-
Phần 3
Một người khác ở trong phòng giọng uể oải mỉa mai Hoàng Tĩnh, lá gan của cậu cũng nhỏ quá rồi, không phải ban nãy cậu nói lúc trước ở quê còn thường hay đi ngang qua nghĩa địa sao?
Những người còn lại trong phòng lên tiếng, đừng nói nữa tranh thủ ngủ đi, sáng mai còn phải lên lớp.
Tuy nhiên tôi biết những gì Hoàng Tĩnh nói đều là thật, bởi vì tôi rõ ràng đã nghe thấy được tiếng bước chân. Hơn nữa, chuyện Hoàng Tĩnh đã trải qua lần này bản thân tôi đã từng trải qua rất nhiều năm. Đứa trẻ đó đã ngủ sau lưng tôi rất nhiều năm, lành lạnh cứng cứng.
Tôi nói với Hoàng Tĩnh, nếu cậu vẫn thấy sợ thì đến ngủ cùng tôi đi.
Bạn thân của tôi nghe tôi nói vậy chắc chắn sẽ oán trách tôi. Tôi biết ý của cô ấy, cô ấy đều nói như này, cậu đó, cậu vậy mà vẫn quan tâm cô ta.
Hoàng Tĩnh đêm đó không ngủ với tôi, cô ấy vẫn ngủ trên giường một mình. Thế nhưng sáng hôm sau thức dậy, nhìn thấy quầng thâm mắt của Hoàng Tĩnh tôi liền biết tối qua cô ấy không ngủ được. Hoàng Tĩnh liên tục ngáp trong lúc ăn sáng, tôi thật sự nhịn không được hỏi cô ấy, có phải đêm qua có người nằm sau lưng cậu không?
Hoàng Tĩnh nghe tôi hỏi xong, chiếc đũa trong tay cô ấy bỗng dưng rơi bộp xuống bàn. Cô ấy nhìn tôi một cái, không nói gì vội vã ăn xong sau đó bỏ đi.
Tôi biết rõ tại sao thứ đó lại tìm đến Hoàng Tĩnh, đó là bởi vì hôm qua cô ấy đã nói những lời không nên nói. Theo hiểu biết của tôi đây chỉ là trò đùa mà người đó dành cho Hoàng Tĩnh, cũng chính là để dọa cho cô ấy dừng lại. Nếu nói là làm tổn hại đến tinh thần của Hoàng Tĩnh thì cũng không phải, bởi vì mục tiêu của người đó chính là tôi.
Quả nhiên, từ sau đêm đó người này không còn tìm đến Hoàng Tĩnh nữa, bởi vì nó đã tìm đến giường của tôi. Tôi quay trở lại dáng vẻ ngủ ở nhà lúc còn nhỏ, quấn chăn kín người chỉ để lộ ra lỗ mũi để thở. Bạn thân của tôi dường như đã biết, hỏi tôi có phải thứ đó đến tìm tôi rồi không. Tôi gật đầu. Cô ấy thề thốt nói rằng cậu đừng sợ, tớ dẫn cậu đi tìm cao nhân.
Cao nhân đó theo lời bạn thân tôi nói là một thương nhân bán vòng tay ở chợ Đông Giao, người đó vừa nhìn thấy tôi liền hô một tiếng ôi chao, nói rằng trên người tôi có thứ dơ bẩn. Tôi còn cho rằng vị cao nhân này thật sự có bản lĩnh, kết quả ông ta nói chỉ cần thỉnh một bức tượng Bồ Tát ở chỗ này về nhất định sẽ phù hộ tôi được bình an. Tôi hỏi tượng Bồ Tát bao nhiêu tiền, ông ta nói 880 tệ, 880? Phí sinh hoạt một học kỳ của tôi cũng không đủ.
Bạn thân của tôi rất nhiệt tình trả giá với ông chủ, trực tiếp trả xuống còn 180, còn lấy từ trong túi ra 80 giúp tôi. Tôi cảm thấy cái giá này có thể chấp nhận được nên bước đến chọn tượng Phật, đột nhiên một bức tượng Phật màu xanh lục trên kệ bất ngờ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Lúc bức tượng Phật màu xanh rơi xuống tôi vẫn còn chưa hay biết, mãi đến khi tôi cùng ông chủ đó bước ra ngoài thì cả hai mới phát hiện.
Bức tượng Phật màu xanh này giá không hề rẻ điều này khiến ông chủ lòng đau như cắt. Đang lúc ông ta còn băn khoăn về sự việc kỳ quái này, chúng tôi đã chọn được một bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát. Thương nhân cầm tượng Quan Âm trên tay, chuẩn bị gói lại giúp chúng tôi, đột nhiên không hề có dấu hiệu báo trước trên cổ bức tượng bỗng lộ ra một vết nứt, sau đó rắc một cái đầu tượng rơi xuống đất.
Người thương nhân đó thấy cảnh tượng này thì sững sờ tại chỗ, thời tiết giá lạnh như vậy nhưng trán của ông ta liên tục đổ mồ hôi rào rào. Sau đó ông đặt bức tượng Quan Âm đã vỡ nát sang một bên, thắp một nén nhang trước tượng Phật Thích Ca, lẩm nhẩm trong miệng mấy câu cũng không biết là đang nói gì. Xong việc, người thương nhân này đem tiền trả lại cho chúng tôi, còn không ngừng xin lỗi, nói rằng hôm nay không phải là ngày thích hợp để mua bán. Nói lời xin lỗi xong, ông ta liền đuổi chúng tôi ra ngoài sau đó bản thân cũng khóa luôn cửa tiệm rồi đi về nhà.
Bạn thân của tôi nhìn thấy phản ứng của ông chủ đó, cảm thấy có vài phần kinh ngạc.
Đứng ở trước cửa tiệm hỏi tôi, cậu rốt cuộc đã đụng chạm phải thứ gì, sao lại ghê gớm đến vậy?
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, thế nhưng từ đó về sau ký túc xá của chúng tôi đã bắt đầu không còn bình yên nữa. Đầu tiên, một vài người sẽ cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong ký túc xá, nhất là nửa đêm, mọi người đều nghe thấy tiếng chân chạy loạn trên sàn. Tiếp theo, có mấy người trong phòng nửa đêm tỉnh giấc nhìn thấy rõ ràng có thứ gì đó ngồi xổm trên ghế.
Ngoài ra, ký túc xá của chúng tôi cũng dần trở nên lạnh hơn so với những chỗ khác. Cho dù là ngày hè, trong ký túc vẫn có hơi lạnh vù vù giống như đang bật điều hòa vậy. Vì vấn đề này mà có mấy cô gái ở ký túc xá khác đến khiếu nại, nói chúng tôi lén lút gắn điều hòa. Kết quả của việc này tự nhiên không nói cũng rõ, ở đây làm gì có cái điều hòa nào chứ. Thế nhưng quản lý ký túc cũng cảm thấy có điều kỳ quái, làm sao mà ký túc xá của chúng tôi bỗng nhiên lại mát mẻ như vậy.
Tuy rằng mát mẻ thì mát mẻ thật, nhưng đến năm thứ hai, sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, mọi người trong phòng đều lần lượt dọn ra ngoài. Mãi sau tôi mới biết, trừ tôi và bạn thân của tôi ra, bốn người còn lại thuê nhà ở bên ngoài và sống cùng nhau. Bạn thân tôi nghe được liền nghiến răng nghiến lợi, sau đó xắn tay áo lên nói là muốn cho bọn họ một bài học, thế nhưng không lâu sau đó cũng đến lượt cô ấy dọn đi, chuẩn bị cùng bạn trai chìm đắm trong thế giới riêng của hai người.
Trước khi đi bạn thân ôm lấy tôi buồn bã nói sẽ thường xuyên trở về thăm tôi, tôi nghe xong quả thực rất cảm động. Nhưng mà từ lúc dọn ra ngoài đến năm ba đại học, cô ấy cũng chỉ trở về ký túc có ba lần, lần nào cũng là về lấy đồ. Đến lần thứ ba, đồ đạc trong ký túc xá của cô ấy cũng mang đi hết rồi, từ đó cô ấy cũng không quay lại nữa.
Khoảng thời gian mọi người dọn đi, tôi một mình độc chiếm cả căn phòng lớn nhưng lại không hề thấy vui chút nào. Chắc chắn là rất cô đơn rồi, nhưng mà quan trọng nhất là vẫn còn đứa trẻ đó nữa. Nó bây giờ không còn thích nằm ở sau lưng tôi nữa, điều khiến nó càng thích hơn đó là nửa đêm đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, hoặc là ngồi xổm trên ghế.
Có điều mỗi lần nó ngồi xổm trên ghế hoặc là đứng ở trước cửa sổ, tôi vẫn có thể nghe được tiếng bước chân lộp cộp trên sàn nhà.
Một năm này, tôi dường như quay về lại những năm tháng lúc còn học tiểu học, ngày đêm cắn răng chịu đựng sự khủng bố vô lý này. Mà cũng bởi do tính cách của tôi, loại chuyện này tôi lại không biết phải mở miệng nói cùng ai. Thỉnh thoảng bạn thân của tôi cũng sẽ đến trường vì có buổi học, lúc chúng tôi cùng ăn trong căn tin còn có thể tán gẫu đôi chút về vấn đề này.
Cô ấy sẽ rất quan tâm mà hỏi tôi, cái thứ đó có phải lại đến rồi không?
Tôi chỉ có thể nói phải, mỗi ngày đều đến.
Sau đó cô ấy nói với tôi, chuyện ma quái trong phòng 309 của chúng ta đã lan rộng ra rồi, có người nửa đêm trở về phòng, thường nhìn thấy ai đó đứng trên bệ cửa sổ phòng chúng ta. Mà dáng vẻ của người này cũng đã được lan truyền khắp trường đều biết, nói là một cô gái với mái tóc dài, đôi mắt long lanh, từ cửa sổ ký túc xá nhìn ra ngoài.
Nghe bạn thân miêu tả dáng vẻ người này, tôi cảm thấy có chút buồn cười, sau đó tôi đem chuyện buổi tối có tiếng bước chân chạy qua chạy lại trên sàn nhà kể lại cho bạn thân nghe, cô ấy nghe xong liền đưa tay lên bịt miệng nửa ngày cũng không nói được câu nào. Sau đó cô ấy khuyên tôi nên tính đến việc dọn ra ngoài ở đi, còn nói kì thực nếu không tìm ra được người bạn trai nào, ít nhất cũng nên tìm một người đàn ông giúp trừ tà.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc dọn ra ngoài, nhưng lời đề nghị phía sau của cô ấy tôi cảm thấy có thể cân nhắc.
Nhìn thấy bạn học xung quanh từng người từng người một yêu đương, tôi kỳ thực cảm thấy rất ngưỡng mộ. Lúc đó tôi không có suy nghĩ gì khác, chỉ nghĩ là chí ít lúc bản thân một mình run rẩy trốn dưới chăn, vẫn còn có người để nhắn tin trò chuyện. Tôi còn chẳng mơ tưởng đến việc người này có thể ôm mình vào lòng mà dỗ dành.
Lần đầu tiên tôi gặp Lưu Dương là hôm tiệc sinh nhật của bạn thân tôi, cô ấy chỉ vào một chàng trai vừa cao lớn vừa ngốc nghếch nói với tôi, người đó là chuẩn bị cho tôi. Tôi đối với anh chàng này một chút cảm tình cũng không có, cảm thấy người đó quá ngờ nghệch, cặp kính của anh ta còn dày hơn cái của tôi nữa.
Thế nhưng đến lúc mọi người uống rượu và ca hát, chỉ có tôi và anh ta là hai vai phụ duy nhất trên sân khấu này, hai người chúng tôi mỗi người lặng lẽ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, nhìn khung cảnh ồn ào náo loạn trước mắt khẽ cười, sau đó mọi người uống quá nhiều, Lưu Dương đi tiễn khách, giữa hai chúng tôi cũng chẳng có tiến triển gì đáng kể. Ngược lại, Lý Hải Ninh đã bước vào cuộc đời tôi.
Lý Hải Ninh là mẫu người vừa đẹp trai miệng lại ngọt, loại con trai này hầu như không có cô gái nào mà không thích cả. Nhìn thấy Lý Hải Ninh đến tìm tôi nói chuyện, bạn thân tôi đã cảnh cáo, nói tay của Lý Hải Ninh không sạch sẽ, đã có mấy cô gái bị hắn ta hại đến mình đầy thương tích.
Tôi dĩ nhiên tin bạn thân mình, nhưng mà bởi vì cô ấy không thường xuyên ở bên cạnh, Lý Hải Ninh thì mỗi khi rảnh rỗi đều rủ tôi ra ngoài chơi, đi ăn cơm, ca hát, tôi đã sớm đem lời của bạn thân mình quẳng sang một bên rồi. Gần nửa năm đó tôi lãng phí tất cả thời gian của mình cho Lý Hải Ninh, thế nên bản thân vẫn chưa thể tốt nghiệp được.
Sự xuất hiện của Lý Hải Ninh ở một mức độ nào đó có thể nói là đã cứu rỗi tôi, khiến tôi cảm thấy thực ra ngủ một mình trong ký túc xá cũng không đáng sợ lắm. Hơn nữa tôi cũng có người để tâm sự về những vấn đề này, Lý Hải Ninh là một người rất thích hợp để trút bầu tâm sự, anh ấy luôn yên lặng lắng nghe tôi nói, sau đó sẽ ôm tôi vào lòng. Ở trong lòng Lý Hải Ninh tôi cảm thấy rất yên bình, lúc đó tôi còn đần độn cho rằng người đàn ông này có thể bảo vệ tôi cả đời.
Giữa học kỳ năm thứ tư xảy ra một chuyện, Lý Hải Ninh bước ra khỏi cuộc đời tôi, hoặc nói là làm cho tôi hoàn toàn mất lòng tin vào tình yêu.
Lúc bạn thân của tôi biết chuyện tôi và Lý Hải Ninh yêu nhau, cô ấy cảm thấy đây chính là nghiệt duyên, không thể lý giải được. Kỳ thực không chỉ bạn thân của tôi biết, mà hình như đứa trẻ đó cũng biết. Mỗi lần trở về ký túc xá, trước khi bật đèn lên, tôi đều có thể cảm nhận được nó đang ở trong bóng tối nhìn tôi cười. Tôi không thể nhìn thấy bộ dạng tươi cười của nó, giống như bóng tối trong hồ nước không biết bên trong ẩn giấu điều gì, nhưng tôi biết nó đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Kể từ hôm đó tôi luôn luôn nằm mơ, trong mơ tôi thấy Lý Hải Ninh chết một cách rất thê thảm, không phải bị vặn gãy cổ thì là bị mổ bụng. Mà tôi mỗi lần bị cơn ác mộng đánh thức, chung quy sẽ nghe thấy một âm thanh lạnh băng kề sát tai mình nói chuyện, tôi biết là nó. Tình trạng này mỗi khi xảy ra đều khiến tôi mất ngủ cả đêm.
Tôi quyết định, bằng mọi giá phải khiến Lý Hải Ninh rời xa mình.
Thế nhưng lúc tôi nói lời chia tay với Lý Hải Ninh, anh ấy căn bản không để tâm, anh dường như có thể nhìn thấu được những suy nghĩ sâu trong mắt tôi. Lý Hải Ninh không muốn chia tay với tôi, anh ấy còn nói, anh biết tôi cũng không muốn chia tay, còn hỏi tôi lý do. Tôi suy nghĩ rất nhiều lần, sau đó quyết định đem hết mọi chuyện từ đầu đến cuối kể cho anh ấy. Sau khi Lý Hải Ninh nghe xong, nhíu mày nói, người khác nói với anh anh còn không tin, xem ra những chuyện này đều là thật.
Lý Hải Ninh dường như rất hứng thú với những điều tôi vừa nói, anh ấy còn muốn nhìn thấy thứ đó. Nhưng mà tôi biết rõ, đó không phải là thứ đơn giản, tôi không muốn Lý Hải Ninh gặp phải bất cứ nguy hiểm nào. Nhưng anh ấy không chịu từ bỏ, còn nói lỡ như anh ấy còn có thể giúp tôi giải quyết vấn đề thì sao.
Lúc Lý Hải Ninh nói ra câu đó tôi còn cho là thật, thế nhưng sau đó mới biết trong lòng anh ta thật ra đang nghĩ đến chuyện khác.
Đêm đó tôi cùng Lý Hải Ninh vào khách sạn, ở trong đó tôi vô cùng căng thẳng, không biết phải làm gì mới tốt. Lúc Lý Hải Ninh kêu tôi đi tắm trước, tôi mới hiểu ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Từ lúc đó tôi bắt đầu biết rõ Lý Hải Ninh là một tên không uống rượu vẫn có ý nghĩ của kẻ say. Thật ra lúc đó tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thế nhưng bạn thân của tôi đã từng nói qua chuyện này với tôi, cô ấy nói chuyện này rất huyền diệu. Tôi do dự rất nhiều lần, liều thôi.
Cách nghĩ của tôi rất đơn giản, Lý Hải Ninh có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, còn có chuyện gì đáng lo nữa đâu? Quan trọng nhất là, chúng tôi là người yêu của nhau không phải sao? Tôi cố gắng thuyết phục bản thân. Con gái đều rất ngốc nghếch như vậy phải không?
Tôi tắm xong bước ra, trên người quấn một chiếc khăn choàng, đầu tóc ướt đẫm, trong lòng vô cùng hồi hộp. Thế nhưng Lý Hải Ninh lại rất thong thả, anh ấy ngồi trên giường nhìn tôi cười cười. Tôi ngại ngùng trước nụ cười của anh, căng thẳng đến cả người đều toát mồ hôi.
Lúc chúng tôi nằm trên giường, tôi còn hỏi Lý Hải Ninh, anh muốn giúp em thế nào?
Lý Hải Ninh không trả lời, thích thú nhìn tôi cười. Tôi không hề biết anh ấy cười như vậy là có ý gì, nhưng mà tôi có một dự cảm chẳng lành.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, một ngày thu trong xanh, ánh sáng chói chang, gió mát rười rượi. Thế nhưng không biết tại sao, ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên nổi gió. Trận gió rất lớn, thổi ào ào trên khung cửa sổ khách sạn. Tôi kêu Lý Hải Ninh đến đóng cửa sổ lại, nhưng anh ấy có chút không tình nguyện.
Sau khi Lý Hải Ninh đóng cửa sổ xong quay lại, tôi chợt cảm thấy trong phòng cực kỳ lạnh, tôi biết nó đã tới rồi.
Tôi nói điều này với Lý Hải Ninh, anh ấy vẫn không tin lắm. Nhưng khi anh ấy nằm lên người tôi, bên tai tôi vang lên một tiếng cười mơ hồ. Tôi cố hết sức đẩy anh ấy ra, nhưng làm sao cũng không đẩy nổi. Lý Hải Ninh dùng sức ôm chặt lấy tôi, đưa tay để vào giữa hai chân tôi.
Tôi căng thẳng nói với Lý Hải Ninh, đừng đừng, thứ đó tới rồi, tuyệt đối không được. Lý Hải Ninh nghe tôi nói xong căn bản chẳng thèm quan tâm, ra sức kéo khăn choàng trên người tôi ra, còn dán sát mặt lên người tôi.
Thế nhưng tâm tư của tôi hoàn toàn không đặt ở đây, bởi vì từ hình bóng phản chiếu trên cửa sổ tôi đã nhìn thấy thứ đó. Hoặc không thể nói là thứ đó, mà nên nói là nửa thân người của một cô gái.