Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Ông đây có tiền
Không có tiền thì không được phẫu thuật, đây là lời mà một người làm thiên sứ nói sao?
Tính mạng quan trọng hay là tiền bạc quan trọng vậy?
Giang Văn tức giận khi nhìn cái bệnh viện chẳng ra gì này, thật chỉ muốn bắt cái tên nói ra câu nói này đấm cho một trận.
Nhưng anh bị Tạ Đông ngăn lại, lý do là đợi bác gái phẫu thuật xong rồi tính.
Giang Văn cũng biết nặng nhẹ nên anh nhịn, nhìn mẹ được đưa vào phòng phẫu thuật, mái tóc vốn chỉ có vài sợi bạc của bố giờ thì thế nào chứ?
Mái đầu hoa râm, giai đoạn này bố thật sự rất mệt mỏi, đầu tiên là hung tin của anh, sau đó là mẹ bị bệnh, Giang Văn sợ bố mẹ sẽ không thể chịu đựng được.
Nhưng nếu nói cho bọn họ rằng anh vẫn còn sống thì không biết sẽ xảy thêm ra rắc rối gì nữa, nên Giang Văn lựa chọn âm thầm giúp đỡ họ.
Giang Văn quay đầu rời đi, mẹ đã vào phòng phẫu thuật thì anh cũng phải đi đòi nợ.
Nhìn phòng làm việc đóng chặt cửa của viện trưởng, Giang Văn như muốn phát điên.
Mẹ kiếp, đây còn là bệnh viện không vậy?
Âm thanh từ bên trong truyền ra khiến người ta phải đỏ mặt tía tai, Giang Văn hơi nghi ngờ thính lực của mình.
Anh bèn lấy điện thoại ra, đặt chế độ chụp hình, chiếc điện thoại này cũng được đấy, hình ảnh rõ nét khiến Giang Văn rất hài lòng.
Anh khẽ đẩy cửa, lập tức đưa chiếc điện thoại trong tay về phía đang phát ra âm thanh mà chụp.
Giang Văn cũng nhìn thấy người gọi là viện trưởng.
Một ông già hói đầu đang đè cái bụng mỡ lên một cô gái mặc đồng phục hộ lý màu trắng ra sức đẩy.
Hai người đều rất nhập tâm, Giang Văn cũng không làm phiền họ, chỉ lặng lẽ xoay một vòng, quay hình.
“Hình ảnh cũng được đấy chứ, tôi có thể đưa cho tòa soạn được này, ngày mai sẽ lên ngay trang nhất, gọi là tư tình trong phòng làm việc hay còn gọi là chuyện hề trong bệnh viện, ha ha”, Giang Văn bỗng cười lạnh, tắt điện thoại, nói với hai kẻ đang bận rộn kia.
“Á”, lúc này Giang Văn đang đứng ngay sau ông già kia, cô hộ lý ngẩng đầu là nhìn thấy Giang Văn, lập tức hét lên.
“A”, cô ta hét ầm lên khiến Giang Văn tưởng vừa rồi ông già kia làm chuyện đó là lần đầu của cô ta cơ.
“Cậu là ai, sao lại ở đây?”, ông già đầu hói không hổ danh là viện trưởng của bệnh viện lớn, quá từng trải nên chẳng vội chẳng sợ buông cô gái ra, mặc quần của mình vào rồi thản nhiên hỏi.
Giang Văn hơi ngạc nhiên, lão này cũng khiếp gớm, không hề sợ gì cả.
Cô gái cũng nhẹ nhõm hơn, sợ hãi nhìn Giang Văn, sửa sang lại trang phục của mình rồi quay người đi ra ngoài.
Giang Văn cạn lời, xem ra hai người không phải làm chuyện này lần đầu, hơn nữa, cô gái kia không hề mặc quần lót, chỉ kéo áo blouse trắng xuống, xong xuôi rồi đi ra ngoài.
Lúc này Giang Văn chỉ biết dùng hai chữ để miêu tả hai người này, quá đỉnh.
“Ra giá đi, bao nhiêu tiền mới giao điện thoại của cậu cho tôi?”, ông già kia nhìn điện thoại trong tay Giang Văn, xoay người đi đến bàn làm việc ở phía sau.
Giang Văn cười khổ, cảm thấy ông già này giàu thật đấy, lại tưởng anh là nhà báo thật nữa chứ.
“Ông nghĩ tôi sẽ đưa cho ông sao?”, Giang Văn cười, hỏi ngược lại.
“Không đưa à? Có tin là tôi gọi một cuộc điện thoại thì hôm nay cậu không ra khỏi bệnh viện được không? Hãy là một người thông minh, hơn nữa, cậu cũng vì tiền mà, cho nên, hãy đưa ra một cái giá mà tôi có thể chấp nhận được, tôi sẽ cân nhắc tới việc thả cậu ra”, ông ta nâng cốc trà, khẽ hớp một ngụm.
Nếu như không nhìn thấy cảnh tượng biến thái vừa rồi thì đúng là Giang Văn còn tưởng ông già này là một tiền bối ngành y đức cao vọng trọng đấy.
“Sao ông không trực tiếp xử lý tôi, như vậy tôi sẽ vĩnh viễn ngậm miệng mà, ông mua thẻ nhớ mà không sợ tôi sẽ chạy đi nói lung tung sao?”, Giang Văn cười, không biết ông ta có ý gì.
“Xử lý cậu ấy à? Nói thật nhé, làm thế thì rất đơn giản, nhưng đó không phải là điều tôi muốn. Loại người như các cậu tôi gặp nhiều rồi, vì tiền, chẳng cần mạng sống. Nếu tôi cho cậu tiền, cậu vẫn sẽ nói ra ngoài sao?”, ông ta cười, bộ dạng như rất thấu hiểu.
“Không, xem ra trước đây ông đã gặp phải chuyện này nhiều rồi nhỉ?”, Giang Văn không dám tin đây là viện trưởng của một bệnh viện lớn.
“Ha ha, tất cả mọi người trên thế giới này đều mê tiền, có người vì tiền mà có thể làm tất cả mọi việc, còn người có nhiều tiền thì có thể làm rất nhiều việc, nói đi, bao nhiêu?”, ông ta nhìn Giang Văn cứ như đã lấy được điện thoại về tay mình vậy, cười rất gian xảo.
“Tiền à, ông định đưa tiền cho tôi sao? Ông cảm thấy bao nhiêu thì hợp lý?”, Giang Văn lại nêu ra câu hỏi của mình.
“Năm trăm nghìn tệ, mua chiếc điện thoại trong tay cậu, thế nào?”, bộ dạng ung dung của ông ta khiến Giang Văn cảm thấy nực cười.
“Quên không nói cho ông thân phận của tôi, tôi ấy à, là người nhà họ Giang, ông cảm thấy bao nhiêu tiền thì có thể mua được điện thoại trong tay tôi? Vì vậy, tiền không ổn đâu, tôi đâu thiếu tiền”, Giang Văn cười lạnh, ngồi xuống sopha, vắt chéo chân, nhìn viện trưởng.
“Nhà… Nhà họ Giang? Là cậu chủ của tập đoàn Giang Thị sao? Không thể nào, cậu là cậu ba thật sao?”, ông ta cuối cùng cũng bị giật mình, lúc này mới phát hiện ra người thanh niên này trông khá quen, hình như đã từng gặp ở đâu. Bỗng nhiên ông ta nhớ ra, cậu ta chính là người thanh niên nhập viện lần trước, hơn nữa chủ tịch tập đoàn Giang Thị còn đích thân chạy tới.
Ông ta bỗng toát mồ hôi lạnh và hối hận, tiền của mình có nhiều đến đâu thì cũng không bằng số tiền lẻ của người thừa kế tập đoàn Giang Thị.
“Đúng ra chuyện này không xảy ra đâu, tôi tới là muốn tìm hiểu tình hình thôi, không ngờ lại phát hiện ra chuyện này, ông nói xem tôi nên làm thế nào thì mới phải đạo đây?”, Giang Văn cười lạnh nhìn ông già lúc này đã ngây người, và cả những giọt mồ hôi bắt đầu chảy ra từ tóc mai của ông ta.
“Tìm hiểu tình hình sao?”
“Bệnh viện của các ông thật ghê tởm, giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, tướng thế nào thì quân thế ấy, xem ra không thể giữ lại một bệnh viện như thế này nữa rồi”.
Xin cậu ba rộng lòng tha thứ, là tôi hồ đồ, tôi hồ đồ, tôi đáng chết, không biết cấp dưới của tôi đã làm gì chọc giận cậu vậy?”, lúc này ông ta đứng ngồi không yên, quỳ rạp xuống đất khổ sở cầu xin Giang Văn.
“Bệnh viện của các ông có văn bản quy định không trả đủ tiền thuốc thì sẽ không được phẫu thuật à?”, Giang Văn cảm thấy cạn lời khi nhìn bộ dạng của ông ta, giở trò này làm gì?
“Chuyện này, đúng vậy, cậu cũng biết đấy, có những người nghèo không thể trả nổi tiền thuốc thang mà những bác sĩ trong bệnh viện thì không thể làm không công được, bọn họ phải chia nhau, hơn nữa còn có những người làm phẫu thuật xong thì bỏ trốn. Đây là quy định của tất cả các bệnh viện chứ không phải chỉ có chỗ tôi”, ông ta đã hiểu đại khái lý do Giang Văn tới đây nên vội giải thích.
“Vậy à”, Giang Văn nghĩ cũng thấy đúng, không có cách nào giải quyết.
“Cậu ba, cậu xem…”, ông ta vẫn nhớ tới cái điện thoại trên tay Giang Văn.
“Những thứ khác tôi không quan tâm, nhưng nếu tôi còn nghe bệnh viện của ông nói không đủ tiền không làm phẫu thuật thì tôi sẽ công khai chuyện của ông. Tính mạng người ta đang gặp nguy hiểm trong một sớm một chiều, vậy mà các ông còn nói những lời như vậy, có còn là người không. Mạng người quan trọng, làm phẫu thuật trước, xong rồi thì hãy nói tiền viện phí các thứ, thật đúng là”, Giang Văn nói rồi đứng dậy định bỏ đi.
“Cậu ba”, ông ta thấy Giang Văn quay lưng bèn hét lên thảm thiết.
“Mẹ kiếp, kêu gào cái quái gì, nói cho ông biết, hôm nay ông đây không vui, đừng chọc giận ông nữa, ông đây không muốn nhìn thấy ông”, Giang Văng hất đầu bỏ lại một câu rồi rời khỏi phòng làm việc.
Ông ta ngồi sụp xuống đất vẻ mặt chán chường, xem ra lần này khó thoát kiếp nạn rồi, hài.
Nhưng ông ta không biết là Giang Văn đã xóa ngay đoạn video khi ra khỏi phòng làm việc, giữ lại đoạn băng ghê tởm đó làm gì, vừa rồi chẳng qua là bất chợt nảy ý định nên mới quay lại, sau nghĩ lại, mình là cậu ba nhà họ Giang mà phải giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy sao?
Giang Văn vẫn chưa quen lắm với thân phận cậu ba nhà họ Giang, thi thoảng vẫn nghĩ mình là tên Giang Văn ngốc nghếch không có thế lực lại nghèo kiết xác kia, nên dáng vẻ anh bước đi, và cả sự tự tin toát ra đều là những thứ mà một tên côn đồ Giang Văn vốn có.
Phẫu thuật vẫn chưa hoàn thành, Giang Văn suy nghĩ, mặc dù anh rất muốn ở lại nhưng như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, anh bất đắc dĩ đành chào tạm biệt Tạ Đông và bố rồi rời đi.
“Đông à, cậu ba kia sao lại muốn giúp chúng ta vậy?”, bố Giang nhìn theo bóng lưng của Giang Văn, hỏi với đôi mắt lấp lánh.
“Con không biết, cậu ta nói là bạn của Văn, giúp là điều nên làm”, đây đúng là những gì Giang Văn đã nói, Tạ Đông chỉ nhắc lại mà thôi.
“Ồ, là bạn sao?”, bố Giang nhìn tư thế bước đi của Giang Văn, cả cách cách hất tóc lắc đầu bèn thầm tự hỏi.
Sau đó, cuộc sống của Giang Văn bước vào những ngày bình thường, mấy ngày liền đều bình thường như thế, mỗi sáng thức dậy là ra khỏi cửa, tối thì về thẳng nhà ngủ chứ không đi đâu.
Khoảng thời gian này buồn ngủ chết đi được, cũng không biết tại sao vừa ngả xuống giường là ngủ ngay, cũng chẳng mơ mộng gì.
Lãnh Nguyệt vẫn chưa về, Giang Văn cũng không hiểu đành nhờ Lang Côn tìm hiểu giúp.
Điều thú vị nhất là trong mấy ngày này có một số điện thoại cứ gọi tới quấy nhiễu Giang Văn.
Người đó chính là Lâm Tuệ, bây giờ Lâm Tuệ hận Giang Văn tới tận xương tủy, đã nói là hạng mục này cả hai cùng phụ trách nhưng Giang Văn thì hay rồi, vứt nó cho cô ta, từ việc lên kế hoạch cho tới việc đến hiện trường điều tra Giang Văn đều không xuất hiện, thật chẳng ra làm sao.
Đến lúc tiến hành trưng dụng đất thì Giang Văn mới xuất hiện, dẫn theo một thằng nhóc da ngăm, nghe nói gọi là Thiết Trụ, xăm đầy người, cậu ta thì hiểu cái gì chứ.
Nào ngờ Giang Văn nói cậu ta tới là để bảo vệ Lâm Tuệ, cô ta lập tức ngậm miệng. Cô ta cũng biết sự đáng sợ của những hộ không chịu dời đi, dù sao đều là người làm xây dựng cả.
Giang Văn đã đoán đúng, những hộ gia đình này đúng là đáng sợ thật, hơn nữa Lâm Tuệ lại xinh gái, bọn họ không được khoản đền bù như mong muốn nên mất hết ý chí, và nổi dậy tâm ma.
Thế là từng người một bị Thiết Trụ đánh chạy mất dép, Thiết Trụ cũng hiểu tâm lý của những người này nên cậu ta thuyết phục từng hộ gia đình một.
Trong đó nhà của Giang Văn được bồi thường nhiều nhất, đây cũng là ý riêng của Giang Văn, đó là nơi quan trọng nhất trong phương án thiết kế.
Mọi thứ tưởng chừng trở về trạng thái bình thường nhưng hình như không phải.
Bởi vì Giang Văn ngủ suốt ngày, giống như luôn thiếu ngủ vậy.
Cho đến một tuần sau vào lúc nửa đêm, Giang Văn bị đánh thức bởi một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ có Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt bị nhốt trong một tầng hầm, không thể làm được gì. Tạm thời hình như không gặp nguy hiểm nhưng cũng không mấy an toàn, bởi vì có vẻ Lãnh Nguyệt đã bị hôn mê, xung quanh là hành lý của cô ấy bị lục tung lên, rải rác mỗi thứ một nơi.
Giang Văn ngồi dậy, lau mồ hôi trên mặt, rốt cuộc là làm sao vậy?
Tính mạng quan trọng hay là tiền bạc quan trọng vậy?
Giang Văn tức giận khi nhìn cái bệnh viện chẳng ra gì này, thật chỉ muốn bắt cái tên nói ra câu nói này đấm cho một trận.
Nhưng anh bị Tạ Đông ngăn lại, lý do là đợi bác gái phẫu thuật xong rồi tính.
Giang Văn cũng biết nặng nhẹ nên anh nhịn, nhìn mẹ được đưa vào phòng phẫu thuật, mái tóc vốn chỉ có vài sợi bạc của bố giờ thì thế nào chứ?
Mái đầu hoa râm, giai đoạn này bố thật sự rất mệt mỏi, đầu tiên là hung tin của anh, sau đó là mẹ bị bệnh, Giang Văn sợ bố mẹ sẽ không thể chịu đựng được.
Nhưng nếu nói cho bọn họ rằng anh vẫn còn sống thì không biết sẽ xảy thêm ra rắc rối gì nữa, nên Giang Văn lựa chọn âm thầm giúp đỡ họ.
Giang Văn quay đầu rời đi, mẹ đã vào phòng phẫu thuật thì anh cũng phải đi đòi nợ.
Nhìn phòng làm việc đóng chặt cửa của viện trưởng, Giang Văn như muốn phát điên.
Mẹ kiếp, đây còn là bệnh viện không vậy?
Âm thanh từ bên trong truyền ra khiến người ta phải đỏ mặt tía tai, Giang Văn hơi nghi ngờ thính lực của mình.
Anh bèn lấy điện thoại ra, đặt chế độ chụp hình, chiếc điện thoại này cũng được đấy, hình ảnh rõ nét khiến Giang Văn rất hài lòng.
Anh khẽ đẩy cửa, lập tức đưa chiếc điện thoại trong tay về phía đang phát ra âm thanh mà chụp.
Giang Văn cũng nhìn thấy người gọi là viện trưởng.
Một ông già hói đầu đang đè cái bụng mỡ lên một cô gái mặc đồng phục hộ lý màu trắng ra sức đẩy.
Hai người đều rất nhập tâm, Giang Văn cũng không làm phiền họ, chỉ lặng lẽ xoay một vòng, quay hình.
“Hình ảnh cũng được đấy chứ, tôi có thể đưa cho tòa soạn được này, ngày mai sẽ lên ngay trang nhất, gọi là tư tình trong phòng làm việc hay còn gọi là chuyện hề trong bệnh viện, ha ha”, Giang Văn bỗng cười lạnh, tắt điện thoại, nói với hai kẻ đang bận rộn kia.
“Á”, lúc này Giang Văn đang đứng ngay sau ông già kia, cô hộ lý ngẩng đầu là nhìn thấy Giang Văn, lập tức hét lên.
“A”, cô ta hét ầm lên khiến Giang Văn tưởng vừa rồi ông già kia làm chuyện đó là lần đầu của cô ta cơ.
“Cậu là ai, sao lại ở đây?”, ông già đầu hói không hổ danh là viện trưởng của bệnh viện lớn, quá từng trải nên chẳng vội chẳng sợ buông cô gái ra, mặc quần của mình vào rồi thản nhiên hỏi.
Giang Văn hơi ngạc nhiên, lão này cũng khiếp gớm, không hề sợ gì cả.
Cô gái cũng nhẹ nhõm hơn, sợ hãi nhìn Giang Văn, sửa sang lại trang phục của mình rồi quay người đi ra ngoài.
Giang Văn cạn lời, xem ra hai người không phải làm chuyện này lần đầu, hơn nữa, cô gái kia không hề mặc quần lót, chỉ kéo áo blouse trắng xuống, xong xuôi rồi đi ra ngoài.
Lúc này Giang Văn chỉ biết dùng hai chữ để miêu tả hai người này, quá đỉnh.
“Ra giá đi, bao nhiêu tiền mới giao điện thoại của cậu cho tôi?”, ông già kia nhìn điện thoại trong tay Giang Văn, xoay người đi đến bàn làm việc ở phía sau.
Giang Văn cười khổ, cảm thấy ông già này giàu thật đấy, lại tưởng anh là nhà báo thật nữa chứ.
“Ông nghĩ tôi sẽ đưa cho ông sao?”, Giang Văn cười, hỏi ngược lại.
“Không đưa à? Có tin là tôi gọi một cuộc điện thoại thì hôm nay cậu không ra khỏi bệnh viện được không? Hãy là một người thông minh, hơn nữa, cậu cũng vì tiền mà, cho nên, hãy đưa ra một cái giá mà tôi có thể chấp nhận được, tôi sẽ cân nhắc tới việc thả cậu ra”, ông ta nâng cốc trà, khẽ hớp một ngụm.
Nếu như không nhìn thấy cảnh tượng biến thái vừa rồi thì đúng là Giang Văn còn tưởng ông già này là một tiền bối ngành y đức cao vọng trọng đấy.
“Sao ông không trực tiếp xử lý tôi, như vậy tôi sẽ vĩnh viễn ngậm miệng mà, ông mua thẻ nhớ mà không sợ tôi sẽ chạy đi nói lung tung sao?”, Giang Văn cười, không biết ông ta có ý gì.
“Xử lý cậu ấy à? Nói thật nhé, làm thế thì rất đơn giản, nhưng đó không phải là điều tôi muốn. Loại người như các cậu tôi gặp nhiều rồi, vì tiền, chẳng cần mạng sống. Nếu tôi cho cậu tiền, cậu vẫn sẽ nói ra ngoài sao?”, ông ta cười, bộ dạng như rất thấu hiểu.
“Không, xem ra trước đây ông đã gặp phải chuyện này nhiều rồi nhỉ?”, Giang Văn không dám tin đây là viện trưởng của một bệnh viện lớn.
“Ha ha, tất cả mọi người trên thế giới này đều mê tiền, có người vì tiền mà có thể làm tất cả mọi việc, còn người có nhiều tiền thì có thể làm rất nhiều việc, nói đi, bao nhiêu?”, ông ta nhìn Giang Văn cứ như đã lấy được điện thoại về tay mình vậy, cười rất gian xảo.
“Tiền à, ông định đưa tiền cho tôi sao? Ông cảm thấy bao nhiêu thì hợp lý?”, Giang Văn lại nêu ra câu hỏi của mình.
“Năm trăm nghìn tệ, mua chiếc điện thoại trong tay cậu, thế nào?”, bộ dạng ung dung của ông ta khiến Giang Văn cảm thấy nực cười.
“Quên không nói cho ông thân phận của tôi, tôi ấy à, là người nhà họ Giang, ông cảm thấy bao nhiêu tiền thì có thể mua được điện thoại trong tay tôi? Vì vậy, tiền không ổn đâu, tôi đâu thiếu tiền”, Giang Văn cười lạnh, ngồi xuống sopha, vắt chéo chân, nhìn viện trưởng.
“Nhà… Nhà họ Giang? Là cậu chủ của tập đoàn Giang Thị sao? Không thể nào, cậu là cậu ba thật sao?”, ông ta cuối cùng cũng bị giật mình, lúc này mới phát hiện ra người thanh niên này trông khá quen, hình như đã từng gặp ở đâu. Bỗng nhiên ông ta nhớ ra, cậu ta chính là người thanh niên nhập viện lần trước, hơn nữa chủ tịch tập đoàn Giang Thị còn đích thân chạy tới.
Ông ta bỗng toát mồ hôi lạnh và hối hận, tiền của mình có nhiều đến đâu thì cũng không bằng số tiền lẻ của người thừa kế tập đoàn Giang Thị.
“Đúng ra chuyện này không xảy ra đâu, tôi tới là muốn tìm hiểu tình hình thôi, không ngờ lại phát hiện ra chuyện này, ông nói xem tôi nên làm thế nào thì mới phải đạo đây?”, Giang Văn cười lạnh nhìn ông già lúc này đã ngây người, và cả những giọt mồ hôi bắt đầu chảy ra từ tóc mai của ông ta.
“Tìm hiểu tình hình sao?”
“Bệnh viện của các ông thật ghê tởm, giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, tướng thế nào thì quân thế ấy, xem ra không thể giữ lại một bệnh viện như thế này nữa rồi”.
Xin cậu ba rộng lòng tha thứ, là tôi hồ đồ, tôi hồ đồ, tôi đáng chết, không biết cấp dưới của tôi đã làm gì chọc giận cậu vậy?”, lúc này ông ta đứng ngồi không yên, quỳ rạp xuống đất khổ sở cầu xin Giang Văn.
“Bệnh viện của các ông có văn bản quy định không trả đủ tiền thuốc thì sẽ không được phẫu thuật à?”, Giang Văn cảm thấy cạn lời khi nhìn bộ dạng của ông ta, giở trò này làm gì?
“Chuyện này, đúng vậy, cậu cũng biết đấy, có những người nghèo không thể trả nổi tiền thuốc thang mà những bác sĩ trong bệnh viện thì không thể làm không công được, bọn họ phải chia nhau, hơn nữa còn có những người làm phẫu thuật xong thì bỏ trốn. Đây là quy định của tất cả các bệnh viện chứ không phải chỉ có chỗ tôi”, ông ta đã hiểu đại khái lý do Giang Văn tới đây nên vội giải thích.
“Vậy à”, Giang Văn nghĩ cũng thấy đúng, không có cách nào giải quyết.
“Cậu ba, cậu xem…”, ông ta vẫn nhớ tới cái điện thoại trên tay Giang Văn.
“Những thứ khác tôi không quan tâm, nhưng nếu tôi còn nghe bệnh viện của ông nói không đủ tiền không làm phẫu thuật thì tôi sẽ công khai chuyện của ông. Tính mạng người ta đang gặp nguy hiểm trong một sớm một chiều, vậy mà các ông còn nói những lời như vậy, có còn là người không. Mạng người quan trọng, làm phẫu thuật trước, xong rồi thì hãy nói tiền viện phí các thứ, thật đúng là”, Giang Văn nói rồi đứng dậy định bỏ đi.
“Cậu ba”, ông ta thấy Giang Văn quay lưng bèn hét lên thảm thiết.
“Mẹ kiếp, kêu gào cái quái gì, nói cho ông biết, hôm nay ông đây không vui, đừng chọc giận ông nữa, ông đây không muốn nhìn thấy ông”, Giang Văng hất đầu bỏ lại một câu rồi rời khỏi phòng làm việc.
Ông ta ngồi sụp xuống đất vẻ mặt chán chường, xem ra lần này khó thoát kiếp nạn rồi, hài.
Nhưng ông ta không biết là Giang Văn đã xóa ngay đoạn video khi ra khỏi phòng làm việc, giữ lại đoạn băng ghê tởm đó làm gì, vừa rồi chẳng qua là bất chợt nảy ý định nên mới quay lại, sau nghĩ lại, mình là cậu ba nhà họ Giang mà phải giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy sao?
Giang Văn vẫn chưa quen lắm với thân phận cậu ba nhà họ Giang, thi thoảng vẫn nghĩ mình là tên Giang Văn ngốc nghếch không có thế lực lại nghèo kiết xác kia, nên dáng vẻ anh bước đi, và cả sự tự tin toát ra đều là những thứ mà một tên côn đồ Giang Văn vốn có.
Phẫu thuật vẫn chưa hoàn thành, Giang Văn suy nghĩ, mặc dù anh rất muốn ở lại nhưng như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, anh bất đắc dĩ đành chào tạm biệt Tạ Đông và bố rồi rời đi.
“Đông à, cậu ba kia sao lại muốn giúp chúng ta vậy?”, bố Giang nhìn theo bóng lưng của Giang Văn, hỏi với đôi mắt lấp lánh.
“Con không biết, cậu ta nói là bạn của Văn, giúp là điều nên làm”, đây đúng là những gì Giang Văn đã nói, Tạ Đông chỉ nhắc lại mà thôi.
“Ồ, là bạn sao?”, bố Giang nhìn tư thế bước đi của Giang Văn, cả cách cách hất tóc lắc đầu bèn thầm tự hỏi.
Sau đó, cuộc sống của Giang Văn bước vào những ngày bình thường, mấy ngày liền đều bình thường như thế, mỗi sáng thức dậy là ra khỏi cửa, tối thì về thẳng nhà ngủ chứ không đi đâu.
Khoảng thời gian này buồn ngủ chết đi được, cũng không biết tại sao vừa ngả xuống giường là ngủ ngay, cũng chẳng mơ mộng gì.
Lãnh Nguyệt vẫn chưa về, Giang Văn cũng không hiểu đành nhờ Lang Côn tìm hiểu giúp.
Điều thú vị nhất là trong mấy ngày này có một số điện thoại cứ gọi tới quấy nhiễu Giang Văn.
Người đó chính là Lâm Tuệ, bây giờ Lâm Tuệ hận Giang Văn tới tận xương tủy, đã nói là hạng mục này cả hai cùng phụ trách nhưng Giang Văn thì hay rồi, vứt nó cho cô ta, từ việc lên kế hoạch cho tới việc đến hiện trường điều tra Giang Văn đều không xuất hiện, thật chẳng ra làm sao.
Đến lúc tiến hành trưng dụng đất thì Giang Văn mới xuất hiện, dẫn theo một thằng nhóc da ngăm, nghe nói gọi là Thiết Trụ, xăm đầy người, cậu ta thì hiểu cái gì chứ.
Nào ngờ Giang Văn nói cậu ta tới là để bảo vệ Lâm Tuệ, cô ta lập tức ngậm miệng. Cô ta cũng biết sự đáng sợ của những hộ không chịu dời đi, dù sao đều là người làm xây dựng cả.
Giang Văn đã đoán đúng, những hộ gia đình này đúng là đáng sợ thật, hơn nữa Lâm Tuệ lại xinh gái, bọn họ không được khoản đền bù như mong muốn nên mất hết ý chí, và nổi dậy tâm ma.
Thế là từng người một bị Thiết Trụ đánh chạy mất dép, Thiết Trụ cũng hiểu tâm lý của những người này nên cậu ta thuyết phục từng hộ gia đình một.
Trong đó nhà của Giang Văn được bồi thường nhiều nhất, đây cũng là ý riêng của Giang Văn, đó là nơi quan trọng nhất trong phương án thiết kế.
Mọi thứ tưởng chừng trở về trạng thái bình thường nhưng hình như không phải.
Bởi vì Giang Văn ngủ suốt ngày, giống như luôn thiếu ngủ vậy.
Cho đến một tuần sau vào lúc nửa đêm, Giang Văn bị đánh thức bởi một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ có Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt bị nhốt trong một tầng hầm, không thể làm được gì. Tạm thời hình như không gặp nguy hiểm nhưng cũng không mấy an toàn, bởi vì có vẻ Lãnh Nguyệt đã bị hôn mê, xung quanh là hành lý của cô ấy bị lục tung lên, rải rác mỗi thứ một nơi.
Giang Văn ngồi dậy, lau mồ hôi trên mặt, rốt cuộc là làm sao vậy?