Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Cái chết, thì ra nó lại gần như thế. Mồ hôi trên trán của tôi càng đang không ngừng rơi xuống, lặng lẽ chờ từ thần đến đón.
Vũ nữ Tiểu Điệp mở ra cái miệng lớn dính máu, hàm răng sắc bén giống như một con dao nhọn bình thương, đầm thẳng vào cổ họng của tôi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên, trong phòng một ánh sáng vàng lóe lên cả phòng, Tiểu điệp vừa nãy vẫn còn hung dữ lập tức bị đánh bay ra ngoài. Tôi nhìn lại, thì ra là Đặng Sông đem Chưởng Tâm Lôi đánh lên người của Tiểu Điệp.
Tôi vẽ cho anh ta Chưởng Tâm Lôi, cũng chỉ là để cho anh ấy có một chút gì đó để phòng thân, không nghĩ tới cuối cùng anh ta lại cứu được tính mạng của tôi, vĩnh viễn để lại cho mình phương án dự phòng, mới có thể hậu phát chế nhân. (“ 后发制人” Lùi một bước để đánh trả đối phương = hậu phát chế nhân)
Lúc Tiểu Điệp bị đánh bay ra ngoài, tôi khôi phục được tự do, có thể cử động được.
"Ahhh! " Ta hét lên một tiếng ở cổ họng, đuổi đi những thứ không may, sau đó tôi lấy đống máu chó mực không sử dụng lúc trước ra, nhanh tay vẽ ra Chưởng Tâm lôi.
Dùng máu chó đen để làm vật dẫn vẽ thành Chưởng Tâm Lôi, nếu như so sánh sức mạnh với Chưởng Tâm Lôi lúc nãy lớn hơn không chỉ gấp mười lần, Một chưởng này mà đập xuống, chắc chắn để cho Vũ nữ hồn phi phách tán không thể nghi ngờ.
Còn chưa kịp đánh ra một chưởng kia, Đặng Sông đã ôm cổ tôi từ phía sau, gắt gao giữ lấy tay của tôi.
"Đặng Sông, anh muốn làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra. " Tôi lo lắng nói.
Thế nhưng Đặng Sông cũng không thả tôi ra mà ngược lại ôm càng chặt hơn, nhìn về phía Vũ nữ nói: “ Tiểu Điệp, đi mau, đi mau lên...., sau này đừng trở về nữa.”
Đậu xanh, Giờ này rồi mà Đặng Sông vẫn còn che trở cho cô ta, anh ta đúng là đã hoàn toàn yêu mến ma nữ này rồi, tôi bây giờ không chút nghi ngờ Đặng Sông có thể vì Tiểu Điệp mà đánh đổi cả mạng sống của mình.
"Ngu ngốc! " Tôi mắng một câu, há miệng cắn vào tay Đặng Sông, muốn cho anh ta đau tay mà thả ra, thế nhưng cũng không như mong muốn, Đặng Sông vẫn nhẫn nhịn được.
Lại nhìn Tiểu Điệp, bởi vì bị Chưởng Tâm Lôi đánh cho một chưởng, có một chút suy yếu.
Tiểu Điệp khóc lóc kể lể lấy: " ca ca, chúng ta hẹn kiếp sau, chào tạm biệt, gặp lại sau. " Nói xong liền hóa thành một đám khói nhẹ, tiêu tán không thấy đâu.
Đợi đến khi Tiểu Điệp rời đi, Đặng Sông mới buông lỏng tay ra, đặt mông ngồi liệt ở trên sàn nhà.
"Thực sự xin lỗi. " Anh ta nói.
Tôi lắc đầu, "Không cần nói xin lỗi với tôi, chuyện của anh, anh có quyền lựa chọn làm như thế nào. " Tình yêu rốt cuộc là cái gì, vậy mà có thể có vĩ đại như thế, có thể để cho hai người thuộc về hai thế giới khác nhau phá tan trở ngại, sống chết cùng một chỗ?
Nhưng mà chắc hẳn Tiểu Điệp sau này cũng sẽ không đã trở về nữa, đến tận bây giờ, việc liên quan đến Vũ nữ có thể chấm dứt.
Tôi nghĩ là như vậy, thế nhưng là mọi chuyện cũng không có xảy ra như thến.
Một tuần sau, Đặng Sông trên người ẩm ướt không có giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng nhiều, đến ngày thứ 7 Đặng Sông đã ngã bệnh, nằm liệt ở trên giường không di chuyển được, suy yếu như một ông già.
Sau khi tôi biết tin tức, liền chạy đến nhà của Đặng Sông đầu tiên. Có mấy người cảnh sát đang chăm sóc Đặng Sông, chắc đây là cấp dưới của anh ta. Từ nhân viên cảnh sát nhận được tin tức, Đặng Sông cả một tuần nay ở nhà, không đi đâu cả, công việc hay công tác cũng mặc kệ, không biết là đang làm gì.
Sau này trong đội cảnh sát mới đến để tìm hiều, phát hiện ra Đặng Sông toàn thân bị nước dội cho ướt nhẹp, vì vậy thay cho anh ấy một bộ quần áo khô, thế nhưng lại không ngờ, không đến năm phút, toàn thân lại ướt sũng. Liên tục bốn năm lần như vậy, cuối cùng cảnh sát cũng chịu thua, đưa Đặng Sông đến bệnh viện, nhưng mà sau khi kiểm tra, Đặng Sông ngay cả một chút bệnh cũng không có.
Chờ đến khi trở về nhà, Đặng Sông đã hấp hối, nói cũng không có sức nữa. Nhân viên cảnh sát đưa anh ấy lên trên giường, xung quanh để máy sửa ấm, máy sấy, muốn khiến cho cơ thể của anh ấy khô lại, nhưng mà hiệu quả được có chút ít.
Tôi khi xong nghe được mọi chuyện, đầu tiên là nghĩ đến: Tiểu Điệp vẫn còn chưa đi.
Tiểu Điệp cùng Đặng Sông lúc đó có tình cảm rất lớn, không phải nói đi là có thể đi. Nhìn Đặng Sông trên người ẩm ướt như vậy cũng có thể nhìn ra, Tiểu Điệp chắc chắn vẫn còn thường xuyên đến để nhìn Đặng Sông. Đặng Sông cả ngày ở lại nhà, nói không chừng chính là để trông coi Tiểu Điệp.
Nhưng chuyện này chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán, cũng không có chứng cứ rõ ràng.
Vì vậy tôi tìm kiếm ở trong phòng, nếu như tôi đoán không sai, Tiểu Điệp và Đặng Sông vẫn còn gặp riêng với nhau, vậy nhất định sẽ lưu lại chứng cứ.
Tôi lúc trước sợ hãi Tiểu Điệp có thể trở về, đặc biệt dán lá bùa đuổi ma ở trong phòng, tôi kiểm tra một lúc, là bùa vẫn còn.
Có thể đi xuyên qua trận của lá bùa để tiến vào phòng.
Đúng rồi, cái dù! Chỉ cần có cái dù che mưa màu đỏ kia, Vũ nữ sẽ không e sợ bất cứ loại bùa chú nào cả. Khi đó có chiếc dù che mưa màu đỏ ở trong căn phòng này, Vũ nữ tiến vào bên trong, cũng chỉ có thể là vào lúc đó.
Tôi tìm kiếm ở trong phòng, quả thật, rất nhanh tôi liền phát hiện
Cây dù che mưa màu đỏ.
Tốt, Cô đã sống chết muốn quấn quít lấy Đặng Sông, Tôi đây sẽ sử dụng một số biện pháp mạnh mẽ.
Tôi tìm kiếm ở trong phòng Đặng Sông, lấy ra một ngon nến, một cái bật lửa.
Thời gian dần trôi qua, trời tối, rất nhiều nhân viên cảnh sát đều rời khỏi, tôi nói đêm nay tôi sẽ ở lại để chăm sóc Đặng Sông, bảo bọn họ đều trở về nghỉ ngơi, ngày mai lại đến.
Sau khi tất cả các nhân viên cảnh sát trở về, tôi cẩn thận cầm lấy dù che mưa, ngọn nến, cái bật lửa đi vào nhà WC
Phải đưa tất cả mọi người rời đi, nếu không để cho bọn họ nhìn thấy Vũ Nữ, nói không chừng sẽ bị liên lụy theo.
Tiếp theo phải gọi Tiểu Điệp đến, lần nữa tiêu diệt, chỉ có như thế, mới có thể cứu được mạng sống của Đặng Sông. Thế nhưng mà tôi cũng không phải Đặng Sông, có tình cảm gì rằng buộc với Tiểu Điệp. Nếu như là Đặng Sông có thể trực tiếp từ cái dù đó gọi Tiểu Điệp đến. Còn tôi lại không có gì rằng buộc với Tiểu Điệp cả, không có cách nào có thể làm được.
Đây cũng là lí do vì sao Đặng Sông ngã bệnh, Tiểu Điệp cũng không đến, là do không có ai có thể gọi ra được Tiểu Điệp.
Thế nhưng với tư cách là một tán nhân, tôi cũng có biện pháp của mình để gọi hồn ma xuất hiện.
Tôi đóng lại cửa WC, âm khí nặng nhất ở tòa nhà này chính là WC, ở chỗ này có thể dễ dàng gọi Vũ nữ đến
Tôi đóng nắp bồn cầu xuống, đặt ngọn nến lên phía trên, sau đó dùng bật lửa để đốt nến.
Nhìn xem đồng hồ, chờ đợi đến 12h.
WC âm khí nặng, 12h lại càng là giờ âm khí nặng nhất trong ngày, hai thứ âm khí nặng hòa trộn lại, gọi ra được Vũ nữ sẽ thuận lợi hơn.
Thời gian cứ trôi qua từng giây, từng giây, mồ hôi của tôi từ từ chảy xuống, cái hoàn cảnh này, Đặng Sông lúc nào cũng có thể không chịu được mà ẩm ướt chết mất, tôi muốn trước khi Đặng sống chết đi khiến cho Tiểu Điệp hồn phi phách tán.
Cuối cùng tiếng chuông báo 12h cũng vang lên, tôi dùng nước lạnh rửa qua mặt, để cho đầu óc tỉnh táo lại. Sau đó cầm dù màu đỏ ra đặt ở trên mặt đất, hai tay đặt lên bồn rửa mặt, nhìn vào tấm gương nhẹ nhàng nói ra: “ Tiểu Điệp, tôi muốn gặp cô.”
Một lần, hai lần, ba lần.
Nhẹ rung rung, một làn khói nhẹ nhàng bay ra từ trong chiếc dù che mưa.
Đi ra.
Thế nhưng không có hiện ra cơ thể thật.
Tôi tiếp tục hét lên, "Tiểu Điệp, hiện thân đi, tôi muốn gặp cô. "
Đột nhiên, gương mặt của tôi ở trong gương, bắt đầu từng giọt từng giọt vặn vẹo, tóc cũng bắt đầu dài ra. Tôi sờ lên mặt của mình, cũng không có bị biến hóa như vậy. Chờ đến khi tôi lại nhìn tấm gương, trong gương khuôn mặt đã biến thành một gương mặt của phụ nữ!
Là Tiểu Điệp.
Tôi lui về phía sau vài bước, Tiểu Điệp thò tay ra từ trong gương, xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ bò dần từ trong gương đi ra, đằng sau lưng của tôi liền lạnh toát.
Tiểu Điệp ngẩng đầu, nhìn tôi, "Là ngươi. "
Không đợi tôi trả lời, Tiểu Điệp lập tức tiến đến gần sát cơ thể của tôi, đưa móng tay sắc ben dài nhăm ngay vào trái tim của tôi "Ngươi, chính người đã phá hoại tình yêu của ta với Sông ca ca, ta muốn giết chết ngươi! "
Trời ạ, Vũ nữ từ lúc nào lại trở nên lợi hại như thế, tôi ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có. Liền nhìn Tiểu Điệp đưa móng tay dài cắm vào trong ngực trái của tôi.
Phốc phốc, quần áo đều bị đâm cho rách ra.
Ngay tại lúc này, ngực tôi đột nhiên tỏa ra một khe hở màu đen, khiến cho móng tay dài của Tiểu Điệp bị cắt nát ra.
"Đó là cái gì? " Tiểu Điệp hoảng sợ nhìn ngực trái của tôi.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, phát hiện còn mắt trên ngực trái mình đã biến thành màu cháy đen.
Tôi còn không có biết được cái con mắt này rốt cuộc là cái gì, nhưng mà vừa rồi hẳn là nó đã cứu tôi một mạng.
Bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ về cái con mắt này, Đặng Sông lúc nào cũng có thể chết. Tôi đã sơm chuẩn bị Chưởng Tâm Lôi đánh về phía Vũ nữ, Vũ nữ lúc trước đã bị ăn thiệt thòi một lần, sớm đã có đề phòng, thoắt cái liền tránh được.
"Tiểu Điệp, vì Đặng Sông, tôi không thể không tiêu diệt cô, xin lỗi! " Tôi cầm ô Âm Dương ra, chuẩn bị mở ra.
Tiểu Điệp thì là sững sờ ở tại chỗ, ngơ ngác hỏi: "Ngươi nói cái gì?ca, anh ấy làm sao vậy? "
"Làm sao vậy? Ma và người vốn không chung đường, anh ta luôn sống với cô cùng một chỗ, trên người ẩm ướt quá nặng, dương khí thiếu hụt, lúc nào cũng có thể chết! "
"Không, sẽ không đâu, ca ca làm sao có thể chết được? " Tiểu Điệp giống như là không tin lời nói của tôi.
"Nếu như mà cô không tin, đi đến phòng ngủ mà nhìn xem tình hình của anh ta, tôi đảm bảo sống không quá đêm nay!.”
Vũ nữ Tiểu Điệp mở ra cái miệng lớn dính máu, hàm răng sắc bén giống như một con dao nhọn bình thương, đầm thẳng vào cổ họng của tôi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên, trong phòng một ánh sáng vàng lóe lên cả phòng, Tiểu điệp vừa nãy vẫn còn hung dữ lập tức bị đánh bay ra ngoài. Tôi nhìn lại, thì ra là Đặng Sông đem Chưởng Tâm Lôi đánh lên người của Tiểu Điệp.
Tôi vẽ cho anh ta Chưởng Tâm Lôi, cũng chỉ là để cho anh ấy có một chút gì đó để phòng thân, không nghĩ tới cuối cùng anh ta lại cứu được tính mạng của tôi, vĩnh viễn để lại cho mình phương án dự phòng, mới có thể hậu phát chế nhân. (“ 后发制人” Lùi một bước để đánh trả đối phương = hậu phát chế nhân)
Lúc Tiểu Điệp bị đánh bay ra ngoài, tôi khôi phục được tự do, có thể cử động được.
"Ahhh! " Ta hét lên một tiếng ở cổ họng, đuổi đi những thứ không may, sau đó tôi lấy đống máu chó mực không sử dụng lúc trước ra, nhanh tay vẽ ra Chưởng Tâm lôi.
Dùng máu chó đen để làm vật dẫn vẽ thành Chưởng Tâm Lôi, nếu như so sánh sức mạnh với Chưởng Tâm Lôi lúc nãy lớn hơn không chỉ gấp mười lần, Một chưởng này mà đập xuống, chắc chắn để cho Vũ nữ hồn phi phách tán không thể nghi ngờ.
Còn chưa kịp đánh ra một chưởng kia, Đặng Sông đã ôm cổ tôi từ phía sau, gắt gao giữ lấy tay của tôi.
"Đặng Sông, anh muốn làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra. " Tôi lo lắng nói.
Thế nhưng Đặng Sông cũng không thả tôi ra mà ngược lại ôm càng chặt hơn, nhìn về phía Vũ nữ nói: “ Tiểu Điệp, đi mau, đi mau lên...., sau này đừng trở về nữa.”
Đậu xanh, Giờ này rồi mà Đặng Sông vẫn còn che trở cho cô ta, anh ta đúng là đã hoàn toàn yêu mến ma nữ này rồi, tôi bây giờ không chút nghi ngờ Đặng Sông có thể vì Tiểu Điệp mà đánh đổi cả mạng sống của mình.
"Ngu ngốc! " Tôi mắng một câu, há miệng cắn vào tay Đặng Sông, muốn cho anh ta đau tay mà thả ra, thế nhưng cũng không như mong muốn, Đặng Sông vẫn nhẫn nhịn được.
Lại nhìn Tiểu Điệp, bởi vì bị Chưởng Tâm Lôi đánh cho một chưởng, có một chút suy yếu.
Tiểu Điệp khóc lóc kể lể lấy: " ca ca, chúng ta hẹn kiếp sau, chào tạm biệt, gặp lại sau. " Nói xong liền hóa thành một đám khói nhẹ, tiêu tán không thấy đâu.
Đợi đến khi Tiểu Điệp rời đi, Đặng Sông mới buông lỏng tay ra, đặt mông ngồi liệt ở trên sàn nhà.
"Thực sự xin lỗi. " Anh ta nói.
Tôi lắc đầu, "Không cần nói xin lỗi với tôi, chuyện của anh, anh có quyền lựa chọn làm như thế nào. " Tình yêu rốt cuộc là cái gì, vậy mà có thể có vĩ đại như thế, có thể để cho hai người thuộc về hai thế giới khác nhau phá tan trở ngại, sống chết cùng một chỗ?
Nhưng mà chắc hẳn Tiểu Điệp sau này cũng sẽ không đã trở về nữa, đến tận bây giờ, việc liên quan đến Vũ nữ có thể chấm dứt.
Tôi nghĩ là như vậy, thế nhưng là mọi chuyện cũng không có xảy ra như thến.
Một tuần sau, Đặng Sông trên người ẩm ướt không có giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng nhiều, đến ngày thứ 7 Đặng Sông đã ngã bệnh, nằm liệt ở trên giường không di chuyển được, suy yếu như một ông già.
Sau khi tôi biết tin tức, liền chạy đến nhà của Đặng Sông đầu tiên. Có mấy người cảnh sát đang chăm sóc Đặng Sông, chắc đây là cấp dưới của anh ta. Từ nhân viên cảnh sát nhận được tin tức, Đặng Sông cả một tuần nay ở nhà, không đi đâu cả, công việc hay công tác cũng mặc kệ, không biết là đang làm gì.
Sau này trong đội cảnh sát mới đến để tìm hiều, phát hiện ra Đặng Sông toàn thân bị nước dội cho ướt nhẹp, vì vậy thay cho anh ấy một bộ quần áo khô, thế nhưng lại không ngờ, không đến năm phút, toàn thân lại ướt sũng. Liên tục bốn năm lần như vậy, cuối cùng cảnh sát cũng chịu thua, đưa Đặng Sông đến bệnh viện, nhưng mà sau khi kiểm tra, Đặng Sông ngay cả một chút bệnh cũng không có.
Chờ đến khi trở về nhà, Đặng Sông đã hấp hối, nói cũng không có sức nữa. Nhân viên cảnh sát đưa anh ấy lên trên giường, xung quanh để máy sửa ấm, máy sấy, muốn khiến cho cơ thể của anh ấy khô lại, nhưng mà hiệu quả được có chút ít.
Tôi khi xong nghe được mọi chuyện, đầu tiên là nghĩ đến: Tiểu Điệp vẫn còn chưa đi.
Tiểu Điệp cùng Đặng Sông lúc đó có tình cảm rất lớn, không phải nói đi là có thể đi. Nhìn Đặng Sông trên người ẩm ướt như vậy cũng có thể nhìn ra, Tiểu Điệp chắc chắn vẫn còn thường xuyên đến để nhìn Đặng Sông. Đặng Sông cả ngày ở lại nhà, nói không chừng chính là để trông coi Tiểu Điệp.
Nhưng chuyện này chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán, cũng không có chứng cứ rõ ràng.
Vì vậy tôi tìm kiếm ở trong phòng, nếu như tôi đoán không sai, Tiểu Điệp và Đặng Sông vẫn còn gặp riêng với nhau, vậy nhất định sẽ lưu lại chứng cứ.
Tôi lúc trước sợ hãi Tiểu Điệp có thể trở về, đặc biệt dán lá bùa đuổi ma ở trong phòng, tôi kiểm tra một lúc, là bùa vẫn còn.
Có thể đi xuyên qua trận của lá bùa để tiến vào phòng.
Đúng rồi, cái dù! Chỉ cần có cái dù che mưa màu đỏ kia, Vũ nữ sẽ không e sợ bất cứ loại bùa chú nào cả. Khi đó có chiếc dù che mưa màu đỏ ở trong căn phòng này, Vũ nữ tiến vào bên trong, cũng chỉ có thể là vào lúc đó.
Tôi tìm kiếm ở trong phòng, quả thật, rất nhanh tôi liền phát hiện
Cây dù che mưa màu đỏ.
Tốt, Cô đã sống chết muốn quấn quít lấy Đặng Sông, Tôi đây sẽ sử dụng một số biện pháp mạnh mẽ.
Tôi tìm kiếm ở trong phòng Đặng Sông, lấy ra một ngon nến, một cái bật lửa.
Thời gian dần trôi qua, trời tối, rất nhiều nhân viên cảnh sát đều rời khỏi, tôi nói đêm nay tôi sẽ ở lại để chăm sóc Đặng Sông, bảo bọn họ đều trở về nghỉ ngơi, ngày mai lại đến.
Sau khi tất cả các nhân viên cảnh sát trở về, tôi cẩn thận cầm lấy dù che mưa, ngọn nến, cái bật lửa đi vào nhà WC
Phải đưa tất cả mọi người rời đi, nếu không để cho bọn họ nhìn thấy Vũ Nữ, nói không chừng sẽ bị liên lụy theo.
Tiếp theo phải gọi Tiểu Điệp đến, lần nữa tiêu diệt, chỉ có như thế, mới có thể cứu được mạng sống của Đặng Sông. Thế nhưng mà tôi cũng không phải Đặng Sông, có tình cảm gì rằng buộc với Tiểu Điệp. Nếu như là Đặng Sông có thể trực tiếp từ cái dù đó gọi Tiểu Điệp đến. Còn tôi lại không có gì rằng buộc với Tiểu Điệp cả, không có cách nào có thể làm được.
Đây cũng là lí do vì sao Đặng Sông ngã bệnh, Tiểu Điệp cũng không đến, là do không có ai có thể gọi ra được Tiểu Điệp.
Thế nhưng với tư cách là một tán nhân, tôi cũng có biện pháp của mình để gọi hồn ma xuất hiện.
Tôi đóng lại cửa WC, âm khí nặng nhất ở tòa nhà này chính là WC, ở chỗ này có thể dễ dàng gọi Vũ nữ đến
Tôi đóng nắp bồn cầu xuống, đặt ngọn nến lên phía trên, sau đó dùng bật lửa để đốt nến.
Nhìn xem đồng hồ, chờ đợi đến 12h.
WC âm khí nặng, 12h lại càng là giờ âm khí nặng nhất trong ngày, hai thứ âm khí nặng hòa trộn lại, gọi ra được Vũ nữ sẽ thuận lợi hơn.
Thời gian cứ trôi qua từng giây, từng giây, mồ hôi của tôi từ từ chảy xuống, cái hoàn cảnh này, Đặng Sông lúc nào cũng có thể không chịu được mà ẩm ướt chết mất, tôi muốn trước khi Đặng sống chết đi khiến cho Tiểu Điệp hồn phi phách tán.
Cuối cùng tiếng chuông báo 12h cũng vang lên, tôi dùng nước lạnh rửa qua mặt, để cho đầu óc tỉnh táo lại. Sau đó cầm dù màu đỏ ra đặt ở trên mặt đất, hai tay đặt lên bồn rửa mặt, nhìn vào tấm gương nhẹ nhàng nói ra: “ Tiểu Điệp, tôi muốn gặp cô.”
Một lần, hai lần, ba lần.
Nhẹ rung rung, một làn khói nhẹ nhàng bay ra từ trong chiếc dù che mưa.
Đi ra.
Thế nhưng không có hiện ra cơ thể thật.
Tôi tiếp tục hét lên, "Tiểu Điệp, hiện thân đi, tôi muốn gặp cô. "
Đột nhiên, gương mặt của tôi ở trong gương, bắt đầu từng giọt từng giọt vặn vẹo, tóc cũng bắt đầu dài ra. Tôi sờ lên mặt của mình, cũng không có bị biến hóa như vậy. Chờ đến khi tôi lại nhìn tấm gương, trong gương khuôn mặt đã biến thành một gương mặt của phụ nữ!
Là Tiểu Điệp.
Tôi lui về phía sau vài bước, Tiểu Điệp thò tay ra từ trong gương, xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ bò dần từ trong gương đi ra, đằng sau lưng của tôi liền lạnh toát.
Tiểu Điệp ngẩng đầu, nhìn tôi, "Là ngươi. "
Không đợi tôi trả lời, Tiểu Điệp lập tức tiến đến gần sát cơ thể của tôi, đưa móng tay sắc ben dài nhăm ngay vào trái tim của tôi "Ngươi, chính người đã phá hoại tình yêu của ta với Sông ca ca, ta muốn giết chết ngươi! "
Trời ạ, Vũ nữ từ lúc nào lại trở nên lợi hại như thế, tôi ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có. Liền nhìn Tiểu Điệp đưa móng tay dài cắm vào trong ngực trái của tôi.
Phốc phốc, quần áo đều bị đâm cho rách ra.
Ngay tại lúc này, ngực tôi đột nhiên tỏa ra một khe hở màu đen, khiến cho móng tay dài của Tiểu Điệp bị cắt nát ra.
"Đó là cái gì? " Tiểu Điệp hoảng sợ nhìn ngực trái của tôi.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, phát hiện còn mắt trên ngực trái mình đã biến thành màu cháy đen.
Tôi còn không có biết được cái con mắt này rốt cuộc là cái gì, nhưng mà vừa rồi hẳn là nó đã cứu tôi một mạng.
Bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ về cái con mắt này, Đặng Sông lúc nào cũng có thể chết. Tôi đã sơm chuẩn bị Chưởng Tâm Lôi đánh về phía Vũ nữ, Vũ nữ lúc trước đã bị ăn thiệt thòi một lần, sớm đã có đề phòng, thoắt cái liền tránh được.
"Tiểu Điệp, vì Đặng Sông, tôi không thể không tiêu diệt cô, xin lỗi! " Tôi cầm ô Âm Dương ra, chuẩn bị mở ra.
Tiểu Điệp thì là sững sờ ở tại chỗ, ngơ ngác hỏi: "Ngươi nói cái gì?ca, anh ấy làm sao vậy? "
"Làm sao vậy? Ma và người vốn không chung đường, anh ta luôn sống với cô cùng một chỗ, trên người ẩm ướt quá nặng, dương khí thiếu hụt, lúc nào cũng có thể chết! "
"Không, sẽ không đâu, ca ca làm sao có thể chết được? " Tiểu Điệp giống như là không tin lời nói của tôi.
"Nếu như mà cô không tin, đi đến phòng ngủ mà nhìn xem tình hình của anh ta, tôi đảm bảo sống không quá đêm nay!.”