Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường - Chương 57: Phản ứng ngược
Bên cạnh hồ bơi, Bách Thời và Trục Kha đã dần lấy lại bầu không khí khi xưa, Hạ Trì ở bên này nhìn thấy bọn họ cười đùa vui vẻ thì liền đen mặt. Lệ Thi mở miệng giới thiệu: "Đây là con trai tôi, Hạ Trì, sau này khi nó tốt nghiệp, hy vọng anh chị chiếu cố nhé."
Hạ Trì không quan tâm Lệ Thi nói gì, hắn biết Lệ Thi rất muốn hắn về công ty của bà để tiếp quản, việc giới thiệu này nọ với đối tác là chuyện xuất hiện không phải ngày một ngày hai, nếu là trước đây, hắn đã hằn học quay xe tỏ ta phiền hà và làm mất mặt Lệ Thi rồi, nhưng vì hiện tại hắn đang trong quá trình thay đổi, hơn nữa còn có người hắn thích ở đây, hắn dĩ nhiên sẽ không quăng lý trí vào sọt rác mà càn quấy.
Lệ Thi thấy Hạ Trì không tập trung qua bên này mà cứ hướng mắt về Bách Thời và Trục Kha thì âm thầm khều nhẹ: "Nói gì đó với người ta đi."
Hạ Trì chau mày, nhưng vẫn cố kìm nén mà nói năng đàng hoàng: "Mong cô chú giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Lệ Thi gật đầu hài lòng, sau đó lại mang Hạ Trì đi giới thiệu với những người khác nữa, dạo gần đây Lệ Thi có phần hơi tự hào về con trai, vì kể từ khi hắn quen biết "Vĩnh Kiệt", hắn trở nên ngoan ngoãn và lý trí hơn, không còn phá làng phá xóm nữa, đặc biệt là năng lực học tập cũng tăng lên rõ thấy, điểm số được cải thiện đến diệu kỳ.
Chỉ cần với cái đà này, Hạ Trì sẽ dễ dàng thành công thôi. Bà biết sức học và tiếp thu của Hạ Trì rất cao, nhưng vì trước đâu ham chơi nên không chịu học mà thôi.
Công lao này thực sự phải dành lời khen cho "Vĩnh Kiệt".
Lúc Hạ Trì được Lệ Thi tha cho thì hắn liền cảm thấy bản thân như được giải thoát, hắn ngay lập tức quay lại hồ bơi, rốt cuộc lại không còn thấy Bách Thời và Hạ Trì ở đâu nữa.
"Bà mẹ nó, đi đâu mất rồi trời." Hạ Trì tức tối đá chân vào không khí.
Hạ Trì thử đi vào nhà, hỏi dì Từ đang mang thức ăn ra bên ngoài: "Dì có thấy Bách Thời đâu không?"
"Tôi thấy cậu ấy cùng với Trục Kha đi lên sân thượng thưa cậu chủ."
Hạ Trì gật đầu, sau đó một mạch đi lên sân thượng, tâm trạng không mấy yên ổn, thầm nói: "Định làm cái gì đen tối hay sao mà lại lên đó chứ?"
Lúc đi đến tầng một, hắn nghe thấy có ai đó gọi: "Hạ Trì."
Hạ Trì nghiêng đầu nhìn, từ nhà vệ sinh, một cô gái mặc bộ váy ôm sát bóng loáng màu đỏ xuất hiện, đó là Hà Tiểu Châu.
Hạ Trì kinh ngạc: "Sao chị lại ở đây?"
"Mẹ tôi là bạn của mẹ cậu. Lú tôi cùng mẹ đến đây, tôi cũng rất bất ngờ khi thấy cậu. Đúng là duyên chúng ta chưa hết nhỉ?!"
Hạ Trì nhìn Hà Tiểu Châu từ trên xuống dưới, cô ta mặc bộ váy này thực sự rất tôn dáng, đường cong hình chữ S kia thực sự cực kỳ hấp dẫn, hắn có chút không kìm lòng được, cho đến khi Hà Tiểu Châu hỏi: "Câu định đi đâu vậy?"
Nhờ câu hỏi này mà Hạ Trì có thể trấn tĩnh lại, hắn cần phải đi tìm người của hắn. Hạ Trì không nói thêm, một mạch đi lên lầu hai. Hà Tiểu Châu âm thầm đi theo.
Đến sân thượng, vừa mở cửa ra, Hạ Trì liền thấy Trục Kha đang hút thuốc ở lan can, hắn hỏi: "Vĩnh Kiệt đâu?"
Trục Kha xoay lại hỏi: "Cậu ấy đi vệ sinh. Chờ chút đi, lại đây tâm sự với tôi này."
"Tôi bây giờ không chửi cậu là may lắm rồi đấy, ở đó mà tâm sự."
Trục Kha cười khổ: "Tôi không ngờ khi cậu yêu vào lại điên cuồng như vậy, ghen gì mà ghen lắm thế?"
"Kệ tôi." Hạ Trì xoay lưng, tiếp tục đi kiếm người.
Nhưng vừa mới đi xuống đến cửa nhà vệ sinh, Hà Tiểu Châu đã đẩy hắn lên bức tường ở bên cạnh: "Cậu đang yêu đương với Vĩnh Kiệt sao?"
"Chị hỏi làm gì? Có liên quan chỗ nào?"
"Cậu không chịu theo đuổi tôi nữa là do có tình cảm với cậu ta ư? Cậu thực sự là gay sao? Tôi không tin."
"Tôi không phải gay, nhưng tôi thích cậu ta, hy vọng chị phân biệt cho rõ."
Chính vì câu nói này của Hạ Trì mà Hà Tiểu Châu càng có thêm động lực tiến đến. Cô không thèm nhiều lời, mạnh bạo hôn Hạ Trì. Hạ Trì dứt khoát đẩy Hà Tiểu Châu ra: "Trước đây chị thích Trục Kha trước, sao không quay lại cưa cẩm cậu ấy đi, bây giờ Trục Kha cũng đơn độc thân đấy."
"Trục Kha là chuyện quá khứ rồi, hiện tại tôi chỉ thích cậu thôi, chính cậu đã khiến tôi quay đầu nhìn cậu còn gì. Cậu phải có trách nhiệm với tôi chứ, nếu không, cậu chính là đang trêu đùa tình cảm của tôi đấy, cậu có biết như vậy là ác lắm không?"
"Chị biết tôi không quan tâm chuyện đó mà, đừng có làm phiền tôi lúc này, nếu muốn lên giường, cứ gọi điện hẹn trước."
"Tôi muốn bây giờ." Nói xong, Hà Tiểu Châu lại hôn Hạ Trì, càng hôn lại càng khó khống chế, cô không chậm chạp mà quỳ xuống, cởi bỏ khóa quần của Hạ Trì.
Quá trình này Hạ Trì không phản kháng, dù sao hắn vẫn còn có cảm giác với con gái, hơn hết, hắn là kẻ nghiện mấy chuyện này, bây giờ lại còn bị Hà Tiểu Châu kích thích, hắn dĩ nhiên sẽ ngu ngốc mà thoái lui tiếp.
Lúc này, Bách Thời từ trong nhà vệ sinh bước ra, cậu lập tức nhìn thấy cảnh tượng đen tối kia. Bách Thời trợn mắt đông cứng tại chỗ.
Hạ Trì vốn dĩ đang nhắm mắt hưởng thụ, đột nhiên bên tai có tiếng mở cửa, hắn vội nhìn sang, thấy Bách Thời đứng đó vài giây rồi bỏ chạy, hắn vội đẩy Hà Tiểu Châu ra rồi đuổi theo.
Biết sẽ không thể chạy nhanh bằng Hạ Trì, Bách Thời không chọn cách chạy ra ngoài, mà cậu lại vô tìm rẽ vào một căn phòng rồi khóa cửa lại tạm thời nhốt mình lại.
Bách Thời không ngừng bị sốc, cậu đã từng nghĩ Hạ Trì đã toàn tâm toàn ý hướng trái tim về cậu, nhưng có lẽ cậu đã quá tự tin rồi.
Tuy rằng Bách Thời hiểu rất rõ kế hoạch của mình, đó là cho dù mối quan hệ tình cảm này là thật lòng đi chăng nữa, rồi cũng sẽ đến một ngày cũng phải chấm dứt thôi.
Nhưng mà hiện tại, cậu lại thấy đau lòng khi thấy Hạ Trì phản bội mình, cảm giác bị tổn thương ngay trên chính kế hoạch mình đặt ra, như vậy chẳng khác nào cậu đã hoàn toàn thua cuộc.
Bách Thời dựa vào cửa phòng, nhắm mắt trấn tĩnh, một giọt nước mắt rơi xuống, sau khi lau đi, cậu đã phần nào mạnh mẽ hơn. Lúc này cậu mới phát hiện, đây là phòng của Hạ Trì.
Hạ Trì không quan tâm Lệ Thi nói gì, hắn biết Lệ Thi rất muốn hắn về công ty của bà để tiếp quản, việc giới thiệu này nọ với đối tác là chuyện xuất hiện không phải ngày một ngày hai, nếu là trước đây, hắn đã hằn học quay xe tỏ ta phiền hà và làm mất mặt Lệ Thi rồi, nhưng vì hiện tại hắn đang trong quá trình thay đổi, hơn nữa còn có người hắn thích ở đây, hắn dĩ nhiên sẽ không quăng lý trí vào sọt rác mà càn quấy.
Lệ Thi thấy Hạ Trì không tập trung qua bên này mà cứ hướng mắt về Bách Thời và Trục Kha thì âm thầm khều nhẹ: "Nói gì đó với người ta đi."
Hạ Trì chau mày, nhưng vẫn cố kìm nén mà nói năng đàng hoàng: "Mong cô chú giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Lệ Thi gật đầu hài lòng, sau đó lại mang Hạ Trì đi giới thiệu với những người khác nữa, dạo gần đây Lệ Thi có phần hơi tự hào về con trai, vì kể từ khi hắn quen biết "Vĩnh Kiệt", hắn trở nên ngoan ngoãn và lý trí hơn, không còn phá làng phá xóm nữa, đặc biệt là năng lực học tập cũng tăng lên rõ thấy, điểm số được cải thiện đến diệu kỳ.
Chỉ cần với cái đà này, Hạ Trì sẽ dễ dàng thành công thôi. Bà biết sức học và tiếp thu của Hạ Trì rất cao, nhưng vì trước đâu ham chơi nên không chịu học mà thôi.
Công lao này thực sự phải dành lời khen cho "Vĩnh Kiệt".
Lúc Hạ Trì được Lệ Thi tha cho thì hắn liền cảm thấy bản thân như được giải thoát, hắn ngay lập tức quay lại hồ bơi, rốt cuộc lại không còn thấy Bách Thời và Hạ Trì ở đâu nữa.
"Bà mẹ nó, đi đâu mất rồi trời." Hạ Trì tức tối đá chân vào không khí.
Hạ Trì thử đi vào nhà, hỏi dì Từ đang mang thức ăn ra bên ngoài: "Dì có thấy Bách Thời đâu không?"
"Tôi thấy cậu ấy cùng với Trục Kha đi lên sân thượng thưa cậu chủ."
Hạ Trì gật đầu, sau đó một mạch đi lên sân thượng, tâm trạng không mấy yên ổn, thầm nói: "Định làm cái gì đen tối hay sao mà lại lên đó chứ?"
Lúc đi đến tầng một, hắn nghe thấy có ai đó gọi: "Hạ Trì."
Hạ Trì nghiêng đầu nhìn, từ nhà vệ sinh, một cô gái mặc bộ váy ôm sát bóng loáng màu đỏ xuất hiện, đó là Hà Tiểu Châu.
Hạ Trì kinh ngạc: "Sao chị lại ở đây?"
"Mẹ tôi là bạn của mẹ cậu. Lú tôi cùng mẹ đến đây, tôi cũng rất bất ngờ khi thấy cậu. Đúng là duyên chúng ta chưa hết nhỉ?!"
Hạ Trì nhìn Hà Tiểu Châu từ trên xuống dưới, cô ta mặc bộ váy này thực sự rất tôn dáng, đường cong hình chữ S kia thực sự cực kỳ hấp dẫn, hắn có chút không kìm lòng được, cho đến khi Hà Tiểu Châu hỏi: "Câu định đi đâu vậy?"
Nhờ câu hỏi này mà Hạ Trì có thể trấn tĩnh lại, hắn cần phải đi tìm người của hắn. Hạ Trì không nói thêm, một mạch đi lên lầu hai. Hà Tiểu Châu âm thầm đi theo.
Đến sân thượng, vừa mở cửa ra, Hạ Trì liền thấy Trục Kha đang hút thuốc ở lan can, hắn hỏi: "Vĩnh Kiệt đâu?"
Trục Kha xoay lại hỏi: "Cậu ấy đi vệ sinh. Chờ chút đi, lại đây tâm sự với tôi này."
"Tôi bây giờ không chửi cậu là may lắm rồi đấy, ở đó mà tâm sự."
Trục Kha cười khổ: "Tôi không ngờ khi cậu yêu vào lại điên cuồng như vậy, ghen gì mà ghen lắm thế?"
"Kệ tôi." Hạ Trì xoay lưng, tiếp tục đi kiếm người.
Nhưng vừa mới đi xuống đến cửa nhà vệ sinh, Hà Tiểu Châu đã đẩy hắn lên bức tường ở bên cạnh: "Cậu đang yêu đương với Vĩnh Kiệt sao?"
"Chị hỏi làm gì? Có liên quan chỗ nào?"
"Cậu không chịu theo đuổi tôi nữa là do có tình cảm với cậu ta ư? Cậu thực sự là gay sao? Tôi không tin."
"Tôi không phải gay, nhưng tôi thích cậu ta, hy vọng chị phân biệt cho rõ."
Chính vì câu nói này của Hạ Trì mà Hà Tiểu Châu càng có thêm động lực tiến đến. Cô không thèm nhiều lời, mạnh bạo hôn Hạ Trì. Hạ Trì dứt khoát đẩy Hà Tiểu Châu ra: "Trước đây chị thích Trục Kha trước, sao không quay lại cưa cẩm cậu ấy đi, bây giờ Trục Kha cũng đơn độc thân đấy."
"Trục Kha là chuyện quá khứ rồi, hiện tại tôi chỉ thích cậu thôi, chính cậu đã khiến tôi quay đầu nhìn cậu còn gì. Cậu phải có trách nhiệm với tôi chứ, nếu không, cậu chính là đang trêu đùa tình cảm của tôi đấy, cậu có biết như vậy là ác lắm không?"
"Chị biết tôi không quan tâm chuyện đó mà, đừng có làm phiền tôi lúc này, nếu muốn lên giường, cứ gọi điện hẹn trước."
"Tôi muốn bây giờ." Nói xong, Hà Tiểu Châu lại hôn Hạ Trì, càng hôn lại càng khó khống chế, cô không chậm chạp mà quỳ xuống, cởi bỏ khóa quần của Hạ Trì.
Quá trình này Hạ Trì không phản kháng, dù sao hắn vẫn còn có cảm giác với con gái, hơn hết, hắn là kẻ nghiện mấy chuyện này, bây giờ lại còn bị Hà Tiểu Châu kích thích, hắn dĩ nhiên sẽ ngu ngốc mà thoái lui tiếp.
Lúc này, Bách Thời từ trong nhà vệ sinh bước ra, cậu lập tức nhìn thấy cảnh tượng đen tối kia. Bách Thời trợn mắt đông cứng tại chỗ.
Hạ Trì vốn dĩ đang nhắm mắt hưởng thụ, đột nhiên bên tai có tiếng mở cửa, hắn vội nhìn sang, thấy Bách Thời đứng đó vài giây rồi bỏ chạy, hắn vội đẩy Hà Tiểu Châu ra rồi đuổi theo.
Biết sẽ không thể chạy nhanh bằng Hạ Trì, Bách Thời không chọn cách chạy ra ngoài, mà cậu lại vô tìm rẽ vào một căn phòng rồi khóa cửa lại tạm thời nhốt mình lại.
Bách Thời không ngừng bị sốc, cậu đã từng nghĩ Hạ Trì đã toàn tâm toàn ý hướng trái tim về cậu, nhưng có lẽ cậu đã quá tự tin rồi.
Tuy rằng Bách Thời hiểu rất rõ kế hoạch của mình, đó là cho dù mối quan hệ tình cảm này là thật lòng đi chăng nữa, rồi cũng sẽ đến một ngày cũng phải chấm dứt thôi.
Nhưng mà hiện tại, cậu lại thấy đau lòng khi thấy Hạ Trì phản bội mình, cảm giác bị tổn thương ngay trên chính kế hoạch mình đặt ra, như vậy chẳng khác nào cậu đã hoàn toàn thua cuộc.
Bách Thời dựa vào cửa phòng, nhắm mắt trấn tĩnh, một giọt nước mắt rơi xuống, sau khi lau đi, cậu đã phần nào mạnh mẽ hơn. Lúc này cậu mới phát hiện, đây là phòng của Hạ Trì.