Chương 1 Memoir
Chiếc xe khách nặng nề tiến về phía trước, ngoài kia ánh nắng ban mai hòa quyện với khí trời mùa hè làm cho khung cảnh như rõ hơn đẹp hơn. Từng dòng người xô bồ tấp nập ùa vào bến chỉ mong sao kiếm được chiếc xe tốt nhất dành cho con e mình. Nó may mắn hơn chút vì sáng nay nó đến sớm nên việc chọn xe diễn ra dễ dàng hơn. Hôm nay là ngày lên trường nhập học, mặc dù rất ít lần xa quê xa gia đình nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng nó vui đến vậy, chẳng giống bình thường chút nào. Vẫy tay chào bố nó mỉm cười gật đầu cho bố yên tâm. Ừ một thân một mình trên Hà Nội mà, bố mẹ nào không lo cho được, dù nó là thằng tự lập. Hoàn cảnh gia đình khiến nó phải như vậy, nhà nó nghèo lắm từ nhỏ đã biết đi cấy đi gặt, chăn gà chăn lợn, nấu cơm giặt quần áo. Người ngoài nhìn vào chắc nghĩ số tuổi lớn hơn nhiều so với bề ngoài, hồi bé nó vốn nhỏ con mà. Chính cái lí do đấy nên khi đi học nó luôn bị những đứa to hơn bắt nạt đánh đập, lúc đầu thì sợ hãi bỏ chạy khóc lóc nhưng càng về sau nó càng trơ lì đứng trân trân mặc kệ cho chúng hành hạ. Đánh nhiều mấy thằng đâm chán, nhìn thấy nó chẳng buồn động tay chân lảng mặt đi chỗ khác, từ đấy nó trở nên lì lợm ít nói vô cảm hơn cho đến tận bây giờ.
Sau vài tiếng đồng hồ ngồi xe, hình ảnh Hà Nội bắt đầu xuất hiện mập mờ phía xa xa. Những tòa nhà cao tầng, tiếng còi xe tiếng cười nói ồn ào đặc trưng của thủ đô dần lan tỏa xung quanh. Dù khoảng thời gian thi đại học nó đã được chiêm ngưỡng cái đẹp ở nơi đây nhưng giờ lòng nó vẫn hồi hộp rạo rực lắm. Ừ khác trước ở chỗ là nó nghiễm nhiên được sống, học tập được thở không khí Hà Nội suốt vài năm hoặc hơn chứ không chỉ vài ba ngày như trước. Đến bến, dòng người đông đúc trên xe ồ ạt tỏa ra như đàn kiến vỡ tổ, ai cũng muốn xuống trước ai cũng muốn nhanh nhanh thoát khỏi cảnh bí bức trong xe. Riêng nó thì không, cứ lẳng lặng ngồi im chờ đến khi hết người mới lầm lũi bước ra. Chợt có bàn tay kéo nó lại, giọng nhỏ nhẹ
- bạn ơi, bạn có thể giúp mình nhấc cái balo này ra không nặng quá
Một cô gái khá xinh, nước da trắng tóc xõa ngang vai, quần bò đen áo sơ mi trắng vai đeo cặp, nhìn nó cười ái ngại
- ừ
Nó lùi lại, dùng đôi tay nhấc bổng chiếc balo đang kẹt giữa 2 ghế, khá nặng nhưng chưa là gì với 1 thằng quen vất vả như nó cả. Vẫn bộ mặt lạnh lùng nó xách balo ra khỏi xe mặc kệ cô gái lẽo đẽo theo sau. Đến cổng bến, đặt balo xuống nền gạch nóng hầm hập nó lặng lẽ quay đi trước khuôn mặt ngạc nhiên của cô gái. Tính nó vốn vậy :ít nói, lạnh lùng khó tiếp cận trừ khi trước mặt là đám bạn thân.
- tớ…tớ cảm ơn bạn nhé
Nó quay lại khẽ gật đầu rồi tiếp tục bước đi chậm rãi trong cái nắng gay gắt của trưa hè. Đang giữa trưa nên ánh nắng như muốn thiêu cháy tất cả những nơi nó tràn qua vậy, thật ghê người. Rút điện thoại nó bấm số gọi cho mẹ
- alo mẹ đây – giọng quen thuộc vang phía lên đầu dây
- con đến nơi rồi mẹ, bố mẹ ở nhà yên tâm nhé
- ừ, nhớ ăn uống học hành cẩn thận nghe con, người trên đấy không tốt như dưới quê đâu
- vâng, con biết rồi
- mẹ cứ nhắc thế ,thôi con gọi T nó ra đón đi rồi còn nghỉ ngơi trưa rồi
- vâng, con chào mẹ tút…tút…tút
Mẹ luôn vậy, luôn quan tâm nó từng li từng tí từ quần áo đến bữa cơm dù nội tâm bên trong trưởng thành hơn bên ngoài nó nhiều.
Mới tắt máy, điện thoại nó cuộc gọi đến ngay sau vài hồi, là của T thằng bạn thân từ nhỏ của nó đang học trên này, T hơn nó 1 tuổi
- tao nghe
- mày đến nơi chưa ?
- rồi, đang đứng cửa bến xe đây mày ra đón tao đi nắng chết m.. luôn
- ờ, chờ tao tí
Cúp máy, nó dựa người vào gốc cây gần đấy tay xách túi quần áo, đưa ánh mắt phóng ra xa. Đường xá lúc này nhộn nhịp xe máy xe bus qua lại, đưa đón lớp sinh viên mới từ khắp nơi đổ về. Bất giác nó mỉm cười nhìn họ chẳng vì lí do gì chỉ là thói quen thôi ai không biết chắc nói nó điên. Lạnh lùng nhưng hay tự cười 1 mình. Bạn bè nó bảo “khuôn mặt mày luôn tồn tại 2 thái cực 1là hiền lành dễ mến khi cười, 2 là như sát thủ khi không cười” vậy đấy. Bỗng nó giật mình khi thấy hình ảnh quen quen đang nhìn nó chằm chằm, vì chói nắng nên nó không thấy rõ là ai, quen nhau chăng.
- ê Đ tao ở đây mày – tiếng thằng T ồm ồm bên vệ đường gần chỗ nó đứng
- ờ
Đeo túi lên vai nó đi nhanh lại chỗ T, lúc này bụng nó đói cồn cào, mồ hôi túa ra nhễ nhại. Chỉ muốn tránh nắng thật nhanh, chỉ muốn có bữa cơm no bụng. Phòng T không xa, cách bến cũng vài km nhưng do đông xe cộ nên mất gần nửa tiếng 2 thằng mới lết về đến nơi. Mệt mỏi nó vất túi sang bên, nằm vật xuống giường thở kệ quần áo đang ướt nhẹp mồ hôi
- mày vào nhà vệ sinh lau mặt mũi thay quần áo đi rồi ăn cơm, đm gần 1h bố rồi
- chờ cho t nghỉ tí, mày cứ sắp thức ăn ra đi mệt vãi
- ờ
Cơm nước xong, bát đũa chẳng thèm rửa ,nó kéo ghế ngồi suy nghĩ mung lung. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu nó lúc này :tìm nhà trọ sau đó kiếm 1 việc gì đó để làm. Nó không thích cứ cuối tháng gọi điện ngửa tay xin tiền bố mẹ, như vậy cảm thấy khó chịu lắm. Bố mẹ nó vốn vất vả rồi giờ thêm khoản tiền học phí, nhà trọ tiền ăn nó sợ nó sẽ thành 1 gánh nặng. Thực ra ý định đó nó đã đặt ra từ trước, chỉ cần đặt chân lên HN là thực hiện thôi. Chiều trời vẫn xanh ngắt không gợn mây, khoác chiếc sơ mi đã cũ, quần vải đầu trần chân đi đôi tông lào mẹ mới mua nó toan đi bộ tìm phòng (nghĩ lại thấy dạo đó liều thật)
- ê m đi đâu đấy – giọng ngái ngủ của T hắt ra
- tao tìm phòng
- m điên à, trời nắng vãi ra đi gì giờ này để sáng mai t mượn xe chở m đi
- quê nắng khác gì trên này, với lại t muốn ra ngoài tí ở phòng chán bỏ m..
- đùa, mày mới lên có biết đường đéo đâu mà đòi đi
- không biết thì hỏi tao có phải trẻ con đâu
- để đấy tao sang mượn xe rồi đi, mẹ vẫn cái tính ngang như cua đéo nói được
Nó cười nụ cười nửa miệng đặc trưng nhưng lạnh lùng. Mượn được xe 2 thằng chở nhau lượn lờ trên phố, thi thoảng bắt gặp một vài anh cảnh sát giao thông đứng chốt
- đi chậm thôi mày, ăn tuýt giờ - nó vỗ vai thằng bạn
- sợ đéo gì, tao có vượt đèn đỏ đâu
- ờ
- mà … mẹ mày cứ sồn sồn đòi tìm phòng làm gì, ở tạm chỗ tao vài hôm có làm sao
- đằng nào chả phải tìm, tìm sớm cho xong đỡ lằng nhằng
- hay mày ở mẹ chỗ tao đi có 3 thằng với nhau chứ mấy ở vậy cho rẻ
- ngu à mày, phòng mày cách trường tao gần chục cây tao đéo dại
- đi xe bus đm
- bus biếc gì, tao thích ở một mình
- tùy mày, đéo nói được
Mất cả buổi chiều cuối cùng cũng tìm được phòng, chỗ này gần trường lại sâu trong ngõ nên khá yên tĩnh nhà cấp 4. Đếm sơ sơ khoảng gần 20 phòng chia làm 2 dãy, ở giữa là khoảng sân nhỏ lấy lối đi. Bà chủ chỉ cho nó phòng sát trong cùng cạnh bờ tường được rào thép cẩn thận chống trộm cắp.
- còn mỗi phòng này thôi bác ?
- ừ, giờ sắp vào năm học mới sinh viên lên đông, mấy phòng kia đều được thuê cả rồi còn đúng phòng này thôi cháu
- vâng, bác cho cháu xem bên trong với ạ
Bước vào trong, 1 mùi ẩm thấp xộc lên kèm theo đó là vài con gián đang nhởn nhơ đuổi nhau, hình như chúng không sợ hơi người thì phải. Phòng nhỏ, chỉ tầm 15m vuông có cửa sổ đặt gần cửa ra vào và 2 cái lạch giường còn mới.
- phòng này để trống lâu chưa bác ?
- mới thôi cháu, trước có 2 con bé TH ở đây nhưng mới ra trường, chúng nó ở sạch sẽ lắm, phòng này lại mát nữa xung quanh toàn nhà cao tầng che nắng hết rồi còn đâu, 2 đứa ở phòng này là thích nhất rồi đấy
Bác nói đúng, từ khi vào phòng đến giờ không khí trở nên dễ chịu hẳn, chứ không còn oi bức nữa dù là nhà lợp tôn. Nhìn lướt lần cuối, nó buột giọng
- phòng này bác để bao nhiêu ạ
- chúng mày sinh viên bác lấy rẻ thôi 1tr2 tháng gộp cả tiền vệ sinh, còn tiền nước tiền điện tính theo số, điện 3k5 1 số nước 10k 1 khối còn mạng thì các cháu tự lắp
- vâng, thế bao giờ ở được vậy bác
- cháu đóng tiền phòng là ở được luôn, ngay tối nay cũng được
Thỏa thuận với bà chủ 1 hồi, nó quyết định thuê cái phòng vừa nãy. Nhưng vì không mang theo tiền nó hẹn sáng hôm sau đến làm hợp đồng thuê nhà. Vậy là xong khâu tìm chỗ ăn ở,thấy trời cũng muộn 2 đứa đồng ý về cơm nước, sáng mai rảnh thì tìm việc làm sau. Cuối hè ánh nắng chiều tà đã yếu, trên đường đèn xe đèn cao áp dần dần thay thế ánh sáng tự nhiên.
- Á Á
“Rầm”
Nó nằm vật ra đường, tay chân đâu nhói may đầu đội mũ bảo hiểm nên không sao.
- mày đi kiểu đéo gì thế hả - Nó gầm lên
- đm, có phải tao đéo đâu tại con nhóc kia kìa
Thằng T nằm dưới đất, mặt nhăn nhó tay chỉ ra trước. Nó hướng mắt đến phía tay thằng bạn thân. Ngay trước xe 1 cô gái tóc rũ rượi, 1 tay chống người, 1 tay đỡ chiếc xe đạp đang đè lên chân. Cố gắng lết thân ra khỏi yên xe, nó lồm cồm bò dậy tiến lại gần chỗ cô gái. Vài người đi đường, người trong mấy quán ăn gần đấy bắt đầu chỉ chỏ bàn tán lung tung. Không để ý xung quanh, nó nhấc cái xe đạp sang bên, nhẹ nhàng cầm cánh tay run rẩy đỡ lên.
- xin lỗi, bạn không sao chứ ?
- tôi…tôi không…sao, cảm ơn…
Nó thoáng giật mình khi 2 ánh mắt chạm nhau, chẳng phải đây là…
- ơ…bạn…bạn là…
__________________
Chiếc xe khách nặng nề tiến về phía trước, ngoài kia ánh nắng ban mai hòa quyện với khí trời mùa hè làm cho khung cảnh như rõ hơn đẹp hơn. Từng dòng người xô bồ tấp nập ùa vào bến chỉ mong sao kiếm được chiếc xe tốt nhất dành cho con e mình. Nó may mắn hơn chút vì sáng nay nó đến sớm nên việc chọn xe diễn ra dễ dàng hơn. Hôm nay là ngày lên trường nhập học, mặc dù rất ít lần xa quê xa gia đình nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng nó vui đến vậy, chẳng giống bình thường chút nào. Vẫy tay chào bố nó mỉm cười gật đầu cho bố yên tâm. Ừ một thân một mình trên Hà Nội mà, bố mẹ nào không lo cho được, dù nó là thằng tự lập. Hoàn cảnh gia đình khiến nó phải như vậy, nhà nó nghèo lắm từ nhỏ đã biết đi cấy đi gặt, chăn gà chăn lợn, nấu cơm giặt quần áo. Người ngoài nhìn vào chắc nghĩ số tuổi lớn hơn nhiều so với bề ngoài, hồi bé nó vốn nhỏ con mà. Chính cái lí do đấy nên khi đi học nó luôn bị những đứa to hơn bắt nạt đánh đập, lúc đầu thì sợ hãi bỏ chạy khóc lóc nhưng càng về sau nó càng trơ lì đứng trân trân mặc kệ cho chúng hành hạ. Đánh nhiều mấy thằng đâm chán, nhìn thấy nó chẳng buồn động tay chân lảng mặt đi chỗ khác, từ đấy nó trở nên lì lợm ít nói vô cảm hơn cho đến tận bây giờ.
Sau vài tiếng đồng hồ ngồi xe, hình ảnh Hà Nội bắt đầu xuất hiện mập mờ phía xa xa. Những tòa nhà cao tầng, tiếng còi xe tiếng cười nói ồn ào đặc trưng của thủ đô dần lan tỏa xung quanh. Dù khoảng thời gian thi đại học nó đã được chiêm ngưỡng cái đẹp ở nơi đây nhưng giờ lòng nó vẫn hồi hộp rạo rực lắm. Ừ khác trước ở chỗ là nó nghiễm nhiên được sống, học tập được thở không khí Hà Nội suốt vài năm hoặc hơn chứ không chỉ vài ba ngày như trước. Đến bến, dòng người đông đúc trên xe ồ ạt tỏa ra như đàn kiến vỡ tổ, ai cũng muốn xuống trước ai cũng muốn nhanh nhanh thoát khỏi cảnh bí bức trong xe. Riêng nó thì không, cứ lẳng lặng ngồi im chờ đến khi hết người mới lầm lũi bước ra. Chợt có bàn tay kéo nó lại, giọng nhỏ nhẹ
- bạn ơi, bạn có thể giúp mình nhấc cái balo này ra không nặng quá
Một cô gái khá xinh, nước da trắng tóc xõa ngang vai, quần bò đen áo sơ mi trắng vai đeo cặp, nhìn nó cười ái ngại
- ừ
Nó lùi lại, dùng đôi tay nhấc bổng chiếc balo đang kẹt giữa 2 ghế, khá nặng nhưng chưa là gì với 1 thằng quen vất vả như nó cả. Vẫn bộ mặt lạnh lùng nó xách balo ra khỏi xe mặc kệ cô gái lẽo đẽo theo sau. Đến cổng bến, đặt balo xuống nền gạch nóng hầm hập nó lặng lẽ quay đi trước khuôn mặt ngạc nhiên của cô gái. Tính nó vốn vậy :ít nói, lạnh lùng khó tiếp cận trừ khi trước mặt là đám bạn thân.
- tớ…tớ cảm ơn bạn nhé
Nó quay lại khẽ gật đầu rồi tiếp tục bước đi chậm rãi trong cái nắng gay gắt của trưa hè. Đang giữa trưa nên ánh nắng như muốn thiêu cháy tất cả những nơi nó tràn qua vậy, thật ghê người. Rút điện thoại nó bấm số gọi cho mẹ
- alo mẹ đây – giọng quen thuộc vang phía lên đầu dây
- con đến nơi rồi mẹ, bố mẹ ở nhà yên tâm nhé
- ừ, nhớ ăn uống học hành cẩn thận nghe con, người trên đấy không tốt như dưới quê đâu
- vâng, con biết rồi
- mẹ cứ nhắc thế ,thôi con gọi T nó ra đón đi rồi còn nghỉ ngơi trưa rồi
- vâng, con chào mẹ tút…tút…tút
Mẹ luôn vậy, luôn quan tâm nó từng li từng tí từ quần áo đến bữa cơm dù nội tâm bên trong trưởng thành hơn bên ngoài nó nhiều.
Mới tắt máy, điện thoại nó cuộc gọi đến ngay sau vài hồi, là của T thằng bạn thân từ nhỏ của nó đang học trên này, T hơn nó 1 tuổi
- tao nghe
- mày đến nơi chưa ?
- rồi, đang đứng cửa bến xe đây mày ra đón tao đi nắng chết m.. luôn
- ờ, chờ tao tí
Cúp máy, nó dựa người vào gốc cây gần đấy tay xách túi quần áo, đưa ánh mắt phóng ra xa. Đường xá lúc này nhộn nhịp xe máy xe bus qua lại, đưa đón lớp sinh viên mới từ khắp nơi đổ về. Bất giác nó mỉm cười nhìn họ chẳng vì lí do gì chỉ là thói quen thôi ai không biết chắc nói nó điên. Lạnh lùng nhưng hay tự cười 1 mình. Bạn bè nó bảo “khuôn mặt mày luôn tồn tại 2 thái cực 1là hiền lành dễ mến khi cười, 2 là như sát thủ khi không cười” vậy đấy. Bỗng nó giật mình khi thấy hình ảnh quen quen đang nhìn nó chằm chằm, vì chói nắng nên nó không thấy rõ là ai, quen nhau chăng.
- ê Đ tao ở đây mày – tiếng thằng T ồm ồm bên vệ đường gần chỗ nó đứng
- ờ
Đeo túi lên vai nó đi nhanh lại chỗ T, lúc này bụng nó đói cồn cào, mồ hôi túa ra nhễ nhại. Chỉ muốn tránh nắng thật nhanh, chỉ muốn có bữa cơm no bụng. Phòng T không xa, cách bến cũng vài km nhưng do đông xe cộ nên mất gần nửa tiếng 2 thằng mới lết về đến nơi. Mệt mỏi nó vất túi sang bên, nằm vật xuống giường thở kệ quần áo đang ướt nhẹp mồ hôi
- mày vào nhà vệ sinh lau mặt mũi thay quần áo đi rồi ăn cơm, đm gần 1h bố rồi
- chờ cho t nghỉ tí, mày cứ sắp thức ăn ra đi mệt vãi
- ờ
Cơm nước xong, bát đũa chẳng thèm rửa ,nó kéo ghế ngồi suy nghĩ mung lung. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu nó lúc này :tìm nhà trọ sau đó kiếm 1 việc gì đó để làm. Nó không thích cứ cuối tháng gọi điện ngửa tay xin tiền bố mẹ, như vậy cảm thấy khó chịu lắm. Bố mẹ nó vốn vất vả rồi giờ thêm khoản tiền học phí, nhà trọ tiền ăn nó sợ nó sẽ thành 1 gánh nặng. Thực ra ý định đó nó đã đặt ra từ trước, chỉ cần đặt chân lên HN là thực hiện thôi. Chiều trời vẫn xanh ngắt không gợn mây, khoác chiếc sơ mi đã cũ, quần vải đầu trần chân đi đôi tông lào mẹ mới mua nó toan đi bộ tìm phòng (nghĩ lại thấy dạo đó liều thật)
- ê m đi đâu đấy – giọng ngái ngủ của T hắt ra
- tao tìm phòng
- m điên à, trời nắng vãi ra đi gì giờ này để sáng mai t mượn xe chở m đi
- quê nắng khác gì trên này, với lại t muốn ra ngoài tí ở phòng chán bỏ m..
- đùa, mày mới lên có biết đường đéo đâu mà đòi đi
- không biết thì hỏi tao có phải trẻ con đâu
- để đấy tao sang mượn xe rồi đi, mẹ vẫn cái tính ngang như cua đéo nói được
Nó cười nụ cười nửa miệng đặc trưng nhưng lạnh lùng. Mượn được xe 2 thằng chở nhau lượn lờ trên phố, thi thoảng bắt gặp một vài anh cảnh sát giao thông đứng chốt
- đi chậm thôi mày, ăn tuýt giờ - nó vỗ vai thằng bạn
- sợ đéo gì, tao có vượt đèn đỏ đâu
- ờ
- mà … mẹ mày cứ sồn sồn đòi tìm phòng làm gì, ở tạm chỗ tao vài hôm có làm sao
- đằng nào chả phải tìm, tìm sớm cho xong đỡ lằng nhằng
- hay mày ở mẹ chỗ tao đi có 3 thằng với nhau chứ mấy ở vậy cho rẻ
- ngu à mày, phòng mày cách trường tao gần chục cây tao đéo dại
- đi xe bus đm
- bus biếc gì, tao thích ở một mình
- tùy mày, đéo nói được
Mất cả buổi chiều cuối cùng cũng tìm được phòng, chỗ này gần trường lại sâu trong ngõ nên khá yên tĩnh nhà cấp 4. Đếm sơ sơ khoảng gần 20 phòng chia làm 2 dãy, ở giữa là khoảng sân nhỏ lấy lối đi. Bà chủ chỉ cho nó phòng sát trong cùng cạnh bờ tường được rào thép cẩn thận chống trộm cắp.
- còn mỗi phòng này thôi bác ?
- ừ, giờ sắp vào năm học mới sinh viên lên đông, mấy phòng kia đều được thuê cả rồi còn đúng phòng này thôi cháu
- vâng, bác cho cháu xem bên trong với ạ
Bước vào trong, 1 mùi ẩm thấp xộc lên kèm theo đó là vài con gián đang nhởn nhơ đuổi nhau, hình như chúng không sợ hơi người thì phải. Phòng nhỏ, chỉ tầm 15m vuông có cửa sổ đặt gần cửa ra vào và 2 cái lạch giường còn mới.
- phòng này để trống lâu chưa bác ?
- mới thôi cháu, trước có 2 con bé TH ở đây nhưng mới ra trường, chúng nó ở sạch sẽ lắm, phòng này lại mát nữa xung quanh toàn nhà cao tầng che nắng hết rồi còn đâu, 2 đứa ở phòng này là thích nhất rồi đấy
Bác nói đúng, từ khi vào phòng đến giờ không khí trở nên dễ chịu hẳn, chứ không còn oi bức nữa dù là nhà lợp tôn. Nhìn lướt lần cuối, nó buột giọng
- phòng này bác để bao nhiêu ạ
- chúng mày sinh viên bác lấy rẻ thôi 1tr2 tháng gộp cả tiền vệ sinh, còn tiền nước tiền điện tính theo số, điện 3k5 1 số nước 10k 1 khối còn mạng thì các cháu tự lắp
- vâng, thế bao giờ ở được vậy bác
- cháu đóng tiền phòng là ở được luôn, ngay tối nay cũng được
Thỏa thuận với bà chủ 1 hồi, nó quyết định thuê cái phòng vừa nãy. Nhưng vì không mang theo tiền nó hẹn sáng hôm sau đến làm hợp đồng thuê nhà. Vậy là xong khâu tìm chỗ ăn ở,thấy trời cũng muộn 2 đứa đồng ý về cơm nước, sáng mai rảnh thì tìm việc làm sau. Cuối hè ánh nắng chiều tà đã yếu, trên đường đèn xe đèn cao áp dần dần thay thế ánh sáng tự nhiên.
- Á Á
“Rầm”
Nó nằm vật ra đường, tay chân đâu nhói may đầu đội mũ bảo hiểm nên không sao.
- mày đi kiểu đéo gì thế hả - Nó gầm lên
- đm, có phải tao đéo đâu tại con nhóc kia kìa
Thằng T nằm dưới đất, mặt nhăn nhó tay chỉ ra trước. Nó hướng mắt đến phía tay thằng bạn thân. Ngay trước xe 1 cô gái tóc rũ rượi, 1 tay chống người, 1 tay đỡ chiếc xe đạp đang đè lên chân. Cố gắng lết thân ra khỏi yên xe, nó lồm cồm bò dậy tiến lại gần chỗ cô gái. Vài người đi đường, người trong mấy quán ăn gần đấy bắt đầu chỉ chỏ bàn tán lung tung. Không để ý xung quanh, nó nhấc cái xe đạp sang bên, nhẹ nhàng cầm cánh tay run rẩy đỡ lên.
- xin lỗi, bạn không sao chứ ?
- tôi…tôi không…sao, cảm ơn…
Nó thoáng giật mình khi 2 ánh mắt chạm nhau, chẳng phải đây là…
- ơ…bạn…bạn là…
__________________