Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Thanh mai nhỏ bé có chút mạnh (57)
Editor: Mai Tuyết Vân
"Thích Hà." Phồn Tinh đưa tay ra chọc vào lưng Thích Hà. Thích Hà sợ Phồn Tinh ngủ không dậy nữa, vì thế mới sắp xếp cô ở trong phòng mình. Buổi tối hắn vốn không ngủ được, thường cách một khoảng lại đi kiểm tra hô hấp của Phồn Tinh, xác nhận cô còn sống.
Bác sĩ tim mạch trong nước, hắn đều đã mời hết. Cho dù là người đứng đầu y học của thủ đô, cũng không thể tra ra được bất kỳ vấn đề gì, bọn họ đều khuyên nên đưa cô ra nước ngoài xem thử. Người có mối quan hệ tốt với hắn, thậm chí còn nói thẳng, để hắn không ôm hy vọng quá lớn.
Bởi vì trên đời này bệnh khó chữa nhất, chính là bệnh không rõ nguồn gốc. Đúng bệnh mới có thể kê thuốc được, không tìm ra nguyên nhân thì không thể trị bệnh. Gien người rất kỳ lạ, chỉ cần hơi đột biến một chút, đều sẽ khiến người ta mắc bệnh nặng. Có thể bệnh của Phồn Tinh, chính là căn bệnh con người còn chưa phát hiện ra.
Thích Hà cảm thấy bản thân hoàn toàn không có khả năng chấp nhận chuyện này.
Dựa vào cái gì chứ? Trên thế giới này có hàng tỷ người, vì sao lại giáng bệnh này xuống người cô ngốc của hắn? Hắn không muốn chấp nhận, cũng không đồng ý cam chịu.
Hắn sẽ không dễ dàng buông tay, đưa người ra nước ngoài thì ra ngước ngoài. Bất luận như thế nào, chỉ cần một phần vạn khả năng, hắn đều sẽ không buông tay Phồn Tinh.
"Bông hoa nhỏ..."" Phồn Tinh lại nhẹ nhàng chạm vào eo Thích Hà.
"Cậu đang khóc sao?" Cô nghe được tiếng khóc rồi.
Bông hoa nhỏ, mỗi khi trời tối hình như đều khóc. Qủa nhiên hắn quá yếu ớt, quả nhiên cần phải bảo vệ cho thật tốt.
"...Anh không khóc." Thích Hà vô cùng quật cường phản bác. Nhưng trên thực tế cũng không dám xoay người sang, để lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt của hắn.
"Ừ."" Phồn Tinh cũng không có ý muốn vạch trần Thích Hà. Bông hoa nhỏ luôn thích sĩ diện, vẫn không nên phơi bày sự thật.
Có bạn bè giới thiệu một chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực tim mạch, sau khi Thích Hà xác định được thời gian, liền lập tức chạy qua.
Thật ra Thích Hà vẫn ôm một tia hy vọng...Biết đâu? Biết đâu nếu đối phương có cách cứu cô ngốc thì sao?
Nhưng mà hiện thực tàn nhẫn không chút do dự tát cho hắn một cái.
Không có.
"Ngài Thích, tình huống này tôi chưa từng gặp qua. Tuy rằng tôi thật sự có hứng thú nghiên cứu, nhưng trước mắt tôi cũng không có khả năng chữa trị bệnh này. Hoặc ngài có thể đợi vài năm, chờ sau khi y học phát triển, nói không chừng còn có thể.""
Thích Hà kiên cường bày ra bộ mặt tươi cười nói cảm ơn với người ta. Xoay người rời khỏi bệnh viện, lúc ngồi trên bậc cầu thang dài, liền bắt đầu khóc.
Hai tay che mặt, nước mắt trượt qua khẽ tay. Đợi vài năm, chờ y học phát triển, là phải đợi đến khi nào?
Mỗi ngày cô ngốc đều đau như vậy, hắn trơ mắt nhìn không thể giúp được tí nào. Không ai biết, hắn đau khổ bao nhiêu, hơn nữa hắn rất sợ hãi.
Nếu chuyện này cứ tiếp tục, hắn không biết cuối cùng Phồn Tinh sẽ gặp phải chuyện gì.
Chết sao?
Hay là ngày càng đau, sống không bằng chết?
Đợi khi khóc đủ, mới trở về khách sạn.
Phồn Tinh nằm trên giường, chân mày cau chặt, cũng chỉ có lúc ngủ, đau khổ của cô mới có thể giảm đi một chút. Nhưng thời gian ngủ mỗi ngày, cũng không dài.
"Bé ngốc, anh đưa em đi ăn, được không?" Thích Hà đợi Phồn Tinh tỉnh lại hỏi.
Hắn đã hoàn toàn bó tay hết cách rồi, chuyên gia tim mạch đứng đầu trong hay ngoài nước, toàn bộ đều đã gặp qua, đều nói không có cách nào. Nếu lại đến bệnh viện, cũng chỉ vô ích mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cô ngốc thích ăn vặt nhất, hắn mang cô đi ăn, để cô vui vẻ.
Còn đi đến đâu...Đến đâu hay đến đấy. Đây chính là giới hạn chịu đựng cuối cùng của hắn rồi.
"Thích Hà." Phồn Tinh đưa tay ra chọc vào lưng Thích Hà. Thích Hà sợ Phồn Tinh ngủ không dậy nữa, vì thế mới sắp xếp cô ở trong phòng mình. Buổi tối hắn vốn không ngủ được, thường cách một khoảng lại đi kiểm tra hô hấp của Phồn Tinh, xác nhận cô còn sống.
Bác sĩ tim mạch trong nước, hắn đều đã mời hết. Cho dù là người đứng đầu y học của thủ đô, cũng không thể tra ra được bất kỳ vấn đề gì, bọn họ đều khuyên nên đưa cô ra nước ngoài xem thử. Người có mối quan hệ tốt với hắn, thậm chí còn nói thẳng, để hắn không ôm hy vọng quá lớn.
Bởi vì trên đời này bệnh khó chữa nhất, chính là bệnh không rõ nguồn gốc. Đúng bệnh mới có thể kê thuốc được, không tìm ra nguyên nhân thì không thể trị bệnh. Gien người rất kỳ lạ, chỉ cần hơi đột biến một chút, đều sẽ khiến người ta mắc bệnh nặng. Có thể bệnh của Phồn Tinh, chính là căn bệnh con người còn chưa phát hiện ra.
Thích Hà cảm thấy bản thân hoàn toàn không có khả năng chấp nhận chuyện này.
Dựa vào cái gì chứ? Trên thế giới này có hàng tỷ người, vì sao lại giáng bệnh này xuống người cô ngốc của hắn? Hắn không muốn chấp nhận, cũng không đồng ý cam chịu.
Hắn sẽ không dễ dàng buông tay, đưa người ra nước ngoài thì ra ngước ngoài. Bất luận như thế nào, chỉ cần một phần vạn khả năng, hắn đều sẽ không buông tay Phồn Tinh.
"Bông hoa nhỏ..."" Phồn Tinh lại nhẹ nhàng chạm vào eo Thích Hà.
"Cậu đang khóc sao?" Cô nghe được tiếng khóc rồi.
Bông hoa nhỏ, mỗi khi trời tối hình như đều khóc. Qủa nhiên hắn quá yếu ớt, quả nhiên cần phải bảo vệ cho thật tốt.
"...Anh không khóc." Thích Hà vô cùng quật cường phản bác. Nhưng trên thực tế cũng không dám xoay người sang, để lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt của hắn.
"Ừ."" Phồn Tinh cũng không có ý muốn vạch trần Thích Hà. Bông hoa nhỏ luôn thích sĩ diện, vẫn không nên phơi bày sự thật.
Có bạn bè giới thiệu một chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực tim mạch, sau khi Thích Hà xác định được thời gian, liền lập tức chạy qua.
Thật ra Thích Hà vẫn ôm một tia hy vọng...Biết đâu? Biết đâu nếu đối phương có cách cứu cô ngốc thì sao?
Nhưng mà hiện thực tàn nhẫn không chút do dự tát cho hắn một cái.
Không có.
"Ngài Thích, tình huống này tôi chưa từng gặp qua. Tuy rằng tôi thật sự có hứng thú nghiên cứu, nhưng trước mắt tôi cũng không có khả năng chữa trị bệnh này. Hoặc ngài có thể đợi vài năm, chờ sau khi y học phát triển, nói không chừng còn có thể.""
Thích Hà kiên cường bày ra bộ mặt tươi cười nói cảm ơn với người ta. Xoay người rời khỏi bệnh viện, lúc ngồi trên bậc cầu thang dài, liền bắt đầu khóc.
Hai tay che mặt, nước mắt trượt qua khẽ tay. Đợi vài năm, chờ y học phát triển, là phải đợi đến khi nào?
Mỗi ngày cô ngốc đều đau như vậy, hắn trơ mắt nhìn không thể giúp được tí nào. Không ai biết, hắn đau khổ bao nhiêu, hơn nữa hắn rất sợ hãi.
Nếu chuyện này cứ tiếp tục, hắn không biết cuối cùng Phồn Tinh sẽ gặp phải chuyện gì.
Chết sao?
Hay là ngày càng đau, sống không bằng chết?
Đợi khi khóc đủ, mới trở về khách sạn.
Phồn Tinh nằm trên giường, chân mày cau chặt, cũng chỉ có lúc ngủ, đau khổ của cô mới có thể giảm đi một chút. Nhưng thời gian ngủ mỗi ngày, cũng không dài.
"Bé ngốc, anh đưa em đi ăn, được không?" Thích Hà đợi Phồn Tinh tỉnh lại hỏi.
Hắn đã hoàn toàn bó tay hết cách rồi, chuyên gia tim mạch đứng đầu trong hay ngoài nước, toàn bộ đều đã gặp qua, đều nói không có cách nào. Nếu lại đến bệnh viện, cũng chỉ vô ích mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cô ngốc thích ăn vặt nhất, hắn mang cô đi ăn, để cô vui vẻ.
Còn đi đến đâu...Đến đâu hay đến đấy. Đây chính là giới hạn chịu đựng cuối cùng của hắn rồi.