Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
“Quay đầu lại, anh sẽ rơi xuống địa ngục.”
Những lời của Tiểu Khả Ái đột nhiên xuất hiện trong tâm trí. Tôi cả kinh liền nhanh chóng quay đầu lại. Thật nguy hiểm, tôi suýt nữa thì bỏ lỡ cơ hội duy nhất để về nhà.
Chưa dừng lại, người phụ nữ xinh đẹp liền xuất hiện bên cạnh tôi, cô ấy đang cởi từng lớp áo ra! Nhịn không được a, căn bản là nhịn không được. Một người đàn ông còn trẻ, tràn đầy dương khí như tôi thì sao mà nhịn được cảnh xuân khiêu khích chứ.
Nhưng con gà trống lớn chạy quá nhanh, và trước khi tôi thấy người phụ nữ thoát y, nó đã chạy qua. Tôi nhớ rõ, chỉ một chút nữa, cô ấy sẽ thoát y hoàn toàn, và cảnh xuân sẽ hiện ra.
Thật là gấp chết người ta rồi!!
Một lần nữa, tôi lại dần dần quay đầu lại.
Mặc kệ đi, chết thì chết. Tục ngữ cũng đã nói rồi “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”.
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị quay lại, con gà trống lớn đã chạy vào ánh sáng, và tôi cảm thấy mắt mình chói lóa, cả người đang nằm trên một cái ** lớn.
< Thực sự là cái ** này tui không hiểu lão tác giả ám chỉ cái gì luôn á, vì bản gốc lão ý cũng chỉ ghi mỗi là一张大** >
Mẹ nó, tôi cứ như vậy mà trở lại dương gian rồi? Không aaaa, tôi còn chưa nhìn thấy được cảnh xuân mà.
Đợi đã, nghĩ lại, nếu thực sự quay đầu lại thì tôi có chết không? Nhưng tôi không thấy gì cả. Chắc chắn đó chỉ là một quỷ kế cố gắng khiến tôi phải quay đầu lại mà thôi, sẽ chẳng có cảnh xuân nào thực sự xuất hiện ở nơi đó cả.
Nguy hiểm thật, tôi gần như bị cuốn vào bẫy quỷ.
Thực sự phải cảm tạ gà trống huynh. Nhưng mà gà trống huynh đi đâu rồi? Tôi đứng dậy, nhìn quanh: ” Gà trống huynh? Gà trống huynh? Này, anh đâu rồi?”
Lúc này, Vũ Bân mở cửa và bước vào, cầm một bát súp gà thơm phức.
Tôi nhìn Vũ Bân với vẻ mặt hoảng hốt: “Anh, anh lại đi hầm gà trống huynh của tôi?”
Vũ Bân không nói nên lời: “Cậu đã tỉnh ngủ chưa đấy? Cái gì mà gà trống huynh, đây là gà mà tôi mua ở chợ vào sáng sớm. Tôi nấu cho cậu. Tới đây và uống khi còn nóng.”
< Thường thì ở bên Trung á người ta không nói là “ăn canh” hay “ăn súp” như bên mình mà người ta dùng từ “uống” ấy >
Ồ, đó không phải là gà trống huynh. Vậy chắc là gà trống huynh đã quay trở lại trạm trung chuyển và sống vui vẻ với Tiểu Khả Ái.
Suy cho cùng mà nói thì gà trống huynh đã cứu mạng tôi, tôi không thể ăn gà hay uống súp gà được.
Tôi xua tay, nói: “Tôi không ăn. Tuy hẳn chứa tình bạn chân thành, gà trống huynh vẫn là ân nhân cứu mạng. Tôi không thể ăn gà nữa.”
” Gà trống huynh? Vị ân nhân cứu mạng?” Vũ Bân nhìn tôi như thể não tôi bị cháy. Anh ta xúc một miếng súp gà cho vào miệng, và nói vọng ra khi đang ăn: “Cậu ta tỉnh rồi. Vào đi.”
Ngay lập tức, có hai người bước vào.
Trần Mặc Thu bước vào bên trái, vẫn lạnh lùng như mọi khi. Tôn Khương Kỳ bước vào bên phải, mỉm cười.
Chính ông ta khiến tôi chết!
Tôi nhìn ông ấy chằm chằm hung dữ, Tôn Khương Kỳ cười, không sợ tôi chút nào. Ông ta nói: “Đừng như thế. Nếu tôi không làm thế, làm sao cậu có thể có được Âm Phách?”
Âm Phách?
Đúng rồi, tôi mang Âm Phách ra! Nhanh chóng xòe tay ra, ngọc lục bảo nằm trong lòng bàn tay.
“Thật đẹp.” Vũ Bân cúi xuống nhìn tôi và không thể không ghen tị.
Tôi thu ngọc. “Cái này lát nữa sẽ nói. Có điều muốn hỏi ông. Ông là có chủ ý gì? Ông có biết gửi tôi đến một nơi như vậy, tôi có thể sẽ chết không?”
Tôn Khương Kỳ ho hai lần, mỉm cười nói: “Chàng trai, đừng sốt sắng, hãy nghe tôi giải thích từ từ.”
“Giải thích? Tôi phải cho ông vài cước rồi giải thích cũng không muộn!”
Ngay lúc này, Trần Mặc Thu lên tiếng, người luôn lạnh lùng và không giúp đỡ ai, lại đi bảo vệ Tôn Khương Kỳ: “Đừng bốc đồng, hãy để ông ấy giải thích.”
Ông già này có năng lực cỡ nào mà Trần Mặc Thu cũng nói đỡ cho ông ta? Được rồi, tôi sẽ nghe xem ông giải thích những gì.
Tôn Khương Kỳ nói: “Thật ra, nữ ma trong hẻm Lũy Thi Kết Đỉnh không phải ai khác, chính là vợ tôi đã chết hơn 30 năm trước.”
Cái gì cơ? Đó là vợ của ông lão? Yoo, ông lại còn dung túng cho hành động giết người của cô ta, tôi đây càng muốn xử ông bạo hơn nữa!
Sau đó, Tôn Khương Kỳ kể rõ ràng với chúng tôi chuyện này.
Hóa ra hơn 30 năm trước, vợ của Tôn Khương Kỳ bị bắt gian tại giường, quá hổ thẹn nên cố gắng trốn thoát, cô ta vô tình ngã từ tầng ba xuống và chết ngay lập tức.
Sau đó, thì biến thành ma nữ, lơ lửng trong căn phòng này, đặc biệt là để quyến rũ những du khách đi ngang qua gần đó. Theo dõi, hút dương khí của họ, sau đó ăn da của họ và ném tóc cho Tôn Khương Kỳ. Ý kia thật giống như muốn nói: Ta không chỉ ăn cắp mà còn giết người, ngươi có thể làm được gì ta chứ?
Tôn Khương Kỳ xấu hổ và tức giận về hành động giết người của vợ mình sau khi chết, vì vậy ông ta đã tìm học một số pháp thuật trong chùa, nhưng khi trở lại, ông ta thấy rằng sức mạnh của ma nữ quá mạnh để đối phó.
Vì vậy, Tôn Khương Kỳ ở lại khách sạn này, cố gắng cứu khách, nhưng kết quả không ổn lắm, nhiều người vẫn bị ma nữ giết chết.
Tôn Khương Kỳ gửi vài người thiện lương đến trạm trung chuyển linh hồn để lấy Âm Phách. Miễn là Âm Phách chuyển sang màu đỏ, họ có thể tránh khỏi âm hồn.
Nhưng thật vô ích khi trốn chạy theo cách này. Cũng chỉ là sống lâu hơn được một chút, cuối cùng thì vẫn bị ma nữ ăn thịt.
Tuy nhiên, có thể sống thêm một chút nữa, đó là tất cả mà Tôn Khương Kỳ có thể làm cho họ tại đây.
Điều đó thực sự khủng khiếp. Tôi không ngờ rằng nữ ma thực sự coi khu vực này là nơi săn bắn của mình. Một khi nhìn trúng mục tiêu sẽ man rợ hạ thủ.
Và tôi chính là mục tiêu lần này.
Nhưng tôi không hiểu, làm sao mà ma nữ có thể mạnh đến vậy? Không có lý a.
Từ lời kể của Tôn Khương Kỳ, cô ta xấu hổ không chịu được mà chạy trốn rồi mới vô ý à từ tầng ba xuống. Lúc chết, cô ấy hẳn sẽ cảm thấy xấu hổ nhất, nhưng tuyệt đối không căm phẫn.
Không có sự căm phẫn đặc biệt thì nhiều nhất là biến thành một du hồn dã quỷ phải dễ dàng tiêu diệt mới đúng. Nhưng tại sao sức mạnh của ma nữ này lại quá mạnh như vậy?
Tôi nói ra những nghi ngờ của mình, cùng lúc cả bốn đều im lặng.
Tại sao lại thế này?
Thật sự đau đầu, tôi lấy được Âm Phách chỉ để trốn tránh thôi sao? Trong tương lai, ngay khi Âm Phách biến thành màu đỏ máu, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc chạy trốn và chạy trốn?
Chắc chắn không được bao lâu thì tôi cũng không gắng gượng được mà tinh thần sụp đổ.
Đột nhiên, Trần Mặc Thu nói: “Tôi nghĩ rằng chúng ta đã bỏ sót điều gì đó.”
“Chuyện gì?” Cả ba đều đồng thanh hỏi.
Trần Mặc Thu đưa tay sờ cắm và ngồi xuống, suy nghĩ, nói: “Tất cả đều biết nguồn gốc của tên của Lũy Thi Kết Đỉnh, và khi mới đến đây, tôi nghĩ rằng đó là vì những người đã chết vào ngày mùng 10 ở Dương Châu. Linh hồn không thể thoát ra được, và tồn đọng trong các con hẻm, điều này sẽ dẫn đến các sự kiện âm dương và tâm linh ở đó. “
“Thế nhưng, từ khi xuất hiện ma nữ này, chúng tôi đã vô tình lật lại câu nói này. Rất đơn giản, vì ma nữ là vợ của Tôn Khương Kỳ biến thành sau khi chết, không liên quan gì đến linh hồn ở Dương Châu, vậy thì Lũy Thi Kết Đỉnh không đáng tin nữa.”
“Vậy thì sự thật là như thế sao?”
Thành thật mà nói, tôi có chút bối rối. Nói vợ của Tôn Khương Kỳ và Lũy Thi Kết Đỉnh có liên quan đến ngày mùng 10 ở Dương Châu? Không thể, vậy thì vợ ông ấy phải sống hàng trăm năm sao?
Trần Mặc Thu bỏ tay xuống, ngước nhìn tôi, nói: “Rất có thể một nửa truyền thuyết về Lũy Thi Kết Đỉnh là đúng. Đó là có rất nhiều người chết ở đó nên âm khí ngập tràn từ đó. Là nơi yêu thích của ma quỷ. Ở đó, ngay cả du hồn dã quỷ cũng có thể dựa vào âm khí trong hàng trăm năm tích lũy tu vi, trở nên vô cùng mạnh mẽ!!! “
Tôi hiểu rồi, Trần Mặc Thu nghĩ ma nữ thực ra rất yếu và lý do nó mạnh đến mức chúng tôi không thể đối phó là do nó lợi dụng địa hình nơi đây!
Tôi vui vẻ nói: “Nói như vậy, miễn là dụ được ma nữ ra khỏi Lũy Thi Kết Đỉnh thì có thể dễ dàng đối phó rồi?”
“Đúng vậy!” Trần Mặc Thu gật đầu khẳng định, rồi cau mày: “Nhưng làm thế nào có thể đưa cô ấy ra khỏi con hẻm?”
Lúc này, Vũ Bân, người chưa hề mở miệng trước đó liền lên tiếng mà hắn ta nói chắc chắn không có từ nào hay ho.
Vũ Bân mỉm cười và nói: “Rất đơn giản, chúng ta có thể sử dụng mỹ nam kế.”
Khi nói, anh ấy cười toe toét với tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy toát mồ hôi lạnh, trong long tiểu tử này đang tính toán cái gì?
“Mỹ nam kế, anh là muốn nói gì?” Tôi giận dữ hỏi.
Vũ Bân dang hai tay, nhún vai và nói: “Rất đơn giản. Không phải ma nữ đó thích quyến rũ đàn ông à? Mà mục tiêu lần này của con ma nữ là cậu, vì vậy chúng ta có thể tương kế tựu kế. Cậu sẽ vào con hẻm để dẫn dụ cô ta. Khi ma nữ xuất hiện thì tìm cách đưa cô ta ra khỏi con hẻm. Mặc Thu và tôi sẽ phục kích ở đầu con hẻm. Một khi ma nữ đi ra thì hai chúng tôi sẽ cắt đứt đường lui khiến cô ta trở tay không kịp. Với sức mạnh của ba chúng ta, để đối phó với một du hồn dã quỷ đã mất lợi thế địa hình thì có gì mà khó nữa? “
Hmm, có lý, cách này có vẻ khả thi.
Nhưng cả cơ thể tôi đều cảm thấy không thoải mái?
Sau cuộc thảo luận, mọi người đều đồng ý kế hoạch này khả thi.
Vì vậy, Tôn Khương Kỳ cho tôi mượn một bộ đồ còn xịt nước hoa. Sau đó, cầm một bó hoa trên tay và đứng ở ngõ.
Mặc dù tôi không cao lắm nhưng dáng người vẫn khá ổn. Với bộ đồ này tôi cảm thấy mình vẫn là đẹp trai đến ngây người đấy chứ.
< Lúc này tui tưởng tượng ra cái viễn cảnh vịt hóa thiên nga mà bước ra từ trong phòng thay đồ như trên phim áxong cái ông Diệm kiểu soái cute phô mai que á, xong ông Bân thì ngắm nhìn ngây ngất, á há há há hắc hắc thin nỗi quý zị vì sự u mê của mừnnn >
Chà, tôi không tin tôi đã mặc như này rồi mà không dẫn dắt được ma nữ ra ngoài.
Tôi ra hiệu cho Vũ Bân và Trần Mặc Thu, rồi sải bước vào con hẻm Lũy Thi Kết Đỉnh.
Lúc này, trời đã tối và mặt trăng đã treo mình lơ lửng trên bầu trời, dường như đang nhìn xuống háo hức mong chờ buổi trình diễn hay ho của tôi.
Những lời của Tiểu Khả Ái đột nhiên xuất hiện trong tâm trí. Tôi cả kinh liền nhanh chóng quay đầu lại. Thật nguy hiểm, tôi suýt nữa thì bỏ lỡ cơ hội duy nhất để về nhà.
Chưa dừng lại, người phụ nữ xinh đẹp liền xuất hiện bên cạnh tôi, cô ấy đang cởi từng lớp áo ra! Nhịn không được a, căn bản là nhịn không được. Một người đàn ông còn trẻ, tràn đầy dương khí như tôi thì sao mà nhịn được cảnh xuân khiêu khích chứ.
Nhưng con gà trống lớn chạy quá nhanh, và trước khi tôi thấy người phụ nữ thoát y, nó đã chạy qua. Tôi nhớ rõ, chỉ một chút nữa, cô ấy sẽ thoát y hoàn toàn, và cảnh xuân sẽ hiện ra.
Thật là gấp chết người ta rồi!!
Một lần nữa, tôi lại dần dần quay đầu lại.
Mặc kệ đi, chết thì chết. Tục ngữ cũng đã nói rồi “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”.
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị quay lại, con gà trống lớn đã chạy vào ánh sáng, và tôi cảm thấy mắt mình chói lóa, cả người đang nằm trên một cái ** lớn.
< Thực sự là cái ** này tui không hiểu lão tác giả ám chỉ cái gì luôn á, vì bản gốc lão ý cũng chỉ ghi mỗi là一张大** >
Mẹ nó, tôi cứ như vậy mà trở lại dương gian rồi? Không aaaa, tôi còn chưa nhìn thấy được cảnh xuân mà.
Đợi đã, nghĩ lại, nếu thực sự quay đầu lại thì tôi có chết không? Nhưng tôi không thấy gì cả. Chắc chắn đó chỉ là một quỷ kế cố gắng khiến tôi phải quay đầu lại mà thôi, sẽ chẳng có cảnh xuân nào thực sự xuất hiện ở nơi đó cả.
Nguy hiểm thật, tôi gần như bị cuốn vào bẫy quỷ.
Thực sự phải cảm tạ gà trống huynh. Nhưng mà gà trống huynh đi đâu rồi? Tôi đứng dậy, nhìn quanh: ” Gà trống huynh? Gà trống huynh? Này, anh đâu rồi?”
Lúc này, Vũ Bân mở cửa và bước vào, cầm một bát súp gà thơm phức.
Tôi nhìn Vũ Bân với vẻ mặt hoảng hốt: “Anh, anh lại đi hầm gà trống huynh của tôi?”
Vũ Bân không nói nên lời: “Cậu đã tỉnh ngủ chưa đấy? Cái gì mà gà trống huynh, đây là gà mà tôi mua ở chợ vào sáng sớm. Tôi nấu cho cậu. Tới đây và uống khi còn nóng.”
< Thường thì ở bên Trung á người ta không nói là “ăn canh” hay “ăn súp” như bên mình mà người ta dùng từ “uống” ấy >
Ồ, đó không phải là gà trống huynh. Vậy chắc là gà trống huynh đã quay trở lại trạm trung chuyển và sống vui vẻ với Tiểu Khả Ái.
Suy cho cùng mà nói thì gà trống huynh đã cứu mạng tôi, tôi không thể ăn gà hay uống súp gà được.
Tôi xua tay, nói: “Tôi không ăn. Tuy hẳn chứa tình bạn chân thành, gà trống huynh vẫn là ân nhân cứu mạng. Tôi không thể ăn gà nữa.”
” Gà trống huynh? Vị ân nhân cứu mạng?” Vũ Bân nhìn tôi như thể não tôi bị cháy. Anh ta xúc một miếng súp gà cho vào miệng, và nói vọng ra khi đang ăn: “Cậu ta tỉnh rồi. Vào đi.”
Ngay lập tức, có hai người bước vào.
Trần Mặc Thu bước vào bên trái, vẫn lạnh lùng như mọi khi. Tôn Khương Kỳ bước vào bên phải, mỉm cười.
Chính ông ta khiến tôi chết!
Tôi nhìn ông ấy chằm chằm hung dữ, Tôn Khương Kỳ cười, không sợ tôi chút nào. Ông ta nói: “Đừng như thế. Nếu tôi không làm thế, làm sao cậu có thể có được Âm Phách?”
Âm Phách?
Đúng rồi, tôi mang Âm Phách ra! Nhanh chóng xòe tay ra, ngọc lục bảo nằm trong lòng bàn tay.
“Thật đẹp.” Vũ Bân cúi xuống nhìn tôi và không thể không ghen tị.
Tôi thu ngọc. “Cái này lát nữa sẽ nói. Có điều muốn hỏi ông. Ông là có chủ ý gì? Ông có biết gửi tôi đến một nơi như vậy, tôi có thể sẽ chết không?”
Tôn Khương Kỳ ho hai lần, mỉm cười nói: “Chàng trai, đừng sốt sắng, hãy nghe tôi giải thích từ từ.”
“Giải thích? Tôi phải cho ông vài cước rồi giải thích cũng không muộn!”
Ngay lúc này, Trần Mặc Thu lên tiếng, người luôn lạnh lùng và không giúp đỡ ai, lại đi bảo vệ Tôn Khương Kỳ: “Đừng bốc đồng, hãy để ông ấy giải thích.”
Ông già này có năng lực cỡ nào mà Trần Mặc Thu cũng nói đỡ cho ông ta? Được rồi, tôi sẽ nghe xem ông giải thích những gì.
Tôn Khương Kỳ nói: “Thật ra, nữ ma trong hẻm Lũy Thi Kết Đỉnh không phải ai khác, chính là vợ tôi đã chết hơn 30 năm trước.”
Cái gì cơ? Đó là vợ của ông lão? Yoo, ông lại còn dung túng cho hành động giết người của cô ta, tôi đây càng muốn xử ông bạo hơn nữa!
Sau đó, Tôn Khương Kỳ kể rõ ràng với chúng tôi chuyện này.
Hóa ra hơn 30 năm trước, vợ của Tôn Khương Kỳ bị bắt gian tại giường, quá hổ thẹn nên cố gắng trốn thoát, cô ta vô tình ngã từ tầng ba xuống và chết ngay lập tức.
Sau đó, thì biến thành ma nữ, lơ lửng trong căn phòng này, đặc biệt là để quyến rũ những du khách đi ngang qua gần đó. Theo dõi, hút dương khí của họ, sau đó ăn da của họ và ném tóc cho Tôn Khương Kỳ. Ý kia thật giống như muốn nói: Ta không chỉ ăn cắp mà còn giết người, ngươi có thể làm được gì ta chứ?
Tôn Khương Kỳ xấu hổ và tức giận về hành động giết người của vợ mình sau khi chết, vì vậy ông ta đã tìm học một số pháp thuật trong chùa, nhưng khi trở lại, ông ta thấy rằng sức mạnh của ma nữ quá mạnh để đối phó.
Vì vậy, Tôn Khương Kỳ ở lại khách sạn này, cố gắng cứu khách, nhưng kết quả không ổn lắm, nhiều người vẫn bị ma nữ giết chết.
Tôn Khương Kỳ gửi vài người thiện lương đến trạm trung chuyển linh hồn để lấy Âm Phách. Miễn là Âm Phách chuyển sang màu đỏ, họ có thể tránh khỏi âm hồn.
Nhưng thật vô ích khi trốn chạy theo cách này. Cũng chỉ là sống lâu hơn được một chút, cuối cùng thì vẫn bị ma nữ ăn thịt.
Tuy nhiên, có thể sống thêm một chút nữa, đó là tất cả mà Tôn Khương Kỳ có thể làm cho họ tại đây.
Điều đó thực sự khủng khiếp. Tôi không ngờ rằng nữ ma thực sự coi khu vực này là nơi săn bắn của mình. Một khi nhìn trúng mục tiêu sẽ man rợ hạ thủ.
Và tôi chính là mục tiêu lần này.
Nhưng tôi không hiểu, làm sao mà ma nữ có thể mạnh đến vậy? Không có lý a.
Từ lời kể của Tôn Khương Kỳ, cô ta xấu hổ không chịu được mà chạy trốn rồi mới vô ý à từ tầng ba xuống. Lúc chết, cô ấy hẳn sẽ cảm thấy xấu hổ nhất, nhưng tuyệt đối không căm phẫn.
Không có sự căm phẫn đặc biệt thì nhiều nhất là biến thành một du hồn dã quỷ phải dễ dàng tiêu diệt mới đúng. Nhưng tại sao sức mạnh của ma nữ này lại quá mạnh như vậy?
Tôi nói ra những nghi ngờ của mình, cùng lúc cả bốn đều im lặng.
Tại sao lại thế này?
Thật sự đau đầu, tôi lấy được Âm Phách chỉ để trốn tránh thôi sao? Trong tương lai, ngay khi Âm Phách biến thành màu đỏ máu, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc chạy trốn và chạy trốn?
Chắc chắn không được bao lâu thì tôi cũng không gắng gượng được mà tinh thần sụp đổ.
Đột nhiên, Trần Mặc Thu nói: “Tôi nghĩ rằng chúng ta đã bỏ sót điều gì đó.”
“Chuyện gì?” Cả ba đều đồng thanh hỏi.
Trần Mặc Thu đưa tay sờ cắm và ngồi xuống, suy nghĩ, nói: “Tất cả đều biết nguồn gốc của tên của Lũy Thi Kết Đỉnh, và khi mới đến đây, tôi nghĩ rằng đó là vì những người đã chết vào ngày mùng 10 ở Dương Châu. Linh hồn không thể thoát ra được, và tồn đọng trong các con hẻm, điều này sẽ dẫn đến các sự kiện âm dương và tâm linh ở đó. “
“Thế nhưng, từ khi xuất hiện ma nữ này, chúng tôi đã vô tình lật lại câu nói này. Rất đơn giản, vì ma nữ là vợ của Tôn Khương Kỳ biến thành sau khi chết, không liên quan gì đến linh hồn ở Dương Châu, vậy thì Lũy Thi Kết Đỉnh không đáng tin nữa.”
“Vậy thì sự thật là như thế sao?”
Thành thật mà nói, tôi có chút bối rối. Nói vợ của Tôn Khương Kỳ và Lũy Thi Kết Đỉnh có liên quan đến ngày mùng 10 ở Dương Châu? Không thể, vậy thì vợ ông ấy phải sống hàng trăm năm sao?
Trần Mặc Thu bỏ tay xuống, ngước nhìn tôi, nói: “Rất có thể một nửa truyền thuyết về Lũy Thi Kết Đỉnh là đúng. Đó là có rất nhiều người chết ở đó nên âm khí ngập tràn từ đó. Là nơi yêu thích của ma quỷ. Ở đó, ngay cả du hồn dã quỷ cũng có thể dựa vào âm khí trong hàng trăm năm tích lũy tu vi, trở nên vô cùng mạnh mẽ!!! “
Tôi hiểu rồi, Trần Mặc Thu nghĩ ma nữ thực ra rất yếu và lý do nó mạnh đến mức chúng tôi không thể đối phó là do nó lợi dụng địa hình nơi đây!
Tôi vui vẻ nói: “Nói như vậy, miễn là dụ được ma nữ ra khỏi Lũy Thi Kết Đỉnh thì có thể dễ dàng đối phó rồi?”
“Đúng vậy!” Trần Mặc Thu gật đầu khẳng định, rồi cau mày: “Nhưng làm thế nào có thể đưa cô ấy ra khỏi con hẻm?”
Lúc này, Vũ Bân, người chưa hề mở miệng trước đó liền lên tiếng mà hắn ta nói chắc chắn không có từ nào hay ho.
Vũ Bân mỉm cười và nói: “Rất đơn giản, chúng ta có thể sử dụng mỹ nam kế.”
Khi nói, anh ấy cười toe toét với tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy toát mồ hôi lạnh, trong long tiểu tử này đang tính toán cái gì?
“Mỹ nam kế, anh là muốn nói gì?” Tôi giận dữ hỏi.
Vũ Bân dang hai tay, nhún vai và nói: “Rất đơn giản. Không phải ma nữ đó thích quyến rũ đàn ông à? Mà mục tiêu lần này của con ma nữ là cậu, vì vậy chúng ta có thể tương kế tựu kế. Cậu sẽ vào con hẻm để dẫn dụ cô ta. Khi ma nữ xuất hiện thì tìm cách đưa cô ta ra khỏi con hẻm. Mặc Thu và tôi sẽ phục kích ở đầu con hẻm. Một khi ma nữ đi ra thì hai chúng tôi sẽ cắt đứt đường lui khiến cô ta trở tay không kịp. Với sức mạnh của ba chúng ta, để đối phó với một du hồn dã quỷ đã mất lợi thế địa hình thì có gì mà khó nữa? “
Hmm, có lý, cách này có vẻ khả thi.
Nhưng cả cơ thể tôi đều cảm thấy không thoải mái?
Sau cuộc thảo luận, mọi người đều đồng ý kế hoạch này khả thi.
Vì vậy, Tôn Khương Kỳ cho tôi mượn một bộ đồ còn xịt nước hoa. Sau đó, cầm một bó hoa trên tay và đứng ở ngõ.
Mặc dù tôi không cao lắm nhưng dáng người vẫn khá ổn. Với bộ đồ này tôi cảm thấy mình vẫn là đẹp trai đến ngây người đấy chứ.
< Lúc này tui tưởng tượng ra cái viễn cảnh vịt hóa thiên nga mà bước ra từ trong phòng thay đồ như trên phim áxong cái ông Diệm kiểu soái cute phô mai que á, xong ông Bân thì ngắm nhìn ngây ngất, á há há há hắc hắc thin nỗi quý zị vì sự u mê của mừnnn >
Chà, tôi không tin tôi đã mặc như này rồi mà không dẫn dắt được ma nữ ra ngoài.
Tôi ra hiệu cho Vũ Bân và Trần Mặc Thu, rồi sải bước vào con hẻm Lũy Thi Kết Đỉnh.
Lúc này, trời đã tối và mặt trăng đã treo mình lơ lửng trên bầu trời, dường như đang nhìn xuống háo hức mong chờ buổi trình diễn hay ho của tôi.