• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-398

Chương 398: Thế giằng co




Lăng Ngạo nhìn người phụ nữ này hồi lâu, cũng không hiểu rõ ý đồ của người này.



Điều bà ta nói giống như đều có liên quan đến Bạch Ly Mạt, giống như đã biết rõ Bạch Ly Mạt, nhưng lại không giống người của Bạch Ly Mạt.



Trong lòng vẫn đang suy đoán mối quan hệ của người phụ nữ với Bé Ngoan, nhưng lại có một cảm giác không lành: người phụ nữ này có lẽ nào là người hợp tác với Bạch Ly Mạt? Có thể xuất hiện ở tổng bộ của Lăng Vân, nhất định có quan hệ mật thiết nào đó với Lăng Vân, hoặc là, cũng là người hợp tác với Lăng Vân?



Đầu của Lăng Ngạo đột nhiên đau lên.



Anh không hề lo lắng bản thân sẽ bị người phụ nữ này đưa đến chỗ Bạch Ly Mạt.



Bởi vì: “Nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện, con gái Cố Âm của Lăng Vân và bà, cũng khó giữ mình được. Cô ta đang nằm trong tay người của tôi đấy.”



Nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt của Lăng Ngạo sâu thăm thẳm, không một ai có thể nhìn thấu được!



Mặt bà ta có chút hoảng loạn, rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Hèn gì người con gái mà Bạch Ly Mạt yêu thích lại một lòng một dạ với cậu, xem ra cậu cũng có bản lĩnh khiến người con gái khác điên đảo vì mình, cũng không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài.”



Mắt Lăng Ngạo sáng lên: “bà cũng khiến tôi mở rộng tầm mắt.”



Chỉ là, giống với Bé Ngoan như vậy, lại có tính cách như thế này, đúng là sỉ nhục Bé Ngoan nhà anh mà.



Không chịu được nữa, Lăng Ngạo nhìn xuống dưới, tập trung chơi đùa với chiếc áo lông.



bà ta dường như có cảm giác cảm thấy nói chuyện với Lăng Ngạo rất phí sức, đổi cách nói khác, nói thẳng với anh: “Sao cậu lại không tò mò, Bạch Ly Mạt đã đến đây, tại sao lại không lập tức đến tìm cậu tính sổ?”



“Lăng Vân ngăn cản thôi, tôi còn có ích với ông ta.”



“Không chỉ vậy. Vấn đề của Cố Âm không là gì cả, bởi vì lính đặc chủng của cậu rất bình thường, ở đây là chỗ của tôi, tôi muốn đưa một người từ bệnh viện đi, đúng là dễ như trở bàn tay.”



“Thì ra bà là người của hoàng gia Hoa Kỳ Quốc.”



“Cậu….”



“Bởi mới nói, nói càng nhiều sai càng nhiều, bà thích mở miệng nói chuyện như vậy, chính là cố ý muốn để thông tin của bà tiết lộ cho tôi?”



“Cậu….”



“Phụ nữ ngực to không não tôi gặp nhiều rồi, không ngờ gen mẹ mà Lăng Vân lựa chọn tỉ mỉ, lại là một người phụ nữ như vậy, đúng là khiến người ta tiếc thương!”



“…..”



Lăng Ngạo đương nhiên hiểu rõ, Lăng Vân ngăn cản Bạch Ly Mạt làm hại đến mình, không phải đều vì Cố Âm cả, mà là bởi vì mẹ của anh ta!



Bản thân anh còn đang đắn đo việc giết chết Lăng Vân, bởi vì lỡ có nội tình gì đó, mẹ sẽ không chịu nỗi.



Cùng với đạo lý như vậy, tuy rằng Lăng Vân gian xảo hiểm ác, nhưng lại rất yêu thương mẹ, thật lòng yêu thương một người, đương nhiên sẽ lo lắng họ có chịu đựng nỗi không.



Chỉ là trên đời này có quá nhiều người cầu nhưng không được, cũng không phải ai cũng gặp được người yêu của mình, rất nhiều người đã hiểu rõ, yêu thoải mái, yêu phải có tôn nghiêm, gửi lời chúc phúc sau đó rời đi, tìm kiếm chân ái.



Nhưng mà Lăng Vân lại là người không thể rời đi, loại người này luôn luôn đáng thương nhất.



Trên đời có biết bao người si tình, không phải bị trói chặt trong tình yêu thì cũng đâm vào ngõ cụt bản thân không thoát ra được!



Bởi vì, tình yêu luôn là chuyện của hai người, anh ta chưa hề nhận được sự hồi đáp của đối phương, làm sao có thể gọi là tình yêu được? Chỉ có thể gọi đó là vở kịch đơn phương của bản thân thôi!



bà ta bị Lăng Ngạo nói tới nỗi cực kì tức giận!



Xiết chặt tay thành nắm đấm, bà ta trừng mắt nhìn anh: “Cậu cũng có lúc đoán sai mà đúng không?”



Lăng Ngạo nhướng mày, ngước đầu lên nhìn bà ta.



Bà ta nói tiếp: “Đổi lại là cậu bị Bạch Ly Mạt làm bị thương như vậy, biết được anh ta ở một chỗ nào đó, lại gần mình như vậy, cậu không phải sẽ lập tức đến trước mặt kẻ đó, xé xác người đó ra sao?”



Đôi mắt xinh đẹp của bà ta nhìn anh với ánh nhìn châm biếm!



Đôi môi mềm mại tỏ ý khinh thường, dường như cuối cùng cũng có cơ hội dùng lời nói trả thù Lăng Ngạo, là một chuyện cực kì vui sướng!



Lăng Ngạo híp chặt đôi mắt!



Bé Ngoan!



bà ta mỉm cười: “Cậu đoán được rồi?”



Lăng Ngạo không nói gì.



bà ta nói tiếp: “Đúng là thông minh, vừa nghĩ đã rõ hết mọi việc, những chuyện chưa rõ, chỉ cần nhắc nhở một hai câu, cậu liền hiểu rõ cả. Nhưng mà phải làm sao đây, nước xa không cứu được lửa gần, cho dù thế nào, cậu cũng không thể giấu kĩ cô gái của mình, chăm sóc tốt cho cô ấy.”



bà ta đột nhiên đi tới bên bàn, cầm lấy một cái ghế, đứng lên ghế để với tới hoa Sơn Trà kiều diễm trên trần nhà.



Đầu ngón tay trắng nõn mảnh mai vươn lên, lấy xuống một hạt trang trí được đính giữa ngọn đèn lồng.



Lăng Ngạo khó hiểu nhìn bà ta: “bà muốn hợp tác với tôi?”



Cho nên không muốn để Lăng Vân hoặc là người khác nghe thấy, nhìn thấy những chuyện hai người họ nói ở trong phòng!



bà ta từ trên ghế bước xuống, mỉm cười gật đầu: “Bạch Ly Mạt nóng lòng muốn đi gặp Chí Bảo của mình, chỉ là tạm thời chưa tìm được nơi ở của Chí Bảo mà thôi. Chỗ đó là một thị trấn nhỏ biên giới, cũng không lớn, hơn nữa còn là điểm du lịch, như cậu đây sẽ không ủy khuất bản thân cùng với cô gái của mình, cho nên, mục tiêu thật sự không lớn, tin rằng Bạch Ly Mạt rất nhanh sẽ tìm thấy vị trí của cô ấy, gặp được người, dẫn đi, sau đó, sẽ cực kì yêu thương cô ấy.”



Lăng Ngạo mặt không biến sắc nhìn bà ta, nghe được từng câu trả lời mà trong lòng đoán ra được, anh lại không hề lo sợ, không hồi hộp nữa.



Hít sâu một hơi, đại bàng con ôm lấy anh cũng ra sau ngồi ngay ngắn: “bà mau nói trọng điểm đi, Lăng Vân sắp đuổi đến rồi.”



bà ta đi lên trước một bước, nghiêm túc nhìn Lăng Ngạo, nói cực kì nhỏ: “Vốn dĩ tôi rất tin tưởng Lăng Vân và Bạch Ly Mạt, nhưng mà bây giờ họ đều bị kẹt trong tình yêu, những việc đang làm đều không phải vì lợi ích, mà là vì cô gái của mình! Cho nên bây giờ, tôi không tin họ được nữa.”



“Cho nên?”



“Chúng ta hợp tác, tôi sẽ kêu người báo tin cho người phụ nữ của cậu, kêu cô ấy chạy đi trước, đưa cô ấy về Ninh Quốc, chúng ta cùng nhau đợi thời cơ hành động, diệt trừ Lăng Vân và Bạch Ly Mạt, thế nào?”



Lăng Ngạo hướng mắt lên chăm chú nhìn bà ta, lắc đầu, bất lực mỉm cười: “Dì ơi, tuy rằng con nhỏ tuổi hơn dì, nhưng mà dì cũng không thể lừa con như vậy. Không thể lừa trẻ con.”



Người phụ nữ: “…”



Lăng Ngạo thở dài một hơi, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm hướng cửa, nói: “Tôi biết anh đến rồi, vào đây đi! Anh không phải muốn có oán báo oán, có thù trả thù sao?”



Bà ta kinh ngạc!



Tên đàn ông này nhất định không phải là đàn ông, mà là thần!



Anh lại có một đôi mắt nhìn thấu tất cả, không chỉ có thể nhìn thấy người ngoài cửa, mà còn nhìn thấu lòng người!



Đáng sợ quá!



Vào lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra.



Khuôn mặt nghiêm nghị đã lâu không gặp của Bạch Ly Mạt hiện ra trước mắt.



Thân hình vạm vỡ cường tráng của anh ta, trăm phần trăm là một người luyện võ, nhìn cường tráng hơn rất nhiều so với thân hình mảnh khảnh của Lăng Ngạo quanh năm suốt tháng ngồi trên xe lăn.



Anh ta dựa vào bên cửa, nhìn khuôn mặt đẹp như tranh của Lăng Ngạo, trong mắt tràn ngập sự đố kị: “Chính là tên thư sinh như cậu, mê hoặc Chí Bảo của tôi!”



Lăng Ngạo nhìn anh ta với ánh nhìn nhìn người bị bệnh tâm thần: “Chính là loại người ăn nói sỗ sàng như cậu, cứ phải giành lấy vợ của người khác!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom