Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa - Chương 21
Đêm giao thừa qua đi, sân khấu ở phủ Thừa tướng cũng đã dựng xong, lão thái thái chọn một ngày để bắt đầu diễn.
Ngày đó Diệp Ngọc dậy rất sớm, rốt cuộc thì chuyện gánh hát vẫn là nàng phụ trách.
Khi Vân Uyển thỉnh an với nàng biết hôm nay trong phủ có sân khấu, trong mắt lộ ra vài phần chờ mong.
“Vân Uyển cô nương đi cùng ta đi.”
Vân Uyển hơi chần chờ: “Vậy…… Như vậy sao được?”
“Có cái gì không được?” Diệp Ngọc cầm tay nàng ấy, phát hiện tay mình quá mức lạnh lẽo lại rút về, “Ta bận nhiều việc, mang thêm hai nha hoàn thì có vấn đề gì? Ngươi đã đến rồi cũng có thể giúp đỡ.”
Vân Uyển vốn dĩ là người yêu thích sự náo nhiệt, lập tức gật đầu: “Vậy lát nữa phu nhân cứ tận tình sai bảo ta, không được khách khí.”
Diệp Ngọc mỉm cười gật gật đầu.
Khi các nàng đến thì Dư Tích Tuyết đã ở đó, nhìn thấy Diệp Ngọc lập tức đi lên đón.
“Phu nhân, các ghế ngồi đã dọn xong, còn gánh hát cũng đã sẵn sàng, đây là danh sách tiết mục, người nhìn qua chút đi.”
Diệp Ngọc nhận lấy danh sách nhìn nhìn, nàng cũng không hiểu biết mấy cái này cho lắm, do lão thái thái ham thích, phủ Thừa tướng mới mỗi năm làm hai lần, cho nên tốt xấu gì nàng cũng đã xem qua mấy lần, biết một số tên hí khúc, thấy đều là những cái tên mình quen mắt, nên đưa trả danh sách.
“Tuyết phu nhân vất vả rồi.”
Dư Tích Tuyết cười cười: “Đều là chuyện thiếp nên làm.”
Diệp Ngọc kiểm tra các ghế ngồi lần nữa, phát hiện vị trí của mình đặc biệt ở phía trước.
Dư Tích Tuyết cũng đã nhận ra nàng ánh mắt, ở một bên giải thích: “Phu nhân chính là chính thê, vị trí tất nhiên không thể ở phía sau.”
Diệp Ngọc trầm ngâm sau một lúc lâu cũng không nói gì nữa.
Khi tầm nửa buổi sáng, lão phu nhân mới dẫn theo đám người mênh mông cuồn cuộn đến, có người hầu dẫn các nàng ngồi xuống.
Hà Thủy Dao phát hiện vị trí của Diệp Ngọc còn ở trên mình, cười châm chọc: “Trước đó nhờ phu nhân chủ trì, phu nhân còn ra sức từ chối, nhưng cũng nhờ cái phúc này, nhiều năm như vậy lần đầu tiên ngồi ở phía trên.”
Dư Tích Tuyết ở cạnh đang muốn giải thích, lại nghe thấy Diệp Ngọc không mặn không nhạt nói: “Ngồi xuống đi, sắp bắt đầu rồi.”
Hà Thủy Dao tức đến âm thầm nghiến răng, một con đàn bà không được cưng chiều, uổng cho tên tuổi danh hiệu phu nhân, rốt cuộc có cái tư cái gì mà cứ mãi coi khinh mình.
Lão phu nhân chắc hẳn do tâm tình tốt, chỉ nhàn nhạt liếc bên này một cái, cũng không để ý đến sóng ngầm cuồn cuộn giữa các nàng.
Diễn được một nửa rồi Quý Duệ mới đến, hắn không để mọi người hành lễ, lặng yên không tiếng động ngồi xuống vị trí bên cạnh Diệp Ngọc.
Nếu không cần hành lễ, tầm mắt của Diệp Ngọc vẫn luôn dừng ở hí khúc trên đài, chưa từng liếc mắt nhìn hắn.
“Năm nay gánh hát này khá thú vị, xướng đủ tiêu chuẩn đấy.” Lão phu nhân cũng thật sự yêu thích, trên mặt vẫn luôn treo ý cười.
Hà Thủy Dao liếc Diệp Ngọc một cái: “Đúng vậy ạ, cũng không biết phu nhân tìm thấy ở đâu.”
“Là có người giới thiệu.” Diệp Ngọc nghiêng đầu đáp lại một câu. Tầm mắt lại chuyển về trên đài, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt.
Đó là một người đàn ông đứng cạnh sân khấu kịch, dáng người thon dài, trên mặt được vẽ loạn xạ không thể nhìn rõ gương mặt thật, nhưng trong nháy mắt Diệp Ngọc lại nhận ra.
Nói thì cũng kỳ quái, rõ ràng đã nhiều năm không gặp, Diệp Ngọc chỉ cần nhàn nhàn nhìn thoáng một cái đã xác định được thân phận đối phương, cũng thấy ánh sáng lập lòe trong mắt hắn ta.
Diệp Ngọc như không có việc gì mà chuyển ánh mắt về phía trên đài, bây giờ nơi đó đang có hai người diễn vở thanh mai trúc mã, nàng hơi sửng sốt, nhớ không lầm thì trong danh sách tiết mục không có khúc mới diễn này.
Đây là do Lâm Phong sắp xếp? Chẳng lẽ lại muốn gợi lên hồi ức gì đó trong tâm trí nàng? Diệp Ngọc cảm thấy châm chọc.
Tay đang đặt trên đùi đột nhiên bị người bên cạnh nắm lấy, Diệp Ngọc căng cứng thân thể theo bản năng.
“Rất nhớ nhung sao?” Giọng nói Quý Duệ hàm chứa sự tức giận.
Diệp Ngọc muốn rút tay ra, đối phương lại càng dùng sức nắm lấy, sức lực khiến nàng bị đau, nhưng chỉ có thể để mặc hắn.
“Ta không biết ngài đang nói cái gì.”
Quý Duệ hình như cười lạnh một tiếng: “Ngươi không biết? Hí khúc này không phải ngươi sắp xếp à? Sắp xếp như vậy, là muốn biểu đạt bản thân khó quên tình cũ sao?”
Diệp Ngọc không nói chuyện nữa.
Quý Duệ lửa giận càng tăng lên: “Sao lại không nói? Cam chịu?”
“Đại nhân cảm thấy là vậy thì là vậy.”
Sức lực nắm lấy tay nàng càng siết chặt lại, Diệp Ngọc âm thầm đau đớn, nhưng lại cắn răng không hé miệng, nàng vốn định tiếp tục nhìn lên khán đài, lại đối diện với tầm mắt của Lâm Phong đang hóa trang.
Cho dù trên mặt hắn đều là thuốc màu đen, Diệp Ngọc cũng thấy rõ hắn ta đang tức giận.
Quý Duệ cũng để ý đến tầm mắt nàng, vừa mới nhìn, một tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, vốn dĩ sân khấu kịch đang tốt đẹp đột nhiên bị sụp một góc, trong nháy mắt trên đài dưới đài đều vang lên tiếng kinh hô.
Diệp Ngọc cũng bị dọa đến, còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ sân khấu kịch đều đổ xuống, cái này khiến mọi người đều bắt đầu kinh hoàng thất thố đứng lên.
Quý Duệ chắc hẳn cũng ngây ngẩn cả người, tay nắm lấy Diệp Ngọc cũng không biết buôn ra khi nào.
“Đều lui về sau,” hắn rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, “Thị vệ đâu?”
Thị vệ phủ Thừa tướng nhanh chóng từ bên ngoài đi vào: “Đại nhân.”
“Đưa lão phu nhân về sân.”
Sắc mặt lão phu nhân xanh mét, không biết là sợ đến mức đó hay là tức giận, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ngọc càng không tốt, Diệp Ngọc biết bà ta đã ghi thù này lên người mình.
Diệp Ngọc không có phản ứng gì, trong lòng nàng cứ có một phỏng đoán, như để xác minh phỏng đoán của mình, nàng quay đầu lần nữa nhìn về phía Lâm Phong, lần này không nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, lại nhìn thấy một cây cột đổ xuống.
Hướng cây cột đổ xuống đúng là hướng Quý Ninh bên cạnh Hà Thủy Dao.
“A Ninh!” Thân thể Diệp Ngọc gần như phản trước đầu óc, ngày thường nàng yếu đuối mong manh, không biết tốc độ và sức lực từ đâu ra, người khác còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Diệp Ngọc nhào qua bảo vệ Quý Ninh ở dưới thân mình.
Tiếng kêu sợ hãi hết đợt này đến đợt khác vang lên từ bốn phía, Diệp Ngọc thở phì phò, lỗ tai vang lên ầm ầm, ngực còn đập dữ dội. Nhưng mà đợi một lúc lâu, đau đớn trong dự tính lại không đến, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Quý Duệ ở phía trên nàng, một tay chắn cây cột đổ xuống.
Nàng không biết nên phản ứng như nào, Quý Duệ đã ném cây cột ra chỗ khác, mọi người cũng phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên.
“Đại nhân ngài không sao chứ!”
“A Duệ, sao con lại chắn cây cột chứ?”
……
“Mẫu thân.”
Giọng nói của Quý Ninh kéo ánh mắt Diệp Ngọc lại.
“A! Thật xin lỗi, A Ninh, vừa rồi ta có hơi sốt ruột, con không sao chứ?”
“Con không sao, cảm ơn mẫu thân, người không bị thương chứ?”
Quý Ninh vội nâng Diệp Ngọc dậy xem nàng có bị thương chỗ nào muỗng đột nhiên Hà Thủy Dao bên kia không biết bị thương chỗ nào, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi ngã trên đất, Quý Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, không kịp nói gì với Diệp Ngọc đã lập tức đi qua.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Không sao,” Hà Thủy Dao cười cười lắc đầu, “Vừa rồi không biết bị ai đụng vào.”
Quý Ninh vội đi đỡ ả.
Diệp Ngọc nhìn thoáng qua bàn tay vắng vẻ của mình, dù đã tập mãi thành quen với loại chuyện này, nhưng trong nháy mắt mũi nàng vẫn chua xót.
Thị vệ tới ngày càng nhiều, những người khác cũng bị đưa về viện bản thân, Diệu Tình và Vân Uyển đi theo Diệp Ngọc về, mãi cho đến khi về sân mới nhận ra dáng đi của Diệp Ngọc có chút không thích hợp.
“Phu nhân, chân người làm sao vậy?”
Lúc này Diệp Ngọc mới cảm thấy cơn đau đớn xuyên tim ập đến, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua: “Hình như trẹo chân rồi.”
Vân Uyển cũng lập tức tiến lên đỡ nàng: “Sao nãy không thấy người nói vậy? Bị thương lúc nào thế?”
Vừa rồi sự chú ý của Diệp Ngọc không ở bản thân, thậm chí không hề phát hiện, bây giờ muộn màng phát hiện, khi được đỡ ngồi xuống còn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Phu nhân của ta, người thật đúng là……” Diệu Tình cũng không biết nói gì cho phải, “Vân Uyển cô nương, người đi lấy khăn nóng chườm cho phu nhân đi, nô tỳ đi mời đại phu.”
“A, được!”.
Hai người lập tức phân công đi làm ngay.
Tay Diệp Ngọc chống trên trán, so với đau đớn trên người, thật ra tim nàng còn đau hơn. Lần đầu tiên, nàng hỏi bản thân cuối cùng đang cố chấp cái gì, Quý Ninh không có mình hẳn sẽ càng tốt hơn.
“Phu nhân.”
Khi giọng nói Đoạn Vân Tri vang lên bất ngờ, Diệp Ngọc hoảng sợ, biểu cảm trên mặt còn chưa kịp thu lại.
“Đoạn…… Đoạn đại phu sao lại đến nhanh thế?” Nàng nhìn về phía sau, cũng không nhìn thấy bóng dáng Diệu Tình, cũng không ai thông báo cho nàng một tiếng.
Đoạn Vân Tri không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xổm xuống cởi giày của Diệp Ngọc, Diệp Ngọc lùi lại theo phản xạ, lại bị sức lực nhẹ nhàng nhưng không thể phản kháng của chàng giam cầm.
Diệp Ngọc cắn môi để mặc chàng cởi giày mình ra, mắt cá chân bên trái đã sưng tấy lên.
“Đoạn đại phu…… Sao lại giống u hồn thế, luôn xuất hiện thần không biết quỷ không hay.”
Nghe thấy tiếng Diệp Ngọc oán trách, động tác trên tay của Đoạn Vân Tri tạm dừng chút.
“Không phải u hồn,” giọng chàng hơi chua xót, “Là cái bóng.”
Cái ý này không nói rõ, Diệp Ngọc nhất thời không biết lý giải như nào, mà Đoạn Vân Tri cũng không có ý định giải thích, thuần thục bôi thuốc vào vết thương, thuốc mỡ lạnh lẽo xóa đi một chút đau đớn.
Đoạn Vân Tri cẩn thận xử lý xong chỗ bị thương cho nàng mới đứng lên: “Không thể chạm nước nhiều ngày, bôi thuốc mỡ sáng và tối, bị thương không nặng, khoảng hai ba ngày có thể đi đứng bình thường.”
“Cảm ơn Đoạn đại phu.” Diệp Ngọc còn đang thắc mắc sao Diệu Tình còn chưa về.
Đoạn Vân Tri giải thích xong, nhưng cũng không rời đi ngay, chàng nhờ đến khi mình vừa đi vào, vẻ mặt sắp khóc của người con gái này khiến chàng không có cách nào lê bước, nhưng chàng cũng biết nếu chàng ở lại đây, nàng sẽ không bao giờ để lộ sự yếu thế.
Chàng không có thân phận gì có thể ngang nhiên ôm nàng vào trong ngực để an ủi.
Rõ ràng làm cái bóng nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng như thế này, cảm nhận rõ ràng sự không cam lòng điên cuồng lan tràn trong lòng.
“Phu nhân,” khi sắp rời đi, chàng đưa lưng về phía Diệp Ngọc mở miệng, “Nếu muốn khóc, thì khóc đi.”
Diệp Ngọc không ngạc nhiên khi người này phát hiện cảm xúc của mình, nàng biết người này nhạy bén cỡ nào, nhưng bất ngờ vì phòng tuyến tâm lý của mình lại sụp đổ ngay lập tức.
Nàng chưa từng nói với ai nàng hận đến mức nào, hận toàn Diệp gia không ai may mắn thoát được, hận từng nỗi nhục bản thân phải chịu, hận sự ngăn cách với Quý Ninh, hận bản thân vô dụng.
Nàng là một người nhu nhược, mới chờ chết như vậy.
Nhưng mà, nếu không phải Quý Duệ, người được A Ninh gọi là mẹ, khi bị thương A Ninh sẽ lo lắng, chính là mình.
Là Quý Duệ, người đã cứng rắn cướp đi ý niệm duy nhất của nàng, sao nàng lại không hận được?
Đoạn Vân Tri đứng ở cửa, nghe tiếng nức nở đè nén ngẫu nhiên truyền từ trong ra. Rõ ràng rất nhỏ nhưng dường như dừng lại ở đầu quả tim của chàng.
Tay trong tay áo siết đến trắng bệch, chàng chỉ có thể đứng như vậy, dùng cách như vậy, ở bên cạnh người này.
Ngày đó Diệp Ngọc dậy rất sớm, rốt cuộc thì chuyện gánh hát vẫn là nàng phụ trách.
Khi Vân Uyển thỉnh an với nàng biết hôm nay trong phủ có sân khấu, trong mắt lộ ra vài phần chờ mong.
“Vân Uyển cô nương đi cùng ta đi.”
Vân Uyển hơi chần chờ: “Vậy…… Như vậy sao được?”
“Có cái gì không được?” Diệp Ngọc cầm tay nàng ấy, phát hiện tay mình quá mức lạnh lẽo lại rút về, “Ta bận nhiều việc, mang thêm hai nha hoàn thì có vấn đề gì? Ngươi đã đến rồi cũng có thể giúp đỡ.”
Vân Uyển vốn dĩ là người yêu thích sự náo nhiệt, lập tức gật đầu: “Vậy lát nữa phu nhân cứ tận tình sai bảo ta, không được khách khí.”
Diệp Ngọc mỉm cười gật gật đầu.
Khi các nàng đến thì Dư Tích Tuyết đã ở đó, nhìn thấy Diệp Ngọc lập tức đi lên đón.
“Phu nhân, các ghế ngồi đã dọn xong, còn gánh hát cũng đã sẵn sàng, đây là danh sách tiết mục, người nhìn qua chút đi.”
Diệp Ngọc nhận lấy danh sách nhìn nhìn, nàng cũng không hiểu biết mấy cái này cho lắm, do lão thái thái ham thích, phủ Thừa tướng mới mỗi năm làm hai lần, cho nên tốt xấu gì nàng cũng đã xem qua mấy lần, biết một số tên hí khúc, thấy đều là những cái tên mình quen mắt, nên đưa trả danh sách.
“Tuyết phu nhân vất vả rồi.”
Dư Tích Tuyết cười cười: “Đều là chuyện thiếp nên làm.”
Diệp Ngọc kiểm tra các ghế ngồi lần nữa, phát hiện vị trí của mình đặc biệt ở phía trước.
Dư Tích Tuyết cũng đã nhận ra nàng ánh mắt, ở một bên giải thích: “Phu nhân chính là chính thê, vị trí tất nhiên không thể ở phía sau.”
Diệp Ngọc trầm ngâm sau một lúc lâu cũng không nói gì nữa.
Khi tầm nửa buổi sáng, lão phu nhân mới dẫn theo đám người mênh mông cuồn cuộn đến, có người hầu dẫn các nàng ngồi xuống.
Hà Thủy Dao phát hiện vị trí của Diệp Ngọc còn ở trên mình, cười châm chọc: “Trước đó nhờ phu nhân chủ trì, phu nhân còn ra sức từ chối, nhưng cũng nhờ cái phúc này, nhiều năm như vậy lần đầu tiên ngồi ở phía trên.”
Dư Tích Tuyết ở cạnh đang muốn giải thích, lại nghe thấy Diệp Ngọc không mặn không nhạt nói: “Ngồi xuống đi, sắp bắt đầu rồi.”
Hà Thủy Dao tức đến âm thầm nghiến răng, một con đàn bà không được cưng chiều, uổng cho tên tuổi danh hiệu phu nhân, rốt cuộc có cái tư cái gì mà cứ mãi coi khinh mình.
Lão phu nhân chắc hẳn do tâm tình tốt, chỉ nhàn nhạt liếc bên này một cái, cũng không để ý đến sóng ngầm cuồn cuộn giữa các nàng.
Diễn được một nửa rồi Quý Duệ mới đến, hắn không để mọi người hành lễ, lặng yên không tiếng động ngồi xuống vị trí bên cạnh Diệp Ngọc.
Nếu không cần hành lễ, tầm mắt của Diệp Ngọc vẫn luôn dừng ở hí khúc trên đài, chưa từng liếc mắt nhìn hắn.
“Năm nay gánh hát này khá thú vị, xướng đủ tiêu chuẩn đấy.” Lão phu nhân cũng thật sự yêu thích, trên mặt vẫn luôn treo ý cười.
Hà Thủy Dao liếc Diệp Ngọc một cái: “Đúng vậy ạ, cũng không biết phu nhân tìm thấy ở đâu.”
“Là có người giới thiệu.” Diệp Ngọc nghiêng đầu đáp lại một câu. Tầm mắt lại chuyển về trên đài, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt.
Đó là một người đàn ông đứng cạnh sân khấu kịch, dáng người thon dài, trên mặt được vẽ loạn xạ không thể nhìn rõ gương mặt thật, nhưng trong nháy mắt Diệp Ngọc lại nhận ra.
Nói thì cũng kỳ quái, rõ ràng đã nhiều năm không gặp, Diệp Ngọc chỉ cần nhàn nhàn nhìn thoáng một cái đã xác định được thân phận đối phương, cũng thấy ánh sáng lập lòe trong mắt hắn ta.
Diệp Ngọc như không có việc gì mà chuyển ánh mắt về phía trên đài, bây giờ nơi đó đang có hai người diễn vở thanh mai trúc mã, nàng hơi sửng sốt, nhớ không lầm thì trong danh sách tiết mục không có khúc mới diễn này.
Đây là do Lâm Phong sắp xếp? Chẳng lẽ lại muốn gợi lên hồi ức gì đó trong tâm trí nàng? Diệp Ngọc cảm thấy châm chọc.
Tay đang đặt trên đùi đột nhiên bị người bên cạnh nắm lấy, Diệp Ngọc căng cứng thân thể theo bản năng.
“Rất nhớ nhung sao?” Giọng nói Quý Duệ hàm chứa sự tức giận.
Diệp Ngọc muốn rút tay ra, đối phương lại càng dùng sức nắm lấy, sức lực khiến nàng bị đau, nhưng chỉ có thể để mặc hắn.
“Ta không biết ngài đang nói cái gì.”
Quý Duệ hình như cười lạnh một tiếng: “Ngươi không biết? Hí khúc này không phải ngươi sắp xếp à? Sắp xếp như vậy, là muốn biểu đạt bản thân khó quên tình cũ sao?”
Diệp Ngọc không nói chuyện nữa.
Quý Duệ lửa giận càng tăng lên: “Sao lại không nói? Cam chịu?”
“Đại nhân cảm thấy là vậy thì là vậy.”
Sức lực nắm lấy tay nàng càng siết chặt lại, Diệp Ngọc âm thầm đau đớn, nhưng lại cắn răng không hé miệng, nàng vốn định tiếp tục nhìn lên khán đài, lại đối diện với tầm mắt của Lâm Phong đang hóa trang.
Cho dù trên mặt hắn đều là thuốc màu đen, Diệp Ngọc cũng thấy rõ hắn ta đang tức giận.
Quý Duệ cũng để ý đến tầm mắt nàng, vừa mới nhìn, một tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, vốn dĩ sân khấu kịch đang tốt đẹp đột nhiên bị sụp một góc, trong nháy mắt trên đài dưới đài đều vang lên tiếng kinh hô.
Diệp Ngọc cũng bị dọa đến, còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ sân khấu kịch đều đổ xuống, cái này khiến mọi người đều bắt đầu kinh hoàng thất thố đứng lên.
Quý Duệ chắc hẳn cũng ngây ngẩn cả người, tay nắm lấy Diệp Ngọc cũng không biết buôn ra khi nào.
“Đều lui về sau,” hắn rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, “Thị vệ đâu?”
Thị vệ phủ Thừa tướng nhanh chóng từ bên ngoài đi vào: “Đại nhân.”
“Đưa lão phu nhân về sân.”
Sắc mặt lão phu nhân xanh mét, không biết là sợ đến mức đó hay là tức giận, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ngọc càng không tốt, Diệp Ngọc biết bà ta đã ghi thù này lên người mình.
Diệp Ngọc không có phản ứng gì, trong lòng nàng cứ có một phỏng đoán, như để xác minh phỏng đoán của mình, nàng quay đầu lần nữa nhìn về phía Lâm Phong, lần này không nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, lại nhìn thấy một cây cột đổ xuống.
Hướng cây cột đổ xuống đúng là hướng Quý Ninh bên cạnh Hà Thủy Dao.
“A Ninh!” Thân thể Diệp Ngọc gần như phản trước đầu óc, ngày thường nàng yếu đuối mong manh, không biết tốc độ và sức lực từ đâu ra, người khác còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Diệp Ngọc nhào qua bảo vệ Quý Ninh ở dưới thân mình.
Tiếng kêu sợ hãi hết đợt này đến đợt khác vang lên từ bốn phía, Diệp Ngọc thở phì phò, lỗ tai vang lên ầm ầm, ngực còn đập dữ dội. Nhưng mà đợi một lúc lâu, đau đớn trong dự tính lại không đến, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Quý Duệ ở phía trên nàng, một tay chắn cây cột đổ xuống.
Nàng không biết nên phản ứng như nào, Quý Duệ đã ném cây cột ra chỗ khác, mọi người cũng phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên.
“Đại nhân ngài không sao chứ!”
“A Duệ, sao con lại chắn cây cột chứ?”
……
“Mẫu thân.”
Giọng nói của Quý Ninh kéo ánh mắt Diệp Ngọc lại.
“A! Thật xin lỗi, A Ninh, vừa rồi ta có hơi sốt ruột, con không sao chứ?”
“Con không sao, cảm ơn mẫu thân, người không bị thương chứ?”
Quý Ninh vội nâng Diệp Ngọc dậy xem nàng có bị thương chỗ nào muỗng đột nhiên Hà Thủy Dao bên kia không biết bị thương chỗ nào, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi ngã trên đất, Quý Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, không kịp nói gì với Diệp Ngọc đã lập tức đi qua.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Không sao,” Hà Thủy Dao cười cười lắc đầu, “Vừa rồi không biết bị ai đụng vào.”
Quý Ninh vội đi đỡ ả.
Diệp Ngọc nhìn thoáng qua bàn tay vắng vẻ của mình, dù đã tập mãi thành quen với loại chuyện này, nhưng trong nháy mắt mũi nàng vẫn chua xót.
Thị vệ tới ngày càng nhiều, những người khác cũng bị đưa về viện bản thân, Diệu Tình và Vân Uyển đi theo Diệp Ngọc về, mãi cho đến khi về sân mới nhận ra dáng đi của Diệp Ngọc có chút không thích hợp.
“Phu nhân, chân người làm sao vậy?”
Lúc này Diệp Ngọc mới cảm thấy cơn đau đớn xuyên tim ập đến, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua: “Hình như trẹo chân rồi.”
Vân Uyển cũng lập tức tiến lên đỡ nàng: “Sao nãy không thấy người nói vậy? Bị thương lúc nào thế?”
Vừa rồi sự chú ý của Diệp Ngọc không ở bản thân, thậm chí không hề phát hiện, bây giờ muộn màng phát hiện, khi được đỡ ngồi xuống còn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Phu nhân của ta, người thật đúng là……” Diệu Tình cũng không biết nói gì cho phải, “Vân Uyển cô nương, người đi lấy khăn nóng chườm cho phu nhân đi, nô tỳ đi mời đại phu.”
“A, được!”.
Hai người lập tức phân công đi làm ngay.
Tay Diệp Ngọc chống trên trán, so với đau đớn trên người, thật ra tim nàng còn đau hơn. Lần đầu tiên, nàng hỏi bản thân cuối cùng đang cố chấp cái gì, Quý Ninh không có mình hẳn sẽ càng tốt hơn.
“Phu nhân.”
Khi giọng nói Đoạn Vân Tri vang lên bất ngờ, Diệp Ngọc hoảng sợ, biểu cảm trên mặt còn chưa kịp thu lại.
“Đoạn…… Đoạn đại phu sao lại đến nhanh thế?” Nàng nhìn về phía sau, cũng không nhìn thấy bóng dáng Diệu Tình, cũng không ai thông báo cho nàng một tiếng.
Đoạn Vân Tri không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xổm xuống cởi giày của Diệp Ngọc, Diệp Ngọc lùi lại theo phản xạ, lại bị sức lực nhẹ nhàng nhưng không thể phản kháng của chàng giam cầm.
Diệp Ngọc cắn môi để mặc chàng cởi giày mình ra, mắt cá chân bên trái đã sưng tấy lên.
“Đoạn đại phu…… Sao lại giống u hồn thế, luôn xuất hiện thần không biết quỷ không hay.”
Nghe thấy tiếng Diệp Ngọc oán trách, động tác trên tay của Đoạn Vân Tri tạm dừng chút.
“Không phải u hồn,” giọng chàng hơi chua xót, “Là cái bóng.”
Cái ý này không nói rõ, Diệp Ngọc nhất thời không biết lý giải như nào, mà Đoạn Vân Tri cũng không có ý định giải thích, thuần thục bôi thuốc vào vết thương, thuốc mỡ lạnh lẽo xóa đi một chút đau đớn.
Đoạn Vân Tri cẩn thận xử lý xong chỗ bị thương cho nàng mới đứng lên: “Không thể chạm nước nhiều ngày, bôi thuốc mỡ sáng và tối, bị thương không nặng, khoảng hai ba ngày có thể đi đứng bình thường.”
“Cảm ơn Đoạn đại phu.” Diệp Ngọc còn đang thắc mắc sao Diệu Tình còn chưa về.
Đoạn Vân Tri giải thích xong, nhưng cũng không rời đi ngay, chàng nhờ đến khi mình vừa đi vào, vẻ mặt sắp khóc của người con gái này khiến chàng không có cách nào lê bước, nhưng chàng cũng biết nếu chàng ở lại đây, nàng sẽ không bao giờ để lộ sự yếu thế.
Chàng không có thân phận gì có thể ngang nhiên ôm nàng vào trong ngực để an ủi.
Rõ ràng làm cái bóng nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng như thế này, cảm nhận rõ ràng sự không cam lòng điên cuồng lan tràn trong lòng.
“Phu nhân,” khi sắp rời đi, chàng đưa lưng về phía Diệp Ngọc mở miệng, “Nếu muốn khóc, thì khóc đi.”
Diệp Ngọc không ngạc nhiên khi người này phát hiện cảm xúc của mình, nàng biết người này nhạy bén cỡ nào, nhưng bất ngờ vì phòng tuyến tâm lý của mình lại sụp đổ ngay lập tức.
Nàng chưa từng nói với ai nàng hận đến mức nào, hận toàn Diệp gia không ai may mắn thoát được, hận từng nỗi nhục bản thân phải chịu, hận sự ngăn cách với Quý Ninh, hận bản thân vô dụng.
Nàng là một người nhu nhược, mới chờ chết như vậy.
Nhưng mà, nếu không phải Quý Duệ, người được A Ninh gọi là mẹ, khi bị thương A Ninh sẽ lo lắng, chính là mình.
Là Quý Duệ, người đã cứng rắn cướp đi ý niệm duy nhất của nàng, sao nàng lại không hận được?
Đoạn Vân Tri đứng ở cửa, nghe tiếng nức nở đè nén ngẫu nhiên truyền từ trong ra. Rõ ràng rất nhỏ nhưng dường như dừng lại ở đầu quả tim của chàng.
Tay trong tay áo siết đến trắng bệch, chàng chỉ có thể đứng như vậy, dùng cách như vậy, ở bên cạnh người này.