Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Editor: Mai Tuyết Vân
Sau khi ăn cơm xong, từ Mộc gia trở về Từ gia, tổ mẫu Lý thị thấy Từ Thụy Khanh trở về, không hài lòng nói: "Cả ngày chỉ biết đến nhà người khác ăn chực, ai không biết còn tưởng nhà ta bạc đãi ngươi! Tám trăm năm còn chưa hết tham ăn, còn biết đường trở về!''
Thái độ của Từ Thụy Khanh vẫn đúng mực, kiềm lại, không tranh cãi.
Một khi phản bác, đó là tội bất hiếu.
Hắn muốn làm một người đọc sách, nhất định không thể gánh tội danh bất hiếu trên lưng.
Cùng lúc đó, phụ tử Tam thúc Từ gia, Từ Tử Hàm vừa bước xuống từ xe bò, trong tay còn cầm quạt học đòi văn nhã, bày ra vẻ nho sinh lên trấn đọc sách.
Lý thị nhanh chóng chạy ra đón, hỏi han ân cần.
“Sao hôm nay lại bất ngờ trở về? Có phải bạc không đủ dùng à?”
Từ Thụy Khanh thấy thế, cúi đầu xuống, không nhìn ra cảm xúc.
Lớn lên trong một hoàn cảnh vô cùng bất công, hắn đã sớm không còn hy vọng gì vào thân thích, tổ phụ tổ mẫu thiên vị, hắn cũng hiểu rõ.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy không cam lòng, chính là Tam thúc và Từ Duệ chỉ là người bình thường.
Dựa vào đâu mà bắt hắn hy sinh tiền đồ của hắn, để cung phụng cho hai kẻ tầm thường?
Quả nhiên phụ tử Tam thúc trở về vì hết bạc.
"Mẫu thân, nho sinh ở thư viện định lên huyện học, cần ít ngân lượng để lo liệu.''
Từ Tử Hàm mặc trường sam của thư viện trên trấn, nhưng nhìn thế nào vẫn là chó đội lốt người. Cũng để khiến Lý thị tự hào, nhi tử của bà ta, ra ngoài đường nhìn một cái đã biết là người đọc sách, khác biệt so với lũ quê mùa kia.
Từ Duệ còn phụ họa thêm: "Vâng ạ, nãi nãi, con và phụ thân đều phải đi. Đến lúc con thi đậu tú tài, sẽ đón người lên trấn sống.''
Nịnh nọt như thế, sao Lý thị lại không đồng ý?
Sống trong thôn, muốn lên thị trấn họp chợ, ngồi xe bò nhanh nhất cũng phải mất một canh giờ.
Muốn lên huyện không phải ai cũng đi được. Ngồi xe bò ít nhất cũng mất hai ba canh giờ mới đến, quanh năm suốt tháng bà ta chưa từng được đi bao giờ.
"Cần bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều lắm, chỉ năm lượng. Con và Duệ Nhi sẽ tiết kiệm, không sao cả.'' Từ Tử Hàm tỏ vẻ nghĩ cho người khác.
Từ Thụy Khanh nhếch môi mỏng.
Nhanh chân trở về phòng.
Chuyện kế tiếp, thậm chí hắn không cần xem cũng biết.
Hắn không nhịn được muốn cười lạnh mà thôi, không nhiều lắm chỉ cần năm lượng, hơn cả chi tiêu một năm của Từ gia bọn họ. Tam thúc và Từ Duệ cầm quạt phe phẩy ra vẻ nho nhã, một lần đã đòi năm lượng.
Từ Thụy Khanh cầm quyển sách giấu dưới gối, dùng bạc cả năm tích góp của hắn, mua về một quyển sách cũ.
Cũng chỉ có một quyển duy nhất.
Đọc sách có thể học được nhiều thứ, đồng thời cũng bình ổn được nỗi lòng.
Tần thị đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nhi tử đang đọc sách, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng.
Nhưng nghĩ đến Từ gia đã có hai người đi học, nhất định không thể chu cấp thêm một người, vì thế nói với Từ Thụy Khanh: "Nhi tử à, chuyện con nói với mẫu thân, phụ mẫu đã bàn bạc rồi."
Từ Thụy Khanh nhìn thấy sắc mặt Tần thị, trong lòng trầm xuống: "Phụ thân nói thế nào?"
"Việc này nhất định không được. Nếu để tổ phụ tổ mẫu biết, sẽ đánh chết con đó! Phụ thân con cũng không đồng ý.''
Hoàn toàn chết tâm.
Hắn biết phụ thân mình tính tình thật thà, vốn sẽ không đồng ý ra riêng.
"Con biết rồi, mẫu thân."
Sau khi Tần thị rời khỏi, bàn tay Từ Thụy Khanh siết chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Trong lòng xuất hiện một cảm giác bất lực, hắn có thể làm gì đây?
Gặp phải gia đình thế này, tổ phụ tổ mẫu không công bằng, một nhà Tam thúc thoải mái bòn rút, phụ mẫu chỉ biết vùi đầu trồng trọt, cũng không biết nghĩ cho tương lai của hắn.
Hắn đọc sách còn có tác dụng gì?
Từ Thụy Khanh không kìm được nhớ đến nữ nhi ngốc nhà thợ săn Mộc.
Nếu hắn muốn thay đổi tình hình hiện nay, mạnh mẽ xông ra tìm lối thoát, chỉ có... Nhưng Mộc Phồn Tinh... Hắn không ghét cô vì cô ngu ngốc, chỉ cảm thấy cô có sức khỏe quá lớn, hơi lo lắng cho tánh mạng của mình.
Nhưng trước mắt cũng không phải lúc để hắn chần chừ, thợ săn Mộc đã lo đến việc mua con rể về.
Nếu hắn còn không hạ quyết tâm, không chừng ngay cả khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, hắn cũng không bắt được!
Ánh mắt Từ Thụy Khanh thay đổi, dần dần trở nên kiên định.
Sau khi ăn cơm xong, từ Mộc gia trở về Từ gia, tổ mẫu Lý thị thấy Từ Thụy Khanh trở về, không hài lòng nói: "Cả ngày chỉ biết đến nhà người khác ăn chực, ai không biết còn tưởng nhà ta bạc đãi ngươi! Tám trăm năm còn chưa hết tham ăn, còn biết đường trở về!''
Thái độ của Từ Thụy Khanh vẫn đúng mực, kiềm lại, không tranh cãi.
Một khi phản bác, đó là tội bất hiếu.
Hắn muốn làm một người đọc sách, nhất định không thể gánh tội danh bất hiếu trên lưng.
Cùng lúc đó, phụ tử Tam thúc Từ gia, Từ Tử Hàm vừa bước xuống từ xe bò, trong tay còn cầm quạt học đòi văn nhã, bày ra vẻ nho sinh lên trấn đọc sách.
Lý thị nhanh chóng chạy ra đón, hỏi han ân cần.
“Sao hôm nay lại bất ngờ trở về? Có phải bạc không đủ dùng à?”
Từ Thụy Khanh thấy thế, cúi đầu xuống, không nhìn ra cảm xúc.
Lớn lên trong một hoàn cảnh vô cùng bất công, hắn đã sớm không còn hy vọng gì vào thân thích, tổ phụ tổ mẫu thiên vị, hắn cũng hiểu rõ.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy không cam lòng, chính là Tam thúc và Từ Duệ chỉ là người bình thường.
Dựa vào đâu mà bắt hắn hy sinh tiền đồ của hắn, để cung phụng cho hai kẻ tầm thường?
Quả nhiên phụ tử Tam thúc trở về vì hết bạc.
"Mẫu thân, nho sinh ở thư viện định lên huyện học, cần ít ngân lượng để lo liệu.''
Từ Tử Hàm mặc trường sam của thư viện trên trấn, nhưng nhìn thế nào vẫn là chó đội lốt người. Cũng để khiến Lý thị tự hào, nhi tử của bà ta, ra ngoài đường nhìn một cái đã biết là người đọc sách, khác biệt so với lũ quê mùa kia.
Từ Duệ còn phụ họa thêm: "Vâng ạ, nãi nãi, con và phụ thân đều phải đi. Đến lúc con thi đậu tú tài, sẽ đón người lên trấn sống.''
Nịnh nọt như thế, sao Lý thị lại không đồng ý?
Sống trong thôn, muốn lên thị trấn họp chợ, ngồi xe bò nhanh nhất cũng phải mất một canh giờ.
Muốn lên huyện không phải ai cũng đi được. Ngồi xe bò ít nhất cũng mất hai ba canh giờ mới đến, quanh năm suốt tháng bà ta chưa từng được đi bao giờ.
"Cần bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều lắm, chỉ năm lượng. Con và Duệ Nhi sẽ tiết kiệm, không sao cả.'' Từ Tử Hàm tỏ vẻ nghĩ cho người khác.
Từ Thụy Khanh nhếch môi mỏng.
Nhanh chân trở về phòng.
Chuyện kế tiếp, thậm chí hắn không cần xem cũng biết.
Hắn không nhịn được muốn cười lạnh mà thôi, không nhiều lắm chỉ cần năm lượng, hơn cả chi tiêu một năm của Từ gia bọn họ. Tam thúc và Từ Duệ cầm quạt phe phẩy ra vẻ nho nhã, một lần đã đòi năm lượng.
Từ Thụy Khanh cầm quyển sách giấu dưới gối, dùng bạc cả năm tích góp của hắn, mua về một quyển sách cũ.
Cũng chỉ có một quyển duy nhất.
Đọc sách có thể học được nhiều thứ, đồng thời cũng bình ổn được nỗi lòng.
Tần thị đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nhi tử đang đọc sách, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng.
Nhưng nghĩ đến Từ gia đã có hai người đi học, nhất định không thể chu cấp thêm một người, vì thế nói với Từ Thụy Khanh: "Nhi tử à, chuyện con nói với mẫu thân, phụ mẫu đã bàn bạc rồi."
Từ Thụy Khanh nhìn thấy sắc mặt Tần thị, trong lòng trầm xuống: "Phụ thân nói thế nào?"
"Việc này nhất định không được. Nếu để tổ phụ tổ mẫu biết, sẽ đánh chết con đó! Phụ thân con cũng không đồng ý.''
Hoàn toàn chết tâm.
Hắn biết phụ thân mình tính tình thật thà, vốn sẽ không đồng ý ra riêng.
"Con biết rồi, mẫu thân."
Sau khi Tần thị rời khỏi, bàn tay Từ Thụy Khanh siết chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Trong lòng xuất hiện một cảm giác bất lực, hắn có thể làm gì đây?
Gặp phải gia đình thế này, tổ phụ tổ mẫu không công bằng, một nhà Tam thúc thoải mái bòn rút, phụ mẫu chỉ biết vùi đầu trồng trọt, cũng không biết nghĩ cho tương lai của hắn.
Hắn đọc sách còn có tác dụng gì?
Từ Thụy Khanh không kìm được nhớ đến nữ nhi ngốc nhà thợ săn Mộc.
Nếu hắn muốn thay đổi tình hình hiện nay, mạnh mẽ xông ra tìm lối thoát, chỉ có... Nhưng Mộc Phồn Tinh... Hắn không ghét cô vì cô ngu ngốc, chỉ cảm thấy cô có sức khỏe quá lớn, hơi lo lắng cho tánh mạng của mình.
Nhưng trước mắt cũng không phải lúc để hắn chần chừ, thợ săn Mộc đã lo đến việc mua con rể về.
Nếu hắn còn không hạ quyết tâm, không chừng ngay cả khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, hắn cũng không bắt được!
Ánh mắt Từ Thụy Khanh thay đổi, dần dần trở nên kiên định.