Chương 3
Trời lúc này xanh ngắt, thi thoảng có vài đám mây trắng lững thững trôi.
- bạn phơi lạch à, sao không quét qua bụi bẩn đi rồi phơi
Linh cầm chổi đứng sau lưng, tay chống nạnh
- thôi đứng sang bên đi để mình quét hộ cho
- để tớ cho dựa vào tường đã vậy cho dễ quét
- ừ
Nhờ Linh nên chẳng mấy căn phòng nhỏ của nó đã được dọn xong, sạch sẽ thoáng mát khác hẳn lúc trước. Đảo mắt quanh 1 lượt cô bạn hàng xóm mới quen dòm nó hỏi
- phòng Đ trống trơn vậy, chưa mua đồ gì à
- mình mới lên đây nên chưa mua
- thảo nào thấy mỗi cái balo với cặp xách, à gần xóm mình có mấy quán tạp hóa đấy Đ ra đấy mà mua chứ thế này ở sao được
- ừ, chắc nay mình mua
- có cần tớ đi cùng không hi
- thôi, mình tự mua được
- thế à
Giọng Linh trầm xuống, khoảng khắc im lặng bao trùm lấy gian phòng.
- thôi trưa rồi mình về nấu cơm đây, có gì 2 bạn cứ nhờ nhé, phòng mình ở ngay đối diện kia kìa
- ừ, cám ơn Linh, có gì bọn tớ gọi
Đợi Linh về khuất, thằng bạn quay sang nó hằm hè
- mẹ thằng này, em ấy giúp từ sáng đến giờ mà mày đéo cảm ơn em được 1 câu à
- tao có nhờ đâu, muộn rồi đi ăn cơm chiều tao còn mua ít đồ
- mày vô tâm nó vừa thôi, giờ còn gặp nhau dài dài, mày như thế đéo ai ở được chúng nó lại cho ra rìa
- mặc xác tao
- tùy mày, mà mày tính mua cái gì, phòng tao còn thừa cái bếp ga mini lấy về mà dùng đỡ phải mua
- thiếu gì thì mua, ờ nao rảnh tao sang lấy
-ok
Gần chỗ nó ở có vài quán ăn nhỏ nằm sát nhau chủ yếu phục vụ cho tầng lớp học sinh, sinh viên. Giá một suất cơm ở đây đều khá rẻ thức ăn ngon, nhân viên phục vụ nhiệt tình niềm nở. Chọn quán thưa khách nhất nó bước vào. Giật mình khi thấy dáng người con gái nhỏ nhắn đang ngồi quay lưng lại với nó. Vẫn mái tóc búi gọn, màu nâu nhạt ngày nào. Sao trùng hợp đến thế, sao em ở đây ngay trước mắt nó, tối qua gặp em trái tim tưởng như đã lành lại một lần nữa rỉ máu. Vậy mà giờ ông trời vẫn sắp xếp để nó gặp em. Nó ngập ngừng nửa muốn đi nửa muốn ở lại, nó muốn được nhìn thấy em được ngắm nhìn em như ngày xưa, lúc mà nó mới thích em. Nhưng…đôi chân nó từ từ bước đi càng lúc càng xa em hơn. “Mình chia tay rồi đấy” một giọng quen thuộc vang lên trong đầu nó “ừ, mình chia tay rồi đấy” nó cười, nụ cười lạnh lùng
- sao vậy mày, không ăn à – Tiến níu vai nó kéo lại
Chẳng nói gì, nó tiếp tục bước đi miệng vẫn nở nụ cười
- ơ thằng điên này
- mày ăn trước đi, tí tao ăn sau
- đm, tự nhiên bảo ăn sau là thế đéo nào, mày trúng gió à
- ờ
- nhìn thấy con Hà à
…….
- kệ mẹ nó đi, chia tay rồi liên quan gì đến nhau nữa đâu mà mày phải thế, con trai đéo gì mà yếu đuối
- mày hiểu đéo gì, kệ tao đi
- kệ cmmm, thân mày mày tự lo
Cuối cùng nó vẫn vào ăn nhưng là quán khác, bữa cơm thứ 2 nó cảm thấy nhạt nhẽo không mùi vị.
Trên đường về phòng, nó tạt qua quán tạp hóa đầu ngõ mua vài vật dụng cần thiết. Ở một mình nên chẳng cần nhiều đồ lắm :2 cái chậu, chục cái mắc áo, chiếu, bột giặt, bàn gấp...
Chiều một mình nó đi tìm việc, xe không có nên đành đi bộ. Nó tự hứa cố gắng đi làm tiết kiệm tiền rồi mua lấy chiếc xe đạp để làm phương tiện đi lại.
Giờ sắp hết hè chuẩn bị vào năm học mới kiếm việc hơi khó, chẳng biết nó đi bộ bao lâu đến nỗi mồ hôi trên người tuôn ra ướt sũng. Thấm mệt nó tìm quán nước ven đường ngồi nghỉ
- cháu uống gì ?
- vâng, bác cho cháu ly nhân trần đá
Lần trước khi lên thi nó với Tiến tối tối vẫn hay lượn lờ mấy hàng nước ngồi chém gió đến khuya, nó không thích trà đá vì khó ngủ, vị ngọt ngọt đăng đắng của nhân trần hợp với nó hơn. Đơn giản nó có vị của cafe
- cháu là sinh viên mới à
- vâng, cháu thi đỗ 1 trường trên này mấy bữa nữa nhập học rồi bác
- thế à, mà đi đâu giữa cái trời nắng thế này
- cháu tìm việc bác ạ
- vừa lên mà đã đòi đi làm, thích kiếm tiền hả cháu – bác cười hiền
- dạ, một phần thôi bác
- thế đã tìm được chưa, đợt này ít việc lắm
- dạ chưa, cháu vẫn đang tìm
Nó thở dài, nhấp ngụm nước mát lạnh tan chảy dần trong huyết quản, hướng mắt nhìn dòng xe tấp nập qua lại
Mấy ngày sau nó cố gắng lục tìm từng quán ăn, quán cafe, nhà hàng gần khu nó ở. Nhưng tất cả nhận được chỉ là cái lắc đầu. Chán nản nó về phòng, hai chân rã rời, mắt lờ đờ vì đói. Bước đến cửa, chìa khóa đã tra chưa kịp mở, giọng nhỏ nhẹ của Linh làm nó khựng lại
- Đ đi đâu mà nhìn mệt mỏi vậy ?
- ừ, tôi ra ngoài có chút việc
"loạch, xoạch"
- Đ lạnh lùng với mọi người vậy, mình cùng một xóm với nhau mà
- tôi hơi mệt chút, xin lỗi
- ừm, mà Đ vừa đi bộ hả, chân với gấu quần bẩn hết rồi kìa
Ngó xuống, đúng là toàn bộ mu bàn chân, ống quần đều loang lổ màu bụi đất
- Bẩn vậy chắc đi nhiều lắm hi, chắc không phải đi chơi chứ ?
- không, tôi đi tìm việc
- thế à, Đ tìm được ở đâu chưa ?
- chưa, họ không tuyển người nữa
- hay Đ xin vào quán cafe chỗ mình làm đi, ở đấy đang tuyển nhân viên đấy
- họ có tuyển thêm à
- ừ, đang tuyển thêm, chỗ mình đang thiếu người vì mấy anh chị làm ở đấy mới ra trường nên xin nghỉ rồi
Như hạn hán gặp mưa rào, nét mặt nó tươi tỉnh hẳn lên
- Vậy ngay ngày mai đi làm luôn được không ?
- mình không rõ, để tí nữa mình gọi điện hỏi chị quản lí xem thế nào, mà Đ có hồ sơ xin việc chưa ?
Hồ sơ - nó quên béng mất, mải tìm việc quá khâu quan trọng nhất thì lại không nhớ
- tôi chưa - nó ỉu xìu
- không sao, mình là ở đấy lâu rồi để mình bảo lãnh Đ cho, bao giờ có hồ sơ rồi Đ nộp sau cũng được hi
- thật không, liệu họ có đồng ý không ?
- được chứ, chị quản lí ở đấy dễ tính mà
- cám ơn Linh nhé
- không có gì hi
2 người cùng cười cùng nhìn nhau, không gian xung quanh bỗng tĩnh lặng có cảm giác nó nghe rõ từng hơi thở, nhịp tim phát ra từ lồng ngực. Chợt nó thấy Linh thật đẹp trong bộ quần áo Arsenal, Linh có khuôn mặt tròn, sống mũi nhỏ nhắn, làn da trắng hồng mắt bồ câu đen nháy. Nhận thấy điều khác lạ, cô bạn hàng xóm vội vàng lảng ánh nhìn đi chỗ khác
- thôi mình vào phòng đây
- ừ
Và tối hôm đó là tối đầu tiên nó được ngủ ngon theo đúng nghĩa.
Trời lúc này xanh ngắt, thi thoảng có vài đám mây trắng lững thững trôi.
- bạn phơi lạch à, sao không quét qua bụi bẩn đi rồi phơi
Linh cầm chổi đứng sau lưng, tay chống nạnh
- thôi đứng sang bên đi để mình quét hộ cho
- để tớ cho dựa vào tường đã vậy cho dễ quét
- ừ
Nhờ Linh nên chẳng mấy căn phòng nhỏ của nó đã được dọn xong, sạch sẽ thoáng mát khác hẳn lúc trước. Đảo mắt quanh 1 lượt cô bạn hàng xóm mới quen dòm nó hỏi
- phòng Đ trống trơn vậy, chưa mua đồ gì à
- mình mới lên đây nên chưa mua
- thảo nào thấy mỗi cái balo với cặp xách, à gần xóm mình có mấy quán tạp hóa đấy Đ ra đấy mà mua chứ thế này ở sao được
- ừ, chắc nay mình mua
- có cần tớ đi cùng không hi
- thôi, mình tự mua được
- thế à
Giọng Linh trầm xuống, khoảng khắc im lặng bao trùm lấy gian phòng.
- thôi trưa rồi mình về nấu cơm đây, có gì 2 bạn cứ nhờ nhé, phòng mình ở ngay đối diện kia kìa
- ừ, cám ơn Linh, có gì bọn tớ gọi
Đợi Linh về khuất, thằng bạn quay sang nó hằm hè
- mẹ thằng này, em ấy giúp từ sáng đến giờ mà mày đéo cảm ơn em được 1 câu à
- tao có nhờ đâu, muộn rồi đi ăn cơm chiều tao còn mua ít đồ
- mày vô tâm nó vừa thôi, giờ còn gặp nhau dài dài, mày như thế đéo ai ở được chúng nó lại cho ra rìa
- mặc xác tao
- tùy mày, mà mày tính mua cái gì, phòng tao còn thừa cái bếp ga mini lấy về mà dùng đỡ phải mua
- thiếu gì thì mua, ờ nao rảnh tao sang lấy
-ok
Gần chỗ nó ở có vài quán ăn nhỏ nằm sát nhau chủ yếu phục vụ cho tầng lớp học sinh, sinh viên. Giá một suất cơm ở đây đều khá rẻ thức ăn ngon, nhân viên phục vụ nhiệt tình niềm nở. Chọn quán thưa khách nhất nó bước vào. Giật mình khi thấy dáng người con gái nhỏ nhắn đang ngồi quay lưng lại với nó. Vẫn mái tóc búi gọn, màu nâu nhạt ngày nào. Sao trùng hợp đến thế, sao em ở đây ngay trước mắt nó, tối qua gặp em trái tim tưởng như đã lành lại một lần nữa rỉ máu. Vậy mà giờ ông trời vẫn sắp xếp để nó gặp em. Nó ngập ngừng nửa muốn đi nửa muốn ở lại, nó muốn được nhìn thấy em được ngắm nhìn em như ngày xưa, lúc mà nó mới thích em. Nhưng…đôi chân nó từ từ bước đi càng lúc càng xa em hơn. “Mình chia tay rồi đấy” một giọng quen thuộc vang lên trong đầu nó “ừ, mình chia tay rồi đấy” nó cười, nụ cười lạnh lùng
- sao vậy mày, không ăn à – Tiến níu vai nó kéo lại
Chẳng nói gì, nó tiếp tục bước đi miệng vẫn nở nụ cười
- ơ thằng điên này
- mày ăn trước đi, tí tao ăn sau
- đm, tự nhiên bảo ăn sau là thế đéo nào, mày trúng gió à
- ờ
- nhìn thấy con Hà à
…….
- kệ mẹ nó đi, chia tay rồi liên quan gì đến nhau nữa đâu mà mày phải thế, con trai đéo gì mà yếu đuối
- mày hiểu đéo gì, kệ tao đi
- kệ cmmm, thân mày mày tự lo
Cuối cùng nó vẫn vào ăn nhưng là quán khác, bữa cơm thứ 2 nó cảm thấy nhạt nhẽo không mùi vị.
Trên đường về phòng, nó tạt qua quán tạp hóa đầu ngõ mua vài vật dụng cần thiết. Ở một mình nên chẳng cần nhiều đồ lắm :2 cái chậu, chục cái mắc áo, chiếu, bột giặt, bàn gấp...
Chiều một mình nó đi tìm việc, xe không có nên đành đi bộ. Nó tự hứa cố gắng đi làm tiết kiệm tiền rồi mua lấy chiếc xe đạp để làm phương tiện đi lại.
Giờ sắp hết hè chuẩn bị vào năm học mới kiếm việc hơi khó, chẳng biết nó đi bộ bao lâu đến nỗi mồ hôi trên người tuôn ra ướt sũng. Thấm mệt nó tìm quán nước ven đường ngồi nghỉ
- cháu uống gì ?
- vâng, bác cho cháu ly nhân trần đá
Lần trước khi lên thi nó với Tiến tối tối vẫn hay lượn lờ mấy hàng nước ngồi chém gió đến khuya, nó không thích trà đá vì khó ngủ, vị ngọt ngọt đăng đắng của nhân trần hợp với nó hơn. Đơn giản nó có vị của cafe
- cháu là sinh viên mới à
- vâng, cháu thi đỗ 1 trường trên này mấy bữa nữa nhập học rồi bác
- thế à, mà đi đâu giữa cái trời nắng thế này
- cháu tìm việc bác ạ
- vừa lên mà đã đòi đi làm, thích kiếm tiền hả cháu – bác cười hiền
- dạ, một phần thôi bác
- thế đã tìm được chưa, đợt này ít việc lắm
- dạ chưa, cháu vẫn đang tìm
Nó thở dài, nhấp ngụm nước mát lạnh tan chảy dần trong huyết quản, hướng mắt nhìn dòng xe tấp nập qua lại
Mấy ngày sau nó cố gắng lục tìm từng quán ăn, quán cafe, nhà hàng gần khu nó ở. Nhưng tất cả nhận được chỉ là cái lắc đầu. Chán nản nó về phòng, hai chân rã rời, mắt lờ đờ vì đói. Bước đến cửa, chìa khóa đã tra chưa kịp mở, giọng nhỏ nhẹ của Linh làm nó khựng lại
- Đ đi đâu mà nhìn mệt mỏi vậy ?
- ừ, tôi ra ngoài có chút việc
"loạch, xoạch"
- Đ lạnh lùng với mọi người vậy, mình cùng một xóm với nhau mà
- tôi hơi mệt chút, xin lỗi
- ừm, mà Đ vừa đi bộ hả, chân với gấu quần bẩn hết rồi kìa
Ngó xuống, đúng là toàn bộ mu bàn chân, ống quần đều loang lổ màu bụi đất
- Bẩn vậy chắc đi nhiều lắm hi, chắc không phải đi chơi chứ ?
- không, tôi đi tìm việc
- thế à, Đ tìm được ở đâu chưa ?
- chưa, họ không tuyển người nữa
- hay Đ xin vào quán cafe chỗ mình làm đi, ở đấy đang tuyển nhân viên đấy
- họ có tuyển thêm à
- ừ, đang tuyển thêm, chỗ mình đang thiếu người vì mấy anh chị làm ở đấy mới ra trường nên xin nghỉ rồi
Như hạn hán gặp mưa rào, nét mặt nó tươi tỉnh hẳn lên
- Vậy ngay ngày mai đi làm luôn được không ?
- mình không rõ, để tí nữa mình gọi điện hỏi chị quản lí xem thế nào, mà Đ có hồ sơ xin việc chưa ?
Hồ sơ - nó quên béng mất, mải tìm việc quá khâu quan trọng nhất thì lại không nhớ
- tôi chưa - nó ỉu xìu
- không sao, mình là ở đấy lâu rồi để mình bảo lãnh Đ cho, bao giờ có hồ sơ rồi Đ nộp sau cũng được hi
- thật không, liệu họ có đồng ý không ?
- được chứ, chị quản lí ở đấy dễ tính mà
- cám ơn Linh nhé
- không có gì hi
2 người cùng cười cùng nhìn nhau, không gian xung quanh bỗng tĩnh lặng có cảm giác nó nghe rõ từng hơi thở, nhịp tim phát ra từ lồng ngực. Chợt nó thấy Linh thật đẹp trong bộ quần áo Arsenal, Linh có khuôn mặt tròn, sống mũi nhỏ nhắn, làn da trắng hồng mắt bồ câu đen nháy. Nhận thấy điều khác lạ, cô bạn hàng xóm vội vàng lảng ánh nhìn đi chỗ khác
- thôi mình vào phòng đây
- ừ
Và tối hôm đó là tối đầu tiên nó được ngủ ngon theo đúng nghĩa.