Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Từ cửa đi vào đập vào mắt là một mớ hỗn độn, may mắn là bị cháy không quá nghiêm trọng nếu không ngay cả tầng trên cũng không thoát nạn.
Ngọn lửa bắt đầu từ phòng ngủ lan ra, từ chân tường hướng lên trên đen thui. Bức tường bị cháy cảm giác như một bức tranh trừu tượng.
Phòng khách cũng bị ảnh hưởng. Bởi vì muốn sửa lại nên rất nhiều đồ đạc phải bỏ đi, anh đều đóng gói cẩn thận, đặt chúng gọn gàng, hộp nào ra hộp nấy.
Tổng thể phòng ngủ của Đào Dã là màu xám nhạt, còn bây giờ là màu đen và màu xám. Nhưng phẩm vị của anh cũng không tồi, từ đồ vật có thể nhìn ra, cửa tủ quần áo bị cháy hỏng, bên trong treo vài cái áo thun với áo sơ mi may mắn còn sót lại có vẻ phá lệ mà thưa thớt.
"Chỉ có mấy cái hộp này thôi đúng không?" Dì Lưu nhìn mấy cái hộp trên mặt đất, lấy tay đẩy đẩy: "Không nặng mấy, tiểu Sơ con bê đi."
Lâm Sơ gầy gò lại mỏng manh, nhìn là biết bình thường không chịu tập thể dục, cũng may cái hộp không nặng, cậu ta dang ôm lấy, Lâm Mạt cùng dì Lưu bê một cái hộp khác, đi đằng sau.
Diệp Đằng xoay người muốn lấy hộp khác bị Phùng Thiên lấy trước: "Đưa cho tôi, nhìn cậu như thể chưa ăn cơm vậy, vừa rồi cũng không biết ai ăn nhiều như vậy."
Diệp Đằng liếc mắt nhìn Đào Dã bên cạnh, bực mình mà trừng mắt với Phùng Thiên: "Tôi ăn nhiều lúc nào? Cậu đừng có nói bậy."
Phùng Thiên bĩu môi, lúc đi qua còn cố ý đụng vào cô, Diệp Đằng theo phản xạ lui về phía sau, thiếu chút nữa là ngã.
"Có bệnh!"
Còn lại một hộp nặng nhất, Đào Dã để ở trong phòng, Diệp Đằng cùng Phùng Thiên đùa giỡn một lúc, anh đi ra, Diệp Đằng nhìn sàn nhà trống trơn: "Tôi phải bê cái gì? Để tôi giúp?"
Đào Dã thu hai tay lại, dễ dàng nâng một cái hộp, lấy từ trong đấy ra một quyển sách đưa cho cô.
Đào Dã thấy cô bất động nửa ngày: "Không phải muốn giúp tôi sao?"
"Một quyển sách?"
"Mấy năm trước tôi đi Li Băng*, tổng thống của họ tặng cho tôi kỷ niệm, bên trong còn có chữ kí của ông ấy, rất quý giá."
*Tên đầy đủ là cộng hòa Liban là một quốc gia nhỏ tại vùng. Liban có nhiều núi, nằm cạnh bờ biển đông của. Nó giáp với về phía bắc và Đông, và về phía nam, có bờ biển hẹp dọc theo ranh giới Tây. có màu xanh trên nền trắng, và hai đường sọc đỏ có một phần tư.
"Tổng thống!?" Nháy mắt Diệp Đằng cảm thấy anh thật thần kì: "Anh đi Li Băng làm gì thế?"
"Đi thi đấu lúc còn học đại học." Đào Dã nhìn cô, cười nhàn nhạt: "Cho nên phải cầm giúp tôi thật cẩn thận."
"Là vinh hạnh của tôi." Vẻ mặt của Diệp Đằng trang trọng, cảm thấy trọng trách thật nặng nề, tiếp nhận quyển văn xuôi bằng tiếng Anh. Thoạt nhìn có chút cổ, trang giấy màu vàng, có cảm giác hơi tang thương, mỗi một chữ đều lộ ra vẻ cao quý...
Đến khi cô giở đến bìa sau, tên công ty xuất bản là: Công ty TNHH xuất bản Ningxin Thượng Hải.
"Này!" Diệp Đằng nhìn bóng dáng lười nhác của người nọ, có thể tưởng tượng ra nụ cười của anh. Tức thật, lại bị anh chơi!
Diệp Đằng đuổi theo, lúc ra đến phòng khách, ánh mắt dừng trên nóc tủ lạnh, có chậu cây màu cô tặng, lúc này nó làm căn phòng thêm vẻ sinh đêm.
Nỗi buồn bực của cô vơi đi một nửa, không thể che dấu được ý cười ngọt ngào, chính cô cũng không phát hiện ra, đuổi theo anh: "Anh không thể có một câu nói thật à?"
"Sao lại không có?" Đào dã dừng chân một chút, nghiền ngẫm nhìn cô: "Tôi thật sự đã đi qua Li Băng."
"..." Thật đúng là có nói thật một câu.
- --------------------------
Cuối tuần
Ban đầu cô có hẹn với Cố Dật Trần sẽ chụp ảnh. Phương Thục Trân vẫn như trước đưa Diệp Đằng đến nhà của dì Lưu, cô vừa xuống xe đã thấy bóng dáng cao ráo của Phùng Thiên.
"Sao cậu lại ở đây?" Diệp Đằng không thể che dấu biểu cảm chán ghét, nhìn về phía Lâm Mạt.
Lâm Mạt lui về phía sau hai bước: "Tớ không có ý phản bội, cậu ta một hai hỏi..."
"Anh Dã cũng đồng ý, còn nói đưa chúng ta đi ăn BBQ đúng không, Lâm học bá?" Phùng Thiên khoác vai Lâm Sơ, bị cậu ta tránh, lảo đảo suýt ngã.
Diệp Đằng thấy bộ dáng chật vật của Phùng Thiên bật cười: "Anh Dã? Cậu có biết là ai không?"
"Sao lại không biết? Anh Dã còn nói sẽ dạy tôi taekwondo."
Diệp Đằng nhìn thoáng qua dì Lưu còn đang nói chuyện với Phương Thục Trân. Cô kéo kéo khóe miệng: "Cậu tin anh ta? Tôi cũng sẽ dạy cậu tán thủ."
"Cậu? Lần trước không phải là tôi nhường cậu à?" Phùng Thiên nhìn cô: "Tóc xoăn nhỏ!"
"Có bệnh!"
Bọn họ lên xe, lúc này có thêm Phùng Thiên, trong xe ngồi không đủ, Lâm Sơ chủ động từ bỏ mà đi học bổ túc.
Phùng Thiên ngồi ở ghế lái phụ, nói vô cùng nhiều, nói chuyện phiếm với Đào Dã suốt lúc đi.
"Không bằng để Lâm Sơ đi, ít ra cậu ta cũng không nói nhiều thế này." Diệp Đằng bất mãn nói.
Lâm Mạt không dám lên tiếng phụ họa, nếu nói xấu Lâm Sơ cô chính là người biết nhiều nhất nhưng nếu nói Phùng Thiên thì lá gan của cô chưa lớn đến vậy.
"Anh, hiện tại anh đang ở đâu thế? Bao giờ nhà anh sửa xong?"
Anh? Diệp Đằng yên lặng liếc Phùng Thiên một cái.
"Tạm thời đang ở nhà bạn."
Lần trước Cố Dật Trần cũng thêm WeChat của cô nên cô biết hiện tại anh đang ở studio của Cố Dật Trần.
Sau khi chụp ảnh xong thì mới bắt đầu chuyện chính. Đào Dã mời mọi người ăn BBQ, tìm một quán, gọi ship về, ăn ở sân sau nhà anh. Khi đến về đến nơi đã có một nhóm người đến trước bao gồm cả mấy nhân viên ở studio của Cố Dật Trần.
"Ăn thoải mái đi, anh Đào Dã của mọi người có rất nhiều tiền." Cố Dật Trần gọi đến một thùng đồ uống, hào sảng mời mọi người như người bỏ tiền ra là anh ta vậy.
Mọi thứ đều có sẵn, việc nướng bị người lớn tranh giành, Phùng Thiên cũng đi theo trợ giúp, chỉ còn lại hai cô gái ngồi nói chuyện.
Diệp Đằng ngồi trên một băng ghế nhỏ, ngậm kẹo mút trong miệng nên một bên má hơi phồng lên. Ánh mặt trời hơi gắt, cô híp mắt nhìn Đào Dã đứng cách đó không xa.
Nhất cử nhất động của anh đều lộ ra vẻ thanh thản, hình như việc gì anh cũng làm thành thạo nhưng anh cũng là người trong miệng Lâm Mạt kể, bóp cổ của người khác, đỏ mắt nói muốn giết người đó...
Anh tựa như một đề toán không giải được.
Diệp Đằng thất thần, nghe phía sau có người bước tới, hóa ra là Lâm Mạt: "Cậu chụp cái gì thế?"
"Cho cậu xem này." Lâm Mạt chạy tới ngồi cạnh Diệp Đằng.
Trong điện thoại, trời xanh mây trắng trông thật đẹp, còn có mấy bức chụp biểu cảm kì quái của Phùng Thiên, Diệp Đằng bật cười: "Tớ phát hiện người này nhìn như đang tấu hài í."
"Còn có cái này." Lâm Mạt tìm tấm ảnh cô ấy vừa chụp, cô ấy tưởng là chụp quán ăn này nhưng do góc độ nên có cả bóng của anh phản chiếu trên tấm gương.
"Cậu có thể gửi ảnh cho tớ không?"
"Được chứ. Cậu muốn tấm nào?" Lâm Mạt nhìn lại mấy tấm ảnh do mình vừa mới chụp.
"Tấm..." Lỗ tai Diệp Đằng đỏ ửng lên, trong miệng tràn ngập vị cam của kẹo mút: "Tất cả."
"Nói gì vậy?" Phùng Thiên bị đuổi ra nên cậu ta ra đây, đặt mông ngồi xuống.
"Mạt Mạt, cậu cho cậu ta xem cậu ta xấu thế nào."
Lâm Mạt cười đưa điện thoại qua.
Kết quả Phùng Thiên bị chính biểu cảm của mình chọc cho bật cười: "Cái này... Đây là tôi à?"
"Chẳng lẽ là quỷ. Cậu phải chỉnh đốn lại bản thân đi." Diệp Đằng đoạt lấy điện thoại đưa cho Lâm Mạt trước khi cậu ta xóa đi: "Đừng có dọa Mạt Mạt, ở đây tôi còn có một bản sao đấy."
Phùng Thiên trợn mắt, ngã ra nằm trên cỏ.
"Lâm Mạt, cậu biết bói đúng không?" Trông miệng Phùng Thiên đng ngậm một ngọn cỏ, đột nhiên hỏi.
"Gọi là Tarot." Lần trước cô bị Lâm Mạt nghiêm túc giảng giải nên bây giờ rất chuyên nghiệp mà sửa cho đúng.
"Đều giống nhau." Phùng Thiên ngồi dậy: "Cậu xem cho tôi đi."
Lâm Mạt lấy từ trong túi ra một bộ bài Tarot: "Cậu muốn hỏi cái gì?"
Diệp Đằng chán nản ngồi một bên lướt điện thoại, chuyển mấy tấm ảnh từ điện thoại của Lâm Mạt sang.
"Xem vận đào hoa của tôi."
"..." Diệp Đằng nhìn tốc độ download, có thể do chỗ này xa quá nên tốc độ tải chậm, nửa ngày mới được 3%.
"Vậy cậu bốc ba lá đi."
Phùng Thiên ngoan ngoãn phối hợp, bộ dáng còn rất thành kính.
"Lá bài này nói rằng có khả năng gần đây cậu sẽ gặp định mệnh của mình."
Diệp Đằng xoay mặt nhìn qua: "Những lời này... sao có vẻ như tớ nghe qua ở đâu rồi nhỉ?"
"Thế còn lá này?"
"Lá này nói rằng cậu phải chủ động một chút."
"..." Diệp Đằng nhớ ra lần trước Lâm Mạt cũng nói mấy lời này với cô.
Giả, đều là giả hết.
"Lá bài này tượng trưng cho việc tình cảm không quá thuận lợi, tốt nhất là mang theo một vật may mắn nào đó, chính là cái này."
Lâm Mạt lấy chính cái vòng tay trên cổ tay mình.
"Giả đúng không?" Phùng Thiên cũng không tin.
"Giả." Diệp Đằng chắc chắn, nếu không sao cậu ta lại giống mình y chang.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, được 90% rồi nhưng đang ngừng lại.
Cô thay đổi vị trí, đi lại tìm chỗ nào có mạng mạnh một chút. Cuối cùng cũng 100%. Cô click mở ảnh, phóng to ra. mơ hồ có thể thấy bộ dạng lười biếng của Đào Dã, đang nướng mấy xiên que.
"Tiểu quỷ, nhìn trộm cái gì đấy?"
Đột nhiên Diệp Đằng nghe thấy giọng của ai đó từ đỉnh đầu truyền đến, cô nhanh chóng giấu điện thoại về phía sau, ngửa mặt nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, mặt bỗng đỏ lựng.
Đào Dã đưa cho cô một quả cà chua đã được rửa sạch sẽ, cười như không nhìn cô: "Trẻ con phải học tập thật tốt, đừng xem những thứ không nên xem, mấy cái tiểu thuyết, truyện tranh gì đó, biết chưa?"
"Cái gì cơ! Anh đừng nói bậy." Diệp Đằng bị anh nói giỡn, mặt đỏ như quả cà chua trong tay: "Tôi xem ảnh mà Lâm Mạt vừa mới chụp!"
Đào Dã nhịn bộ dạng tức muốn hộc máu của cô, cảm thấy thú vị, từ từ duỗi tay: "Ảnh gì mà nhìn đến đỏ mặt? Cho tôi xem với."
Hết chương 16
Ngọn lửa bắt đầu từ phòng ngủ lan ra, từ chân tường hướng lên trên đen thui. Bức tường bị cháy cảm giác như một bức tranh trừu tượng.
Phòng khách cũng bị ảnh hưởng. Bởi vì muốn sửa lại nên rất nhiều đồ đạc phải bỏ đi, anh đều đóng gói cẩn thận, đặt chúng gọn gàng, hộp nào ra hộp nấy.
Tổng thể phòng ngủ của Đào Dã là màu xám nhạt, còn bây giờ là màu đen và màu xám. Nhưng phẩm vị của anh cũng không tồi, từ đồ vật có thể nhìn ra, cửa tủ quần áo bị cháy hỏng, bên trong treo vài cái áo thun với áo sơ mi may mắn còn sót lại có vẻ phá lệ mà thưa thớt.
"Chỉ có mấy cái hộp này thôi đúng không?" Dì Lưu nhìn mấy cái hộp trên mặt đất, lấy tay đẩy đẩy: "Không nặng mấy, tiểu Sơ con bê đi."
Lâm Sơ gầy gò lại mỏng manh, nhìn là biết bình thường không chịu tập thể dục, cũng may cái hộp không nặng, cậu ta dang ôm lấy, Lâm Mạt cùng dì Lưu bê một cái hộp khác, đi đằng sau.
Diệp Đằng xoay người muốn lấy hộp khác bị Phùng Thiên lấy trước: "Đưa cho tôi, nhìn cậu như thể chưa ăn cơm vậy, vừa rồi cũng không biết ai ăn nhiều như vậy."
Diệp Đằng liếc mắt nhìn Đào Dã bên cạnh, bực mình mà trừng mắt với Phùng Thiên: "Tôi ăn nhiều lúc nào? Cậu đừng có nói bậy."
Phùng Thiên bĩu môi, lúc đi qua còn cố ý đụng vào cô, Diệp Đằng theo phản xạ lui về phía sau, thiếu chút nữa là ngã.
"Có bệnh!"
Còn lại một hộp nặng nhất, Đào Dã để ở trong phòng, Diệp Đằng cùng Phùng Thiên đùa giỡn một lúc, anh đi ra, Diệp Đằng nhìn sàn nhà trống trơn: "Tôi phải bê cái gì? Để tôi giúp?"
Đào Dã thu hai tay lại, dễ dàng nâng một cái hộp, lấy từ trong đấy ra một quyển sách đưa cho cô.
Đào Dã thấy cô bất động nửa ngày: "Không phải muốn giúp tôi sao?"
"Một quyển sách?"
"Mấy năm trước tôi đi Li Băng*, tổng thống của họ tặng cho tôi kỷ niệm, bên trong còn có chữ kí của ông ấy, rất quý giá."
*Tên đầy đủ là cộng hòa Liban là một quốc gia nhỏ tại vùng. Liban có nhiều núi, nằm cạnh bờ biển đông của. Nó giáp với về phía bắc và Đông, và về phía nam, có bờ biển hẹp dọc theo ranh giới Tây. có màu xanh trên nền trắng, và hai đường sọc đỏ có một phần tư.
"Tổng thống!?" Nháy mắt Diệp Đằng cảm thấy anh thật thần kì: "Anh đi Li Băng làm gì thế?"
"Đi thi đấu lúc còn học đại học." Đào Dã nhìn cô, cười nhàn nhạt: "Cho nên phải cầm giúp tôi thật cẩn thận."
"Là vinh hạnh của tôi." Vẻ mặt của Diệp Đằng trang trọng, cảm thấy trọng trách thật nặng nề, tiếp nhận quyển văn xuôi bằng tiếng Anh. Thoạt nhìn có chút cổ, trang giấy màu vàng, có cảm giác hơi tang thương, mỗi một chữ đều lộ ra vẻ cao quý...
Đến khi cô giở đến bìa sau, tên công ty xuất bản là: Công ty TNHH xuất bản Ningxin Thượng Hải.
"Này!" Diệp Đằng nhìn bóng dáng lười nhác của người nọ, có thể tưởng tượng ra nụ cười của anh. Tức thật, lại bị anh chơi!
Diệp Đằng đuổi theo, lúc ra đến phòng khách, ánh mắt dừng trên nóc tủ lạnh, có chậu cây màu cô tặng, lúc này nó làm căn phòng thêm vẻ sinh đêm.
Nỗi buồn bực của cô vơi đi một nửa, không thể che dấu được ý cười ngọt ngào, chính cô cũng không phát hiện ra, đuổi theo anh: "Anh không thể có một câu nói thật à?"
"Sao lại không có?" Đào dã dừng chân một chút, nghiền ngẫm nhìn cô: "Tôi thật sự đã đi qua Li Băng."
"..." Thật đúng là có nói thật một câu.
- --------------------------
Cuối tuần
Ban đầu cô có hẹn với Cố Dật Trần sẽ chụp ảnh. Phương Thục Trân vẫn như trước đưa Diệp Đằng đến nhà của dì Lưu, cô vừa xuống xe đã thấy bóng dáng cao ráo của Phùng Thiên.
"Sao cậu lại ở đây?" Diệp Đằng không thể che dấu biểu cảm chán ghét, nhìn về phía Lâm Mạt.
Lâm Mạt lui về phía sau hai bước: "Tớ không có ý phản bội, cậu ta một hai hỏi..."
"Anh Dã cũng đồng ý, còn nói đưa chúng ta đi ăn BBQ đúng không, Lâm học bá?" Phùng Thiên khoác vai Lâm Sơ, bị cậu ta tránh, lảo đảo suýt ngã.
Diệp Đằng thấy bộ dáng chật vật của Phùng Thiên bật cười: "Anh Dã? Cậu có biết là ai không?"
"Sao lại không biết? Anh Dã còn nói sẽ dạy tôi taekwondo."
Diệp Đằng nhìn thoáng qua dì Lưu còn đang nói chuyện với Phương Thục Trân. Cô kéo kéo khóe miệng: "Cậu tin anh ta? Tôi cũng sẽ dạy cậu tán thủ."
"Cậu? Lần trước không phải là tôi nhường cậu à?" Phùng Thiên nhìn cô: "Tóc xoăn nhỏ!"
"Có bệnh!"
Bọn họ lên xe, lúc này có thêm Phùng Thiên, trong xe ngồi không đủ, Lâm Sơ chủ động từ bỏ mà đi học bổ túc.
Phùng Thiên ngồi ở ghế lái phụ, nói vô cùng nhiều, nói chuyện phiếm với Đào Dã suốt lúc đi.
"Không bằng để Lâm Sơ đi, ít ra cậu ta cũng không nói nhiều thế này." Diệp Đằng bất mãn nói.
Lâm Mạt không dám lên tiếng phụ họa, nếu nói xấu Lâm Sơ cô chính là người biết nhiều nhất nhưng nếu nói Phùng Thiên thì lá gan của cô chưa lớn đến vậy.
"Anh, hiện tại anh đang ở đâu thế? Bao giờ nhà anh sửa xong?"
Anh? Diệp Đằng yên lặng liếc Phùng Thiên một cái.
"Tạm thời đang ở nhà bạn."
Lần trước Cố Dật Trần cũng thêm WeChat của cô nên cô biết hiện tại anh đang ở studio của Cố Dật Trần.
Sau khi chụp ảnh xong thì mới bắt đầu chuyện chính. Đào Dã mời mọi người ăn BBQ, tìm một quán, gọi ship về, ăn ở sân sau nhà anh. Khi đến về đến nơi đã có một nhóm người đến trước bao gồm cả mấy nhân viên ở studio của Cố Dật Trần.
"Ăn thoải mái đi, anh Đào Dã của mọi người có rất nhiều tiền." Cố Dật Trần gọi đến một thùng đồ uống, hào sảng mời mọi người như người bỏ tiền ra là anh ta vậy.
Mọi thứ đều có sẵn, việc nướng bị người lớn tranh giành, Phùng Thiên cũng đi theo trợ giúp, chỉ còn lại hai cô gái ngồi nói chuyện.
Diệp Đằng ngồi trên một băng ghế nhỏ, ngậm kẹo mút trong miệng nên một bên má hơi phồng lên. Ánh mặt trời hơi gắt, cô híp mắt nhìn Đào Dã đứng cách đó không xa.
Nhất cử nhất động của anh đều lộ ra vẻ thanh thản, hình như việc gì anh cũng làm thành thạo nhưng anh cũng là người trong miệng Lâm Mạt kể, bóp cổ của người khác, đỏ mắt nói muốn giết người đó...
Anh tựa như một đề toán không giải được.
Diệp Đằng thất thần, nghe phía sau có người bước tới, hóa ra là Lâm Mạt: "Cậu chụp cái gì thế?"
"Cho cậu xem này." Lâm Mạt chạy tới ngồi cạnh Diệp Đằng.
Trong điện thoại, trời xanh mây trắng trông thật đẹp, còn có mấy bức chụp biểu cảm kì quái của Phùng Thiên, Diệp Đằng bật cười: "Tớ phát hiện người này nhìn như đang tấu hài í."
"Còn có cái này." Lâm Mạt tìm tấm ảnh cô ấy vừa chụp, cô ấy tưởng là chụp quán ăn này nhưng do góc độ nên có cả bóng của anh phản chiếu trên tấm gương.
"Cậu có thể gửi ảnh cho tớ không?"
"Được chứ. Cậu muốn tấm nào?" Lâm Mạt nhìn lại mấy tấm ảnh do mình vừa mới chụp.
"Tấm..." Lỗ tai Diệp Đằng đỏ ửng lên, trong miệng tràn ngập vị cam của kẹo mút: "Tất cả."
"Nói gì vậy?" Phùng Thiên bị đuổi ra nên cậu ta ra đây, đặt mông ngồi xuống.
"Mạt Mạt, cậu cho cậu ta xem cậu ta xấu thế nào."
Lâm Mạt cười đưa điện thoại qua.
Kết quả Phùng Thiên bị chính biểu cảm của mình chọc cho bật cười: "Cái này... Đây là tôi à?"
"Chẳng lẽ là quỷ. Cậu phải chỉnh đốn lại bản thân đi." Diệp Đằng đoạt lấy điện thoại đưa cho Lâm Mạt trước khi cậu ta xóa đi: "Đừng có dọa Mạt Mạt, ở đây tôi còn có một bản sao đấy."
Phùng Thiên trợn mắt, ngã ra nằm trên cỏ.
"Lâm Mạt, cậu biết bói đúng không?" Trông miệng Phùng Thiên đng ngậm một ngọn cỏ, đột nhiên hỏi.
"Gọi là Tarot." Lần trước cô bị Lâm Mạt nghiêm túc giảng giải nên bây giờ rất chuyên nghiệp mà sửa cho đúng.
"Đều giống nhau." Phùng Thiên ngồi dậy: "Cậu xem cho tôi đi."
Lâm Mạt lấy từ trong túi ra một bộ bài Tarot: "Cậu muốn hỏi cái gì?"
Diệp Đằng chán nản ngồi một bên lướt điện thoại, chuyển mấy tấm ảnh từ điện thoại của Lâm Mạt sang.
"Xem vận đào hoa của tôi."
"..." Diệp Đằng nhìn tốc độ download, có thể do chỗ này xa quá nên tốc độ tải chậm, nửa ngày mới được 3%.
"Vậy cậu bốc ba lá đi."
Phùng Thiên ngoan ngoãn phối hợp, bộ dáng còn rất thành kính.
"Lá bài này nói rằng có khả năng gần đây cậu sẽ gặp định mệnh của mình."
Diệp Đằng xoay mặt nhìn qua: "Những lời này... sao có vẻ như tớ nghe qua ở đâu rồi nhỉ?"
"Thế còn lá này?"
"Lá này nói rằng cậu phải chủ động một chút."
"..." Diệp Đằng nhớ ra lần trước Lâm Mạt cũng nói mấy lời này với cô.
Giả, đều là giả hết.
"Lá bài này tượng trưng cho việc tình cảm không quá thuận lợi, tốt nhất là mang theo một vật may mắn nào đó, chính là cái này."
Lâm Mạt lấy chính cái vòng tay trên cổ tay mình.
"Giả đúng không?" Phùng Thiên cũng không tin.
"Giả." Diệp Đằng chắc chắn, nếu không sao cậu ta lại giống mình y chang.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, được 90% rồi nhưng đang ngừng lại.
Cô thay đổi vị trí, đi lại tìm chỗ nào có mạng mạnh một chút. Cuối cùng cũng 100%. Cô click mở ảnh, phóng to ra. mơ hồ có thể thấy bộ dạng lười biếng của Đào Dã, đang nướng mấy xiên que.
"Tiểu quỷ, nhìn trộm cái gì đấy?"
Đột nhiên Diệp Đằng nghe thấy giọng của ai đó từ đỉnh đầu truyền đến, cô nhanh chóng giấu điện thoại về phía sau, ngửa mặt nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, mặt bỗng đỏ lựng.
Đào Dã đưa cho cô một quả cà chua đã được rửa sạch sẽ, cười như không nhìn cô: "Trẻ con phải học tập thật tốt, đừng xem những thứ không nên xem, mấy cái tiểu thuyết, truyện tranh gì đó, biết chưa?"
"Cái gì cơ! Anh đừng nói bậy." Diệp Đằng bị anh nói giỡn, mặt đỏ như quả cà chua trong tay: "Tôi xem ảnh mà Lâm Mạt vừa mới chụp!"
Đào Dã nhịn bộ dạng tức muốn hộc máu của cô, cảm thấy thú vị, từ từ duỗi tay: "Ảnh gì mà nhìn đến đỏ mặt? Cho tôi xem với."