-
Chương 73
Lúc này đang có rất nhiều người, mọi người từ các địa phương khác đến tề tựu nói chuyện rất vui vẻ, nhưng Diêu Nhất và Phó Xuyên lại không như vậy.
Phó Xuyên cởi áo khoác tây trang của mình khoác lên người Diêu Nhất, ôm lấy cô đi ra ngoài.
“Cậu chủ, đây là…” Chú Lý nhìn thấy Phó Xuyên lập tức đi lên đón, kinh ngạc nói:
“Đây không phải là bạn học nhỏ à? Làm sao thế này?”
“Chú Lý, mau đến bệnh viện đi” Phó Xuyên ở ngoài gọi mấy cuộc điện thoại rồi mới ngồi vào cùng Diêu Nhất.
“Còn khó chịu không?” Vẻ mặt Phó Xuyên rất nôn nóng, cậu chưa bao giờ nghe thấy tim Diêu Nhất có vấn đề.
“Tốt hơn một chút rồi” Lúc nãy Diêu Nhất khóc quá nhiều, trong chốc lát vẫn chưa khôi phục lại bình thường được, mang theo giọng mũi dày đặc nói.
Đến thủ đô rồi các thiết bị của Phó Xuyên cũng cao cấp hơn, chú Lý vừa lên xe đã nâng vách ngăn ở giữa lên, vì vậy hai người ngồi ở hàng ghế sau cũng có một không gian riêng.
Phó Xuyên kéo Diêu Nhất lại, vẫn theo thói quen tránh đi tay phải bị thương của cô trước kia.
“Diêu Diêu….” Lòng bàn tay của Phó Xuyên rất ấm áp, nắm lấy tay Diêu Nhất cho cô một cảm giác yên tâm không hiểu được:
“Trước kia kiểm tra tim có vấn đề gì không?”
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng Phó Xuyên vẫn không tin là Diêu Nhất có vấn đề, bệnh này nếu có thì từ bên ngoài cũng có thể nhìn ra được, huống hồ Diêu Nhất trước kia còn tham gia chạy đường dài.
Diêu Nhất cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, xoa xoa đôi mắt rồi nhẹ nhàng nói:
“Không có, báo cáo kiểm tra sức khoẻ nói tớ rất khoẻ mạnh”
Tuy là Diêu Nhất hận không thể một ngày 24h cùng ở bên đề toán học, nhưng ba Diêu trước kia từng cưỡng chế cô ra ngoài chạy bộ vận động.
“Nhưng tớ cảm thấy gần đây có chút không đúng” Diêu Nhất càng nói tiếp càng thấy tủi thân, cô còn phải lên đại học, tưởng tượng ra cảnh mình cùng với mấy nhà toán học ngồi lại làm công tác nghiên cứu nữa, cứ thế chết sớm như vậy ư?
Một tay Phó Xuyên vỗ nhẹ vào lưng Diêu Nhất, an ủi cô: “Gần đây? Cụ thể là khi nào, cậu không nói cho cô chú à?”
Theo cậu thấy thì Lâm Tú Ngọc bọn họ vô cùng coi trọng Diêu Nhất, vốn không có khả năng thờ ơ không quan tâm cô.
Diêu Nhất cực kỳ tự nhiên dựa vào trong lồng ngực Phó Xuyên, cọ cọ chiếc mũi của mình vào cổ cậu rồi yếu ớt nói: “Hình như… là từ sau khi yêu đương với cậu đấy.”
Phó Xuyên chưa phản ứng lại được, lặp lại một lần nữa: “Sau khi yêu đương với mình?”
Ngày hôm đó lập tức hiện lên trong tâm trí Phó Xuyên, một ngày vô cùng quan trọng đối với cậu.
“Ừm” Diêu Nhất nhỏ giọng nói:
“Dù sao từ ngày đó trở đi có nhiều lúc nó đập rất nhanh, giống như muốn nổ tung lên vậy.”
Phó Xuyên bỗng nhiên cứng đờ người, hình như đã hiểu ra được điều gì đó, hầu kết cậu giật giật, một lát sau mới mở miệng hỏi: “Có phải những lúc ở bên mình thì càng đập nhanh đúng không?”
Diêu Nhất mờ mịt ngẩng đầu, cẩn thận nghĩ lại thì hình như đúng thật là như vậy.
Ánh đèn đường màu vàng cam ở bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lóe lên phản chiếu trên gương mặt đẹp đẽ của Phó Xuyên, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng thế mà bây giờ lại mang theo vẻ ấm áp.
Cậu cúi người áp sát Diêu Nhất, hơi thở của hai người lại một lần nữa đan xen, chóp mũi cả hai chạm vào nhau. Phó Xuyên nhẹ nhàng nghiêng đầu, hai chóp mũi bọn họ thân mật cọ xát.
Diêu Nhất chớp chớp hàng lông mi của mình, kinh ngạc nói: “Nó lại đập nhanh nữa rồi!”
Phó Xuyên lúc này chẳng những không lùi lại để an ủi Diêu Nhất mà còn đến gần hơn, dừng lại khoảng hai giây rồi lập tức cúi xuống, ngậm lấy cánh môi mềm mại nhẹ nhàng vân vê.
Diêu Nhất chỉ cảm thấy có một cái gì đó ấm áp cố gắng cạy môi cô ra, tim cô hoàn toàn trật nhịp.
Cô sắp chết rồi!
Không lâu sau Phó Xuyên buông người trong lòng mình ra, hai người áp trán vào nhau, cậu nhìn thẳng vào mắt Diêu Nhất, giọng nói khàn khàn nếu nghe kỹ có thể nghe ra có chút triền miên: “Đây không phải là bệnh.”
Não của Diêu Nhất vẫn luôn hoạt động hết công suất vào các đề toán, thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngừng hoạt động.
Không có gì hạnh phúc hơn khi biết người mình thích cũng thích mình, trái tim của Phó Xuyên lúc này cũng chẳng thể bình tĩnh được.
“Diêu Diêu….” Phó Xuyên nắm lấy tay Diêu Nhất đặt lên trên ngực mình:
“Cậu xem, tim mình cũng đập rất nhanh”
Cách một lớp áo sơ mi, Diêu Nhất rất dễ dàng cảm nhận được dưới lòng bàn tay mình đang đập loạn nhịp.
Phảng phất giống như bị bỏng vậy, Diêu Nhất thu tay lại ngay lập tức.
Phó Xuyên không ngại, cậu khẽ cười nói: “Mình thích cậu, nên tim mới đập nhanh như vậy”
Diêu Nhất – người luôn tin vào logic, lập tức phản xạ có điều kiện nói: “Vậy tim tớ đập nhanh như vậy là vì thích cậu à?”
Hai người đã hẹn hò rồi, đối với cô bé ngốc nghếch còn có mục đích không đơn giản này, Phó Xuyên quyết định không làm ếch luộc trong nước ấm* nữa.
*: Nguyên văn 温水煮青蛙: hiệu ứng luộc ếch là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết.
“Diêu Diêu chính là thích mình đấy” Phó Xuyên chắc chắn nói.
Diêu Nhất nghe thấy lời này trong lòng thả lỏng hơn chút, không phải cô sắp chết à? Chỉ là thích Phó Xuyên thôi ư.
Vậy là tốt rồi, cô không cần phải chết nữa, có thể tiếp tục học tập, ước mơ toán học của cô vẫn còn ở đó.
“Oh” Sắc mặt Diêu Nhất như trút được gánh nặng, nói tiếp:
“Hay là vẫn đến bệnh viện kiểm tra xem, phòng ngừa vạn nhất”
Trải qua lần này Diêu Nhất quyết định sau này sẽ ngủ sớm dậy sớm, nhất định không thức khuya nữa.
“Được” Phó Xuyên bây giờ cái gì cũng sẽ nghe theo Diêu Nhất.
Kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, bác sĩ nói sức khoẻ của Diêu Nhất khá khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả.
“Cảm ơn bác sĩ” Diêu Nhất đứng trên hành lang rất dễ nhận ra đôi mắt đỏ lên kia, nhưng sắc mặt lại rất thoải mái.
“Mình đưa cậu về nhà” Phó Xuyên nắm lấy tay Diêu Nhất đi về phía xe.
Lúc đưa người an toàn đến nhà thì ba Diêu và Lâm Tú Ngọc đều đã chờ sẵn ở cửa rồi. Bọn họ nghe thấy Diêu Nhất phải đến bệnh viện ngay lập tức rời khỏi, vốn dĩ định trực tiếp đến bệnh viện luôn lại nghe thấy Phó Xuyên báo về là Diêu Nhất không sao cả, chỉ sợ bóng sợ gió một hồi thôi.
Lâm Tú Ngọc đặc biệt yên tâm về Phó Xuyên, nói chuyện điện thoại với Diêu Nhất vài câu rồi bọn họ quyết định về nhà đợi.
“Tiểu Phó, làm phiền con rồi” Ba Diêu cười nói khá khách khí, ông cảm thấy con gái mình đứng quá gần Phó Xuyên, liền duỗi tay kéo Diêu Nhất về.
“Sao mắt lại đỏ thế này?” Ba Diêu nương theo ánh đèn thấy có chỗ không thích hợp, lập tức trừng mắt nhìn sang Phó Xuyên, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Tiểu Phó à, Nhất Nhất của chú bị sao vậy?”
Phó Xuyên còn chưa kịp mở miệng Diêu Nhất đã trực tiếp nói: “Gần đây tim con đập rất nhanh, còn tưởng rằng mình sắp chết rồi, kết quả thì ra là vì thích Phó Xuyên”
Lời nói đơn giản nhưng thô bạo này làm ba người ở đây âm thầm hít sâu một hơi.
Trong lòng Phó Xuyên càng thấp thỏm hơn, bình thường là một người bình tĩnh nhưng lúc đối mặt với ba mẹ người mình yêu ít nhiều cũng có chút chột dạ.
Ba Diêu phản ứng nhanh hơn mẹ Diêu, lúc nãy ông vốn đã nhìn ra có chỗ không thích hợp rồi, lửa giận ngay lập tức xông lên, nhưng ông là người văn minh, chỉ lạnh lùng nói: “Bên ngoài hơi lạnh, chú đưa Diêu Nhất về trước”
Sau khi ba Diêu kéo Diêu Nhất rời đi rồi Lâm Tú Ngọc mới định thần lại. Không phẫn nộ giống ba Diêu mà ngược lại bà còn khá vui vẻ.
Đứa nhỏ Diêu Nhất này thế mà lại có thể yêu sớm, quả thực là kỳ tích. Đặc biệt còn là một đứa con trai thông minh ưu tú như tiểu Phó, trong lòng mẹ Diêu khá vừa ý.
“Hai con hẹn hò à?” Lâm Tú Ngọc hiền lành hỏi.
Phó Xuyên nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, gật đầu nói: “Trước kia luôn gạt chú và dì, thật xin lỗi ạ”
“Không sao, không sao” Lâm Tú Ngọc không ngại một chút nào, trên mặt đầy nét cười:
“Chuyện của mấy đứa trẻ bọn con chúng ta là phụ huynh không cần phải xen vào nhiều như vậy”
Nói chuyện vài câu xong Lâm Tú Ngọc quay lại phòng khách.
“Ông ngoại nghỉ ngơi rồi ạ?” Diêu Nhất ngồi lên bàn ăn, ở trên là thức ăn vẫn còn nóng.
“Đi ngủ rồi, ông ngoại cho người làm đồ ăn nóng lại đấy, sợ con về đói bụng” Ba Diêu đối với người ngoài thì hung dữ như vậy nhưng với Diêu Nhất chỉ có một bộ dáng là người ba hiền từ thôi.
Nhìn Diêu Nhất ăn cơm, trên mặt ba Diêu lộ ra vẻ muốn nói rồi lại thôi, rối rắm một lát rồi ông mới mở miệng hỏi: “Nhất Nhất, con và đứa nhỏ kia hẹn hò à?”
Diêu Nhất ngẩng đầu lên, cắn cái thìa cả nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được ‘đứa nhỏ kia’ mấy từ này trước kia cô chưa từng nghe ba nói bao giờ.
“Lão Diêu, ông đây là tư tưởng cổ hủ đấy” Lâm Tú Ngọc đi từ bên ngoài vào:
“Bây giờ cấp ba là thời điểm thích hợp nhất để mấy đứa nam nữ yêu đương, chỉ cần hỗ trợ lẫn nhau với cả cùng nhau tiến bộ là được rồi”
Diêu Nhất vội vàng gục đầu xuống ăn cơm của mình, cùng nhau tiến bộ làm cô có chút chột dạ, vì cô rõ ràng muốn làm cho thành tích của Phó Xuyên giảm xuống.
“Nhưng mà….” Ba Diêu còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Tú Ngọc cắt ngang.
“Nhất Nhất, lúc trước trong khu có bàn tán về một đôi trẻ tuổi yêu nhau có phải là con và tiểu Phó không?”
Lâm Tú Ngọc có chút hưng phấn hỏi.
“Yêu nhau gì ạ?” Diêu Nhất mờ mịt hỏi.
“Lần trước mẹ nghe mấy cô trong khu nói chuyện phiếm, nói mỗi ngày đều có một nam sinh đến đón bạn gái của nó” Lúc ấy Lâm Tú Ngọc cũng không có nghĩ đến Phó Xuyên, nói cho cùng thì tiểu Phó đẹp như vậy, tự động sẽ có yêu cầu cao hơn, người khác chỉ có thể đứng ở xa nhìn thôi.
“Oh” Diêu Nhất nuốt xuống một ngụm canh, toàn khu bọn họ mấy người trẻ cỡ tuổi này không nhiều lắm, phần lớn là đi nơi khác học hoặc là ra nước ngoài. Mỗi ngày ở cửa tiểu khu cũng chỉ có Phó Xuyên.
Ánh mắt ba Diêu khá phức tạp, cuối cùng đợi đến lúc Diêu Nhất ăn xong rồi ông mới thở dài nói: “Nhất Nhất, con thất sự thích Phó Xuyên sao?”
Diêu Nhất cũng không vòng vo, nói thẳng: “Cậu ấy thích con, con nhìn thấy cậu ấy tim sẽ đập rất nhanh”
Nhưng mà chuyện này hình như cũng không ngăn cản được việc cô muốn thành tích của Phó Xuyên giảm xuống, để cô lên đứng đầu. Diêu Nhất như đang suy tư chuyện gì đó.
“Ba….” Ba Diêu khó khăn nói: “Ba sẽ không gây khó dễ con, tự con có chừng mực là được rồi”
“Dạ” Diêu Nhất nghiêm túc gật đầu, cô cảm thấy mình nghiên cứu nhiều sách tình yêu như vậy, chừng mực thì vẫn hiểu.
_____
Chuyện Diêu Nhất yêu đương qua ngày mai ông ngoại cũng đã biết.
“Nhất Nhất trưởng thành rồi” Lâm Trạc hiền từ nhìn Diêu Nhất:
“Khi nào đó đưa vị kia đến đây ta xem thử”
Diêu Nhất không đồng ý ngay, bởi vì cô có chút chán nản. Người trong nhà bây giờ đều đã biết cô hẹn hò với Phó Xuyên rồi, vậy mà cô lại làm thành tích người ta giảm xuống có phải không tốt lắm không?
So với nhà họ Lâm yên bình thì nhà họ Phó lại có một chấn động lớn.
Nguyên nhân là vì Phó Xuyên đã có người mình thích, hơn nữa là cả hai còn đang hẹn hò.
Nhà họ Phó bên này biểu hiện không có gì để bàn đến, còn nhà họ Bạch thì đứng ngồi không yên.
Hôm nay nhà họ Bạch mang theo Bạch Lâm Lang đến nhà họ Phó thăm hỏi, ý muốn kết đôi tình cảm giữa hai nhà với nhau. Kết quả là còn chưa ngồi nóng mông thì Phó Xuyên đã từ trên tầng 2 đi xuống, trực tiếp tuyên bố chuyện này làm cho bọn họ phát hoảng.
Từ đêm qua Bạch Lâm Lang đã có chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Bởi vì cô gái kia quá đặc biệt, như thể chỉ cần cô ấy vừa xuất hiện thôi trong mắt Phó Xuyên chỉ có một mình hình bóng cô ấy.
Nhưng mà nói ra nhanh chóng như vậy Bạch Lâm Lang hoàn toàn không chấp nhận nổi.
“Anh Phó Xuyên bây giờ anh yêu đương quá sớm, anh vẫn còn là học sinh cấp ba đấy.”
Phó Xuyên quay về phía Bạch Lâm Lang khách khí gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện của tôi.”
Mẹ Phó vẫn ưu nhã uống trà như cũ, cú sốc khi rót trà vừa nãy đã không còn thấy nữa: “Tiểu Xuyên có người mình thích là chuyện tốt”
Sắc mặt Bạch Lâm Lang rất khó coi, trong mắt người ngoài cô như là một nửa kia của Phó Xuyên.
Trên thủ đô không có mấy dòng họ có thể miễn cưỡng xứng đôi với nhà họ Phó, mà một trong số đó lại có nhà họ Bạch. Hơn nữa Bạch Lâm Lang là người có ngoại hình đẹp nhất và danh tiếng cũng rất tốt. Cho dù là tài năng hay là học tập đều rất ổn thoả.
Nhiều năm qua nhà họ Bạch vẫn luôn tận lực tuyên truyền ra ngoài Bạch Lâm Lang sẽ là con dâu tương lai của nhà họ Phó.
Phó Xuyên cởi áo khoác tây trang của mình khoác lên người Diêu Nhất, ôm lấy cô đi ra ngoài.
“Cậu chủ, đây là…” Chú Lý nhìn thấy Phó Xuyên lập tức đi lên đón, kinh ngạc nói:
“Đây không phải là bạn học nhỏ à? Làm sao thế này?”
“Chú Lý, mau đến bệnh viện đi” Phó Xuyên ở ngoài gọi mấy cuộc điện thoại rồi mới ngồi vào cùng Diêu Nhất.
“Còn khó chịu không?” Vẻ mặt Phó Xuyên rất nôn nóng, cậu chưa bao giờ nghe thấy tim Diêu Nhất có vấn đề.
“Tốt hơn một chút rồi” Lúc nãy Diêu Nhất khóc quá nhiều, trong chốc lát vẫn chưa khôi phục lại bình thường được, mang theo giọng mũi dày đặc nói.
Đến thủ đô rồi các thiết bị của Phó Xuyên cũng cao cấp hơn, chú Lý vừa lên xe đã nâng vách ngăn ở giữa lên, vì vậy hai người ngồi ở hàng ghế sau cũng có một không gian riêng.
Phó Xuyên kéo Diêu Nhất lại, vẫn theo thói quen tránh đi tay phải bị thương của cô trước kia.
“Diêu Diêu….” Lòng bàn tay của Phó Xuyên rất ấm áp, nắm lấy tay Diêu Nhất cho cô một cảm giác yên tâm không hiểu được:
“Trước kia kiểm tra tim có vấn đề gì không?”
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng Phó Xuyên vẫn không tin là Diêu Nhất có vấn đề, bệnh này nếu có thì từ bên ngoài cũng có thể nhìn ra được, huống hồ Diêu Nhất trước kia còn tham gia chạy đường dài.
Diêu Nhất cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, xoa xoa đôi mắt rồi nhẹ nhàng nói:
“Không có, báo cáo kiểm tra sức khoẻ nói tớ rất khoẻ mạnh”
Tuy là Diêu Nhất hận không thể một ngày 24h cùng ở bên đề toán học, nhưng ba Diêu trước kia từng cưỡng chế cô ra ngoài chạy bộ vận động.
“Nhưng tớ cảm thấy gần đây có chút không đúng” Diêu Nhất càng nói tiếp càng thấy tủi thân, cô còn phải lên đại học, tưởng tượng ra cảnh mình cùng với mấy nhà toán học ngồi lại làm công tác nghiên cứu nữa, cứ thế chết sớm như vậy ư?
Một tay Phó Xuyên vỗ nhẹ vào lưng Diêu Nhất, an ủi cô: “Gần đây? Cụ thể là khi nào, cậu không nói cho cô chú à?”
Theo cậu thấy thì Lâm Tú Ngọc bọn họ vô cùng coi trọng Diêu Nhất, vốn không có khả năng thờ ơ không quan tâm cô.
Diêu Nhất cực kỳ tự nhiên dựa vào trong lồng ngực Phó Xuyên, cọ cọ chiếc mũi của mình vào cổ cậu rồi yếu ớt nói: “Hình như… là từ sau khi yêu đương với cậu đấy.”
Phó Xuyên chưa phản ứng lại được, lặp lại một lần nữa: “Sau khi yêu đương với mình?”
Ngày hôm đó lập tức hiện lên trong tâm trí Phó Xuyên, một ngày vô cùng quan trọng đối với cậu.
“Ừm” Diêu Nhất nhỏ giọng nói:
“Dù sao từ ngày đó trở đi có nhiều lúc nó đập rất nhanh, giống như muốn nổ tung lên vậy.”
Phó Xuyên bỗng nhiên cứng đờ người, hình như đã hiểu ra được điều gì đó, hầu kết cậu giật giật, một lát sau mới mở miệng hỏi: “Có phải những lúc ở bên mình thì càng đập nhanh đúng không?”
Diêu Nhất mờ mịt ngẩng đầu, cẩn thận nghĩ lại thì hình như đúng thật là như vậy.
Ánh đèn đường màu vàng cam ở bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lóe lên phản chiếu trên gương mặt đẹp đẽ của Phó Xuyên, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng thế mà bây giờ lại mang theo vẻ ấm áp.
Cậu cúi người áp sát Diêu Nhất, hơi thở của hai người lại một lần nữa đan xen, chóp mũi cả hai chạm vào nhau. Phó Xuyên nhẹ nhàng nghiêng đầu, hai chóp mũi bọn họ thân mật cọ xát.
Diêu Nhất chớp chớp hàng lông mi của mình, kinh ngạc nói: “Nó lại đập nhanh nữa rồi!”
Phó Xuyên lúc này chẳng những không lùi lại để an ủi Diêu Nhất mà còn đến gần hơn, dừng lại khoảng hai giây rồi lập tức cúi xuống, ngậm lấy cánh môi mềm mại nhẹ nhàng vân vê.
Diêu Nhất chỉ cảm thấy có một cái gì đó ấm áp cố gắng cạy môi cô ra, tim cô hoàn toàn trật nhịp.
Cô sắp chết rồi!
Không lâu sau Phó Xuyên buông người trong lòng mình ra, hai người áp trán vào nhau, cậu nhìn thẳng vào mắt Diêu Nhất, giọng nói khàn khàn nếu nghe kỹ có thể nghe ra có chút triền miên: “Đây không phải là bệnh.”
Não của Diêu Nhất vẫn luôn hoạt động hết công suất vào các đề toán, thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngừng hoạt động.
Không có gì hạnh phúc hơn khi biết người mình thích cũng thích mình, trái tim của Phó Xuyên lúc này cũng chẳng thể bình tĩnh được.
“Diêu Diêu….” Phó Xuyên nắm lấy tay Diêu Nhất đặt lên trên ngực mình:
“Cậu xem, tim mình cũng đập rất nhanh”
Cách một lớp áo sơ mi, Diêu Nhất rất dễ dàng cảm nhận được dưới lòng bàn tay mình đang đập loạn nhịp.
Phảng phất giống như bị bỏng vậy, Diêu Nhất thu tay lại ngay lập tức.
Phó Xuyên không ngại, cậu khẽ cười nói: “Mình thích cậu, nên tim mới đập nhanh như vậy”
Diêu Nhất – người luôn tin vào logic, lập tức phản xạ có điều kiện nói: “Vậy tim tớ đập nhanh như vậy là vì thích cậu à?”
Hai người đã hẹn hò rồi, đối với cô bé ngốc nghếch còn có mục đích không đơn giản này, Phó Xuyên quyết định không làm ếch luộc trong nước ấm* nữa.
*: Nguyên văn 温水煮青蛙: hiệu ứng luộc ếch là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết.
“Diêu Diêu chính là thích mình đấy” Phó Xuyên chắc chắn nói.
Diêu Nhất nghe thấy lời này trong lòng thả lỏng hơn chút, không phải cô sắp chết à? Chỉ là thích Phó Xuyên thôi ư.
Vậy là tốt rồi, cô không cần phải chết nữa, có thể tiếp tục học tập, ước mơ toán học của cô vẫn còn ở đó.
“Oh” Sắc mặt Diêu Nhất như trút được gánh nặng, nói tiếp:
“Hay là vẫn đến bệnh viện kiểm tra xem, phòng ngừa vạn nhất”
Trải qua lần này Diêu Nhất quyết định sau này sẽ ngủ sớm dậy sớm, nhất định không thức khuya nữa.
“Được” Phó Xuyên bây giờ cái gì cũng sẽ nghe theo Diêu Nhất.
Kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, bác sĩ nói sức khoẻ của Diêu Nhất khá khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả.
“Cảm ơn bác sĩ” Diêu Nhất đứng trên hành lang rất dễ nhận ra đôi mắt đỏ lên kia, nhưng sắc mặt lại rất thoải mái.
“Mình đưa cậu về nhà” Phó Xuyên nắm lấy tay Diêu Nhất đi về phía xe.
Lúc đưa người an toàn đến nhà thì ba Diêu và Lâm Tú Ngọc đều đã chờ sẵn ở cửa rồi. Bọn họ nghe thấy Diêu Nhất phải đến bệnh viện ngay lập tức rời khỏi, vốn dĩ định trực tiếp đến bệnh viện luôn lại nghe thấy Phó Xuyên báo về là Diêu Nhất không sao cả, chỉ sợ bóng sợ gió một hồi thôi.
Lâm Tú Ngọc đặc biệt yên tâm về Phó Xuyên, nói chuyện điện thoại với Diêu Nhất vài câu rồi bọn họ quyết định về nhà đợi.
“Tiểu Phó, làm phiền con rồi” Ba Diêu cười nói khá khách khí, ông cảm thấy con gái mình đứng quá gần Phó Xuyên, liền duỗi tay kéo Diêu Nhất về.
“Sao mắt lại đỏ thế này?” Ba Diêu nương theo ánh đèn thấy có chỗ không thích hợp, lập tức trừng mắt nhìn sang Phó Xuyên, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Tiểu Phó à, Nhất Nhất của chú bị sao vậy?”
Phó Xuyên còn chưa kịp mở miệng Diêu Nhất đã trực tiếp nói: “Gần đây tim con đập rất nhanh, còn tưởng rằng mình sắp chết rồi, kết quả thì ra là vì thích Phó Xuyên”
Lời nói đơn giản nhưng thô bạo này làm ba người ở đây âm thầm hít sâu một hơi.
Trong lòng Phó Xuyên càng thấp thỏm hơn, bình thường là một người bình tĩnh nhưng lúc đối mặt với ba mẹ người mình yêu ít nhiều cũng có chút chột dạ.
Ba Diêu phản ứng nhanh hơn mẹ Diêu, lúc nãy ông vốn đã nhìn ra có chỗ không thích hợp rồi, lửa giận ngay lập tức xông lên, nhưng ông là người văn minh, chỉ lạnh lùng nói: “Bên ngoài hơi lạnh, chú đưa Diêu Nhất về trước”
Sau khi ba Diêu kéo Diêu Nhất rời đi rồi Lâm Tú Ngọc mới định thần lại. Không phẫn nộ giống ba Diêu mà ngược lại bà còn khá vui vẻ.
Đứa nhỏ Diêu Nhất này thế mà lại có thể yêu sớm, quả thực là kỳ tích. Đặc biệt còn là một đứa con trai thông minh ưu tú như tiểu Phó, trong lòng mẹ Diêu khá vừa ý.
“Hai con hẹn hò à?” Lâm Tú Ngọc hiền lành hỏi.
Phó Xuyên nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, gật đầu nói: “Trước kia luôn gạt chú và dì, thật xin lỗi ạ”
“Không sao, không sao” Lâm Tú Ngọc không ngại một chút nào, trên mặt đầy nét cười:
“Chuyện của mấy đứa trẻ bọn con chúng ta là phụ huynh không cần phải xen vào nhiều như vậy”
Nói chuyện vài câu xong Lâm Tú Ngọc quay lại phòng khách.
“Ông ngoại nghỉ ngơi rồi ạ?” Diêu Nhất ngồi lên bàn ăn, ở trên là thức ăn vẫn còn nóng.
“Đi ngủ rồi, ông ngoại cho người làm đồ ăn nóng lại đấy, sợ con về đói bụng” Ba Diêu đối với người ngoài thì hung dữ như vậy nhưng với Diêu Nhất chỉ có một bộ dáng là người ba hiền từ thôi.
Nhìn Diêu Nhất ăn cơm, trên mặt ba Diêu lộ ra vẻ muốn nói rồi lại thôi, rối rắm một lát rồi ông mới mở miệng hỏi: “Nhất Nhất, con và đứa nhỏ kia hẹn hò à?”
Diêu Nhất ngẩng đầu lên, cắn cái thìa cả nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được ‘đứa nhỏ kia’ mấy từ này trước kia cô chưa từng nghe ba nói bao giờ.
“Lão Diêu, ông đây là tư tưởng cổ hủ đấy” Lâm Tú Ngọc đi từ bên ngoài vào:
“Bây giờ cấp ba là thời điểm thích hợp nhất để mấy đứa nam nữ yêu đương, chỉ cần hỗ trợ lẫn nhau với cả cùng nhau tiến bộ là được rồi”
Diêu Nhất vội vàng gục đầu xuống ăn cơm của mình, cùng nhau tiến bộ làm cô có chút chột dạ, vì cô rõ ràng muốn làm cho thành tích của Phó Xuyên giảm xuống.
“Nhưng mà….” Ba Diêu còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Tú Ngọc cắt ngang.
“Nhất Nhất, lúc trước trong khu có bàn tán về một đôi trẻ tuổi yêu nhau có phải là con và tiểu Phó không?”
Lâm Tú Ngọc có chút hưng phấn hỏi.
“Yêu nhau gì ạ?” Diêu Nhất mờ mịt hỏi.
“Lần trước mẹ nghe mấy cô trong khu nói chuyện phiếm, nói mỗi ngày đều có một nam sinh đến đón bạn gái của nó” Lúc ấy Lâm Tú Ngọc cũng không có nghĩ đến Phó Xuyên, nói cho cùng thì tiểu Phó đẹp như vậy, tự động sẽ có yêu cầu cao hơn, người khác chỉ có thể đứng ở xa nhìn thôi.
“Oh” Diêu Nhất nuốt xuống một ngụm canh, toàn khu bọn họ mấy người trẻ cỡ tuổi này không nhiều lắm, phần lớn là đi nơi khác học hoặc là ra nước ngoài. Mỗi ngày ở cửa tiểu khu cũng chỉ có Phó Xuyên.
Ánh mắt ba Diêu khá phức tạp, cuối cùng đợi đến lúc Diêu Nhất ăn xong rồi ông mới thở dài nói: “Nhất Nhất, con thất sự thích Phó Xuyên sao?”
Diêu Nhất cũng không vòng vo, nói thẳng: “Cậu ấy thích con, con nhìn thấy cậu ấy tim sẽ đập rất nhanh”
Nhưng mà chuyện này hình như cũng không ngăn cản được việc cô muốn thành tích của Phó Xuyên giảm xuống, để cô lên đứng đầu. Diêu Nhất như đang suy tư chuyện gì đó.
“Ba….” Ba Diêu khó khăn nói: “Ba sẽ không gây khó dễ con, tự con có chừng mực là được rồi”
“Dạ” Diêu Nhất nghiêm túc gật đầu, cô cảm thấy mình nghiên cứu nhiều sách tình yêu như vậy, chừng mực thì vẫn hiểu.
_____
Chuyện Diêu Nhất yêu đương qua ngày mai ông ngoại cũng đã biết.
“Nhất Nhất trưởng thành rồi” Lâm Trạc hiền từ nhìn Diêu Nhất:
“Khi nào đó đưa vị kia đến đây ta xem thử”
Diêu Nhất không đồng ý ngay, bởi vì cô có chút chán nản. Người trong nhà bây giờ đều đã biết cô hẹn hò với Phó Xuyên rồi, vậy mà cô lại làm thành tích người ta giảm xuống có phải không tốt lắm không?
So với nhà họ Lâm yên bình thì nhà họ Phó lại có một chấn động lớn.
Nguyên nhân là vì Phó Xuyên đã có người mình thích, hơn nữa là cả hai còn đang hẹn hò.
Nhà họ Phó bên này biểu hiện không có gì để bàn đến, còn nhà họ Bạch thì đứng ngồi không yên.
Hôm nay nhà họ Bạch mang theo Bạch Lâm Lang đến nhà họ Phó thăm hỏi, ý muốn kết đôi tình cảm giữa hai nhà với nhau. Kết quả là còn chưa ngồi nóng mông thì Phó Xuyên đã từ trên tầng 2 đi xuống, trực tiếp tuyên bố chuyện này làm cho bọn họ phát hoảng.
Từ đêm qua Bạch Lâm Lang đã có chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Bởi vì cô gái kia quá đặc biệt, như thể chỉ cần cô ấy vừa xuất hiện thôi trong mắt Phó Xuyên chỉ có một mình hình bóng cô ấy.
Nhưng mà nói ra nhanh chóng như vậy Bạch Lâm Lang hoàn toàn không chấp nhận nổi.
“Anh Phó Xuyên bây giờ anh yêu đương quá sớm, anh vẫn còn là học sinh cấp ba đấy.”
Phó Xuyên quay về phía Bạch Lâm Lang khách khí gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện của tôi.”
Mẹ Phó vẫn ưu nhã uống trà như cũ, cú sốc khi rót trà vừa nãy đã không còn thấy nữa: “Tiểu Xuyên có người mình thích là chuyện tốt”
Sắc mặt Bạch Lâm Lang rất khó coi, trong mắt người ngoài cô như là một nửa kia của Phó Xuyên.
Trên thủ đô không có mấy dòng họ có thể miễn cưỡng xứng đôi với nhà họ Phó, mà một trong số đó lại có nhà họ Bạch. Hơn nữa Bạch Lâm Lang là người có ngoại hình đẹp nhất và danh tiếng cũng rất tốt. Cho dù là tài năng hay là học tập đều rất ổn thoả.
Nhiều năm qua nhà họ Bạch vẫn luôn tận lực tuyên truyền ra ngoài Bạch Lâm Lang sẽ là con dâu tương lai của nhà họ Phó.