Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa - Chương 39
Giao thoa của Diệp Ngọc và Hà Thủy Dao thậm chí phải lội đến khoảng thời gian còn là tiểu thư khuê các, các nàng dường như đã bất hòa với nhau ngay từ đầu, gặp mặt là đối chọi gay gắt.
Sau đó Diệp Ngọc gả cho Quý Duệ, hai người dần dần không lui đến nữa, kết quả sau khi Diệp gia xảy ra chuyện, thiếp thất đầu tiên Quý Duệ nạp, lại là ả.
Bởi vì đôi bên quá hiểu nhau, cho nên ban đầu Diệp Ngọc nghe thấy Quý Ninh bị ả hạ độc, không lo lắng quá mức, nàng biết Hà Thủy Dao không thật sự muốn mạng Quý Ninh.
Chỉ là…… Sau đó…… Ả còn tàn nhẫn hơn vài phần so với trong tưởng tượng của bản thân.
“Phu nhân,” Diệu Tình cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, “Lời nói của nha đầu kia cũng không hoàn toàn tin được, ai biết có tâm địa gì khác không. Thiếu gia dù sao cũng là đích trưởng tử tướng phủ, Dao phu nhân làm gì có lá gan này?”
Diệp Ngọc lắc đầu: “Nếu là nàng ta, không gì là không thể.”
“Phu nhân……” Diệu Tình không biết nên nói cái gì cho tốt, lại thấy Diệp Ngọc bình tĩnh đến kỳ quái.
Nếu nói Diệp Ngọc bình tĩnh, không bằng nói là tâm trạng quá phức tạp người lại không thể phản ứng gì. Trên người Quý Ninh, rốt cuộc còn chảy xuôi dòng máu Diệp gia, nhưng chỉ sợ chính nó cũng không nhận, thế thì mình cần gì phải thương yêu đứa con do Quý Duệ và Hà Thủy Dao nuôi lớn?
Chỉ là trong lòng, rốt cuộc cũng có một góc đau đớn của tình mẹ.
Diệp Ngọc ngừng cái loại đau lòng này, bước chân nàng, không thể để Quý Ninh làm vướng nữa.
“Phu nhân muốn đi đâu?” Diệu Tình thấy nàng đi ngược lại hướng về Hinh viên, vội đi theo hỏi.
Trên mặt Diệp Ngọc lộ ra nụ cười: “Ngươi cảm thấy ta để ngươi trang điểm long trọng như vậy, chỉ vì đến gặp một tiểu nha đầu à?
Diệu Tình lộ vẻ khó hiểu, mãi đến khi một đường đi theo Diệp Ngọc đến viện của Hà Thủy Dao, mới hoảng hốt cảm thấy bản thân đã hiểu, phu nhân yêu thương thiếu gia như vậy, bây giờ lại nghe đến loại chuyện này, sao có thể không đi tìm Hà Thủy Dao để hỏi rõ.
“Phu nhân!” Vừa thấy nàng, những người canh giữ ở cửa sôi nổi khom lưng hành lễ, đó là đãi ngộ trước kia Diệp Ngọc chưa từng có.
“Dao phu nhân ở bên trong đúng không? Ta muốn đi vào.”
Thủ vệ nhìn nhau, cũng không từ chối, trực tiếp mở cửa cho Diệp Ngọc.
“Phu nhân phải thật cẩn thận, cái bà điên này nháo loạn lên, không chừng sẽ khiến người bị thương. Chúng ta ở bên cạnh, người cần làm gì cứ việc sai bảo.”
Thị vệ khom lưng mở cửa cho nàng, khi nói lời này trên mặt có nụ cười nịnh nọt.
Diệp Ngọc cũng cười nhạt đáp lại, nhưng không cho bọn họ theo vào: “Ta có chuyện muốn nói với Dao phu nhân, các ngươi ở ngoài đi.”
Những người đó không yên tâm định nói gì nữa, nhưng Diệu Tình đã lưu thoát đuổi người: “Phu nhân đã nói như vậy, mời các vị ra ngoài trước đi! Có ta ở đây sẽ không có chuyện gì.”
Nói xong đóng sầm cửa lại.
Người dẫn đầu liếc mắt ra hiệu, lập tức có người hiểu được, chạy đi bẩm Quý Duệ.
Cửa sổ trong phòng bị che lại, Hà Thủy Dao ngồi ở chỗ kia, tuy trên người vẫn mặc hoa phục diễm lệ, sắc mặt lại không thể giấu đi mỏi mệt, cách biệt một trời một vực với Diệp Ngọc ăn diện lộng lẫy. Chỉ có một đôi mắt tỏa sáng lại ở trong phòng tối tăm khiến người ta khiếp đến hoảng.
Diệp Ngọc lại mặt không đổi sắc ngồi xuống đối diện ả, khóe miệng vẫn có ý cười dịu dàng.
Hai người cứ trầm mặc ngồi như vậy trong chốc lát, Hà Thủy Dao thấy nàng không có ý định mở miệng trước, thì châm chọc cười ra tiếng: “Sao? Quý Ninh đi tìm ngươi? Bảo ngươi thả ta ra ngoài?”
Trên mặt Diệp Ngọc lộ ra nét mê mang: “Quý Ninh? Ngươi bảo nó đến tìm ta? Mấy ngày nay ta chưa nhìn thấy nó lần nào.”
Sắc mặt Hà Thủy Dao khẽ biến, bàn tay dưới bàn âm thầm siết lại.
Ả hoảng loạn không phải vì Quý Ninh đồng ý với chuyện ả nói nhưng lại chậm chạp không làm, mà là thái độ của Diệp Ngọc khi nói đến hắn, trong giọng nói làm gì còn quan tâm như trước đây, thậm chí còn không gọi A Ninh.
Ả áp xuống sự hoảng loạn trong lòng, tự trấn định lại duy trì sắc mặt châm chọc: “Vậy ngươi đến làm gì? Thị uy với ta? Làm túi trút giận lâu như vậy, đột nhiên mở mày mở mặt đến đây à?”
“Nhiều năm như vậy, ta niệm tình ngươi là mẹ nuôi của Quý Ninh, tùy ý để ngươi gây khó dễ ta nơi nơi. Chỉ là nay đã khác xưa, ta cũng không cần phải nhịn xuống nữa.”
“Có ý gì?”
Diệp Ngọc vốn dĩ ngồi nghiêng người, nghe thấy ả hỏi vậy, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hà Thủy Dao: “Chắc ngươi cũng đoán được mà? Thời gian của ta không còn bao lâu. Mạng cũng chẳng còn, hà tất phải nhớ đứa con ngươi và Quý Duệ nuôi lớn.” Nói đến đây, nàng bật cười, “Chúng ta quen biết nhiều năm, ngươi thích đôi cha con kia như vậy, ta cũng ngại tranh cướp với ngươi.”
Tuy cũng đoán ra được, cũng thấy được dáng vẻ thật sự không quan tâm của Diệp Ngọc, nhưng Hà Thủy Dao vẫn không dám tin tưởng.
“Đó chính là con ruột của ngươi, ngươi thật sự mặc kệ?”
“Sao lại thành con ruột ta rồi, ngày thường không phải thân thiết như vậy à?” Diệp Ngọc dường như sợ ả không tin, lại bổ sung một câu, “Ngươi hạ độc đoạn hương cho Quý Ninh?”
Hà Thủy Dao không biết tại sao nàng biết được, giật mình hơi sửng sốt, Diệp Ngọc vừa thấy tức khắc biết việc này mười phần thì có tám chính phần là sự thật.
“Ta hỏi ngươi thôi chứ cũng không có ý trách ngươi, khi ta mang thai Quý Ninh cũng không ngờ kẻ điên kia không hề muốn có con, hiện tại hắn chỉ có một đứa con như vậy, bây giờ xem như hoàn toàn tuyệt hậu, nói như vậy, ta nên cảm ơn ngươi.”
“Ngươi câm miệng!” Hà Thủy Dao như bị chọc đến vết sẹo, đứng lên quát nàng.
Diệu Tình ở cạnh đề cao cảnh giác, chỉ sợ người đàn bà này phát điên sẽ xúc phạm đến Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc thấy mục đích của mình trên cơ bản đã đạt được, cũng đứng lên: “Ta cũng chỉ muốn nói vậy thôi.”
Bị người bản thân vẫn luôn đạp dưới chân thị uy như vậy, Hà Thủy Dao tức giận đến phát run, nhưng vẫn cắn răng duy trì sự phong độ cuối cùng, không cho phép bản thân thất thố trước mặt người phụ nữ này.
Khi Diệp Ngọc đi đến cửa, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nói bổ sung: “Đúng rồi, tuy hơi có lỗi, nhưng ta và ngươi đấu nhiều năm như vậy, cũng thật sự mệt mỏi. Thời gian cuối cùng của ta, ngươi cứ ngốc ở đây không cần đi ra đâu. Mấy cái yến hội gì đó, chính thê như ta đi càng tốt hơn đúng không nhỉ?”
“Diệp Ngọc!” Rốt cuộc Hà Thủy Dao không giả vờ nổi nữa, giọng nói vừa bén nhọn vừa thê lương.
Diệp Ngọc nhìn thấy ả lao đến đây cũng không di chuyển đi, chỉ lạnh lùng nhìn Hà Thủy Dao vừa đi hai bước đã ngã sấp xuống vì vướng vào váy dài của bản thân, khẽ cười một tiếng rồi đi ra cửa Diệu Tình đã sớm mở cho mình.
Giống như Hà Thủy Dao hiểu nàng, cho nên lấy Quý Ninh kích thích nàng. Diệp Ngọc cũng biết, thứ Hà Thủy Dao để ý nhất chính là quyền lực, ghét nhất là bị nàng áp chế.
Quý Ninh nếu là con người khác, có lẽ Hà Thủy Dao sẽ có chút thật tình, nhưng cố tình nó lại là con của nàng, vì sao Diệp Ngọc có thể có con, mà bản thân lại không có, ý nghĩ thế này chắc chắn đã tra tấn Hà Thủy Dao nhiều năm như vậy.
Chắc hẳn hiện giờ ả hoàn toàn sụp đổ rồi nhỉ? Cơn tức giận sẽ trút lên ngươi ai đây? Ánh mắt phức tạp của Diệp Ngọc nhìn về Quý Ninh đi đến bên này.
Sau đó Diệp Ngọc gả cho Quý Duệ, hai người dần dần không lui đến nữa, kết quả sau khi Diệp gia xảy ra chuyện, thiếp thất đầu tiên Quý Duệ nạp, lại là ả.
Bởi vì đôi bên quá hiểu nhau, cho nên ban đầu Diệp Ngọc nghe thấy Quý Ninh bị ả hạ độc, không lo lắng quá mức, nàng biết Hà Thủy Dao không thật sự muốn mạng Quý Ninh.
Chỉ là…… Sau đó…… Ả còn tàn nhẫn hơn vài phần so với trong tưởng tượng của bản thân.
“Phu nhân,” Diệu Tình cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, “Lời nói của nha đầu kia cũng không hoàn toàn tin được, ai biết có tâm địa gì khác không. Thiếu gia dù sao cũng là đích trưởng tử tướng phủ, Dao phu nhân làm gì có lá gan này?”
Diệp Ngọc lắc đầu: “Nếu là nàng ta, không gì là không thể.”
“Phu nhân……” Diệu Tình không biết nên nói cái gì cho tốt, lại thấy Diệp Ngọc bình tĩnh đến kỳ quái.
Nếu nói Diệp Ngọc bình tĩnh, không bằng nói là tâm trạng quá phức tạp người lại không thể phản ứng gì. Trên người Quý Ninh, rốt cuộc còn chảy xuôi dòng máu Diệp gia, nhưng chỉ sợ chính nó cũng không nhận, thế thì mình cần gì phải thương yêu đứa con do Quý Duệ và Hà Thủy Dao nuôi lớn?
Chỉ là trong lòng, rốt cuộc cũng có một góc đau đớn của tình mẹ.
Diệp Ngọc ngừng cái loại đau lòng này, bước chân nàng, không thể để Quý Ninh làm vướng nữa.
“Phu nhân muốn đi đâu?” Diệu Tình thấy nàng đi ngược lại hướng về Hinh viên, vội đi theo hỏi.
Trên mặt Diệp Ngọc lộ ra nụ cười: “Ngươi cảm thấy ta để ngươi trang điểm long trọng như vậy, chỉ vì đến gặp một tiểu nha đầu à?
Diệu Tình lộ vẻ khó hiểu, mãi đến khi một đường đi theo Diệp Ngọc đến viện của Hà Thủy Dao, mới hoảng hốt cảm thấy bản thân đã hiểu, phu nhân yêu thương thiếu gia như vậy, bây giờ lại nghe đến loại chuyện này, sao có thể không đi tìm Hà Thủy Dao để hỏi rõ.
“Phu nhân!” Vừa thấy nàng, những người canh giữ ở cửa sôi nổi khom lưng hành lễ, đó là đãi ngộ trước kia Diệp Ngọc chưa từng có.
“Dao phu nhân ở bên trong đúng không? Ta muốn đi vào.”
Thủ vệ nhìn nhau, cũng không từ chối, trực tiếp mở cửa cho Diệp Ngọc.
“Phu nhân phải thật cẩn thận, cái bà điên này nháo loạn lên, không chừng sẽ khiến người bị thương. Chúng ta ở bên cạnh, người cần làm gì cứ việc sai bảo.”
Thị vệ khom lưng mở cửa cho nàng, khi nói lời này trên mặt có nụ cười nịnh nọt.
Diệp Ngọc cũng cười nhạt đáp lại, nhưng không cho bọn họ theo vào: “Ta có chuyện muốn nói với Dao phu nhân, các ngươi ở ngoài đi.”
Những người đó không yên tâm định nói gì nữa, nhưng Diệu Tình đã lưu thoát đuổi người: “Phu nhân đã nói như vậy, mời các vị ra ngoài trước đi! Có ta ở đây sẽ không có chuyện gì.”
Nói xong đóng sầm cửa lại.
Người dẫn đầu liếc mắt ra hiệu, lập tức có người hiểu được, chạy đi bẩm Quý Duệ.
Cửa sổ trong phòng bị che lại, Hà Thủy Dao ngồi ở chỗ kia, tuy trên người vẫn mặc hoa phục diễm lệ, sắc mặt lại không thể giấu đi mỏi mệt, cách biệt một trời một vực với Diệp Ngọc ăn diện lộng lẫy. Chỉ có một đôi mắt tỏa sáng lại ở trong phòng tối tăm khiến người ta khiếp đến hoảng.
Diệp Ngọc lại mặt không đổi sắc ngồi xuống đối diện ả, khóe miệng vẫn có ý cười dịu dàng.
Hai người cứ trầm mặc ngồi như vậy trong chốc lát, Hà Thủy Dao thấy nàng không có ý định mở miệng trước, thì châm chọc cười ra tiếng: “Sao? Quý Ninh đi tìm ngươi? Bảo ngươi thả ta ra ngoài?”
Trên mặt Diệp Ngọc lộ ra nét mê mang: “Quý Ninh? Ngươi bảo nó đến tìm ta? Mấy ngày nay ta chưa nhìn thấy nó lần nào.”
Sắc mặt Hà Thủy Dao khẽ biến, bàn tay dưới bàn âm thầm siết lại.
Ả hoảng loạn không phải vì Quý Ninh đồng ý với chuyện ả nói nhưng lại chậm chạp không làm, mà là thái độ của Diệp Ngọc khi nói đến hắn, trong giọng nói làm gì còn quan tâm như trước đây, thậm chí còn không gọi A Ninh.
Ả áp xuống sự hoảng loạn trong lòng, tự trấn định lại duy trì sắc mặt châm chọc: “Vậy ngươi đến làm gì? Thị uy với ta? Làm túi trút giận lâu như vậy, đột nhiên mở mày mở mặt đến đây à?”
“Nhiều năm như vậy, ta niệm tình ngươi là mẹ nuôi của Quý Ninh, tùy ý để ngươi gây khó dễ ta nơi nơi. Chỉ là nay đã khác xưa, ta cũng không cần phải nhịn xuống nữa.”
“Có ý gì?”
Diệp Ngọc vốn dĩ ngồi nghiêng người, nghe thấy ả hỏi vậy, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hà Thủy Dao: “Chắc ngươi cũng đoán được mà? Thời gian của ta không còn bao lâu. Mạng cũng chẳng còn, hà tất phải nhớ đứa con ngươi và Quý Duệ nuôi lớn.” Nói đến đây, nàng bật cười, “Chúng ta quen biết nhiều năm, ngươi thích đôi cha con kia như vậy, ta cũng ngại tranh cướp với ngươi.”
Tuy cũng đoán ra được, cũng thấy được dáng vẻ thật sự không quan tâm của Diệp Ngọc, nhưng Hà Thủy Dao vẫn không dám tin tưởng.
“Đó chính là con ruột của ngươi, ngươi thật sự mặc kệ?”
“Sao lại thành con ruột ta rồi, ngày thường không phải thân thiết như vậy à?” Diệp Ngọc dường như sợ ả không tin, lại bổ sung một câu, “Ngươi hạ độc đoạn hương cho Quý Ninh?”
Hà Thủy Dao không biết tại sao nàng biết được, giật mình hơi sửng sốt, Diệp Ngọc vừa thấy tức khắc biết việc này mười phần thì có tám chính phần là sự thật.
“Ta hỏi ngươi thôi chứ cũng không có ý trách ngươi, khi ta mang thai Quý Ninh cũng không ngờ kẻ điên kia không hề muốn có con, hiện tại hắn chỉ có một đứa con như vậy, bây giờ xem như hoàn toàn tuyệt hậu, nói như vậy, ta nên cảm ơn ngươi.”
“Ngươi câm miệng!” Hà Thủy Dao như bị chọc đến vết sẹo, đứng lên quát nàng.
Diệu Tình ở cạnh đề cao cảnh giác, chỉ sợ người đàn bà này phát điên sẽ xúc phạm đến Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc thấy mục đích của mình trên cơ bản đã đạt được, cũng đứng lên: “Ta cũng chỉ muốn nói vậy thôi.”
Bị người bản thân vẫn luôn đạp dưới chân thị uy như vậy, Hà Thủy Dao tức giận đến phát run, nhưng vẫn cắn răng duy trì sự phong độ cuối cùng, không cho phép bản thân thất thố trước mặt người phụ nữ này.
Khi Diệp Ngọc đi đến cửa, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nói bổ sung: “Đúng rồi, tuy hơi có lỗi, nhưng ta và ngươi đấu nhiều năm như vậy, cũng thật sự mệt mỏi. Thời gian cuối cùng của ta, ngươi cứ ngốc ở đây không cần đi ra đâu. Mấy cái yến hội gì đó, chính thê như ta đi càng tốt hơn đúng không nhỉ?”
“Diệp Ngọc!” Rốt cuộc Hà Thủy Dao không giả vờ nổi nữa, giọng nói vừa bén nhọn vừa thê lương.
Diệp Ngọc nhìn thấy ả lao đến đây cũng không di chuyển đi, chỉ lạnh lùng nhìn Hà Thủy Dao vừa đi hai bước đã ngã sấp xuống vì vướng vào váy dài của bản thân, khẽ cười một tiếng rồi đi ra cửa Diệu Tình đã sớm mở cho mình.
Giống như Hà Thủy Dao hiểu nàng, cho nên lấy Quý Ninh kích thích nàng. Diệp Ngọc cũng biết, thứ Hà Thủy Dao để ý nhất chính là quyền lực, ghét nhất là bị nàng áp chế.
Quý Ninh nếu là con người khác, có lẽ Hà Thủy Dao sẽ có chút thật tình, nhưng cố tình nó lại là con của nàng, vì sao Diệp Ngọc có thể có con, mà bản thân lại không có, ý nghĩ thế này chắc chắn đã tra tấn Hà Thủy Dao nhiều năm như vậy.
Chắc hẳn hiện giờ ả hoàn toàn sụp đổ rồi nhỉ? Cơn tức giận sẽ trút lên ngươi ai đây? Ánh mắt phức tạp của Diệp Ngọc nhìn về Quý Ninh đi đến bên này.