Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Phó bản thứ năm: Cô bé lọ lem (12).
_____________________________
Chơi xong Chu Dĩ Lễ, tâm tình An Thúy thoải mái lái xe về nhà, làm nhân vật phản diện thật đúng là vui vẻ, đương nhiên cô cũng thừa nhận là loại tính cách này của Chu Dĩ Lễ xác thật gợi lên ác ý thú vị nào đó của cô. Mới vừa đi không đến vài phút, An Thúy liền nhìn thấy ven đường có người đang đánh nhau, chính xác ra thì hẳn là một đám người ẩu đả một người.
Tuy rằng nhìn không thấy người bị ẩu đả là ai, nhưng mà An Thúy thấy được một chiếc xe màu bạc dừng lại ven đường, bảng số xe rất kiêu ngạo, cô liếc mắt một cái liền nhận ra là xe của Âu Dương Thần, đầu xe thì đang hôn môi với một chiếc xe tải, giống như là đã xảy ra một cụ tai nạn xe cộ nho nhỏ.
Khả năng rất lớn, là Âu Dương Thần chính là người đang bị ẩu đả kia.
Âu Dương Thần lái xe đến nơi này làm gì? Nhà anh ta cách nơi này một khoảng rất xa đấy, rất có thể là tới tìm Nhan Yên, hơn nữa vị đại thiếu gia kiêu ngạo này còn có thể bị một đám người ẩu đả, chắc là do uống rượu nên thần chí không rõ.
An Thúy vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng đảo mắt đột nhiên nhìn thấy có người trở lại Minibus cầm một cây đao đi ra, đột nhiên ý thức được chuyện này không phải là một vụ tai nạn xe cộ gây ra ẩu đả đơn thuần.
Vì thế An Thúy quay đầu xe, đột nhiên giẫm chân ga vọt về phía đám người kia, ánh đèn xe chói mắt cùng tiếng ga nổ vang làm đám người kia hoảng sợ, thấy nó dường như muốn xông tới đâm chết bọn họ, sôi nổi lui về phía sau, cũng lộ ra thiếu niên bị đánh đến vỡ đầu chảy máu một thân chật vật nằm trên mặt đất_Âu Dương Thần kia.
Đại khái là do An Thúy lái siêu xe nên nhận ra cô không giống người có thân phận bình thường, vì thế nhóm người này nghĩ là mấy tiểu đồng bọn của Âu Dương Thần tới, sau khi hai mặt nhìn nhau thì lựa chọn lập tức lên xe chạy trốn.
An Thúy từ trên xe bước xuống, đi đến bên cạnh Âu Dương Thần, mặt anh ta đầy máu, trên người tản ra mùi máu và rượu, xem ra là uống không ít, đôi mắt còn mở to. An Thúy ghét bỏ nhặt lên một nhánh cây nhỏ bên cạnh chọc anh ta, “Chết hay không chết? Có cần tôi giúp anh gọi xe cứu thương không?”
“…… Không…… Không đi bệnh viện……” Mồm miệng anh ta có chút không rõ nói: “Tôi muốn…… Tôi muốn tìm Nhan…… Nhan Yên……”
An Thúy thấy anh ta có thể nói ra lời này, cho rằng anh ta không có đứt tay đứt chân, bị thương không nặng. Vì thế liền không có tính toán đưa anh ta đi bệnh viện, rốt cuộc thì so với việc đưa anh ta đi bệnh viện, thì cô càng muốn làm chuyện khác với anh ta hơn.
An Thúy kéo anh ta lên xe, mang anh ta đến khách sạn, thuê phòng, sau đó kêu nhân viên công tác kéo anh ta về phòng, vào phòng tắm, dọc theo đường đi anh ta còn say khướt luôn miệng nói muốn tìm Nhan Yên, vừa nói vừa ô ô khóc lên, một bộ điên khùng vì tình yêu.
An Thúy xả bồn tắm, sau đó bắt lấy cái đầu đang ô ô khóc nức nở của anh ta, nhấn vào trong nước.
Âu Dương Thần ngay từ đầu còn chưa phản ứng kịp, hai giây sau mới kịch liệt giãy giụa, An Thúy kéo đầu anh ta lên cho anh ta hút ngụm khí, sau đó lại nhấn xuống.
Liên tục vài lần, Âu Dương Thần rốt cuộc cũng thanh tỉnh, tức giận trừng mắt cô: “Diệp Cẩm!! CMN……”
An Thúy tay mắt lanh lẹ nhét một cục xà phòng vào trong miệng anh ta, hơn nữa còn nhấc chân dẫm lên vai của anh ta, đè anh ta ở trên bồn tắm, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh tốt nhất là nên nhớ kỹ, vừa nãy là ai đã cứu anh một mạng.”
Âu Dương Thần sửng sốt, vội vàng phun cục xà phòng ra phi phi phi vài cái, đẩy An Thúy ra bò đến bồn rửa tay liều mạng súc miệng.
An Thúy ôm cánh tay đứng ở phía sau, “Anh vừa nãy chính là thiếu chút nữa là bị chém chết, trước khi bị chém chết anh còn uống say không còn biết gì lại lái xe, rất lợi hại sao đại thiếu gia, chỉ vì Nhan Yên.”
Cô đến nay cũng không hiểu Nhan Yên có mị lực ở chỗ nào, chỉ là một đứa con gái rất bình thường, đời trước có lẽ còn có cảm giác nghé con dũng cảm mới sinh ra không sợ cọp, nhìn xã hội này rất đơn giản, không để tiền tài cùng quyền lợi ở trong mắt. Nhưng hiển nhiên là khi trải qua một đời khổ sở, linh hồn đã là người trưởng thành thậm chí cũng đã đi qua tầng lớp thượng lưu, hiểu rõ xã hội này như kim tự tháp tồn tại đủ loại bất công, vì thế tính dũng cảm cũng biến mất vô tung.
Âu Dương Thần tuy rằng cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng giữa anh ta và Nhan Yên một hai phải chọn ra một người, thì cô vẫn có một chút hảo cảm đối với Âu Dương Thần, rốt cuộc thì anh ta là người có tâm tư đơn giản thiểu năng trí tuệ, yêu ai chán ghét ai đều biểu hiện rõ ràng trên mặt, sẽ không mặt ngoài một bộ lừa gạt người khác, cha anh ta kêu anh ta dỗ cô để lừa cổ phần của Diệp gia mà anh ta cũng không làm, nên có thể thấy tính cách của anh ta vẫn còn loáng thoáng tồn tại chút điểm tốt.
Về phần tương lai anh ta có phải biến thành tra nam xuất quỹ hay không, trong đoạn thời gian này, bất luận là đời trước hay vẫn là đời này, thì anh ta đối với Nhan Yên đều là chân thành thật tình, sau khi Nhan Yên trọng sinh thì nhìn Âu Dương Thần lúc này như tên tra nam xuất quỹ trong tương lại cũng không có gì đáng trách, muốn cùng anh ta kết thúc quan hệ cũng là bình thường, vấn đề là cô ta đứng điểm cao đạo đức, khịt mũi coi thường Âu Dương Thần, trái một câu rác rưởi phải một câu tra nam, giống như cô ta là một người bị hại vô tội, rõ ràng chính là tên vương bát nhìn đời bằng con mắt đậu xanh, trời sinh một đôi.
“Cô đừng nói bậy! Tôi không có!” Âu Dương Thần rất sĩ diện, Nhan Yên vô tình quyết tuyệt quăng anh ta như vậy, nếu như bị người khác biết anh ta cư nhiên vì cô mà muốn chết muốn sống, thì thật mất mặt, “Còn có cô vừa mới làm gì tôi? Diệp Cẩm, lá gan của cô cũng thật lớn, muốn chết sao?”
Đáp lại anh ta chính là một trận ẩu đả của An Thúy.
Ân, sự thật chứng minh, đối mặt với thiểu năng trí tuệ thì không thể làm gì khác ngoài đánh.
An Thúy không để chuyện đêm nay vào mắt, nhưng hiển nhiên trong mắt Âu Dương Thần không phải nghĩ như vậy, ngày hôm sau anh ta cư nhiên tương đối không biết tốt xấu mà dán thẻ đỏ cho An Thúy.
An Thúy: “……” Xem Vườn Sao Băng quá nhiều sao??
An Thúy xé thẻ đỏ, đến phòng nghỉ của đám Âu Dương Thần, sau đó đem thẻ đỏ dán ở trên trán Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần sợ ngây người, Âu Dương Thần rất tức giận, ngày hôm sau lại dán thẻ đỏ cho An Thúy. An Thúy đến câu lạc bộ cung tiễn mượn cung với mũi tên, chọc thẻ đỏ trực tiếp bắn qua trả lại cho anh ta, khiến anh ta sợ tới mức cả người run lên.
Thẻ đỏ của anh ta đối với Diệp Cẩm không có ích lợi gì, người khác lại không phải ngốc tử, vì anh ta mà đi đắc tội với đại tiểu thư Diệp gia, hai bên trái phải đều là người không thể đắc tội, không bằng cái gì cũng không làm, chỉ nhìn hai vị nháo. Bất quá toàn trường đều suy đoán, sao tự nhiên đang êm đẹp lại đột nhiên nháo lên chứ? Rõ ràng lúc trước, sau khi giải trừ hôn ước thoạt nhìn rất bình tĩnh, chẳng lẽ lại là bởi vì Nhan Yên?? Nếu là bởi vì Nhan Yên mà nói, thì chẳng phải là Diệp Cẩm còn chưa chết tâm với Âu Dương Thần đấy chứ?? Hoặc là Âu Dương Thần còn thích Nhan Yên??
Chu Dĩ Lễ nghe những lời nghị luận đó, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, phảng phất như đổ một khối bông, khiến anh có chút khó thể. Anh không biết chuyện mình để ý chính là Âu Dương Thần còn thích Nhan Yên, hay là An Thúy còn chưa từ bỏ ý định với Âu Dương Thần.
Mà đối với hết thảy những chuyên phát sinh ở trường học, Nhan Yên hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì từ khi cô ta cho rằng Diệp Cẩm cũng trọng sinh, ngày hôm sau liền xin nghỉ học, xin nghỉ rất nhiều ngày liên tiếp, trường học tổ chức đại hội thể thao cũng không tới.
Là một trường học quý tộc, nên đại hội thể thao có rất nhiều hạng mục thoạt nhìn cũng tương đối cao cấp, chủ yếu là bởi vì trường học tài đại khí thô, các câu lạc bộ thể thao được tài trợ sung túc, cái gì cũng có, bởi vậy cho nên hạng mục thi đấu của đại hội thể thao ngoại trừ mấy môn thể thao thông thường chạy bộ tiếp sức, thì còn có đấu kiếm, bắn tên, cưỡi ngựa, bơi lội, tennis.
Mục đích An Thúy đến phó bản này chủ yếu vốn dĩ chính là chơi, nhớ lại thời gian thanh xuân cùng nhiệt huyết tuổi trẻ ở vườn trường, cũng rất không tồi, lúc này tự nhiên cũng dựa theo phó bản này, cô đăng ký mấy hạng mục.
Mặc dù nhan sắc và khí chất của làm An Thúy làm khuynh đảo toàn trường sau lần thay đổi lớn về trang phục, nhưng ở trong mắt rất nhiều người, cô vẫn chỉ là bình hoa có tiền và mỹ mạo còn những thứ khác thì hoàn toàn không có sở trường, có rất nhiều người coi thường An Thúy bởi vì trong khoảng thời gian này cô trở nên nổi bật nghiền áp hết những nữ sinh khác, nên bọn họ chỉ có thể dựa vào điểm này để đạt được một ít cảm giác ưu việt.
Trong số các hạng mục An Thúy báo danh, hạng mục thi đấu đầu tiên là cưỡi ngựa, loại hình hoa lệ quý tộc này có rất nhiều người xem, học sinh gia cảnh bình thường phần lớn sẽ không bỏ qua, bọn họ muốn gia nhập câu lạc bộ này nhưng không dễ dàng, bởi vì danh ngạch có hạn, cơ bản là câu lạc bộ này chủ yếu chỉ bọn học sinh có tiền chơi, nhưng ai lại không khao khát chơi đua ngựa thể hiện sự cao quý chứ? Nhìn thôi cũng đã ghiền rồi.
Chu Dĩ Lễ cũng tới, anh không phải tới bởi vì muốn xem thi đấu, mà là xuất phát từ một loại lo âu trong nội tâm. Buổi sáng anh mới biết được An Thúy thế nhưng lại báo danh dự thi, anh vốn dĩ cho rằng cô giống với mấy thiên kim đại tiểu thư tương đối có thân phận khinh thường đại hội thể thao chỉ ở bên ngoài xem (kỳ thật là do các cô chơi không tinh, không có thực lực để tham dự thi đấu).
Nhưng mà lúc ấy, anh đang bị cô đè ở trên giường “nghiên cứu” nửa người trên của anh. Rất nhiều chuyện chính là như vậy, một khi có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, sau khi An Thúy nghiên cứu qua một lần, thời điểm cô nhắc lại muốn nghiên cứu tiếp, thì anh vẫn cứ việc nỗ lực cự tuyệt, nhưng cuối cùng cũng vẫn là bị nửa cưỡng bách nửa thuận theo mà cởi áo sơmi đang mặc rất chỉnh tề ra, hơn nữa từ khi đứng để bị nghiên cứu, đến khi bị đè ở trên giường ngồi ở trên người nghiên cứu, cũng bất quá ngắn ngủn mấy ngày.
Anh cảm thấy mình lơ lửng trên bờ vực bị thịt mỗi ngày, nhưng mà đáng giận chính là trong lòng thợ săn An Thúy tràn đầy ác ý, cô từng bước ép sát, cô nói rõ ràng cho anh mục đích của cô, cô muốn cái gì, bẫy rập đều bố trí đến vừa xem là hiểu ngay, muốn để con mồi tự mình tiến vào bẫy rập của cô. Vì thế anh chỉ có thể liều mạng nhẫn nại khắc chế, không để cho âm mưu của cô thực hiện được.
Sáng sớm tinh mơ bị lăn lộn xong, An Thúy mới nói cho anh là cô có tham gia thi đấu, hơn nữa còn là loại vẫn động tương đối nguy hiểm_cưỡi ngựa, nên anh liền có chút để ý, cô có thể cưỡi sao? Cưỡi tốt không? Nếu như không cẩn thận ngã xuống thì làm sao bây giờ? Quá nguy hiểm, nhìn bộ dáng một chút cũng không nghiêm túc của cô, hôm nay có thi đấu còn không quên trêu đùa anh, mong cô đừng xem chuyện cưỡi ngựa này là chuyện thường ngày, nếu không...
Kết quả An Thúy vừa ra liền khiến cho toàn trường hét lên, bình tĩnh mà xem xét, vài vị tuyển thủ lên sân khấu trước biểu hiện tương đối xuất sắc, nhưng mà khi cô vừa ra như là phảng phất tự mang hiệu ứng BGM, rõ ràng chỉ là cưỡi ngựa đi tới rất bình thường, nhưng dường như là đang suất lĩnh thiên quân vạn mã, mang khí thế lôi đình của vạn quân.
Chu Dĩ Lễ đứng ở trong đám người vây xem, thấy cô không nở nụ cười xấu xa như thường ngày, mà là mặt không biểu tình nghiêm túc bộ dáng thoạt nhìn phi thường khí phách, sau khi thi đấu bắt đầu, cô giục ngựa chạy vội lên, thời điểm chuẩn bị vượt qua chướng ngại vật, cô chuẩn xác không có chút sai lầm nào mà thao túng tuấn mã nhảy lên vượt qua, cả người ở trên không trung, ánh mặt trời đều tụ lại quanh cô, làm cả người cô phát sáng.
Anh nhìn đến có chút ngây ngốc.
Mà Âu Dương Thần trên khán đài VIP cũng hơi hơi há miệng ra.
“Diệp Cẩm càng ngày càng lợi hại nha.” Vân Triệt nhìn Âu Dương Thần há miệng, lên tiếng nói. Bọn họ kỳ thật cũng không quá hiểu biết Diệp Cẩm, bởi vì cũng không muốn đi tìm hiểu, cô là một đứa con gái ngu xuẩn vừa nhìn thì biết chính là trong đầu toàn là luyến ái, tựa hồ cũng không có gì thu hút, nhưng mà sau khi giải trừ hôn ước với Âu Dương Thần, trên người cô lại bộc lộ ra ưu điểm từng chút một.
Bọn họ không khỏi nghĩ, quả nhiên là tình yêu khiến cho người ta thiểu năng trí tuệ, bất luận là Diệp Cẩm hay là Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần lập tức khép miệng lại, “Hừ, tạm được.” Anh ta vốn là tới xem An Thúy xấu hổ, kết quả lại không nghĩ tới cô còn rất lợi hại.
“Cô ấy cũng báo danh hạng mục đấu kiếm, đến lúc đó các người có thể hảo hảo đánh giá một chút.”
“Đến lúc đó tôi phải khiến cô ta xấu mặt.” Âu Dương Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Kết quả là ở hạng mục đấu kiếm, bị treo lên đánh.
An Thúy: “Thứ ngu xuẩn, tôi trước kia mắt bị mù mới thích anh, hiện tại cũng sẽ không thích anh.”
Âu Dương Thần trừng đôi mắt một mí của anh ta, bộ dạng vừa không thể tin được, vừa còn có chút ủy khuất.
……
Nhan Yên chịu đựng đả kích to lớn, rất tuyệt vọng ở nhà nằm mấy ngày, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, đời trước, đời này. Cô ta rất hối hận, nếu sớm biết rằng có thể trọng sinh, thì đời trước sau khi gả cho Âu Dương Thần có tiền, cô ta nhất định sẽ đi báo danh tất cả các lớp học, nhất định sẽ đi học kinh doanh, nhất định sẽ chú ý thị trường chứng khoán chú ý các xu thế phát triển trong tương lai ……
Mà không phải sa vào trong thế giới của kẻ có tiền, cả ngày không phải ăn thì chính là mua chính là chơi, sau đó ngẫu nhiên còn cảm thấy hư không tịch mịch ăn không ngồi rồi. Như vậy thì sau khi trọng sinh, cô ta sẽ không còn là đứa con gái bình dân không có sở trường gì như đời trước, vì thế sẽ không chỉ là một lần nữa lựa chọn lại lão công tương lai mà thôi.
Trong lòng cô ta lại nhịn không được có chút ghen ghét, Diệp Cẩm sao lại tốt mệnh như vậy chứ? Sinh ra là đã ngậm thìa vàng, tuy rằng lúc trẻ tuổi yêu một tên tra nam, bị chút tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn được gả cho người đàn ông tốt nhất, như vậy còn chưa đủ, cô ấy còn có thể trọng sinh, có thể sớm đá văng tra nam, sớm bắt lấy lão công tương lai của mình, đời này nhất định phải xuôi gió xuôi nước vô ưu vô lự trải qua…… Sao có thể có người mệnh tốt như vậy chứ?
Cô ta trọng sinh, Diệp Cẩm cũng trọng sinh, cho nên cô ta trọng sinh có ý nghĩa là gì??? Tuyệt vọng, mê mang, hận không thể không có lần trọng sinh này.
Cuối cùng, một ngày trước khi đại hội thể thao của trường học kết thúc, cô ta đột nhiên bừng tỉnh khi thấy cha mẹ mình bởi vì tiền mà cãi nhau một trận, cô ta không thể cứ từ bỏ như vậy được, nếu không đời này liền xong, cô ta không muốn đời này còn không bằng đời trước, Diệp Cẩm tuy rằng trọng sinh, nhưng mà người bây giờ Chu Dĩ Lễ thích là cô ta, cô ta vẫn còn có cơ hội!
Nếu thật sự là đấu không lại Diệp Cẩm, thì ít nhất…… ít nhất cô ta cũng nên duy trì tiêu chuẩn của đời trước!
___________
27/08/2021.
(╬☉д⊙)⊰⊹ฺ
_____________________________
Chơi xong Chu Dĩ Lễ, tâm tình An Thúy thoải mái lái xe về nhà, làm nhân vật phản diện thật đúng là vui vẻ, đương nhiên cô cũng thừa nhận là loại tính cách này của Chu Dĩ Lễ xác thật gợi lên ác ý thú vị nào đó của cô. Mới vừa đi không đến vài phút, An Thúy liền nhìn thấy ven đường có người đang đánh nhau, chính xác ra thì hẳn là một đám người ẩu đả một người.
Tuy rằng nhìn không thấy người bị ẩu đả là ai, nhưng mà An Thúy thấy được một chiếc xe màu bạc dừng lại ven đường, bảng số xe rất kiêu ngạo, cô liếc mắt một cái liền nhận ra là xe của Âu Dương Thần, đầu xe thì đang hôn môi với một chiếc xe tải, giống như là đã xảy ra một cụ tai nạn xe cộ nho nhỏ.
Khả năng rất lớn, là Âu Dương Thần chính là người đang bị ẩu đả kia.
Âu Dương Thần lái xe đến nơi này làm gì? Nhà anh ta cách nơi này một khoảng rất xa đấy, rất có thể là tới tìm Nhan Yên, hơn nữa vị đại thiếu gia kiêu ngạo này còn có thể bị một đám người ẩu đả, chắc là do uống rượu nên thần chí không rõ.
An Thúy vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng đảo mắt đột nhiên nhìn thấy có người trở lại Minibus cầm một cây đao đi ra, đột nhiên ý thức được chuyện này không phải là một vụ tai nạn xe cộ gây ra ẩu đả đơn thuần.
Vì thế An Thúy quay đầu xe, đột nhiên giẫm chân ga vọt về phía đám người kia, ánh đèn xe chói mắt cùng tiếng ga nổ vang làm đám người kia hoảng sợ, thấy nó dường như muốn xông tới đâm chết bọn họ, sôi nổi lui về phía sau, cũng lộ ra thiếu niên bị đánh đến vỡ đầu chảy máu một thân chật vật nằm trên mặt đất_Âu Dương Thần kia.
Đại khái là do An Thúy lái siêu xe nên nhận ra cô không giống người có thân phận bình thường, vì thế nhóm người này nghĩ là mấy tiểu đồng bọn của Âu Dương Thần tới, sau khi hai mặt nhìn nhau thì lựa chọn lập tức lên xe chạy trốn.
An Thúy từ trên xe bước xuống, đi đến bên cạnh Âu Dương Thần, mặt anh ta đầy máu, trên người tản ra mùi máu và rượu, xem ra là uống không ít, đôi mắt còn mở to. An Thúy ghét bỏ nhặt lên một nhánh cây nhỏ bên cạnh chọc anh ta, “Chết hay không chết? Có cần tôi giúp anh gọi xe cứu thương không?”
“…… Không…… Không đi bệnh viện……” Mồm miệng anh ta có chút không rõ nói: “Tôi muốn…… Tôi muốn tìm Nhan…… Nhan Yên……”
An Thúy thấy anh ta có thể nói ra lời này, cho rằng anh ta không có đứt tay đứt chân, bị thương không nặng. Vì thế liền không có tính toán đưa anh ta đi bệnh viện, rốt cuộc thì so với việc đưa anh ta đi bệnh viện, thì cô càng muốn làm chuyện khác với anh ta hơn.
An Thúy kéo anh ta lên xe, mang anh ta đến khách sạn, thuê phòng, sau đó kêu nhân viên công tác kéo anh ta về phòng, vào phòng tắm, dọc theo đường đi anh ta còn say khướt luôn miệng nói muốn tìm Nhan Yên, vừa nói vừa ô ô khóc lên, một bộ điên khùng vì tình yêu.
An Thúy xả bồn tắm, sau đó bắt lấy cái đầu đang ô ô khóc nức nở của anh ta, nhấn vào trong nước.
Âu Dương Thần ngay từ đầu còn chưa phản ứng kịp, hai giây sau mới kịch liệt giãy giụa, An Thúy kéo đầu anh ta lên cho anh ta hút ngụm khí, sau đó lại nhấn xuống.
Liên tục vài lần, Âu Dương Thần rốt cuộc cũng thanh tỉnh, tức giận trừng mắt cô: “Diệp Cẩm!! CMN……”
An Thúy tay mắt lanh lẹ nhét một cục xà phòng vào trong miệng anh ta, hơn nữa còn nhấc chân dẫm lên vai của anh ta, đè anh ta ở trên bồn tắm, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh tốt nhất là nên nhớ kỹ, vừa nãy là ai đã cứu anh một mạng.”
Âu Dương Thần sửng sốt, vội vàng phun cục xà phòng ra phi phi phi vài cái, đẩy An Thúy ra bò đến bồn rửa tay liều mạng súc miệng.
An Thúy ôm cánh tay đứng ở phía sau, “Anh vừa nãy chính là thiếu chút nữa là bị chém chết, trước khi bị chém chết anh còn uống say không còn biết gì lại lái xe, rất lợi hại sao đại thiếu gia, chỉ vì Nhan Yên.”
Cô đến nay cũng không hiểu Nhan Yên có mị lực ở chỗ nào, chỉ là một đứa con gái rất bình thường, đời trước có lẽ còn có cảm giác nghé con dũng cảm mới sinh ra không sợ cọp, nhìn xã hội này rất đơn giản, không để tiền tài cùng quyền lợi ở trong mắt. Nhưng hiển nhiên là khi trải qua một đời khổ sở, linh hồn đã là người trưởng thành thậm chí cũng đã đi qua tầng lớp thượng lưu, hiểu rõ xã hội này như kim tự tháp tồn tại đủ loại bất công, vì thế tính dũng cảm cũng biến mất vô tung.
Âu Dương Thần tuy rằng cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng giữa anh ta và Nhan Yên một hai phải chọn ra một người, thì cô vẫn có một chút hảo cảm đối với Âu Dương Thần, rốt cuộc thì anh ta là người có tâm tư đơn giản thiểu năng trí tuệ, yêu ai chán ghét ai đều biểu hiện rõ ràng trên mặt, sẽ không mặt ngoài một bộ lừa gạt người khác, cha anh ta kêu anh ta dỗ cô để lừa cổ phần của Diệp gia mà anh ta cũng không làm, nên có thể thấy tính cách của anh ta vẫn còn loáng thoáng tồn tại chút điểm tốt.
Về phần tương lai anh ta có phải biến thành tra nam xuất quỹ hay không, trong đoạn thời gian này, bất luận là đời trước hay vẫn là đời này, thì anh ta đối với Nhan Yên đều là chân thành thật tình, sau khi Nhan Yên trọng sinh thì nhìn Âu Dương Thần lúc này như tên tra nam xuất quỹ trong tương lại cũng không có gì đáng trách, muốn cùng anh ta kết thúc quan hệ cũng là bình thường, vấn đề là cô ta đứng điểm cao đạo đức, khịt mũi coi thường Âu Dương Thần, trái một câu rác rưởi phải một câu tra nam, giống như cô ta là một người bị hại vô tội, rõ ràng chính là tên vương bát nhìn đời bằng con mắt đậu xanh, trời sinh một đôi.
“Cô đừng nói bậy! Tôi không có!” Âu Dương Thần rất sĩ diện, Nhan Yên vô tình quyết tuyệt quăng anh ta như vậy, nếu như bị người khác biết anh ta cư nhiên vì cô mà muốn chết muốn sống, thì thật mất mặt, “Còn có cô vừa mới làm gì tôi? Diệp Cẩm, lá gan của cô cũng thật lớn, muốn chết sao?”
Đáp lại anh ta chính là một trận ẩu đả của An Thúy.
Ân, sự thật chứng minh, đối mặt với thiểu năng trí tuệ thì không thể làm gì khác ngoài đánh.
°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°
An Thúy không để chuyện đêm nay vào mắt, nhưng hiển nhiên trong mắt Âu Dương Thần không phải nghĩ như vậy, ngày hôm sau anh ta cư nhiên tương đối không biết tốt xấu mà dán thẻ đỏ cho An Thúy.
An Thúy: “……” Xem Vườn Sao Băng quá nhiều sao??
An Thúy xé thẻ đỏ, đến phòng nghỉ của đám Âu Dương Thần, sau đó đem thẻ đỏ dán ở trên trán Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần sợ ngây người, Âu Dương Thần rất tức giận, ngày hôm sau lại dán thẻ đỏ cho An Thúy. An Thúy đến câu lạc bộ cung tiễn mượn cung với mũi tên, chọc thẻ đỏ trực tiếp bắn qua trả lại cho anh ta, khiến anh ta sợ tới mức cả người run lên.
Thẻ đỏ của anh ta đối với Diệp Cẩm không có ích lợi gì, người khác lại không phải ngốc tử, vì anh ta mà đi đắc tội với đại tiểu thư Diệp gia, hai bên trái phải đều là người không thể đắc tội, không bằng cái gì cũng không làm, chỉ nhìn hai vị nháo. Bất quá toàn trường đều suy đoán, sao tự nhiên đang êm đẹp lại đột nhiên nháo lên chứ? Rõ ràng lúc trước, sau khi giải trừ hôn ước thoạt nhìn rất bình tĩnh, chẳng lẽ lại là bởi vì Nhan Yên?? Nếu là bởi vì Nhan Yên mà nói, thì chẳng phải là Diệp Cẩm còn chưa chết tâm với Âu Dương Thần đấy chứ?? Hoặc là Âu Dương Thần còn thích Nhan Yên??
Chu Dĩ Lễ nghe những lời nghị luận đó, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, phảng phất như đổ một khối bông, khiến anh có chút khó thể. Anh không biết chuyện mình để ý chính là Âu Dương Thần còn thích Nhan Yên, hay là An Thúy còn chưa từ bỏ ý định với Âu Dương Thần.
Mà đối với hết thảy những chuyên phát sinh ở trường học, Nhan Yên hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì từ khi cô ta cho rằng Diệp Cẩm cũng trọng sinh, ngày hôm sau liền xin nghỉ học, xin nghỉ rất nhiều ngày liên tiếp, trường học tổ chức đại hội thể thao cũng không tới.
Là một trường học quý tộc, nên đại hội thể thao có rất nhiều hạng mục thoạt nhìn cũng tương đối cao cấp, chủ yếu là bởi vì trường học tài đại khí thô, các câu lạc bộ thể thao được tài trợ sung túc, cái gì cũng có, bởi vậy cho nên hạng mục thi đấu của đại hội thể thao ngoại trừ mấy môn thể thao thông thường chạy bộ tiếp sức, thì còn có đấu kiếm, bắn tên, cưỡi ngựa, bơi lội, tennis.
Mục đích An Thúy đến phó bản này chủ yếu vốn dĩ chính là chơi, nhớ lại thời gian thanh xuân cùng nhiệt huyết tuổi trẻ ở vườn trường, cũng rất không tồi, lúc này tự nhiên cũng dựa theo phó bản này, cô đăng ký mấy hạng mục.
Mặc dù nhan sắc và khí chất của làm An Thúy làm khuynh đảo toàn trường sau lần thay đổi lớn về trang phục, nhưng ở trong mắt rất nhiều người, cô vẫn chỉ là bình hoa có tiền và mỹ mạo còn những thứ khác thì hoàn toàn không có sở trường, có rất nhiều người coi thường An Thúy bởi vì trong khoảng thời gian này cô trở nên nổi bật nghiền áp hết những nữ sinh khác, nên bọn họ chỉ có thể dựa vào điểm này để đạt được một ít cảm giác ưu việt.
Trong số các hạng mục An Thúy báo danh, hạng mục thi đấu đầu tiên là cưỡi ngựa, loại hình hoa lệ quý tộc này có rất nhiều người xem, học sinh gia cảnh bình thường phần lớn sẽ không bỏ qua, bọn họ muốn gia nhập câu lạc bộ này nhưng không dễ dàng, bởi vì danh ngạch có hạn, cơ bản là câu lạc bộ này chủ yếu chỉ bọn học sinh có tiền chơi, nhưng ai lại không khao khát chơi đua ngựa thể hiện sự cao quý chứ? Nhìn thôi cũng đã ghiền rồi.
Chu Dĩ Lễ cũng tới, anh không phải tới bởi vì muốn xem thi đấu, mà là xuất phát từ một loại lo âu trong nội tâm. Buổi sáng anh mới biết được An Thúy thế nhưng lại báo danh dự thi, anh vốn dĩ cho rằng cô giống với mấy thiên kim đại tiểu thư tương đối có thân phận khinh thường đại hội thể thao chỉ ở bên ngoài xem (kỳ thật là do các cô chơi không tinh, không có thực lực để tham dự thi đấu).
Nhưng mà lúc ấy, anh đang bị cô đè ở trên giường “nghiên cứu” nửa người trên của anh. Rất nhiều chuyện chính là như vậy, một khi có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, sau khi An Thúy nghiên cứu qua một lần, thời điểm cô nhắc lại muốn nghiên cứu tiếp, thì anh vẫn cứ việc nỗ lực cự tuyệt, nhưng cuối cùng cũng vẫn là bị nửa cưỡng bách nửa thuận theo mà cởi áo sơmi đang mặc rất chỉnh tề ra, hơn nữa từ khi đứng để bị nghiên cứu, đến khi bị đè ở trên giường ngồi ở trên người nghiên cứu, cũng bất quá ngắn ngủn mấy ngày.
Anh cảm thấy mình lơ lửng trên bờ vực bị thịt mỗi ngày, nhưng mà đáng giận chính là trong lòng thợ săn An Thúy tràn đầy ác ý, cô từng bước ép sát, cô nói rõ ràng cho anh mục đích của cô, cô muốn cái gì, bẫy rập đều bố trí đến vừa xem là hiểu ngay, muốn để con mồi tự mình tiến vào bẫy rập của cô. Vì thế anh chỉ có thể liều mạng nhẫn nại khắc chế, không để cho âm mưu của cô thực hiện được.
Sáng sớm tinh mơ bị lăn lộn xong, An Thúy mới nói cho anh là cô có tham gia thi đấu, hơn nữa còn là loại vẫn động tương đối nguy hiểm_cưỡi ngựa, nên anh liền có chút để ý, cô có thể cưỡi sao? Cưỡi tốt không? Nếu như không cẩn thận ngã xuống thì làm sao bây giờ? Quá nguy hiểm, nhìn bộ dáng một chút cũng không nghiêm túc của cô, hôm nay có thi đấu còn không quên trêu đùa anh, mong cô đừng xem chuyện cưỡi ngựa này là chuyện thường ngày, nếu không...
Kết quả An Thúy vừa ra liền khiến cho toàn trường hét lên, bình tĩnh mà xem xét, vài vị tuyển thủ lên sân khấu trước biểu hiện tương đối xuất sắc, nhưng mà khi cô vừa ra như là phảng phất tự mang hiệu ứng BGM, rõ ràng chỉ là cưỡi ngựa đi tới rất bình thường, nhưng dường như là đang suất lĩnh thiên quân vạn mã, mang khí thế lôi đình của vạn quân.
Chu Dĩ Lễ đứng ở trong đám người vây xem, thấy cô không nở nụ cười xấu xa như thường ngày, mà là mặt không biểu tình nghiêm túc bộ dáng thoạt nhìn phi thường khí phách, sau khi thi đấu bắt đầu, cô giục ngựa chạy vội lên, thời điểm chuẩn bị vượt qua chướng ngại vật, cô chuẩn xác không có chút sai lầm nào mà thao túng tuấn mã nhảy lên vượt qua, cả người ở trên không trung, ánh mặt trời đều tụ lại quanh cô, làm cả người cô phát sáng.
Anh nhìn đến có chút ngây ngốc.
Mà Âu Dương Thần trên khán đài VIP cũng hơi hơi há miệng ra.
“Diệp Cẩm càng ngày càng lợi hại nha.” Vân Triệt nhìn Âu Dương Thần há miệng, lên tiếng nói. Bọn họ kỳ thật cũng không quá hiểu biết Diệp Cẩm, bởi vì cũng không muốn đi tìm hiểu, cô là một đứa con gái ngu xuẩn vừa nhìn thì biết chính là trong đầu toàn là luyến ái, tựa hồ cũng không có gì thu hút, nhưng mà sau khi giải trừ hôn ước với Âu Dương Thần, trên người cô lại bộc lộ ra ưu điểm từng chút một.
Bọn họ không khỏi nghĩ, quả nhiên là tình yêu khiến cho người ta thiểu năng trí tuệ, bất luận là Diệp Cẩm hay là Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần lập tức khép miệng lại, “Hừ, tạm được.” Anh ta vốn là tới xem An Thúy xấu hổ, kết quả lại không nghĩ tới cô còn rất lợi hại.
“Cô ấy cũng báo danh hạng mục đấu kiếm, đến lúc đó các người có thể hảo hảo đánh giá một chút.”
“Đến lúc đó tôi phải khiến cô ta xấu mặt.” Âu Dương Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Kết quả là ở hạng mục đấu kiếm, bị treo lên đánh.
An Thúy: “Thứ ngu xuẩn, tôi trước kia mắt bị mù mới thích anh, hiện tại cũng sẽ không thích anh.”
Âu Dương Thần trừng đôi mắt một mí của anh ta, bộ dạng vừa không thể tin được, vừa còn có chút ủy khuất.
……
Nhan Yên chịu đựng đả kích to lớn, rất tuyệt vọng ở nhà nằm mấy ngày, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, đời trước, đời này. Cô ta rất hối hận, nếu sớm biết rằng có thể trọng sinh, thì đời trước sau khi gả cho Âu Dương Thần có tiền, cô ta nhất định sẽ đi báo danh tất cả các lớp học, nhất định sẽ đi học kinh doanh, nhất định sẽ chú ý thị trường chứng khoán chú ý các xu thế phát triển trong tương lai ……
Mà không phải sa vào trong thế giới của kẻ có tiền, cả ngày không phải ăn thì chính là mua chính là chơi, sau đó ngẫu nhiên còn cảm thấy hư không tịch mịch ăn không ngồi rồi. Như vậy thì sau khi trọng sinh, cô ta sẽ không còn là đứa con gái bình dân không có sở trường gì như đời trước, vì thế sẽ không chỉ là một lần nữa lựa chọn lại lão công tương lai mà thôi.
Trong lòng cô ta lại nhịn không được có chút ghen ghét, Diệp Cẩm sao lại tốt mệnh như vậy chứ? Sinh ra là đã ngậm thìa vàng, tuy rằng lúc trẻ tuổi yêu một tên tra nam, bị chút tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn được gả cho người đàn ông tốt nhất, như vậy còn chưa đủ, cô ấy còn có thể trọng sinh, có thể sớm đá văng tra nam, sớm bắt lấy lão công tương lai của mình, đời này nhất định phải xuôi gió xuôi nước vô ưu vô lự trải qua…… Sao có thể có người mệnh tốt như vậy chứ?
Cô ta trọng sinh, Diệp Cẩm cũng trọng sinh, cho nên cô ta trọng sinh có ý nghĩa là gì??? Tuyệt vọng, mê mang, hận không thể không có lần trọng sinh này.
Cuối cùng, một ngày trước khi đại hội thể thao của trường học kết thúc, cô ta đột nhiên bừng tỉnh khi thấy cha mẹ mình bởi vì tiền mà cãi nhau một trận, cô ta không thể cứ từ bỏ như vậy được, nếu không đời này liền xong, cô ta không muốn đời này còn không bằng đời trước, Diệp Cẩm tuy rằng trọng sinh, nhưng mà người bây giờ Chu Dĩ Lễ thích là cô ta, cô ta vẫn còn có cơ hội!
Nếu thật sự là đấu không lại Diệp Cẩm, thì ít nhất…… ít nhất cô ta cũng nên duy trì tiêu chuẩn của đời trước!
___________
27/08/2021.
(╬☉д⊙)⊰⊹ฺ