Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Bên trong cánh cửa son rượu thịt ê hề, ngoài đường lại đầy xác người chết cóng. Ngay ở thời điểm tướng quân Đại Hạ luôn miệng nói không có bạc tương trợ lưu dân dị tộc mà ra tay hạ sát, cách đó mười dặm là cảnh ca múa thái bình bên trong thành, hương thơm hun đúc, một mảnh xa hoa đồi trụy. Mỹ nhân vòng eo như liễu, da thịt như ngọc, nũng nịu mỉm cười quyến rũ, các nguyên lão Đại Hạ sau một ngày ‘cực khổ’ hiện đã rũ bỏ áo quan nho nhã ban ngày, đang rượu thịt phóng đãng, vui đến quên cả trời đất.
Ngoài cửa tuyết đọng đầy tàn lá, bên trong màn tơ tung bay, ánh đèn sáng choang. Ngày hội Nguyên Tiêu, cả nước cùng ăn mừng, bao gồm cả những nữ tử phong trần này. Ngay lúc đó, có tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên, đạp tan giấc mộng kê vàng của đại gia trưởng Ngụy phiệt – Ngụy Quang, lão giả râu dài trắng như tuyết nhưng vẫn lộ vẻ tuấn tú quắc thước khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, hắn phất tay với hơn mười nữ tử xinh đẹp đang vây quanh mình, chúng nữ tử thấy vậy liền nhất tề chỉnh trang váy áo, cúi nửa người, đầu cũng không dám ngẩng lên, chậm rãi lui ra bên ngoài.
Ngụy Quang nâng ly trà nhỏ lên, khẽ hít sâu một hơi, từ từ tựa lưng vào giường êm. Khói thơm từ lư hương lượn lờ phiêu tán trong không trung, từ bên ngoài nhìn vào, quang cảnh trong phòng thêm mấy phần mê ly.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng nói cung kính của thuộc hạ: “Đại nhân, Thư Diệp công tử tới.”
Cũng đã đến rồi… Lão giả khẽ nhướng đuôi lông mày.
Sớm hơn so với dự tính, lãng phí công cuộc lấy lòng của Ngọc Nương một cách vô ích…
Lão cất giọng trầm thấp, chậm rãi nói: “Cho hắn vào.”
Cửa phòng được mở ra, Thư Diệp thiếu tướng một thân trường bào xanh nhạt đơn giản, mộc mạc không hề giống hình thức một quý tộc nên có, sắc mặt âm trầm vội vàng đi vào, lập tức điên cuồng mở miệng: “Tại sao?”
Ngụy Quang dĩ nhiên biết Thư Diệp muốn nói đến cái gì, khẽ híp hai mắt lại, không hề nhìn hắn một cái mà chỉ thong thả ung dung nói: “Nhìn thấy trưởng bối lại không biết hành lễ, ta đã nhiều năm dạy ngươi phép tắc như thế sao?”
Ngụy Thư Diệp khẽ cau mày, nến trong góc tường cháy bắn ra tia lửa tách tách, thời gian lẳng lặng trôi qua. Vị thiếu tướng trẻ tuổi rốt cuộc cúi đầu: “Thúc thúc.”
“Trên đời này không phải chuyện gì cũng cần nguyên nhân rõ ràng rồi mới đi làm, điểm này ngươi còn cần phải học hỏi Thư Du.”
Thiếu tướng Thư Diệp nhăn trán, trầm giọng nói: “Vậy tại sao còn phái ta đi, ta đã hứa với bọn họ…”
“Ngươi là người thừa kế Ngụy thị đứng đầu bảy đại môn phiệt, trên người ngươi chảy dòng máu cao quý của tổ tiên, là quý tộc đứng đầu đế quốc, không cần phải làm ra chuyện hứa hẹn với đám dân đen huyết thống đê tiện kia. Tính mạng của bọn chúng chính là để chờ dịp thích hợp hiến thân cho đế quốc, người làm không sai, không cần đau lòng, cũng không cần chạy đến đây chất vấn thúc thúc của ngươi.”
Lão nhân ngắt lời Thư Diệp… tiếng nói trầm thấp rổn rảng như âm thanh của viên đá rơi trên mâm đồng.
Thư Diệp lắc đầu, cau mày nói: “Thúc thúc, người đã từng dạy ta không giống như vậy.”
“Cũng bởi vì ta đã từng ngây thơ giống như ngươi nên phụ thân ngươi mới có thể bỏ mạng trong cuộc đấu đá giữa các môn phiệt.” Ngụy Quang mở to đôi mắt già nua, trong mắt lộ vẻ kích động kịch liệt, lão chậm rãi xoay đầu lại nhìn Thư Diệp chằm chằm, nói gằn từng chữ một: “Thắng làm vua, thua làm giặc, thế giới này vốn chính là như vậy. Diệp Nhi, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không rõ?”
“Thúc thúc.” Thư Diệp nghiêm túc nói: “Đế quốc cần người đi đến phía Tây khai hoang, toàn bộ thanh niên cường tráng trong gia tộc họ đã vì tin tưởng ta mà đi phía Tây làm việc, tại sao viện trưởng lão không thể chiếu cố người nhà của họ? Các nàng vạn dặm xa xôi đi theo ta trở về đế đô cũng chỉ vì người đã đáp ứng ta, nói sẽ cho bọn họ một nơi cư trú cố định ở hạ du Hồng Xuyên. Họ đã rời khỏi chỗ sống quen thuộc, từ bỏ thiên tính du mục, cũng chính là vì lời bảo đảm từ miệng ta.”
Thư Diệp kích động đưa tay cầm lấy viên huân hương trên bàn Ngụy Quang, lớn tiếng nói: “Người nói đế quốc không có bạc nuôi các nàng, nhưng đây là cái gì? Đây chính là kim hương Hoài Tống, một viên kim hương cần hai trăm gốc kim hương tinh luyện thành, hai trăm gốc kim hương đổi thành bạc cũng đủ cho bọn sống trong mười năm!”
Sắc mặt Ngụy Quang vẫn không đổi, vẫn bình tĩnh lắng nghe Thư Diệp phát tiết, không khí trong phòng tràn ngập sự bất mãn cùng lửa giận của vị thiếu niên trẻ tuổi.
Thật lâu sau, lão giả mới khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Diệp Nhi, Ngươi cùng thiếu tướng Chấp Lộc của Điểm Tướng đường nhận mệnh đi bình định loạn dân nhưng lại thảm bại trở về. Thiếu tướng Chấp Lộc bị tước cấp bậc nhốt trong nội đường hành hình, đến nay sống chết không rõ, mà người thì lại có thể đứng ở đây tranh cãi cũng ta, nguyên nhân là gì?”
Thư Diệp sửng sốt, vẻ tức giận đông cứng trên mặt, nhất thời không thể phản bác.
“Sở dĩ ngươi còn có thể hoàn hảo vô khuyết đứng ở đây là bởi vì ngươi họ Ngụy. Ta biết ngươi thương xót đám dân đen kia, bài xích phân biệt cấp bậc, nhưng ngươi có chán ghét thân phận này đến đâu đi nữa thì cuối cùng ngươi vẫn là con cháu Ngụy gia, là cháu của Ngụy Quang ta. Tất cả vật chất ngươi hưởng dụng từ nhỏ đến lớn đều là môn phiệt mang đến cho ngươi, ăn ở đi lại, thận phận địa vị toàn bộ đều do gia tộc ban tặng, điểm này ngươi vĩnh viễn không thể thay đổi. Người đã bình yên hưởng thụ hết những thứ này thì không có tư cách chán ghét gia tộc.”
Ngụy Quang hít sâu một hơi rồi tựa vào trên giường, trước ngực vẫn còn khẽ phập phồng, tiếng nói trầm thấp ẩn chứ tang thương nặng nề: “Đạo lý kia tồn tại ở trên khắp thế giới này. Hôm nay Ngụy gia sở dĩ tàn sát tộc Biện Đáp mà không phải tộc Biện Đáp tàn sát Ngụy gia, chính là bởi vì từ khi bắt đầu tổ tiện Ngụy gia vẫn không ngừng phấn đấu cho lợi ích của gia tộc. Ba trăm năm, gia tộc Ngụy thị một lòng bảo vệ quốc thổ, khai khẩn biên cương, vào triều làm quan, lập được vô số công lao, lúc người Biện Đáp nhàn nhã chăn dê vui đùa thì hài tử Ngụy gia đã bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung cùng binh pháp, bắt đầu học tập phương thức buôn bán, học cách tránh né các chiêu ám toán bắn lén của kẻ địch. Cho nên nhiều năm sau, Ngụy gia mới có thể là gia tộc đứng đầu bảy đại môn phiệt, còn tộc Biện Đáp thì bị đày đi biên cương, bị tiêu diệt toàn bộ. Diệp nhi, ông trời rất công bằng, cũng sẽ không thiên vị bất kỳ ai, sở dĩ bọn họ không còn mạng, chính là vì bọn họ bỏ ra không đủ. Không ai có thể vì bản thân yếu ớt mà đi mắng kẻ mạnh ức hiếp mình, muốn không bị giết chết thì chỉ có thể tự mình trở nên mạnh hơn. Hôm nay ngươi thương xót cho bọn họ, có bao giờ nghĩ đến, nếu toàn bộ con cháu của Ngụy gia cũng như ngươi, người chết ở ngoài thành sẽ chính là huynh đệ tỷ muội của ngươi.”
Thư Diệp đứng ở tại chỗ, cau mày muốn nói nhưng lồng ngực lại tựa như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến hắn nói không ra lời.
Ngụy Quang chậm rãi đứng lên, đưa tay vỗ vào trên vai Ngụy Thư Diệp, “Diệp Nhi, thúc thúc đã già, không thể che chở các ngươi được bao lâu nữa, tương lai thúc thúc mất rồi, ai sẽ bảo vệ gia tộc? Ai sẽ bảo vệ không để con cháu ta bị người sát hại? Ai sẽ bảo vệ nữ nhi của ta không bị người đùa bỡn? Ai sẽ bảo vệ bọn họ? Là ngươi sao?”
Cửa lớn mở rộng, tiếng đàn sáo huyên náo thản nhiên truyền vào, xem lẫn mùi thơm mê say. Tiếng chân của Ngụy Quang xa dần, Ngụy Thư Diệp nâng thẳng lưng, trên vai nóng như bị hỏa thiêu, mang theo áp lực như ngọn núi cao, hắn đã cố gắng muốn trốn nhưng cuối cùng vẫn không cách nào thoát khỏi gắng nặng này.
Bóng đêm thâm trầm, nhưng cũng không đen bằng sương mù trong mắt, những lời lẽ kia như yêu ma quỷ quái không ngừng du tẩu cắn nuốt lý trí của hắn, khiến hắn giãy dụa trong vô vọng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng mà không phản bác được.
Có rất nhiều thứ đã được quyết định từ nhỏ không thể thay đổi, giống như huyết mạch, giống như vận mệnh.
Nam tử chán nản ngồi xuống, bưng ly rượu lên, không cam lòng uống một hơi cạn sạch.
…………………………………………………………………………………
Sở Kiều vừa đến cửa thành thì gặp được bọn hạ nhân Gia Cát gia đang cầm đèn lồng nhìn nhìn chung quanh, bọn họ nhìn thấy nàng liền mừng rỡ chạy tới.
“Tinh Nhi, Tứ thiếu gia bảo chúng ta ở đây chờ ngươi, mau trở về phủ thôi.”
Sở Kiều sửng sốt, không ngờ Gia Cát Nguyệt lại phái người tìm mình, nàng gật đầu, bước lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn.
Xe ngựa kẽo kẹt tiến về phía trước, đi trên con phố vẫn náo nhiệt ồn ào như trước, âm thanh bên ngoài nhỏ dần, không gian từ từ yên tĩnh trở lại. Nữ hài tử tựa vào thành xe, màn giết chóc ban nãy không ngừng quanh quẩn trước mắt, ánh mắt máu lạnh của đám binh lính, sự thù hận thấu xương của những lưu dân, còn có nỗ lực ngăn cản vô vọng của Ngụy Thư Diệp.
Lấy thân phận của hắn còn không thể cản thì huống chi là một đứa trẻ nhỏ như nàng. Dùng năng lực cá nhân đi đối kháng cả hoàng triều thì chính là châu chấu đá xe không thể nghi ngờ, điều nàng có thể làm hiện giờ chỉ chẳng qua là phải cẩn thận sống sót cho tốt, tìm cơ hội báo thù xong thì bình yên mang Tiếu Bát rời đi. Năng lực của nàng quá nhỏ, không hy vọng xa vời thay đổi được gì.
Bánh xe ngựa tiếp tục lăn, càng lúc càng xa, thần trí Sở Kiều đột nhiên căng lên, nàng vén rèm lên nhìn bên ngoài một cái rồi trầm giọng hỏi: “Đây không phải là đường trở về phủ, các ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Hạ nhân kia cả kinh, không ngờ đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà lại có thể nhớ đường, vội càng cười làm lành giả lả: “Thiếu gia đang ở biệt viện, không phải ở trong phủ.”
Sở Kiều nhăn trán, cẩn thận hỏi: “Biệt viện? Biệt viện nào?”
“Biệt viện hồ Tây, ngươi không biết đâu.”
Sở Kiều cau mày, nhiều năm đương đầu với nguy hiểm đã tạo cho nàng tính cẩn thận cùng sự cảnh giác cao độ với những chuyện có chút kỳ quặc, nàng thử hỏi: “Lúc nãy thiếu gia có bảo ta về phủ lấy đồ mà ta chưa kịp lấy thì đã bị lạc. Chúng ta về phủ một chuyến trước rồi hãy đi biệt viện sau.”
Hạ nhân kia cười nói: “Đừng lo lắng, thiếu gia đã dặn không cần lấy đồ nữa, người đang ở biệt viện chờ, chúng ta phải đi mau, đừng để cho thiếu gia chờ lâu sốt ruột.”
Nàng chậm rãi gật đầu, trầm tĩnh buông tay hạ rèm xuống. Gia đinh kia khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, khóe môi thoáng cong lên, nhưng nụ cười ở miệng vừa mới mở rộng thì một thanh chủy thủ đột nhiên gác ngang cổ hắn. Nữ hài tử như con thú nhỏ thuận thế trườn qua, sắc mặt âm trầm lạnh giọng nói: “Ngươi không phải là người của Tứ thiếu gia, ngươi rốt cuộc là ai?”
“He he he…” Tiếng cười khàn khàn đột nhiên vang lên trong màn đêm, một, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi ra từ rừng cây bên đường, lão già đầu dê mắt chuột nhưng áo quần hoa lệ tiến lên cười dâm tà với tên nam tử bên cạnh: “Chu Thuận, nha đầu ngươi giới thiệu quả không tệ, còn nhỏ mà tính tình lại quật cường như vậy, bộ dáng cũng rất khá, trở về ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.”
Chu Thuận nịnh hót cười nói: “Giúp đỡ cho lão thái gia là bổn phận của nô tài, lão thái gia khen thưởng thì chính là không cho nô tài cơ hội tận hiến.”
Lão già lại cười he he, nói với đám người hầu hai bên trái phải: “Bắt tiểu nha đầu này lại, mang về phủ.”
Đám gia đinh ầm ầm vâng dạ, lập tức tiến đến vây lấy nàng.
Ngoài cửa tuyết đọng đầy tàn lá, bên trong màn tơ tung bay, ánh đèn sáng choang. Ngày hội Nguyên Tiêu, cả nước cùng ăn mừng, bao gồm cả những nữ tử phong trần này. Ngay lúc đó, có tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên, đạp tan giấc mộng kê vàng của đại gia trưởng Ngụy phiệt – Ngụy Quang, lão giả râu dài trắng như tuyết nhưng vẫn lộ vẻ tuấn tú quắc thước khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, hắn phất tay với hơn mười nữ tử xinh đẹp đang vây quanh mình, chúng nữ tử thấy vậy liền nhất tề chỉnh trang váy áo, cúi nửa người, đầu cũng không dám ngẩng lên, chậm rãi lui ra bên ngoài.
Ngụy Quang nâng ly trà nhỏ lên, khẽ hít sâu một hơi, từ từ tựa lưng vào giường êm. Khói thơm từ lư hương lượn lờ phiêu tán trong không trung, từ bên ngoài nhìn vào, quang cảnh trong phòng thêm mấy phần mê ly.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng nói cung kính của thuộc hạ: “Đại nhân, Thư Diệp công tử tới.”
Cũng đã đến rồi… Lão giả khẽ nhướng đuôi lông mày.
Sớm hơn so với dự tính, lãng phí công cuộc lấy lòng của Ngọc Nương một cách vô ích…
Lão cất giọng trầm thấp, chậm rãi nói: “Cho hắn vào.”
Cửa phòng được mở ra, Thư Diệp thiếu tướng một thân trường bào xanh nhạt đơn giản, mộc mạc không hề giống hình thức một quý tộc nên có, sắc mặt âm trầm vội vàng đi vào, lập tức điên cuồng mở miệng: “Tại sao?”
Ngụy Quang dĩ nhiên biết Thư Diệp muốn nói đến cái gì, khẽ híp hai mắt lại, không hề nhìn hắn một cái mà chỉ thong thả ung dung nói: “Nhìn thấy trưởng bối lại không biết hành lễ, ta đã nhiều năm dạy ngươi phép tắc như thế sao?”
Ngụy Thư Diệp khẽ cau mày, nến trong góc tường cháy bắn ra tia lửa tách tách, thời gian lẳng lặng trôi qua. Vị thiếu tướng trẻ tuổi rốt cuộc cúi đầu: “Thúc thúc.”
“Trên đời này không phải chuyện gì cũng cần nguyên nhân rõ ràng rồi mới đi làm, điểm này ngươi còn cần phải học hỏi Thư Du.”
Thiếu tướng Thư Diệp nhăn trán, trầm giọng nói: “Vậy tại sao còn phái ta đi, ta đã hứa với bọn họ…”
“Ngươi là người thừa kế Ngụy thị đứng đầu bảy đại môn phiệt, trên người ngươi chảy dòng máu cao quý của tổ tiên, là quý tộc đứng đầu đế quốc, không cần phải làm ra chuyện hứa hẹn với đám dân đen huyết thống đê tiện kia. Tính mạng của bọn chúng chính là để chờ dịp thích hợp hiến thân cho đế quốc, người làm không sai, không cần đau lòng, cũng không cần chạy đến đây chất vấn thúc thúc của ngươi.”
Lão nhân ngắt lời Thư Diệp… tiếng nói trầm thấp rổn rảng như âm thanh của viên đá rơi trên mâm đồng.
Thư Diệp lắc đầu, cau mày nói: “Thúc thúc, người đã từng dạy ta không giống như vậy.”
“Cũng bởi vì ta đã từng ngây thơ giống như ngươi nên phụ thân ngươi mới có thể bỏ mạng trong cuộc đấu đá giữa các môn phiệt.” Ngụy Quang mở to đôi mắt già nua, trong mắt lộ vẻ kích động kịch liệt, lão chậm rãi xoay đầu lại nhìn Thư Diệp chằm chằm, nói gằn từng chữ một: “Thắng làm vua, thua làm giặc, thế giới này vốn chính là như vậy. Diệp Nhi, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không rõ?”
“Thúc thúc.” Thư Diệp nghiêm túc nói: “Đế quốc cần người đi đến phía Tây khai hoang, toàn bộ thanh niên cường tráng trong gia tộc họ đã vì tin tưởng ta mà đi phía Tây làm việc, tại sao viện trưởng lão không thể chiếu cố người nhà của họ? Các nàng vạn dặm xa xôi đi theo ta trở về đế đô cũng chỉ vì người đã đáp ứng ta, nói sẽ cho bọn họ một nơi cư trú cố định ở hạ du Hồng Xuyên. Họ đã rời khỏi chỗ sống quen thuộc, từ bỏ thiên tính du mục, cũng chính là vì lời bảo đảm từ miệng ta.”
Thư Diệp kích động đưa tay cầm lấy viên huân hương trên bàn Ngụy Quang, lớn tiếng nói: “Người nói đế quốc không có bạc nuôi các nàng, nhưng đây là cái gì? Đây chính là kim hương Hoài Tống, một viên kim hương cần hai trăm gốc kim hương tinh luyện thành, hai trăm gốc kim hương đổi thành bạc cũng đủ cho bọn sống trong mười năm!”
Sắc mặt Ngụy Quang vẫn không đổi, vẫn bình tĩnh lắng nghe Thư Diệp phát tiết, không khí trong phòng tràn ngập sự bất mãn cùng lửa giận của vị thiếu niên trẻ tuổi.
Thật lâu sau, lão giả mới khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Diệp Nhi, Ngươi cùng thiếu tướng Chấp Lộc của Điểm Tướng đường nhận mệnh đi bình định loạn dân nhưng lại thảm bại trở về. Thiếu tướng Chấp Lộc bị tước cấp bậc nhốt trong nội đường hành hình, đến nay sống chết không rõ, mà người thì lại có thể đứng ở đây tranh cãi cũng ta, nguyên nhân là gì?”
Thư Diệp sửng sốt, vẻ tức giận đông cứng trên mặt, nhất thời không thể phản bác.
“Sở dĩ ngươi còn có thể hoàn hảo vô khuyết đứng ở đây là bởi vì ngươi họ Ngụy. Ta biết ngươi thương xót đám dân đen kia, bài xích phân biệt cấp bậc, nhưng ngươi có chán ghét thân phận này đến đâu đi nữa thì cuối cùng ngươi vẫn là con cháu Ngụy gia, là cháu của Ngụy Quang ta. Tất cả vật chất ngươi hưởng dụng từ nhỏ đến lớn đều là môn phiệt mang đến cho ngươi, ăn ở đi lại, thận phận địa vị toàn bộ đều do gia tộc ban tặng, điểm này ngươi vĩnh viễn không thể thay đổi. Người đã bình yên hưởng thụ hết những thứ này thì không có tư cách chán ghét gia tộc.”
Ngụy Quang hít sâu một hơi rồi tựa vào trên giường, trước ngực vẫn còn khẽ phập phồng, tiếng nói trầm thấp ẩn chứ tang thương nặng nề: “Đạo lý kia tồn tại ở trên khắp thế giới này. Hôm nay Ngụy gia sở dĩ tàn sát tộc Biện Đáp mà không phải tộc Biện Đáp tàn sát Ngụy gia, chính là bởi vì từ khi bắt đầu tổ tiện Ngụy gia vẫn không ngừng phấn đấu cho lợi ích của gia tộc. Ba trăm năm, gia tộc Ngụy thị một lòng bảo vệ quốc thổ, khai khẩn biên cương, vào triều làm quan, lập được vô số công lao, lúc người Biện Đáp nhàn nhã chăn dê vui đùa thì hài tử Ngụy gia đã bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung cùng binh pháp, bắt đầu học tập phương thức buôn bán, học cách tránh né các chiêu ám toán bắn lén của kẻ địch. Cho nên nhiều năm sau, Ngụy gia mới có thể là gia tộc đứng đầu bảy đại môn phiệt, còn tộc Biện Đáp thì bị đày đi biên cương, bị tiêu diệt toàn bộ. Diệp nhi, ông trời rất công bằng, cũng sẽ không thiên vị bất kỳ ai, sở dĩ bọn họ không còn mạng, chính là vì bọn họ bỏ ra không đủ. Không ai có thể vì bản thân yếu ớt mà đi mắng kẻ mạnh ức hiếp mình, muốn không bị giết chết thì chỉ có thể tự mình trở nên mạnh hơn. Hôm nay ngươi thương xót cho bọn họ, có bao giờ nghĩ đến, nếu toàn bộ con cháu của Ngụy gia cũng như ngươi, người chết ở ngoài thành sẽ chính là huynh đệ tỷ muội của ngươi.”
Thư Diệp đứng ở tại chỗ, cau mày muốn nói nhưng lồng ngực lại tựa như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến hắn nói không ra lời.
Ngụy Quang chậm rãi đứng lên, đưa tay vỗ vào trên vai Ngụy Thư Diệp, “Diệp Nhi, thúc thúc đã già, không thể che chở các ngươi được bao lâu nữa, tương lai thúc thúc mất rồi, ai sẽ bảo vệ gia tộc? Ai sẽ bảo vệ không để con cháu ta bị người sát hại? Ai sẽ bảo vệ nữ nhi của ta không bị người đùa bỡn? Ai sẽ bảo vệ bọn họ? Là ngươi sao?”
Cửa lớn mở rộng, tiếng đàn sáo huyên náo thản nhiên truyền vào, xem lẫn mùi thơm mê say. Tiếng chân của Ngụy Quang xa dần, Ngụy Thư Diệp nâng thẳng lưng, trên vai nóng như bị hỏa thiêu, mang theo áp lực như ngọn núi cao, hắn đã cố gắng muốn trốn nhưng cuối cùng vẫn không cách nào thoát khỏi gắng nặng này.
Bóng đêm thâm trầm, nhưng cũng không đen bằng sương mù trong mắt, những lời lẽ kia như yêu ma quỷ quái không ngừng du tẩu cắn nuốt lý trí của hắn, khiến hắn giãy dụa trong vô vọng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng mà không phản bác được.
Có rất nhiều thứ đã được quyết định từ nhỏ không thể thay đổi, giống như huyết mạch, giống như vận mệnh.
Nam tử chán nản ngồi xuống, bưng ly rượu lên, không cam lòng uống một hơi cạn sạch.
…………………………………………………………………………………
Sở Kiều vừa đến cửa thành thì gặp được bọn hạ nhân Gia Cát gia đang cầm đèn lồng nhìn nhìn chung quanh, bọn họ nhìn thấy nàng liền mừng rỡ chạy tới.
“Tinh Nhi, Tứ thiếu gia bảo chúng ta ở đây chờ ngươi, mau trở về phủ thôi.”
Sở Kiều sửng sốt, không ngờ Gia Cát Nguyệt lại phái người tìm mình, nàng gật đầu, bước lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn.
Xe ngựa kẽo kẹt tiến về phía trước, đi trên con phố vẫn náo nhiệt ồn ào như trước, âm thanh bên ngoài nhỏ dần, không gian từ từ yên tĩnh trở lại. Nữ hài tử tựa vào thành xe, màn giết chóc ban nãy không ngừng quanh quẩn trước mắt, ánh mắt máu lạnh của đám binh lính, sự thù hận thấu xương của những lưu dân, còn có nỗ lực ngăn cản vô vọng của Ngụy Thư Diệp.
Lấy thân phận của hắn còn không thể cản thì huống chi là một đứa trẻ nhỏ như nàng. Dùng năng lực cá nhân đi đối kháng cả hoàng triều thì chính là châu chấu đá xe không thể nghi ngờ, điều nàng có thể làm hiện giờ chỉ chẳng qua là phải cẩn thận sống sót cho tốt, tìm cơ hội báo thù xong thì bình yên mang Tiếu Bát rời đi. Năng lực của nàng quá nhỏ, không hy vọng xa vời thay đổi được gì.
Bánh xe ngựa tiếp tục lăn, càng lúc càng xa, thần trí Sở Kiều đột nhiên căng lên, nàng vén rèm lên nhìn bên ngoài một cái rồi trầm giọng hỏi: “Đây không phải là đường trở về phủ, các ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Hạ nhân kia cả kinh, không ngờ đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà lại có thể nhớ đường, vội càng cười làm lành giả lả: “Thiếu gia đang ở biệt viện, không phải ở trong phủ.”
Sở Kiều nhăn trán, cẩn thận hỏi: “Biệt viện? Biệt viện nào?”
“Biệt viện hồ Tây, ngươi không biết đâu.”
Sở Kiều cau mày, nhiều năm đương đầu với nguy hiểm đã tạo cho nàng tính cẩn thận cùng sự cảnh giác cao độ với những chuyện có chút kỳ quặc, nàng thử hỏi: “Lúc nãy thiếu gia có bảo ta về phủ lấy đồ mà ta chưa kịp lấy thì đã bị lạc. Chúng ta về phủ một chuyến trước rồi hãy đi biệt viện sau.”
Hạ nhân kia cười nói: “Đừng lo lắng, thiếu gia đã dặn không cần lấy đồ nữa, người đang ở biệt viện chờ, chúng ta phải đi mau, đừng để cho thiếu gia chờ lâu sốt ruột.”
Nàng chậm rãi gật đầu, trầm tĩnh buông tay hạ rèm xuống. Gia đinh kia khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, khóe môi thoáng cong lên, nhưng nụ cười ở miệng vừa mới mở rộng thì một thanh chủy thủ đột nhiên gác ngang cổ hắn. Nữ hài tử như con thú nhỏ thuận thế trườn qua, sắc mặt âm trầm lạnh giọng nói: “Ngươi không phải là người của Tứ thiếu gia, ngươi rốt cuộc là ai?”
“He he he…” Tiếng cười khàn khàn đột nhiên vang lên trong màn đêm, một, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi ra từ rừng cây bên đường, lão già đầu dê mắt chuột nhưng áo quần hoa lệ tiến lên cười dâm tà với tên nam tử bên cạnh: “Chu Thuận, nha đầu ngươi giới thiệu quả không tệ, còn nhỏ mà tính tình lại quật cường như vậy, bộ dáng cũng rất khá, trở về ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.”
Chu Thuận nịnh hót cười nói: “Giúp đỡ cho lão thái gia là bổn phận của nô tài, lão thái gia khen thưởng thì chính là không cho nô tài cơ hội tận hiến.”
Lão già lại cười he he, nói với đám người hầu hai bên trái phải: “Bắt tiểu nha đầu này lại, mang về phủ.”
Đám gia đinh ầm ầm vâng dạ, lập tức tiến đến vây lấy nàng.