-
Chương 42
“Cơm nắm” Diêu Nhất cúi đầu một tay cầm đọc bộ đề thi đã in sẵn, một tay cầm miếng cơm nắm ăn.
Miếng cơm nắm trong miệng bên trong có tôm lẫn thịt, ăn thức ăn ngon luôn làm người khác thấy sung sướng. Diêu Nhất ngồi xếp bằng dưới tán cây, xem đề thi đua tinh thần càng thêm hăng hái.
Ngược lại Tần Lịch thường thường liếc nhìn hộp cơm của Diêu Nhất, không khỏi ai oán, cảm thấy chiếc bánh mì trên tay mình thật vô vị. Diêu Nhất cố tình chỉ lo nhìn bài thi của mình, hoàn toàn không có ý định chia sẻ cho cậu.
Cuối cùng Tần Lịch nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: “Cậu giúp tớ xem bài thi đi, tớ đến nhà ăn lấy một phần cơm hộp sang đây”
Diêu Nhất tùy ý gật đầu, ánh mắt vẫn đặt trên cuốn đề thi, tay vươn ra lấy một miếng cơm nắm.
Canh có chút phiền toái, Diêu Nhất định không uống kết quả thế mà lại nhìn thấy bên cạnh còn có cả ống hút.
Diêu Nhất rút ống hút ra, cắm vào hộp giữ ấm rồi đưa lên miệng uống, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc xem đề thi của cô.
Một lát sau, Tần Lịch quay về với vẻ mặt ảm đạm.
Trễ như vậy đồ ăn ở trường học đã sớm bán hết, cậu chỉ có thể cắn răng gọi một ít đồ xào.
Bỏ đi, dù sao cũng là lỗ vốn, vừa tốn thời gian vừa tốn tiền nữa chứ.
May mắn là cuộc thi đua không còn cách mấy ngày nữa. Tần Lịch nhìn Diêu Nhất ăn bữa ăn ngon lành, còn cậu ngồi gặm bánh mì khô.
“Chúc các em thi đạt thành tích thật tốt!” Lão Hàn tính qua trong lớp thi đua môn toán học cũng gần hai phần ba lớp.
Phía dưới lớn tiếng đáp lại “Cảm ơn thầy”
Sau khi tan học, Phó Xuyên bị giữ lại. Đây là lần đầu tiên lão Hàn tìm cậu nói chuyện.
Thầy giáo tìm học sinh nói chuyện thì không ngoài mấy tình huống như: thành tích và tâm lý có vấn đề. Về thành tích của Phó Xuyên thì chẳng có gì để nói, từ sau cuộc phân ban cậu vẫn luôn ở trạng thái đứng top đầu. Còn về phần tâm lý thì chỉ cần bình thường biểu hiện như thường một chút thì thầy giáo sẽ không nhìn ra được.
“Thời gian thi các môn khác nhau, thể lực của các em có hạn, nhiều nhất chỉ có thể chọn 2 môn, em muốn chọn môn nào?” Lão Hàm xem như là đại diện tất cả thầy cô đến hỏi.
Phó Xuyên được đánh giá là giỏi ở mọi môn, và tất nhiên em ấy cũng có lúc mắc những lỗi nhỏ, nhưng ngoài Diêu Nhất thì chỉ xét về thành tích của em ấy thôi cũng có thể chọn bất cứ môn nào để thi đấu.
Giáo viên của tất cả các môn học đều cảm thấy rằng Phó Xuyên có thể tiến xa hơn, và tất cả họ đều muốn Phó Xuyên đăng ký môn học của mình, tất nhiên là sau khi vượt qua giải đấu.
Phó Xuyên đứng thẳng người, cho dù bộ đồ đồng phục học sinh có rộng cũng không che được tư thái thẳng tắp của cậu.
“Em vẫn chưa nghĩ xong” Phó Xuyên đối với cuộc thi đua cũng không để trong lòng mấy, tùy ý nói.
“Vậy được, chờ em thi đấu xong rồi nghĩ thử xem” Lão Hàn cũng không làm khó cậu, lời nói có chút cổ vũ, bảo Phó Xuyên quay về.
Đợi đến khi thi xong, lão Hàn phát hiện Phó Xuyên đến cả bảng xếp hạng cũng không vào được.
“Chuyện này cũng không kỳ quái” Chu Tuệ ở phòng giảng dạy nghe thấy đồng nghiệp nói về chuyện này, lắc đầu nói “Em ấy thường luôn bị chấn động một hồi vậy đấy, tôi hoài nghi mấy môn sau em ấy thi đấu cũng không vào được bảng xếp hạng”
“Thế này, tôi cũng từng nghe nói qua” Một vì giáo viên như nhớ đến chuyện gì đó “Phó Xuyên ở trường trên nội thành cũng vậy, nhớ tới có cuộc thi thì thi, có đôi khi chỉ viết tên không thôi rồi nộp bài”
Lão Hàn cuối cùng vẫn không tìm Phó Xuyên nói chuyện, thi đua đối với học sinh như bọn họ chỉ giống như là dệt hoa trên gấm. Nếu em ấy thật sự không muốn nghĩ đến chuyện thi, vậy cũng không cần ép buộc.
Tần Lịch và Diêu Nhất đương nhiên thuận lợi vượt qua vòng thi, hơn nữa cùng lấy được thành tích thi đứng nhất.
“Sao cảm thấy không khó nhỉ?” Tần Lịch sau khi thi xong câu đầu tiên nói với Diêu Nhất là câu này.
Diêu Nhất kỳ quái liếc liếc nhìn Tần Lịch một cái “Đề chúng ta vẫn luôn làm chính là đề của đội huấn luyện, bây giờ đương nhiên là thấy không khó rồi”
“Oh, tớ quên mất” Nghe nhiều thành quen, Tần Lịch cũng học được cách nói “oh”
Một lát sau, Tần Lịch lại hỏi “Cậu thật sự nghiên cứu đề thi của bọn họ à? Tớ cảm thấy bây giờ vẫn còn ổn”
“Mình ra cho cậu không ít bài kiều như vậy, cũng không sai lệch lắm” Diêu Nhất bây giờ đã quen với phương thức kiểu này rồi, cũng cảm thấy có chút chán.
Giấy khen theo bảng xếp hạng rất nhanh được phát xuống, lớp học đi thi ít nhất cũng được giải ba, dù sao cũng là một đám học sinh trọng điểm giỏi nhất.
“Giải thưởng của cậu đâu?” Diêu Nhất ghé vào trên bàn, nhìn đám bạn học lần lượt lên nhận thưởng. Đến cuối cùng vẫn chưa gọi đến tên Phó Xuyên, sau khi lão Hàn nói vài câu khích lệ mọi người liền bắt đầu giảng bài.
Phó Xuyên cúi đầu nhìn Diêu Nhất, thấp giọng nói: “Hôm đó sức khỏe tôi không tốt lắm, bài thi không làm xong”
Diêu Nhất nháy mắt ngồi thẳng lên tiếc nuối nhìn Phó Xuyên, tay để lên vai cậu “Bây giờ khỏe hơn chút nào chưa? Cậu phải ăn nhiều hơn nữa như vậy mới tăng khả năng miễn dịch, mới không dễ mắc bệnh”
Trong lòng Phó Xuyên bật cười, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh “Mấy lời này ai nói với cậu?”
Đương nhiên không có khả năng là ba mẹ Diêu nói, Diêu Nhất từ nhỏ đã đặc biệt nghe lời chuyện ăn cơm. Một chén cơm lớn đặt trước mặt cô, chỉ cần đặt cô lên ghế dựa là có thể dùng muỗng ngoan ngoãn ăn hết.
Lời này là có lần cô đi chúc tết nhà khác, họ hàng nói với con cái của mình. Diêu Nhất dựa vào trí nhớ nói lại với Phó Xuyên lẫn nữa.
“Dù sao vẫn là đúng, cậu phải nghe lời” Tay Diêu Nhất vẫn còn đặt trên vai Phó Xuyên.
Triệu Tiền cứng đờ người xoay đầu sang một góc độ khác, nhìn Hàn Tiêu Tiêu bên kia đang đeo tai phone nghe tiếng anh, chính mình chỉ có thể một lần nữa nghẹn lời quay đầu lại.
Hai người phía sau kia đang làm cái gì vậy, mỗi ngày nói mấy chuyện kỳ kỳ quái quái chọc người khác hiểu lầm thôi.
Phó Xuyên rũ mắt xuống, giọng nói mang theo chút do dự: “Cậu có thể giới thiệu món nào ăn ngon không? Đầu bếp nữ kia là người địa phương mời, không hợp khẩu vị”
“Oh, đợi lát nữa tớ giúp cậu hỏi Triệu Tiền một chút” Diêu Nhất ngày thường ăn cơm chính mình ăn cái gì cô còn không biết, nào có hiểu đồ ăn ngon.
Triệu Tiền – người nghe lén toàn bộ quá trình: Không, tôi không chỉ cho cậu đâu.
Hai tháng sau khi khai giảng, học sinh của Lớp 11 trong lớp giỏi ít nhiều cũng có thay đổi. Ví dụ như tiết tự học buổi tối càng ngày càng nhiều, càng có nhiều học sinh dùng lớp học như nhà của bọn họ.
Lại ví như cuộc thi đua giữa tháng 10 Diêu Nhất bị Phó Xuyên ép đến gắt gao. Sau khi thành tích ra tới, trong lòng Diêu Nhất càng thêm chán ghét Phó Xuyên, đồng thời cảm giác áy náy cũng phát sinh.
Thay đổi lớn nhất là một vị bạn học trong lớp đã rời đi rồi.
Dụ Thanh Doanh hồi giữa tháng 9 có mặt vài lần ở trường để hoàn tất thủ tục chuyển trường.
“Nghe nói là ba cậu ấy làm ra chuyện gì ấy” Lý Cách gấp không chịu nổi đem tin tức mình nghe đưa kể cho đám bạn nghe “Ba cậu ấy bị bắt đi rồi, nghe nói là tham nhũng gì đấy”
“Vậy bạn học Dụ kia muốn đi đâu học” Diêu Nhất kỳ thực đến bây giờ vẫn chưa hiểu mâu thuẫn của mình với Dụ Thanh Doanh lúc trước.
Sau lại nghe Lý Cách nói là bạn học tóc xoăn kia là hàng xóm với Dụ Thanh Doanh, còn có bạn nam sinh kia cũng thế. Dụ Thanh Doanh châm ngòi mối quan hệ của nữ sinh tóc xoăn và nam sinh kia, cuối cùng bị tìm tới cửa ăn một cái tát.
“Quản cậu ta học ở đâu làm gì” Hàn Tiêu Tiêu trợn trắng mắt “Nhất Nhất, loại nữ sinh này không nếm chút đau khổ thì sau này chỉ biết đi hại người khác thôi”
“Dù sao thì đặc tính của nhà cậu ấy cũng không tốt lắm” Trước kia Lý Cách đi theo ba cũng gặp qua một ít người, bao gồm cả ba mẹ của Dụ Thanh Doanh.
Hiệu trưởng của Nhất Trung cũng chính là ba của Lý Cách. Yêu cầu phải xã giao một chút, lại không bằng lòng đụng tới quy tắc liền đem Lý Cách giao ra.
Theo lời ba Lý Cách nói chính là: Con lớn lên tròn trịa như vậy người khác nhìn vào liền biết nhà mình chất béo nhiều, có vài động tác nhỏ cũng bỏ qua.
Chất béo trong giới quan lại là có người bảo vệ, ba của Lý Cách luôn tìm Lý Cách hợp tác. Theo thời gian như vậy, radar hóng tin đồn của Lý Cách cũng được kích phát.
______
Bởi vì thành tích của tháng nên Diêu Nhất không mấy ưa Phó Xuyên, tay chống đầu, không cho chính mình nhìn cậu.
Phó Xuyên cũng thấy được động tác không giống bình thường của Diêu Nhất. Nhưng chỉ là thấy thôi, cũng không có hỏi cô.
Lúc Diêu Nhất đi WC, cô cố ý đi vòng qua bên phải, quay lưng lại rồi đi ra từ phía cửa sau.
Nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì Diêu Nhất đương nhiên không ghét Phó Xuyên, chỉ là cậu vẫn luôn cứ chèn ép cô như vậy, bất mãn đương nhiên vẫn có. Cộng thêm cô cảm thấy Phó Xuyên là một người tốt, tràn ngập cảm giác áy náy trong lòng.
Lúc này Diêu Nhất mới trốn tránh khi nhìn thấy Phó Xuyên.
“Diêu Nhất!” Lớp trưởng ôm một đống bài tập trong tay vội vội vàng vàng nói “Cậu có thể giúp mình đem bài tập này đến cho văn phòng giáo viên không? Bụng mình có chút đau”
Diêu Nhất ngơ ngác nhận lấy, ôm một đống bài tập chậm chạp đi đến văn phòng giáo viên.
“Có phải Trịnh Nguyệt gần đây đang yêu đương không?” Một vị giáo viên lớn giọng nói.
“Phải” Chủ nhiệm lớp của Trịnh Nguyệt sắc mặt nghiêm túc “Chính là bởi vì yêu đương nên thành tích mới giảm xuống nhanh thế này”
“Thật nghĩ không ra mấy đứa nhỏ bây giờ nghĩ cái gì, sau này lên đại học không phải tự do rồi sao. Sao bây giờ lại yêu đương để ảnh hưởng tới việc học như vây”
Tay Diêu Nhất đang gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, cẩn thận nghe lời giáo viên ở trong nói.
“Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học, đạo lý này rất đơn giản, sao mấy đứa nhỏ này lại không rõ chứ?” Chủ nhiệm lớp Trịnh Nguyệt thở dài “Thành tích tụt xuống khỏi hai trăm hạng!”
Tụt xuống? Yêu đương?
Diêu Nhất bỗng nhiên suy nghĩ chuyện gì đó.
“Vào đi” Giáo viên nghe thấy tiếng gõ cửa, kêu Diêu Nhất đi vào.
“Thầy ơi, đây là bài tập lớp trưởng muốn đưa đến” Diêu Nhất đem một đống bài tập đặt trên bàn rồi lùi về sau vài bước.
“Biết rồi, em mau quay về lớp học đi” Giáo viên vừa định lấy bài qua xem một chút, tiếng chuông chuẩn bị đã vang lên.
Diêu Nhất không vội quay về lớp học, ngược lại thong thả như vừa đi vừa nghĩ chuyện gì đó. Thẳng đến khi chuông vào lớp vang lên, cô mới đi vào lớp cùng với giáo viên dạy lý.
Diêu Nhất lên lớp không tập trung, thất thần tương đối rõ ràng, cô thường thường trộm nhìn Phó Xuyên bên cạnh một cái.
Không biết nghĩ đến cái gì, hai hàng lông mày thanh tú liền nhăn lại, một lát sau liền biến mất.
“Sao vậy?” Phó Xuyên bị nhìn đến không biết phải làm sao, quay đầu lại khẽ hỏi Diêu Nhất.
“Không có gì” Diêu Nhất quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như người vừa nãy nhìn trộm người ta không phải cô.
Kết thúc tiết học buổi tối, sau khi học xong tiết học buổi tối, Diêu Nhất vẫn đang suy nghĩ về việc hình thành trong tâm trí cô.
[Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học tập sao?]
[Yêu đương như thế nào?]
[Làm cách nào theo đuổi một ngày]
Diêu Nhất về nhà mở máy tính lên tìm kiếm mấy câu hỏi trên, chủ yếu vẫn là yêu nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Nếu như Phó Xuyên yêu đương…Vậy không phải thành tích sẽ tụt xuống, bản thân không quay lại ngôi vị top đầu sao.
Nhưng mà ai yêu đương với cậu ấy đây? Mọi người đều một lòng vùi đầu vào học tập, hơn nữa Phó Xuyên còn không thèm đáp lời người khác.
Diêu Nhất có chút buồn, kế hoạch còn chưa bắt đầu đã chết yểu.
Nữ sinh trong lớp đều là mấy học sinh nghiêm túc học tập, chắc chắn không có hứng thú với chuyện yêu đương.
Vậy tìm ai đây? Diêu Nhất còn chưa có ý định đi làm đề toán, chỉ suy nghĩ tốt làm thế nào để kéo thành tích của Phó Xuyên xuống.
Chỉ là…. Diêu Nhất cúi đầu nhìn cuốn vở mịn tràn ngập mấy câu nói chuẩn bị cho việc yêu đương.
Cô như vậy có phải đối với Phó Xuyên không mấy công bằng?
Diêu Nhất cắn đầu bút, như đang suy nghĩ gì đó.
Cuối cùng một tia sáng bỗng loé lên trong đầu Diêu Nhất, cô đã nghĩ ra một biện pháp tốt. Chẳng những giải quyết cả vấn đề không ai yêu đương cùng Phó Xuyên mà còn có đền bù công bằng cho cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem Diêu Diêu nghĩ ra cách gì冖v冖
Miếng cơm nắm trong miệng bên trong có tôm lẫn thịt, ăn thức ăn ngon luôn làm người khác thấy sung sướng. Diêu Nhất ngồi xếp bằng dưới tán cây, xem đề thi đua tinh thần càng thêm hăng hái.
Ngược lại Tần Lịch thường thường liếc nhìn hộp cơm của Diêu Nhất, không khỏi ai oán, cảm thấy chiếc bánh mì trên tay mình thật vô vị. Diêu Nhất cố tình chỉ lo nhìn bài thi của mình, hoàn toàn không có ý định chia sẻ cho cậu.
Cuối cùng Tần Lịch nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: “Cậu giúp tớ xem bài thi đi, tớ đến nhà ăn lấy một phần cơm hộp sang đây”
Diêu Nhất tùy ý gật đầu, ánh mắt vẫn đặt trên cuốn đề thi, tay vươn ra lấy một miếng cơm nắm.
Canh có chút phiền toái, Diêu Nhất định không uống kết quả thế mà lại nhìn thấy bên cạnh còn có cả ống hút.
Diêu Nhất rút ống hút ra, cắm vào hộp giữ ấm rồi đưa lên miệng uống, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc xem đề thi của cô.
Một lát sau, Tần Lịch quay về với vẻ mặt ảm đạm.
Trễ như vậy đồ ăn ở trường học đã sớm bán hết, cậu chỉ có thể cắn răng gọi một ít đồ xào.
Bỏ đi, dù sao cũng là lỗ vốn, vừa tốn thời gian vừa tốn tiền nữa chứ.
May mắn là cuộc thi đua không còn cách mấy ngày nữa. Tần Lịch nhìn Diêu Nhất ăn bữa ăn ngon lành, còn cậu ngồi gặm bánh mì khô.
“Chúc các em thi đạt thành tích thật tốt!” Lão Hàn tính qua trong lớp thi đua môn toán học cũng gần hai phần ba lớp.
Phía dưới lớn tiếng đáp lại “Cảm ơn thầy”
Sau khi tan học, Phó Xuyên bị giữ lại. Đây là lần đầu tiên lão Hàn tìm cậu nói chuyện.
Thầy giáo tìm học sinh nói chuyện thì không ngoài mấy tình huống như: thành tích và tâm lý có vấn đề. Về thành tích của Phó Xuyên thì chẳng có gì để nói, từ sau cuộc phân ban cậu vẫn luôn ở trạng thái đứng top đầu. Còn về phần tâm lý thì chỉ cần bình thường biểu hiện như thường một chút thì thầy giáo sẽ không nhìn ra được.
“Thời gian thi các môn khác nhau, thể lực của các em có hạn, nhiều nhất chỉ có thể chọn 2 môn, em muốn chọn môn nào?” Lão Hàm xem như là đại diện tất cả thầy cô đến hỏi.
Phó Xuyên được đánh giá là giỏi ở mọi môn, và tất nhiên em ấy cũng có lúc mắc những lỗi nhỏ, nhưng ngoài Diêu Nhất thì chỉ xét về thành tích của em ấy thôi cũng có thể chọn bất cứ môn nào để thi đấu.
Giáo viên của tất cả các môn học đều cảm thấy rằng Phó Xuyên có thể tiến xa hơn, và tất cả họ đều muốn Phó Xuyên đăng ký môn học của mình, tất nhiên là sau khi vượt qua giải đấu.
Phó Xuyên đứng thẳng người, cho dù bộ đồ đồng phục học sinh có rộng cũng không che được tư thái thẳng tắp của cậu.
“Em vẫn chưa nghĩ xong” Phó Xuyên đối với cuộc thi đua cũng không để trong lòng mấy, tùy ý nói.
“Vậy được, chờ em thi đấu xong rồi nghĩ thử xem” Lão Hàn cũng không làm khó cậu, lời nói có chút cổ vũ, bảo Phó Xuyên quay về.
Đợi đến khi thi xong, lão Hàn phát hiện Phó Xuyên đến cả bảng xếp hạng cũng không vào được.
“Chuyện này cũng không kỳ quái” Chu Tuệ ở phòng giảng dạy nghe thấy đồng nghiệp nói về chuyện này, lắc đầu nói “Em ấy thường luôn bị chấn động một hồi vậy đấy, tôi hoài nghi mấy môn sau em ấy thi đấu cũng không vào được bảng xếp hạng”
“Thế này, tôi cũng từng nghe nói qua” Một vì giáo viên như nhớ đến chuyện gì đó “Phó Xuyên ở trường trên nội thành cũng vậy, nhớ tới có cuộc thi thì thi, có đôi khi chỉ viết tên không thôi rồi nộp bài”
Lão Hàn cuối cùng vẫn không tìm Phó Xuyên nói chuyện, thi đua đối với học sinh như bọn họ chỉ giống như là dệt hoa trên gấm. Nếu em ấy thật sự không muốn nghĩ đến chuyện thi, vậy cũng không cần ép buộc.
Tần Lịch và Diêu Nhất đương nhiên thuận lợi vượt qua vòng thi, hơn nữa cùng lấy được thành tích thi đứng nhất.
“Sao cảm thấy không khó nhỉ?” Tần Lịch sau khi thi xong câu đầu tiên nói với Diêu Nhất là câu này.
Diêu Nhất kỳ quái liếc liếc nhìn Tần Lịch một cái “Đề chúng ta vẫn luôn làm chính là đề của đội huấn luyện, bây giờ đương nhiên là thấy không khó rồi”
“Oh, tớ quên mất” Nghe nhiều thành quen, Tần Lịch cũng học được cách nói “oh”
Một lát sau, Tần Lịch lại hỏi “Cậu thật sự nghiên cứu đề thi của bọn họ à? Tớ cảm thấy bây giờ vẫn còn ổn”
“Mình ra cho cậu không ít bài kiều như vậy, cũng không sai lệch lắm” Diêu Nhất bây giờ đã quen với phương thức kiểu này rồi, cũng cảm thấy có chút chán.
Giấy khen theo bảng xếp hạng rất nhanh được phát xuống, lớp học đi thi ít nhất cũng được giải ba, dù sao cũng là một đám học sinh trọng điểm giỏi nhất.
“Giải thưởng của cậu đâu?” Diêu Nhất ghé vào trên bàn, nhìn đám bạn học lần lượt lên nhận thưởng. Đến cuối cùng vẫn chưa gọi đến tên Phó Xuyên, sau khi lão Hàn nói vài câu khích lệ mọi người liền bắt đầu giảng bài.
Phó Xuyên cúi đầu nhìn Diêu Nhất, thấp giọng nói: “Hôm đó sức khỏe tôi không tốt lắm, bài thi không làm xong”
Diêu Nhất nháy mắt ngồi thẳng lên tiếc nuối nhìn Phó Xuyên, tay để lên vai cậu “Bây giờ khỏe hơn chút nào chưa? Cậu phải ăn nhiều hơn nữa như vậy mới tăng khả năng miễn dịch, mới không dễ mắc bệnh”
Trong lòng Phó Xuyên bật cười, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh “Mấy lời này ai nói với cậu?”
Đương nhiên không có khả năng là ba mẹ Diêu nói, Diêu Nhất từ nhỏ đã đặc biệt nghe lời chuyện ăn cơm. Một chén cơm lớn đặt trước mặt cô, chỉ cần đặt cô lên ghế dựa là có thể dùng muỗng ngoan ngoãn ăn hết.
Lời này là có lần cô đi chúc tết nhà khác, họ hàng nói với con cái của mình. Diêu Nhất dựa vào trí nhớ nói lại với Phó Xuyên lẫn nữa.
“Dù sao vẫn là đúng, cậu phải nghe lời” Tay Diêu Nhất vẫn còn đặt trên vai Phó Xuyên.
Triệu Tiền cứng đờ người xoay đầu sang một góc độ khác, nhìn Hàn Tiêu Tiêu bên kia đang đeo tai phone nghe tiếng anh, chính mình chỉ có thể một lần nữa nghẹn lời quay đầu lại.
Hai người phía sau kia đang làm cái gì vậy, mỗi ngày nói mấy chuyện kỳ kỳ quái quái chọc người khác hiểu lầm thôi.
Phó Xuyên rũ mắt xuống, giọng nói mang theo chút do dự: “Cậu có thể giới thiệu món nào ăn ngon không? Đầu bếp nữ kia là người địa phương mời, không hợp khẩu vị”
“Oh, đợi lát nữa tớ giúp cậu hỏi Triệu Tiền một chút” Diêu Nhất ngày thường ăn cơm chính mình ăn cái gì cô còn không biết, nào có hiểu đồ ăn ngon.
Triệu Tiền – người nghe lén toàn bộ quá trình: Không, tôi không chỉ cho cậu đâu.
Hai tháng sau khi khai giảng, học sinh của Lớp 11 trong lớp giỏi ít nhiều cũng có thay đổi. Ví dụ như tiết tự học buổi tối càng ngày càng nhiều, càng có nhiều học sinh dùng lớp học như nhà của bọn họ.
Lại ví như cuộc thi đua giữa tháng 10 Diêu Nhất bị Phó Xuyên ép đến gắt gao. Sau khi thành tích ra tới, trong lòng Diêu Nhất càng thêm chán ghét Phó Xuyên, đồng thời cảm giác áy náy cũng phát sinh.
Thay đổi lớn nhất là một vị bạn học trong lớp đã rời đi rồi.
Dụ Thanh Doanh hồi giữa tháng 9 có mặt vài lần ở trường để hoàn tất thủ tục chuyển trường.
“Nghe nói là ba cậu ấy làm ra chuyện gì ấy” Lý Cách gấp không chịu nổi đem tin tức mình nghe đưa kể cho đám bạn nghe “Ba cậu ấy bị bắt đi rồi, nghe nói là tham nhũng gì đấy”
“Vậy bạn học Dụ kia muốn đi đâu học” Diêu Nhất kỳ thực đến bây giờ vẫn chưa hiểu mâu thuẫn của mình với Dụ Thanh Doanh lúc trước.
Sau lại nghe Lý Cách nói là bạn học tóc xoăn kia là hàng xóm với Dụ Thanh Doanh, còn có bạn nam sinh kia cũng thế. Dụ Thanh Doanh châm ngòi mối quan hệ của nữ sinh tóc xoăn và nam sinh kia, cuối cùng bị tìm tới cửa ăn một cái tát.
“Quản cậu ta học ở đâu làm gì” Hàn Tiêu Tiêu trợn trắng mắt “Nhất Nhất, loại nữ sinh này không nếm chút đau khổ thì sau này chỉ biết đi hại người khác thôi”
“Dù sao thì đặc tính của nhà cậu ấy cũng không tốt lắm” Trước kia Lý Cách đi theo ba cũng gặp qua một ít người, bao gồm cả ba mẹ của Dụ Thanh Doanh.
Hiệu trưởng của Nhất Trung cũng chính là ba của Lý Cách. Yêu cầu phải xã giao một chút, lại không bằng lòng đụng tới quy tắc liền đem Lý Cách giao ra.
Theo lời ba Lý Cách nói chính là: Con lớn lên tròn trịa như vậy người khác nhìn vào liền biết nhà mình chất béo nhiều, có vài động tác nhỏ cũng bỏ qua.
Chất béo trong giới quan lại là có người bảo vệ, ba của Lý Cách luôn tìm Lý Cách hợp tác. Theo thời gian như vậy, radar hóng tin đồn của Lý Cách cũng được kích phát.
______
Bởi vì thành tích của tháng nên Diêu Nhất không mấy ưa Phó Xuyên, tay chống đầu, không cho chính mình nhìn cậu.
Phó Xuyên cũng thấy được động tác không giống bình thường của Diêu Nhất. Nhưng chỉ là thấy thôi, cũng không có hỏi cô.
Lúc Diêu Nhất đi WC, cô cố ý đi vòng qua bên phải, quay lưng lại rồi đi ra từ phía cửa sau.
Nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì Diêu Nhất đương nhiên không ghét Phó Xuyên, chỉ là cậu vẫn luôn cứ chèn ép cô như vậy, bất mãn đương nhiên vẫn có. Cộng thêm cô cảm thấy Phó Xuyên là một người tốt, tràn ngập cảm giác áy náy trong lòng.
Lúc này Diêu Nhất mới trốn tránh khi nhìn thấy Phó Xuyên.
“Diêu Nhất!” Lớp trưởng ôm một đống bài tập trong tay vội vội vàng vàng nói “Cậu có thể giúp mình đem bài tập này đến cho văn phòng giáo viên không? Bụng mình có chút đau”
Diêu Nhất ngơ ngác nhận lấy, ôm một đống bài tập chậm chạp đi đến văn phòng giáo viên.
“Có phải Trịnh Nguyệt gần đây đang yêu đương không?” Một vị giáo viên lớn giọng nói.
“Phải” Chủ nhiệm lớp của Trịnh Nguyệt sắc mặt nghiêm túc “Chính là bởi vì yêu đương nên thành tích mới giảm xuống nhanh thế này”
“Thật nghĩ không ra mấy đứa nhỏ bây giờ nghĩ cái gì, sau này lên đại học không phải tự do rồi sao. Sao bây giờ lại yêu đương để ảnh hưởng tới việc học như vây”
Tay Diêu Nhất đang gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, cẩn thận nghe lời giáo viên ở trong nói.
“Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học, đạo lý này rất đơn giản, sao mấy đứa nhỏ này lại không rõ chứ?” Chủ nhiệm lớp Trịnh Nguyệt thở dài “Thành tích tụt xuống khỏi hai trăm hạng!”
Tụt xuống? Yêu đương?
Diêu Nhất bỗng nhiên suy nghĩ chuyện gì đó.
“Vào đi” Giáo viên nghe thấy tiếng gõ cửa, kêu Diêu Nhất đi vào.
“Thầy ơi, đây là bài tập lớp trưởng muốn đưa đến” Diêu Nhất đem một đống bài tập đặt trên bàn rồi lùi về sau vài bước.
“Biết rồi, em mau quay về lớp học đi” Giáo viên vừa định lấy bài qua xem một chút, tiếng chuông chuẩn bị đã vang lên.
Diêu Nhất không vội quay về lớp học, ngược lại thong thả như vừa đi vừa nghĩ chuyện gì đó. Thẳng đến khi chuông vào lớp vang lên, cô mới đi vào lớp cùng với giáo viên dạy lý.
Diêu Nhất lên lớp không tập trung, thất thần tương đối rõ ràng, cô thường thường trộm nhìn Phó Xuyên bên cạnh một cái.
Không biết nghĩ đến cái gì, hai hàng lông mày thanh tú liền nhăn lại, một lát sau liền biến mất.
“Sao vậy?” Phó Xuyên bị nhìn đến không biết phải làm sao, quay đầu lại khẽ hỏi Diêu Nhất.
“Không có gì” Diêu Nhất quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như người vừa nãy nhìn trộm người ta không phải cô.
Kết thúc tiết học buổi tối, sau khi học xong tiết học buổi tối, Diêu Nhất vẫn đang suy nghĩ về việc hình thành trong tâm trí cô.
[Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học tập sao?]
[Yêu đương như thế nào?]
[Làm cách nào theo đuổi một ngày]
Diêu Nhất về nhà mở máy tính lên tìm kiếm mấy câu hỏi trên, chủ yếu vẫn là yêu nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Nếu như Phó Xuyên yêu đương…Vậy không phải thành tích sẽ tụt xuống, bản thân không quay lại ngôi vị top đầu sao.
Nhưng mà ai yêu đương với cậu ấy đây? Mọi người đều một lòng vùi đầu vào học tập, hơn nữa Phó Xuyên còn không thèm đáp lời người khác.
Diêu Nhất có chút buồn, kế hoạch còn chưa bắt đầu đã chết yểu.
Nữ sinh trong lớp đều là mấy học sinh nghiêm túc học tập, chắc chắn không có hứng thú với chuyện yêu đương.
Vậy tìm ai đây? Diêu Nhất còn chưa có ý định đi làm đề toán, chỉ suy nghĩ tốt làm thế nào để kéo thành tích của Phó Xuyên xuống.
Chỉ là…. Diêu Nhất cúi đầu nhìn cuốn vở mịn tràn ngập mấy câu nói chuẩn bị cho việc yêu đương.
Cô như vậy có phải đối với Phó Xuyên không mấy công bằng?
Diêu Nhất cắn đầu bút, như đang suy nghĩ gì đó.
Cuối cùng một tia sáng bỗng loé lên trong đầu Diêu Nhất, cô đã nghĩ ra một biện pháp tốt. Chẳng những giải quyết cả vấn đề không ai yêu đương cùng Phó Xuyên mà còn có đền bù công bằng cho cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem Diêu Diêu nghĩ ra cách gì冖v冖