Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Phong Sa thấy Cao Hoan đạp thi thể phóng lên bờ, vội bước tới đỡ: “Thụ thương rồi à?”
Sắc mặt Cao Hoang lợt lạt, xua xua tay, đồng thời tránh khỏi sự nâng đỡ của nàng: “Không hề gì”.
Trong lúc nói chuyện, hắn bước một bước lên bờ, nhưng đột nhiên chân trước mềm nhũn, ngã về phía trước.
Cao Hoan vội đưa tay ra chống lên đất, sắc mặt tái ngắt, phát hiện một hơi khí đến được trên ngực thì không đề lên được nữa.
Phong sa lập tức đưa tay đỡ lấy vai hắn, thấy toàn bộ đùi của hắn máu chảy ròng ròng, nhiễm hồng cả một bệt cỏ.
“Vậy mà huynh nói không sao!” Phong Sa vừa bực vừa gấp, một tay đỡ hắn ngồi xuống, tay còn lại thò vào lòng lấy ra một cái hộp dài làm bằng bạch ngọc. Mở hộp ra, trong đó có một lớp dược cao có mùi kỳ dị, màu sắc sặc sỡ. Phong Sa nhìn thương thế trên đùi hán, lấy một miếng trong ấy, quệt lên ngón tay rồi bôi lên miệng vết thương của Cao Hoan.
Thuốc này thập phần linh dị, bôi đến đâu huyết ngưng đến đó, cảm giác lại còn thanh thoát sảng khoái.
Ánh mắt Cao Hoan ánh lên vẻ kỳ dị, nhìn dược vật ấy lộ ra biểu tình hơi trầm ngâm, phảng phất như đang suy đoán điều gì.
Phong Sa bôi thuốc xong, xé vạt áo băng bó vết thương lại.
“Trong vòng ba ngày ngươi cần cẩn thận, nếu loạn động sẽ lại xuất huyết”. Phong Sa ngẩng đầu. Trong lúc nói, chợt khóe mắt ứa lệ dạt dào, nghẹn ngào: “Không biết cảm ơn các người như thế nào. Những kẻ hoàn toàn xa lạ, thế mà... Nếu không phải là các người, nếu không phải là các người...”.
Cao Hoan chỉ cười cười.
Tuy nhiên, Phong Sa chợt phát giác trong nụ cười lần này, mắt hắn có chút ấm áp.
“Trả ngươi”. Hắn đưa cái đàn nhỏ màu đen cho nàng. Mắt Phong Sa sáng lên, giống như thấy được người thân vậy. Nàng ôm đàn vào lòng, run giọng gọi khẽ: “Đại sư huynh...” Nước mắt ứa ra, chảy xuống gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh của nàng.
Một giọt lệ rơi trên cánh tay hắn, tay của hắn không khỏi rung lên, một cái rung rất khó phát hiện.
Lệ rời khỏi cánh tay của Cao Hoan, rớt xuống kiếm của hắn.
Đó là một thanh kiếm phổ thông cũ kỹ, cán gỗ của kiếm đã bóng lộn lên, sóng kiếm màu xanh không hề có khác chữ, chỉ có một dấu vết mờ nhạt dường như của hạt lệ chảy qua.
Nhìn bộ dạng khóc lóc của nàng, Cao Hoan không hỏi vì sao, chỉ tĩnh lặng nhìn.
“Ê, chẳng lẻ trong cây đàn đó có đại sư huynh của ngươi sao? Đừng có giởn chơi nha!” Sau khi thở xong đỡ mệt, Nhậm Phi Dương không nhịn được lòng hiếu kỳ, ngoảnh đầu lại hỏi: “Cái này rốt cuộc là thế nào? Trước đây chảng hề có bọn giang hồ chạy loạn đến cái chỗ khỉ ho cò gái này! Những người này dường như hồ đồ đụng phải chúng ta, ngươi rốt cuộc đắc tội với chúng ở chỗ nào?”
Phong Sa từ từ dừng khóc, quay đâu nhìn Nhậm Phi Dương, đứng lên đến nhìn xác chết ở bên cạnh, thấp giọng đáp: “Quả nhiên là Thần Thủy cung... Bọn chúng, bọn chúng dù sao thì cũng không buông tha ta, tìm được đến địa phương này rồi”.
“Thần Thủy cung? Là thứ gì thế?” Nhậm Phi Dương hiếu kỳ hỏi.
Cao Hoan cũng biến sắc mặt, sau một lúc mới từ tốn hỏi Phong Sa: “Ngươi sao lại kết oán với chúng vậy?”
Phong Sa xoay lưng lại, cúi người vớt lấy mớ tóc dài nổi trên mặt nước, đột nhiên thở dài một cái, cái thở dài này bao gồm một thứ thê lương không có lời nào biểu hiện được, tựa hồ sự khổ nạn cả đời của nàng như thở ra hết trong cái thở dài này.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời cao, ánh mắt có chút hoảng hốt: “Ta năm nay hai mươi mốt tuổi... Chuyện này đã trải qua năm năm rồi”.
“Ngươi hai mươi mốt tuổi?” Nhậm Phi Dương kêu lên thất thanh, nữ tử này chỉ lớn hơn hắn có một tuổi? Tuy nhiên cái thứ trầm tĩnh và mệt mõi như trải qua nhiều tang thương ấy khiến nàng phảng phất như lớn hơn hắn rất nhiều.
Hắn quay sang nhìn các hài tử, có chút kinh ngạc, “Vậy những hài tử này...”.
“Là những cô nhi do ta nuôi dưỡng”. Phong Sa điềm đạm nói, nhưng lại cúi đầu nhìn mặt nước: cái gương mặt trắng sát méo mó đầy khí tức tử vong ẩn tàng bao nhiêu điều ác độc ấy khiến nàng nhìn thấy đều như trở về cơn ác mộng nhiều năm trước, “Năm năm trước khi ta mười sáu tuổi, vẫn còn là một đệ tử nhó bé của Liễu Sư Tàn ở Tuyết Sơn phái...”.
“Tuyết sơn phái?” Nhậm Phi Dương lại nhịn không được chen vào, “Đó là môn phái gì? Có lợi hại không?”
Con người trẻ tuổi này từ nhỏ sinh trưởng ở bên bờ biển, chưa bao giờ bước chân lên giang hồ, nên không hề có chút lịch duyệt gì.
Cao Hoan ngược lại lại gật đầu, điềm nhiên: “Cô nương giỏi về y dược, nhất định là đệ tử đắc ý của Tuyết sơn phái”.
Diệp Phong Sa cười khổ vài tiếng, rồi gật đầu tiếp: “Đó là lúc ta còn nhỏ thụ được sự sủng ái của sự phụ và các sư huynh, được cưng chiều quá, và vì thế không hiểu nhân tình thế thái. Sau khi ta mười lăm tuổi xuất sơn, rất thích rong chơi đây đó, khi thấy có chuyện không hợp với tâm ý là nhất định phải chen vào. Tâm tính thiếu niên, ngông cuồng không biết trời đất, cũng không biết đã gây bao nhiêu tai họa ở ngoài...”.
Nói đến điều này, nàng cúi đầu nhìn cây đàn trong lòng, tiếp tục: “Rất may còn có một vị sư huynh đối với ta cực tốt. Y võ cong cao, tính khí cũng tốt, vô luận là ta gây ra đại họa gì, vô luận là y bận rộn như thế nào, đều đến giúp ta. Y niên kỷ tuy nhỏ, nhưng là kẻ sảng khoái hào hùng, võ công được liệt vào hàng nhất lưu, vì thế hắc bạch hai đạo đều nễ mặt y, chưa bao giờ làm khó tiểu sư muội của y”.
Phảng phất như trở về thời đó, gương mặt Phong Sa hiện vẻ tươi cười.
Cao Hoan đột nhiên chen vào: “Vị sư huynh của ngươi có phải gọi là Nhạc Kiếm Thanh?”
Phong Sa giật mình kinh ngạc, sắc mặt biến hẳn, ngẩng đầu run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi làm sao biết được?!”
Cao Hoan gật đầu, nhìn ra biển phía xa xa, ánh mắt hiện lên vẻ thương cảm không thể nhìn thấu được: “Mười năm trước, thế hệ mới của Tuyết Sơn phái có Nhạc Kiếm Thanh là có thịnh danh nhất, ta cũng đã cùng y giao thủ mấy lần, không phân thắng phụ. Cho đến năm năm trước, y chẳng biết vì sao mà thất tung, đương thời trong võ lâm có nhiều người vì sự biến mất của người này mà than thở rất lâu”.
Nói đến chuyện cũ giang hồ, hắn rành rẽ giống như nói chuyện vừa xảy ra hôm nay, thần sắc lại trầm tĩnh đạm bạc.
Phong Sa nhìn hắn, mục quang từ từ lộ ra vẻ thân thiết, ngơ ngẩn nói: “Thì ra... Thì ra là ngươi có gặp y. Càng tốt... Rất tốt. Ta cho rằng ngoại trừ ta, trên đời này ai cũng đã quên y..”.
Dừng lại một chút, sắc mặt của nàng chợt chuyển sang trắng nhợt, cúi đầu nói: “Không sai, năm năm trước y đột nhiên tiêu biến trên thế gian này! Không một ai biết được nguyên nhân thất tung của y... Đó là vì năm năm trước ta đã gây ra một đại họa kinh thiên...”
“Ta đã vô ý giết chết con gái duy nhất của Thần Thủy cung Cung chủ!”
Nhậm Phi Dương đối với chuyện vũ võ lâm hoàn toàn không rõ, nên cũng không biết Thần Thủy cung là thần thánh phương nào. Nhưng sắc mặt trầm tĩnh của Cao Hoan không khỏi biến đổi: “Thần Thủy cung lúc đó thế lực hùng mạnh vô lượng ở kháp vùng Phúc Kiến, lại cùng với Bái Nguyệt giáo ở Điền Trung có liên hệ rất thân thiết, cô dù có to gan tới chừng nào, làm sao giết chết được Thiếu cung chủ của chúng?”
Phong Sa xanh xám mặt, dùng tay xoắn vặn vào nhau, rung giọng nói: “Nhân vì lúc đó... Lúc đó ta không biết con nha đầu thối đó lại là người của Thần Thủy cung a!”
“Ha ha”, Nhậm Phi Dương không nhịn được cười, “Nếu như ngươi biết rồi, thì sẽ không chọc vào ả nữa chứ gì?”
Tuy nghe lời nói khó nghe, nhưng Diệp Phong sa vẫn cúi đầu, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cũng từ từ gục gặt thừa nhân: “Đúng vậy. Như quả ta sớm biết trước, cho dù có lớn mật bằng trời cũng không dám giết ả”.
“Con nha đầu đó thật là một kẻ dở hơi biến thái a... Xuất thủ rất ác động, chuyên môn dùng độc dược hủy nhan sắc của các thiếu nữ tuyệt sắc. Khi ả động đến ta, ta thiếu niên khí thịnh, tự nhiên lập tức ăn miếng trả miếng. Sau trường ác đấu đó, ta dường như gần chết trong tay ả...” Nàng dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ sợ sệt, “Ta khó khăn lắm mới được ả nha đầu đó, nhưng trước khi ả đoạn khí, đã trừng mắt nhìn ta nguyền rủa: ‘Giết chết ta, mẹ sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!’”
“Lúc đó ta chỉ cười lạnh, bỏ mặc không coi vào đầu, cùng lắm là lấy một mạng đền một mạng chứ gì, ta lại không sợ chết!”
“Sư huynh trở về, vừa nhìn thấy thi thể của a, lập tức biến sắc hỏi: ‘Tiểu Diệp Tử, muội lại dám giết ả ư? Chuyện này không xong rồi!’ Ta chưa bao giờ thấy sư huynh sợ sệt như vậy. Không biết vì sao, lòng ta bắt đầu lo sợ!”
“Sư huynh tuy bực tức ta lắm, nhưng vẫn giúp ta đem chôn ả, lại hủy hết mọi chứng cứ, rồi thận trọng bảo ta đừng nói với ai về chuyện này. Ta gật đầu, phát hiện tuy đại sư huynh rất trấn định, nhưng kỳ thật trong lòng y rất sợ, một nổi sợ trước đó chưa có bao giờ. Lúc đó, ta hoàn toàn không biết bản thân đã gây ra đại họa gì”. Phong Sa vừa từ từ kể, vừa đưa tay vào trong nước, đem mớ tóc bị cắt tiệt vừa rồi vô thức bện lại thành một cái búi nhỏ.
“Giấy không thể gói được lửa, chuyện này cuối cùng cũng không giấu được. Một năm sau, Thần Thủy cung tìm đến của chúng tôi, yếu cầu Tuyết Sơn phái cấp cho họ một lời giải thích rõ ràng... Tuy sư phụ dù có thương ta, và tình huống lúc ấy là ta giết yêu nữ để thế thiên hành đạo, nhưng sư phụ không muốn làm địch với Thần Thủy cung. Do đó đã đành lòng giao ta ra cho bọn họ xử trí”.
Nghe đến lúc này, Nhậm Phi Dương nhịn không được chen vào: “Sư phụ ngươi không cần ngươi, chẳng lẽ đại sư huynh của ngươi cũng không quản ngươi?”
Phong Sa nhè nhẹ thở dài: “Lúc đó y không có mặt. Nếu như y có ở đó, Thần Thủy cung muốn đem ta đi, trừ phi giết chết được y”.
Nàng cúi đầu cười khổ: “Chuyện y đối đãi với ta từ trước đến lúc ấy, ta chưa bao giờ để vào lòng, chỉ cảm thấy y sủng ái ta chỉ là chuyện thiên kinh địa nghĩ... Hihện giờ nghĩ lại, quả là có hối cũng không kịp”.
“Đó là vì lúc đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, chứ không phải như bây giờ a”. Cao Hoan điềm đạm chen vào một câu.
Phong sa gật gật đầu, cảm kích nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Bị giải đến Thần Thủy cung, ta nếm trải đủ mọi khổ đau, nghe bọn chúng nói cái gì đó dùng ‘Thủy Thần Tế’ khiến ta chìm vào trong hồ mà chết. ta sợ đến chết khiếp, ngày đêm mong mỏi đại sư huynh đến cứu ta, ta căn bản không biết Thần Thủy cung có nhiều điều đáng sợ như thế. Một lòng một dạ chỉ nghĩ đại sư huynh mà đến, mọi chuyện đều có thể giai quyết...”.
Lời của nàng giống như gió vậy, nhu hòa bay lãng đãng trong không khí, bay về ký ức năng xưa...
Tuy nhiên mới kể đến đó, Tiểu Kỳ dẫn theo Tiểu Phi chạy lại, cắt ngang cuộc đàm thoại của ba người. Trong tay Tiểu Phi cầm một nắm lớn lá cỏ, bực mình ném xuống đất, cất giọng non nớt hỏi Phong Sa: “Cô cô, cô chẳng phải nói là cỏ ba lá có lá có bốn cánh ư? Vì sao con tìm lâu thế mà không tìm được lá nào?”
Trước mắt bọn hài tử, Phong sa thu lại vẻ ưu thương trên mặt, cười hàm tiếu nựng gò má xinh tươi của cậu bé, dìu dàng nói: “Trên đời này có bốn phiến cỏ ba lá có bốn cánh, khi tìm được chúng tức là tìm được ‘Hạnh Phúc’, con nghĩ coi, ‘Hạnh Phúc’ đâu có dễ tìm kiếm chứ?”
Tiểu Phi nuốt nước miếng không nói gì, Tiểu Kỳ cầm tay nó, trách: “Ta nói đệ không được đến phá nang chuyện của dì và thúc thúc, ngươi cứ muốn đến. Chúng ta đi tìm kiếm cho kỹ chút nữa thôi!” Hai hài từ chào mọi người, rời dắt tay nhau chạy đi.
Phong sa cười cười nói: “Dù sao cũng là tiểu hài tử, thứ truyền thuyết như thế mà cũng tin đó là thật”.
Cao Hoan ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Cô có tin không?”
Phong Sa ngẩng người ra một lúc, thật lâu sau mới khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Nhậm Phi Dương đang đứng một bên nghe rất hứng khởi, không khỏi cười nói: “Đương nhiên là không tin rồi. Hạnh phúc cả đời người làm sao lại nhờ một cọng cỏ quyết định? Ngươi muốn cái gì, thì tự bản thân lấy mạng ra mà lấy, mạng ta do ta, chẳng phải do trời”. Nụ cười của hắn nỡ ra đầy sáng lạn, không ngừng thôi thúc Phong Sa: “Ê, kể tiếp đi chứ, sư huynh của ngươi cuối cùng có đến cứu ngươi không? Nhưng ta nghĩ y nhất định sẽ đến, đổi lại là ta cũng thế. Bất quá...” Hắn cười vài tiếng, thở dài: “Ngươi cứu đến chỗ nào cũng gây sự như thế, sư huynh của ngươi sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết thôi”.
Ngữ âm của hắn chưa dứt, thì toàn thân Phong Sa đã giật lên, sắc mặt cấp tốc chuyển sang tái xanh.
Nhậm Phi Dương giật nẩy mình, vội vã thu lại ngữ khí trêu đùa: “Ầy ầy ầy, ta chỉ tùy tiện nói thôi mà, đừng có nóng!”
Phong sa cười khổ: “Ta sao lại nóng. Bởi vì lời nói của ngươi vốn là sự thật”. Giọng nói của nàng khe khẽ rung: “Sư huynh quả nhiên đến cứu ta trong vòng một ngày một đêm sau. Nhưng khi ta thấy y, ta giật mình nhận ra y dường như đã thụ thương rất nặng, thanh âm cũng biến đổi. Ta không hề biết, y vì cố tiến vào, đã nếm đủ đau khổ. Y còn làm như không có chuyện gì, cười hì hì mở dây trói mang ta đi..”.
Kể đến lúc này, giọng nói của nàng đột nhiên run rẩy kịch liệt: “Chúng ta... chạy không xa, thì bị Thần Thủy cung phát giác. Bọn chúng... bọn chúng có võ công cao đến nỗi ta không thể tưởng tượng nổi. Rất nhanh chúng ta bị vây khốn, không đi được bước nào”.
Chìm sâu trong hồi ức, sắc mặt của nàng trắng như tuyết, thân thể ốm o càng lúc càng rung hơn: “Lúc đó Thần Thủy cung chủ xuất hiện, là một phụ nhân khoảng bốn chục tuổi. Ả thấy hai chúng ta liều chết huyết chiến, đột nhiên cười cười. Ả nói ả vô cùng bội phục sự dũng cảm của đại sư huynh, độ nhiên lại dám cô thân xâm nhập vào Thần Thủy cung để cứu người. Dựa vào điểm này, bà ta nguyện ý cho chúng tôi một cơ hội để sống..”.
“Bà ta đưa ra mười chung rượu, nói rằng trong đó chỉ có một chung không có độc, ngoài ra đều đã chứa Thiên Nhất Thần Thủy của Thần Thủy cung. Ả muốn sư huynh chọn một chung uống cạn. Nếu như may mắn chọn ly không độc, chúng tôi có thể đi. Nếu như chọn chung có độc, sư huynh và ta đều phải để mạng lại cho món độc dược Thiên Nhất Thần Thủy nào, toàn võ lâm đều biết, tuyệt đối diệt tuyệt nhân tính!”
“Cơ hội một phần mười, đúng là tốt!” Nhậm Phi Dương thở một hơi lạnh, “Không lựa chọn gì, chỉ là đánh bạc sinh mệnh mà thôi!”
Ngữ khí của hồng y thiếu niên quả là lỗi lạc quả đoán, không có chút khiếp sợ yếu đuối nào.
Phong Sa không khỏi đưa mắt nhìn tên thiếu niên hồng y hắc phát, chí khí dương cương này, phảng phất như nhìn thấy sư huynh ngày ấy.
Nàng lại cúi đầu, tiếp tục nói: “Ta gấp rút muốn chết, sư huynh vẫn ra vẻ không hề để ý gì, tùy tùy tiện tiện cầm lên một chung uống cạn, sau đó cười hi hì nhìn Thần Thủy cung chủ hỏi: ‘Ngươi thấy vận khi của ta thế nào?’”
“Thần Thủy cung chủ nhìn y một lúc, sắc mặt bất biến, cuối cùng thở dài bảo: ‘Có khi phách, coi như phục ngươi, người trẻ tuổi’. Ả phất tay, để thủ hạ cho chúng ta đi”.
Nhậm Phi Dương thở dài một hơi, cười nói: “Sư huynh của ngươi quả nhiên có vận khí không tệ”.
“Không thể đơn giả như vậy”. Cao Hoan điềm đạm nói, rồi cúi đầu tiện tay lượm lấy một cọng cỏ đang nằm lăn trên đất.
Phong sa trầm mặc một lúc, ổn định tâm tình của bản thân, nghe ngào nói: “Trên đường hạ sơn, ta còn nhất mực cao hứng nói trên trời dưới đất, khen vận khí của sư huynh cưc hảo. Y nhất mực không nói gì, phảng phất như giữ một khẩu khí, chỉ cần mau chóng hạ sơn. Ta thấy bộ dạng y như vậy, không khỏi có điểm kỳ quái, liền nhìn vào mắt y, lúc đó mới phát giác y cũng đang nhìn ta...”.
Nàng ngẩng đầu nhắm mắt, tiếp tục nói: “Dọc đường y không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt ấy nhìn ta. Thứ ánh mắt ấy... Ánh mắt ấy... Ta suốt đời không thể quên được”.
“Lúc đó ta còn không biết, chỉ ẩn ước cảm thấy lo sợ, túm lấy y hỏi là chuyển gì. Sư huynh hạ giọng bảo ta đừng có quay đầu, đỡ y mau xuống núi, nhất định không được để người ta nhìn ra dị dạng. Nói đến đó, khóe miệng y từ từ ứa máu. Lúc đó ta mới rõ vừa rồi chung rượu sư huynh uống là có độc! Sư huynh vì cứu ta, đã iều mạng gượng lại”. Phong Sa thuật lại, tâm tình từ từ kích động, cất lên một tiếng khóc đau khổ.
“Tiểu tử giỏi, cái đau xé gan xé ruột thế mà y vẫn chịu đựng lâu như vậy!” Nhậm Phi Dương mở miệng tán, ánh mắt đầy hỏa nhiệt.
Cao Hoan ngược lại không nói câu nào, khóe miệng khẽ hằn lên một nét không thể nào lý giải.
Phong Sa hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của bản thân, nhỏ giọng nói tiếp: “Sau khi đến đơợc chân núi, ta cảm thấy thân người trên vài ta càng lúc càng nặng. Sư huynh khiến ta đạt y ngồi xuống đất, trở tay dùng kiếm đâm mình ba kiếm!
Ta biết y rất khó chịu mới hành động như thế, chỉ mong sao thế y chịu thứ tội đó, nhưng... Sư huynh vẫn dùng ánh mắt đó nhìn ta, nhưng ta phát hiện ánh mắt của y đã biến trở thành một màu xám tro kỳ quái”.
“Ta khóc lớn lên, ta thực là sợ lắm! Sư huynh lại vẫn trong bộ dạng không để ý gì, cười hi hi nói: ‘Tiểu Diệp Tử, sau này không được quậy phá nữa, sư huynh không thể giúp muội được nữa đâu!’ Ta càng khóc lớn hơn, nói ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời không quậy phá nữa, cầu y ngàn vạn lần đừng lưu lại chỉ mình ta. Sư huynh lắc đầu thở dài, nói y thực ra muốn lưu lại, nhưng ông trời không để y lưu lại nữa rồi..”.
“Ta sợ chết đi được, cứ nhất mực khóc ròng, khóc đến mức sư huynh phiền lòng mắng ta: ‘Chết đơn giản là chết, khóc làm gì? Giống như sư huynh xuất môn đi xa vậy thôi’. Ta nói sư huynh xuất môn đi xa, vô luận là gì thì cũng có ngày quay trở lại, nhưng nếu chết rồi thì cả đời này không thể nào nhìn thấy được nữa”.
“Sư huynh lúc này ngẩn người, thở dài một cái không nói gì nữa, chỉ nhìn ta như vậy. Máu từ miệng, từ mũi, từ tai y chảy ra. Y rất thống khổ, nhất mực yếu cầu ta giết y, thần trí từ từ rối loạn đến phát cuồng. Ta cũng nhanh chóng phát điên lên! Lúc đó y thuật của ta còn kém lắm, trong tay lại không có thuốc, chỉ lấy mắt từ từ nhìn y chết!”
“Phảng phất như hồi quang phản chiếu, sư huynh cuối cùng cũng tỉnh lại một chút, cắn răng, đột nhiên cầm lấy tay ta, hạ giọng nói với ta rằng: ‘Tiểu Diệp Tử, Ta Ưa Thích Muội. Nhưng Muội... Còn Quá Nhỏ, Ta Vốn Muốn Chờ Khi Muội Mười Tám Tuổi, Sẽ Nói Cho Muội Hay... Nhưng Hiện Giờ Không Được Nữa Rồi’. Thanh âm của y run rẩy đến tệ hại, tim của ta cũng đập mạnh đến nỗi ta chẳng bao giờ ngờ. Vì sao lại như thế?”
“Ta cảm thấy tay của sư huynh từ từ lạnh đi, ta tuyệt vọng khóc lóc, nói nếu y không để lại mình ta trên đời, ta lớn lên sẽ lấy y. Sư huynh đột nhiên cười, rút kiếm ra, hồi thủ quét một vòng bức ta rồi khỏi y bảy xích, cười lớn nói: ‘Thật Tốt, Thật Tốt. Nhạc Kiếm thanh ta đời này xem ra cũng không uổng, có đến, có sống, có yêu, xem ra chẳng còn gì là tiếc nữa!’ Y trở tay quét ngang kiếm, rồi, rồi...!”
“Tất cả đều kết thúc... Sư huynh chết rồi, ta cũng chết. Ta không trở về Tuyết Sơn phái nữa. Dù gì sư phụ đã sớm không cần ta nữa rồi. Ta mang tro xương của sư huynh lưu lãng nhiều nơi, vô luận là đến đâu cũng mang y theo cùng. Sư huynh còn sống ta chưa biết gì; Nhưng khi ta hiểu biết rồi, thì mọi chuyện đã quá muộn”.
Lời kể từ từ hạ thấp, cuối cùng chỉ là những tiếng rí rít như gió thổi mây bay.
Phong sa không nói gì nữa, ngồi trên tảng đá quay lưng về phía hai người, hai vai khe khẽ rung.
Sắc mặt Cao Hoang lợt lạt, xua xua tay, đồng thời tránh khỏi sự nâng đỡ của nàng: “Không hề gì”.
Trong lúc nói chuyện, hắn bước một bước lên bờ, nhưng đột nhiên chân trước mềm nhũn, ngã về phía trước.
Cao Hoan vội đưa tay ra chống lên đất, sắc mặt tái ngắt, phát hiện một hơi khí đến được trên ngực thì không đề lên được nữa.
Phong sa lập tức đưa tay đỡ lấy vai hắn, thấy toàn bộ đùi của hắn máu chảy ròng ròng, nhiễm hồng cả một bệt cỏ.
“Vậy mà huynh nói không sao!” Phong Sa vừa bực vừa gấp, một tay đỡ hắn ngồi xuống, tay còn lại thò vào lòng lấy ra một cái hộp dài làm bằng bạch ngọc. Mở hộp ra, trong đó có một lớp dược cao có mùi kỳ dị, màu sắc sặc sỡ. Phong Sa nhìn thương thế trên đùi hán, lấy một miếng trong ấy, quệt lên ngón tay rồi bôi lên miệng vết thương của Cao Hoan.
Thuốc này thập phần linh dị, bôi đến đâu huyết ngưng đến đó, cảm giác lại còn thanh thoát sảng khoái.
Ánh mắt Cao Hoan ánh lên vẻ kỳ dị, nhìn dược vật ấy lộ ra biểu tình hơi trầm ngâm, phảng phất như đang suy đoán điều gì.
Phong Sa bôi thuốc xong, xé vạt áo băng bó vết thương lại.
“Trong vòng ba ngày ngươi cần cẩn thận, nếu loạn động sẽ lại xuất huyết”. Phong Sa ngẩng đầu. Trong lúc nói, chợt khóe mắt ứa lệ dạt dào, nghẹn ngào: “Không biết cảm ơn các người như thế nào. Những kẻ hoàn toàn xa lạ, thế mà... Nếu không phải là các người, nếu không phải là các người...”.
Cao Hoan chỉ cười cười.
Tuy nhiên, Phong Sa chợt phát giác trong nụ cười lần này, mắt hắn có chút ấm áp.
“Trả ngươi”. Hắn đưa cái đàn nhỏ màu đen cho nàng. Mắt Phong Sa sáng lên, giống như thấy được người thân vậy. Nàng ôm đàn vào lòng, run giọng gọi khẽ: “Đại sư huynh...” Nước mắt ứa ra, chảy xuống gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh của nàng.
Một giọt lệ rơi trên cánh tay hắn, tay của hắn không khỏi rung lên, một cái rung rất khó phát hiện.
Lệ rời khỏi cánh tay của Cao Hoan, rớt xuống kiếm của hắn.
Đó là một thanh kiếm phổ thông cũ kỹ, cán gỗ của kiếm đã bóng lộn lên, sóng kiếm màu xanh không hề có khác chữ, chỉ có một dấu vết mờ nhạt dường như của hạt lệ chảy qua.
Nhìn bộ dạng khóc lóc của nàng, Cao Hoan không hỏi vì sao, chỉ tĩnh lặng nhìn.
“Ê, chẳng lẻ trong cây đàn đó có đại sư huynh của ngươi sao? Đừng có giởn chơi nha!” Sau khi thở xong đỡ mệt, Nhậm Phi Dương không nhịn được lòng hiếu kỳ, ngoảnh đầu lại hỏi: “Cái này rốt cuộc là thế nào? Trước đây chảng hề có bọn giang hồ chạy loạn đến cái chỗ khỉ ho cò gái này! Những người này dường như hồ đồ đụng phải chúng ta, ngươi rốt cuộc đắc tội với chúng ở chỗ nào?”
Phong Sa từ từ dừng khóc, quay đâu nhìn Nhậm Phi Dương, đứng lên đến nhìn xác chết ở bên cạnh, thấp giọng đáp: “Quả nhiên là Thần Thủy cung... Bọn chúng, bọn chúng dù sao thì cũng không buông tha ta, tìm được đến địa phương này rồi”.
“Thần Thủy cung? Là thứ gì thế?” Nhậm Phi Dương hiếu kỳ hỏi.
Cao Hoan cũng biến sắc mặt, sau một lúc mới từ tốn hỏi Phong Sa: “Ngươi sao lại kết oán với chúng vậy?”
Phong Sa xoay lưng lại, cúi người vớt lấy mớ tóc dài nổi trên mặt nước, đột nhiên thở dài một cái, cái thở dài này bao gồm một thứ thê lương không có lời nào biểu hiện được, tựa hồ sự khổ nạn cả đời của nàng như thở ra hết trong cái thở dài này.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời cao, ánh mắt có chút hoảng hốt: “Ta năm nay hai mươi mốt tuổi... Chuyện này đã trải qua năm năm rồi”.
“Ngươi hai mươi mốt tuổi?” Nhậm Phi Dương kêu lên thất thanh, nữ tử này chỉ lớn hơn hắn có một tuổi? Tuy nhiên cái thứ trầm tĩnh và mệt mõi như trải qua nhiều tang thương ấy khiến nàng phảng phất như lớn hơn hắn rất nhiều.
Hắn quay sang nhìn các hài tử, có chút kinh ngạc, “Vậy những hài tử này...”.
“Là những cô nhi do ta nuôi dưỡng”. Phong Sa điềm đạm nói, nhưng lại cúi đầu nhìn mặt nước: cái gương mặt trắng sát méo mó đầy khí tức tử vong ẩn tàng bao nhiêu điều ác độc ấy khiến nàng nhìn thấy đều như trở về cơn ác mộng nhiều năm trước, “Năm năm trước khi ta mười sáu tuổi, vẫn còn là một đệ tử nhó bé của Liễu Sư Tàn ở Tuyết Sơn phái...”.
“Tuyết sơn phái?” Nhậm Phi Dương lại nhịn không được chen vào, “Đó là môn phái gì? Có lợi hại không?”
Con người trẻ tuổi này từ nhỏ sinh trưởng ở bên bờ biển, chưa bao giờ bước chân lên giang hồ, nên không hề có chút lịch duyệt gì.
Cao Hoan ngược lại lại gật đầu, điềm nhiên: “Cô nương giỏi về y dược, nhất định là đệ tử đắc ý của Tuyết sơn phái”.
Diệp Phong Sa cười khổ vài tiếng, rồi gật đầu tiếp: “Đó là lúc ta còn nhỏ thụ được sự sủng ái của sự phụ và các sư huynh, được cưng chiều quá, và vì thế không hiểu nhân tình thế thái. Sau khi ta mười lăm tuổi xuất sơn, rất thích rong chơi đây đó, khi thấy có chuyện không hợp với tâm ý là nhất định phải chen vào. Tâm tính thiếu niên, ngông cuồng không biết trời đất, cũng không biết đã gây bao nhiêu tai họa ở ngoài...”.
Nói đến điều này, nàng cúi đầu nhìn cây đàn trong lòng, tiếp tục: “Rất may còn có một vị sư huynh đối với ta cực tốt. Y võ cong cao, tính khí cũng tốt, vô luận là ta gây ra đại họa gì, vô luận là y bận rộn như thế nào, đều đến giúp ta. Y niên kỷ tuy nhỏ, nhưng là kẻ sảng khoái hào hùng, võ công được liệt vào hàng nhất lưu, vì thế hắc bạch hai đạo đều nễ mặt y, chưa bao giờ làm khó tiểu sư muội của y”.
Phảng phất như trở về thời đó, gương mặt Phong Sa hiện vẻ tươi cười.
Cao Hoan đột nhiên chen vào: “Vị sư huynh của ngươi có phải gọi là Nhạc Kiếm Thanh?”
Phong Sa giật mình kinh ngạc, sắc mặt biến hẳn, ngẩng đầu run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi làm sao biết được?!”
Cao Hoan gật đầu, nhìn ra biển phía xa xa, ánh mắt hiện lên vẻ thương cảm không thể nhìn thấu được: “Mười năm trước, thế hệ mới của Tuyết Sơn phái có Nhạc Kiếm Thanh là có thịnh danh nhất, ta cũng đã cùng y giao thủ mấy lần, không phân thắng phụ. Cho đến năm năm trước, y chẳng biết vì sao mà thất tung, đương thời trong võ lâm có nhiều người vì sự biến mất của người này mà than thở rất lâu”.
Nói đến chuyện cũ giang hồ, hắn rành rẽ giống như nói chuyện vừa xảy ra hôm nay, thần sắc lại trầm tĩnh đạm bạc.
Phong Sa nhìn hắn, mục quang từ từ lộ ra vẻ thân thiết, ngơ ngẩn nói: “Thì ra... Thì ra là ngươi có gặp y. Càng tốt... Rất tốt. Ta cho rằng ngoại trừ ta, trên đời này ai cũng đã quên y..”.
Dừng lại một chút, sắc mặt của nàng chợt chuyển sang trắng nhợt, cúi đầu nói: “Không sai, năm năm trước y đột nhiên tiêu biến trên thế gian này! Không một ai biết được nguyên nhân thất tung của y... Đó là vì năm năm trước ta đã gây ra một đại họa kinh thiên...”
“Ta đã vô ý giết chết con gái duy nhất của Thần Thủy cung Cung chủ!”
Nhậm Phi Dương đối với chuyện vũ võ lâm hoàn toàn không rõ, nên cũng không biết Thần Thủy cung là thần thánh phương nào. Nhưng sắc mặt trầm tĩnh của Cao Hoan không khỏi biến đổi: “Thần Thủy cung lúc đó thế lực hùng mạnh vô lượng ở kháp vùng Phúc Kiến, lại cùng với Bái Nguyệt giáo ở Điền Trung có liên hệ rất thân thiết, cô dù có to gan tới chừng nào, làm sao giết chết được Thiếu cung chủ của chúng?”
Phong Sa xanh xám mặt, dùng tay xoắn vặn vào nhau, rung giọng nói: “Nhân vì lúc đó... Lúc đó ta không biết con nha đầu thối đó lại là người của Thần Thủy cung a!”
“Ha ha”, Nhậm Phi Dương không nhịn được cười, “Nếu như ngươi biết rồi, thì sẽ không chọc vào ả nữa chứ gì?”
Tuy nghe lời nói khó nghe, nhưng Diệp Phong sa vẫn cúi đầu, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cũng từ từ gục gặt thừa nhân: “Đúng vậy. Như quả ta sớm biết trước, cho dù có lớn mật bằng trời cũng không dám giết ả”.
“Con nha đầu đó thật là một kẻ dở hơi biến thái a... Xuất thủ rất ác động, chuyên môn dùng độc dược hủy nhan sắc của các thiếu nữ tuyệt sắc. Khi ả động đến ta, ta thiếu niên khí thịnh, tự nhiên lập tức ăn miếng trả miếng. Sau trường ác đấu đó, ta dường như gần chết trong tay ả...” Nàng dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ sợ sệt, “Ta khó khăn lắm mới được ả nha đầu đó, nhưng trước khi ả đoạn khí, đã trừng mắt nhìn ta nguyền rủa: ‘Giết chết ta, mẹ sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!’”
“Lúc đó ta chỉ cười lạnh, bỏ mặc không coi vào đầu, cùng lắm là lấy một mạng đền một mạng chứ gì, ta lại không sợ chết!”
“Sư huynh trở về, vừa nhìn thấy thi thể của a, lập tức biến sắc hỏi: ‘Tiểu Diệp Tử, muội lại dám giết ả ư? Chuyện này không xong rồi!’ Ta chưa bao giờ thấy sư huynh sợ sệt như vậy. Không biết vì sao, lòng ta bắt đầu lo sợ!”
“Sư huynh tuy bực tức ta lắm, nhưng vẫn giúp ta đem chôn ả, lại hủy hết mọi chứng cứ, rồi thận trọng bảo ta đừng nói với ai về chuyện này. Ta gật đầu, phát hiện tuy đại sư huynh rất trấn định, nhưng kỳ thật trong lòng y rất sợ, một nổi sợ trước đó chưa có bao giờ. Lúc đó, ta hoàn toàn không biết bản thân đã gây ra đại họa gì”. Phong Sa vừa từ từ kể, vừa đưa tay vào trong nước, đem mớ tóc bị cắt tiệt vừa rồi vô thức bện lại thành một cái búi nhỏ.
“Giấy không thể gói được lửa, chuyện này cuối cùng cũng không giấu được. Một năm sau, Thần Thủy cung tìm đến của chúng tôi, yếu cầu Tuyết Sơn phái cấp cho họ một lời giải thích rõ ràng... Tuy sư phụ dù có thương ta, và tình huống lúc ấy là ta giết yêu nữ để thế thiên hành đạo, nhưng sư phụ không muốn làm địch với Thần Thủy cung. Do đó đã đành lòng giao ta ra cho bọn họ xử trí”.
Nghe đến lúc này, Nhậm Phi Dương nhịn không được chen vào: “Sư phụ ngươi không cần ngươi, chẳng lẽ đại sư huynh của ngươi cũng không quản ngươi?”
Phong Sa nhè nhẹ thở dài: “Lúc đó y không có mặt. Nếu như y có ở đó, Thần Thủy cung muốn đem ta đi, trừ phi giết chết được y”.
Nàng cúi đầu cười khổ: “Chuyện y đối đãi với ta từ trước đến lúc ấy, ta chưa bao giờ để vào lòng, chỉ cảm thấy y sủng ái ta chỉ là chuyện thiên kinh địa nghĩ... Hihện giờ nghĩ lại, quả là có hối cũng không kịp”.
“Đó là vì lúc đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, chứ không phải như bây giờ a”. Cao Hoan điềm đạm chen vào một câu.
Phong sa gật gật đầu, cảm kích nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Bị giải đến Thần Thủy cung, ta nếm trải đủ mọi khổ đau, nghe bọn chúng nói cái gì đó dùng ‘Thủy Thần Tế’ khiến ta chìm vào trong hồ mà chết. ta sợ đến chết khiếp, ngày đêm mong mỏi đại sư huynh đến cứu ta, ta căn bản không biết Thần Thủy cung có nhiều điều đáng sợ như thế. Một lòng một dạ chỉ nghĩ đại sư huynh mà đến, mọi chuyện đều có thể giai quyết...”.
Lời của nàng giống như gió vậy, nhu hòa bay lãng đãng trong không khí, bay về ký ức năng xưa...
Tuy nhiên mới kể đến đó, Tiểu Kỳ dẫn theo Tiểu Phi chạy lại, cắt ngang cuộc đàm thoại của ba người. Trong tay Tiểu Phi cầm một nắm lớn lá cỏ, bực mình ném xuống đất, cất giọng non nớt hỏi Phong Sa: “Cô cô, cô chẳng phải nói là cỏ ba lá có lá có bốn cánh ư? Vì sao con tìm lâu thế mà không tìm được lá nào?”
Trước mắt bọn hài tử, Phong sa thu lại vẻ ưu thương trên mặt, cười hàm tiếu nựng gò má xinh tươi của cậu bé, dìu dàng nói: “Trên đời này có bốn phiến cỏ ba lá có bốn cánh, khi tìm được chúng tức là tìm được ‘Hạnh Phúc’, con nghĩ coi, ‘Hạnh Phúc’ đâu có dễ tìm kiếm chứ?”
Tiểu Phi nuốt nước miếng không nói gì, Tiểu Kỳ cầm tay nó, trách: “Ta nói đệ không được đến phá nang chuyện của dì và thúc thúc, ngươi cứ muốn đến. Chúng ta đi tìm kiếm cho kỹ chút nữa thôi!” Hai hài từ chào mọi người, rời dắt tay nhau chạy đi.
Phong sa cười cười nói: “Dù sao cũng là tiểu hài tử, thứ truyền thuyết như thế mà cũng tin đó là thật”.
Cao Hoan ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Cô có tin không?”
Phong Sa ngẩng người ra một lúc, thật lâu sau mới khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Nhậm Phi Dương đang đứng một bên nghe rất hứng khởi, không khỏi cười nói: “Đương nhiên là không tin rồi. Hạnh phúc cả đời người làm sao lại nhờ một cọng cỏ quyết định? Ngươi muốn cái gì, thì tự bản thân lấy mạng ra mà lấy, mạng ta do ta, chẳng phải do trời”. Nụ cười của hắn nỡ ra đầy sáng lạn, không ngừng thôi thúc Phong Sa: “Ê, kể tiếp đi chứ, sư huynh của ngươi cuối cùng có đến cứu ngươi không? Nhưng ta nghĩ y nhất định sẽ đến, đổi lại là ta cũng thế. Bất quá...” Hắn cười vài tiếng, thở dài: “Ngươi cứu đến chỗ nào cũng gây sự như thế, sư huynh của ngươi sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết thôi”.
Ngữ âm của hắn chưa dứt, thì toàn thân Phong Sa đã giật lên, sắc mặt cấp tốc chuyển sang tái xanh.
Nhậm Phi Dương giật nẩy mình, vội vã thu lại ngữ khí trêu đùa: “Ầy ầy ầy, ta chỉ tùy tiện nói thôi mà, đừng có nóng!”
Phong sa cười khổ: “Ta sao lại nóng. Bởi vì lời nói của ngươi vốn là sự thật”. Giọng nói của nàng khe khẽ rung: “Sư huynh quả nhiên đến cứu ta trong vòng một ngày một đêm sau. Nhưng khi ta thấy y, ta giật mình nhận ra y dường như đã thụ thương rất nặng, thanh âm cũng biến đổi. Ta không hề biết, y vì cố tiến vào, đã nếm đủ đau khổ. Y còn làm như không có chuyện gì, cười hì hì mở dây trói mang ta đi..”.
Kể đến lúc này, giọng nói của nàng đột nhiên run rẩy kịch liệt: “Chúng ta... chạy không xa, thì bị Thần Thủy cung phát giác. Bọn chúng... bọn chúng có võ công cao đến nỗi ta không thể tưởng tượng nổi. Rất nhanh chúng ta bị vây khốn, không đi được bước nào”.
Chìm sâu trong hồi ức, sắc mặt của nàng trắng như tuyết, thân thể ốm o càng lúc càng rung hơn: “Lúc đó Thần Thủy cung chủ xuất hiện, là một phụ nhân khoảng bốn chục tuổi. Ả thấy hai chúng ta liều chết huyết chiến, đột nhiên cười cười. Ả nói ả vô cùng bội phục sự dũng cảm của đại sư huynh, độ nhiên lại dám cô thân xâm nhập vào Thần Thủy cung để cứu người. Dựa vào điểm này, bà ta nguyện ý cho chúng tôi một cơ hội để sống..”.
“Bà ta đưa ra mười chung rượu, nói rằng trong đó chỉ có một chung không có độc, ngoài ra đều đã chứa Thiên Nhất Thần Thủy của Thần Thủy cung. Ả muốn sư huynh chọn một chung uống cạn. Nếu như may mắn chọn ly không độc, chúng tôi có thể đi. Nếu như chọn chung có độc, sư huynh và ta đều phải để mạng lại cho món độc dược Thiên Nhất Thần Thủy nào, toàn võ lâm đều biết, tuyệt đối diệt tuyệt nhân tính!”
“Cơ hội một phần mười, đúng là tốt!” Nhậm Phi Dương thở một hơi lạnh, “Không lựa chọn gì, chỉ là đánh bạc sinh mệnh mà thôi!”
Ngữ khí của hồng y thiếu niên quả là lỗi lạc quả đoán, không có chút khiếp sợ yếu đuối nào.
Phong Sa không khỏi đưa mắt nhìn tên thiếu niên hồng y hắc phát, chí khí dương cương này, phảng phất như nhìn thấy sư huynh ngày ấy.
Nàng lại cúi đầu, tiếp tục nói: “Ta gấp rút muốn chết, sư huynh vẫn ra vẻ không hề để ý gì, tùy tùy tiện tiện cầm lên một chung uống cạn, sau đó cười hi hì nhìn Thần Thủy cung chủ hỏi: ‘Ngươi thấy vận khi của ta thế nào?’”
“Thần Thủy cung chủ nhìn y một lúc, sắc mặt bất biến, cuối cùng thở dài bảo: ‘Có khi phách, coi như phục ngươi, người trẻ tuổi’. Ả phất tay, để thủ hạ cho chúng ta đi”.
Nhậm Phi Dương thở dài một hơi, cười nói: “Sư huynh của ngươi quả nhiên có vận khí không tệ”.
“Không thể đơn giả như vậy”. Cao Hoan điềm đạm nói, rồi cúi đầu tiện tay lượm lấy một cọng cỏ đang nằm lăn trên đất.
Phong sa trầm mặc một lúc, ổn định tâm tình của bản thân, nghe ngào nói: “Trên đường hạ sơn, ta còn nhất mực cao hứng nói trên trời dưới đất, khen vận khí của sư huynh cưc hảo. Y nhất mực không nói gì, phảng phất như giữ một khẩu khí, chỉ cần mau chóng hạ sơn. Ta thấy bộ dạng y như vậy, không khỏi có điểm kỳ quái, liền nhìn vào mắt y, lúc đó mới phát giác y cũng đang nhìn ta...”.
Nàng ngẩng đầu nhắm mắt, tiếp tục nói: “Dọc đường y không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt ấy nhìn ta. Thứ ánh mắt ấy... Ánh mắt ấy... Ta suốt đời không thể quên được”.
“Lúc đó ta còn không biết, chỉ ẩn ước cảm thấy lo sợ, túm lấy y hỏi là chuyển gì. Sư huynh hạ giọng bảo ta đừng có quay đầu, đỡ y mau xuống núi, nhất định không được để người ta nhìn ra dị dạng. Nói đến đó, khóe miệng y từ từ ứa máu. Lúc đó ta mới rõ vừa rồi chung rượu sư huynh uống là có độc! Sư huynh vì cứu ta, đã iều mạng gượng lại”. Phong Sa thuật lại, tâm tình từ từ kích động, cất lên một tiếng khóc đau khổ.
“Tiểu tử giỏi, cái đau xé gan xé ruột thế mà y vẫn chịu đựng lâu như vậy!” Nhậm Phi Dương mở miệng tán, ánh mắt đầy hỏa nhiệt.
Cao Hoan ngược lại không nói câu nào, khóe miệng khẽ hằn lên một nét không thể nào lý giải.
Phong Sa hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của bản thân, nhỏ giọng nói tiếp: “Sau khi đến đơợc chân núi, ta cảm thấy thân người trên vài ta càng lúc càng nặng. Sư huynh khiến ta đạt y ngồi xuống đất, trở tay dùng kiếm đâm mình ba kiếm!
Ta biết y rất khó chịu mới hành động như thế, chỉ mong sao thế y chịu thứ tội đó, nhưng... Sư huynh vẫn dùng ánh mắt đó nhìn ta, nhưng ta phát hiện ánh mắt của y đã biến trở thành một màu xám tro kỳ quái”.
“Ta khóc lớn lên, ta thực là sợ lắm! Sư huynh lại vẫn trong bộ dạng không để ý gì, cười hi hi nói: ‘Tiểu Diệp Tử, sau này không được quậy phá nữa, sư huynh không thể giúp muội được nữa đâu!’ Ta càng khóc lớn hơn, nói ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời không quậy phá nữa, cầu y ngàn vạn lần đừng lưu lại chỉ mình ta. Sư huynh lắc đầu thở dài, nói y thực ra muốn lưu lại, nhưng ông trời không để y lưu lại nữa rồi..”.
“Ta sợ chết đi được, cứ nhất mực khóc ròng, khóc đến mức sư huynh phiền lòng mắng ta: ‘Chết đơn giản là chết, khóc làm gì? Giống như sư huynh xuất môn đi xa vậy thôi’. Ta nói sư huynh xuất môn đi xa, vô luận là gì thì cũng có ngày quay trở lại, nhưng nếu chết rồi thì cả đời này không thể nào nhìn thấy được nữa”.
“Sư huynh lúc này ngẩn người, thở dài một cái không nói gì nữa, chỉ nhìn ta như vậy. Máu từ miệng, từ mũi, từ tai y chảy ra. Y rất thống khổ, nhất mực yếu cầu ta giết y, thần trí từ từ rối loạn đến phát cuồng. Ta cũng nhanh chóng phát điên lên! Lúc đó y thuật của ta còn kém lắm, trong tay lại không có thuốc, chỉ lấy mắt từ từ nhìn y chết!”
“Phảng phất như hồi quang phản chiếu, sư huynh cuối cùng cũng tỉnh lại một chút, cắn răng, đột nhiên cầm lấy tay ta, hạ giọng nói với ta rằng: ‘Tiểu Diệp Tử, Ta Ưa Thích Muội. Nhưng Muội... Còn Quá Nhỏ, Ta Vốn Muốn Chờ Khi Muội Mười Tám Tuổi, Sẽ Nói Cho Muội Hay... Nhưng Hiện Giờ Không Được Nữa Rồi’. Thanh âm của y run rẩy đến tệ hại, tim của ta cũng đập mạnh đến nỗi ta chẳng bao giờ ngờ. Vì sao lại như thế?”
“Ta cảm thấy tay của sư huynh từ từ lạnh đi, ta tuyệt vọng khóc lóc, nói nếu y không để lại mình ta trên đời, ta lớn lên sẽ lấy y. Sư huynh đột nhiên cười, rút kiếm ra, hồi thủ quét một vòng bức ta rồi khỏi y bảy xích, cười lớn nói: ‘Thật Tốt, Thật Tốt. Nhạc Kiếm thanh ta đời này xem ra cũng không uổng, có đến, có sống, có yêu, xem ra chẳng còn gì là tiếc nữa!’ Y trở tay quét ngang kiếm, rồi, rồi...!”
“Tất cả đều kết thúc... Sư huynh chết rồi, ta cũng chết. Ta không trở về Tuyết Sơn phái nữa. Dù gì sư phụ đã sớm không cần ta nữa rồi. Ta mang tro xương của sư huynh lưu lãng nhiều nơi, vô luận là đến đâu cũng mang y theo cùng. Sư huynh còn sống ta chưa biết gì; Nhưng khi ta hiểu biết rồi, thì mọi chuyện đã quá muộn”.
Lời kể từ từ hạ thấp, cuối cùng chỉ là những tiếng rí rít như gió thổi mây bay.
Phong sa không nói gì nữa, ngồi trên tảng đá quay lưng về phía hai người, hai vai khe khẽ rung.