-
Chương 61
Trước khi đi Đông Lệnh Doanh một tuần thì Nhất Trung còn có một đợt kiểm tra hằng tháng.
Lúc đi thi Diêu Nhất có chút nản lòng, mấy môn khác của Diêu Nhất căn bản là không còn chỗ để có thể tiến bộ nữa rồi, điểm tuyệt đối nhiều như vậy cô còn chỗ nào để thêm điểm nữa chứ. Còn về viết văn thì khỏi cần nói cũng biết là không thể cao hơn Phó Xuyên được.
Hơn nữa gần đây Diêu Nhất còn phát hiện một sự việc vô cùng đáng sợ, vậy mà các môn khác Phó Xuyên gần như đã đuổi kịp cô rồi. Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì điểm của hai bọn họ sẽ tương đương nhau: Điểm tuyệt đối.
Quả nhiên là chỉ có thể yêu đương mới được sao?
Diêu Nhất ngồi trong phòng thi ở đằng sau lưng Phó Xuyên oán giận thầm nghĩ.
Nhất Trung từ trước đến nay nguyên tắc là không có người nộp bài ra trước giờ, nhất là số phòng thi còn nhiều nữa, chưa đến giờ kết thúc thì số người ra càng ít.
Chỉ là hôm nay Phó Xuyên đột nhiên đứng dậy mang bài thi đi nộp trước tiên. Diêu Nhất ngồi ở đằng sau nhìn chằm chằm cậu cũng ngây người, rồi lập tức đứng dậy đi theo ra ngoài.
“Bạn học, em cũng muốn nộp bài?!” Giám thị coi thi là giáo viên mới đến, vẫn chưa hiểu rõ hai vị lớp 11 này lắm.
“Nộp nộp nộp” Diêu Nhất đã không nhìn thấy bóng dáng Phó Xuyên nữa rồi, lập tức bỏ túi đồ dùng thi vào cặp rồi vội vàng ra ngoài.
Phó Xuyên vẫn đang đi xuống lầu, cậu nghe thấy âm thanh quay đầu lại hỏi:
“Sao cậu lại ra ngoài?” Đáy mắt lại mang theo ý chắc chắn.
Diêu Nhất gấp gáp đuổi theo Phó Xuyên xuống lầu đứng trước mặt Phó Xuyên:
“Tớ làm xong lâu rồi, cậu không kiểm tra lại à?”
“Viết mệt rồi, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí” Phó Xuyên dựa nửa người vào vách tường trên cầu thang, mang theo một chút lười biếng.
Lúc này mọi người đều đang thi, trước một nửa thời gian nộp bài thì hầu như không có ai cả. Toàn bộ toà nhà dạy học rất yên tĩnh như thể cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ vậy.
“Oh” Diêu Nhất cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu nói: “Tớ có thể nắm tay cậu không?”
Từ sau lần trước Phó Xuyên hôn cô xong Diêu Nhất vô cùng ham học tìm hiểu tác giả của cuốn:
《 Sách tình yêu 》 lại mua thêm một cuốn sách cùng hệ liệt với nó. Lần này là cuốn sách dành cho những người đang yêu.
Diêu Nhất tìm tòi những thứ nhỏ nhặt trong đó rồi chọn ra những cái mà cô có thể làm được.
“Yêu đương là phải nắm tay” Diêu Nhất ngẩng đầu nghiêm túc nói: “
Lần trước cậu nói phải thử xem sao”
Phó Xuyên lẳng lặng nhìn Diêu Nhất, chắc là vì mùa đông không phải phơi dưới ánh nắng mặt trời nữa nên da mặt cô càng trắng hơn mang theo ánh sáng giống như mấy viên ngọc lạnh. Mái tóc đã dài đến vai, chắc là chủ nhân của nó lười xử lý mặc cho nó tự dài, xoã tung mang theo một cảm giác mềm mại. Đôi mắt trắng đen rõ ràng lúc nhìn người khác làm cho cho đối phương cảm thấy trong thế giới của cô chỉ có một mình họ thôi.
Đưa tay ra, Phó Xuyên dời mắt, không nhìn Diêu Nhất nữa.
Diêu Nhất thấy Phó Xuyên đồng ý đưa tay thì vui vẻ rạo rực nắm lấy tay cậu.
Ngón tay Phó Xuyên thon dài, lòng bàn tay mềm mại xen lẫn ấm áp, nắm lấy rất thoải mái. Diêu Nhất nhịn không được lặng lẽ dùng ngón tay sờ sờ.
Ngược lại Diêu Nhất là tay con gái nhưng ở trên còn có vết chai, nắm lấy không được thoải mái.
Phó Xuyên cũng nắm lấy tay Diêu Nhất dẫn cô xuống dưới lầu cho đến khi đi đến một tán cây ở ngọn núi phía sau.
Cậu mở tay Diêu Nhất ra, nhìn lòng bàn tay cô, ở phía trên có vài vết chai như thể là mang vật nặng mà có.
Diêu Nhất cũng nhìn xuống theo ánh mắt Phó Xuyên, hiếm khi thấy có chút ngượng ngùng.
Đại khái là vì lý do sức khoẻ của Phó Xuyên trước kia, làn da có chút tái nhợt nhưng lại rất sáng, khớp xương trên các ngón tay rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Mà trong tay cậu lại nắm lấy bàn tay “vết thương chồng chất” của Diêu Nhất, kì thật trông không thích hợp chút nào.
“Nơi này….” Phó Xuyên chỉ vào một vết sẹo mới tinh trên tay Diêu Nhất:
“Sao lại thế này?”
Diêu Nhất nhìn đến chỗ cậu chỉ sau đó thành thật lắc đầu: “Không biết nữa”
Vết sẹo không sâu, giống như từng bị xước qua ở đâu đó.
Hơi thở của Phó Xuyên lạnh lùng, sắc mặt không được tốt:
“Vì sao cả ngày chỉ đọc sách làm bài tập cũng có thể làm bản thân mình bị thương?”
Câu này nói ra, Diêu Nhất đầu tiên không phải là cảm nhận được sự lo lắng đằng sau câu này của Phó Xuyên mà là hoài nghi cậu châm chọc cô tay chân vụng về.
“Ngoài ý muốn thôi” Diêu Nhất ở trong lòng thầm hừ một tiếng, ngoài miệng lại cứng nhắc trả lời.
Dù sao thì cuối cùng trường vẫn đang thi, buổi tối cũng không cần lên lớp học nữa, Phó Xuyên nắm tay Diêu Nhất đi về phía tiệm thuốc ở đối diện để mua thuốc.
“Chỉ là bị xước qua da thôi” Diêu Nhất bị nắm lấy tay nhưng lại dừng ở phía sau, không có ý định đi.
“Lỡ như bị nhiễm trùng thì sao?” Mặt mày Phó Xuyên giận tái lại:
“Không phải cậu muốn yêu đương với tôi à, nếu ngã bệnh thì làm sao yêu được?”
Nhiều lúc Phó Xuyên luôn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, nhưng hầu hết lại luôn mất kiểm soát khi đối mặt với Diêu Nhất. Nếu Diêu Nhất nhạy bén như người bình thường thì hẳn là đã phát hiện ra có gì đó không đúng rồi.
Nhưng sự thông minh của Diêu Nhất lại toàn bộ áp dụng vào toán học, đối mặt với các chuyện khác hoặc là người khác luôn chậm hơn nửa nhịp.
“Được rồi, cậu đừng tức giận” Diêu Nhất thấp thỏm nhìn Phó Xuyên
“Tớ còn muốn yêu đương với cậu”
Đi đến trước cửa hiệu thuốc, Phó Xuyên nới lỏng tay Diêu Nhất ra: “Cậu ở đây đợi tôi”
Diêu Nhất ngoan ngoãn gật đầu, rồi đứng ở một nơi dễ nhìn thấy nhất trước cửa hiệu thuốc.
Phó Xuyên nói với nhân viên trong quầy muốn lấy mấy loại thuốc trầy da, đồng thời cũng gọi điện thoại cho chú Lý
“Ừm, căn phòng trên núi Lộc Cốc cũng có, để người mua rồi cất hết vào đấy đi”
Trả xong tiền Phó Xuyên ra ngoài lại không thấy bóng dáng Diêu Nhất đâu, cậu ngây ngẩn cả người, tâm tình lập tức trùng xuống. Chưa kịp quay đầu Diêu Nhất lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu.
Trên tay còn cầm theo hai chiếc bánh sủi cảo nóng hổi.
“Cho cậu” Diêu Nhất đưa cho Phó Xuyên một cái bánh “Ăn rất ngon đấy”
Với kiến thức ít ỏi về cuộc sống này của Diêu Nhất thì cô cũng chỉ có thể nghĩ đến việc dùng đồ ăn ngon để lấy lòng người khác.
Phó Xuyên nặng nề nhắm mắt lại, rồi mở ra: “Tôi nói cậu đứng ở đây chờ, cậu đột nhiên chạy đi như vậy làm tôi rất lo lắng”
Diêu Nhất cắn một miếng sủi cảo, nghe thấy Phó Xuyên nói như vậy trong lòng cô lập tức nổi lên áy náy.
Bởi vì gia đình dạy dỗ nên Diêu Nhất hầu như sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác bao giờ, Phó Xuyên nói như vậy làm cô cảm thấy mình vừa gây ra một việc gì đó rất lớn.
“Ăn mau đi, để lát nữa sẽ lạnh đấy” Phó Xuyên lấy thuốc ra
“Ăn xong rồi tôi bôi thuốc giúp cậu”
Vốn dĩ bánh sủi cảo cũng chỉ cần cắn một miếng là xong, Diêu Nhất trực tiếp nhét vào miệng, nhai nhai hai miếng liền ăn hết. Phó Xuyên đưa cái trong tay mình cho Diêu Nhất rồi kéo cô lại ngồi trên chiếc ghế dài.
Diêu Nhất ngửi thấy mùi thơm và vị dẻo của chiếc bánh trên tay mình, nhìn Phó Xuyên đang nghiêm túc bôi thuốc cho cô, ngập ngừng một lát rồi nói:
“Cậu không ăn nó sẽ lạnh mất đấy”
Phó Xuyên ngước mắt lên: “Tay tôi toàn là thuốc mỡ cả”
“Vậy tớ đút cậu ăn?” Diêu Nhất không có bất cứ ý nghĩ gì không an phận cả, không có chút xíu nhẹ nhàng nào trực tiếp đem cái bánh sủi cảo để trước miệng Phó Xuyên.
Phó Xuyên cũng không ngại, liền cắn một miếng bánh ở trên tay Diêu Nhất.
Diêu Nhất nhìn miếng bánh còn lại một nửa trên tay, có chút giận dỗi: “Bánh sủi cảo này phải ăn hết một lần mới ngon”
Ung dung thong thả lấy khăn giấy ra lau sạch thuốc mỡ trên tay mình xong, Phó Xuyên lại một lần nữa cúi đầu xuống, nhìn sâu vào mắt Diêu Nhất, cắn nốt miếng bánh còn lại.
Diêu Nhất có vẻ sợ hãi, cách xa đầu mình ra “Cậu như vậy thoạt nhìn kỳ quái thật đấy” Tim cô sợ đến mức đập loạn xạ lên mất vài nhịp.
Một ngày trước khi tham gia Đông Lệnh Doanh, thành tích cuộc thi hàng tháng đã có. Diêu Nhất cũng không cần xem thành tích lớp trưởng lấy lại đây, chỉ cần nhìn vào hai mắt bọn họ thôi cũng biết là cô cả ngàn năm vẫn đứng thứ 2 mà.
Diêu Nhất nhìn sườn mặt Phó Xuyên, thế mà thấy tâm tình của mình thật bình tĩnh. Không biết từ khi nào nội tâm cô đã mặc định rằng chỉ cần Phó Xuyên yêu đương với mình, thành tích sẽ giảm xuống.
Phó Xuyên lúc này cũng quay đầu lại:
“Trên nội thành bây giờ nhiệt độ thấp hơn thành phố Yên, đi ra ngoài nhớ phải giữ ấm”
“Oh” Diêu Nhất vô cùng nghe lời gật đầu. Trong sách tình yêu có nói phải thực thuận theo lời đối phương nói, lúc thích hợp phải nhận thua.
Diêu Nhất cảm thấy cuốn sách nói khá chính xác, mỗi lần bản thân cô nghe lời sắc mặt Phó Xuyên đều thay đổi tốt hơn.
“Đến Đông Lệnh Doanh rồi có thể gọi điện thoại được không?” Phó Xuyên nhẹ giọng hỏi.
Diêu Nhất gật đầu: “Có thể, à cũng không được, lúc làm bài tập tớ không thể nhận điện thoại được. Buổi tối tớ và cậu liên lạc được không?”
Phó Xuyên đồng ý. Hơn nữa mấy ngày ở Đông Lệnh Doanh buổi tối Diêu Nhất sẽ có thời rảnh.
Lần này học sinh toán học đến Đông Lệnh Doanh ở Nhất Trung cử đi có sáu người. Ngoại trừ Diêu Nhất và Tần Lịch nửa đường tranh vào được ra thì những người khác đã bắt đầu chuẩn bị từ năm lớp 10, muốn tham dự cuộc thi rồi từ đây tiến thẳng vào đại học luôn.
Phụ huynh năm nay cũng rất mạnh mẽ, không hề để cho nhà trường tổ chức cùng nhau đi lên nội thành. Phụ huynh của bốn bạn học kia đã ngầm thoả thuận xong rồi, là tự mình đưa con mình đi.
Hiệu trưởng cũng không thể ép buộc đành để cho bốn vị phụ huynh ký vào bản thoả thuận. Cuối cùng đi tìm Diêu Nhất và Tần Lịch hỏi muốn đi cùng gia đình hay muốn đi với mấy thầy cô.
Hai bọn họ thống nhất là từ chối đi với phụ huynh. Tiểu học đã không cần phụ huynh dẫn đi thi, cũng không thể lên cấp ba rồi còn phải đi một chuyến này.
Rốt cuộc phải cử giáo viên ra cùng đi, dù sao học sinh ra ngoài thi đấu nhà trường phải có trách nhiệm đảm bảo vấn đề an toàn của học sinh.
Máy bay lúc 9h sáng, đám Diêu Nhất 8h sáng đã đến chờ sẵn.
“Mấy bạn bây giờ chắc đã lên lớp học rồi” Giáo viên còn rất trẻ tuổi, thời gian này cũng chỉ có mấy giáo viên trẻ tuổi có thời gian rảnh để đi cùng bọn họ, hơn nữa đường xá xa xôi, mấy giáo viên lớn tuổi sợ chịu không nổi.
Giáo viên vừa mới dứt lời, điện thoại của Diêu Nhất rung lên hai tiếng. Thấy Tần Lịch nói chuyện với giáo viên rồi, cô cúi đầu đọc tin nhắn.
Phó Xuyên – người sắp mất vị trí đầu tiên:
[Đến sân bay rồi sao?]
Không phải đang đi học à? Thế mà lại làm mấy động tác nhỏ này, trong lòng Diêu Nhất thầm đắc ý, xem ra khoảng cách để thành tích cậu giảm xuống không còn xa.
Diêu Nhất trả lời nói: [Đến rồi:-)]
Phó Xuyên – người sắp mất vị trí đầu tiên: [Có mang theo áo khoác không? Lát nữa xuống nội thành sẽ rất lạnh đấy]
Diêu Nhất nhìn thoáng qua chiếc balo phình phình lên của mình:
[Mang rồi, mang rồi, hồi tối cậu nói với tớ mấy lần rồi mà, tớ cũng không phải đứa ngốc]
Phó Xuyên ở trong tiết ngữ văn trộm gửi tin nhắn cho Diêu Nhất, làm lơ ánh mắt giết người của giáo viên ngữ văn liếc sang đây, cúi đầu cong cong môi lên, lại gửi đi một tin nhắn nữa.
[Thi thật tốt nhé]
Trước khi lên máy bay Diêu Nhất lấy áo khoác ra mặc vào, Tần Lịch ở bên cạnh kỳ kỳ quái quái nhìn cô:
“Có lạnh mấy đâu, cậu trùm kín mít như vậy làm gì?”
Mấy hôm nay thời tiết ở thành phố Yên rất tốt, so với sương mù dày đặc như trước kia thì bây giờ tốt hơn nhiều, có thể nhìn thấy ánh nắng rồi.
“Lúc đến nội thành rồi sẽ rất lạnh” Diêu Nhất nói xong lại kéo nút áo khoác kỹ càng lại.
“Cậu chưa từng nghe nói trên nội thành ở đâu cũng lắp máy sưởi à?” Tần Lịch cười nhạo lắc đầu.
Trên máy bay đích thực là không lạnh, Diêu Nhất ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ, mồ hôi đều tuôn ra, Tần Lịch ở bên cạnh còn cố tình ngồi xem náo nhiệt.
“Cậu cởi bớt áo ra đi, tớ thấy cậu nóng hết lên rồi đấy” Tần Lịch cười vui vẻ nói: “Chỉ cần mặc áo len và áo khoác ngoài là đủ rồi, cậu còn mặc thêm cái áo dày như vậy nữa”
Diêu Nhất không cởi ra, Phó Xuyên nói sân bay và lối ra có một khoảng cách, lúc đó sẽ rất lạnh.
Quả nhiên, lúc xuống máy bay cậu ta bị lạnh đến mức trợn tròn mắt. Hai tay run rẩy ôm chính mình, vô cùng đáng thương nhìn áo khoác dày cộm trên người Diêu Nhất.
Lúc đi thi Diêu Nhất có chút nản lòng, mấy môn khác của Diêu Nhất căn bản là không còn chỗ để có thể tiến bộ nữa rồi, điểm tuyệt đối nhiều như vậy cô còn chỗ nào để thêm điểm nữa chứ. Còn về viết văn thì khỏi cần nói cũng biết là không thể cao hơn Phó Xuyên được.
Hơn nữa gần đây Diêu Nhất còn phát hiện một sự việc vô cùng đáng sợ, vậy mà các môn khác Phó Xuyên gần như đã đuổi kịp cô rồi. Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì điểm của hai bọn họ sẽ tương đương nhau: Điểm tuyệt đối.
Quả nhiên là chỉ có thể yêu đương mới được sao?
Diêu Nhất ngồi trong phòng thi ở đằng sau lưng Phó Xuyên oán giận thầm nghĩ.
Nhất Trung từ trước đến nay nguyên tắc là không có người nộp bài ra trước giờ, nhất là số phòng thi còn nhiều nữa, chưa đến giờ kết thúc thì số người ra càng ít.
Chỉ là hôm nay Phó Xuyên đột nhiên đứng dậy mang bài thi đi nộp trước tiên. Diêu Nhất ngồi ở đằng sau nhìn chằm chằm cậu cũng ngây người, rồi lập tức đứng dậy đi theo ra ngoài.
“Bạn học, em cũng muốn nộp bài?!” Giám thị coi thi là giáo viên mới đến, vẫn chưa hiểu rõ hai vị lớp 11 này lắm.
“Nộp nộp nộp” Diêu Nhất đã không nhìn thấy bóng dáng Phó Xuyên nữa rồi, lập tức bỏ túi đồ dùng thi vào cặp rồi vội vàng ra ngoài.
Phó Xuyên vẫn đang đi xuống lầu, cậu nghe thấy âm thanh quay đầu lại hỏi:
“Sao cậu lại ra ngoài?” Đáy mắt lại mang theo ý chắc chắn.
Diêu Nhất gấp gáp đuổi theo Phó Xuyên xuống lầu đứng trước mặt Phó Xuyên:
“Tớ làm xong lâu rồi, cậu không kiểm tra lại à?”
“Viết mệt rồi, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí” Phó Xuyên dựa nửa người vào vách tường trên cầu thang, mang theo một chút lười biếng.
Lúc này mọi người đều đang thi, trước một nửa thời gian nộp bài thì hầu như không có ai cả. Toàn bộ toà nhà dạy học rất yên tĩnh như thể cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ vậy.
“Oh” Diêu Nhất cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu nói: “Tớ có thể nắm tay cậu không?”
Từ sau lần trước Phó Xuyên hôn cô xong Diêu Nhất vô cùng ham học tìm hiểu tác giả của cuốn:
《 Sách tình yêu 》 lại mua thêm một cuốn sách cùng hệ liệt với nó. Lần này là cuốn sách dành cho những người đang yêu.
Diêu Nhất tìm tòi những thứ nhỏ nhặt trong đó rồi chọn ra những cái mà cô có thể làm được.
“Yêu đương là phải nắm tay” Diêu Nhất ngẩng đầu nghiêm túc nói: “
Lần trước cậu nói phải thử xem sao”
Phó Xuyên lẳng lặng nhìn Diêu Nhất, chắc là vì mùa đông không phải phơi dưới ánh nắng mặt trời nữa nên da mặt cô càng trắng hơn mang theo ánh sáng giống như mấy viên ngọc lạnh. Mái tóc đã dài đến vai, chắc là chủ nhân của nó lười xử lý mặc cho nó tự dài, xoã tung mang theo một cảm giác mềm mại. Đôi mắt trắng đen rõ ràng lúc nhìn người khác làm cho cho đối phương cảm thấy trong thế giới của cô chỉ có một mình họ thôi.
Đưa tay ra, Phó Xuyên dời mắt, không nhìn Diêu Nhất nữa.
Diêu Nhất thấy Phó Xuyên đồng ý đưa tay thì vui vẻ rạo rực nắm lấy tay cậu.
Ngón tay Phó Xuyên thon dài, lòng bàn tay mềm mại xen lẫn ấm áp, nắm lấy rất thoải mái. Diêu Nhất nhịn không được lặng lẽ dùng ngón tay sờ sờ.
Ngược lại Diêu Nhất là tay con gái nhưng ở trên còn có vết chai, nắm lấy không được thoải mái.
Phó Xuyên cũng nắm lấy tay Diêu Nhất dẫn cô xuống dưới lầu cho đến khi đi đến một tán cây ở ngọn núi phía sau.
Cậu mở tay Diêu Nhất ra, nhìn lòng bàn tay cô, ở phía trên có vài vết chai như thể là mang vật nặng mà có.
Diêu Nhất cũng nhìn xuống theo ánh mắt Phó Xuyên, hiếm khi thấy có chút ngượng ngùng.
Đại khái là vì lý do sức khoẻ của Phó Xuyên trước kia, làn da có chút tái nhợt nhưng lại rất sáng, khớp xương trên các ngón tay rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Mà trong tay cậu lại nắm lấy bàn tay “vết thương chồng chất” của Diêu Nhất, kì thật trông không thích hợp chút nào.
“Nơi này….” Phó Xuyên chỉ vào một vết sẹo mới tinh trên tay Diêu Nhất:
“Sao lại thế này?”
Diêu Nhất nhìn đến chỗ cậu chỉ sau đó thành thật lắc đầu: “Không biết nữa”
Vết sẹo không sâu, giống như từng bị xước qua ở đâu đó.
Hơi thở của Phó Xuyên lạnh lùng, sắc mặt không được tốt:
“Vì sao cả ngày chỉ đọc sách làm bài tập cũng có thể làm bản thân mình bị thương?”
Câu này nói ra, Diêu Nhất đầu tiên không phải là cảm nhận được sự lo lắng đằng sau câu này của Phó Xuyên mà là hoài nghi cậu châm chọc cô tay chân vụng về.
“Ngoài ý muốn thôi” Diêu Nhất ở trong lòng thầm hừ một tiếng, ngoài miệng lại cứng nhắc trả lời.
Dù sao thì cuối cùng trường vẫn đang thi, buổi tối cũng không cần lên lớp học nữa, Phó Xuyên nắm tay Diêu Nhất đi về phía tiệm thuốc ở đối diện để mua thuốc.
“Chỉ là bị xước qua da thôi” Diêu Nhất bị nắm lấy tay nhưng lại dừng ở phía sau, không có ý định đi.
“Lỡ như bị nhiễm trùng thì sao?” Mặt mày Phó Xuyên giận tái lại:
“Không phải cậu muốn yêu đương với tôi à, nếu ngã bệnh thì làm sao yêu được?”
Nhiều lúc Phó Xuyên luôn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, nhưng hầu hết lại luôn mất kiểm soát khi đối mặt với Diêu Nhất. Nếu Diêu Nhất nhạy bén như người bình thường thì hẳn là đã phát hiện ra có gì đó không đúng rồi.
Nhưng sự thông minh của Diêu Nhất lại toàn bộ áp dụng vào toán học, đối mặt với các chuyện khác hoặc là người khác luôn chậm hơn nửa nhịp.
“Được rồi, cậu đừng tức giận” Diêu Nhất thấp thỏm nhìn Phó Xuyên
“Tớ còn muốn yêu đương với cậu”
Đi đến trước cửa hiệu thuốc, Phó Xuyên nới lỏng tay Diêu Nhất ra: “Cậu ở đây đợi tôi”
Diêu Nhất ngoan ngoãn gật đầu, rồi đứng ở một nơi dễ nhìn thấy nhất trước cửa hiệu thuốc.
Phó Xuyên nói với nhân viên trong quầy muốn lấy mấy loại thuốc trầy da, đồng thời cũng gọi điện thoại cho chú Lý
“Ừm, căn phòng trên núi Lộc Cốc cũng có, để người mua rồi cất hết vào đấy đi”
Trả xong tiền Phó Xuyên ra ngoài lại không thấy bóng dáng Diêu Nhất đâu, cậu ngây ngẩn cả người, tâm tình lập tức trùng xuống. Chưa kịp quay đầu Diêu Nhất lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu.
Trên tay còn cầm theo hai chiếc bánh sủi cảo nóng hổi.
“Cho cậu” Diêu Nhất đưa cho Phó Xuyên một cái bánh “Ăn rất ngon đấy”
Với kiến thức ít ỏi về cuộc sống này của Diêu Nhất thì cô cũng chỉ có thể nghĩ đến việc dùng đồ ăn ngon để lấy lòng người khác.
Phó Xuyên nặng nề nhắm mắt lại, rồi mở ra: “Tôi nói cậu đứng ở đây chờ, cậu đột nhiên chạy đi như vậy làm tôi rất lo lắng”
Diêu Nhất cắn một miếng sủi cảo, nghe thấy Phó Xuyên nói như vậy trong lòng cô lập tức nổi lên áy náy.
Bởi vì gia đình dạy dỗ nên Diêu Nhất hầu như sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác bao giờ, Phó Xuyên nói như vậy làm cô cảm thấy mình vừa gây ra một việc gì đó rất lớn.
“Ăn mau đi, để lát nữa sẽ lạnh đấy” Phó Xuyên lấy thuốc ra
“Ăn xong rồi tôi bôi thuốc giúp cậu”
Vốn dĩ bánh sủi cảo cũng chỉ cần cắn một miếng là xong, Diêu Nhất trực tiếp nhét vào miệng, nhai nhai hai miếng liền ăn hết. Phó Xuyên đưa cái trong tay mình cho Diêu Nhất rồi kéo cô lại ngồi trên chiếc ghế dài.
Diêu Nhất ngửi thấy mùi thơm và vị dẻo của chiếc bánh trên tay mình, nhìn Phó Xuyên đang nghiêm túc bôi thuốc cho cô, ngập ngừng một lát rồi nói:
“Cậu không ăn nó sẽ lạnh mất đấy”
Phó Xuyên ngước mắt lên: “Tay tôi toàn là thuốc mỡ cả”
“Vậy tớ đút cậu ăn?” Diêu Nhất không có bất cứ ý nghĩ gì không an phận cả, không có chút xíu nhẹ nhàng nào trực tiếp đem cái bánh sủi cảo để trước miệng Phó Xuyên.
Phó Xuyên cũng không ngại, liền cắn một miếng bánh ở trên tay Diêu Nhất.
Diêu Nhất nhìn miếng bánh còn lại một nửa trên tay, có chút giận dỗi: “Bánh sủi cảo này phải ăn hết một lần mới ngon”
Ung dung thong thả lấy khăn giấy ra lau sạch thuốc mỡ trên tay mình xong, Phó Xuyên lại một lần nữa cúi đầu xuống, nhìn sâu vào mắt Diêu Nhất, cắn nốt miếng bánh còn lại.
Diêu Nhất có vẻ sợ hãi, cách xa đầu mình ra “Cậu như vậy thoạt nhìn kỳ quái thật đấy” Tim cô sợ đến mức đập loạn xạ lên mất vài nhịp.
Một ngày trước khi tham gia Đông Lệnh Doanh, thành tích cuộc thi hàng tháng đã có. Diêu Nhất cũng không cần xem thành tích lớp trưởng lấy lại đây, chỉ cần nhìn vào hai mắt bọn họ thôi cũng biết là cô cả ngàn năm vẫn đứng thứ 2 mà.
Diêu Nhất nhìn sườn mặt Phó Xuyên, thế mà thấy tâm tình của mình thật bình tĩnh. Không biết từ khi nào nội tâm cô đã mặc định rằng chỉ cần Phó Xuyên yêu đương với mình, thành tích sẽ giảm xuống.
Phó Xuyên lúc này cũng quay đầu lại:
“Trên nội thành bây giờ nhiệt độ thấp hơn thành phố Yên, đi ra ngoài nhớ phải giữ ấm”
“Oh” Diêu Nhất vô cùng nghe lời gật đầu. Trong sách tình yêu có nói phải thực thuận theo lời đối phương nói, lúc thích hợp phải nhận thua.
Diêu Nhất cảm thấy cuốn sách nói khá chính xác, mỗi lần bản thân cô nghe lời sắc mặt Phó Xuyên đều thay đổi tốt hơn.
“Đến Đông Lệnh Doanh rồi có thể gọi điện thoại được không?” Phó Xuyên nhẹ giọng hỏi.
Diêu Nhất gật đầu: “Có thể, à cũng không được, lúc làm bài tập tớ không thể nhận điện thoại được. Buổi tối tớ và cậu liên lạc được không?”
Phó Xuyên đồng ý. Hơn nữa mấy ngày ở Đông Lệnh Doanh buổi tối Diêu Nhất sẽ có thời rảnh.
Lần này học sinh toán học đến Đông Lệnh Doanh ở Nhất Trung cử đi có sáu người. Ngoại trừ Diêu Nhất và Tần Lịch nửa đường tranh vào được ra thì những người khác đã bắt đầu chuẩn bị từ năm lớp 10, muốn tham dự cuộc thi rồi từ đây tiến thẳng vào đại học luôn.
Phụ huynh năm nay cũng rất mạnh mẽ, không hề để cho nhà trường tổ chức cùng nhau đi lên nội thành. Phụ huynh của bốn bạn học kia đã ngầm thoả thuận xong rồi, là tự mình đưa con mình đi.
Hiệu trưởng cũng không thể ép buộc đành để cho bốn vị phụ huynh ký vào bản thoả thuận. Cuối cùng đi tìm Diêu Nhất và Tần Lịch hỏi muốn đi cùng gia đình hay muốn đi với mấy thầy cô.
Hai bọn họ thống nhất là từ chối đi với phụ huynh. Tiểu học đã không cần phụ huynh dẫn đi thi, cũng không thể lên cấp ba rồi còn phải đi một chuyến này.
Rốt cuộc phải cử giáo viên ra cùng đi, dù sao học sinh ra ngoài thi đấu nhà trường phải có trách nhiệm đảm bảo vấn đề an toàn của học sinh.
Máy bay lúc 9h sáng, đám Diêu Nhất 8h sáng đã đến chờ sẵn.
“Mấy bạn bây giờ chắc đã lên lớp học rồi” Giáo viên còn rất trẻ tuổi, thời gian này cũng chỉ có mấy giáo viên trẻ tuổi có thời gian rảnh để đi cùng bọn họ, hơn nữa đường xá xa xôi, mấy giáo viên lớn tuổi sợ chịu không nổi.
Giáo viên vừa mới dứt lời, điện thoại của Diêu Nhất rung lên hai tiếng. Thấy Tần Lịch nói chuyện với giáo viên rồi, cô cúi đầu đọc tin nhắn.
Phó Xuyên – người sắp mất vị trí đầu tiên:
[Đến sân bay rồi sao?]
Không phải đang đi học à? Thế mà lại làm mấy động tác nhỏ này, trong lòng Diêu Nhất thầm đắc ý, xem ra khoảng cách để thành tích cậu giảm xuống không còn xa.
Diêu Nhất trả lời nói: [Đến rồi:-)]
Phó Xuyên – người sắp mất vị trí đầu tiên: [Có mang theo áo khoác không? Lát nữa xuống nội thành sẽ rất lạnh đấy]
Diêu Nhất nhìn thoáng qua chiếc balo phình phình lên của mình:
[Mang rồi, mang rồi, hồi tối cậu nói với tớ mấy lần rồi mà, tớ cũng không phải đứa ngốc]
Phó Xuyên ở trong tiết ngữ văn trộm gửi tin nhắn cho Diêu Nhất, làm lơ ánh mắt giết người của giáo viên ngữ văn liếc sang đây, cúi đầu cong cong môi lên, lại gửi đi một tin nhắn nữa.
[Thi thật tốt nhé]
Trước khi lên máy bay Diêu Nhất lấy áo khoác ra mặc vào, Tần Lịch ở bên cạnh kỳ kỳ quái quái nhìn cô:
“Có lạnh mấy đâu, cậu trùm kín mít như vậy làm gì?”
Mấy hôm nay thời tiết ở thành phố Yên rất tốt, so với sương mù dày đặc như trước kia thì bây giờ tốt hơn nhiều, có thể nhìn thấy ánh nắng rồi.
“Lúc đến nội thành rồi sẽ rất lạnh” Diêu Nhất nói xong lại kéo nút áo khoác kỹ càng lại.
“Cậu chưa từng nghe nói trên nội thành ở đâu cũng lắp máy sưởi à?” Tần Lịch cười nhạo lắc đầu.
Trên máy bay đích thực là không lạnh, Diêu Nhất ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ, mồ hôi đều tuôn ra, Tần Lịch ở bên cạnh còn cố tình ngồi xem náo nhiệt.
“Cậu cởi bớt áo ra đi, tớ thấy cậu nóng hết lên rồi đấy” Tần Lịch cười vui vẻ nói: “Chỉ cần mặc áo len và áo khoác ngoài là đủ rồi, cậu còn mặc thêm cái áo dày như vậy nữa”
Diêu Nhất không cởi ra, Phó Xuyên nói sân bay và lối ra có một khoảng cách, lúc đó sẽ rất lạnh.
Quả nhiên, lúc xuống máy bay cậu ta bị lạnh đến mức trợn tròn mắt. Hai tay run rẩy ôm chính mình, vô cùng đáng thương nhìn áo khoác dày cộm trên người Diêu Nhất.