Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Cái dùi trong tay mỹ nữ chủ trì liên tục gõ xuống, từng vật phẩm liên tục thành giao với giá khiến người ta vừa ý. Nhưng Bạch Thủy gia và Diệp gia ngồi đầu tiên lại không xuất thủ nữa.
Một canh giờ sau, đấu giá đi đến đoạn kết, Bạch Thủy Nham tỏ vẻ tuyệt vọng, vật phẩm lão mong chờ không xuất hiện.
“Tiếp theo là phần đổ mại kích động lòng người hơn hết, lại kinh hiểm phấn khích.” Mỹ nữ chủ trì cất tiếng dụ hoặc, âm thanh phiêu đang khắp hội trường, chúng nhân cũng đạt đến cao trào. Đổ mại là phương thức vừa nguy hiểm và lợi nhiều.
Bức màn được kéo lên, tên đài tất bật chuẩn bị, con khách nhân cũng được nghỉ một chốc.
“Bạch Thủy tộc trưởng, xem ra hôm nay ông không định ra tay rồi nhỉ!” Diệp Thừa Thiên cười cười lên tiếng.
“Hừ, chưa hẳn đâu…” Tuy nói cứng nhưng Bạch Thủy Nham rõ ràng không chắc chắn, tuy còn lượt đổ mại sau cùng, nhưng khả năng xuất hiện vật lão cần không cao lắm.
“Vật phẩm đổ mại mạo hiểm lắm, Bạch Thủy tộc trưởng phải cẩn thận đấy.” Diệp Thừa Thiên cười nhạt, hếch mặt lên khinh thường, lạnh lùng trào phúng.
Tình thế không bằng người ta, Bạch Thủy Nham không có hứng đấu khẩu, quay đầu đi làm lơ.
“Các vị, mười món vật tham dự đổ mại đã chuẩn bị hoàn tất, hiện tại, đổ mại bắt đầu.” Mỹ nữ chủ trì từ trong màn bước ra, mỉm cười tuyên bố.
Bức màn được kéo lên, chúng nhân đều chú ý tới. Ai cũng trợn trừng mắt tham lam, hy vọng phát hiện được cực phẩm trong đó.
Mười vật phẩm xuất hiện trên giá, mỗi vật lại đính giá khởi điểm trên bề mặt. Nếu ai thích vật phẩm nào có thể thông tri cho thị nữ để tăng giá, giá này sẽ được thay vào giá khởi điểm.
Thời gian đổ mại là một canh giờ, trong thời gian này, tất cả đều thỏa mái ra giá cho bất kỳ vật phẩm nào, giá bán liên tục được thay đổi. Thời gian kết thúc, vật phẩm sẽ thuộc về người trả giá cao nhất.
Ai cũng biết đổ mại rất mạo hiểm, trong mười vật phẩm chỉ có một, hai vật là vượt xa giá trị, còn lại đều là phế phẩm. Nhưng nếu lựa trúng cực phẩm thì lợi ích thu được không nhỏ. Dù không sử dụng, bán đi cũng thu lợi lớn.
Đạo lý mười lần đánh bạc chín lần gian trá, ai cũng hiểu hết, nhưng phương thức đổ mại rất được các gí tầng võ giả hoan nghênh. Bởi mỗi lần đổ mại thế nào cũng có ít nhất một vật giá trị vượt xa giá mua. Theo thông lệ, giá khởi điểm của tổng thể vật phẩm chỉ thấp hơn giá trị thật một chút, nhờ khách nhân điên cuồng ra giá mà giá thành giao sẽ vượt tổng giá trị.
Nên dù có một hai món cực phẩm bán lỗ thì còn tám, chín vật khác bán được giá cao bù lại.
Khi mua bán, người ta thường chỉ để ý đến người may mắn, thành công luôn được nhắc đến, mà quên đi mất số người thất bại vốn nhiều hơn nhiều. Đương nhiên đó là cách quảng cáo tuyên truyền tốt nhất về đổ mại.
“Bản nhân lén tiết lộ đôi chút tin tức nội bộ.” Mỹ nữ chủ trì dùng khẩu khí cuốn hút nhất, thần bí nói: “Trong số vật phẩm đổ mại, có thể có huyền cấp linh khí.”
Tiết lộ tin tức chỉ là con mồi của đấu giá trường để thu hút chúng nhân, nhưng tin tức này là thật, không ai hoài nghi chữ tín của Thương gia.
Mấy chữ huyền cấp linh khí vừa buông ra, trong đấu giá trường lặng ngắt, thi thoảng mới vang lên tiếng thở.
Một cây hoàng cấp linh khí giá hai trăm tinh tệ, nếu huyền cấp linh khí e rằng giá còn lên cao mấy lần, vượt con số nghìn tinh tệ cũng không lạ.
Đúc linh khí cần linh khoáng và vật liệu thích hợp. Hoàng cấp chẳng quả chỉ là phát huy được đặc điểm vốn có của nguyên liệu, không cần đẳng cấp đúc quá cao. Còn huyền cấp, chỉ có thợ đúc ưu tú phát huy đặc tính của linh khoáng mới đúc lên được, dù là độ hiếm có hay giá trị thực dụng, huyền cấp đều vượt xa hoàng cấp.
Môt thanh vũ khí huyền cấp, căn cứ vào đặc điểm của võ ký, có thể tăng thêm ba, bốn thành uy lực công kích, còn huyền cấp trang bị cũng nâng cao được ba, bốn thành sức mạnh cho người sử dụng. Vì lý do đó Bạch Thủy Nham mong muốn xuất hiện huyền cấp linh khí, có nó thì lão đủ khả năng đấu ngang với Diệp Thừa Thiên cộng một trưởng lão, thực lực ở cấp võ sư sẽ cân bằng trở lại.
“Không hiểu linh khí này thuộc tính là gì?” Vừa hỏi xong, lão biết ngay mình lỡ lời. Đổ mại đổ mãi là căn cứ vào nhãn quang và khả năng phán đoán, nếu biết thuộc tính rồi thì đáp án coi như mở rộng, bởi linh khí cùng thuộc tính, trong mười món không thể có quá ba món.
Mỹ nữ chủ trì chỉ mỉm cười, không đáp lời Bạch Thủy Nham.
Sau một chốc chấn động, trong hội trường lục tục có người định thần được, từng ánh mắt nóng bỏng bắt đầu tham lam quan sát vật phẩm.
Chiếc vòng thanh mộc cổ kính, nhuyễn kiếm phát ra u lam quang mang… Món nào nhìn vào cũng bắt mắt, nhưng dù là vật không có gì nổi bật thì ở đổ mại, chúng nhân cũng không bỏ qua, bảo bối nhiều khi trông rất bình thường.
Do không thể đến gần quan sát, chúng nhân cũng không có nhãn quang độc đáo như giám định sư, nên sau khi cân nhắc, không ai xác định được đâu là huyền cấp linh khí, ai nấy đều trù trừ.
Ánh mắt Bạch Thủy Nham bị một cây đại phủ hấp dẫn, dáng vẻ cây phủ không có gì đặc biệt, thậm chí hơi thô tháp, không giống sản phẩm của một vị đại sư ưu tú. Nhưng thân phủ phát ra hỏa nguyên linh khí đượm đến mức khiến lão động tâm.
Linh của linh khí là khả năng nối thông với thiên địa năng lượng của khí cụ, thậm chí có thể hút lấy thiên địa linh khí chuyển hóa thành nguyên lực. Hiện tại cây phủ này phát ra hỏa nguyên linh khí mạnh đến độ lão ngồi cách mấy thước dùng mũi cũng ngửi thấy mùi hỏa nguyên.
Lão không hề nghi ngờ gì rằng nếu mình sử dụng cây đại phủ đó, uy lực hỏa nguyên võ kỹ ít nhất cũng tăng thêm ba thành. Lẽ nào đó là huyền cấp linh khí?
Lão ở gần nhất, thực lực lại là võ sư, thần thức tất nhiên hơn những người khác, bản thân cũng là hỏa nguyên tu luyện giả nên cảm nhận rõ nhất về hỏa nguyên linh khí trên cây phủ. Chúng nhân phía sau ở xa hơn, thần thức lại không bằng, dù hơi phát giác ra cũng không được như lão.
Hiện tại lão đoán được rằng cây phủ dù không phải huyền cấp linh khí cũng là hoàng cấp. Quan trọng nhất là giá khởi điểm của nó chỉ một tinh tệ, gần như cho không.
Việc trái bình thường tất có điều quỷ dị, cây phủ này đến sáu bảy phần là bảo vật quý nhất lần đổ mại này. Nhất định phải mua được.
Ngoài mặt vẫn thản nhiên, Bạch Thủy Nham ngồi im trên ghế ra vẻ dưỡng thần, tựa hồ không quan tâm gì đến mọi vật phẩm đổ mại.
Chúng nhân bắt đầu tranh giá với các vật phẩm đổ mại, vật nào cũng dần tăng giá lên. Ngay cả cây phủ giá khởi điểm thấp nhất cũng không ngoại lệ. Chỉ dựa vào việc phát ra được hỏa nguyên lực thì nhất định nó không phải vật tầm thường, giá nhanh chóng bị nâng lên hơn trăm tinh tệ.
Bạch Thủy Nham liếc Diệp Thừa Thiên, đối phương tựa vào ghế, thi thoảng môi lại mấp máy, tựa hồ đang lẩm nhẩm, dáng vẻ cũng không quan tâm gì đến mọi vật đổ mại.
Hay lắm! Xem ra Diệp Thừa Thiên vì không là hỏa nguyên tu luyện giả, không nhận ra cây phủ khác thường. Theo xu thế, cây phủ tối đa chỉ được coi là hoàng cấp linh khí, giá đại khái chừng hai trăm tinh tệ là không ai tăng nữa. Đến sau cùng lão ra giá ba trăm, chắc sẽ mua được.
Ba trăm mà mua được huyền cấp linh khí thì hời to. Dù chỉ là hoàng cấp linh khí cũng không thiệt thòi nhiều, chỉ mỗi việc hỏa nguyên lực của cây phủ nồng như thế thì lão tin rằng cũng là hoàng cấp linh khí, uy lực công kích của nó cũng hơn hẳn hỏa hệ linh khí lão đang có.
Tất cả đang diễn ra như lão tính toán. Giá cây phủ leo lên đến một trăm bốn mươi tinh tệ, đã qua nửa canh giờ rồi.
Huyền cấp linh khí! Là của Bạch Thủy Nham ta!
oOo
Ở hậu trường…
“Tiểu tử này lấy đâu ra cây phủ cổ quái thế này? Hỏa nguyên linh khí e rằng không kém hơn huyền cấp linh khí.” Nhìn qua khe màn, sắc mặt Thương Ẩn cực kỳ cổ quái nhìn Diệp Phong ngồi sau lưng Diệp Thừa Thiên.
“Ha ha, nếu lão phu không giám định cẩn thận, nhất định cũng hiểu lầm rằng đây là huyền cấp linh khí.” Giám định sư đứng cạnh Thương Ẩn, vuốt râu cười ha hả.
“Ta từng nghe nói mấy dung binh lừa đảo có thuật lưu lại nguyên lực trên phàm phẩm. Nhưng nguyên lực mà phương pháp này có thể lưu lại cực kỳ hữu hạn, nguyên lực linh khí không thể ngưng tụ lại sau khi thoát ly khống chế, tiểu tử này đúng là thần bí cổ quái...” Thương Ẩn bật cười hứng trí: “Lần này e rằng tộc trưởng Bạch Thủy gia khó mà không mắc câu.”
“Chạm phải tiểu tử này coi như khí số Bạch Thủy gia đã tận, xem ra sau này Ngọa Lăng thành do Diệp gia độc bá.” Giám định sư bật cười thản nhiên. Diệp gia và Bạch Thủy gia trong mắt Thương gia không khác gì sâu kiến, ai diệt ai họ không quá quan tâm.
“Thanh huyền cấp kim hệ linh kiếm đó cứ lấy danh nghĩa Diệp gia trả giá cao nhất bán cho họ. Diệp gia tuy không đáng cho chúng ta tốn công như thế nhưng Diệp Phong tiềm lực vô hạn, có thể trọng điểm theo sát.” Thương Ẩn xua tay lui ra sau.
“Vâng!”
Trong mắt Thương gia, chỉ dựa vào bằng tiềm lực kinh tài tuyệt diễm chưa thể khiến họ trọng thị, nên Thương Ẩn chỉ nhân thể giúp Diệp gia, đằng nào Diệp gí không mua được huyền cấp linh khí đó thì cũng sẽ bán giá thấp cho người khác, đấu giá trường không bao giờ thiệt. Còn Diệp Phong mới chỉ được chú ý mà thôi, chỉ khi gã trở thành cường giả khiến người ta ngưỡng vọng, Thương gia mới thật sự trọng thị.
Kiểu đầu tư không vốn này, Thương gia hiển nhiên không phải mới làm lần đầu.
Một canh giờ sau, đấu giá đi đến đoạn kết, Bạch Thủy Nham tỏ vẻ tuyệt vọng, vật phẩm lão mong chờ không xuất hiện.
“Tiếp theo là phần đổ mại kích động lòng người hơn hết, lại kinh hiểm phấn khích.” Mỹ nữ chủ trì cất tiếng dụ hoặc, âm thanh phiêu đang khắp hội trường, chúng nhân cũng đạt đến cao trào. Đổ mại là phương thức vừa nguy hiểm và lợi nhiều.
Bức màn được kéo lên, tên đài tất bật chuẩn bị, con khách nhân cũng được nghỉ một chốc.
“Bạch Thủy tộc trưởng, xem ra hôm nay ông không định ra tay rồi nhỉ!” Diệp Thừa Thiên cười cười lên tiếng.
“Hừ, chưa hẳn đâu…” Tuy nói cứng nhưng Bạch Thủy Nham rõ ràng không chắc chắn, tuy còn lượt đổ mại sau cùng, nhưng khả năng xuất hiện vật lão cần không cao lắm.
“Vật phẩm đổ mại mạo hiểm lắm, Bạch Thủy tộc trưởng phải cẩn thận đấy.” Diệp Thừa Thiên cười nhạt, hếch mặt lên khinh thường, lạnh lùng trào phúng.
Tình thế không bằng người ta, Bạch Thủy Nham không có hứng đấu khẩu, quay đầu đi làm lơ.
“Các vị, mười món vật tham dự đổ mại đã chuẩn bị hoàn tất, hiện tại, đổ mại bắt đầu.” Mỹ nữ chủ trì từ trong màn bước ra, mỉm cười tuyên bố.
Bức màn được kéo lên, chúng nhân đều chú ý tới. Ai cũng trợn trừng mắt tham lam, hy vọng phát hiện được cực phẩm trong đó.
Mười vật phẩm xuất hiện trên giá, mỗi vật lại đính giá khởi điểm trên bề mặt. Nếu ai thích vật phẩm nào có thể thông tri cho thị nữ để tăng giá, giá này sẽ được thay vào giá khởi điểm.
Thời gian đổ mại là một canh giờ, trong thời gian này, tất cả đều thỏa mái ra giá cho bất kỳ vật phẩm nào, giá bán liên tục được thay đổi. Thời gian kết thúc, vật phẩm sẽ thuộc về người trả giá cao nhất.
Ai cũng biết đổ mại rất mạo hiểm, trong mười vật phẩm chỉ có một, hai vật là vượt xa giá trị, còn lại đều là phế phẩm. Nhưng nếu lựa trúng cực phẩm thì lợi ích thu được không nhỏ. Dù không sử dụng, bán đi cũng thu lợi lớn.
Đạo lý mười lần đánh bạc chín lần gian trá, ai cũng hiểu hết, nhưng phương thức đổ mại rất được các gí tầng võ giả hoan nghênh. Bởi mỗi lần đổ mại thế nào cũng có ít nhất một vật giá trị vượt xa giá mua. Theo thông lệ, giá khởi điểm của tổng thể vật phẩm chỉ thấp hơn giá trị thật một chút, nhờ khách nhân điên cuồng ra giá mà giá thành giao sẽ vượt tổng giá trị.
Nên dù có một hai món cực phẩm bán lỗ thì còn tám, chín vật khác bán được giá cao bù lại.
Khi mua bán, người ta thường chỉ để ý đến người may mắn, thành công luôn được nhắc đến, mà quên đi mất số người thất bại vốn nhiều hơn nhiều. Đương nhiên đó là cách quảng cáo tuyên truyền tốt nhất về đổ mại.
“Bản nhân lén tiết lộ đôi chút tin tức nội bộ.” Mỹ nữ chủ trì dùng khẩu khí cuốn hút nhất, thần bí nói: “Trong số vật phẩm đổ mại, có thể có huyền cấp linh khí.”
Tiết lộ tin tức chỉ là con mồi của đấu giá trường để thu hút chúng nhân, nhưng tin tức này là thật, không ai hoài nghi chữ tín của Thương gia.
Mấy chữ huyền cấp linh khí vừa buông ra, trong đấu giá trường lặng ngắt, thi thoảng mới vang lên tiếng thở.
Một cây hoàng cấp linh khí giá hai trăm tinh tệ, nếu huyền cấp linh khí e rằng giá còn lên cao mấy lần, vượt con số nghìn tinh tệ cũng không lạ.
Đúc linh khí cần linh khoáng và vật liệu thích hợp. Hoàng cấp chẳng quả chỉ là phát huy được đặc điểm vốn có của nguyên liệu, không cần đẳng cấp đúc quá cao. Còn huyền cấp, chỉ có thợ đúc ưu tú phát huy đặc tính của linh khoáng mới đúc lên được, dù là độ hiếm có hay giá trị thực dụng, huyền cấp đều vượt xa hoàng cấp.
Môt thanh vũ khí huyền cấp, căn cứ vào đặc điểm của võ ký, có thể tăng thêm ba, bốn thành uy lực công kích, còn huyền cấp trang bị cũng nâng cao được ba, bốn thành sức mạnh cho người sử dụng. Vì lý do đó Bạch Thủy Nham mong muốn xuất hiện huyền cấp linh khí, có nó thì lão đủ khả năng đấu ngang với Diệp Thừa Thiên cộng một trưởng lão, thực lực ở cấp võ sư sẽ cân bằng trở lại.
“Không hiểu linh khí này thuộc tính là gì?” Vừa hỏi xong, lão biết ngay mình lỡ lời. Đổ mại đổ mãi là căn cứ vào nhãn quang và khả năng phán đoán, nếu biết thuộc tính rồi thì đáp án coi như mở rộng, bởi linh khí cùng thuộc tính, trong mười món không thể có quá ba món.
Mỹ nữ chủ trì chỉ mỉm cười, không đáp lời Bạch Thủy Nham.
Sau một chốc chấn động, trong hội trường lục tục có người định thần được, từng ánh mắt nóng bỏng bắt đầu tham lam quan sát vật phẩm.
Chiếc vòng thanh mộc cổ kính, nhuyễn kiếm phát ra u lam quang mang… Món nào nhìn vào cũng bắt mắt, nhưng dù là vật không có gì nổi bật thì ở đổ mại, chúng nhân cũng không bỏ qua, bảo bối nhiều khi trông rất bình thường.
Do không thể đến gần quan sát, chúng nhân cũng không có nhãn quang độc đáo như giám định sư, nên sau khi cân nhắc, không ai xác định được đâu là huyền cấp linh khí, ai nấy đều trù trừ.
Ánh mắt Bạch Thủy Nham bị một cây đại phủ hấp dẫn, dáng vẻ cây phủ không có gì đặc biệt, thậm chí hơi thô tháp, không giống sản phẩm của một vị đại sư ưu tú. Nhưng thân phủ phát ra hỏa nguyên linh khí đượm đến mức khiến lão động tâm.
Linh của linh khí là khả năng nối thông với thiên địa năng lượng của khí cụ, thậm chí có thể hút lấy thiên địa linh khí chuyển hóa thành nguyên lực. Hiện tại cây phủ này phát ra hỏa nguyên linh khí mạnh đến độ lão ngồi cách mấy thước dùng mũi cũng ngửi thấy mùi hỏa nguyên.
Lão không hề nghi ngờ gì rằng nếu mình sử dụng cây đại phủ đó, uy lực hỏa nguyên võ kỹ ít nhất cũng tăng thêm ba thành. Lẽ nào đó là huyền cấp linh khí?
Lão ở gần nhất, thực lực lại là võ sư, thần thức tất nhiên hơn những người khác, bản thân cũng là hỏa nguyên tu luyện giả nên cảm nhận rõ nhất về hỏa nguyên linh khí trên cây phủ. Chúng nhân phía sau ở xa hơn, thần thức lại không bằng, dù hơi phát giác ra cũng không được như lão.
Hiện tại lão đoán được rằng cây phủ dù không phải huyền cấp linh khí cũng là hoàng cấp. Quan trọng nhất là giá khởi điểm của nó chỉ một tinh tệ, gần như cho không.
Việc trái bình thường tất có điều quỷ dị, cây phủ này đến sáu bảy phần là bảo vật quý nhất lần đổ mại này. Nhất định phải mua được.
Ngoài mặt vẫn thản nhiên, Bạch Thủy Nham ngồi im trên ghế ra vẻ dưỡng thần, tựa hồ không quan tâm gì đến mọi vật phẩm đổ mại.
Chúng nhân bắt đầu tranh giá với các vật phẩm đổ mại, vật nào cũng dần tăng giá lên. Ngay cả cây phủ giá khởi điểm thấp nhất cũng không ngoại lệ. Chỉ dựa vào việc phát ra được hỏa nguyên lực thì nhất định nó không phải vật tầm thường, giá nhanh chóng bị nâng lên hơn trăm tinh tệ.
Bạch Thủy Nham liếc Diệp Thừa Thiên, đối phương tựa vào ghế, thi thoảng môi lại mấp máy, tựa hồ đang lẩm nhẩm, dáng vẻ cũng không quan tâm gì đến mọi vật đổ mại.
Hay lắm! Xem ra Diệp Thừa Thiên vì không là hỏa nguyên tu luyện giả, không nhận ra cây phủ khác thường. Theo xu thế, cây phủ tối đa chỉ được coi là hoàng cấp linh khí, giá đại khái chừng hai trăm tinh tệ là không ai tăng nữa. Đến sau cùng lão ra giá ba trăm, chắc sẽ mua được.
Ba trăm mà mua được huyền cấp linh khí thì hời to. Dù chỉ là hoàng cấp linh khí cũng không thiệt thòi nhiều, chỉ mỗi việc hỏa nguyên lực của cây phủ nồng như thế thì lão tin rằng cũng là hoàng cấp linh khí, uy lực công kích của nó cũng hơn hẳn hỏa hệ linh khí lão đang có.
Tất cả đang diễn ra như lão tính toán. Giá cây phủ leo lên đến một trăm bốn mươi tinh tệ, đã qua nửa canh giờ rồi.
Huyền cấp linh khí! Là của Bạch Thủy Nham ta!
oOo
Ở hậu trường…
“Tiểu tử này lấy đâu ra cây phủ cổ quái thế này? Hỏa nguyên linh khí e rằng không kém hơn huyền cấp linh khí.” Nhìn qua khe màn, sắc mặt Thương Ẩn cực kỳ cổ quái nhìn Diệp Phong ngồi sau lưng Diệp Thừa Thiên.
“Ha ha, nếu lão phu không giám định cẩn thận, nhất định cũng hiểu lầm rằng đây là huyền cấp linh khí.” Giám định sư đứng cạnh Thương Ẩn, vuốt râu cười ha hả.
“Ta từng nghe nói mấy dung binh lừa đảo có thuật lưu lại nguyên lực trên phàm phẩm. Nhưng nguyên lực mà phương pháp này có thể lưu lại cực kỳ hữu hạn, nguyên lực linh khí không thể ngưng tụ lại sau khi thoát ly khống chế, tiểu tử này đúng là thần bí cổ quái...” Thương Ẩn bật cười hứng trí: “Lần này e rằng tộc trưởng Bạch Thủy gia khó mà không mắc câu.”
“Chạm phải tiểu tử này coi như khí số Bạch Thủy gia đã tận, xem ra sau này Ngọa Lăng thành do Diệp gia độc bá.” Giám định sư bật cười thản nhiên. Diệp gia và Bạch Thủy gia trong mắt Thương gia không khác gì sâu kiến, ai diệt ai họ không quá quan tâm.
“Thanh huyền cấp kim hệ linh kiếm đó cứ lấy danh nghĩa Diệp gia trả giá cao nhất bán cho họ. Diệp gia tuy không đáng cho chúng ta tốn công như thế nhưng Diệp Phong tiềm lực vô hạn, có thể trọng điểm theo sát.” Thương Ẩn xua tay lui ra sau.
“Vâng!”
Trong mắt Thương gia, chỉ dựa vào bằng tiềm lực kinh tài tuyệt diễm chưa thể khiến họ trọng thị, nên Thương Ẩn chỉ nhân thể giúp Diệp gia, đằng nào Diệp gí không mua được huyền cấp linh khí đó thì cũng sẽ bán giá thấp cho người khác, đấu giá trường không bao giờ thiệt. Còn Diệp Phong mới chỉ được chú ý mà thôi, chỉ khi gã trở thành cường giả khiến người ta ngưỡng vọng, Thương gia mới thật sự trọng thị.
Kiểu đầu tư không vốn này, Thương gia hiển nhiên không phải mới làm lần đầu.