Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Thật sự không làm một chút à?
Tác giả: Hoàng Bạo Tả Thủ
Convert: JW
Editor: Wawa
Beta: Vivi
"Anh không thấy mệt à?"
Cố Viện không chỉ không có ý định buông tay, ngược lại càng túm chặt thêm, ngón cái và ngón trỏ bắt đầu vân vê, nhắm ngay chỗ đường gân xanh mà dùng sức ấn lên. Đôi mắt mang theo nồng đậm phong tình nhìn chằm chằm vào người đàn ông, khuôn mặt vô cùng mịn màng sát vào rất gần, cả người dường như đang tựa vào trong lồng ngực của người đàn ông.
"A...Cô nói gì cơ?"
Trong nháy mắt Chu Nguyên Minh không hiểu ý của Cố Viện là gì, nơi đang bị đùa bỡn dưới thân nổi lên từng đợt sóng nhiệt, máu chảy nhanh càng thêm phấn khích, nhất thời trong đầu nảy lên ý nghĩ muốn đè cô gái lên cửa nhà vệ sinh, nhưng rồi lại bị lý trí dập tắt ngay lập tức.
Biết rõ người đàn ông đang kiềm chế, Cố Viện nhớ tới một đoạn trong phim "The Titanic", nam chính dạy cho nữ chính nhổ nước miếng giống lưu manh, khiến cho nữ chính vốn thuộc tầng lớp thượng lưu cao quý, ở trước mặt nam chính không kiềm chế được mà thoải mái cười lớn, một việc vốn dĩ không phù hợp với giáo dưỡng của bản thân mình. Thế mà lại cực kỳ vui vẻ.
Con người ta đa số đều có áp lực trong mình, chỉ là có người tự ý thức được, có người lại không, có người muốn được thoát ra, có người lại tự tìm được niềm vui bên trong đó. Nhưng cho dù là loại nào thì trong lúc tìm kiếm niềm vui cũng như phát tiết, bản chất con người chính là động vật.
"Ở một bên nhìn suốt cả một đêm, thật sự không hề muốn thử xem sao ư? Lúc Lâm Ngạn làm tôi, anh hẳn là đang ở bên cạnh đúng không, có phải là còn có thể nghe thấy cả âm thanh không? Cái kia của anh ta thật là to...Còn Tiêu Giai nữa, của anh ta thật là dài, lúc tôi ngồi lên ƈôи ȶɦịt của anh ta cũng không dám hoàn toàn ngồi xuống hẳn... ưm, bây giờ tôi ướt cả rồi, có muốn sờ thử xem không..."
Trong giọng nói của Cố Viện mang theo mười phần mị hoặc, âm cuối mỗi câu nói như có cái móc nhỏ, nhất định phải bắt được vài dấu vết trong lòng người đàn ông mới chịu bỏ qua. Hầu kết Chu Nguyên Minh lăn lăn vài cái, giọng điệu của người đàn ông vì đang cố hết sức kiềm nén xúc động nguyên thủy mà trở nên khàn khàn dữ dội:
"Lâm Ngạn với Tiêu Giai đều ở ngay bên ngoài, cô đi ra ngoài là được...Còn có cả Vũ Hàng cũng đang ở..."
Tay cô gái cầm thịt căn càng siết chặt lại, nhờ vào dịch bôi trơn chỗ mã mắt cô liên tục vuốt lên tuột xuống, nghe thấy lời này như bừng tỉnh ngộ:
"À, đúng rồi, cái hôm quan hệ với chú rể ở tại hôn lễ đó, lần đó chính là biểu diễn trước mặt các anh nhỉ. Lúc đó cũng có cô dâu ở đó, tôi nhớ rõ là lúc đó anh cũng nhìn tôi đúng không, hoa huyệt của tôi có đẹp không? Kết hợp với côn thịt màu tím đen có phải là vô cùng xinh đẹp đúng không... Các anh em tốt của anh đều rất thích nha, tôi bảo đảm anh cũng sẽ thích, thật sự là siêu thoải mái đó ~"
Chu Nguyên Minh chỉ cảm thấy mình thở không nổi nữa, mỗi một câu của cô gái này đều có thể gợi lên ký ức bị ép vào sâu trong lòng hắn. Hắn tất nhiên là biết bọn họ đều rất thích, thậm chí hắn còn chưa từng thấy bọn họ điên cuồng như vậy bao giờ, như thế kia hẳn không phải chỉ là trạng thái đang đắm chìm trong ɖu͙ƈ vọng bình thường.
Ai mà không tò mò, đặc biệt là đàn ông, càng đặc biệt là chuyện có liên quan tới tình ɖu͙ƈ.
"Kiểm tra xong chưa?"
Dùng hết sức lực cả người hắn mới có thể nói ra lời nói mang ý cự tuyệt, đồng thời bàn tay to nắm lấy tay Cố Viện đang làm loạn ở dưới ƈôи ȶɦịt kéo ra.
Nếu là người bình thường e rằng đã bị người đàn ông làm mặt lạnh dọa cho sợ, thế nhưng Cố Viện lại không sợ một chút nào, thậm chí còn giống hệt như nữ yêu tinh tiếp tục công kϊƈɦ trái tim hắn: "Sẽ không có ai biết đâu, nơi này chỉ có anh với tôi, tạm thời hãy cởi xuống những gông xiềng nặng nề đó đi, hãy phát tiết một lần, từ nay về sau sẽ không bao giờ trắng đêm khó ngủ, sẽ không bao giờ vì ánh mắt của tôi mà toàn thân nóng lên, phải trốn vào nhà vệ sinh..."
Nói đến đây, tay đang nắm ƈôи ȶɦịt của người đàn ông của cô đột nhiên buông ra, một tay xoa khuôn mặt thư sinh tuấn nhã kia, trong mắt mang theo chút quan tâm thật lòng lặp lại câu nói lúc ban đầu kia: "Chu Nguyên Minh, anh thật sự không thấy mệt sao?"
Vào khoảnh khắc ấy, Chu Nguyên Minh hoàn toàn hiểu ý của Cố Viện, khi sự quan tâm trong mắt cô gái kia như một dòng nước ấm chảy vào tim thì hắn tđột nhiên hiểu rõ, bản thân mình là một người đàn ông cao 1 mét 8 mấy, sẽ thật sự bị một cô gái nhỏ nhắn ngăn ở trong nhà vệ sinh, còn muốn dựa vào việc vuốt ve ƈôи ȶɦịt để tự chứng minh sự trong sạch sao?
Hắn căn bản chính là động lòng.
Là bởi vì ɖu͙ƈ, hay là vì tình đây?
Có lẽ là vì ngưỡng mộ.
Trong khoảng thời gian đi cùng nhau này, hắn rõ ràng phát hiện sự thay đổi của vài người anh em tốt. Bọn họ vốn theo khuôn phép quy củ giống như hắn, nhưng theo sự dẫn dắt của Cố Viện, mỗi người đều bắt đầu trở nên tản mạn.
Loại tản mạn này không phải tản mạn kiểu cà lơ phất phơ mà là tản mạn về mặt tâm hồn.
Bản edit này được đăng duy nhất tại w pat Vivi_V1989 và wordpress vivisac. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.
Lúc đầu Chu Nguyên Minh là thật sự kháng cự lại Cố Viện, không nói tới vấn đề sinh hoạt cá nhân thì trong lúc ở chung hằng ngày Cố Viện cũng là người không thích kế hoạch, không thích cứng nhắc. Có khi chỉ là vì thích một cái tên hoặc là truyền thuyết nào đó, cô cũng có thể dùng mọi cách thuyết phục bọn họ ở lì lại nơi đó, cho dù chỉ là ngơ ngác ngắm mặt trời lặn mà thôi.
Cô không có quan niệm về thời gian, cũng không chịu trói buộc bởi thế tục, lạc đường, không có tiền cũng không hề hoảng hốt. Chu Nguyên Minh vẫn còn nhớ như in buổi tối mấy ngày trước ở một cái trấn nhỏ, khi hắn vất vả lắm mới tìm được cô: trong một con hẻm cổ ngọn đèn dầu leo lắt, cô gái ôm một cây đàn ghi-ta thùng không biết mượn ở đâu ra, gương mặt tràn đầy tươi cười, hát một bài giao lưu, xung quanh có không ít người vây lại xem. Khi thoáng nhìn thấy hắn, cô còn vui vẻ phấn khởi đưa cho hắn cái mũ trêи đầu, bảo hắn giúp thu tiền.
Hắn cũng không biết vì sao, thế mà thật sự ma xui quỷ khiến nhận lấy cái mũ.
Đêm hôm ấy, Chu Nguyên Minh không lái máy bay, cũng không đọc sách, thế mà mất một buổi tối kiếm được một số tiền không phải nhọc công nhất trong cuộc đời – 249 tệ rưỡi.
Trước khi đem tiền giao cho Cố Viện, hắn lấy từ trong túi mình ra 5 xu bỏ thêm vào, mở ra lần vui đùa đầu tiên trong cuộc đời của một người không hiểu cũng không có chút khiếu hài hước hước nào.
Lúc nghe thấy cô gái kia buồn bực rủa một tiếng con số kia thật khó nghe*, Chu Nguyên Minh đột nhiên cảm thấy bản thân cũng không phải là không thú vị như thế.
(*
245 tệ rưỡi, Anh Chu bỏ thêm 5 xu vào là chẵn 250. Số 250 có nghĩa là đồ ngốc.)
Hắn nhớ trước kia từng mặc cho bạn gái trước khi chia tay nói với hắn: "Chu Nguyên Minh, nếu có một ngày anh thật sự học được rằng dành thời gian ở cùng một người mà không cảm thấy uổng phí khoảng thời gian ấy, thì đó mới thật sự là thích."
Cho tới bây giờ hắn vốn vẫn không hiểu những lời này có quan hệ nhân quả thế nào lại đột nhiên hiểu rõ, đời người thật sự không phải chỉ có một loại cách sống.
Giây phút này, vào lúc cô đang tựa vào trong lòng mình, trong ánh mắt như biển sao trời mênh ʍôиɠ, luôn có rất nhiều người hỏi hắn tương lai làm gì, lại ít ai hỏi hắn có mệt hay không.
Có mệt hay không ấy à?
Thật mẹ nó mệt!
—————————————————
Vivi: Thả ️
cho editor mới nha các sắc ơi.
Convert: JW
Editor: Wawa
Beta: Vivi
"Anh không thấy mệt à?"
Cố Viện không chỉ không có ý định buông tay, ngược lại càng túm chặt thêm, ngón cái và ngón trỏ bắt đầu vân vê, nhắm ngay chỗ đường gân xanh mà dùng sức ấn lên. Đôi mắt mang theo nồng đậm phong tình nhìn chằm chằm vào người đàn ông, khuôn mặt vô cùng mịn màng sát vào rất gần, cả người dường như đang tựa vào trong lồng ngực của người đàn ông.
"A...Cô nói gì cơ?"
Trong nháy mắt Chu Nguyên Minh không hiểu ý của Cố Viện là gì, nơi đang bị đùa bỡn dưới thân nổi lên từng đợt sóng nhiệt, máu chảy nhanh càng thêm phấn khích, nhất thời trong đầu nảy lên ý nghĩ muốn đè cô gái lên cửa nhà vệ sinh, nhưng rồi lại bị lý trí dập tắt ngay lập tức.
Biết rõ người đàn ông đang kiềm chế, Cố Viện nhớ tới một đoạn trong phim "The Titanic", nam chính dạy cho nữ chính nhổ nước miếng giống lưu manh, khiến cho nữ chính vốn thuộc tầng lớp thượng lưu cao quý, ở trước mặt nam chính không kiềm chế được mà thoải mái cười lớn, một việc vốn dĩ không phù hợp với giáo dưỡng của bản thân mình. Thế mà lại cực kỳ vui vẻ.
Con người ta đa số đều có áp lực trong mình, chỉ là có người tự ý thức được, có người lại không, có người muốn được thoát ra, có người lại tự tìm được niềm vui bên trong đó. Nhưng cho dù là loại nào thì trong lúc tìm kiếm niềm vui cũng như phát tiết, bản chất con người chính là động vật.
"Ở một bên nhìn suốt cả một đêm, thật sự không hề muốn thử xem sao ư? Lúc Lâm Ngạn làm tôi, anh hẳn là đang ở bên cạnh đúng không, có phải là còn có thể nghe thấy cả âm thanh không? Cái kia của anh ta thật là to...Còn Tiêu Giai nữa, của anh ta thật là dài, lúc tôi ngồi lên ƈôи ȶɦịt của anh ta cũng không dám hoàn toàn ngồi xuống hẳn... ưm, bây giờ tôi ướt cả rồi, có muốn sờ thử xem không..."
Trong giọng nói của Cố Viện mang theo mười phần mị hoặc, âm cuối mỗi câu nói như có cái móc nhỏ, nhất định phải bắt được vài dấu vết trong lòng người đàn ông mới chịu bỏ qua. Hầu kết Chu Nguyên Minh lăn lăn vài cái, giọng điệu của người đàn ông vì đang cố hết sức kiềm nén xúc động nguyên thủy mà trở nên khàn khàn dữ dội:
"Lâm Ngạn với Tiêu Giai đều ở ngay bên ngoài, cô đi ra ngoài là được...Còn có cả Vũ Hàng cũng đang ở..."
Tay cô gái cầm thịt căn càng siết chặt lại, nhờ vào dịch bôi trơn chỗ mã mắt cô liên tục vuốt lên tuột xuống, nghe thấy lời này như bừng tỉnh ngộ:
"À, đúng rồi, cái hôm quan hệ với chú rể ở tại hôn lễ đó, lần đó chính là biểu diễn trước mặt các anh nhỉ. Lúc đó cũng có cô dâu ở đó, tôi nhớ rõ là lúc đó anh cũng nhìn tôi đúng không, hoa huyệt của tôi có đẹp không? Kết hợp với côn thịt màu tím đen có phải là vô cùng xinh đẹp đúng không... Các anh em tốt của anh đều rất thích nha, tôi bảo đảm anh cũng sẽ thích, thật sự là siêu thoải mái đó ~"
Chu Nguyên Minh chỉ cảm thấy mình thở không nổi nữa, mỗi một câu của cô gái này đều có thể gợi lên ký ức bị ép vào sâu trong lòng hắn. Hắn tất nhiên là biết bọn họ đều rất thích, thậm chí hắn còn chưa từng thấy bọn họ điên cuồng như vậy bao giờ, như thế kia hẳn không phải chỉ là trạng thái đang đắm chìm trong ɖu͙ƈ vọng bình thường.
Ai mà không tò mò, đặc biệt là đàn ông, càng đặc biệt là chuyện có liên quan tới tình ɖu͙ƈ.
"Kiểm tra xong chưa?"
Dùng hết sức lực cả người hắn mới có thể nói ra lời nói mang ý cự tuyệt, đồng thời bàn tay to nắm lấy tay Cố Viện đang làm loạn ở dưới ƈôи ȶɦịt kéo ra.
Nếu là người bình thường e rằng đã bị người đàn ông làm mặt lạnh dọa cho sợ, thế nhưng Cố Viện lại không sợ một chút nào, thậm chí còn giống hệt như nữ yêu tinh tiếp tục công kϊƈɦ trái tim hắn: "Sẽ không có ai biết đâu, nơi này chỉ có anh với tôi, tạm thời hãy cởi xuống những gông xiềng nặng nề đó đi, hãy phát tiết một lần, từ nay về sau sẽ không bao giờ trắng đêm khó ngủ, sẽ không bao giờ vì ánh mắt của tôi mà toàn thân nóng lên, phải trốn vào nhà vệ sinh..."
Nói đến đây, tay đang nắm ƈôи ȶɦịt của người đàn ông của cô đột nhiên buông ra, một tay xoa khuôn mặt thư sinh tuấn nhã kia, trong mắt mang theo chút quan tâm thật lòng lặp lại câu nói lúc ban đầu kia: "Chu Nguyên Minh, anh thật sự không thấy mệt sao?"
Vào khoảnh khắc ấy, Chu Nguyên Minh hoàn toàn hiểu ý của Cố Viện, khi sự quan tâm trong mắt cô gái kia như một dòng nước ấm chảy vào tim thì hắn tđột nhiên hiểu rõ, bản thân mình là một người đàn ông cao 1 mét 8 mấy, sẽ thật sự bị một cô gái nhỏ nhắn ngăn ở trong nhà vệ sinh, còn muốn dựa vào việc vuốt ve ƈôи ȶɦịt để tự chứng minh sự trong sạch sao?
Hắn căn bản chính là động lòng.
Là bởi vì ɖu͙ƈ, hay là vì tình đây?
Có lẽ là vì ngưỡng mộ.
Trong khoảng thời gian đi cùng nhau này, hắn rõ ràng phát hiện sự thay đổi của vài người anh em tốt. Bọn họ vốn theo khuôn phép quy củ giống như hắn, nhưng theo sự dẫn dắt của Cố Viện, mỗi người đều bắt đầu trở nên tản mạn.
Loại tản mạn này không phải tản mạn kiểu cà lơ phất phơ mà là tản mạn về mặt tâm hồn.
Bản edit này được đăng duy nhất tại w pat Vivi_V1989 và wordpress vivisac. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.
Lúc đầu Chu Nguyên Minh là thật sự kháng cự lại Cố Viện, không nói tới vấn đề sinh hoạt cá nhân thì trong lúc ở chung hằng ngày Cố Viện cũng là người không thích kế hoạch, không thích cứng nhắc. Có khi chỉ là vì thích một cái tên hoặc là truyền thuyết nào đó, cô cũng có thể dùng mọi cách thuyết phục bọn họ ở lì lại nơi đó, cho dù chỉ là ngơ ngác ngắm mặt trời lặn mà thôi.
Cô không có quan niệm về thời gian, cũng không chịu trói buộc bởi thế tục, lạc đường, không có tiền cũng không hề hoảng hốt. Chu Nguyên Minh vẫn còn nhớ như in buổi tối mấy ngày trước ở một cái trấn nhỏ, khi hắn vất vả lắm mới tìm được cô: trong một con hẻm cổ ngọn đèn dầu leo lắt, cô gái ôm một cây đàn ghi-ta thùng không biết mượn ở đâu ra, gương mặt tràn đầy tươi cười, hát một bài giao lưu, xung quanh có không ít người vây lại xem. Khi thoáng nhìn thấy hắn, cô còn vui vẻ phấn khởi đưa cho hắn cái mũ trêи đầu, bảo hắn giúp thu tiền.
Hắn cũng không biết vì sao, thế mà thật sự ma xui quỷ khiến nhận lấy cái mũ.
Đêm hôm ấy, Chu Nguyên Minh không lái máy bay, cũng không đọc sách, thế mà mất một buổi tối kiếm được một số tiền không phải nhọc công nhất trong cuộc đời – 249 tệ rưỡi.
Trước khi đem tiền giao cho Cố Viện, hắn lấy từ trong túi mình ra 5 xu bỏ thêm vào, mở ra lần vui đùa đầu tiên trong cuộc đời của một người không hiểu cũng không có chút khiếu hài hước hước nào.
Lúc nghe thấy cô gái kia buồn bực rủa một tiếng con số kia thật khó nghe*, Chu Nguyên Minh đột nhiên cảm thấy bản thân cũng không phải là không thú vị như thế.
(*
245 tệ rưỡi, Anh Chu bỏ thêm 5 xu vào là chẵn 250. Số 250 có nghĩa là đồ ngốc.)
Hắn nhớ trước kia từng mặc cho bạn gái trước khi chia tay nói với hắn: "Chu Nguyên Minh, nếu có một ngày anh thật sự học được rằng dành thời gian ở cùng một người mà không cảm thấy uổng phí khoảng thời gian ấy, thì đó mới thật sự là thích."
Cho tới bây giờ hắn vốn vẫn không hiểu những lời này có quan hệ nhân quả thế nào lại đột nhiên hiểu rõ, đời người thật sự không phải chỉ có một loại cách sống.
Giây phút này, vào lúc cô đang tựa vào trong lòng mình, trong ánh mắt như biển sao trời mênh ʍôиɠ, luôn có rất nhiều người hỏi hắn tương lai làm gì, lại ít ai hỏi hắn có mệt hay không.
Có mệt hay không ấy à?
Thật mẹ nó mệt!
—————————————————
Vivi: Thả
cho editor mới nha các sắc ơi.