Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Da gà bắt đầu nổi khắp người, tôi hỏi ông lão: “Ông, ông đang nói chuyện với ai vậy?”
Ông lão mỉm cười và quay lại, vừa đi vào vừa nói: “Vợ tôi. Khi không có ai trong nhà, cô ấy sẽ ở nhà với tôi. Tôi báo cho cô ấy đừng vào nhà để không dọa mấy người.”
Vợ ông ấy?
Doa ba chúng tôi?
Nhìn vào cánh cửa phía sau, tôi cảm thấy lành lạnh. Thực sự có ai ở đó? Theo lời của ông ấy, vợ ông đã chết rồi.
Tất nhiên, để biết liệu có ai ở đó hay không, tốt nhất là hỏi Trần Mặc Thu. Cô ấy có thiên nhãn nên có thể thấy nếu có ma ở cửa, nhưng tôi không hỏi vì tôi nghĩ cô ấy chẳng chịu trả lời tôi.
Tôi đi vào khách sạn nhận lấy ba chìa khóa từ ông lão. Ba chúng tôi mỗi người một phòng. Cùng lúc đó, ông lão cũng trò chuyện với chúng tôi đôi chút. Tên thật của ông là Tôn Khương Kỳ, đã hơn 60 tuổi và luôn sống trong Hạng Tự này.
Sau khi trò chuyện với Tôn Khương Kỳ một lúc, tôi lấy chìa khóa trở về phòng.
Kể từ khi đến Dương Châu, bầu không khí kỳ lạ xuất hiện ở khắp mọi nơi. Người đàn ông bị cụt tay trong giấc mơ, người đàn ông thô lỗ trong hẻm, vợ của Tôn Khương Kỳ đã chết … và cứ thế, mọi thứ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Dường như không có mối liên hệ nào, như thể chúng không liên quan đến nhau vậy. Đây là điều khiến tôi lo lắng nhất. Một số điều không liên quan đã xảy ra từng cái một, và tất cả đều rất kỳ lạ, hoặc do trùng hợp, hoặc có một âm mưu lớn bên trong mà tôi không hề nhận ra.
Sau khi trở về phòng, tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.
Cởi chiếc áo giáp nặng cân ra, đi tắm nước nóng, rồi quay trở lại nằm xuống giường.
Thời gian hành động vào buổi tối là chín giờ, tôi đặt giờ báo thức lúc tám giờ, dậy trước một giờ ăn uống để phục hồi thể lực.
Haizz, mặc kệ sự tình gì cũng để sau rồi tính tiếp. Điều quan trọng nhất trước mắt là hành động thành công vào đêm nay.
Tôi nhắm mắt và đi ngủ.
Không biết có phải do quá căng thẳng không nhưng tôi thiếp đi rất nhanh. Thường thì tôi phải nằm một lúc mới ngủ được, hôm nay chưa đến 10 phút tôi đã ngủ mất.
May mắn là không có bất kỳ giấc mơ kỳ lạ nào cả.
“Đồ ngốc, dậy đi ~ ~ Ngốc nghếch, dậy đi ~ ~ Mau dậy đi ~ ~” Đồng hồ báo thức liên tục kêu.
Chắc chắn ai cũng ghét cảm giác này. Chính là loại cảm giác khó chịu khi đang ngủ ngon mà có cái gì đó phá hỏng, không cần trực tiếp nói ra, chỉ hận không thể ném bay cái điện thoại đi.
Trời ạ, tôi không ngờ 8 giờ lại nhanh như vậy. Phải dậy để ăn và chuẩn bị cho hành động vào đêm nay.
Nhưng điều kỳ lạ là tôi không thể dậy được!
Nói chính xác hơn, mắt tôi không thể mở, tôi không thể sử dụng hai tay và cả người, tôi không thể di chuyển được.
Tuy nhiên, tâm trí tôi thì tỉnh táo và tôi có thể cảm nhận rằng mình đã thức dậy. Tôi đã tỉnh, nhưng sao không thể di chuyển?
Tôi đã cố gắng đấu tranh, nhưng nó vô dụng.
Tôi bị quỷ áp giường sao?
Cái gọi là quỷ áp giường, theo thuật ngữ khoa học, gọi là tê liệt giấc ngủ. Não thức dậy sớm hơn cơ thể, khiến não có thể suy nghĩ trong khi cơ thể vẫn ngủ và không thể di chuyển được.
< Cái mà mọi ngừi vẫn gọi là bóng đè đó, mà cứ bảo có ma nó đè lên tim với người mình á, khiến mình tỉnh rồi nhưng không cử động được cũng không thở được á >
Trong trường hợp bình thường, khi một người rất mệt mỏi ngủ mơ màng chập chờn hoặc ngủ sai tư thế thì mới có thể phát sinh ra quỷ áp giường nhưng điều đó xảy ra với xác suất thấp.
Nhưng tư thế ngủ của tôi bình thường mà, chẳng lẽ vì tôi quá mệt mỏi nên mới thế.
May mắn là não tôi vẫn ở trạng thái bình thường. Mặc dù cơ thể không thể di chuyển, tôi vẫn có thể suy nghĩ được. Suy nghĩ cẩn thận về nguyên lý của quỷ áp giường, tôi không vùng vẫy nữa, chỉ nằm im, chờ cơ thể tỉnh dậy.
Thông thường, cơ thể sẽ thức dậy ngay sau khi não thức dậy. Tôi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Vì tôi vẫn còn ngủ, nên không thể biết được thời gian trôi qua như thế nào. Nhưng tôi cảm nhận ít nhất đã 10 phút rồi, nhưng cơ thể vẫn không tỉnh dậy, vẫn không thể di chuyển được.
Điều này là không hợp lý a!!
Tôi không giải thích được, bỗng nhiên một tiếng cười nhẹ phát ra bên cạnh tai, là tiếng cười của phụ nữ. Đồng thời, tôi ngửi thấy một mùi hương đặc biệt. Tôi thì không rành về nước hoa, chỉ biết mùi sữa tắm Lục Thần. Vì vậy, tôi không biết đây là hãng nước hoa nào.
Nhưng ít nhất tôi chắc chắn đó là nước hoa của phụ nữ.
Phụ nữ, làm thế nào lại có phụ nữ trong phòng tôi?
Không phải là Trần Mặc Thu. Trước tiên, cô ấy không có chìa khóa. Thứ hai, tôi biết mùi nước hoa của cô ấy, không phải như này.
Tiếng cười bên tai tôi trở nên rõ ràng hơn, đồng thời tôi cảm thấy một bàn tay lạnh và mềm chạm vào mặt mình, tay kia bắt đầu lần mò có ý định muốn cởi quần áo của tôi ra.
Có thể là bộ giáp tôi mang quá nặng để cởi ra. Bàn tay từ bỏ phần trên và mò mẫm xuống phần thân dưới.
Không thể được!!!
Sự thôi thúc mãnh liệt của nội tâm đánh thức tôi dậy khỏi giấc mơ.
Tôi mở mắt liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp, kiều diễm khoảng 30 tuổi mặc một bộ sườn xám màu đỏ và cô ấy đang áp sát tôi.
Cô ấy không hoàn toàn đè lên tôi, một phần cô ấy đang lơ lửng trong không trung.
Ma, ma nữ. Hai từ này ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí tôi.
Một tay vuốt ve trên mặt tôi, tay kia nhẹ nhàng đi lại trên đùi tôi, lưỡi của cô ấy đưa ra liếm môi, và vài giọt nước nhỏ trên áo giáp.
Thật bất ngờ, tôi thực sự gặp con ma áp giường. Nhưng cô ấy muốn làm gì?
Một nụ cười gợn nhẹ ở khóe miệng của ma nữ, và cô ấy hôn lên má tôi, tôi cảm thấy dương khí, tinh khí đang chảy mãnh liệt trong cơ thể mình, tất cả dồn về phía cô ấy khi cô ấy hôn tôi.
Cơ thể tôi ngày càng yếu đi và gần như không thể cảm nhận được gì nữa. Ngay khi tôi đang bất lực, phía cánh cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc!! Tiếng gõ cửa dồn dập.
Tiếng của Vũ Bân vang lên, thật thô tục: “Này, Lỗ Hậu, không dậy đi à? Gần chín giờ rồi, cậu đang làm gì bên trong đấy? Này, mở cửa ra, cậu đang vụng trộm lén lút với ai? Phi cơ a?”
Ngay khi nghe thấy tiếng của Vũ Bân, con ma nữ trên người tôi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào, đưa tay kéo cổ áo của mình thấp xuống để lộ rãnh sâu mềm mại ngay trước mắt tôi.
Lần đầu tiên, tôi được nhìn thấy cái gọi là tuyệt mỹ phong cảnh ở cự ly gần như thế, liền có chút say ~~
Ma nữ vỗ nhẹ vào má tôi, khẽ mỉm cười và bay đi. Đột nhiên, căn phòng chìm vào bóng tối và tôi lại được tự do.
Cô ấy là ai? Từ đâu mà tới? Tại sao trái tim tôi lại cảm thấy một chút trống rỗng buồn bã?
Rầm rầm rầm, tiếng gõ cửa vang lên, giống như nhịp tim của tôi, thật mạnh mẽ.
——————
Ông lão mỉm cười và quay lại, vừa đi vào vừa nói: “Vợ tôi. Khi không có ai trong nhà, cô ấy sẽ ở nhà với tôi. Tôi báo cho cô ấy đừng vào nhà để không dọa mấy người.”
Vợ ông ấy?
Doa ba chúng tôi?
Nhìn vào cánh cửa phía sau, tôi cảm thấy lành lạnh. Thực sự có ai ở đó? Theo lời của ông ấy, vợ ông đã chết rồi.
Tất nhiên, để biết liệu có ai ở đó hay không, tốt nhất là hỏi Trần Mặc Thu. Cô ấy có thiên nhãn nên có thể thấy nếu có ma ở cửa, nhưng tôi không hỏi vì tôi nghĩ cô ấy chẳng chịu trả lời tôi.
Tôi đi vào khách sạn nhận lấy ba chìa khóa từ ông lão. Ba chúng tôi mỗi người một phòng. Cùng lúc đó, ông lão cũng trò chuyện với chúng tôi đôi chút. Tên thật của ông là Tôn Khương Kỳ, đã hơn 60 tuổi và luôn sống trong Hạng Tự này.
Sau khi trò chuyện với Tôn Khương Kỳ một lúc, tôi lấy chìa khóa trở về phòng.
Kể từ khi đến Dương Châu, bầu không khí kỳ lạ xuất hiện ở khắp mọi nơi. Người đàn ông bị cụt tay trong giấc mơ, người đàn ông thô lỗ trong hẻm, vợ của Tôn Khương Kỳ đã chết … và cứ thế, mọi thứ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Dường như không có mối liên hệ nào, như thể chúng không liên quan đến nhau vậy. Đây là điều khiến tôi lo lắng nhất. Một số điều không liên quan đã xảy ra từng cái một, và tất cả đều rất kỳ lạ, hoặc do trùng hợp, hoặc có một âm mưu lớn bên trong mà tôi không hề nhận ra.
Sau khi trở về phòng, tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.
Cởi chiếc áo giáp nặng cân ra, đi tắm nước nóng, rồi quay trở lại nằm xuống giường.
Thời gian hành động vào buổi tối là chín giờ, tôi đặt giờ báo thức lúc tám giờ, dậy trước một giờ ăn uống để phục hồi thể lực.
Haizz, mặc kệ sự tình gì cũng để sau rồi tính tiếp. Điều quan trọng nhất trước mắt là hành động thành công vào đêm nay.
Tôi nhắm mắt và đi ngủ.
Không biết có phải do quá căng thẳng không nhưng tôi thiếp đi rất nhanh. Thường thì tôi phải nằm một lúc mới ngủ được, hôm nay chưa đến 10 phút tôi đã ngủ mất.
May mắn là không có bất kỳ giấc mơ kỳ lạ nào cả.
“Đồ ngốc, dậy đi ~ ~ Ngốc nghếch, dậy đi ~ ~ Mau dậy đi ~ ~” Đồng hồ báo thức liên tục kêu.
Chắc chắn ai cũng ghét cảm giác này. Chính là loại cảm giác khó chịu khi đang ngủ ngon mà có cái gì đó phá hỏng, không cần trực tiếp nói ra, chỉ hận không thể ném bay cái điện thoại đi.
Trời ạ, tôi không ngờ 8 giờ lại nhanh như vậy. Phải dậy để ăn và chuẩn bị cho hành động vào đêm nay.
Nhưng điều kỳ lạ là tôi không thể dậy được!
Nói chính xác hơn, mắt tôi không thể mở, tôi không thể sử dụng hai tay và cả người, tôi không thể di chuyển được.
Tuy nhiên, tâm trí tôi thì tỉnh táo và tôi có thể cảm nhận rằng mình đã thức dậy. Tôi đã tỉnh, nhưng sao không thể di chuyển?
Tôi đã cố gắng đấu tranh, nhưng nó vô dụng.
Tôi bị quỷ áp giường sao?
Cái gọi là quỷ áp giường, theo thuật ngữ khoa học, gọi là tê liệt giấc ngủ. Não thức dậy sớm hơn cơ thể, khiến não có thể suy nghĩ trong khi cơ thể vẫn ngủ và không thể di chuyển được.
< Cái mà mọi ngừi vẫn gọi là bóng đè đó, mà cứ bảo có ma nó đè lên tim với người mình á, khiến mình tỉnh rồi nhưng không cử động được cũng không thở được á >
Trong trường hợp bình thường, khi một người rất mệt mỏi ngủ mơ màng chập chờn hoặc ngủ sai tư thế thì mới có thể phát sinh ra quỷ áp giường nhưng điều đó xảy ra với xác suất thấp.
Nhưng tư thế ngủ của tôi bình thường mà, chẳng lẽ vì tôi quá mệt mỏi nên mới thế.
May mắn là não tôi vẫn ở trạng thái bình thường. Mặc dù cơ thể không thể di chuyển, tôi vẫn có thể suy nghĩ được. Suy nghĩ cẩn thận về nguyên lý của quỷ áp giường, tôi không vùng vẫy nữa, chỉ nằm im, chờ cơ thể tỉnh dậy.
Thông thường, cơ thể sẽ thức dậy ngay sau khi não thức dậy. Tôi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Vì tôi vẫn còn ngủ, nên không thể biết được thời gian trôi qua như thế nào. Nhưng tôi cảm nhận ít nhất đã 10 phút rồi, nhưng cơ thể vẫn không tỉnh dậy, vẫn không thể di chuyển được.
Điều này là không hợp lý a!!
Tôi không giải thích được, bỗng nhiên một tiếng cười nhẹ phát ra bên cạnh tai, là tiếng cười của phụ nữ. Đồng thời, tôi ngửi thấy một mùi hương đặc biệt. Tôi thì không rành về nước hoa, chỉ biết mùi sữa tắm Lục Thần. Vì vậy, tôi không biết đây là hãng nước hoa nào.
Nhưng ít nhất tôi chắc chắn đó là nước hoa của phụ nữ.
Phụ nữ, làm thế nào lại có phụ nữ trong phòng tôi?
Không phải là Trần Mặc Thu. Trước tiên, cô ấy không có chìa khóa. Thứ hai, tôi biết mùi nước hoa của cô ấy, không phải như này.
Tiếng cười bên tai tôi trở nên rõ ràng hơn, đồng thời tôi cảm thấy một bàn tay lạnh và mềm chạm vào mặt mình, tay kia bắt đầu lần mò có ý định muốn cởi quần áo của tôi ra.
Có thể là bộ giáp tôi mang quá nặng để cởi ra. Bàn tay từ bỏ phần trên và mò mẫm xuống phần thân dưới.
Không thể được!!!
Sự thôi thúc mãnh liệt của nội tâm đánh thức tôi dậy khỏi giấc mơ.
Tôi mở mắt liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp, kiều diễm khoảng 30 tuổi mặc một bộ sườn xám màu đỏ và cô ấy đang áp sát tôi.
Cô ấy không hoàn toàn đè lên tôi, một phần cô ấy đang lơ lửng trong không trung.
Ma, ma nữ. Hai từ này ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí tôi.
Một tay vuốt ve trên mặt tôi, tay kia nhẹ nhàng đi lại trên đùi tôi, lưỡi của cô ấy đưa ra liếm môi, và vài giọt nước nhỏ trên áo giáp.
Thật bất ngờ, tôi thực sự gặp con ma áp giường. Nhưng cô ấy muốn làm gì?
Một nụ cười gợn nhẹ ở khóe miệng của ma nữ, và cô ấy hôn lên má tôi, tôi cảm thấy dương khí, tinh khí đang chảy mãnh liệt trong cơ thể mình, tất cả dồn về phía cô ấy khi cô ấy hôn tôi.
Cơ thể tôi ngày càng yếu đi và gần như không thể cảm nhận được gì nữa. Ngay khi tôi đang bất lực, phía cánh cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc!! Tiếng gõ cửa dồn dập.
Tiếng của Vũ Bân vang lên, thật thô tục: “Này, Lỗ Hậu, không dậy đi à? Gần chín giờ rồi, cậu đang làm gì bên trong đấy? Này, mở cửa ra, cậu đang vụng trộm lén lút với ai? Phi cơ a?”
Ngay khi nghe thấy tiếng của Vũ Bân, con ma nữ trên người tôi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào, đưa tay kéo cổ áo của mình thấp xuống để lộ rãnh sâu mềm mại ngay trước mắt tôi.
Lần đầu tiên, tôi được nhìn thấy cái gọi là tuyệt mỹ phong cảnh ở cự ly gần như thế, liền có chút say ~~
Ma nữ vỗ nhẹ vào má tôi, khẽ mỉm cười và bay đi. Đột nhiên, căn phòng chìm vào bóng tối và tôi lại được tự do.
Cô ấy là ai? Từ đâu mà tới? Tại sao trái tim tôi lại cảm thấy một chút trống rỗng buồn bã?
Rầm rầm rầm, tiếng gõ cửa vang lên, giống như nhịp tim của tôi, thật mạnh mẽ.
——————