Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Lý Nguyên Thanh là người hôm trước ở cùng Đào Dã nằm điều hòa một đêm, đến bây giờ bị cảm mạo, bọc chăn ở khách sạn ngủ. Vốn dĩ hoạt động hôm nay anh ấy cũng phải đi, nhưng vì cả người choáng váng nên đành thôi.
Anh ấy mơ mơ màng màng bọc thảm từ phòng đi ra, thấy Đào Dã ngồi trên sô pha bôi thuốc lên tay, tỉnh táo một chút: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Tay cậu bị thương!"
"Không có việc gì, chỉ bị sưng đỏ thôi." Tay áo sơmi của anh xắn cao, áo vest vắt trên sô pha sau lưng, cầm tăm bông khử trùng lòng bàn tay.
"Cậu điên rồi à?" Lý Nguyên Thanh bị cảm mạo, nói chuyện còn mang theo giọng mũi dày đặc: "Ngày mai cậu còn phải thi đấu, cậu cho rằng tôi đến đây để làm gì? Tay cậu thế này thì phải làm thế nào? Bọn họ cũng chẳng đáng tin cậy gì cả, cậu không nên đi cùng với cái người nước ngoài gì gì đó kia."
"Chuyện này với chuyện theo chân bọn họ không có liên quan gì cả."
"Thế có liên quan đến ai? Buổi chiều cậu đừng có đi nữa nếu không huấn luyện viên biết cũng mắng tôi. Thiếu chút nữa là làm cậu bị cảm, lại thiếu chút nữa làm tay cậu bị thương, tôi không đảm đương nổi." Lý Nguyên Thanh sợ lại lây bệnh cảm cho anh, không dám đứng quá gần anh.
Đào Dã thu dọn lại, nếu không phải là còn thi đấu thì ngay cả thuốc anh cũng không bôi. Anh xách áo khoác lên chuẩn bị đứng dậy, bị Lý Nguyên Thanh ngăn cản đường đi: "Cậu làm gì? Buổi chiều còn đi? Không phải nói chỉ đi nửa ngày thôi sao? Đây là trọng tài mà tôi có quen biết, không cần cậu đi cùng. Chờ lát nữa nói với Lý ca một chút là được, đừng biến tôi thành là kẻ ngốc."
Đào Dã đứng dậy, liếc mắt nhìn Lý Nguyên Thanh một cái, anh ấy ngại ngùng mà bước sang một bên.
Diệp Đằng ngồi trên sô pha ở đại sảnh chờ. Buổi sáng đi quá lâu, cảm thấy đi giày xăng-đan mắt cá chân vẫn đau, có chút khó chịu, tùy tay xoa xoa.
Đào Dã đi xuống dưới, đưa cho cô bình nước khoáng: "Cái việc này phải làm mấy ngày?"
"Còn có ba ngày nữa." Diệp Đằng nhận chai nước, khách khí mà nói câu cảm ơn với anh.
"Buổi tối mấy ngày nay khi kết thúc nhớ về trường sớm một chút."
"Vâng." Diệp Đằng nhấp một ngụm nước đá lạnh căm căm: "Anh giống y chang bố của em."
"..."
Lúc Lý ca với James quay lại, hai người bọn họ đều yên lặng ngồi trên sô pha chơi điện thoại, nghe thấy động tĩnh, Diệp Đằng vội nhét điện thoại vào cặp xách sau lưng, đứng lên.
Lúc đi không chú ý, cặp xách vẫn chưa khóa. Cô cảm giác phía sau có người kéo giúp cô, liếc mắt một cái, quay lại thấy Đào Dã thuận tay giúp cô khóa lại cẩn thận.
Diệp Đằng lúc này mới nhớ ra sáng nay lúc ra khỏi cửa có nhét một gói băng vệ sinh vào trong cặp, anh tám phần là thấy mới giúp cô kéo lên...
Vì sao mỗi lần gặp được anh ông trời đều sẽ tình cờ khiến cô làm chuyện mất mặt thế? Cô cảm giác có khả năng trên người Đào Dã mang theo buff cái gì đó.
"Lên xe." Đào Dã thấy cô một lúc lâu không nhúc nhích, tai hình như đỏ lên, tốt bụng mà nhắc nhở cô.
"..." Diệp Đằng ngoan ngoãn ngồi lên hàng ghế sau, Đào Dã thuận thế ngồi cạnh cô.
"Tiểu Đằng này, buổi chiều James muốn đi thăm bạn bè, có khả năng hôm nay chúng ta sẽ kết thúc tương đối sớm. Em có việc gì không, Lý ca mời em đi ăn một bữa cơm, Đào tiên sinh nếu rảnh thì đi cùng."
"Được ạ, cảm ơn Lý ca. Vẫn là để em mời anh đi, mấy ngày nay cũng khiến anh phiền toái không ít." Diệp Đằng mỉm cười. Lý ca là người phụ trách tiếp đãi James, từ ngày đầu tiên đã đối xử với Diệp Đằng rất tốt, trong lòng cô cũng rất cảm kích.
"Khách khí cái gì chứ, mấy cô gái các em ra ngoài làm việc bán thời gian, đều không có kinh nghiệm, cũng giống như em gái của anh thôi."
Đào Dã làm như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, bắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Đằng với Lý ca hàn huyên hai ba câu, cùng James nói mấy nhà hàng nổi tiếng ở thành phố S, ông ấy nói buổi chiều muốn cùng với đám bạn của cô đi ăn cơm.
Diệp Đằng nhìn thoáng qua Đào Dã bên cạnh, anh cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên ngẩng đầu. Lại bị anh bắt gặp, Diệp Đằng thuận thế chuyển ánh mắt chuyển qua chỗ để nước khoáng, giả ờ tìm nước: "Hôm nay thật nóng."
Cô duỗi tay, sờ soạng không thấy, nước khoáng đã bị anh cầm đi.
"Em bị mất trí nhớ hay là ném đầu óc đi đâu rồi?" Giọng của anh rất thấp, phía trước James bật nhạc, Diệp Đằng cơ hồ không nghe rõ anh nói cái gì.
"Em làm sao?" Sao đến uống nước cũng không cho uống là sao?
"Đợi một chút, bên kia có nước ấm."
"...."
Quả nhiên là anh thấy....
Diệp Đằng cũng không kiên trì, trong đầu chợt lóe lên nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua: Anh thế mà cũng biết khi dì cả tới thì không thể uống lạnh? Nói không chừng anh có bạn gái... cẩu nam nhân... Nam nhân đúng là thứ không có gì tốt!
Diệp Đằng vốn dĩ không có ý định nhắc lại chuyện bữa ăn, không nghĩ sau khi kết thúc chuyện anh thật sự muốn mời cô ăn cơm.
"Đào tiên sinh ngày mai còn có thi đấu đúng không? Nếu không có việc gì vội thì đi ăn một bữa cơm với chúng tôi được không?"
Diệp Đằng không rõ hành trình của anh lắm, chỉ là nghe nói có thi đấu, cụ thể là ngày nào thì đúng là cô không biết, giương mắt có chút mê mang nhìn anh.
"Được." Đào Dã gật đầu, cất điện thoại vào túi quần, trên màn hình điện thoại lúc nãy là tin nhắn hơn mười dấu chấm than của Lý Nguyên Thanh: "Không vội."
Diệp Đằng cảm thấy chiều nay anh có điểm kỳ quái nhưng là không nói được là không đúng chỗ nào, cô không có chú ý tới sắc mặt của Lý ca có điểm không tốt.
Đến nhà hàng, Đào Dã ngồi xuống trước, Lý ca đặc biệt ga lăng chỉ vào vị trí phía trong: "Tiểu Đằng, em ngồi vào bên trong đi, để anh ngồi phía ngoài."
Đào Dã nhìn thoáng qua chỗ phía trong ngồi quá gần điều hòa: "Gió quá lớn, ngồi bên cạnh tôi."
Không phải là câu nghi vấn, cũng không có khách khí, là mệnh lệnh. Nhìn lại Lý ca, cô hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi, thấy ở trên mặt anh ấy có một tia cười lạnh, sau đó ngồi thẳng ở vị trí bên ngoài.
Diệp Đằng đành phải ngồi ở bên cạnh Đào Dã.
"Đào tiên sinh, anh với tiểu Đằng trước kia có quen biết đúng không?"
Đào Dã: "Có quen."
Diệp Đằng: "Không quen biết."
"Tôi là bạn trai cũ của cô ấy."
Lý ca không dự đoán được đáp án sẽ là như vậy, tay cầm thực đơn cứng đờ, trên mặt xấu hổ mà cười: "Ha ha ha ha ha, hóa ra là như vậy...."
Diệp Đằng cũng không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, cảm giác cằm như muốn rớt xuống, e ngại có Lý ca ở đây, cô cười ha ha vài tiếng, cũng không giải thích thêm.
Đây có thể là bữa cơm xấu hổ nhất mà từ trước tới nay Diệp Đằng đã từng ăn qua, xấu hổ đến mức lúc gắp đồ ăn đối mặt nhau cũng không biết nói gì. Ăn xong cảm giác mình đã tiêu tốn một lượng lớn dưỡng khí, thật sự là làm khó người ta hô hấp.
"À... Anh đi trước, ngày mai vẫn dựa theo thời gian cũ lại đến." Lý ca nhìn Đào Dã, lại nhìn thoáng qua Diệp Đằng, trên mặt không nói lên cảm xúc gì.
Diệp Đằng thấy mình cười giả tạo đến mức cứng cả mặt lại, chờ Lý ca đi, quay đầu chất vấn anh: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì!"
"Nhớ lại tôi là ai rồi à?"
Lại lại lại câu song song nhược chuyết* này? Có phải anh không có chuyện gì chấp niệm đúng không?
*Song song nhược chuyết: là một ngôn ngữ mạng. Biểu hiện thứ gì đó lại xuất hiện lần nữa hay là một sự kiện lại phát sinh lần thứ hai.
"Không nhớ rõ!" Diệp Đằng bực mình. Anh không giống với trước kia. Đào Dã trong trí nhớ sẽ trêu chọc cô, nhưng sẽ không cố tình làm khó dễ, anh sẽ luôn bao dung cô.
"Còn ngốc như vậy? Không thấy được người đàn ông đó không có ý tốt với em à?" Đào Dã nhìn tiểu cô nương trước mặt. Lại thấy buồn cười khi mình nhọc lòng vì cô, rõ ràng biết cô sẽ không đi ăn với người họ Lý nhưng vẫn không yên lòng, dứt khoát làm anh ấy hết hy vọng.
"Anh nói Lý ca?" Lực chú ý của Diệp Đằng căn bản ở trên người anh, người có tâm tư mà để ý Lý ca. Cô nhớ Đào Dã có nhắc nhở cô về nhà sớm một chút, có lẽ cô cũng không đáp ứng đi ăn cơm với Lý ca, anh cũng sẽ không làm chuyện vừa rồi.
"Một người đàn ông bình thường sẽ không vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với một người con gái."
"Vậy còn anh? Hiện tại anh đang làm gì? Chiếu cố, lễ phép với bạn gái cũ? Hay là đồng tình với một nữ sinh viên xa lạ? Không phải anh cũng là đàn ông à?"
Đào Dã nhìn cô nhanh mồm dẻo miệng, như là quay về ba năm trước đây. Hiện tại cô trổ mã ngày càng xinh đẹp, đích xác không thể đối đãi giống như trước, tùy ý nói đùa cũng phải chú ý chừng mực. Cô nói không sai, anh cũng là đàn ông.
"Tôi không giống." Đào Dã với cô là không có biện pháp. Nhưng bởi vì việc của bố Diệp Đằng năm đó, nội tâm áy náy làm anh không thể ngồi yên không nhìn đến chuyện của Diệp Đằng. Cho dù không có liên quan gì đến cô trong ba năm kia, anh cũng sẽ thường hỏi Cố Dật Trần tình huống của cô. Nghe thấy cô thi đại học tốt cũng vì cô mà vui vẻ, nghe thấy cô bị bệnh cũng sẽ lo lắng, giống như thành một loại thói quen.
Giống như là ở trong nhà trồng một chậu cây, mặc kệ đi đến nơi đâu vẫn có vướng bận. Vụ tai nạn xe cộ kia đem bọn họ ở bên nhau, tách cũng tách không rời.
"Em trở về trường." Diệp Đằng rũ đầu, thấy chính mình thất thố. Cô vốn dĩ không nghĩ như vậy, nhưng cô nhịn không được, phải cách xa anh một chút. Diệp Đằng xoay người đi, đi chưa được mấy bước thì gót giày đạp vào nắp giếng. Cô buồn bực mà nhấc gót, giày xăng-đan từ trên chân rớt xuống, mắc ở nắp giếng sống chết không nhúc nhích.
Cô thấy mình sắp nổ tung rồi, sao chuyện này lại cố tình xảy ra lúc này...
Cô dùng sức rút lên, gót giày rơi ra, ngã ngồi ở ven đường, quả thực không thể tuyệt vọng hơn.
Đột nhiên lại muốn khóc. Đào Dã không ở bên trong ba năm, cô một lần cũng không khóc, vừa thấy anh thì nhịn không được, giống như có ma chú gì đó, anh chính là ngưỡng cửa mà trong cuộc đời cô không thể vượt qua.
Một bàn tay duỗi đến trước mặt cô, cô giận dỗi không nhúc nhích.
Đào Dã ngồi xổm xuống, kiên nhẫn mà nhìn cô: "Vẫn là tính tình trẻ con, lợi hại như vậy, cũng sẽ chẳng chiếu cố chính mình."
Diệp Đằng mang theo tiếng khóc nức nở, giọng nói ủy khuất lại mềm mại: "Cái kia cũng không quan hệ gì với bạn trai cũ."
Đào Dã bị bộ dáng đúng lý hợp tình của đứa trẻ này chọc cười: "Trẹo chân? Muốn tôi cõng em không?"
"Không cần."
Đào Dã bất chấp, mặc kệ người xung quanh có nhận ra anh không, vươn ngón trỏ: "Muốn tôi bế lên à?"
"Không cần bạn trai cũ bố thí." Diệp Đằng nhìn ngón tay của anh, định tự mình đứng lên, kết quả không nghĩ mắt cá chân bị trật, đau đến không động đậy được.
Diệp Đằng nhìn người trước mặt cười đứng lên, đe dọa mà tùy tay sửa sang nút thắt của tây trang: "Vậy em là định làm nũng, để anh ôm?"
"..."
Anh ấy mơ mơ màng màng bọc thảm từ phòng đi ra, thấy Đào Dã ngồi trên sô pha bôi thuốc lên tay, tỉnh táo một chút: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Tay cậu bị thương!"
"Không có việc gì, chỉ bị sưng đỏ thôi." Tay áo sơmi của anh xắn cao, áo vest vắt trên sô pha sau lưng, cầm tăm bông khử trùng lòng bàn tay.
"Cậu điên rồi à?" Lý Nguyên Thanh bị cảm mạo, nói chuyện còn mang theo giọng mũi dày đặc: "Ngày mai cậu còn phải thi đấu, cậu cho rằng tôi đến đây để làm gì? Tay cậu thế này thì phải làm thế nào? Bọn họ cũng chẳng đáng tin cậy gì cả, cậu không nên đi cùng với cái người nước ngoài gì gì đó kia."
"Chuyện này với chuyện theo chân bọn họ không có liên quan gì cả."
"Thế có liên quan đến ai? Buổi chiều cậu đừng có đi nữa nếu không huấn luyện viên biết cũng mắng tôi. Thiếu chút nữa là làm cậu bị cảm, lại thiếu chút nữa làm tay cậu bị thương, tôi không đảm đương nổi." Lý Nguyên Thanh sợ lại lây bệnh cảm cho anh, không dám đứng quá gần anh.
Đào Dã thu dọn lại, nếu không phải là còn thi đấu thì ngay cả thuốc anh cũng không bôi. Anh xách áo khoác lên chuẩn bị đứng dậy, bị Lý Nguyên Thanh ngăn cản đường đi: "Cậu làm gì? Buổi chiều còn đi? Không phải nói chỉ đi nửa ngày thôi sao? Đây là trọng tài mà tôi có quen biết, không cần cậu đi cùng. Chờ lát nữa nói với Lý ca một chút là được, đừng biến tôi thành là kẻ ngốc."
Đào Dã đứng dậy, liếc mắt nhìn Lý Nguyên Thanh một cái, anh ấy ngại ngùng mà bước sang một bên.
Diệp Đằng ngồi trên sô pha ở đại sảnh chờ. Buổi sáng đi quá lâu, cảm thấy đi giày xăng-đan mắt cá chân vẫn đau, có chút khó chịu, tùy tay xoa xoa.
Đào Dã đi xuống dưới, đưa cho cô bình nước khoáng: "Cái việc này phải làm mấy ngày?"
"Còn có ba ngày nữa." Diệp Đằng nhận chai nước, khách khí mà nói câu cảm ơn với anh.
"Buổi tối mấy ngày nay khi kết thúc nhớ về trường sớm một chút."
"Vâng." Diệp Đằng nhấp một ngụm nước đá lạnh căm căm: "Anh giống y chang bố của em."
"..."
Lúc Lý ca với James quay lại, hai người bọn họ đều yên lặng ngồi trên sô pha chơi điện thoại, nghe thấy động tĩnh, Diệp Đằng vội nhét điện thoại vào cặp xách sau lưng, đứng lên.
Lúc đi không chú ý, cặp xách vẫn chưa khóa. Cô cảm giác phía sau có người kéo giúp cô, liếc mắt một cái, quay lại thấy Đào Dã thuận tay giúp cô khóa lại cẩn thận.
Diệp Đằng lúc này mới nhớ ra sáng nay lúc ra khỏi cửa có nhét một gói băng vệ sinh vào trong cặp, anh tám phần là thấy mới giúp cô kéo lên...
Vì sao mỗi lần gặp được anh ông trời đều sẽ tình cờ khiến cô làm chuyện mất mặt thế? Cô cảm giác có khả năng trên người Đào Dã mang theo buff cái gì đó.
"Lên xe." Đào Dã thấy cô một lúc lâu không nhúc nhích, tai hình như đỏ lên, tốt bụng mà nhắc nhở cô.
"..." Diệp Đằng ngoan ngoãn ngồi lên hàng ghế sau, Đào Dã thuận thế ngồi cạnh cô.
"Tiểu Đằng này, buổi chiều James muốn đi thăm bạn bè, có khả năng hôm nay chúng ta sẽ kết thúc tương đối sớm. Em có việc gì không, Lý ca mời em đi ăn một bữa cơm, Đào tiên sinh nếu rảnh thì đi cùng."
"Được ạ, cảm ơn Lý ca. Vẫn là để em mời anh đi, mấy ngày nay cũng khiến anh phiền toái không ít." Diệp Đằng mỉm cười. Lý ca là người phụ trách tiếp đãi James, từ ngày đầu tiên đã đối xử với Diệp Đằng rất tốt, trong lòng cô cũng rất cảm kích.
"Khách khí cái gì chứ, mấy cô gái các em ra ngoài làm việc bán thời gian, đều không có kinh nghiệm, cũng giống như em gái của anh thôi."
Đào Dã làm như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, bắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Đằng với Lý ca hàn huyên hai ba câu, cùng James nói mấy nhà hàng nổi tiếng ở thành phố S, ông ấy nói buổi chiều muốn cùng với đám bạn của cô đi ăn cơm.
Diệp Đằng nhìn thoáng qua Đào Dã bên cạnh, anh cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên ngẩng đầu. Lại bị anh bắt gặp, Diệp Đằng thuận thế chuyển ánh mắt chuyển qua chỗ để nước khoáng, giả ờ tìm nước: "Hôm nay thật nóng."
Cô duỗi tay, sờ soạng không thấy, nước khoáng đã bị anh cầm đi.
"Em bị mất trí nhớ hay là ném đầu óc đi đâu rồi?" Giọng của anh rất thấp, phía trước James bật nhạc, Diệp Đằng cơ hồ không nghe rõ anh nói cái gì.
"Em làm sao?" Sao đến uống nước cũng không cho uống là sao?
"Đợi một chút, bên kia có nước ấm."
"...."
Quả nhiên là anh thấy....
Diệp Đằng cũng không kiên trì, trong đầu chợt lóe lên nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua: Anh thế mà cũng biết khi dì cả tới thì không thể uống lạnh? Nói không chừng anh có bạn gái... cẩu nam nhân... Nam nhân đúng là thứ không có gì tốt!
Diệp Đằng vốn dĩ không có ý định nhắc lại chuyện bữa ăn, không nghĩ sau khi kết thúc chuyện anh thật sự muốn mời cô ăn cơm.
"Đào tiên sinh ngày mai còn có thi đấu đúng không? Nếu không có việc gì vội thì đi ăn một bữa cơm với chúng tôi được không?"
Diệp Đằng không rõ hành trình của anh lắm, chỉ là nghe nói có thi đấu, cụ thể là ngày nào thì đúng là cô không biết, giương mắt có chút mê mang nhìn anh.
"Được." Đào Dã gật đầu, cất điện thoại vào túi quần, trên màn hình điện thoại lúc nãy là tin nhắn hơn mười dấu chấm than của Lý Nguyên Thanh: "Không vội."
Diệp Đằng cảm thấy chiều nay anh có điểm kỳ quái nhưng là không nói được là không đúng chỗ nào, cô không có chú ý tới sắc mặt của Lý ca có điểm không tốt.
Đến nhà hàng, Đào Dã ngồi xuống trước, Lý ca đặc biệt ga lăng chỉ vào vị trí phía trong: "Tiểu Đằng, em ngồi vào bên trong đi, để anh ngồi phía ngoài."
Đào Dã nhìn thoáng qua chỗ phía trong ngồi quá gần điều hòa: "Gió quá lớn, ngồi bên cạnh tôi."
Không phải là câu nghi vấn, cũng không có khách khí, là mệnh lệnh. Nhìn lại Lý ca, cô hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi, thấy ở trên mặt anh ấy có một tia cười lạnh, sau đó ngồi thẳng ở vị trí bên ngoài.
Diệp Đằng đành phải ngồi ở bên cạnh Đào Dã.
"Đào tiên sinh, anh với tiểu Đằng trước kia có quen biết đúng không?"
Đào Dã: "Có quen."
Diệp Đằng: "Không quen biết."
"Tôi là bạn trai cũ của cô ấy."
Lý ca không dự đoán được đáp án sẽ là như vậy, tay cầm thực đơn cứng đờ, trên mặt xấu hổ mà cười: "Ha ha ha ha ha, hóa ra là như vậy...."
Diệp Đằng cũng không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, cảm giác cằm như muốn rớt xuống, e ngại có Lý ca ở đây, cô cười ha ha vài tiếng, cũng không giải thích thêm.
Đây có thể là bữa cơm xấu hổ nhất mà từ trước tới nay Diệp Đằng đã từng ăn qua, xấu hổ đến mức lúc gắp đồ ăn đối mặt nhau cũng không biết nói gì. Ăn xong cảm giác mình đã tiêu tốn một lượng lớn dưỡng khí, thật sự là làm khó người ta hô hấp.
"À... Anh đi trước, ngày mai vẫn dựa theo thời gian cũ lại đến." Lý ca nhìn Đào Dã, lại nhìn thoáng qua Diệp Đằng, trên mặt không nói lên cảm xúc gì.
Diệp Đằng thấy mình cười giả tạo đến mức cứng cả mặt lại, chờ Lý ca đi, quay đầu chất vấn anh: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì!"
"Nhớ lại tôi là ai rồi à?"
Lại lại lại câu song song nhược chuyết* này? Có phải anh không có chuyện gì chấp niệm đúng không?
*Song song nhược chuyết: là một ngôn ngữ mạng. Biểu hiện thứ gì đó lại xuất hiện lần nữa hay là một sự kiện lại phát sinh lần thứ hai.
"Không nhớ rõ!" Diệp Đằng bực mình. Anh không giống với trước kia. Đào Dã trong trí nhớ sẽ trêu chọc cô, nhưng sẽ không cố tình làm khó dễ, anh sẽ luôn bao dung cô.
"Còn ngốc như vậy? Không thấy được người đàn ông đó không có ý tốt với em à?" Đào Dã nhìn tiểu cô nương trước mặt. Lại thấy buồn cười khi mình nhọc lòng vì cô, rõ ràng biết cô sẽ không đi ăn với người họ Lý nhưng vẫn không yên lòng, dứt khoát làm anh ấy hết hy vọng.
"Anh nói Lý ca?" Lực chú ý của Diệp Đằng căn bản ở trên người anh, người có tâm tư mà để ý Lý ca. Cô nhớ Đào Dã có nhắc nhở cô về nhà sớm một chút, có lẽ cô cũng không đáp ứng đi ăn cơm với Lý ca, anh cũng sẽ không làm chuyện vừa rồi.
"Một người đàn ông bình thường sẽ không vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với một người con gái."
"Vậy còn anh? Hiện tại anh đang làm gì? Chiếu cố, lễ phép với bạn gái cũ? Hay là đồng tình với một nữ sinh viên xa lạ? Không phải anh cũng là đàn ông à?"
Đào Dã nhìn cô nhanh mồm dẻo miệng, như là quay về ba năm trước đây. Hiện tại cô trổ mã ngày càng xinh đẹp, đích xác không thể đối đãi giống như trước, tùy ý nói đùa cũng phải chú ý chừng mực. Cô nói không sai, anh cũng là đàn ông.
"Tôi không giống." Đào Dã với cô là không có biện pháp. Nhưng bởi vì việc của bố Diệp Đằng năm đó, nội tâm áy náy làm anh không thể ngồi yên không nhìn đến chuyện của Diệp Đằng. Cho dù không có liên quan gì đến cô trong ba năm kia, anh cũng sẽ thường hỏi Cố Dật Trần tình huống của cô. Nghe thấy cô thi đại học tốt cũng vì cô mà vui vẻ, nghe thấy cô bị bệnh cũng sẽ lo lắng, giống như thành một loại thói quen.
Giống như là ở trong nhà trồng một chậu cây, mặc kệ đi đến nơi đâu vẫn có vướng bận. Vụ tai nạn xe cộ kia đem bọn họ ở bên nhau, tách cũng tách không rời.
"Em trở về trường." Diệp Đằng rũ đầu, thấy chính mình thất thố. Cô vốn dĩ không nghĩ như vậy, nhưng cô nhịn không được, phải cách xa anh một chút. Diệp Đằng xoay người đi, đi chưa được mấy bước thì gót giày đạp vào nắp giếng. Cô buồn bực mà nhấc gót, giày xăng-đan từ trên chân rớt xuống, mắc ở nắp giếng sống chết không nhúc nhích.
Cô thấy mình sắp nổ tung rồi, sao chuyện này lại cố tình xảy ra lúc này...
Cô dùng sức rút lên, gót giày rơi ra, ngã ngồi ở ven đường, quả thực không thể tuyệt vọng hơn.
Đột nhiên lại muốn khóc. Đào Dã không ở bên trong ba năm, cô một lần cũng không khóc, vừa thấy anh thì nhịn không được, giống như có ma chú gì đó, anh chính là ngưỡng cửa mà trong cuộc đời cô không thể vượt qua.
Một bàn tay duỗi đến trước mặt cô, cô giận dỗi không nhúc nhích.
Đào Dã ngồi xổm xuống, kiên nhẫn mà nhìn cô: "Vẫn là tính tình trẻ con, lợi hại như vậy, cũng sẽ chẳng chiếu cố chính mình."
Diệp Đằng mang theo tiếng khóc nức nở, giọng nói ủy khuất lại mềm mại: "Cái kia cũng không quan hệ gì với bạn trai cũ."
Đào Dã bị bộ dáng đúng lý hợp tình của đứa trẻ này chọc cười: "Trẹo chân? Muốn tôi cõng em không?"
"Không cần."
Đào Dã bất chấp, mặc kệ người xung quanh có nhận ra anh không, vươn ngón trỏ: "Muốn tôi bế lên à?"
"Không cần bạn trai cũ bố thí." Diệp Đằng nhìn ngón tay của anh, định tự mình đứng lên, kết quả không nghĩ mắt cá chân bị trật, đau đến không động đậy được.
Diệp Đằng nhìn người trước mặt cười đứng lên, đe dọa mà tùy tay sửa sang nút thắt của tây trang: "Vậy em là định làm nũng, để anh ôm?"
"..."