Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 614
Diệp Phong vừa ra khỏi thần sơn, Kiếm Vô Phong đã tươi cười bước tới.
“Thế nào, Kiếm mỗ đã bảo chỉ cần ngươi thật thà trả lời câu hỏi của thần tôn là được thưởng lớn, đúng không?” Kiếm Vô Phong vỗ vai gã, nói đầy hòa ái.
“À… Thiên thánh đại nhân sao lại biết thần tôn thưởng cho Diệp Phong?” Gã hiếu kỳ hỏi. Gã mới từ thần sơn ra, chưa thấy Kiếm Vô Phong và thần tôn hội diện, sao Kiếm Vô Phong lại biết rõ gã được thưởng lớn gì lão đứng ở ngoài thần điện?
“Ha ha! Kiếm mỗ không chỉ biết thần tôn thưởng cho ngươi mà còn biết phần thưởng là một vạn khối hồn thạch, giúp ngươi tìm Thần thông thuật cao thâm của Vu ma nhất tộc để tham ngộ, đúng không?” Kiếm Vô Phong cười to: “Uy năng của thần tôn thì tu vi hiện tại của ngươi không thể tưởng tượng được.”
Lúc đó gã mới biết thần tôn không cần ra khỏi thần sơn cũng có thể truyền đạt mệnh lệnh cho Kiếm Vô Phong ở ngoài. Chả trách Kiếm Vô Phong nói rằng mấy nghìn năm nay thần tôn không rời khỏi thần sơn một bước. Năm lão tặc đó thật ra tu luyện thứ gì trong thần sơn? Gã rất hưng thú nhưng không dám nói ra cũng không dám thăm dò, chỉ đành vùi sâu trong đáy lòng.
“Một vạn khối hồn thạch, ngươi cùng Kiếm mỗ đi lĩnh ngay, còn việc nghiên cứu Thần thông thuật thì thư thư lại mấy ngày, để Kiếm mỗ chuẩn bị đã.”
Diệp Phong biết rõ muốn gã tham ngộ Thần thông thuật, trừ kẻ đã phản bội Vu võ nhất tộc ra thì ở Thánh điện không còn ai. Bất quá đối phương biết gã hiểu chuyện đó, gã cũng không đời nào nói ra, cứ vâng vâng dạ dạ đáp ứng.
Chỉ cần tiếp cận được mục tiêu, đợi thêm mấy ngày cũng không sao. Nếu không nhờ thần tôn triệu kiến, không biết đếnb oa giờ gã mới được biết tung tích của phản đồ đó.
oOo
Nhận một vạn hồn thạch xong, Diệp Phong về chỗ chúng nữ. Họ thấy gã an toàn trở về thì đều thở phào, kinh hỉ vây lại.
“Ca ca, ca ca! Thần tôn gì đó có bắt nạt ca ca không?” Hạ Kỳ Lạp kéo tay gã đầu tiên, lên tiếng hỏi.
Gã vỗ vỗ đầu cô, cấm cảu: “Sao lại gọi là thần tôn gì đó, nếu bị người Thánh điện nghe được thì muội sẽ bị trị tội đại bất kính ngay. Sau này không được nói lung tung thế nữa. Ở đây chỉ có người phe mình, nói cũng không sao… Thần tôn gì đó hắc hắc! Thần tôn xuẩn ngốc đó tặng ta một món lễ vật lớn.”
“Xem ra lần này huynh thu hoạch không nhỏ.” Thẩm Lan tươi cười hỏi.
“Ha ha! Ta bịa ra một câu chuyện nửa thật nửa giả, thần tôn lén lén lút lút đó lại thưởng lớn, không chỉ cho ta một vạn khối hồn thạch, mà phản đồ Vu võ đó cũng có manh mối rồi.”
“Một vạn khối hồn thạch!” Chúng nữ đều kinh hô.
Trước đó Diệp Phong liều sinh liều tử giao đấu mới lấy được mấy nghìn khối hồn thạch của Thánh điện, gần nửa đã bị họ tiêu hao hết. Giờ chỉ cần nói mấy câu là được một vạn khối hồn thạch, thật khiến chúng nữ không dám tin. Cũng có nghĩa là dù sau này họ không mạo hiểm đi làm nhiệm vụ cũng có đủ hồn thạch để tu luyện hơn trăm năm.
Gã phất tay, một vạn khối xếp thành dãy, cơ hồ chất đầy căn phòng, phát ra ngân bạch quang mang chói lòa, chiếu sáng căn nhà. Bọn Thẩm Lan nhất thời hoa mắt.
“Hi hi! Xem ra sau này chúng ta không cần vất vả cũng có hồn thạch để sử dụng.” Mộ Dung Tử Thanh vuốt ve hồn thạch trước mặt, tỏ vẻ say mê, trông thập phần khả ái.
Vũ Hân há hốc miệng, tuy cô là người thánh tộc nhưng xưa nay chưa từng thấy nhiều hồn thạch đến thế. Tài phú cỡ này, phần lớn địa giai cường giả cũng không có, Diệp Phong lần này đã được lợi lộc rất lớn.
“Đệ đệ mau thu hồn thạch lại đi. Vạn nhất bị cường giả Thánh điện biết thì phiền hà.” Đông Phương Hồng Diệp vui xong thì lo lắng nhắc nhở.
“Hồng Diệp thư bất tất lo lắng. Lầ này đệ gặp thần ton được thưởng, Thánh điện sẽ không ai dám động vào, ngay cả Liệt Mãnh trước đây có hiềm khích với đệ, khi đệ đi nhận hồn thạch cũng thầm hi vọng làm lành với đệ, không dám chạm đến chúng ta nữa. Cả thiên thánh còn không dám thì tính gì người khác? Đệ nghĩ dù xếp số hồn thạch này ở giữa Thánh điện thì các thánh giai nhìn thấy trừ thầm ghen tị ra sẽ không dám nhắm tới.” Diệp Phong cười to, từ khi tiến nhập thánh địa, đây là lúc gã vênh vang nhất.
Ít nhất trước khi thân phận bại lộ, trong Thánh điện sẽ không ai dám động đến gã nữa, có thể một lòng một dạ giải quyết vấn đề cho sư phụ, tìm cơ hội giết phản đồ Vu võ rồi quay về Võ Nguyên đại lục. Tại Thánh điện không còn địch nhân, gã có thể ngầm hành sự mọi việc, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
oOo
Hai ngày sau, Kiếm Vô Phong đến tìm Diệp Phong, đưa tới một địa điểm thần bí.
“Thiên thánh đại nhân, định đưa tại hạ đi đâu?” Gã ra vẻ không biết, cố ý hỏi.
“Không phải ngươi muốn tham ngộ Vu ma Thần thông thuật sao? Ta đưa ngươi đi gặp một ngươi để thỉnh giáo Thần thông thuật cao thâm của Vu ma.” Kiếm Vô Phong cười thầy thần bí.
“Tại Thánh điện còn có nhân vật thông hiểu Thần thông thuật?”
“Ừ… Y cũng coi là người Thánh điện nhưng không hoàn toàn là vậy.” Kiếm Vô Phong trầm ngâm một chút rồi nói thật nghiêm túc: “Diệp Phong ngươi phải bảm đảm không được cho ai biết bất kỳ thông tin gì, cả chỗ y ở với ai khác. Việc này quan trọng, ta hy vọng ngươi phát thệ.”
Diệp Phong hơi trầm ngâm rồi chấp nhận: “Diệp Phong lấy danh nghĩa thần tôn mà thề, sau này tiết lộ tin tức cho ai sẽ bị trời đánh, bị thần tôn xử phạt, chết không yên lành.”
Thề xong, Diệp Phong bất giác cười thầm: Chúng nữ vốn đã biết việc Thánh điện che giấu Vu võ phản đồ, gã có ý nói là sau này không tiết lộ ra, rõ ràng có ý gạt chúng nữ ra ngoài. Họ đã biết thì sau này có tin gì mới, gã có thể nói thẳng với họ mà không coi là trái lời thề.
Lời thề của gã còn chốt đối tượng trong phạm vi người Thánh điện, tức là gã có tiết lộ cho người ngoài Thánh điện thì cũng không phải đã phá lời thề. Gã không có ai là người để tín nhiệm ở Thánh điện, lời thế này cơ hồ không có sức ước thúc gì. Dù tương lai lời thề ứng nghiệm thì trừng phạt cũng không giáng xuống đầu gã.
Kiếm Vô Phong thấy gã quả quyết thề thì vui vẻ, không chú ý đến lời thề của gã có uẩn khúc. Lão vốn cho rằng tương lai là là nhân vật hạch tâm, hoàn toàn không có lý do gây ra những việc bất lợi cho Thánh điện.
Kiếm Vô Phong dẫn gã đi, không ra khỏi phạm vi Thánh điện mà đến một gian điện ngách không có gì đặc biệt.
Quanh tòa điện bap phủ một bầu không khí thần bí, nơi nào cũng thập phần quỷ dị. Thiên địa linh khí ở đây tựa hồ bị năng lượng đặc thù thao túng, phát ra khí vị mênh mang khiến người ta không thể nhìn rõ hay tra thám rõ trong điện có gì.
“Ha ha! Chắc ngươi cũng nhận ra nơi này có bố trí mê trận rất lợi hại ở ngoài, thánh giai tầm thường dù đến gần cũng không thể vào được.” Kiếm Vô Phong giải thích.
Diệp Phong gật đầu, với cường độ thần niệm hiện tại của gã chỉ miễn cưỡng xuyên thấu mê trận này không đầy trăm thước, nhưng không biết đươc hết trong đó.
“Người này có thân phận gì mà được Thánh điện trông coi nghiêm ngặt thế này?” Diệp Phong tuy đoán được nhưng vẫn muốn chính miệng Kiếm Vô Phong xác nhận.
“Thân phận người này, với tu vi hư giai của ngươi vốn không có tư cách biết. Nhưng thần tôn đã dặn, thực lực của ngươi cũng siêu việt địa giai, cho ngươi biết cũng không sao.” Kiếm Vô Phong hạ giọng nói: “Người này bị Vu ma nhất tộc coi là sỉ nhục, nhưng lại giúp đỡ rất nhiều cho Thánh điện.”
“Phản đồ Vu ma?” Diệp Phong lạc giọng, Kiếm Vô Phong tưởng gã kinh ngạc, thật ra chỉ mình gã biết là kinh hỉ. Kiếm Vô Phong quả nhiên đưa gã đến gặp mục tiêu gã mong chờ bấy lâu.
“Người này tên Qua Bưu, là địa giai vu thánh! Vốn là tù nhân của Thánh điện nhưng vì tham sống sợ chết nên đi theo Thánh điện. Y thông hiểu mọi sự về Vu ma nên rất hữu dụng với chúng ta nên được giữ lại. Hơn nghìn năm nay cường giả đỉnh nhọn của Thánh điện tổn thất nghiêm trọng, thường bị lép vế khi tranh đoạt phú nhiêu hồn khoáng. Nhưng từ khi Qua Bưu trở giáo thì tình thế dần xoay chuyển… vì thế mà Vu ma nhất tộc hận y thấu xương, không tiếc cả cách tự sát để tập kích, mấy lần xông vào Thánh điện giết hắn, có cả thiên giai vu thánh! May mà chúng chưa từng đắc thủ.”
“Qua Bưu có vai trò quan trọng trong việc Thánh điện đối phó Vu ma nên chúng ta bảo vệ y thập phần nghiêm mật. Ở đây trừ mê trận còn có hai thiên thánh cường giả thay nhau bảo vệ an toàn cho y. Nơi nay cách trung tâm Thánh điện không xa, nếu Qua Bưu hạnh bị Vu ma phát hiện thì dù chúng cử đại đội nhân mã đến, chỉ cần hai thiên thánh chống chọi được một chốc là mọi thiên thánh khác sẽ đến nơi. Phòng ngự như vậy có thể coi là vạn vô nhất thất!” Kiếm Vô Phong thoáng đắc ý giới thiệu.
Nghe xong lòng Diệp Phong lạnh buốt. Nơi này còn hai thiên thánh, dù gã may mán lấy mạng được Qua Bưu thì làm cách nào thoát thân được với họ? Hà huống, Qua Bưu cũng là địa giai vu thánh, có thể gã có thực lực giết được hắn nhưng hai thiên thánh luôn kè kè, gã hạ thủ bằng cách nào?
Một câu đố cực khó bày ra trước mặt gã.
“Thế nào, Kiếm mỗ đã bảo chỉ cần ngươi thật thà trả lời câu hỏi của thần tôn là được thưởng lớn, đúng không?” Kiếm Vô Phong vỗ vai gã, nói đầy hòa ái.
“À… Thiên thánh đại nhân sao lại biết thần tôn thưởng cho Diệp Phong?” Gã hiếu kỳ hỏi. Gã mới từ thần sơn ra, chưa thấy Kiếm Vô Phong và thần tôn hội diện, sao Kiếm Vô Phong lại biết rõ gã được thưởng lớn gì lão đứng ở ngoài thần điện?
“Ha ha! Kiếm mỗ không chỉ biết thần tôn thưởng cho ngươi mà còn biết phần thưởng là một vạn khối hồn thạch, giúp ngươi tìm Thần thông thuật cao thâm của Vu ma nhất tộc để tham ngộ, đúng không?” Kiếm Vô Phong cười to: “Uy năng của thần tôn thì tu vi hiện tại của ngươi không thể tưởng tượng được.”
Lúc đó gã mới biết thần tôn không cần ra khỏi thần sơn cũng có thể truyền đạt mệnh lệnh cho Kiếm Vô Phong ở ngoài. Chả trách Kiếm Vô Phong nói rằng mấy nghìn năm nay thần tôn không rời khỏi thần sơn một bước. Năm lão tặc đó thật ra tu luyện thứ gì trong thần sơn? Gã rất hưng thú nhưng không dám nói ra cũng không dám thăm dò, chỉ đành vùi sâu trong đáy lòng.
“Một vạn khối hồn thạch, ngươi cùng Kiếm mỗ đi lĩnh ngay, còn việc nghiên cứu Thần thông thuật thì thư thư lại mấy ngày, để Kiếm mỗ chuẩn bị đã.”
Diệp Phong biết rõ muốn gã tham ngộ Thần thông thuật, trừ kẻ đã phản bội Vu võ nhất tộc ra thì ở Thánh điện không còn ai. Bất quá đối phương biết gã hiểu chuyện đó, gã cũng không đời nào nói ra, cứ vâng vâng dạ dạ đáp ứng.
Chỉ cần tiếp cận được mục tiêu, đợi thêm mấy ngày cũng không sao. Nếu không nhờ thần tôn triệu kiến, không biết đếnb oa giờ gã mới được biết tung tích của phản đồ đó.
oOo
Nhận một vạn hồn thạch xong, Diệp Phong về chỗ chúng nữ. Họ thấy gã an toàn trở về thì đều thở phào, kinh hỉ vây lại.
“Ca ca, ca ca! Thần tôn gì đó có bắt nạt ca ca không?” Hạ Kỳ Lạp kéo tay gã đầu tiên, lên tiếng hỏi.
Gã vỗ vỗ đầu cô, cấm cảu: “Sao lại gọi là thần tôn gì đó, nếu bị người Thánh điện nghe được thì muội sẽ bị trị tội đại bất kính ngay. Sau này không được nói lung tung thế nữa. Ở đây chỉ có người phe mình, nói cũng không sao… Thần tôn gì đó hắc hắc! Thần tôn xuẩn ngốc đó tặng ta một món lễ vật lớn.”
“Xem ra lần này huynh thu hoạch không nhỏ.” Thẩm Lan tươi cười hỏi.
“Ha ha! Ta bịa ra một câu chuyện nửa thật nửa giả, thần tôn lén lén lút lút đó lại thưởng lớn, không chỉ cho ta một vạn khối hồn thạch, mà phản đồ Vu võ đó cũng có manh mối rồi.”
“Một vạn khối hồn thạch!” Chúng nữ đều kinh hô.
Trước đó Diệp Phong liều sinh liều tử giao đấu mới lấy được mấy nghìn khối hồn thạch của Thánh điện, gần nửa đã bị họ tiêu hao hết. Giờ chỉ cần nói mấy câu là được một vạn khối hồn thạch, thật khiến chúng nữ không dám tin. Cũng có nghĩa là dù sau này họ không mạo hiểm đi làm nhiệm vụ cũng có đủ hồn thạch để tu luyện hơn trăm năm.
Gã phất tay, một vạn khối xếp thành dãy, cơ hồ chất đầy căn phòng, phát ra ngân bạch quang mang chói lòa, chiếu sáng căn nhà. Bọn Thẩm Lan nhất thời hoa mắt.
“Hi hi! Xem ra sau này chúng ta không cần vất vả cũng có hồn thạch để sử dụng.” Mộ Dung Tử Thanh vuốt ve hồn thạch trước mặt, tỏ vẻ say mê, trông thập phần khả ái.
Vũ Hân há hốc miệng, tuy cô là người thánh tộc nhưng xưa nay chưa từng thấy nhiều hồn thạch đến thế. Tài phú cỡ này, phần lớn địa giai cường giả cũng không có, Diệp Phong lần này đã được lợi lộc rất lớn.
“Đệ đệ mau thu hồn thạch lại đi. Vạn nhất bị cường giả Thánh điện biết thì phiền hà.” Đông Phương Hồng Diệp vui xong thì lo lắng nhắc nhở.
“Hồng Diệp thư bất tất lo lắng. Lầ này đệ gặp thần ton được thưởng, Thánh điện sẽ không ai dám động vào, ngay cả Liệt Mãnh trước đây có hiềm khích với đệ, khi đệ đi nhận hồn thạch cũng thầm hi vọng làm lành với đệ, không dám chạm đến chúng ta nữa. Cả thiên thánh còn không dám thì tính gì người khác? Đệ nghĩ dù xếp số hồn thạch này ở giữa Thánh điện thì các thánh giai nhìn thấy trừ thầm ghen tị ra sẽ không dám nhắm tới.” Diệp Phong cười to, từ khi tiến nhập thánh địa, đây là lúc gã vênh vang nhất.
Ít nhất trước khi thân phận bại lộ, trong Thánh điện sẽ không ai dám động đến gã nữa, có thể một lòng một dạ giải quyết vấn đề cho sư phụ, tìm cơ hội giết phản đồ Vu võ rồi quay về Võ Nguyên đại lục. Tại Thánh điện không còn địch nhân, gã có thể ngầm hành sự mọi việc, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
oOo
Hai ngày sau, Kiếm Vô Phong đến tìm Diệp Phong, đưa tới một địa điểm thần bí.
“Thiên thánh đại nhân, định đưa tại hạ đi đâu?” Gã ra vẻ không biết, cố ý hỏi.
“Không phải ngươi muốn tham ngộ Vu ma Thần thông thuật sao? Ta đưa ngươi đi gặp một ngươi để thỉnh giáo Thần thông thuật cao thâm của Vu ma.” Kiếm Vô Phong cười thầy thần bí.
“Tại Thánh điện còn có nhân vật thông hiểu Thần thông thuật?”
“Ừ… Y cũng coi là người Thánh điện nhưng không hoàn toàn là vậy.” Kiếm Vô Phong trầm ngâm một chút rồi nói thật nghiêm túc: “Diệp Phong ngươi phải bảm đảm không được cho ai biết bất kỳ thông tin gì, cả chỗ y ở với ai khác. Việc này quan trọng, ta hy vọng ngươi phát thệ.”
Diệp Phong hơi trầm ngâm rồi chấp nhận: “Diệp Phong lấy danh nghĩa thần tôn mà thề, sau này tiết lộ tin tức cho ai sẽ bị trời đánh, bị thần tôn xử phạt, chết không yên lành.”
Thề xong, Diệp Phong bất giác cười thầm: Chúng nữ vốn đã biết việc Thánh điện che giấu Vu võ phản đồ, gã có ý nói là sau này không tiết lộ ra, rõ ràng có ý gạt chúng nữ ra ngoài. Họ đã biết thì sau này có tin gì mới, gã có thể nói thẳng với họ mà không coi là trái lời thề.
Lời thề của gã còn chốt đối tượng trong phạm vi người Thánh điện, tức là gã có tiết lộ cho người ngoài Thánh điện thì cũng không phải đã phá lời thề. Gã không có ai là người để tín nhiệm ở Thánh điện, lời thế này cơ hồ không có sức ước thúc gì. Dù tương lai lời thề ứng nghiệm thì trừng phạt cũng không giáng xuống đầu gã.
Kiếm Vô Phong thấy gã quả quyết thề thì vui vẻ, không chú ý đến lời thề của gã có uẩn khúc. Lão vốn cho rằng tương lai là là nhân vật hạch tâm, hoàn toàn không có lý do gây ra những việc bất lợi cho Thánh điện.
Kiếm Vô Phong dẫn gã đi, không ra khỏi phạm vi Thánh điện mà đến một gian điện ngách không có gì đặc biệt.
Quanh tòa điện bap phủ một bầu không khí thần bí, nơi nào cũng thập phần quỷ dị. Thiên địa linh khí ở đây tựa hồ bị năng lượng đặc thù thao túng, phát ra khí vị mênh mang khiến người ta không thể nhìn rõ hay tra thám rõ trong điện có gì.
“Ha ha! Chắc ngươi cũng nhận ra nơi này có bố trí mê trận rất lợi hại ở ngoài, thánh giai tầm thường dù đến gần cũng không thể vào được.” Kiếm Vô Phong giải thích.
Diệp Phong gật đầu, với cường độ thần niệm hiện tại của gã chỉ miễn cưỡng xuyên thấu mê trận này không đầy trăm thước, nhưng không biết đươc hết trong đó.
“Người này có thân phận gì mà được Thánh điện trông coi nghiêm ngặt thế này?” Diệp Phong tuy đoán được nhưng vẫn muốn chính miệng Kiếm Vô Phong xác nhận.
“Thân phận người này, với tu vi hư giai của ngươi vốn không có tư cách biết. Nhưng thần tôn đã dặn, thực lực của ngươi cũng siêu việt địa giai, cho ngươi biết cũng không sao.” Kiếm Vô Phong hạ giọng nói: “Người này bị Vu ma nhất tộc coi là sỉ nhục, nhưng lại giúp đỡ rất nhiều cho Thánh điện.”
“Phản đồ Vu ma?” Diệp Phong lạc giọng, Kiếm Vô Phong tưởng gã kinh ngạc, thật ra chỉ mình gã biết là kinh hỉ. Kiếm Vô Phong quả nhiên đưa gã đến gặp mục tiêu gã mong chờ bấy lâu.
“Người này tên Qua Bưu, là địa giai vu thánh! Vốn là tù nhân của Thánh điện nhưng vì tham sống sợ chết nên đi theo Thánh điện. Y thông hiểu mọi sự về Vu ma nên rất hữu dụng với chúng ta nên được giữ lại. Hơn nghìn năm nay cường giả đỉnh nhọn của Thánh điện tổn thất nghiêm trọng, thường bị lép vế khi tranh đoạt phú nhiêu hồn khoáng. Nhưng từ khi Qua Bưu trở giáo thì tình thế dần xoay chuyển… vì thế mà Vu ma nhất tộc hận y thấu xương, không tiếc cả cách tự sát để tập kích, mấy lần xông vào Thánh điện giết hắn, có cả thiên giai vu thánh! May mà chúng chưa từng đắc thủ.”
“Qua Bưu có vai trò quan trọng trong việc Thánh điện đối phó Vu ma nên chúng ta bảo vệ y thập phần nghiêm mật. Ở đây trừ mê trận còn có hai thiên thánh cường giả thay nhau bảo vệ an toàn cho y. Nơi nay cách trung tâm Thánh điện không xa, nếu Qua Bưu hạnh bị Vu ma phát hiện thì dù chúng cử đại đội nhân mã đến, chỉ cần hai thiên thánh chống chọi được một chốc là mọi thiên thánh khác sẽ đến nơi. Phòng ngự như vậy có thể coi là vạn vô nhất thất!” Kiếm Vô Phong thoáng đắc ý giới thiệu.
Nghe xong lòng Diệp Phong lạnh buốt. Nơi này còn hai thiên thánh, dù gã may mán lấy mạng được Qua Bưu thì làm cách nào thoát thân được với họ? Hà huống, Qua Bưu cũng là địa giai vu thánh, có thể gã có thực lực giết được hắn nhưng hai thiên thánh luôn kè kè, gã hạ thủ bằng cách nào?
Một câu đố cực khó bày ra trước mặt gã.