-
Chương 62
“Đừng nhìn, mình sẽ không cho cậu mặc đâu” Diêu Nhất khá lạnh lùng vô tình nói:
“Vừa nãy cậu ngồi cười mình cả đoạn đường”
“Xì, ai thèm mặc của cậu chứ” Tần Lịch trên miệng khinh thường nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào áo khoác trên người Diêu Nhất. Áo khoác kia thoạt nhìn có hơi lớn, kỳ thật cậu mặc cũng được.
Giáo viên không nghe rõ hoàn toàn hai học sinh nói, còn tưởng 2 bọn họ có mâu thuẫn gì, lập tức lên tiếng khuyên can:
“Các em đều là cùng một trường hết, hơn nữa còn cùng lớp, phải đoàn kết một chút”
“Oh”
“Biết ạ”
Chữ “oh” kia là Tần Lịch nói, Diêu Nhất nghe thấy ngữ điệu quen thuộc kia theo bản năng quay đầu lại nhìn Tần Lịch.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chỉ mình cậu được nói ‘oh’ à?” Bụng dạ Tần Lịch vô cùng hẹp hòi, đại khái là bị Lý Cách dạy hư rồi.
Cũng may là đi một hồi cũng tới đại sảnh sân bay, bên trong ấm áp đến mức làm Tần Lịch cảm động rơi nước mắt.
“Chào thầy, vâng” Giáo viên nhận một cuộc điện thoại “Mọi người cứ đợi ở đấy trước, bọn em lập tức đến ngay đây”
Trường học vốn dĩ là sắp xếp học sinh cùng nhau ngồi xe đường dài đi, đã bao sẵn xe buýt xong cả rồi. Chẳng qua là phụ huynh cảm thấy thời gian quá dài, muốn tự mình ngồi máy bay đến.
Hiệu trưởng khuyên như thế nào cũng không nghe theo, cuối cùng hiệu trưởng trực tiếp lấy tiền bao xe buýt đó đưa cho Tần Lịch và Diêu Nhất mua vé máy bay. Nhưng bây giờ bọn họ là đến sân của Đông Lệnh Doanh, mà ở đây không cho phép phụ huynh đi vào, bây giờ mấy học sinh đang lạnh ngắt đứng ở ngoài.
“Những người khác đã đến rồi, chúng ta mau đi thôi” Giáo viên trẻ tuổi cũng bất đắc dĩ, anh ta cũng không muốn gấp gáp nhưng cũng không thể bỏ mặc đám học sinh đang đứng ở ngoài lạnh ngắt kia.
Ra sân bay lại là một trận run rẩy, Tần Lịch không màng đến chút hình tượng nào cả người run cầm cập. Thật ra giáo viên trẻ tuổi đi cùng cũng lạnh, chẳng qua trên vai còn có nhiệm vụ nên không thể hiện ra thôi.
Thích hợp với nơi này nhất vẫn là Diêu Nhất, hai chiếc áo khoác giữ ấm nhìn khá ấm áp, đi ra ngoài cũng có thể chắn gió.
Ba người đi đến nơi tập trung, phụ huynh và học sinh của Nhất Trung đứng ở một nơi vô cùng dễ thấy, cố tình đứng ở một nơi mà người ở bên ngoài cũng nhìn thấy được.
Những học sinh khác đại khái không hiểu tại sao những người đó lại bị chặn ở ngoài, không nói đến chuyện cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng còn thầm cảm thấy may mắn và đắc ý.
“Này, cậu là giáo viên dẫn đội đi của Nhất Trung đúng không?” Một vị phụ huynh nổi giận đùng đùng đi về phía đám người Diêu Nhất nói:
“Tại sao lại đến trễ như vậy? Mặc kệ sống chết của học sinh luôn à? Bọn tôi đứng ở đây sắp lạnh chết rồi, mấy người canh cửa kia lại không cho chúng tôi vào yêu cầu phải cần thẻ giáo viên”
“Mẹ!” Học sinh ở bên cạnh chắc là con trai của vị phụ huynh này, có chút nghe không nổi nữa “Đừng nói nữa, không phải thầy đã đến rồi sao?”
“Bọn tôi đứng chịu lạnh ở chỗ này đã hơn một tiếng rồi” Vị phụ huynh này giống như bằng cách nào cũng phải phân ra đúng sai chuyện này.
Giáo viên trẻ tuổi không quá muốn nói chuyện với vị phụ huynh này, lại không thể không trả lời: “Phụ huynh vất vả rồi, bây giờ tôi lập tức đưa học sinh đi vào”
Phụ huynh đi phía sau lưng vẫn còn lải nhải: “Thầy này, thầy sang nói rõ ràng với mấy anh bảo vệ kia đi, con của chúng tôi tới đây đều là để tham gia Olympic, đầu óc cũng không phải có thể so sánh với người bình thường được, lỡ như xảy ra vấn đề gì bọn họ có thể đền nổi không?”
“Đầu óc em học sinh nào ở đây không tốt?” Một âm thành trào phúng không hề che giấu của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Mấy học sinh bị chặn lại ở ngoài đều quay đầu nhìn lại, chỉ có Tần Lịch và Diêu Nhất là không nhúc nhích, trong tay còn cầm cây bút bi không ngừng viết.
Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ, ánh mắt màu vàng kim đi ở đằng trước, phía sau là vài vị với mái tóc hoa râm dáng vẻ học thức giản dị.
“Vị này…. Phụ huynh có tự tin là con trai của cô khi đi thi sẽ giành được top đầu không?” Người đàn ông trẻ tuổi hình như đặc biệt phản cảm với hành vi của vị phụ huynh này, nói chuyện một chút cũng không bận tâm rằng còn có người ở đây.
“Được rồi, Chu Thành, bớt nói vài câu đi” Một vị học giả trung niên cao gầy ở phía sau cũng bất đắc dĩ, sau lại nói với giáo viên của Nhất Trung
“Mau đưa học sinh vào đi, đừng đứng hứng lạnh ở đây nữa”
Phụ huynh cũng không dám nói thêm gì, đám người này không chừng là thầy cô chấm điểm, tuy rằng người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn không giống, nhưng mấy người ở đằng sau cậu ta trăm phần trăm giống.
“Tất cả theo thầy vào thôi” Giáo viên của Nhất Trung phất tay
“Mấy vị phụ huynh đều về cả đi”.
“Cứ vậy đi, đợi mọi người thi xong rồi bọn tôi lại lên nội thành đón con cái quay về nhà!” Một số phụ huynh cũng không thể mãi ở đây, chỉ có thể thoả hiệp.
Người đàn ông trẻ tuổi và vị học giả phía sau cùng đi vào một cánh cửa, không cùng đi về một hướng với đám học sinh của Nhất Trung.
“Bọn họ đều học toán học cả sao?” Tần Lịch bớt chút thời gian dời mắt nhìn đám người kia hỏi.
Diêu Nhất vẫn đang viết nháp trên tay mình, đầu cũng không ngẩng lên: “Sao cậu biết?”
“Bọn họ đều rất gầy” Tần Lịch vô cùng nghiêm túc nói “Học toán như chúng ta đều rất gầy”
Đa số người tới đây là vì danh tiếng, vì được học trường nổi tiếng, ngay cả Tần Lịch cũng mang theo một tâm tư riêng. Chỉ có mục đích của Diêu Nhất là đơn thuần nhất.
Cô đơn giản đến đây là để làm bài.
“Được rồi, đừng nói chuyện phiếm, đợi lát nữa bọn em đi làm quen các học sinh khác một chút” Giáo viên Nhất Trung rất nghiêm túc nhìn học sinh ở phía dưới “Bên trong đều là những ngọa hổ tàng long* cả, thiên tài trẻ tuổi cũng không ít đâu”
*Ngọa hổ tàng long: người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
Giáo viên của Nhất Trung chỉ phụ trách đưa học sinh đến đại sảnh sau đó liền rời đi, đến lúc đó sẽ có chuyên gia khác đến đón tiếp học sinh.
Tần Lịch nhìn bóng dáng thầy đi xa cũng không có hứng thú giao lưu với người khác, ngược lại đi trêu chọc Diêu Nhất: “Cậu có phải là thiên tài không?”
Vừa vặn Diêu Nhất mới viết xong ở mu bàn tay mình một dãy số, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Lịch, không hiểu sao lại thở dài: “Cậu từng gặp qua thiên tài viết văn không đạt tiêu chuẩn bao giờ chưa?”
Tần Lịch cẩn thận suy nghĩ, an ủi nói: “Tớ cảm thấy về toán học thì cậu không tệ đâu”
Diêu Nhất cũng gật đầu: “Mình cũng cảm thấy toán học của cậu không tệ”
Lúc này một vị nam sinh đang dựa trên tường phát ra một tiếng cười nhạo, đại khái là nghe thấy mấy câu mèo khen mèo dài đuôi* của hai người.
*mèo khen mèo dài đuôi: tự khen mình giỏi.
Tần Lịch và Diêu Nhất đều không phải là người tò mò, trên đời này thứ có thể hấp dẫn bọn họ cũng chỉ có toán học, vì thế mà hai bọn họ thậm chí còn không quay lại nhìn nam sinh kia.
Hoặc có thể gọi là…. Bé trai.
Nó thậm chí còn chưa đến một mét sáu, mặt thoạt nhìn có vẻ non nớt hơn học sinh cấp ba, không chừng là vị thiên tài trẻ tuổi nào đó. Và hiển nhiên danh tiếng của cậu ta đã lan rộng khắp nơi, ít nhất là tại thời điểm hiện tại các học sinh đang bàn luận về cậu nhiều nhất.
Bốn người bạn học của Nhất Trung chắc là vì chuyện trước kia mà tụ tập ở bên nhau, bốn người vẫn luôn ở bên cạnh nhau, tách biệt Tần Lịch và Diêu Nhất ra.
Cũng may là hai người không thèm để ý, Diêu Nhất tìm một góc ngồi xuống, Tần Lịch lấy điện thoại ra hình như là tìm được một đề thi hay, không đi lại nữa mà nhất quyết kéo Diêu Nhất ngồi xuống.
“Đề này có vẻ thú vị” Tần Lịch đưa đề thi trên điện thoại cho Diêu Nhất nhìn thoáng qua.
“Hình như cũng không tồi” Diêu Nhất gật đầu.
Tần Lịch cau mày: “Vừa nãy tớ xem một lúc rồi, không có manh mối gì cả, cậu tính thử xem”
“Cậu cầm điện thoại đi, mình xem thử” Diêu Nhất bảo Tần Lịch cầm chắc, hai người ngồi ở một góc cầu thang cùng nghiên cứu.
Khi đi bọn họ mang theo hàng lý rất nhẹ nhàng, chỉ có mấy bộ quần áo để thay, không mang theo giấy nháp. Tần Lịch cũng không cất bút lại vào túi.
Diêu Nhất ngồi xếp bằng, nắm lấy vạt áo khoác của chính mình. Chiếc áo này bên ngoài là màu đen, bên trong lại là màu be. Diêu Nhất trực tiếp nắm lấy một mảnh áo khoác bên trong đặt lên đùi, dùng bút bi bắt đầu tính toán trên quần áo.
Đề này yêu cầu hơi nhiều công thức, vòng tới vòng lui. Diêu Nhất viết ở bên trong áo khoác dài một đoạn.
“Còn có thể như vậy sao? Cái này của cậu là định lý gì thế?” Tần Lịch chưa từng thấy qua, cúi đầu nhìn cả nửa ngày.
“Lần trước mình đọc ở một trang web nào đó ấy” Thỉnh thoảng Diêu Nhất sẽ dùng máy tính của ba để xem mấy cuốn tập san nước ngoài.
Tần Lịch không có điều kiện này, cậu vẫn chưa biết truy cập web là gì.
“Mình giảng cho cậu một lát” Diêu Nhất cũng biết tình huống của Tần Lịch, lôi kéo áo khoác lại lộ ra càng nhiều màu be ở bên trong, chui đầu vào giải thích nguyên lý ở trên.
Ở một căn phòng khác, các nhà toán học trong nước đang thảo luận sôi nổi về vấn đề gì đó.
“Hằng năm đều đến là có ý gì?” Một vị học giả hơi lớn tuổi ngồi trên ghế “Học sinh bây giờ không được, tất cả đến thi đua, một đám đều vì muốn cộng điểm cộng điểm”
“Không cộng điểm thì tham gia cuộc thi này làm gì chứ” Người thanh niên vừa làm ồn ở cửa lúc nãy cong môi:
“Học sinh cũng thật khổ, này cũng không được, kia cũng không xong”
“Cậu! Những gì mà một học giả cần là tài năng và tận tâm, chứ không phải là diện đồ ăn mặc ra ngoài” Học giả tức giận không thôi, hận không thể đứng lên đi ngay lập tức.
“Ăn diện thì sao, trong giới toán học thì không thể có người đẹp sao?” Đàn ông trẻ tuổi búng búng chiếc áo gió mới nhất trên người mình “Không biết là ai lần trước ở sau lưng nói em là gương mặt đại diện cho nhóm toán học trong nước ấy nhỉ”
“Em…..” Sắc mặt vị học giả đỏ bừng, chỉ vào người đàn ông nói không nên lời.
“Được rồi, được rồi” Người bên cạnh nhìn không nổi nữa “Vương Lịch, học trò của ông không phải đã cho ông thể diện rồi à, Chu Thành nữa, bớt tranh cãi vài câu đi”.
Người vừa nói không phải là giáo sư toán học chuyên nghiệp, chỉ đơn giản là đến xem náo nhiệt và cảm nhận chút không khí của học sinh ban tự nhiên thôi.
“Tôi nghe lão Trương nói lần này có mấy học sinh giỏi sang đây” Học giả mái tóc hoa râm cười hiền từ nói: “Chắc là từ trong số đó chọn ra”
Mấy năm gần đây những người tham gia IMO có xu hướng là người trẻ, hầu hết là ở lứa tuổi vị thành niên.
“Xác thật là phải chọn lọc từ trong đó ra, học sinh ở cấp ba bây giờ có thiên phú không nhiều đều là chọn từ trong một biển đề thi ra cả” Sắc mặt Vương Lịch không được tốt, ông muốn thưởng thức chính là người có hứng thú với số học, là học sinh có thiên phú, chứ không phải là học sinh đến với cuộc thi đua chỉ để hướng đến trường đại học, vì thế mà các học sinh liều mạng để vào.
Trải qua mấy năm đánh giá, Vương Lịch đã không còn chút thiện cảm nào với học sinh 17, 18 tuổi, bình thường cũng chỉ đi ngang qua sân khấu một lát. Chú ý nhất vẫn là học sinh còn nhỏ tuổi, bây giờ Đông Lệnh Doanh còn chưa nhìn ra được, nhưng đợi đến sau này cũng hoàn toàn chứng minh được một chuyện:
Về mặt toán học, các phương pháp giải toán không đối với những học sinh có năng khiếu và yêu thích toán.
Vương Lịch nhìn ra ngoài cửa sổ có chút buồn bã, học sinh bây giờ đều bị phụ huynh dạy hư cả. Cái gì cũng phải kiếm tiền, đọc sách cũng phải kiếm tiền, cảm thấy học toán học xong không có chỗ dùng. Không thể kiếm tiền, lại khó học, rất nhiều học sinh chọn chuyên ngành tài chính và kinh doanh. Cũng phải thôi, toán học buồn tẻ vô vị, bây giờ thế giới bên ngoài dụ hoặc lớn như vậy, ai nguyện ý toàn tâm toàn ý nghiên cứu mấy con số này.
Diêu Nhất còn chưa giảng xong cho Tần Lịch đạo lý này, vị giáo sư hoà ái dễ gần đã đi sang đây.
“Chào các em, thầy biết không ít bạn học cũng vừa mới tới nội thành thôi, vì thế trước tiên thầy sẽ đưa các em về chỗ ở đã, nghỉ ngơi một lát rồi ăn bữa cơm”
Thầy giáo hiền lành nói: “Cuộc thi ấy à, trước tiên mấy em không cần để trong lòng”
Diêu Nhất đi theo mọi người, vì ít khi thấy nữ sinh nên thầy giáo phân một vị trợ lý sinh hoạt khác sang đây đi cùng.
“Vừa nãy cậu ngồi cười mình cả đoạn đường”
“Xì, ai thèm mặc của cậu chứ” Tần Lịch trên miệng khinh thường nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào áo khoác trên người Diêu Nhất. Áo khoác kia thoạt nhìn có hơi lớn, kỳ thật cậu mặc cũng được.
Giáo viên không nghe rõ hoàn toàn hai học sinh nói, còn tưởng 2 bọn họ có mâu thuẫn gì, lập tức lên tiếng khuyên can:
“Các em đều là cùng một trường hết, hơn nữa còn cùng lớp, phải đoàn kết một chút”
“Oh”
“Biết ạ”
Chữ “oh” kia là Tần Lịch nói, Diêu Nhất nghe thấy ngữ điệu quen thuộc kia theo bản năng quay đầu lại nhìn Tần Lịch.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chỉ mình cậu được nói ‘oh’ à?” Bụng dạ Tần Lịch vô cùng hẹp hòi, đại khái là bị Lý Cách dạy hư rồi.
Cũng may là đi một hồi cũng tới đại sảnh sân bay, bên trong ấm áp đến mức làm Tần Lịch cảm động rơi nước mắt.
“Chào thầy, vâng” Giáo viên nhận một cuộc điện thoại “Mọi người cứ đợi ở đấy trước, bọn em lập tức đến ngay đây”
Trường học vốn dĩ là sắp xếp học sinh cùng nhau ngồi xe đường dài đi, đã bao sẵn xe buýt xong cả rồi. Chẳng qua là phụ huynh cảm thấy thời gian quá dài, muốn tự mình ngồi máy bay đến.
Hiệu trưởng khuyên như thế nào cũng không nghe theo, cuối cùng hiệu trưởng trực tiếp lấy tiền bao xe buýt đó đưa cho Tần Lịch và Diêu Nhất mua vé máy bay. Nhưng bây giờ bọn họ là đến sân của Đông Lệnh Doanh, mà ở đây không cho phép phụ huynh đi vào, bây giờ mấy học sinh đang lạnh ngắt đứng ở ngoài.
“Những người khác đã đến rồi, chúng ta mau đi thôi” Giáo viên trẻ tuổi cũng bất đắc dĩ, anh ta cũng không muốn gấp gáp nhưng cũng không thể bỏ mặc đám học sinh đang đứng ở ngoài lạnh ngắt kia.
Ra sân bay lại là một trận run rẩy, Tần Lịch không màng đến chút hình tượng nào cả người run cầm cập. Thật ra giáo viên trẻ tuổi đi cùng cũng lạnh, chẳng qua trên vai còn có nhiệm vụ nên không thể hiện ra thôi.
Thích hợp với nơi này nhất vẫn là Diêu Nhất, hai chiếc áo khoác giữ ấm nhìn khá ấm áp, đi ra ngoài cũng có thể chắn gió.
Ba người đi đến nơi tập trung, phụ huynh và học sinh của Nhất Trung đứng ở một nơi vô cùng dễ thấy, cố tình đứng ở một nơi mà người ở bên ngoài cũng nhìn thấy được.
Những học sinh khác đại khái không hiểu tại sao những người đó lại bị chặn ở ngoài, không nói đến chuyện cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng còn thầm cảm thấy may mắn và đắc ý.
“Này, cậu là giáo viên dẫn đội đi của Nhất Trung đúng không?” Một vị phụ huynh nổi giận đùng đùng đi về phía đám người Diêu Nhất nói:
“Tại sao lại đến trễ như vậy? Mặc kệ sống chết của học sinh luôn à? Bọn tôi đứng ở đây sắp lạnh chết rồi, mấy người canh cửa kia lại không cho chúng tôi vào yêu cầu phải cần thẻ giáo viên”
“Mẹ!” Học sinh ở bên cạnh chắc là con trai của vị phụ huynh này, có chút nghe không nổi nữa “Đừng nói nữa, không phải thầy đã đến rồi sao?”
“Bọn tôi đứng chịu lạnh ở chỗ này đã hơn một tiếng rồi” Vị phụ huynh này giống như bằng cách nào cũng phải phân ra đúng sai chuyện này.
Giáo viên trẻ tuổi không quá muốn nói chuyện với vị phụ huynh này, lại không thể không trả lời: “Phụ huynh vất vả rồi, bây giờ tôi lập tức đưa học sinh đi vào”
Phụ huynh đi phía sau lưng vẫn còn lải nhải: “Thầy này, thầy sang nói rõ ràng với mấy anh bảo vệ kia đi, con của chúng tôi tới đây đều là để tham gia Olympic, đầu óc cũng không phải có thể so sánh với người bình thường được, lỡ như xảy ra vấn đề gì bọn họ có thể đền nổi không?”
“Đầu óc em học sinh nào ở đây không tốt?” Một âm thành trào phúng không hề che giấu của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Mấy học sinh bị chặn lại ở ngoài đều quay đầu nhìn lại, chỉ có Tần Lịch và Diêu Nhất là không nhúc nhích, trong tay còn cầm cây bút bi không ngừng viết.
Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ, ánh mắt màu vàng kim đi ở đằng trước, phía sau là vài vị với mái tóc hoa râm dáng vẻ học thức giản dị.
“Vị này…. Phụ huynh có tự tin là con trai của cô khi đi thi sẽ giành được top đầu không?” Người đàn ông trẻ tuổi hình như đặc biệt phản cảm với hành vi của vị phụ huynh này, nói chuyện một chút cũng không bận tâm rằng còn có người ở đây.
“Được rồi, Chu Thành, bớt nói vài câu đi” Một vị học giả trung niên cao gầy ở phía sau cũng bất đắc dĩ, sau lại nói với giáo viên của Nhất Trung
“Mau đưa học sinh vào đi, đừng đứng hứng lạnh ở đây nữa”
Phụ huynh cũng không dám nói thêm gì, đám người này không chừng là thầy cô chấm điểm, tuy rằng người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn không giống, nhưng mấy người ở đằng sau cậu ta trăm phần trăm giống.
“Tất cả theo thầy vào thôi” Giáo viên của Nhất Trung phất tay
“Mấy vị phụ huynh đều về cả đi”.
“Cứ vậy đi, đợi mọi người thi xong rồi bọn tôi lại lên nội thành đón con cái quay về nhà!” Một số phụ huynh cũng không thể mãi ở đây, chỉ có thể thoả hiệp.
Người đàn ông trẻ tuổi và vị học giả phía sau cùng đi vào một cánh cửa, không cùng đi về một hướng với đám học sinh của Nhất Trung.
“Bọn họ đều học toán học cả sao?” Tần Lịch bớt chút thời gian dời mắt nhìn đám người kia hỏi.
Diêu Nhất vẫn đang viết nháp trên tay mình, đầu cũng không ngẩng lên: “Sao cậu biết?”
“Bọn họ đều rất gầy” Tần Lịch vô cùng nghiêm túc nói “Học toán như chúng ta đều rất gầy”
Đa số người tới đây là vì danh tiếng, vì được học trường nổi tiếng, ngay cả Tần Lịch cũng mang theo một tâm tư riêng. Chỉ có mục đích của Diêu Nhất là đơn thuần nhất.
Cô đơn giản đến đây là để làm bài.
“Được rồi, đừng nói chuyện phiếm, đợi lát nữa bọn em đi làm quen các học sinh khác một chút” Giáo viên Nhất Trung rất nghiêm túc nhìn học sinh ở phía dưới “Bên trong đều là những ngọa hổ tàng long* cả, thiên tài trẻ tuổi cũng không ít đâu”
*Ngọa hổ tàng long: người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
Giáo viên của Nhất Trung chỉ phụ trách đưa học sinh đến đại sảnh sau đó liền rời đi, đến lúc đó sẽ có chuyên gia khác đến đón tiếp học sinh.
Tần Lịch nhìn bóng dáng thầy đi xa cũng không có hứng thú giao lưu với người khác, ngược lại đi trêu chọc Diêu Nhất: “Cậu có phải là thiên tài không?”
Vừa vặn Diêu Nhất mới viết xong ở mu bàn tay mình một dãy số, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Lịch, không hiểu sao lại thở dài: “Cậu từng gặp qua thiên tài viết văn không đạt tiêu chuẩn bao giờ chưa?”
Tần Lịch cẩn thận suy nghĩ, an ủi nói: “Tớ cảm thấy về toán học thì cậu không tệ đâu”
Diêu Nhất cũng gật đầu: “Mình cũng cảm thấy toán học của cậu không tệ”
Lúc này một vị nam sinh đang dựa trên tường phát ra một tiếng cười nhạo, đại khái là nghe thấy mấy câu mèo khen mèo dài đuôi* của hai người.
*mèo khen mèo dài đuôi: tự khen mình giỏi.
Tần Lịch và Diêu Nhất đều không phải là người tò mò, trên đời này thứ có thể hấp dẫn bọn họ cũng chỉ có toán học, vì thế mà hai bọn họ thậm chí còn không quay lại nhìn nam sinh kia.
Hoặc có thể gọi là…. Bé trai.
Nó thậm chí còn chưa đến một mét sáu, mặt thoạt nhìn có vẻ non nớt hơn học sinh cấp ba, không chừng là vị thiên tài trẻ tuổi nào đó. Và hiển nhiên danh tiếng của cậu ta đã lan rộng khắp nơi, ít nhất là tại thời điểm hiện tại các học sinh đang bàn luận về cậu nhiều nhất.
Bốn người bạn học của Nhất Trung chắc là vì chuyện trước kia mà tụ tập ở bên nhau, bốn người vẫn luôn ở bên cạnh nhau, tách biệt Tần Lịch và Diêu Nhất ra.
Cũng may là hai người không thèm để ý, Diêu Nhất tìm một góc ngồi xuống, Tần Lịch lấy điện thoại ra hình như là tìm được một đề thi hay, không đi lại nữa mà nhất quyết kéo Diêu Nhất ngồi xuống.
“Đề này có vẻ thú vị” Tần Lịch đưa đề thi trên điện thoại cho Diêu Nhất nhìn thoáng qua.
“Hình như cũng không tồi” Diêu Nhất gật đầu.
Tần Lịch cau mày: “Vừa nãy tớ xem một lúc rồi, không có manh mối gì cả, cậu tính thử xem”
“Cậu cầm điện thoại đi, mình xem thử” Diêu Nhất bảo Tần Lịch cầm chắc, hai người ngồi ở một góc cầu thang cùng nghiên cứu.
Khi đi bọn họ mang theo hàng lý rất nhẹ nhàng, chỉ có mấy bộ quần áo để thay, không mang theo giấy nháp. Tần Lịch cũng không cất bút lại vào túi.
Diêu Nhất ngồi xếp bằng, nắm lấy vạt áo khoác của chính mình. Chiếc áo này bên ngoài là màu đen, bên trong lại là màu be. Diêu Nhất trực tiếp nắm lấy một mảnh áo khoác bên trong đặt lên đùi, dùng bút bi bắt đầu tính toán trên quần áo.
Đề này yêu cầu hơi nhiều công thức, vòng tới vòng lui. Diêu Nhất viết ở bên trong áo khoác dài một đoạn.
“Còn có thể như vậy sao? Cái này của cậu là định lý gì thế?” Tần Lịch chưa từng thấy qua, cúi đầu nhìn cả nửa ngày.
“Lần trước mình đọc ở một trang web nào đó ấy” Thỉnh thoảng Diêu Nhất sẽ dùng máy tính của ba để xem mấy cuốn tập san nước ngoài.
Tần Lịch không có điều kiện này, cậu vẫn chưa biết truy cập web là gì.
“Mình giảng cho cậu một lát” Diêu Nhất cũng biết tình huống của Tần Lịch, lôi kéo áo khoác lại lộ ra càng nhiều màu be ở bên trong, chui đầu vào giải thích nguyên lý ở trên.
Ở một căn phòng khác, các nhà toán học trong nước đang thảo luận sôi nổi về vấn đề gì đó.
“Hằng năm đều đến là có ý gì?” Một vị học giả hơi lớn tuổi ngồi trên ghế “Học sinh bây giờ không được, tất cả đến thi đua, một đám đều vì muốn cộng điểm cộng điểm”
“Không cộng điểm thì tham gia cuộc thi này làm gì chứ” Người thanh niên vừa làm ồn ở cửa lúc nãy cong môi:
“Học sinh cũng thật khổ, này cũng không được, kia cũng không xong”
“Cậu! Những gì mà một học giả cần là tài năng và tận tâm, chứ không phải là diện đồ ăn mặc ra ngoài” Học giả tức giận không thôi, hận không thể đứng lên đi ngay lập tức.
“Ăn diện thì sao, trong giới toán học thì không thể có người đẹp sao?” Đàn ông trẻ tuổi búng búng chiếc áo gió mới nhất trên người mình “Không biết là ai lần trước ở sau lưng nói em là gương mặt đại diện cho nhóm toán học trong nước ấy nhỉ”
“Em…..” Sắc mặt vị học giả đỏ bừng, chỉ vào người đàn ông nói không nên lời.
“Được rồi, được rồi” Người bên cạnh nhìn không nổi nữa “Vương Lịch, học trò của ông không phải đã cho ông thể diện rồi à, Chu Thành nữa, bớt tranh cãi vài câu đi”.
Người vừa nói không phải là giáo sư toán học chuyên nghiệp, chỉ đơn giản là đến xem náo nhiệt và cảm nhận chút không khí của học sinh ban tự nhiên thôi.
“Tôi nghe lão Trương nói lần này có mấy học sinh giỏi sang đây” Học giả mái tóc hoa râm cười hiền từ nói: “Chắc là từ trong số đó chọn ra”
Mấy năm gần đây những người tham gia IMO có xu hướng là người trẻ, hầu hết là ở lứa tuổi vị thành niên.
“Xác thật là phải chọn lọc từ trong đó ra, học sinh ở cấp ba bây giờ có thiên phú không nhiều đều là chọn từ trong một biển đề thi ra cả” Sắc mặt Vương Lịch không được tốt, ông muốn thưởng thức chính là người có hứng thú với số học, là học sinh có thiên phú, chứ không phải là học sinh đến với cuộc thi đua chỉ để hướng đến trường đại học, vì thế mà các học sinh liều mạng để vào.
Trải qua mấy năm đánh giá, Vương Lịch đã không còn chút thiện cảm nào với học sinh 17, 18 tuổi, bình thường cũng chỉ đi ngang qua sân khấu một lát. Chú ý nhất vẫn là học sinh còn nhỏ tuổi, bây giờ Đông Lệnh Doanh còn chưa nhìn ra được, nhưng đợi đến sau này cũng hoàn toàn chứng minh được một chuyện:
Về mặt toán học, các phương pháp giải toán không đối với những học sinh có năng khiếu và yêu thích toán.
Vương Lịch nhìn ra ngoài cửa sổ có chút buồn bã, học sinh bây giờ đều bị phụ huynh dạy hư cả. Cái gì cũng phải kiếm tiền, đọc sách cũng phải kiếm tiền, cảm thấy học toán học xong không có chỗ dùng. Không thể kiếm tiền, lại khó học, rất nhiều học sinh chọn chuyên ngành tài chính và kinh doanh. Cũng phải thôi, toán học buồn tẻ vô vị, bây giờ thế giới bên ngoài dụ hoặc lớn như vậy, ai nguyện ý toàn tâm toàn ý nghiên cứu mấy con số này.
Diêu Nhất còn chưa giảng xong cho Tần Lịch đạo lý này, vị giáo sư hoà ái dễ gần đã đi sang đây.
“Chào các em, thầy biết không ít bạn học cũng vừa mới tới nội thành thôi, vì thế trước tiên thầy sẽ đưa các em về chỗ ở đã, nghỉ ngơi một lát rồi ăn bữa cơm”
Thầy giáo hiền lành nói: “Cuộc thi ấy à, trước tiên mấy em không cần để trong lòng”
Diêu Nhất đi theo mọi người, vì ít khi thấy nữ sinh nên thầy giáo phân một vị trợ lý sinh hoạt khác sang đây đi cùng.