Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-394
Chương 394: Câu trả lời
Thế giới ở bên ngoài vô cùng tuyệt đẹp.
Ánh nắng vàng rực rỡ, gió biển nhẹ nhàng, còn có bãi cát mềm mịn, cây dừa xinh đẹp.
Lạc Thiên Lăng vừa mới xuống xe thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Chờ chuyện này kết thúc tôi còn muốn dẫn theo châu châu đi du lịch vòng quanh thế giới, giống như là ba mẹ của tôi vậy.”
Có một tia sáng trong trẻo dịu dàng trong đôi mắt của ông, mặc kệ gió biển to đến cỡ nào, mặc kệ cát thổi lớn đến cỡ nào đều không thể làm mờ được viễn cảnh tương lai mà ông đang nghĩ tới.
Lúc Án Bắc đẩy ông đi vào trong phòng khách của biệt thự, liền phát hiện trong căn phòng này có một cô nhóc rất xinh đẹp, cực kỳ giống với Cố Âm, cao cao gầy gầy.
Ngoài ra còn có một cô gái nhỏ với mái tóc đỏ rực như lửa, không cao nhưng mà những đường nét trên khuôn mặt lại cực kỳ rõ nét.
Án Bắc dừng lại một chút, Lạc Thiên Lăng lại hơi nở nụ cười: “Hai cô bé này, một người là cháu dâu của ông, một người là cháu dâu của tôi.”
Tống Vĩnh Nhi và Thanh Ninh thành thật đứng lên từ trên ghế sofa.
Bởi vì phải gặp hai vợ chồng Lạc Kiệt Hy, cho nên Tống Vĩnh Nhi đã thay một cái váy dài liền áo ngắn tay tương đối phù hợp, là một màu vàng kem.
Thanh Ninh cũng không dám thờ ơ, mấy cái quần short cao đến bẹn đùi của cô ta cũng đều cất hết, đổi lại là một cái quần jean dài phối với đôi giày thể thao.
Hai cô gái chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, nhìn chằm chằm người đang ở cửa.
Thẳng cho đến khi Trần An và Trần Tín cẩn thận từng li từng tí kéo vali vào giúp cho Kiều Thế Phương, hai mắt của Tống Vĩnh Nhi mới co rút lại, gần như là kích động thốt ra: “Ông nội thái thượng hoàng.”
“Hahaha.”
Lạc Thiên Lăng nở nụ cười.
Ông chậm rãi đi một đường đến đó, tất cả các chiến sĩ canh chừng âm thầm trong ngôi nhà đều đồng loạt đứng ra, sau khi đứng thành hàng ngay ngắn thì cung kính hành lễ Lạc Thiên Lăng: “Chào thủ trưởng.”
Lạc Thiên Lăng cười lắc đầu nói, chỉ Kiều Thế Phương sau lưng: “Cậu ấy mới là thủ tướng của các người, tôi đã về hưu rồi.”
Nhân vật như là Kiều Thế Phương từ trước đã bộc lộ tài năng, nhất là cộng với thân phận cao quý của ông, trên người còn chảy một nửa dòng máu của hoàng thất, câu chuyện về ông, hình ảnh của ông đã sớm được mọi người biết tới.
Lúc nhìn thấy diện mạo của Kiều Thế Phương, các chiến sĩ lại càng vô cùng kích động, người nào cũng đứng thẳng tắp, đều muốn để lại cho ông một ấn tượng tốt đẹp: “Chào thủ trưởng.”
Kiều Thế Phương biết bọn họ là người của ba gửi đến đây cho Lăng Ngạo, gật đầu vung tay: “Lui hết đi.”
Thế là các chiến sĩ lui xuống, ai cũng bận rộn.
Tống Vĩnh Nhi xoay người lại đi pha trà, tự mình bưng một ly tới muốn đặt ở trên bàn trà: “Ông nội, mời ông uống trà.”
Lạc Thiên Lăng không chờ cô đặt lên trên bàn trà thì đã đưa tay nhận lấy: “Được.”
Ông quay đầu lại nhìn Án Bắc một chút: “Ông đi gặp con cháu của ông đi, không cần phải luôn luôn đi theo tôi, tôi cũng không phải là phạm nhân.”
Án Bắc cảm kích ở trong lòng: “Vâng.”
Thế là ông chỉ chỉ vào cái vali màu nâu của mình, vẫy vẫy tay với Trần Tín và Trần An, rồi lại đi vào trong phòng của Trần An.
Thanh Ninh đứng đó cũng không được mà ngồi cũng không xong, vô cùng câu nệ.
Muốn đi vào cùng với Trần Tín nhưng mà lại cảm thấy mình còn chưa phải là người nhà của bọn họ, muốn ở lại thì lại cảm thấy nghe thấy cuộc nói chuyện của Tống Vĩnh Nhi với thái thượng hoàng cũng không tốt.
Lạc Thiên Lăng nhìn ra được vẻ rối rắm của cô ta, phất phất tay nói: “Tùy tiện ngồi xuống đi, ông nội của cháu đối với Ninh Quốc của chúng ta cũng là người có công, mấy đứa cháu này đều là nhân tài mới nổi, là tương lai của Ninh Quốc chúng ta.”
“Không dám không dám ạ.” Thanh Ninh liên tục khoát tay, chọn một cái sofa cách xa Lạc Thiên Lăng nhất rồi ngồi xuống, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Lạc Thiên Lăng cũng không nói chuyện với cô, chỉ là nâng mắt lên tinh tế đánh giá Tống Vĩnh Nhi.
Ông thoáng nhìn qua đôi mắt đỏ bừng của cô, còn có cái mũi nhỏ đỏ bừng, xem ra chính là khóc lâu rồi, dùng khăn giấy lau lau.
Khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, Lạc Thiên Lăng hớp một ngụm trà.
Là trà tử vi, cùng một loại trà lần trước Lạc Kiệt Hy đã mang vào Huyễn Thiên các cho ông.
Vừa uống được một chút thì đã bỏ xuống, ông còn chưa nói lời nào, Tống Vĩnh Nhi đã không kịp chờ đợi mà nói: “Ông nội thái thượng hoàng, ông dẫn theo bao nhiêu binh lính đến đây vậy à?”
Lạc Thiên Lăng nghe xong thì liền vui vẻ.
Ông chậm rãi đặt ly trà lên trên bàn trà, giữa lông mày bộc lộ ra vẻ tự tin mình đã lập ra kế hoạch hoàn hảo, không trả lời mà hỏi lại: “Cháu cảm thấy như thế nào?”
“Cảm nhận của cháu?” Tống Vĩnh Nhi tâm loạn như ma: “Cháu cảm thấy là người nhất định sẽ không mang binh đến đây, bởi vì quá xa, cho nên người sẽ mượn binh của Hoa Kỳ Quốc có đúng không ạ?”
Lạc Thiên Lăng hình như là đang suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không có, cũng sẽ không.”
Chuyện của Lăng Vân, nói trắng ra thì cũng coi như là chuyện của hoàng tộc, nếu như thật sự sử dụng người bên ngoài thì chính là bêu rếu việc xấu ở trong nhà ra ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao ông có thể đến đây, nhưng mà hai vợ chồng Lạc Kiệt Hy thì lại không thể.
Ông đã lui xuống nhiều năm rồi, gần ba mươi năm chưa từng lộ diện, bỗng nhiên lại xuất hiện. Giống như là lúc nãy ở sân bay, mấy đứa nhỏ này giống như là măng mọc sau mưa, ông cũng đã già, cũng không thể tiếp tục có bộ dạng của năm đó, không có người nào nhận ra ông.
“Không có?”
Tống Vĩnh Nhi bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch: “Vậy người mang theo bao nhiêu người đến đây vậy?”
“Tính cả ông là ba người.”
Ông nói xong thì rất vô tội đưa tay ra chỉ chỉ, nói cho cô biết chỉ có ba người là ông, Án Bắc và Kiều Thế Phương.
Tống Vĩnh Nhi mang theo gương mặt tuyệt vọng: “Tại sao vậy ạ?”
Cô không hiểu, Lăng Ngạo là cháu trai của ông mà!
Lạc Thiên Lăng nở nụ cười, ánh sáng chói lóa ở bên khóe miệng giống như là biểu cảm mà Lăng Ngạo thỉnh thoảng sẽ làm ra.
Ông lại cầm trà tử vi ở trên bàn trà lên, nói: “Bởi vì ông đến đây đón cháu của ông, không phải là đến cứu cháu trai của ông.”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
“Ông tin là con cháu nhà họ Lạc có thể giải quyết việc gia đình của mình, cho dù là Tiểu Ngạo không đồng ý gánh vác nhưng mà đây cũng là trách nhiệm mà thằng bé không thể trốn tránh được. Năm đó ba của ông cũng là như thế, cuộc đời của ông ấy từ xưa đến nay không có quyền để ông ấy lựa chọn, nhưng mà dứt khoát gánh chịu một mình, bây giờ mới có ông, có Kiệt Hy, cũng có Tiểu Ngạo.”
Lạc Thiên Lăng uống hết trà ở trong ly, Thanh Ninh nhanh chóng lên phía trước muốn rót thêm, Kiều Thế Phương kịp thời cầm lấy: “Để tôi cho.”
Lạc Thiên Lăng lại nói: “Nếu như có chút việc nhà mà cũng không thể xử lý tốt, vậy thì dựa vào cái gì ngự vì thiên hạ?”
“Nhưng mà nếu như anh ấy giết Lăng Vân thì ông sẽ không tức giận ạ?” Tống Vĩnh Nhi cụp đầu xuống, khó khăn nói thành tiếng.
Cô biết là chú nhất định sẽ giết Lăng Vân.
Cũng biết là thái thượng hoàng chắc chắn sẽ không để cho Lăng Vân bị giết.
Cho nên bây giờ cô có rất nhiều thắc mắc cần thiết phải biết được, mục đích chân chính và thái thượng hoàng đến đây là vì tìm thời cơ phù hợp thả cho Lăng Vân một con đường sống.
Lạc Thiên Lăng không nghĩ tới là cô nhóc này lại nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Nhưng mà ông lại thích người có tính cách thẳng thắn như thế này.
Ông chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn thấy được Thanh Ninh ở cách đó không xa cũng có tính cách này, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều, cháu dâu của ông với Án Bắc đều phải là người có tâm địa thiện lương.
Lúc này Kiều Thế Phương mới đặt ly trà ở trước mặt của Lạc Thiên Lăng.
Lạc Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào ly trà trước mặt, đối với câu hỏi của Tống Vĩnh Nhi, ông chậm rãi suy nghĩ một hồi, lúc này mới trả lời lại: “Nếu như nó thật sự có bản lĩnh giết Tiểu Vân, vậy thì Ninh Quốc núi non hùng vĩ này, ông cũng không cần phải lo lắng nữa.”
Thế giới ở bên ngoài vô cùng tuyệt đẹp.
Ánh nắng vàng rực rỡ, gió biển nhẹ nhàng, còn có bãi cát mềm mịn, cây dừa xinh đẹp.
Lạc Thiên Lăng vừa mới xuống xe thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Chờ chuyện này kết thúc tôi còn muốn dẫn theo châu châu đi du lịch vòng quanh thế giới, giống như là ba mẹ của tôi vậy.”
Có một tia sáng trong trẻo dịu dàng trong đôi mắt của ông, mặc kệ gió biển to đến cỡ nào, mặc kệ cát thổi lớn đến cỡ nào đều không thể làm mờ được viễn cảnh tương lai mà ông đang nghĩ tới.
Lúc Án Bắc đẩy ông đi vào trong phòng khách của biệt thự, liền phát hiện trong căn phòng này có một cô nhóc rất xinh đẹp, cực kỳ giống với Cố Âm, cao cao gầy gầy.
Ngoài ra còn có một cô gái nhỏ với mái tóc đỏ rực như lửa, không cao nhưng mà những đường nét trên khuôn mặt lại cực kỳ rõ nét.
Án Bắc dừng lại một chút, Lạc Thiên Lăng lại hơi nở nụ cười: “Hai cô bé này, một người là cháu dâu của ông, một người là cháu dâu của tôi.”
Tống Vĩnh Nhi và Thanh Ninh thành thật đứng lên từ trên ghế sofa.
Bởi vì phải gặp hai vợ chồng Lạc Kiệt Hy, cho nên Tống Vĩnh Nhi đã thay một cái váy dài liền áo ngắn tay tương đối phù hợp, là một màu vàng kem.
Thanh Ninh cũng không dám thờ ơ, mấy cái quần short cao đến bẹn đùi của cô ta cũng đều cất hết, đổi lại là một cái quần jean dài phối với đôi giày thể thao.
Hai cô gái chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, nhìn chằm chằm người đang ở cửa.
Thẳng cho đến khi Trần An và Trần Tín cẩn thận từng li từng tí kéo vali vào giúp cho Kiều Thế Phương, hai mắt của Tống Vĩnh Nhi mới co rút lại, gần như là kích động thốt ra: “Ông nội thái thượng hoàng.”
“Hahaha.”
Lạc Thiên Lăng nở nụ cười.
Ông chậm rãi đi một đường đến đó, tất cả các chiến sĩ canh chừng âm thầm trong ngôi nhà đều đồng loạt đứng ra, sau khi đứng thành hàng ngay ngắn thì cung kính hành lễ Lạc Thiên Lăng: “Chào thủ trưởng.”
Lạc Thiên Lăng cười lắc đầu nói, chỉ Kiều Thế Phương sau lưng: “Cậu ấy mới là thủ tướng của các người, tôi đã về hưu rồi.”
Nhân vật như là Kiều Thế Phương từ trước đã bộc lộ tài năng, nhất là cộng với thân phận cao quý của ông, trên người còn chảy một nửa dòng máu của hoàng thất, câu chuyện về ông, hình ảnh của ông đã sớm được mọi người biết tới.
Lúc nhìn thấy diện mạo của Kiều Thế Phương, các chiến sĩ lại càng vô cùng kích động, người nào cũng đứng thẳng tắp, đều muốn để lại cho ông một ấn tượng tốt đẹp: “Chào thủ trưởng.”
Kiều Thế Phương biết bọn họ là người của ba gửi đến đây cho Lăng Ngạo, gật đầu vung tay: “Lui hết đi.”
Thế là các chiến sĩ lui xuống, ai cũng bận rộn.
Tống Vĩnh Nhi xoay người lại đi pha trà, tự mình bưng một ly tới muốn đặt ở trên bàn trà: “Ông nội, mời ông uống trà.”
Lạc Thiên Lăng không chờ cô đặt lên trên bàn trà thì đã đưa tay nhận lấy: “Được.”
Ông quay đầu lại nhìn Án Bắc một chút: “Ông đi gặp con cháu của ông đi, không cần phải luôn luôn đi theo tôi, tôi cũng không phải là phạm nhân.”
Án Bắc cảm kích ở trong lòng: “Vâng.”
Thế là ông chỉ chỉ vào cái vali màu nâu của mình, vẫy vẫy tay với Trần Tín và Trần An, rồi lại đi vào trong phòng của Trần An.
Thanh Ninh đứng đó cũng không được mà ngồi cũng không xong, vô cùng câu nệ.
Muốn đi vào cùng với Trần Tín nhưng mà lại cảm thấy mình còn chưa phải là người nhà của bọn họ, muốn ở lại thì lại cảm thấy nghe thấy cuộc nói chuyện của Tống Vĩnh Nhi với thái thượng hoàng cũng không tốt.
Lạc Thiên Lăng nhìn ra được vẻ rối rắm của cô ta, phất phất tay nói: “Tùy tiện ngồi xuống đi, ông nội của cháu đối với Ninh Quốc của chúng ta cũng là người có công, mấy đứa cháu này đều là nhân tài mới nổi, là tương lai của Ninh Quốc chúng ta.”
“Không dám không dám ạ.” Thanh Ninh liên tục khoát tay, chọn một cái sofa cách xa Lạc Thiên Lăng nhất rồi ngồi xuống, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Lạc Thiên Lăng cũng không nói chuyện với cô, chỉ là nâng mắt lên tinh tế đánh giá Tống Vĩnh Nhi.
Ông thoáng nhìn qua đôi mắt đỏ bừng của cô, còn có cái mũi nhỏ đỏ bừng, xem ra chính là khóc lâu rồi, dùng khăn giấy lau lau.
Khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, Lạc Thiên Lăng hớp một ngụm trà.
Là trà tử vi, cùng một loại trà lần trước Lạc Kiệt Hy đã mang vào Huyễn Thiên các cho ông.
Vừa uống được một chút thì đã bỏ xuống, ông còn chưa nói lời nào, Tống Vĩnh Nhi đã không kịp chờ đợi mà nói: “Ông nội thái thượng hoàng, ông dẫn theo bao nhiêu binh lính đến đây vậy à?”
Lạc Thiên Lăng nghe xong thì liền vui vẻ.
Ông chậm rãi đặt ly trà lên trên bàn trà, giữa lông mày bộc lộ ra vẻ tự tin mình đã lập ra kế hoạch hoàn hảo, không trả lời mà hỏi lại: “Cháu cảm thấy như thế nào?”
“Cảm nhận của cháu?” Tống Vĩnh Nhi tâm loạn như ma: “Cháu cảm thấy là người nhất định sẽ không mang binh đến đây, bởi vì quá xa, cho nên người sẽ mượn binh của Hoa Kỳ Quốc có đúng không ạ?”
Lạc Thiên Lăng hình như là đang suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không có, cũng sẽ không.”
Chuyện của Lăng Vân, nói trắng ra thì cũng coi như là chuyện của hoàng tộc, nếu như thật sự sử dụng người bên ngoài thì chính là bêu rếu việc xấu ở trong nhà ra ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao ông có thể đến đây, nhưng mà hai vợ chồng Lạc Kiệt Hy thì lại không thể.
Ông đã lui xuống nhiều năm rồi, gần ba mươi năm chưa từng lộ diện, bỗng nhiên lại xuất hiện. Giống như là lúc nãy ở sân bay, mấy đứa nhỏ này giống như là măng mọc sau mưa, ông cũng đã già, cũng không thể tiếp tục có bộ dạng của năm đó, không có người nào nhận ra ông.
“Không có?”
Tống Vĩnh Nhi bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch: “Vậy người mang theo bao nhiêu người đến đây vậy?”
“Tính cả ông là ba người.”
Ông nói xong thì rất vô tội đưa tay ra chỉ chỉ, nói cho cô biết chỉ có ba người là ông, Án Bắc và Kiều Thế Phương.
Tống Vĩnh Nhi mang theo gương mặt tuyệt vọng: “Tại sao vậy ạ?”
Cô không hiểu, Lăng Ngạo là cháu trai của ông mà!
Lạc Thiên Lăng nở nụ cười, ánh sáng chói lóa ở bên khóe miệng giống như là biểu cảm mà Lăng Ngạo thỉnh thoảng sẽ làm ra.
Ông lại cầm trà tử vi ở trên bàn trà lên, nói: “Bởi vì ông đến đây đón cháu của ông, không phải là đến cứu cháu trai của ông.”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
“Ông tin là con cháu nhà họ Lạc có thể giải quyết việc gia đình của mình, cho dù là Tiểu Ngạo không đồng ý gánh vác nhưng mà đây cũng là trách nhiệm mà thằng bé không thể trốn tránh được. Năm đó ba của ông cũng là như thế, cuộc đời của ông ấy từ xưa đến nay không có quyền để ông ấy lựa chọn, nhưng mà dứt khoát gánh chịu một mình, bây giờ mới có ông, có Kiệt Hy, cũng có Tiểu Ngạo.”
Lạc Thiên Lăng uống hết trà ở trong ly, Thanh Ninh nhanh chóng lên phía trước muốn rót thêm, Kiều Thế Phương kịp thời cầm lấy: “Để tôi cho.”
Lạc Thiên Lăng lại nói: “Nếu như có chút việc nhà mà cũng không thể xử lý tốt, vậy thì dựa vào cái gì ngự vì thiên hạ?”
“Nhưng mà nếu như anh ấy giết Lăng Vân thì ông sẽ không tức giận ạ?” Tống Vĩnh Nhi cụp đầu xuống, khó khăn nói thành tiếng.
Cô biết là chú nhất định sẽ giết Lăng Vân.
Cũng biết là thái thượng hoàng chắc chắn sẽ không để cho Lăng Vân bị giết.
Cho nên bây giờ cô có rất nhiều thắc mắc cần thiết phải biết được, mục đích chân chính và thái thượng hoàng đến đây là vì tìm thời cơ phù hợp thả cho Lăng Vân một con đường sống.
Lạc Thiên Lăng không nghĩ tới là cô nhóc này lại nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Nhưng mà ông lại thích người có tính cách thẳng thắn như thế này.
Ông chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn thấy được Thanh Ninh ở cách đó không xa cũng có tính cách này, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều, cháu dâu của ông với Án Bắc đều phải là người có tâm địa thiện lương.
Lúc này Kiều Thế Phương mới đặt ly trà ở trước mặt của Lạc Thiên Lăng.
Lạc Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào ly trà trước mặt, đối với câu hỏi của Tống Vĩnh Nhi, ông chậm rãi suy nghĩ một hồi, lúc này mới trả lời lại: “Nếu như nó thật sự có bản lĩnh giết Tiểu Vân, vậy thì Ninh Quốc núi non hùng vĩ này, ông cũng không cần phải lo lắng nữa.”