Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường - Chương 5: Phải lòng một tên tồi
Dứt lời, Cửu Minh vừa kéo khóa quần chủ động đi ra ngoài xem thử, vừa mở cửa bước ra, tấm lưng của Hạ Trì bất chợt xuất hiện, mu tay của hắn còn có máu tươi ướt đẫm nhỏ giọt rơi xuống đất.
Cửu Minh chấn kinh hỏi lớn: "Mày bị cái quái gì vậy?"
Không khí yên ắng cổ quái một hồi, Hạ Trì thình lình xoay người túm lấy cổ áo của Cửu Minh đẩy mạnh lên tường, gằn từng chữ một: "Tao, không phải gay."
Cửu Minh nghĩ rằng quả nhiên quả báo thời buổi này đến cực nhanh, lúc nãy cùng Tạ Duy chà đạp Bách Thời, bây giờ cuối cùng cũng bị người khác hành lại. Tấm lưng đau đớn, Cửu Minh khó hiểu nói: "Mày nói điên khùng cái gì vậy? Chuyện mày không phải gay ai lại không biết chứ."
Nhìn thấy Hạ Trì đột nhiên bị kích động, Cửu Minh có hơi lo lắng cho tánh mạng của mình, nhưng may mắn là Hạ Trì đã kết thúc tại đây, hắn không còn nói hay làm ra hành động gì kỳ quái thêm nữa.
Hạ Trì bực bội buông Cửu Minh ra, sau đó rời khỏi sân thượng trở về lớp. Trên đường đi, Hạ Trì đụng mặt thầy giám thị, nhưng hắn không hề quan tâm mà một đường lướt ngang qua mặt thầy, hắn có đủ tự tin rằng thái độ như quái thú bị cắt tiết của mình lúc này không ai có đủ can đảm để chọc vào hay là trừng trị phạt nặng hắn.
Thấy bàn tay Hạ Trì nhỏ máu, thầy giám thị lắc đầu ngán ngẩm nghĩ thầm: "Chắc là thằng nhóc bất trị này lại kích động chuyện gì nên mới đấm tay vào tường đây mà. Tại sao những đứa học sinh cá biệt luôn có sở thích tự làm đau chính mình vậy không biết?"
Lớp 11S1. Bầu không khí bao lấy căn phòng đang yên ắng, các học sinh đang siêng năng làm bài tập, bỗng nhiên, rầm một tiếng, Hạ Trì mặt hầm hầm mở cửa bước vào phá tan tất cả. Cô giáo chủ nhiệm thấy vậy liền nói: "Chuông vào lớp đã trôi qua hai mươi phút rồi, em đi đâu mà giờ này mới vào lớp?"
Hạ Trì không nói tiếng nói tiếng nào, cũng không thèm nhìn mặt giáo viên chủ nhiệm, cất bước về chỗ ngồi của mình ở bàn cuối.
Giáo viên chủ nhiệm nói tiếp: "Dù sao em cũng là lớp phó kỷ luật, cũng nên làm gương cho các bạn không phải sao?"
Hạ Trì ngồi tựa lưng vào ghế, cau có khó chịu nói: "Chính cô là người giao cho em cái chức đó, em nói muốn làm bao giờ. Và em cũng không có trách nhiệm phải làm gương cho ai cả."
Cô giáo chủ nhiệm vừa mới phong chức lớp phó kỷ luật cho Hạ Trì cách đây hai tháng với hy vọng cái chức này có thể tạo ra một sợi dây xích kìm hãm bản chất khác biệt quậy phá của Hạ Trì lại đôi chút, nhưng rồi cô cũng nhận ra nước đi của mình đã hoàn toàn sai lầm vì Hạ Trì ngoại trừ đi học sớm ra thì chẳng hề thay đổi gì cả.
Cô giáo thở dài: "Vậy Tạ Duy và Cửu Minh đâu?"
Hạ Trì bâng quơ: "Không biết." Rồi chuyển sang cáu kỉnh nhíu mày: "Này cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi, bộ hai đứa nó đi đâu thì em bắt buộc phải biết à?!"
Lúc này, bàn tay bị chảy máu của Hạ Trì vô tình lướt ngang qua tầm mắt của cô, cô định mở miệng nói Hạ Trì nên đến phòng y tế đi, nhưng chần chừ quá lâu rồi cũng đành thôi, xoay người lên bảng tiếp tục viết bài.
Mười lăm phút sau, Tạ Duy, Cửu Minh rốt cuộc cũng trở vào, thấy vậy, Hạ Trì lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn quyết định đứng lên, bước ra khỏi lớp dưới ánh nhìn bất lực của giáo viên chủ nhiệm.
Hạ Trì trở lên sân thượng, tiến đến chỗ nhà khó mở cửa. Đúng như hắn nghĩ, Bách Thời vẫn chưa rời đi. Cậu vẫn đang nằm trên chiếc bàn cũ kỹ co rúm người lại, bàn tay run lẩy bẩy yếu ớt đưa ra sau lưng túm lấy chiếc áo sơ mi đã rách nát trùm lên cơ thể để che chắn mọi vết tích bị sỉ nhục, cũng như che đi sự thật tàn khốc là cậu đã bị người mình yêu "giết chết".
Khi Bách Thời nâng mi mắt nhìn ra cánh cửa tràn đầy ánh sáng, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc bị bóng tối bao trùm của cậu hiện tại, cậu nhìn thấy Hạ Trì.
Hai tầm mắt chạm nhau, khóe mắt Bách Thời cay nóng, chốc lát sau, những dòng lệ của sự chua xót và cay đắng đã lẳng lặng rơi xuống khoa trương.
Giờ phút này, cậu chợt nhận ra, cậu đã yêu mù quáng một tên tồi.
Cậu tức giận chính bản thân mình, Hạ Trì đã đối xử với cậu đến mức đó, vậy mà cậu vẫn không thể ngừng yêu Hạ Trì, nhưng cũng chính vì vậy mà thứ tình yêu đó trở thành bàn đạp để cừu hận trỗi dậy trong cậu cực kỳ lớn lao.
Yêu càng nhiều, sau khi bị tổn thương, con người ta sẽ càng dễ dàng hình thành hận ý thù sâu. Đó không phải là hết yêu, mà nó gọi là tình yêu bị oán thù che lấp.
Vừa mới gây ra một tội lỗi cực kỳ lớn đối với lương tâm, nhưng gương mặt Hạ Trì vẫn cứ trơ tráo như bản thân chuẩn xác vô tội. Hắn bước đến bên cạnh Bách Thời, ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống không nói tiếng nào, tự động cởi áo mình ra.
Bách Thời thấy thế liền co thắt ấn đường, thần sắc trắng bệch, trái tim đập loạn vì lo sợ.
Kỳ thực, trước đây cậu đã nhiều lần mơ mộng ảo tưởng ra hình ảnh của mình và Hạ Trì cùng nhau thân mật, địa điểm là trên một chiếc giường king size êm ái rải đầy hoa hồng, xung quanh ôm trọn là những ngọn nến xinh đẹp lung linh, bầu không khí ngập đầy lãng mạn cùng chân thành, nhưng đến tột cùng sự thật vẫn luôn khắc nghiệt, cậu có linh cảm Hạ Trì sẽ lại tiếp tục giở trò sở khanh giống như cách mà Tạ Duy và Cửu Minh đã làm với cậu tại nơi bẩn thỉu tối tăm này.
"Chắc là cậu đã ghét tôi rồi đúng chứ?" Hạ Trì cởi áo xong thì lên tiếng.
Bách Thời im lặng, răng hàm căn chặt cơ hồ sắp rã ra.
"Tốt. Bởi nếu như cậu vẫn thích tôi. Cậu sẽ phải tiếp tục chịu uất ức như thế này cho đến khi sự ngu ngốc của cậu được dập tắt." Hạ Trì ngắt quãng, ném ngay chiếc áo của mình cho Bách Thời: "Mặc vào đi."
Bách Thời ủy khuất khó khăn cất lời: "Tôi không cần cậu thương hại."
"Thương hại?" Hạ Trì cười lạnh: "Nào có? Tại sao tôi phải thương hại cậu? Tôi chỉ thương hại những người tôi cảm thấy tội nghiệp mà thôi."
Nội tâm Bách Thời cười khổ, cậu biết Hạ Trì rất giỏi làm bẽ mặt người khác, nhưng không nghĩ có một ngày người bị bẽ mặt là cậu. Đúng là từ đầu đến cuối, chỉ có một mình cậu xây dựng hạnh phúc trong sự viển vông.
"Nếu không chịu mặc vào, tôi tức khắc gọi mọi người tới đây, họ sẽ được chứng kiến bộ dạng đáng xấu hổ của cậu."
Bách Thời không dám chậm chạp khi nghe lời đe dọa của đối phương, nhưng chân tay lại cứ tự động run rẩy, cơ thể thì cạn kiệt sức lực, khiến cho bộ dạng của cậu tội nghiệp vô cùng.
Tiếng chuông giờ giải lao ầm ĩ vang lên. Hạ Trì cơ thể sáu múi cao khỏe đi dọc theo dãy hành lang trở về lớp, trên đường đi, những ánh mắt của những nữ sinh không khỏi bị thân hình tuyệt phẩm của Hạ Trì thu hút bàn tán. Bách Thời đi phía sau cách hắn bốn mét nghe đến ù ù lỗ tai.
"Một cực phẩm bad boy. Tao muốn Hạ Trì anh ấy là của tao quá mày ơi." Một nữ sinh ngực to váy ngắn chân dài ôm tim mở miệng.
Cô bạn kế bên phản bác ngay: "A Tuệ cái con điên này, lấy cậu ta làm chồng thế nào cậu ta cũng đập đầu mày vào tường một ngày mười hai lần. Hoa càng đẹp thì càng độc, chưa nghe bao giờ à?"
"Câu đó của mày tự nghĩ ra thì có. Nhưng mà tao mặc kệ. Gu trai hư là gu của tao."
"Này em gái." Không biết từ khi nào mà Hạ Trì đã đi vòng lại và kề mặt vào giữa hai má của A Tuệ và người bạn của cô nói.
A Tuệ và cô bạn kế bên đồng loạt giật mình xoay người lại, khi xác nhận âm thanh kia là của Hạ Trì thì cả hai vô thức run nhẹ đồng thời nuốt nước bọt vì có chút hãi hùng.
Cửu Minh chấn kinh hỏi lớn: "Mày bị cái quái gì vậy?"
Không khí yên ắng cổ quái một hồi, Hạ Trì thình lình xoay người túm lấy cổ áo của Cửu Minh đẩy mạnh lên tường, gằn từng chữ một: "Tao, không phải gay."
Cửu Minh nghĩ rằng quả nhiên quả báo thời buổi này đến cực nhanh, lúc nãy cùng Tạ Duy chà đạp Bách Thời, bây giờ cuối cùng cũng bị người khác hành lại. Tấm lưng đau đớn, Cửu Minh khó hiểu nói: "Mày nói điên khùng cái gì vậy? Chuyện mày không phải gay ai lại không biết chứ."
Nhìn thấy Hạ Trì đột nhiên bị kích động, Cửu Minh có hơi lo lắng cho tánh mạng của mình, nhưng may mắn là Hạ Trì đã kết thúc tại đây, hắn không còn nói hay làm ra hành động gì kỳ quái thêm nữa.
Hạ Trì bực bội buông Cửu Minh ra, sau đó rời khỏi sân thượng trở về lớp. Trên đường đi, Hạ Trì đụng mặt thầy giám thị, nhưng hắn không hề quan tâm mà một đường lướt ngang qua mặt thầy, hắn có đủ tự tin rằng thái độ như quái thú bị cắt tiết của mình lúc này không ai có đủ can đảm để chọc vào hay là trừng trị phạt nặng hắn.
Thấy bàn tay Hạ Trì nhỏ máu, thầy giám thị lắc đầu ngán ngẩm nghĩ thầm: "Chắc là thằng nhóc bất trị này lại kích động chuyện gì nên mới đấm tay vào tường đây mà. Tại sao những đứa học sinh cá biệt luôn có sở thích tự làm đau chính mình vậy không biết?"
Lớp 11S1. Bầu không khí bao lấy căn phòng đang yên ắng, các học sinh đang siêng năng làm bài tập, bỗng nhiên, rầm một tiếng, Hạ Trì mặt hầm hầm mở cửa bước vào phá tan tất cả. Cô giáo chủ nhiệm thấy vậy liền nói: "Chuông vào lớp đã trôi qua hai mươi phút rồi, em đi đâu mà giờ này mới vào lớp?"
Hạ Trì không nói tiếng nói tiếng nào, cũng không thèm nhìn mặt giáo viên chủ nhiệm, cất bước về chỗ ngồi của mình ở bàn cuối.
Giáo viên chủ nhiệm nói tiếp: "Dù sao em cũng là lớp phó kỷ luật, cũng nên làm gương cho các bạn không phải sao?"
Hạ Trì ngồi tựa lưng vào ghế, cau có khó chịu nói: "Chính cô là người giao cho em cái chức đó, em nói muốn làm bao giờ. Và em cũng không có trách nhiệm phải làm gương cho ai cả."
Cô giáo chủ nhiệm vừa mới phong chức lớp phó kỷ luật cho Hạ Trì cách đây hai tháng với hy vọng cái chức này có thể tạo ra một sợi dây xích kìm hãm bản chất khác biệt quậy phá của Hạ Trì lại đôi chút, nhưng rồi cô cũng nhận ra nước đi của mình đã hoàn toàn sai lầm vì Hạ Trì ngoại trừ đi học sớm ra thì chẳng hề thay đổi gì cả.
Cô giáo thở dài: "Vậy Tạ Duy và Cửu Minh đâu?"
Hạ Trì bâng quơ: "Không biết." Rồi chuyển sang cáu kỉnh nhíu mày: "Này cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi, bộ hai đứa nó đi đâu thì em bắt buộc phải biết à?!"
Lúc này, bàn tay bị chảy máu của Hạ Trì vô tình lướt ngang qua tầm mắt của cô, cô định mở miệng nói Hạ Trì nên đến phòng y tế đi, nhưng chần chừ quá lâu rồi cũng đành thôi, xoay người lên bảng tiếp tục viết bài.
Mười lăm phút sau, Tạ Duy, Cửu Minh rốt cuộc cũng trở vào, thấy vậy, Hạ Trì lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn quyết định đứng lên, bước ra khỏi lớp dưới ánh nhìn bất lực của giáo viên chủ nhiệm.
Hạ Trì trở lên sân thượng, tiến đến chỗ nhà khó mở cửa. Đúng như hắn nghĩ, Bách Thời vẫn chưa rời đi. Cậu vẫn đang nằm trên chiếc bàn cũ kỹ co rúm người lại, bàn tay run lẩy bẩy yếu ớt đưa ra sau lưng túm lấy chiếc áo sơ mi đã rách nát trùm lên cơ thể để che chắn mọi vết tích bị sỉ nhục, cũng như che đi sự thật tàn khốc là cậu đã bị người mình yêu "giết chết".
Khi Bách Thời nâng mi mắt nhìn ra cánh cửa tràn đầy ánh sáng, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc bị bóng tối bao trùm của cậu hiện tại, cậu nhìn thấy Hạ Trì.
Hai tầm mắt chạm nhau, khóe mắt Bách Thời cay nóng, chốc lát sau, những dòng lệ của sự chua xót và cay đắng đã lẳng lặng rơi xuống khoa trương.
Giờ phút này, cậu chợt nhận ra, cậu đã yêu mù quáng một tên tồi.
Cậu tức giận chính bản thân mình, Hạ Trì đã đối xử với cậu đến mức đó, vậy mà cậu vẫn không thể ngừng yêu Hạ Trì, nhưng cũng chính vì vậy mà thứ tình yêu đó trở thành bàn đạp để cừu hận trỗi dậy trong cậu cực kỳ lớn lao.
Yêu càng nhiều, sau khi bị tổn thương, con người ta sẽ càng dễ dàng hình thành hận ý thù sâu. Đó không phải là hết yêu, mà nó gọi là tình yêu bị oán thù che lấp.
Vừa mới gây ra một tội lỗi cực kỳ lớn đối với lương tâm, nhưng gương mặt Hạ Trì vẫn cứ trơ tráo như bản thân chuẩn xác vô tội. Hắn bước đến bên cạnh Bách Thời, ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống không nói tiếng nào, tự động cởi áo mình ra.
Bách Thời thấy thế liền co thắt ấn đường, thần sắc trắng bệch, trái tim đập loạn vì lo sợ.
Kỳ thực, trước đây cậu đã nhiều lần mơ mộng ảo tưởng ra hình ảnh của mình và Hạ Trì cùng nhau thân mật, địa điểm là trên một chiếc giường king size êm ái rải đầy hoa hồng, xung quanh ôm trọn là những ngọn nến xinh đẹp lung linh, bầu không khí ngập đầy lãng mạn cùng chân thành, nhưng đến tột cùng sự thật vẫn luôn khắc nghiệt, cậu có linh cảm Hạ Trì sẽ lại tiếp tục giở trò sở khanh giống như cách mà Tạ Duy và Cửu Minh đã làm với cậu tại nơi bẩn thỉu tối tăm này.
"Chắc là cậu đã ghét tôi rồi đúng chứ?" Hạ Trì cởi áo xong thì lên tiếng.
Bách Thời im lặng, răng hàm căn chặt cơ hồ sắp rã ra.
"Tốt. Bởi nếu như cậu vẫn thích tôi. Cậu sẽ phải tiếp tục chịu uất ức như thế này cho đến khi sự ngu ngốc của cậu được dập tắt." Hạ Trì ngắt quãng, ném ngay chiếc áo của mình cho Bách Thời: "Mặc vào đi."
Bách Thời ủy khuất khó khăn cất lời: "Tôi không cần cậu thương hại."
"Thương hại?" Hạ Trì cười lạnh: "Nào có? Tại sao tôi phải thương hại cậu? Tôi chỉ thương hại những người tôi cảm thấy tội nghiệp mà thôi."
Nội tâm Bách Thời cười khổ, cậu biết Hạ Trì rất giỏi làm bẽ mặt người khác, nhưng không nghĩ có một ngày người bị bẽ mặt là cậu. Đúng là từ đầu đến cuối, chỉ có một mình cậu xây dựng hạnh phúc trong sự viển vông.
"Nếu không chịu mặc vào, tôi tức khắc gọi mọi người tới đây, họ sẽ được chứng kiến bộ dạng đáng xấu hổ của cậu."
Bách Thời không dám chậm chạp khi nghe lời đe dọa của đối phương, nhưng chân tay lại cứ tự động run rẩy, cơ thể thì cạn kiệt sức lực, khiến cho bộ dạng của cậu tội nghiệp vô cùng.
Tiếng chuông giờ giải lao ầm ĩ vang lên. Hạ Trì cơ thể sáu múi cao khỏe đi dọc theo dãy hành lang trở về lớp, trên đường đi, những ánh mắt của những nữ sinh không khỏi bị thân hình tuyệt phẩm của Hạ Trì thu hút bàn tán. Bách Thời đi phía sau cách hắn bốn mét nghe đến ù ù lỗ tai.
"Một cực phẩm bad boy. Tao muốn Hạ Trì anh ấy là của tao quá mày ơi." Một nữ sinh ngực to váy ngắn chân dài ôm tim mở miệng.
Cô bạn kế bên phản bác ngay: "A Tuệ cái con điên này, lấy cậu ta làm chồng thế nào cậu ta cũng đập đầu mày vào tường một ngày mười hai lần. Hoa càng đẹp thì càng độc, chưa nghe bao giờ à?"
"Câu đó của mày tự nghĩ ra thì có. Nhưng mà tao mặc kệ. Gu trai hư là gu của tao."
"Này em gái." Không biết từ khi nào mà Hạ Trì đã đi vòng lại và kề mặt vào giữa hai má của A Tuệ và người bạn của cô nói.
A Tuệ và cô bạn kế bên đồng loạt giật mình xoay người lại, khi xác nhận âm thanh kia là của Hạ Trì thì cả hai vô thức run nhẹ đồng thời nuốt nước bọt vì có chút hãi hùng.