Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-304
Chương 304: Thu hình
Biểu cảm của Lăng Ngạo mới bi thảm làm sao!
Giọng nói khàn khàn sao mà ẩn nhẫn đến thế!
Hốc mắt đỏ bừng lên dường như không thể nhịn được nữa, một thứ gì đó óng ánh gần như sắp rơi xuống!
Trần An và Trần Tín cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Hạ Kiệt, chờ đợi sự đồng ý của Hạ Kiệt.
Nhưng Hạ Kiệt lại nói: “Chỉ sợ chuyện này cũng không dễ dàng đâu, chuyện cũng đã như vậy rồi nên tôi chỉ sợ bác sĩ và y tá đi vào đều sẽ phải khám người, các sản phẩm điện tử cũng như vũ khí đều không thể mang vào được, hơn nữa trong phòng bệnh không có khả năng chỉ có một mình cô Tống đâu! Nhất định sẽ có vệ sĩ ở bên cạnh cô ấy hoặc là cũng có khả năng Bạch Ly Mạt sẽ ở cùng với cô ấy, hai người bọn họ đang ở ngay trong phòng bệnh!”
Nghe vậy, Trần An khẽ gật đầu đồng ý!
“Tôi cảm thấy bác sĩ Hạ nói có lý, trước đây hoàn cảnh như vậy mọi người đều sẽ liên tưởng đến chuyện thích khách tới ám sát hoàng tử trưởng nước Mạc Ly Quốc, Bạch Ly Mạt không thể nào không đoán được nhưng anh ta vẫn nhất quyết xuống xe, một mình mạo hiểm.”
Trần An nói xong, Trần Tín cũng gật đầu tán thành: “Đúng vậy! Lúc ấy bàn tay anh ta còn bị trúng một viên đạn đó! Anh ta lại còn không màng đến tính mạng của mình xuống xe đi tìm mợ chủ nữa, mặc dù khói dày đặc nhưng anh ta lại gọi tên mợ chủ rất lớn, cũng không sợ vị trí của mình bị bại lộ!”
Lúc ấy Trần Tín chỉ hận mình và Trần An đã không dám đi chợ đen mua một khẩu súng, trực tiếp tìm theo tiếng gọi kia bắn chết Bạch Ly Mạt!
Bởi vì bọn họ sợ nếu chẳng may làm lớn chuyện lên thì quân đội của nước Đức sẽ lần theo manh mối ở chợ đen sau đó tìm tới bọn họ!
Bọn họ chỉ muốn cướp người chứ không muốn làm người khác bị thương, lại càng không muốn để lộ mình!
Những lời này gần như là đang nói thẳng với Lăng Ngạo rằng Bạch Ly Mạt yêu Tống Vĩnh Nhi tha thiết đến mức nào!
Đương nhiên là bé ngoan của anh rất đáng yêu, nhưng khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ đến tận xương tủy thì lòng ham chiếm hữu của anh ta sẽ bộc phát ra ngoài một cách mất kiểm soát!
Anh đã ôm bé ngoan ngủ rất nhiều đêm nên anh biết cảm giác giày vò kia là như thế nào.
Nhớ lại chuyện ngày trước Bạch Ly Mạt đã từng cưỡng hiếp bé ngoan khiến cho bé ngoan phải cắt cổ tay tự sát, Lăng Ngạo lại càng không thể chờ nổi thêm một giây một phút nào nữa!
Cảm giác bất lực này khiến anh còn đau lòng hơn so với ngày phát hiện ra bé ngoan mất tích!
Thanh Ninh thấy Lăng Ngạo như vậy, khổ sở nói: “Nếu không để tôi đi cho! Tôi là phụ nữ sẽ giả thành y tá, sau khi tiến vào đó sẽ chủ động hỏi Vĩnh Nhi có cần đi toilet hay không, Vĩnh Nhi thông minh như vậy nhất định sẽ đi, tôi đi cùng Vĩnh Nhi vào toilet thì sẽ có cơ hội đưa video của anh họ cho Vĩnh Nhi xem! Cho dù Bạch Ly Mạt có dính người thế nào thì cũng không thể nào đi theo vào tận toilet nữ chứ!”
Thanh Ninh khiến đôi mắt Lăng Ngạo chợt bừng sáng lên một tia hi vọng.
Hạ Kiệt lâm vào trầm tư: “Vậy con mang điện thoại di động vào đó bằng cách nào?”
Trần Tín cũng lo lắng: “Để tôi đi cho, tôi sẽ lặng lẽ kín đáo đưa điện thoại di động cho mợ chủ để cô ấy giấu đi, tới lúc đi toilet thì cô ấy sẽ xem! Xem xong rồi sẽ xóa đi luôn!”
Nói thế nào anh ta cũng không thể để Thanh Ninh mạo hiểm được!
Cô nhóc này rất thích làm những chuyện nghĩa khí, nếu ở thời cổ đại thì đó chính là một cô gái hào hiệp, trung thành và dũng cảm.
Trần Tín không nói gì mà chỉ móc ra điện thoại di động của mình ra, nói: “Dù thế nào thì vẫn nên quay video trước đã! Quay xong rồi chúng ta sẽ từ từ thảo luận tiếp!”
Thanh Ninh thấy Trần Tín quan tâm tới mình như vậy, ngại ngùng cười một tiếng: “Em sẽ không sao đâu, anh phải tin tưởng em chứ!”
“Tóc em đỏ như vậy nếu bị phát hiện thì phải làm thế nào? Hơn nữa hình như y tá không được nhuộm màu tóc này mà?”
“Vô lý!”
Hai người bọn họ liền cãi nhau, rõ ràng là đang cãi nhau nhưng hành động liếc mắt đưa tình lại rơi vào mắt Hạ Kiệt, chỉ cảm thấy chuyện càng ngày càng phức tạp, tương lai của hai đứa trẻ này đến bây giờ vẫn còn là ẩn số!
Nghê Chiến thấy bọn họ ầm ĩ như vậy liền đau đầu, nói: “Tôi cảm thấy gửi thẻ nhớ cho cô nhóc sẽ an toàn hơn một chút, cô nhóc có thể tìm một thiết bị kỹ thuật số nào đó và đưa thẻ vào xem. Thẻ nhớ cũng nhỏ, chỉ cần móng tay hơi dài một chút là có thể giấu được! Khám người cũng có thể không bị lộ!”
Nghê Chiến khiến mọi người lại có ý tưởng mới.
Vì để tiết kiệm thời gian, Trần Tín liền nhanh chóng xóa hết dữ liệu trong thẻ nhớ của điện thoại di động của mình sau đó trực tiếp đưa điện thoại di động cho Lăng Ngạo.
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài.
Bởi vì đây là thời gian mà anh nói chuyện với Tống Vĩnh Nhi, cho dù Tống Vĩnh Nhi không ở trước mặt nhưng lại càng thuận lợi hơn là ở trước mắt, mọi người không ai nhẫn tâm quấy rầy cuộc gặp gỡ không dễ có được này!
Lăng Ngạo cầm điện thoại, chuyển sang chế độ quay video, sau đó nhìn vào ống kính nói: “Bé ngoan, em chịu khổ rồi.”
Anh chợt nghẹn ngào.
Anh thề anh không cố ý, thậm chí anh còn muốn giảm độ nguy hiểm xuống cho Tống Vĩnh Nhi nên không dám nói chuyện lớn tiếng, ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng là cực kỳ nhỏ.
Nắm chăn mền lên hung hăng lau mặt một cái, anh lần nữa trở lại dáng vẻ đẹp trai, hốc mắt sưng đỏ nhìn vào ống kính.
“Bé ngoan, em không cần phải sợ đâu, tôi đang ở ngay bên trên phòng bệnh của em, em nghe tôi nói này, nhất định trước khi em đi theo Bạch Ly Mạt về Mạc Ly Quốc tôi sẽ cướp được em về cho nên bây giờ, em phải cố gắng ăn uống và ngoan ngoãn nghe lời nhé. Nếu như… Nếu như Bạch Ly Mạt thật sự muốn làm chuyện quá đáng với em, thì bé ngoan, tôi van xin em, em tuyệt đối không được lại làm chuyện điên rồ nữa, không được tự sát! Không được làm tổn thương bản thân mình!”
Lăng Ngạo vẫn luôn biết rằng, nhất định Tống Vĩnh Nhi sẽ không thể bỏ lại ba mẹ và anh ở Ninh Quốc nên sẽ không thật sự tự sát.
Nếu như thật sự muốn chết thì trực tiếp cầm đao cắt cổ là xong, cần gì phải cắt cổ tay chứ?
Nhưng anh lại không thể thấy cô lúc bị thương, cắt cổ tay rồi cũng không thể gặp!
Nếu như cô thật sự bị Bạch Ly Mạt cưỡng bức, như vậy anh sẽ càng yêu thương cô hơn, cũng càng thêm tự trách mình vì đã không bảo vệ cô được tốt!
Anh sẽ chém Bạch Ly Mạt thành nghìn mảnh!
Cho nên: “Bé ngoan, tôi cầu xin em phải trân trọng bản thân mình, em chỉ cần nhớ kỹ, cho dù như thế nào thì tôi vẫn yêu em!”
Khi nói những lời này, Lăng Ngạo thật sự rất đau lòng!
Anh không chỉ nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Tống Vĩnh Nhi mà còn càng nghĩ đến tâm tình của Lạc Kiệt Hy năm đó, năm đó lúc ba anh biết được mẹ anh bị Lăng Vân vấy bẩn nhất định cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, chỉ cần cô không sao thì anh không quan tâm gì hết, anh chỉ mong cô được bình an vô sự!
Nước mắt Lăng Ngạo đảo quanh trong hốc mắt, rõ ràng có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với cô mà khi quay video anh lại không nói ra được?
“Bé ngoan, tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi thật sự rất rất nhớ em, thật sự rất rất yêu em, nhất định tôi sẽ mau chóng cứu được em trở về! Đã từng nói sẽ bảo vệ cho em thật tốt mà kết quả lại đánh mất em là tôi không đúng, tôi chỉ xin em cho tôi một cơ hội cuối cùng, hay tin tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ không đánh mất em lần nữa đâu, tôi yêu em, nhất định tôi sẽ đưa được em trở về! Bé ngoan ~! Bé ngoan của tôi ~! Hu hu hu hu ~ ”
Nói đến đây, Lăng Ngạo đã không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.
Anh trông thấy bé ngoan đang đứng ở trước mặt ngượng ngùng nhìn anh cười.
Anh phải làm sao đây, anh thật sự rất rất nhớ cô!
Trong căn phòng rộng lớn, người đàn ông cao lớn đẹp đẽ cứ nằm mãi ở trên giường như vậy, vừa nói vừa khóc, hình ảnh này giống như trong một bức tranh vậy, quyến rũ động lòng người!
Biểu cảm của Lăng Ngạo mới bi thảm làm sao!
Giọng nói khàn khàn sao mà ẩn nhẫn đến thế!
Hốc mắt đỏ bừng lên dường như không thể nhịn được nữa, một thứ gì đó óng ánh gần như sắp rơi xuống!
Trần An và Trần Tín cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Hạ Kiệt, chờ đợi sự đồng ý của Hạ Kiệt.
Nhưng Hạ Kiệt lại nói: “Chỉ sợ chuyện này cũng không dễ dàng đâu, chuyện cũng đã như vậy rồi nên tôi chỉ sợ bác sĩ và y tá đi vào đều sẽ phải khám người, các sản phẩm điện tử cũng như vũ khí đều không thể mang vào được, hơn nữa trong phòng bệnh không có khả năng chỉ có một mình cô Tống đâu! Nhất định sẽ có vệ sĩ ở bên cạnh cô ấy hoặc là cũng có khả năng Bạch Ly Mạt sẽ ở cùng với cô ấy, hai người bọn họ đang ở ngay trong phòng bệnh!”
Nghe vậy, Trần An khẽ gật đầu đồng ý!
“Tôi cảm thấy bác sĩ Hạ nói có lý, trước đây hoàn cảnh như vậy mọi người đều sẽ liên tưởng đến chuyện thích khách tới ám sát hoàng tử trưởng nước Mạc Ly Quốc, Bạch Ly Mạt không thể nào không đoán được nhưng anh ta vẫn nhất quyết xuống xe, một mình mạo hiểm.”
Trần An nói xong, Trần Tín cũng gật đầu tán thành: “Đúng vậy! Lúc ấy bàn tay anh ta còn bị trúng một viên đạn đó! Anh ta lại còn không màng đến tính mạng của mình xuống xe đi tìm mợ chủ nữa, mặc dù khói dày đặc nhưng anh ta lại gọi tên mợ chủ rất lớn, cũng không sợ vị trí của mình bị bại lộ!”
Lúc ấy Trần Tín chỉ hận mình và Trần An đã không dám đi chợ đen mua một khẩu súng, trực tiếp tìm theo tiếng gọi kia bắn chết Bạch Ly Mạt!
Bởi vì bọn họ sợ nếu chẳng may làm lớn chuyện lên thì quân đội của nước Đức sẽ lần theo manh mối ở chợ đen sau đó tìm tới bọn họ!
Bọn họ chỉ muốn cướp người chứ không muốn làm người khác bị thương, lại càng không muốn để lộ mình!
Những lời này gần như là đang nói thẳng với Lăng Ngạo rằng Bạch Ly Mạt yêu Tống Vĩnh Nhi tha thiết đến mức nào!
Đương nhiên là bé ngoan của anh rất đáng yêu, nhưng khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ đến tận xương tủy thì lòng ham chiếm hữu của anh ta sẽ bộc phát ra ngoài một cách mất kiểm soát!
Anh đã ôm bé ngoan ngủ rất nhiều đêm nên anh biết cảm giác giày vò kia là như thế nào.
Nhớ lại chuyện ngày trước Bạch Ly Mạt đã từng cưỡng hiếp bé ngoan khiến cho bé ngoan phải cắt cổ tay tự sát, Lăng Ngạo lại càng không thể chờ nổi thêm một giây một phút nào nữa!
Cảm giác bất lực này khiến anh còn đau lòng hơn so với ngày phát hiện ra bé ngoan mất tích!
Thanh Ninh thấy Lăng Ngạo như vậy, khổ sở nói: “Nếu không để tôi đi cho! Tôi là phụ nữ sẽ giả thành y tá, sau khi tiến vào đó sẽ chủ động hỏi Vĩnh Nhi có cần đi toilet hay không, Vĩnh Nhi thông minh như vậy nhất định sẽ đi, tôi đi cùng Vĩnh Nhi vào toilet thì sẽ có cơ hội đưa video của anh họ cho Vĩnh Nhi xem! Cho dù Bạch Ly Mạt có dính người thế nào thì cũng không thể nào đi theo vào tận toilet nữ chứ!”
Thanh Ninh khiến đôi mắt Lăng Ngạo chợt bừng sáng lên một tia hi vọng.
Hạ Kiệt lâm vào trầm tư: “Vậy con mang điện thoại di động vào đó bằng cách nào?”
Trần Tín cũng lo lắng: “Để tôi đi cho, tôi sẽ lặng lẽ kín đáo đưa điện thoại di động cho mợ chủ để cô ấy giấu đi, tới lúc đi toilet thì cô ấy sẽ xem! Xem xong rồi sẽ xóa đi luôn!”
Nói thế nào anh ta cũng không thể để Thanh Ninh mạo hiểm được!
Cô nhóc này rất thích làm những chuyện nghĩa khí, nếu ở thời cổ đại thì đó chính là một cô gái hào hiệp, trung thành và dũng cảm.
Trần Tín không nói gì mà chỉ móc ra điện thoại di động của mình ra, nói: “Dù thế nào thì vẫn nên quay video trước đã! Quay xong rồi chúng ta sẽ từ từ thảo luận tiếp!”
Thanh Ninh thấy Trần Tín quan tâm tới mình như vậy, ngại ngùng cười một tiếng: “Em sẽ không sao đâu, anh phải tin tưởng em chứ!”
“Tóc em đỏ như vậy nếu bị phát hiện thì phải làm thế nào? Hơn nữa hình như y tá không được nhuộm màu tóc này mà?”
“Vô lý!”
Hai người bọn họ liền cãi nhau, rõ ràng là đang cãi nhau nhưng hành động liếc mắt đưa tình lại rơi vào mắt Hạ Kiệt, chỉ cảm thấy chuyện càng ngày càng phức tạp, tương lai của hai đứa trẻ này đến bây giờ vẫn còn là ẩn số!
Nghê Chiến thấy bọn họ ầm ĩ như vậy liền đau đầu, nói: “Tôi cảm thấy gửi thẻ nhớ cho cô nhóc sẽ an toàn hơn một chút, cô nhóc có thể tìm một thiết bị kỹ thuật số nào đó và đưa thẻ vào xem. Thẻ nhớ cũng nhỏ, chỉ cần móng tay hơi dài một chút là có thể giấu được! Khám người cũng có thể không bị lộ!”
Nghê Chiến khiến mọi người lại có ý tưởng mới.
Vì để tiết kiệm thời gian, Trần Tín liền nhanh chóng xóa hết dữ liệu trong thẻ nhớ của điện thoại di động của mình sau đó trực tiếp đưa điện thoại di động cho Lăng Ngạo.
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài.
Bởi vì đây là thời gian mà anh nói chuyện với Tống Vĩnh Nhi, cho dù Tống Vĩnh Nhi không ở trước mặt nhưng lại càng thuận lợi hơn là ở trước mắt, mọi người không ai nhẫn tâm quấy rầy cuộc gặp gỡ không dễ có được này!
Lăng Ngạo cầm điện thoại, chuyển sang chế độ quay video, sau đó nhìn vào ống kính nói: “Bé ngoan, em chịu khổ rồi.”
Anh chợt nghẹn ngào.
Anh thề anh không cố ý, thậm chí anh còn muốn giảm độ nguy hiểm xuống cho Tống Vĩnh Nhi nên không dám nói chuyện lớn tiếng, ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng là cực kỳ nhỏ.
Nắm chăn mền lên hung hăng lau mặt một cái, anh lần nữa trở lại dáng vẻ đẹp trai, hốc mắt sưng đỏ nhìn vào ống kính.
“Bé ngoan, em không cần phải sợ đâu, tôi đang ở ngay bên trên phòng bệnh của em, em nghe tôi nói này, nhất định trước khi em đi theo Bạch Ly Mạt về Mạc Ly Quốc tôi sẽ cướp được em về cho nên bây giờ, em phải cố gắng ăn uống và ngoan ngoãn nghe lời nhé. Nếu như… Nếu như Bạch Ly Mạt thật sự muốn làm chuyện quá đáng với em, thì bé ngoan, tôi van xin em, em tuyệt đối không được lại làm chuyện điên rồ nữa, không được tự sát! Không được làm tổn thương bản thân mình!”
Lăng Ngạo vẫn luôn biết rằng, nhất định Tống Vĩnh Nhi sẽ không thể bỏ lại ba mẹ và anh ở Ninh Quốc nên sẽ không thật sự tự sát.
Nếu như thật sự muốn chết thì trực tiếp cầm đao cắt cổ là xong, cần gì phải cắt cổ tay chứ?
Nhưng anh lại không thể thấy cô lúc bị thương, cắt cổ tay rồi cũng không thể gặp!
Nếu như cô thật sự bị Bạch Ly Mạt cưỡng bức, như vậy anh sẽ càng yêu thương cô hơn, cũng càng thêm tự trách mình vì đã không bảo vệ cô được tốt!
Anh sẽ chém Bạch Ly Mạt thành nghìn mảnh!
Cho nên: “Bé ngoan, tôi cầu xin em phải trân trọng bản thân mình, em chỉ cần nhớ kỹ, cho dù như thế nào thì tôi vẫn yêu em!”
Khi nói những lời này, Lăng Ngạo thật sự rất đau lòng!
Anh không chỉ nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Tống Vĩnh Nhi mà còn càng nghĩ đến tâm tình của Lạc Kiệt Hy năm đó, năm đó lúc ba anh biết được mẹ anh bị Lăng Vân vấy bẩn nhất định cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, chỉ cần cô không sao thì anh không quan tâm gì hết, anh chỉ mong cô được bình an vô sự!
Nước mắt Lăng Ngạo đảo quanh trong hốc mắt, rõ ràng có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với cô mà khi quay video anh lại không nói ra được?
“Bé ngoan, tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi thật sự rất rất nhớ em, thật sự rất rất yêu em, nhất định tôi sẽ mau chóng cứu được em trở về! Đã từng nói sẽ bảo vệ cho em thật tốt mà kết quả lại đánh mất em là tôi không đúng, tôi chỉ xin em cho tôi một cơ hội cuối cùng, hay tin tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ không đánh mất em lần nữa đâu, tôi yêu em, nhất định tôi sẽ đưa được em trở về! Bé ngoan ~! Bé ngoan của tôi ~! Hu hu hu hu ~ ”
Nói đến đây, Lăng Ngạo đã không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.
Anh trông thấy bé ngoan đang đứng ở trước mặt ngượng ngùng nhìn anh cười.
Anh phải làm sao đây, anh thật sự rất rất nhớ cô!
Trong căn phòng rộng lớn, người đàn ông cao lớn đẹp đẽ cứ nằm mãi ở trên giường như vậy, vừa nói vừa khóc, hình ảnh này giống như trong một bức tranh vậy, quyến rũ động lòng người!