" Cậu nhóc kéo cô lên sân khấu, cái miệng nhỏ xinh nao nao nói.
Nguyệt Tố Song bị cậu nhóc lôi đi, cô hoàn toàn không chống cự được, chỉ có thể gượng gạo đưa món quà nhỏ của mình cho cậu.
"Bảo bối nhỏ, sinh nhật vui vẻ!" Cô nhẹ mỉm cười cất lời.