Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường - Chương 3: Đại ác ma trỗi dậy
Dòng sữa trắng mát lạnh từ trên cao xả xuống đầu của Bách Thời, chảy từ khuôn mặt trắng sáng mịn màng rồi men theo cần cổ trơn nhẵn trôi tuột xuống cơ thể, trong nháy mắt, bộ quần áo đồng phục trắng tinh của cậu đã ướt nhem.
Hành động sỉ nhục của Hạ Trì chính là một cước đánh tung trái tim mềm yếu của cậu. Bao nhiêu năm nay cậu luôn tự nhủ không được ủy mị trước ánh nhìn của Hạ Trì, nhưng bây giờ cậu không còn nén nhịn được nữa, những giọt nước mắt ấm nóng cứ thế nương theo dòng cảm xúc đau buồn mà tự động chảy xuống một cách nhẹ nhàng và yên ả.
Bách Thời cúi nhẹ tầm mắt, những tiếng nấc cất lên rõ mồn một vì nỗi niềm uất nghẹn, khó khăn lắm cậu mới mở miệng được: "Xong chưa? Tôi đi được rồi phải không?" Bị người mình thầm yêu trộm nhớ chà đạp thể xác lẫn tinh thần, đây là một loại trải nghiệm mà cậu chưa từng nghĩ đến, không ngờ cảm giác lại thê lương và bất lực đến mức này.
Thì ra bao năm qua chỉ có mình cậu mộng tưởng những điều tốt đẹp. Cậu cứ ngỡ rằng mình và Hạ Trì không nhiều thì ít đã có một chút gắn kết, dù là từ trước đến nay hắn chưa từng chuyện trò cùng cậu quá ba mươi giây.
"Ai nói xong nào? Tôi nói thế bao giờ." Hạ Trì quỷ quyệt cất lời: "Lúc nãy bọn tôi đánh tên kia chưa có đã tay, cậu phải ở lại để tiếp tục chịu trận thay người đó chứ. Và còn..."
Dòng suy nghĩ còn chưa thành hình, Hạ Trì đột ngột cứng họng, bởi vì lúc này trước mặt hắn có một Bách Thời thân thể ốm yếu mảnh khảnh đang ôm lấy cánh tay run rẩy, nước mắt rơi lã chã, nhìn y hệt như một tiểu cô nương bị bọn lưu minh giở trò đồi bại.
Chết tiệt!
Nhìn thấy làn da mịn màng trơn bóng của Bách Thời, đặc biệt là hai điểm nhỏ nhô lên sau lớp áo trắng mỏng, Hạ Trì như bị một tiếng sét dục vọng đánh trúng vào nơi sâu nhất của đáy lòng, hắn chỉ muốn ngay lập tức đè Bách Thời xuống để thực hiện hành vi không đúng đắn nóng bỏng kia.1
Hạ Trì hắn chưa từng có tình cảm với người cùng giới, cũng chưa từng có ý đồ đen tối với họ, thậm chí khi xem những đoạn phim mười tám cộng của hai nam nhân, hắn cũng chẳng cảm thấy thích thú một chút nào. Thế mà ngay lúc này, khi chứng kiến thân thể ướt át bí ẩn của Bách Thời, hắn lại có phản ứng.1
Chính vì có loại suy nghĩ như thế với con trai, Hạ Trì hận không thể tự đâm chết chính mình.
"Thật kinh tởm." Hạ Trì khoa trương múa lưỡi phun ra lời sỉ nhục, nhưng câu nói này chính là hắn tự đánh giá chính mình.
Bách Thời nghe xong ba chữ kia thì mặc định đó là dành cho mình, chóp mũi lướt qua một trận bi thương. Từ trước đến nay chưa từng có ai dành những lời sỉ vả rẻ mạt như thế này với cậu cả, vậy mà hôm nay, người đem đến và trao cho cậu những lời cay độc đó lại là người mà cậu luôn tương tư mỗi ngày.1
Thấy Hạ Trì siết chặt tay thành nắm đấm đến run rẩy nhìn Bách Thời, Tạ Duy và Cửu Minh liền cảm thấy kỳ lạ.
"Mày bị cái gì vậy?" Cửu Minh thắc mắc hỏi: "Sao không nói gì nữa? Đã vậy mặt còn đỏ lên nữa chứ."
Hạ Trì không trả lời, một mực dùng ánh mắt quật cường nhưng hung bạo nhìn Bách Thời, mặc cho Bách Thời không hề nhìn hắn.
Bầu không khí cổ quái đến cùng cực, bao trọn nơi tầng thượng là một sự im ắng đến đáng sợ, cơ hồ hệt như sự yên bình trước khi giông bão kéo tới phá hủy mọi thứ.
Hạ Trì vì giận bản thân mà hóa điên hóa rồ, hắn lên tiếng đầu dụng ý xấu xa: "Tạ Duy, mày thích cả nam lẫn nữ đúng chứ?"
Tạ Duy không hề giấu diếm: "Đúng vậy thì làm sao? Tự dưng hỏi đột xuất thế, rồi chuyện đó có liên quan gì đến chuyện trước mắt hả?"
Hạ Trì không trả lời Tạ Duy mà chuyển hướng sang người khác: "Còn mày, Cửu Minh, mày thích nam hay nữ?"
Cửu Minh đơn giản trả lời: "Dĩ nhiên là nữ rồi, mày hỏi xàm quá vậy!"
"Tụi bây không thấy cậu ta rất hấp dẫn sao?" Hạ Trì bỗng dưng ám chỉ Bách Thời, sau đó nói tiếp: "Tạ Duy, mày rất ghiền ăn con trai mà, nhìn cậu ta không có hứng thú sao?"
"Nếu tao nói tao có hứng thú thì mày sẽ nhường nó cho tao xử lý à?" Tạ Duy hỏi xong thì tự khắc biết câu trả lời: "Hiển nhiên là không."
Tạ Duy biết rõ Hạ Trì là một người chỉ thích ra lệnh, chỉ thích dựa vào cảm xúc và cái tôi độc đoán của mình để giải quyết mọi chuyện, hắn không thích lấy tham vọng và mong muốn của người khác để phản hồi.
"Thi thoảng cũng phải có ngoại lệ." Hạ Trì vẫn lãnh huyết nhìn Bách Thời: "Hôm nay tao cho hai đứa bây toàn quyền quyết định. Số phận của người này ra sao, cũng do hai đứa bây phán quyết."
Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc lọ nhỏ xíu, bên trong có dung dịch màu trong suốt ném qua cho Tạ Duy. Tạ Duy chụp lấy nhìn nó chòng chọc, vài giây sau thì liền nhận ra đây là thứ gì.
Bách Thời ngược lại thì hoang mang tột độ, cậu hoàn toàn không hiểu ba người kia đang nói điều gì, cậu cũng không biết loại thuốc kia là loại thuốc gì. Nhưng nhìn thái độ của ba người Hạ Trì, cậu biết rằng bản thân sẽ không thể an toàn rời khỏi đây.
Hạ Trì mở giọng: "Muốn cậu ta không phản kháng thì dùng nó đi. Chờ đến khi ngấm thuốc cậu ta sẽ phối hợp nhịp nhàng với hai đứa bây thôi."
Tạ Duy cười thoải mái, sung sướng như được ban ơn: "Hôm nay mày tốt bụng thật đó Hạ Trì. Tao sẽ ghi nhớ ngày hôm nay thật sâu sắc."
Bách Thời tuy không thông tuệ về mấy loại thuốc quái lạ trên thị trường, nhưng thông qua những ngôn từ mà Hạ Trì nói ra, cậu có thể khẳng định lọ thuốc kia chính là...
Thuốc kích dục!1
Bách Thời sợ hãi, mở to đôi mắt không dám tin nhìn chằm chằm Hạ Trì van xin: "Hạ Trì, đừng mà."
"Đây là lần thứ hai cậu ra lệnh cho tôi đấy. Nếu không muốn thảm hơn thì ngậm miệng lại."
Bách Thời nửa u sầu nửa phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Trì. Thay vì cậu làm thế… thà rằng cậu giết chết tôi đi."
Hạ Trì không cảm xúc nhìn Bách Thời, giống như đang nhìn một thứ đồ chơi thấp kém.
Khóe mắt Bách Thời càng lúc càng đỏ, hai dòng nước mắt thong thả không ngừng rơi xuống: "Vì khi tôi chết rồi, tình cảm của tôi đối với cậu cũng sẽ không còn tồn tại nữa, tôi sẽ không còn cảm thấy tổn thương."1
Hạ Trì co thắt ấn đường, nghiêng đầu hỏi: "Cậu thích tôi sao?"
Thấy Bách Thời im lặng, Hạ Trì đã thấu triệt, nhưng hắn lại không hề bất ngờ, bởi vì trước đây cũng có khá nhiều nam nhân đến và nói thích hắn. Tuy nhiên, hắn cũng có hơi giật mình vì không nghĩ trong số những người thích mình có cả Bách Thời. Hắn cười lạnh nhạt, tàn ác nói: "Vậy thì những gì sắp sửa diễn ra với cậu, đều rất xứng đáng."
Tạ Duy hiện giờ đang phấn khích và sung mãn, còn Cửu Minh lại có chút phân vân, vì cơ bản Cửu Minh không phải là đồng tính, cũng không phải song tính như Tạ Duy, làm sao có thể quan hệ loại đó với con trai cho được, nhưng Cửu Minh cũng biết, nếu như mình không làm theo, Hạ Trì cũng sẽ không nể tình bạn bè mà không xử lý môn hộ.
Hạ Trì biết nỗi khổ của Cửu Minh nên liền trợ giúp, nói: "Cửu Minh, nếu mày nhìn kỹ Bách Thời, cậu ta cũng không khác gì con gái đâu. Cứ tưởng tượng và tận hưởng đi, nếu muốn thăng hoa hơn thì cứ dùng thuốc. Loại này khá mạnh, không phân biệt nam hay nữ gì đâu."
Hành động sỉ nhục của Hạ Trì chính là một cước đánh tung trái tim mềm yếu của cậu. Bao nhiêu năm nay cậu luôn tự nhủ không được ủy mị trước ánh nhìn của Hạ Trì, nhưng bây giờ cậu không còn nén nhịn được nữa, những giọt nước mắt ấm nóng cứ thế nương theo dòng cảm xúc đau buồn mà tự động chảy xuống một cách nhẹ nhàng và yên ả.
Bách Thời cúi nhẹ tầm mắt, những tiếng nấc cất lên rõ mồn một vì nỗi niềm uất nghẹn, khó khăn lắm cậu mới mở miệng được: "Xong chưa? Tôi đi được rồi phải không?" Bị người mình thầm yêu trộm nhớ chà đạp thể xác lẫn tinh thần, đây là một loại trải nghiệm mà cậu chưa từng nghĩ đến, không ngờ cảm giác lại thê lương và bất lực đến mức này.
Thì ra bao năm qua chỉ có mình cậu mộng tưởng những điều tốt đẹp. Cậu cứ ngỡ rằng mình và Hạ Trì không nhiều thì ít đã có một chút gắn kết, dù là từ trước đến nay hắn chưa từng chuyện trò cùng cậu quá ba mươi giây.
"Ai nói xong nào? Tôi nói thế bao giờ." Hạ Trì quỷ quyệt cất lời: "Lúc nãy bọn tôi đánh tên kia chưa có đã tay, cậu phải ở lại để tiếp tục chịu trận thay người đó chứ. Và còn..."
Dòng suy nghĩ còn chưa thành hình, Hạ Trì đột ngột cứng họng, bởi vì lúc này trước mặt hắn có một Bách Thời thân thể ốm yếu mảnh khảnh đang ôm lấy cánh tay run rẩy, nước mắt rơi lã chã, nhìn y hệt như một tiểu cô nương bị bọn lưu minh giở trò đồi bại.
Chết tiệt!
Nhìn thấy làn da mịn màng trơn bóng của Bách Thời, đặc biệt là hai điểm nhỏ nhô lên sau lớp áo trắng mỏng, Hạ Trì như bị một tiếng sét dục vọng đánh trúng vào nơi sâu nhất của đáy lòng, hắn chỉ muốn ngay lập tức đè Bách Thời xuống để thực hiện hành vi không đúng đắn nóng bỏng kia.1
Hạ Trì hắn chưa từng có tình cảm với người cùng giới, cũng chưa từng có ý đồ đen tối với họ, thậm chí khi xem những đoạn phim mười tám cộng của hai nam nhân, hắn cũng chẳng cảm thấy thích thú một chút nào. Thế mà ngay lúc này, khi chứng kiến thân thể ướt át bí ẩn của Bách Thời, hắn lại có phản ứng.1
Chính vì có loại suy nghĩ như thế với con trai, Hạ Trì hận không thể tự đâm chết chính mình.
"Thật kinh tởm." Hạ Trì khoa trương múa lưỡi phun ra lời sỉ nhục, nhưng câu nói này chính là hắn tự đánh giá chính mình.
Bách Thời nghe xong ba chữ kia thì mặc định đó là dành cho mình, chóp mũi lướt qua một trận bi thương. Từ trước đến nay chưa từng có ai dành những lời sỉ vả rẻ mạt như thế này với cậu cả, vậy mà hôm nay, người đem đến và trao cho cậu những lời cay độc đó lại là người mà cậu luôn tương tư mỗi ngày.1
Thấy Hạ Trì siết chặt tay thành nắm đấm đến run rẩy nhìn Bách Thời, Tạ Duy và Cửu Minh liền cảm thấy kỳ lạ.
"Mày bị cái gì vậy?" Cửu Minh thắc mắc hỏi: "Sao không nói gì nữa? Đã vậy mặt còn đỏ lên nữa chứ."
Hạ Trì không trả lời, một mực dùng ánh mắt quật cường nhưng hung bạo nhìn Bách Thời, mặc cho Bách Thời không hề nhìn hắn.
Bầu không khí cổ quái đến cùng cực, bao trọn nơi tầng thượng là một sự im ắng đến đáng sợ, cơ hồ hệt như sự yên bình trước khi giông bão kéo tới phá hủy mọi thứ.
Hạ Trì vì giận bản thân mà hóa điên hóa rồ, hắn lên tiếng đầu dụng ý xấu xa: "Tạ Duy, mày thích cả nam lẫn nữ đúng chứ?"
Tạ Duy không hề giấu diếm: "Đúng vậy thì làm sao? Tự dưng hỏi đột xuất thế, rồi chuyện đó có liên quan gì đến chuyện trước mắt hả?"
Hạ Trì không trả lời Tạ Duy mà chuyển hướng sang người khác: "Còn mày, Cửu Minh, mày thích nam hay nữ?"
Cửu Minh đơn giản trả lời: "Dĩ nhiên là nữ rồi, mày hỏi xàm quá vậy!"
"Tụi bây không thấy cậu ta rất hấp dẫn sao?" Hạ Trì bỗng dưng ám chỉ Bách Thời, sau đó nói tiếp: "Tạ Duy, mày rất ghiền ăn con trai mà, nhìn cậu ta không có hứng thú sao?"
"Nếu tao nói tao có hứng thú thì mày sẽ nhường nó cho tao xử lý à?" Tạ Duy hỏi xong thì tự khắc biết câu trả lời: "Hiển nhiên là không."
Tạ Duy biết rõ Hạ Trì là một người chỉ thích ra lệnh, chỉ thích dựa vào cảm xúc và cái tôi độc đoán của mình để giải quyết mọi chuyện, hắn không thích lấy tham vọng và mong muốn của người khác để phản hồi.
"Thi thoảng cũng phải có ngoại lệ." Hạ Trì vẫn lãnh huyết nhìn Bách Thời: "Hôm nay tao cho hai đứa bây toàn quyền quyết định. Số phận của người này ra sao, cũng do hai đứa bây phán quyết."
Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc lọ nhỏ xíu, bên trong có dung dịch màu trong suốt ném qua cho Tạ Duy. Tạ Duy chụp lấy nhìn nó chòng chọc, vài giây sau thì liền nhận ra đây là thứ gì.
Bách Thời ngược lại thì hoang mang tột độ, cậu hoàn toàn không hiểu ba người kia đang nói điều gì, cậu cũng không biết loại thuốc kia là loại thuốc gì. Nhưng nhìn thái độ của ba người Hạ Trì, cậu biết rằng bản thân sẽ không thể an toàn rời khỏi đây.
Hạ Trì mở giọng: "Muốn cậu ta không phản kháng thì dùng nó đi. Chờ đến khi ngấm thuốc cậu ta sẽ phối hợp nhịp nhàng với hai đứa bây thôi."
Tạ Duy cười thoải mái, sung sướng như được ban ơn: "Hôm nay mày tốt bụng thật đó Hạ Trì. Tao sẽ ghi nhớ ngày hôm nay thật sâu sắc."
Bách Thời tuy không thông tuệ về mấy loại thuốc quái lạ trên thị trường, nhưng thông qua những ngôn từ mà Hạ Trì nói ra, cậu có thể khẳng định lọ thuốc kia chính là...
Thuốc kích dục!1
Bách Thời sợ hãi, mở to đôi mắt không dám tin nhìn chằm chằm Hạ Trì van xin: "Hạ Trì, đừng mà."
"Đây là lần thứ hai cậu ra lệnh cho tôi đấy. Nếu không muốn thảm hơn thì ngậm miệng lại."
Bách Thời nửa u sầu nửa phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Trì. Thay vì cậu làm thế… thà rằng cậu giết chết tôi đi."
Hạ Trì không cảm xúc nhìn Bách Thời, giống như đang nhìn một thứ đồ chơi thấp kém.
Khóe mắt Bách Thời càng lúc càng đỏ, hai dòng nước mắt thong thả không ngừng rơi xuống: "Vì khi tôi chết rồi, tình cảm của tôi đối với cậu cũng sẽ không còn tồn tại nữa, tôi sẽ không còn cảm thấy tổn thương."1
Hạ Trì co thắt ấn đường, nghiêng đầu hỏi: "Cậu thích tôi sao?"
Thấy Bách Thời im lặng, Hạ Trì đã thấu triệt, nhưng hắn lại không hề bất ngờ, bởi vì trước đây cũng có khá nhiều nam nhân đến và nói thích hắn. Tuy nhiên, hắn cũng có hơi giật mình vì không nghĩ trong số những người thích mình có cả Bách Thời. Hắn cười lạnh nhạt, tàn ác nói: "Vậy thì những gì sắp sửa diễn ra với cậu, đều rất xứng đáng."
Tạ Duy hiện giờ đang phấn khích và sung mãn, còn Cửu Minh lại có chút phân vân, vì cơ bản Cửu Minh không phải là đồng tính, cũng không phải song tính như Tạ Duy, làm sao có thể quan hệ loại đó với con trai cho được, nhưng Cửu Minh cũng biết, nếu như mình không làm theo, Hạ Trì cũng sẽ không nể tình bạn bè mà không xử lý môn hộ.
Hạ Trì biết nỗi khổ của Cửu Minh nên liền trợ giúp, nói: "Cửu Minh, nếu mày nhìn kỹ Bách Thời, cậu ta cũng không khác gì con gái đâu. Cứ tưởng tượng và tận hưởng đi, nếu muốn thăng hoa hơn thì cứ dùng thuốc. Loại này khá mạnh, không phân biệt nam hay nữ gì đâu."