-
Chương 60
Vừa ra khỏi quầy bán đồ ăn vặt, Diêu Nhất liền lấy gói kẹo hình con thỏ to lớn kia nhét vào trong ngực Phó Xuyên: “Ăn đi!”
Phó Xuyên cúi đầu cầm gói kẹo sữa mở ra, lấy trong đó một viên ra: “Diêu Nhất”
“Oh” Diêu Nhất quay đầu nhìn về phía Phó Xuyên, trong lòng rất vui sướng như đã nhìn thấy trước cảnh tượng hai người yêu nhau rồi vậy “Sao…..”
Trong tay Phó Xuyên cầm vỏ kẹo rồi lấy viên kẹo sữa đút cho Diêu Nhất.
Diêu Nhất theo bản năng ngậm lấy nhai vài lần, hương thơm của kẹo sữa ngọt ngào kích thích vị giác cô ngay lập tức, khoé mắt tự nhiên cong lên.
“Ngọt không?” Phó Xuyên rũ tay xuống, vân vê gói kẹo hỏi.
Mặt mày Diêu Nhất giãn ra: “Ngọt lắm” Cô chỉ đơn thuần cho rằng Phó Xuyên muốn cô thử vị của cây kẹo sữa.
Hai người đi về phía khu dạy học, trong tay Phó Xuyên còn cầm gói kẹo sữa thỉnh thoảng lại đút cho Diêu Nhất một cái.
Mãi cho đến lúc vào lớp học rồi Diêu Nhất vẫn chưa phát hiện là Phó Xuyên một cái cũng chưa ăn.
“Diêu Nhất, vừa nãy giáo viên dạy hoá bảo cậu đến phòng thầy một chuyến đấy” Lớp trưởng dọn một đống sách bài tập quay về vừa lúc nhìn thấy Diêu Nhất.
“Gọi mình?” Diêu Nhất vẫn còn đang nhai viên kẹo trong miệng, mơ hồ nói.
“Đúng vậy, cậu mau đi đi” Lớp trưởng vội vàng chạy vào trong lớp học, trong tay cậu cầm hơn 50 cuốn sách bài tập thật dày cũng rất mệt.
Diêu Nhất nhìn vào mắt Phó Xuyên, do dự một hồi rồi chỉ chỉ ngoài lớp học: “Tớ đi đây”
Phó Xuyên gật đầu, gương mặt đẹp đẽ vẫn điềm tĩnh như cũ.
“Nhớ ăn kẹo sữa đấy nhé” Diêu Nhất đi ra ngoài rồi lại xoay người dặn dò Phó Xuyên.
“Được” Phó Xuyên nhẹ giọng đáp.
Phó Xuyên cầm gói kẹo sữa đón nhận ánh mắt ghen ghét của Triệu Tiền rồi quay lại chỗ ngồi.
Gói kẹo sữa được đặt lên bàn, Phó Xuyên nhìn chằm chằm một hồi cuối cùng lấy ra một viên lột vỏ rồi bỏ vào miệng, rũ mặt xuống cảm nhận nó.
Nó thật sự rất ngọt, có vị sữa, Phó Xuyên nhẹ nhàng nghĩ, nhưng không biết tại sao lại có một chút vị đắng.
______
Diêu Nhất đi đến cửa phòng giáo viên dạy hoá, đang định gĩ cửa thì phía sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Trực tiếp mở cửa vào đi” Giáo viên dạy hoá từ văn phòng của một giáo viên khác cười nói đi ra.
Phải nói vị giáo viên có nhân duyên tốt nhất ở Nhất Trung không ai khác chính là giáo viên dạy hoá, khi nào rảnh rỗi thì văn phòng giáo viên nào ông cũng ghé qua cả.
Diêu Nhất đẩy cửa đi vào giáo viên dạy hoá cũng vào theo sau: “Sách ngữ văn của em đâu?”
“Sách ngữ văn gì ạ?” Diêu Nhất ngơ ngác nhìn giáo viên hoá, cô còn không nhớ là hai cuốn sách bị rớt xuống nữa là.
“Em…..” Vẻ mặt bất đắc dĩ thoáng qua trên mặt giáo viên hoá “Hai bọn em cũng quá lộ liễu đi, yêu đương thì yêu đương, tuổi trẻ bọn em cũng không cấm được nhưng lên lớp phải học hành nghiêm túc, rõ chưa?”
Yêu đương?!
Diêu Nhất kinh hãi nhìn giáo viên dạy hoá của mình, chuyện yêu đương của cô còn chưa thành sao tất cả mọi người đều biết cả rồi.
“Được rồi, đừng giả vờ nữa thầy đã sớm biết rồi” Giáo viên hoá cho rằng chính mình đã phá giải chân tướng rồi, đi đến chỗ ngồi của mình đưa hai cuốn sách ngữ văn cho Diêu Nhất.
Diêu Nhất không dám nhiều lời, ngơ ngác nhận lấy hai cuốn sách, hai mắt ngó lung tung khắp nơi.
Lúc này chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, Diêu Nhất cảm thấy như mình được cứu, thật nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Đến tiết thì phải lên học, nhưng mà em phải nghiêm túc trong việc học đừng để bị rớt hạng nếu không sẽ báo về phụ huynh đấy” Giáo viên hoá bày ra bộ dáng của một người từng trải: “Nhớ về nói cho người kia của em nữa”
“Người nào của em?” Diêu Nhất lặp lại hỏi.
“Đừng giả ngu, mau mau, lên lớp học đi” Giáo viên hoá không muốn nghe Diêu Nhất giải thích, vẫy vẫy tay bảo cô đi ra ngoài.
Lúc đi ra khỏi văn phòng sắc mặt Diêu Nhất toàn vẻ mờ mịt, khi quay lại lớp học mới chậm rãi hiểu ra, giáo viên dạy hoá chắc là nói đến Phó Xuyên.
Chỉ là…. Cô không định nói cho Phó Xuyên, bằng không bọn họ còn yêu đương làm gì? Không phải là xem thành tích của ai rơi xuống lợi hại hơn sao.
_____
Bình thường lúc hai người cùng nhau về nhà cũng không nói chuyện, nhưng không khí vẫn tính là hoà hợp cho dù không có gì để nói nhưng cũng không ngại.
Hôm nay sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Phó Xuyên vẫn luôn có gì đó không thích hợp dù sao thì Diêu Nhất cảm thấy cậu không mấy vui vẻ. Làm Diêu Nhất cũng hơi xấu hổ ngồi phía sau xe đạp nghĩ về đề toán học.
Khi người kia không vui hãy cố gắng dỗ dành người ấy, nói mấy chuyện gì đó thú vị hoặc là mấy câu chuyện cười —— 《 Sách tình yêu》.
Diêu Nhất nỗ lực nhớ lại, bạn họ ngồi cùng bàn với nhau bản thân cô xảy ra chuyện gì Phó Xuyên đều thấy được cả rồi, không thú vị.
Vậy….. chuyện cười? Nhưng mà cô không biết.
Diêu Nhất nhíu chặt mày, một tay tự nhiên kéo Phó Xuyên ở đằng sau.
Đợi Phó Xuyên đi được một nửa rồi, Diêu Nhất mở miệng hỏi: “Sao sức khoẻ của cậu lại không tốt?” Cô vẫn là quyết định dời lực chú ý của Phó Xuyên đi.
Phó Xuyên thả chậm tốc độ của chiếc xe đạp, âm thanh nhàn nhạt từ phía trước truyền đến: “Trời sinh”
“Nhưng mà tớ cảm thấy cậu thật khoẻ mạnh” Diêu Nhất ngồi ở đằng sau quơ quơ hai chân, ánh mắt dừng lại trên eo Phó Xuyên.
Có buổi học thể dục cô thấy áo Phó Xuyên không cẩn thận bị hất lên, bụng của cậu có một lớp cơ mỏng, trông rất đẹp và rắn chắc. Nếu so sánh với học sinh cấp ba bình thường thì Phó Xuyên trông càng mạnh mẽ hơn.
“Bây giờ tốt rồi” Âm thanh của Phó Xuyên vẫn như cũ không chút dao động.
“Oh” Lần đầu tiên Diêu Nhất hiểu được ý của mẹ mình khi bà vẫn luôn nói cô là không thể gợi chuyện được, cô bây giờ có hơi cạn kiệt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc dài của Phó Xuyên đụng phải mu bàn tay của Diêu Nhất. Hai mắt Diêu Nhất sáng ngời, cô tìm được đề tài rồi: “Tóc của cậu sao lại để dài vậy?”
Đại khái là bởi vì chột dạ, âm thanh cuối của Diêu Nhất kéo ra thật dài, mang theo chút mềm mại như thể đang làm nũng vậy.
Âm thanh của Phó Xuyên theo gió truyền đến, giống như là đang nói về chuyện của người khác: “Sức khoẻ không tốt, có một vị đại sư nói phải để tóc dài để dưỡng sức khoẻ”
“Oh” Diêu Nhất lại quơ quơ chân nhỏ giọng lẩm bẩm “Sao lại nghe có chút quen tai nhỉ”
Phó Xuyên vốn dĩ vẫn luôn cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở phía sau, nghe thấy câu này của Diêu Nhất thiếu chút nữa dừng xe lại, mặt mày hiện lên vẻ mừng như điên.
Chỉ là không đợi Phó Xuyên dừng xe lại Diêu Nhất đã nhỏ giọng nói: “Tớ biết rồi, cái này giống như mấy phim trên tivi ấy” Nói xong không biết nghĩ đến cái gì mà còn cười hai tiếng.
Đem cảm xúc trên mặt giấu đi, Phó Xuyên nặng nề nhìn con đường phía trước. Nếu cô đã không nhớ gì cả vậy bắt đầu lại một lần nữa thôi.
“Tớ về nhà đây, ngủ ngon!” Diêu Nhất đặc biệt đứng đắn nói với Phó Xuyên.
“Ừm, đi lên lầu đừng nghĩ đông nghĩ tây, đến nhà rồi nghĩ” Phó Xuyên biết tính của Diêu Nhất dặn dò trước.
Diêu Nhất cảm thấy có chút xấu hổ nhịn không được phản bác lại: “Toán học không phải nghĩ đông nghĩ tây nhé, toán học là một môn rất cao….”
Phó Xuyên bỗng nhiên cúi người sang đây, Diêu Nhất chỉ cảm thấy một thứ ấm áp và mềm mại dán lên môi mình, sự việc phát triển làm trở ngại cho cô tiếp tục giải thích về toán học cho moi người.
Một lát sau, Phó Xuyên lùi lại một chút, lẳng lặng nhìn Diêu Nhất.
Sự việc phát triển quá nhanh, đầu óc cô trống rỗng nội dung trong cuốn sách cũng vứt lên chín tầng mây rồi, trong miệng cô vẫn còn cảm giác: “Cậu như vậy là không tốt, làm gián đoạn tuyên bố của nhà toán học tương lai đấy”
“Cậu nói muốn yêu đương với tôi” Sắc mặt Phó Xuyên vẫn như cũ không thay đổi.
“Nhưng mà cậu không đồng ý” Diêu Nhất vẫn theo logic “Bây giờ cậu đồng ý rồi à?”
Phó Xuyên nắm chặt tay lái xe đạp: “Không có”
“Vậy mà cậu còn hôn tôi” Diêu Nhất tức giận “Phải yêu đương mới được hôn chứ”
Phó Xuyên dời ánh mắt đi, nhìn về phía sau Diêu Nhất: “Muốn yêu đương với cậu phải thử xem có thích hợp không”
Diêu Nhất nghĩ nghĩ rồi miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi”
Lúc này Phó Xuyên không nhìn Diêu Nhất lên lầu mà rời đi trước, ở một nơi Diêu Nhất không nhìn thấy, lỗ tai cậu lặng lẽ đỏ lên.
Mà Diêu Nhất đứng tại chỗ nỗ lực nghĩ lại câu nói vừa rồi của cô, yêu đương là phải hôn à? Vậy sau này bọn họ còn phải hôn nữa sao? Thật phiền toái.
Tác giả có lời muốn nói: Diêu Nhất: Yêu đương phiền toái thật đấy.
Phó Xuyên cúi đầu cầm gói kẹo sữa mở ra, lấy trong đó một viên ra: “Diêu Nhất”
“Oh” Diêu Nhất quay đầu nhìn về phía Phó Xuyên, trong lòng rất vui sướng như đã nhìn thấy trước cảnh tượng hai người yêu nhau rồi vậy “Sao…..”
Trong tay Phó Xuyên cầm vỏ kẹo rồi lấy viên kẹo sữa đút cho Diêu Nhất.
Diêu Nhất theo bản năng ngậm lấy nhai vài lần, hương thơm của kẹo sữa ngọt ngào kích thích vị giác cô ngay lập tức, khoé mắt tự nhiên cong lên.
“Ngọt không?” Phó Xuyên rũ tay xuống, vân vê gói kẹo hỏi.
Mặt mày Diêu Nhất giãn ra: “Ngọt lắm” Cô chỉ đơn thuần cho rằng Phó Xuyên muốn cô thử vị của cây kẹo sữa.
Hai người đi về phía khu dạy học, trong tay Phó Xuyên còn cầm gói kẹo sữa thỉnh thoảng lại đút cho Diêu Nhất một cái.
Mãi cho đến lúc vào lớp học rồi Diêu Nhất vẫn chưa phát hiện là Phó Xuyên một cái cũng chưa ăn.
“Diêu Nhất, vừa nãy giáo viên dạy hoá bảo cậu đến phòng thầy một chuyến đấy” Lớp trưởng dọn một đống sách bài tập quay về vừa lúc nhìn thấy Diêu Nhất.
“Gọi mình?” Diêu Nhất vẫn còn đang nhai viên kẹo trong miệng, mơ hồ nói.
“Đúng vậy, cậu mau đi đi” Lớp trưởng vội vàng chạy vào trong lớp học, trong tay cậu cầm hơn 50 cuốn sách bài tập thật dày cũng rất mệt.
Diêu Nhất nhìn vào mắt Phó Xuyên, do dự một hồi rồi chỉ chỉ ngoài lớp học: “Tớ đi đây”
Phó Xuyên gật đầu, gương mặt đẹp đẽ vẫn điềm tĩnh như cũ.
“Nhớ ăn kẹo sữa đấy nhé” Diêu Nhất đi ra ngoài rồi lại xoay người dặn dò Phó Xuyên.
“Được” Phó Xuyên nhẹ giọng đáp.
Phó Xuyên cầm gói kẹo sữa đón nhận ánh mắt ghen ghét của Triệu Tiền rồi quay lại chỗ ngồi.
Gói kẹo sữa được đặt lên bàn, Phó Xuyên nhìn chằm chằm một hồi cuối cùng lấy ra một viên lột vỏ rồi bỏ vào miệng, rũ mặt xuống cảm nhận nó.
Nó thật sự rất ngọt, có vị sữa, Phó Xuyên nhẹ nhàng nghĩ, nhưng không biết tại sao lại có một chút vị đắng.
______
Diêu Nhất đi đến cửa phòng giáo viên dạy hoá, đang định gĩ cửa thì phía sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Trực tiếp mở cửa vào đi” Giáo viên dạy hoá từ văn phòng của một giáo viên khác cười nói đi ra.
Phải nói vị giáo viên có nhân duyên tốt nhất ở Nhất Trung không ai khác chính là giáo viên dạy hoá, khi nào rảnh rỗi thì văn phòng giáo viên nào ông cũng ghé qua cả.
Diêu Nhất đẩy cửa đi vào giáo viên dạy hoá cũng vào theo sau: “Sách ngữ văn của em đâu?”
“Sách ngữ văn gì ạ?” Diêu Nhất ngơ ngác nhìn giáo viên hoá, cô còn không nhớ là hai cuốn sách bị rớt xuống nữa là.
“Em…..” Vẻ mặt bất đắc dĩ thoáng qua trên mặt giáo viên hoá “Hai bọn em cũng quá lộ liễu đi, yêu đương thì yêu đương, tuổi trẻ bọn em cũng không cấm được nhưng lên lớp phải học hành nghiêm túc, rõ chưa?”
Yêu đương?!
Diêu Nhất kinh hãi nhìn giáo viên dạy hoá của mình, chuyện yêu đương của cô còn chưa thành sao tất cả mọi người đều biết cả rồi.
“Được rồi, đừng giả vờ nữa thầy đã sớm biết rồi” Giáo viên hoá cho rằng chính mình đã phá giải chân tướng rồi, đi đến chỗ ngồi của mình đưa hai cuốn sách ngữ văn cho Diêu Nhất.
Diêu Nhất không dám nhiều lời, ngơ ngác nhận lấy hai cuốn sách, hai mắt ngó lung tung khắp nơi.
Lúc này chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, Diêu Nhất cảm thấy như mình được cứu, thật nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Đến tiết thì phải lên học, nhưng mà em phải nghiêm túc trong việc học đừng để bị rớt hạng nếu không sẽ báo về phụ huynh đấy” Giáo viên hoá bày ra bộ dáng của một người từng trải: “Nhớ về nói cho người kia của em nữa”
“Người nào của em?” Diêu Nhất lặp lại hỏi.
“Đừng giả ngu, mau mau, lên lớp học đi” Giáo viên hoá không muốn nghe Diêu Nhất giải thích, vẫy vẫy tay bảo cô đi ra ngoài.
Lúc đi ra khỏi văn phòng sắc mặt Diêu Nhất toàn vẻ mờ mịt, khi quay lại lớp học mới chậm rãi hiểu ra, giáo viên dạy hoá chắc là nói đến Phó Xuyên.
Chỉ là…. Cô không định nói cho Phó Xuyên, bằng không bọn họ còn yêu đương làm gì? Không phải là xem thành tích của ai rơi xuống lợi hại hơn sao.
_____
Bình thường lúc hai người cùng nhau về nhà cũng không nói chuyện, nhưng không khí vẫn tính là hoà hợp cho dù không có gì để nói nhưng cũng không ngại.
Hôm nay sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Phó Xuyên vẫn luôn có gì đó không thích hợp dù sao thì Diêu Nhất cảm thấy cậu không mấy vui vẻ. Làm Diêu Nhất cũng hơi xấu hổ ngồi phía sau xe đạp nghĩ về đề toán học.
Khi người kia không vui hãy cố gắng dỗ dành người ấy, nói mấy chuyện gì đó thú vị hoặc là mấy câu chuyện cười —— 《 Sách tình yêu》.
Diêu Nhất nỗ lực nhớ lại, bạn họ ngồi cùng bàn với nhau bản thân cô xảy ra chuyện gì Phó Xuyên đều thấy được cả rồi, không thú vị.
Vậy….. chuyện cười? Nhưng mà cô không biết.
Diêu Nhất nhíu chặt mày, một tay tự nhiên kéo Phó Xuyên ở đằng sau.
Đợi Phó Xuyên đi được một nửa rồi, Diêu Nhất mở miệng hỏi: “Sao sức khoẻ của cậu lại không tốt?” Cô vẫn là quyết định dời lực chú ý của Phó Xuyên đi.
Phó Xuyên thả chậm tốc độ của chiếc xe đạp, âm thanh nhàn nhạt từ phía trước truyền đến: “Trời sinh”
“Nhưng mà tớ cảm thấy cậu thật khoẻ mạnh” Diêu Nhất ngồi ở đằng sau quơ quơ hai chân, ánh mắt dừng lại trên eo Phó Xuyên.
Có buổi học thể dục cô thấy áo Phó Xuyên không cẩn thận bị hất lên, bụng của cậu có một lớp cơ mỏng, trông rất đẹp và rắn chắc. Nếu so sánh với học sinh cấp ba bình thường thì Phó Xuyên trông càng mạnh mẽ hơn.
“Bây giờ tốt rồi” Âm thanh của Phó Xuyên vẫn như cũ không chút dao động.
“Oh” Lần đầu tiên Diêu Nhất hiểu được ý của mẹ mình khi bà vẫn luôn nói cô là không thể gợi chuyện được, cô bây giờ có hơi cạn kiệt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc dài của Phó Xuyên đụng phải mu bàn tay của Diêu Nhất. Hai mắt Diêu Nhất sáng ngời, cô tìm được đề tài rồi: “Tóc của cậu sao lại để dài vậy?”
Đại khái là bởi vì chột dạ, âm thanh cuối của Diêu Nhất kéo ra thật dài, mang theo chút mềm mại như thể đang làm nũng vậy.
Âm thanh của Phó Xuyên theo gió truyền đến, giống như là đang nói về chuyện của người khác: “Sức khoẻ không tốt, có một vị đại sư nói phải để tóc dài để dưỡng sức khoẻ”
“Oh” Diêu Nhất lại quơ quơ chân nhỏ giọng lẩm bẩm “Sao lại nghe có chút quen tai nhỉ”
Phó Xuyên vốn dĩ vẫn luôn cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở phía sau, nghe thấy câu này của Diêu Nhất thiếu chút nữa dừng xe lại, mặt mày hiện lên vẻ mừng như điên.
Chỉ là không đợi Phó Xuyên dừng xe lại Diêu Nhất đã nhỏ giọng nói: “Tớ biết rồi, cái này giống như mấy phim trên tivi ấy” Nói xong không biết nghĩ đến cái gì mà còn cười hai tiếng.
Đem cảm xúc trên mặt giấu đi, Phó Xuyên nặng nề nhìn con đường phía trước. Nếu cô đã không nhớ gì cả vậy bắt đầu lại một lần nữa thôi.
“Tớ về nhà đây, ngủ ngon!” Diêu Nhất đặc biệt đứng đắn nói với Phó Xuyên.
“Ừm, đi lên lầu đừng nghĩ đông nghĩ tây, đến nhà rồi nghĩ” Phó Xuyên biết tính của Diêu Nhất dặn dò trước.
Diêu Nhất cảm thấy có chút xấu hổ nhịn không được phản bác lại: “Toán học không phải nghĩ đông nghĩ tây nhé, toán học là một môn rất cao….”
Phó Xuyên bỗng nhiên cúi người sang đây, Diêu Nhất chỉ cảm thấy một thứ ấm áp và mềm mại dán lên môi mình, sự việc phát triển làm trở ngại cho cô tiếp tục giải thích về toán học cho moi người.
Một lát sau, Phó Xuyên lùi lại một chút, lẳng lặng nhìn Diêu Nhất.
Sự việc phát triển quá nhanh, đầu óc cô trống rỗng nội dung trong cuốn sách cũng vứt lên chín tầng mây rồi, trong miệng cô vẫn còn cảm giác: “Cậu như vậy là không tốt, làm gián đoạn tuyên bố của nhà toán học tương lai đấy”
“Cậu nói muốn yêu đương với tôi” Sắc mặt Phó Xuyên vẫn như cũ không thay đổi.
“Nhưng mà cậu không đồng ý” Diêu Nhất vẫn theo logic “Bây giờ cậu đồng ý rồi à?”
Phó Xuyên nắm chặt tay lái xe đạp: “Không có”
“Vậy mà cậu còn hôn tôi” Diêu Nhất tức giận “Phải yêu đương mới được hôn chứ”
Phó Xuyên dời ánh mắt đi, nhìn về phía sau Diêu Nhất: “Muốn yêu đương với cậu phải thử xem có thích hợp không”
Diêu Nhất nghĩ nghĩ rồi miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi”
Lúc này Phó Xuyên không nhìn Diêu Nhất lên lầu mà rời đi trước, ở một nơi Diêu Nhất không nhìn thấy, lỗ tai cậu lặng lẽ đỏ lên.
Mà Diêu Nhất đứng tại chỗ nỗ lực nghĩ lại câu nói vừa rồi của cô, yêu đương là phải hôn à? Vậy sau này bọn họ còn phải hôn nữa sao? Thật phiền toái.
Tác giả có lời muốn nói: Diêu Nhất: Yêu đương phiền toái thật đấy.