Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa? - Chương 21: Cô Liễu xong rồi
Con Mén khóc nức nở hồi lâu, mới dập đầu nói: "Con nói... con nói ngay đây ạ. Sáng nay cô Liễu biểu con ra ngoài mua chút thuốc thang, cổ nói muốn mau hết bệnh để dọn ra ngoài, tránh cho mọi người trong nhà khó xử. Thuốc kia phải nấu sôi thiệt lâu, rồi trùm chăn xông hơi mới có hiệu quả. Cả người cô Liễu đều bị ám mùi thuốc rất nặng, cho nên cô muốn đi tắm rửa, mà phòng tắm bên đó nhỏ xíu, không có chỗ dẫn nước nóng vào. Con chợt nhớ phòng tắm cậu tư bên này vừa lớn lại có chỗ pha nước ấm, mà vừa lúc cậu tư không có ở nhà, cho nên mới cùng cô Liễu sang bên này tắm nhờ. Nào ngờ... nào ngờ giữa chừng cậu tư... cậu tư xông vào..."
Cô Liễu nghe thế thì càng khóc càng dữ dội hơn, nhưng trong lòng lại thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trúc nhìn con Mén nghiền ngẫm hồi lâu, từ đầu tới cuối nó đều gục đầu nói chuyện, không dám nhìn thẳng bất kì ai.
Cậu tư Rìa tức muốn nổ lồng ngực, liên tục quát tháo: "Nó nói bậy, nó vu khống con. Cả nhà không được tin lời nó. Nó là thứ phản chủ, là thứ ăn cây táo rào cây sung. Nó dám ăn cơm nhà mình mà bợ mông người khác!"
Mọi người trong nhà phú ông đều không ngờ tới sẽ hỏi ra chuyện thế này.
Cô Liễu nước mắt lã chã trút xuống như mưa, oán than nhìn về phía Trúc: "Mợ đã nghe rõ chưa, mợ còn gì muốn hỏi hay không? Nực cười thay cho dù mợ có uy hiếp đủ đường nhưng vẫn không thể đổi trắng thay đen được."
Ánh mắt cậu ba Hưởng nhìn vợ tràn ngập phức tạp, nhưng cũng không mở miệng nói thêm gì.
Dù đáp án không được như ý, Trúc cũng không hoảng loạn hay lúng lúng, mà bình tĩnh nói với con Mén: "Em phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói. Em đã chắc chắn những gì mình nói ra là đúng sự thật hay chưa?"
Thân thể con Mén run lên, lắp bắp nói: "Dạ mợ... những gì con nói đều là sự thật."
Cậu tư tức giận chỉ muốn nhào tới đạp người, cắn răng nói: "Chị ba, chị nhiều lời với cái thứ phản chủ này làm gì. Cứ lôi cổ nó bán ra ngoài là được."
Con Mén hoảng sợ, khóc lóc xin tha. . Truyện Mỹ Thực
Lúc này con Đẹt chẳng biết ở đâu chạy tới, nó vừa thở phì phò vừa thì thầm bên tai Trúc.
Bà Kim thấy thế, vội hỏi: "Chuyện gì đó vợ thằng ba?"
Trúc nói lại với bà: "Chẳng phải con Mén nói nó ra ngoài mua thuốc cho cô Liễu hay sao, con thấy cô Duyên chỉ mới rời đi không lâu, bèn kêu con Đẹt đuổi theo mời cô trở lại. Sau đó đem xác thuốc con Mén mua đưa cho cô Duyên xem thử. Cô Duyên nói đó không phải là thuốc trị bệnh gì cả, chỉ là một ít hương liệu xông lên có mùi hương nhè nhẹ mà thôi. Không có hại cũng không lợi gì đối với thân thể."
Cô Liễu liền phân bua: "Cô nói láo, đó là thuốc dùng để xông hơi giải cảm."
Trúc không chút nhún nhường từng bước ép tới: "Vậy thì chúng ta lại mời thêm vài thầy thuốc khác tới kiểm tra trước mặt cô xem sao. Sẵn đây tôi cũng muốn hỏi thuốc này mua ở cửa tiệm nào, tiện đường mời luôn người đó đến đây, để người đó tự mình nói rõ rốt cuộc đã bán loại thuốc gì?"
Cô Liễu gân cổ cãi lại: "Cho dù đó là thuốc không có tác dụng, thì chuyện con Mén ra ngoài mua thuốc là thật, tôi xông thuốc cũng là thật, tôi đến đây tắm nhờ cũng là thật, cậu tư xông vào phòng tắm cũng là thật."
Trúc lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý, nói: "Mấy cái trước có lẽ là thật, cái cuối cùng chưa chắc đã là thật."
Cô Liễu đỏ mắt: "Nhân chứng vật chứng đã rành rạnh ra đó, mà mấy người còn phủi sạch trách nhiệm hay sao?"
Trúc không đáp lời cô ta, quay người lấy một cái hộp giấy trong tay con Đẹt, sau đó quăng mạnh xuống trước mặt con Mén.
Hộp giấy bung ra, bên trong nào là tiền cắc, tiền giấy, và mấy món trang sức đẹp đẽ.
Con Mén theo bản năng đưa tay nhặt lấy, sau đó hoảng sợ ngẩng đầu, biết mình vừa làm sai liền giật mình buông tiền trong tay xuống.
Trúc điềm đạm hỏi nó: "Sao lại ném, đó là tiền dành dụm của em kia mà."
Con Mén run rẩy, lắc đầu lia lịa: "Không... không phải."
Trúc lại tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: "Không phải của em? Thật sự không phải của em à? Ui chao, thế thì tiếc quá nhỉ. Chừng này cũng đủ để bày một sạp hàng nhỏ buôn bán đấy chứ, còn không thì có thể thuê một chỗ ở nho nhỏ, nếu muốn thì cũng đủ xin chuộc lại giấy bán thân đó nha."
Cô Liễu gấp gáp nói chen vào: "Mợ còn định dùng tiền mua chuộc người khác nữa sao? Mợ thật xấu xa, thật đáng ghê tởm!"
Trúc cầm một sợi dây ngọc trai rơi trên đất lên, ngắm nghía một hồi, mới giơ lên cho mọi người cùng xem: "Nếu nhớ không lầm thì hình như cô Liễu cũng có một sợi dây chuyền giống y như cái này, đúng không ạ?"
Cô hai Hoa nghiêm túc nhìn trong chốc lát, gật đầu xác nhận: "Đúng là sợi này. Trước đó cô ta có khoe với chị một lần, nói đây là sợi dây mua được trên tỉnh, trên móc khoá còn có kí hiệu riêng không trùng lặp với ai. Cổ cũng từng đưa cho chị xem thử, kí hiệu trên đó giống y như cái này."
Có được đáp án chính xác, Trúc khẽ gật đầu, sau đó nghiêm mặt nhìn con Mén như chết lặng quỳ đó: "Sao em lại có đồ của cô Liễu?"
Con Mén ngơ ngác chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu: "Không có... con không biết."
Trúc lại quay sang cô Liễu.
Cô Liễu bị nụ cười ranh mãnh của Trúc doạ giật thót người, buột miệng thốt ra: "Tôi không biết dây chuyền của mình sao lại ở chỗ con Mén. Tôi còn tưởng đã làm rơi ở chỗ nào rồi."
Con Mén trợn mắt, không thể tin được nhìn thẳng về phía cô Liễu.
Cô Liễu lập tức biết mình nhanh mồm nhanh miệng nói sai rồi.
Trúc cười khẽ, nói: "Ồ, hoá ra là một đứa tôi tớ tay chân không sạch sẽ, còn dám trộm vặt nữa à."
Con Mén liên tục dập đầu, khóc than: "Mợ ơi... con không có trộm. Con không có trộm thật mà mợ."
Trúc không để tâm tới lời cầu xin của nó, lạnh nhạt lên tiếng: "Cô Liễu đã lên tiếng xác nhận, em còn muốn chối? Nhà này không thể chứa chấp loại người trộm cắp, trước đánh ba mươi gậy, sau đó bán ra ngoài."
Con Mén vừa nghe liền sợ đến thất hồn lạc vía. Hai gã tôi tớ cao to lập tức tiến tới kẹp chặt hai tay nó, chuẩn bị kéo người ra ngoài chịu phạt.
"Mợ ơi, con lạy mợ... mợ tha cho đi. Con không có trộm, đó là cô Liễu cho con... là cô Liễu tự mình cho con. Tiền... số tiền đó cũng là của cô Liễu cho con... Mợ cho con cơ hội sửa sai đi mợ, con sẽ nói thật mà. Con lạy mợ!"
Cô Liễu ngã nhào xuống đất, thầm nghĩ mình xong đời rồi.
Trúc cho người buông con Mén ra, nghiêm giọng nói: "Cơ hội chỉ đến một lần, em phải biết trân trọng."
Nói xong, cô trở lại ghế của mình ngồi xuống. Vừa định rót trà uống thấm giọng thì một ly trà đưa tới trước mặt.
Cô nhận lấy, nguýt cậu ba Hưởng một cái rồi mới uống.
Ba Hưởng điềm nhiên như không có chuyện gì, mắt nhìn thẳng.
Cô hai Hoa vội vàng thúc giục con Mén mau mau kể rõ mọi chuyện.
Con Mén vừa thoát khỏi hình phạt, lòng còn run rẩy chưa kịp hoàn hồn, lắp ba lắp bắp nói: "Sáng nay cô Liễu bảo con ra ngoài tung tin đồn chuyện tối qua giữa cô và cậu tư... Còn chuyện ở phòng tắm này... là cổ nằng nặc đòi tới đây tắm cho bằng được, biểu con đứng gần đó canh chừng, khi nào cậu tư về tới thì đánh tiếng cho cô hay. Cô Liễu bảo chỉ cần cậu tư tiến vào phòng tắm, thì cô nhất định sẽ trở thành mợ tư cái nhà này. Cổ hứa hẹn với con đủ đường, con nhất thời bị lợi ích che mờ mắt, cho nên mới giúp cổ nói dối mọi người. Con biết con sai rồi, mọi người cho con cơ hội sửa sai đi ạ. Con lạy ông, lạy bà... xin ông bà thương xót."
Chuyện đã sáng tỏ, tiếp theo không cần Trúc nhiều lời nữa.
Bà Kim giận dữ ném bể ly trà, giận quá hoá cười, giễu cợt nhìn cô Liễu: "Mộng tưởng muốn làm mợ tư cái nhà này? Được lắm, giỏi lắm, biết tính toán lắm."
Cậu tư Rìa ôm tay má mình, hoang mang tột độ: "Chị ta lấy đâu ra cái ảo tưởng đó vậy. Con và chị ta gặp mặt cũng chẳng nói được với nhau đôi lời, con cũng không làm gì khiến chị ta hiểu lầm mình có tình ý gì đó cả, sao tự dưng lại nhảy tới chỗ con muốn làm mợ tư?"
Con Mén biết gì khai hết, chỉ một lòng muốn chuộc lại sai lầm trước đó của mình: "Cô Liễu nói gia quy nhà phú ông chỉ được phép cưới một vợ. Cho dù cậu tư không thương cô, nhưng một khi cưới cô về rồi thì không thể tự ý li hôn được. Cô sẽ đường đường chính chính trở thành mợ tư - con dâu nhà phú ông giàu có nhất vùng này. Còn nói... còn nói cậu ba cũng có thương yêu gì mợ ba đâu, hai người vẫn có thể trở thành vợ chồng đó thôi."
Cô Liễu nghe thế thì càng khóc càng dữ dội hơn, nhưng trong lòng lại thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trúc nhìn con Mén nghiền ngẫm hồi lâu, từ đầu tới cuối nó đều gục đầu nói chuyện, không dám nhìn thẳng bất kì ai.
Cậu tư Rìa tức muốn nổ lồng ngực, liên tục quát tháo: "Nó nói bậy, nó vu khống con. Cả nhà không được tin lời nó. Nó là thứ phản chủ, là thứ ăn cây táo rào cây sung. Nó dám ăn cơm nhà mình mà bợ mông người khác!"
Mọi người trong nhà phú ông đều không ngờ tới sẽ hỏi ra chuyện thế này.
Cô Liễu nước mắt lã chã trút xuống như mưa, oán than nhìn về phía Trúc: "Mợ đã nghe rõ chưa, mợ còn gì muốn hỏi hay không? Nực cười thay cho dù mợ có uy hiếp đủ đường nhưng vẫn không thể đổi trắng thay đen được."
Ánh mắt cậu ba Hưởng nhìn vợ tràn ngập phức tạp, nhưng cũng không mở miệng nói thêm gì.
Dù đáp án không được như ý, Trúc cũng không hoảng loạn hay lúng lúng, mà bình tĩnh nói với con Mén: "Em phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói. Em đã chắc chắn những gì mình nói ra là đúng sự thật hay chưa?"
Thân thể con Mén run lên, lắp bắp nói: "Dạ mợ... những gì con nói đều là sự thật."
Cậu tư tức giận chỉ muốn nhào tới đạp người, cắn răng nói: "Chị ba, chị nhiều lời với cái thứ phản chủ này làm gì. Cứ lôi cổ nó bán ra ngoài là được."
Con Mén hoảng sợ, khóc lóc xin tha. . Truyện Mỹ Thực
Lúc này con Đẹt chẳng biết ở đâu chạy tới, nó vừa thở phì phò vừa thì thầm bên tai Trúc.
Bà Kim thấy thế, vội hỏi: "Chuyện gì đó vợ thằng ba?"
Trúc nói lại với bà: "Chẳng phải con Mén nói nó ra ngoài mua thuốc cho cô Liễu hay sao, con thấy cô Duyên chỉ mới rời đi không lâu, bèn kêu con Đẹt đuổi theo mời cô trở lại. Sau đó đem xác thuốc con Mén mua đưa cho cô Duyên xem thử. Cô Duyên nói đó không phải là thuốc trị bệnh gì cả, chỉ là một ít hương liệu xông lên có mùi hương nhè nhẹ mà thôi. Không có hại cũng không lợi gì đối với thân thể."
Cô Liễu liền phân bua: "Cô nói láo, đó là thuốc dùng để xông hơi giải cảm."
Trúc không chút nhún nhường từng bước ép tới: "Vậy thì chúng ta lại mời thêm vài thầy thuốc khác tới kiểm tra trước mặt cô xem sao. Sẵn đây tôi cũng muốn hỏi thuốc này mua ở cửa tiệm nào, tiện đường mời luôn người đó đến đây, để người đó tự mình nói rõ rốt cuộc đã bán loại thuốc gì?"
Cô Liễu gân cổ cãi lại: "Cho dù đó là thuốc không có tác dụng, thì chuyện con Mén ra ngoài mua thuốc là thật, tôi xông thuốc cũng là thật, tôi đến đây tắm nhờ cũng là thật, cậu tư xông vào phòng tắm cũng là thật."
Trúc lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý, nói: "Mấy cái trước có lẽ là thật, cái cuối cùng chưa chắc đã là thật."
Cô Liễu đỏ mắt: "Nhân chứng vật chứng đã rành rạnh ra đó, mà mấy người còn phủi sạch trách nhiệm hay sao?"
Trúc không đáp lời cô ta, quay người lấy một cái hộp giấy trong tay con Đẹt, sau đó quăng mạnh xuống trước mặt con Mén.
Hộp giấy bung ra, bên trong nào là tiền cắc, tiền giấy, và mấy món trang sức đẹp đẽ.
Con Mén theo bản năng đưa tay nhặt lấy, sau đó hoảng sợ ngẩng đầu, biết mình vừa làm sai liền giật mình buông tiền trong tay xuống.
Trúc điềm đạm hỏi nó: "Sao lại ném, đó là tiền dành dụm của em kia mà."
Con Mén run rẩy, lắc đầu lia lịa: "Không... không phải."
Trúc lại tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: "Không phải của em? Thật sự không phải của em à? Ui chao, thế thì tiếc quá nhỉ. Chừng này cũng đủ để bày một sạp hàng nhỏ buôn bán đấy chứ, còn không thì có thể thuê một chỗ ở nho nhỏ, nếu muốn thì cũng đủ xin chuộc lại giấy bán thân đó nha."
Cô Liễu gấp gáp nói chen vào: "Mợ còn định dùng tiền mua chuộc người khác nữa sao? Mợ thật xấu xa, thật đáng ghê tởm!"
Trúc cầm một sợi dây ngọc trai rơi trên đất lên, ngắm nghía một hồi, mới giơ lên cho mọi người cùng xem: "Nếu nhớ không lầm thì hình như cô Liễu cũng có một sợi dây chuyền giống y như cái này, đúng không ạ?"
Cô hai Hoa nghiêm túc nhìn trong chốc lát, gật đầu xác nhận: "Đúng là sợi này. Trước đó cô ta có khoe với chị một lần, nói đây là sợi dây mua được trên tỉnh, trên móc khoá còn có kí hiệu riêng không trùng lặp với ai. Cổ cũng từng đưa cho chị xem thử, kí hiệu trên đó giống y như cái này."
Có được đáp án chính xác, Trúc khẽ gật đầu, sau đó nghiêm mặt nhìn con Mén như chết lặng quỳ đó: "Sao em lại có đồ của cô Liễu?"
Con Mén ngơ ngác chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu: "Không có... con không biết."
Trúc lại quay sang cô Liễu.
Cô Liễu bị nụ cười ranh mãnh của Trúc doạ giật thót người, buột miệng thốt ra: "Tôi không biết dây chuyền của mình sao lại ở chỗ con Mén. Tôi còn tưởng đã làm rơi ở chỗ nào rồi."
Con Mén trợn mắt, không thể tin được nhìn thẳng về phía cô Liễu.
Cô Liễu lập tức biết mình nhanh mồm nhanh miệng nói sai rồi.
Trúc cười khẽ, nói: "Ồ, hoá ra là một đứa tôi tớ tay chân không sạch sẽ, còn dám trộm vặt nữa à."
Con Mén liên tục dập đầu, khóc than: "Mợ ơi... con không có trộm. Con không có trộm thật mà mợ."
Trúc không để tâm tới lời cầu xin của nó, lạnh nhạt lên tiếng: "Cô Liễu đã lên tiếng xác nhận, em còn muốn chối? Nhà này không thể chứa chấp loại người trộm cắp, trước đánh ba mươi gậy, sau đó bán ra ngoài."
Con Mén vừa nghe liền sợ đến thất hồn lạc vía. Hai gã tôi tớ cao to lập tức tiến tới kẹp chặt hai tay nó, chuẩn bị kéo người ra ngoài chịu phạt.
"Mợ ơi, con lạy mợ... mợ tha cho đi. Con không có trộm, đó là cô Liễu cho con... là cô Liễu tự mình cho con. Tiền... số tiền đó cũng là của cô Liễu cho con... Mợ cho con cơ hội sửa sai đi mợ, con sẽ nói thật mà. Con lạy mợ!"
Cô Liễu ngã nhào xuống đất, thầm nghĩ mình xong đời rồi.
Trúc cho người buông con Mén ra, nghiêm giọng nói: "Cơ hội chỉ đến một lần, em phải biết trân trọng."
Nói xong, cô trở lại ghế của mình ngồi xuống. Vừa định rót trà uống thấm giọng thì một ly trà đưa tới trước mặt.
Cô nhận lấy, nguýt cậu ba Hưởng một cái rồi mới uống.
Ba Hưởng điềm nhiên như không có chuyện gì, mắt nhìn thẳng.
Cô hai Hoa vội vàng thúc giục con Mén mau mau kể rõ mọi chuyện.
Con Mén vừa thoát khỏi hình phạt, lòng còn run rẩy chưa kịp hoàn hồn, lắp ba lắp bắp nói: "Sáng nay cô Liễu bảo con ra ngoài tung tin đồn chuyện tối qua giữa cô và cậu tư... Còn chuyện ở phòng tắm này... là cổ nằng nặc đòi tới đây tắm cho bằng được, biểu con đứng gần đó canh chừng, khi nào cậu tư về tới thì đánh tiếng cho cô hay. Cô Liễu bảo chỉ cần cậu tư tiến vào phòng tắm, thì cô nhất định sẽ trở thành mợ tư cái nhà này. Cổ hứa hẹn với con đủ đường, con nhất thời bị lợi ích che mờ mắt, cho nên mới giúp cổ nói dối mọi người. Con biết con sai rồi, mọi người cho con cơ hội sửa sai đi ạ. Con lạy ông, lạy bà... xin ông bà thương xót."
Chuyện đã sáng tỏ, tiếp theo không cần Trúc nhiều lời nữa.
Bà Kim giận dữ ném bể ly trà, giận quá hoá cười, giễu cợt nhìn cô Liễu: "Mộng tưởng muốn làm mợ tư cái nhà này? Được lắm, giỏi lắm, biết tính toán lắm."
Cậu tư Rìa ôm tay má mình, hoang mang tột độ: "Chị ta lấy đâu ra cái ảo tưởng đó vậy. Con và chị ta gặp mặt cũng chẳng nói được với nhau đôi lời, con cũng không làm gì khiến chị ta hiểu lầm mình có tình ý gì đó cả, sao tự dưng lại nhảy tới chỗ con muốn làm mợ tư?"
Con Mén biết gì khai hết, chỉ một lòng muốn chuộc lại sai lầm trước đó của mình: "Cô Liễu nói gia quy nhà phú ông chỉ được phép cưới một vợ. Cho dù cậu tư không thương cô, nhưng một khi cưới cô về rồi thì không thể tự ý li hôn được. Cô sẽ đường đường chính chính trở thành mợ tư - con dâu nhà phú ông giàu có nhất vùng này. Còn nói... còn nói cậu ba cũng có thương yêu gì mợ ba đâu, hai người vẫn có thể trở thành vợ chồng đó thôi."