Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa? - Chương 39: Sự thật
Nhìn người con gái dịu dàng, thông minh làm cho dượng xao xuyến, phải lòng ngày nào bây giờ đã biến thành một người phụ nữ điên cuồng trước mặt, dượng hai Tài bỗng cảm thấy cực kì phiền chán.
“Duyên à, không phải trước đó chúng ta đã bàn bạc ổn thoả hết rồi sao? Anh sẽ đưa con về đây chăm sóc, để nó hưởng vinh hoa phú quý, là cậu chủ nhỏ tôn quý của nhà phú ông giàu nhất làng này. Em cũng đồng ý sẽ đứng trong tối âm thầm quan tâm, dõi theo anh và con cơ mà, bây giờ em đang làm cái gì vậy?”
Cô Duyên nức nở, nói: “Con do tôi đứt ruột đẻ ra, nói muốn bỏ là bỏ được sao? Từ ngày đưa con đến nhà ba má anh, các người tìm đủ mọi cách không cho tôi gặp nó. Văn Tài, anh muốn lật lộng, muốn ruồng bỏ tôi có đúng không?”
Dượng hai Tài nắm chặt vai cô, vẻ mặt thâm tình nói lời bùi tai: “Duyên à, tình cảm anh dành cho em thế nào, mấy năm qua còn đủ rõ ràng hay sao? Nếu không thương em, anh sao lại nguyện ý có con cùng em mà không phải là hai Hoa cơ chứ?”
Cô Duyên nào có dễ dỗ như thế, ánh mắt cô nhìn thẳng vào dượng hai Tài, thẳng thừng vạch trần lời nói dối ngọt ngào chết chóc đó: “Vì anh là một thằng đàn ông tồi. Anh ăn của vợ, ở của vợ, công ăn việc làm có vợ chống lưng phía sau, con đường anh đi có vợ anh lát đá, nhưng tôi biết trong sâu thẳm lòng anh, người anh hận nhất cũng chính là vợ của mình. Cho nên anh mới tàn nhẫn cho cô ta dùng thuốc tránh thai trong thời gian dài.”
Vết sẹo trong lòng bị người khác cố tình vạch ra máu chảy đầm đìa. Cuộc đời dượng hai Tài căm thù nhất là người ta ở sau lưng rỉ tai nhau đàm tiếu dượng là kẻ bám váy đàn bà, hay là ở rể nhà giàu.
Bốn chữ “ở rể nhà giàu” như gông cùm xiềng xích trói chặt cơ thể dượng, nặng nề đè ép đến mức không sao thở nổi.
Dượng họ Nguyễn, gọi Văn Tài, sinh ra trong một gia đình hết sức bình thường, nhà tuy không có của cải gì nhiều, nhưng dượng rất tự hào vì mình là một trong số ít những người có học thức nhất cái làng này.
Dượng luôn nhìn về một ngày mai tươi sáng và rực rỡ, ai nấy cũng tôn kính gọi mình một tiếng “thầy”. Nhưng thực tế lại khác xa so với mộng tưởng. Dượng tuy tài giỏi nhưng không phải là duy nhất, một người có thân phận hèn mọn không thể tiến vào trường làng dạy học, chỉ có thể dạy ở những lớp học nhỏ dành cho người nghèo. Mà đó không phải là thứ dượng muốn. Dượng cố gắng như vậy chỉ có một mục tiêu là tiến vào trường làng, được đứng trên bục cao cao mà nghe đám cậu ấm cô chiêu tôn kính gọi mình là thầy, hưởng thụ sự nịnh nọt của đám con nhà quyền thế lắm tiền.
Cũng kể từ đó dượng đã ý thực được khoảng cách giữa giàu và nghèo chệnh lệch nhau như trời và đất.
Rồi bỗng một ngày có người thổi tiếng gió bên tai bà Lài, nói rằng nhà phú ông họ Lê đang tìm người ở rể. Dưới sự khuyên nhủ của ba má, dưới sự cám dỗ của hư vinh, dượng chôn vùi chút tự tôn cuối cùng của mình, đồng ý đi ở rể.
Trong lòng dượng, ở rể không khác mấy so với đi ở đợ cho người ta. Phải biết nhìn sắc mặt nhà vợ mà sống, phải cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, phải luôn khiến vợ mình vui vẻ, mà mình thì sắm vai một chú chó trung thành lúc nào cũng ngoe nguẩy cái đuôi.
Vì để cân bằng cảm xúc trong lòng, dượng quyết định đổi thuốc bổ của hai Hoa thành thuốc tránh thai liều mạnh, uống lâu dài sẽ có thể dẫn đến vô sinh. Dượng muốn cô hai Hoa vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, có lỗi với mình. Dượng muốn cô hai Hoa không thể ngẩng cao đầu trước mặt mình. Rồi đến một ngày dượng gặp được cô Duyên, trong đầu dượng bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Dượng muốn cô hai Hoa nuôi nấng đứa con của mình và người đàn bà khác. Dượng muốn một đứa con không có bất kì quan hệ huyết thống gì với hai Hoa, dượng muốn để con mình thừa hưởng tất cả mọi thứ sau này của hai Hoa.
Mọi chuyện vốn dĩ đều nằm trong kế hoạch, nhưng nào ngờ cô em dâu mới vào nhà lại phát hiện ra dượng và cô Duyên lén lút gặp nhau, trong cơn hoảng hốt nhất thời dượng đã ra tay dìm người xuống ao.
Cứ tưởng người chết thì mọi chuyện sẽ lại đâu và đấy, nhưng cô em dâu này lại may mắn thoát nạn, không những tỉnh lại mà còn vô cùng khoẻ mạnh. Chỉ có điều dường như cô không nhớ gì về chuyện hôm đó nữa.
Nghĩ đến những gì mình đã chịu đựng, dượng hai Tài tuyệt đối không cho phép ai phá hỏng kế hoạch của mình.
Dượng nhìn sang cô Duyên, dịu giọng thuyết phục: “Bây giờ chúng ta không thể quay đầu nữa rồi. Anh hứa với em sẽ để em và con gặp nhau thường xuyên, có được không em?”
Cô Duyên rơi nước mắt, bắt lấy cánh tay dượng, nói: “Tôi hối hận rồi! Văn Tài, anh trả con lại cho tôi đi. Tôi lập tức mang rời khỏi cái làng này, dù sao hai Hoa cũng không thích nó, nhất định sẽ không gây khó dễ chúng ta đâu.”
“Muộn rồi.”
“Anh có ý gì?”
“Em nghĩ ba Hưởng sẽ bỏ qua cho người làm tổn thương đến chị gái mình sao? Những kẻ đắc tội nó đều chết mất xác không cả trăm thì cũng mấy chục.” Từ khuyên nhủ chuyển thành dụ dỗ, đe doạ. Dượng hai Tài siết chặt lấy tay cô Duyên, từ tốn nói tiếp: “Huống chi... anh nghi ngờ vợ của nó đã phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi. Chúng ta bây giờ không còn đường lui nữa, hoặc là làm tới cùng, hoặc cùng nhau chết. Duyên à, gia đình nhỏ của chúng ta không chỉ có anh và em, mà còn có đứa nhỏ nữa. Em đừng manh động nữa có được không?”
Con nhỏ luôn là điểm yếu của bậc cha mẹ. Cô Duyên đương nhiên hiểu rõ tình cảnh của mình, hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Dượng hai Tài thở ra một hơi, nói: “Phóng lao thì phải theo lao. Đây sẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta!”
...
“Hắc xì!” Đây là lần thứ mười Trúc nhảy mũi.
Cô nằm ngay đơ trên giường, cả người vùi một trong đống chăn bông thật dày. Cô nhìn cậu ba đang dựa lưng đọc sách ở đối diện, hỏi: “Có phải mình đã biết đứa nhỏ kia là con riêng của anh hai rồi đúng không?”
Ba Hưởng mắt không rời sách, trả lời: “Khó đoán lắm sao?”
Trúc tò mò hỏi tiếp: “Làm sao mình biết được á? Mình biết khi nào?”
“Thằng ba Hưởng này muốn biết chuyện gì thì dễ như trở bàn tay mà thôi.” Cậu buông sách trong tay xuống, quay sang nhìn thẳng vào cô, nói: “Có điều... tôi lại không biết rằng mình biết bơi đấy đa!”
Toang rồi, “mợ ba Trúc” trước kia không biết bơi! Chuyện này ai ai cũng biết.
Trúc đành cười gượng một tiếng, giải thích: “Chỉ là lúc đó dục vọng cầu sinh của em hơi mãnh liệt thôi. Vừa xuống nước liền dùng tay quạt nước, chân đạp lung tung... cũng may là bám lại được trên thành gỗ... ha ha.”
Ba Hưởng nhìn cô thật lâu, sau đó không hỏi thêm gì nữa mà cầm sách lên đọc tiếp.
Im lặng cứ thế kéo dài, Trúc nhịn không được lại lầm bầm mấy câu: “Đang nói chuyện của chị hai, tự nhiên bẻ lái sang chuyện của em làm gì? Hay là mình hi vọng em chìm luôn dưới đáy hồ, để mình có thể mau mau đón nhân tình về nhà chứ gì. Ôi giời, đàn ông mấy người ai cũng như ai. Thật nhẫn tâm!”
Bốp!
Quyển sách vô tình đập thẳng xuống mặt Trúc. Cô vừa xoa xoa cái mũi đau điếng vừa hung bạo trừng mắt nhìn người nào đó chơi trò chọi sách.
Nào ngờ vẻ mặt ba Hưởng lại đáng sợ hơn cô gấp mấy lần, bắt đầu quát tháo: “Biết vậy lúc đó tôi không nên vớt cô lên ngay, mà phải đem cô nhúng dưới nước thêm chín chín tám mươi mốt lần để rửa trôi cái tánh tình kì quặc của mình!”
Trúc lập tức ngậm miệng không đáp nữa, thầm nghĩ người này lúc hung dữ lên thật đáng sợ. Cô phải nhanh chóng tìm cách ly hôn, sau đó tận hưởng cuộc sống độc thân, giàu có tràn đầy lí tưởng, chứ không phải như bây giờ sống chung với một người bạn cùng phòng vừa khó ở lại hung dữ.
“Duyên à, không phải trước đó chúng ta đã bàn bạc ổn thoả hết rồi sao? Anh sẽ đưa con về đây chăm sóc, để nó hưởng vinh hoa phú quý, là cậu chủ nhỏ tôn quý của nhà phú ông giàu nhất làng này. Em cũng đồng ý sẽ đứng trong tối âm thầm quan tâm, dõi theo anh và con cơ mà, bây giờ em đang làm cái gì vậy?”
Cô Duyên nức nở, nói: “Con do tôi đứt ruột đẻ ra, nói muốn bỏ là bỏ được sao? Từ ngày đưa con đến nhà ba má anh, các người tìm đủ mọi cách không cho tôi gặp nó. Văn Tài, anh muốn lật lộng, muốn ruồng bỏ tôi có đúng không?”
Dượng hai Tài nắm chặt vai cô, vẻ mặt thâm tình nói lời bùi tai: “Duyên à, tình cảm anh dành cho em thế nào, mấy năm qua còn đủ rõ ràng hay sao? Nếu không thương em, anh sao lại nguyện ý có con cùng em mà không phải là hai Hoa cơ chứ?”
Cô Duyên nào có dễ dỗ như thế, ánh mắt cô nhìn thẳng vào dượng hai Tài, thẳng thừng vạch trần lời nói dối ngọt ngào chết chóc đó: “Vì anh là một thằng đàn ông tồi. Anh ăn của vợ, ở của vợ, công ăn việc làm có vợ chống lưng phía sau, con đường anh đi có vợ anh lát đá, nhưng tôi biết trong sâu thẳm lòng anh, người anh hận nhất cũng chính là vợ của mình. Cho nên anh mới tàn nhẫn cho cô ta dùng thuốc tránh thai trong thời gian dài.”
Vết sẹo trong lòng bị người khác cố tình vạch ra máu chảy đầm đìa. Cuộc đời dượng hai Tài căm thù nhất là người ta ở sau lưng rỉ tai nhau đàm tiếu dượng là kẻ bám váy đàn bà, hay là ở rể nhà giàu.
Bốn chữ “ở rể nhà giàu” như gông cùm xiềng xích trói chặt cơ thể dượng, nặng nề đè ép đến mức không sao thở nổi.
Dượng họ Nguyễn, gọi Văn Tài, sinh ra trong một gia đình hết sức bình thường, nhà tuy không có của cải gì nhiều, nhưng dượng rất tự hào vì mình là một trong số ít những người có học thức nhất cái làng này.
Dượng luôn nhìn về một ngày mai tươi sáng và rực rỡ, ai nấy cũng tôn kính gọi mình một tiếng “thầy”. Nhưng thực tế lại khác xa so với mộng tưởng. Dượng tuy tài giỏi nhưng không phải là duy nhất, một người có thân phận hèn mọn không thể tiến vào trường làng dạy học, chỉ có thể dạy ở những lớp học nhỏ dành cho người nghèo. Mà đó không phải là thứ dượng muốn. Dượng cố gắng như vậy chỉ có một mục tiêu là tiến vào trường làng, được đứng trên bục cao cao mà nghe đám cậu ấm cô chiêu tôn kính gọi mình là thầy, hưởng thụ sự nịnh nọt của đám con nhà quyền thế lắm tiền.
Cũng kể từ đó dượng đã ý thực được khoảng cách giữa giàu và nghèo chệnh lệch nhau như trời và đất.
Rồi bỗng một ngày có người thổi tiếng gió bên tai bà Lài, nói rằng nhà phú ông họ Lê đang tìm người ở rể. Dưới sự khuyên nhủ của ba má, dưới sự cám dỗ của hư vinh, dượng chôn vùi chút tự tôn cuối cùng của mình, đồng ý đi ở rể.
Trong lòng dượng, ở rể không khác mấy so với đi ở đợ cho người ta. Phải biết nhìn sắc mặt nhà vợ mà sống, phải cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, phải luôn khiến vợ mình vui vẻ, mà mình thì sắm vai một chú chó trung thành lúc nào cũng ngoe nguẩy cái đuôi.
Vì để cân bằng cảm xúc trong lòng, dượng quyết định đổi thuốc bổ của hai Hoa thành thuốc tránh thai liều mạnh, uống lâu dài sẽ có thể dẫn đến vô sinh. Dượng muốn cô hai Hoa vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, có lỗi với mình. Dượng muốn cô hai Hoa không thể ngẩng cao đầu trước mặt mình. Rồi đến một ngày dượng gặp được cô Duyên, trong đầu dượng bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Dượng muốn cô hai Hoa nuôi nấng đứa con của mình và người đàn bà khác. Dượng muốn một đứa con không có bất kì quan hệ huyết thống gì với hai Hoa, dượng muốn để con mình thừa hưởng tất cả mọi thứ sau này của hai Hoa.
Mọi chuyện vốn dĩ đều nằm trong kế hoạch, nhưng nào ngờ cô em dâu mới vào nhà lại phát hiện ra dượng và cô Duyên lén lút gặp nhau, trong cơn hoảng hốt nhất thời dượng đã ra tay dìm người xuống ao.
Cứ tưởng người chết thì mọi chuyện sẽ lại đâu và đấy, nhưng cô em dâu này lại may mắn thoát nạn, không những tỉnh lại mà còn vô cùng khoẻ mạnh. Chỉ có điều dường như cô không nhớ gì về chuyện hôm đó nữa.
Nghĩ đến những gì mình đã chịu đựng, dượng hai Tài tuyệt đối không cho phép ai phá hỏng kế hoạch của mình.
Dượng nhìn sang cô Duyên, dịu giọng thuyết phục: “Bây giờ chúng ta không thể quay đầu nữa rồi. Anh hứa với em sẽ để em và con gặp nhau thường xuyên, có được không em?”
Cô Duyên rơi nước mắt, bắt lấy cánh tay dượng, nói: “Tôi hối hận rồi! Văn Tài, anh trả con lại cho tôi đi. Tôi lập tức mang rời khỏi cái làng này, dù sao hai Hoa cũng không thích nó, nhất định sẽ không gây khó dễ chúng ta đâu.”
“Muộn rồi.”
“Anh có ý gì?”
“Em nghĩ ba Hưởng sẽ bỏ qua cho người làm tổn thương đến chị gái mình sao? Những kẻ đắc tội nó đều chết mất xác không cả trăm thì cũng mấy chục.” Từ khuyên nhủ chuyển thành dụ dỗ, đe doạ. Dượng hai Tài siết chặt lấy tay cô Duyên, từ tốn nói tiếp: “Huống chi... anh nghi ngờ vợ của nó đã phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi. Chúng ta bây giờ không còn đường lui nữa, hoặc là làm tới cùng, hoặc cùng nhau chết. Duyên à, gia đình nhỏ của chúng ta không chỉ có anh và em, mà còn có đứa nhỏ nữa. Em đừng manh động nữa có được không?”
Con nhỏ luôn là điểm yếu của bậc cha mẹ. Cô Duyên đương nhiên hiểu rõ tình cảnh của mình, hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Dượng hai Tài thở ra một hơi, nói: “Phóng lao thì phải theo lao. Đây sẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta!”
...
“Hắc xì!” Đây là lần thứ mười Trúc nhảy mũi.
Cô nằm ngay đơ trên giường, cả người vùi một trong đống chăn bông thật dày. Cô nhìn cậu ba đang dựa lưng đọc sách ở đối diện, hỏi: “Có phải mình đã biết đứa nhỏ kia là con riêng của anh hai rồi đúng không?”
Ba Hưởng mắt không rời sách, trả lời: “Khó đoán lắm sao?”
Trúc tò mò hỏi tiếp: “Làm sao mình biết được á? Mình biết khi nào?”
“Thằng ba Hưởng này muốn biết chuyện gì thì dễ như trở bàn tay mà thôi.” Cậu buông sách trong tay xuống, quay sang nhìn thẳng vào cô, nói: “Có điều... tôi lại không biết rằng mình biết bơi đấy đa!”
Toang rồi, “mợ ba Trúc” trước kia không biết bơi! Chuyện này ai ai cũng biết.
Trúc đành cười gượng một tiếng, giải thích: “Chỉ là lúc đó dục vọng cầu sinh của em hơi mãnh liệt thôi. Vừa xuống nước liền dùng tay quạt nước, chân đạp lung tung... cũng may là bám lại được trên thành gỗ... ha ha.”
Ba Hưởng nhìn cô thật lâu, sau đó không hỏi thêm gì nữa mà cầm sách lên đọc tiếp.
Im lặng cứ thế kéo dài, Trúc nhịn không được lại lầm bầm mấy câu: “Đang nói chuyện của chị hai, tự nhiên bẻ lái sang chuyện của em làm gì? Hay là mình hi vọng em chìm luôn dưới đáy hồ, để mình có thể mau mau đón nhân tình về nhà chứ gì. Ôi giời, đàn ông mấy người ai cũng như ai. Thật nhẫn tâm!”
Bốp!
Quyển sách vô tình đập thẳng xuống mặt Trúc. Cô vừa xoa xoa cái mũi đau điếng vừa hung bạo trừng mắt nhìn người nào đó chơi trò chọi sách.
Nào ngờ vẻ mặt ba Hưởng lại đáng sợ hơn cô gấp mấy lần, bắt đầu quát tháo: “Biết vậy lúc đó tôi không nên vớt cô lên ngay, mà phải đem cô nhúng dưới nước thêm chín chín tám mươi mốt lần để rửa trôi cái tánh tình kì quặc của mình!”
Trúc lập tức ngậm miệng không đáp nữa, thầm nghĩ người này lúc hung dữ lên thật đáng sợ. Cô phải nhanh chóng tìm cách ly hôn, sau đó tận hưởng cuộc sống độc thân, giàu có tràn đầy lí tưởng, chứ không phải như bây giờ sống chung với một người bạn cùng phòng vừa khó ở lại hung dữ.