Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, ý nghĩ đầu tiên của Phong Sa là chạy thẳng đến sương phòng đằng đông xem bọn tiểu hài như thế nào. Nhất định sẽ không có chuyện gì... Cần phải biết, bọn chúng bình thường đều là một bọn quỷ lanh lợi thông minh... Nàng chạy thẳng ra ngoài, không dám nghĩ thêm gì nữa.
Nhưng khi nàng vừa đến cửa, một bóng đỏ đã nhoáng lên bên cạnh, A Tĩnh đã đuổi đến sau lưng.
Nữ chủ nhân của Thính Tuyết lâu ngăn nàng lại, khẽ thở dài: “Ngươi không cần đến nữa, chết hết rồi”.
“Chết.. hết rồi sao?” Phong Sa thoáng chốc toàn thân vô lực, dựa vào tường, ánh mắt trống không.
Tiểu Phi, A Thành, Tiểu Kỳ... Đây chính là những hài tử nàng nuôi từ bốn năm tuổi, chết hết rồi sao?
Mới một ngày hôm trước, bọn chúng còn vui cười đùa bởn ở cạnh nàng, còn nói lớn lên quyết thế Nhậm Phi Dương báo cừu. Nhưng hiện giờ, chúng và nàng đã âm dương tương cách! Những hài tử đó lớn nhất cũng không quá mười hai tuổi a.
Nàng dùng lực cắn chặt răng, cho đến khi môi ứa ra từng giọt máu.
Đẩy bật Tĩnh cô nương ra, Phong Sa điên cuồng chạy vào đông sương phòng, để rồi chỉ còn nhìn thấy những thi thể hài đồng ngổn ngang trên đất.
Trí não nàng chợt toàn một thứ trống không, hai chân nàng vô lực, lảo đảo té quỵ xuống đất, lúc lâu sau mới nghẹn ngào khóc không thành tiếng, đau đớn khóc giữa những thi hài này. Nữ tử áo đỏ đứng bên vũng máu nhìn nàng, trong mắt hiện lên tia than thở lợt lạt, không hề nói một lời.
Những hài tử chỉ khoảng mười tuổi đầu mà phải chết như thế này khiến nàng ta nhớ tới thời thơ ấu đầy máu của mình.
Thật lâu sau, dường như toàn bộ nước mắt có trong người nàng đều đã tuôn ra hết, Phong Sa ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng giờ đã chứa đầy cừu hận, cắn răng thấp giọng nói: “Thần Thủy cung, ngươi bức người quá lắm!... Không thể tha thứ... Ta tuyệt đối không thể buông xuôi cho các người!”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đến quỳ trước mặt nữ tử áo đỏ, cắn răng thấp giọng nói: “Tĩnh cô nương, tôi biết võ công thấp kém... Nhưng vô luận là thế nào, tôi vẫn muốn báo cừu! Thỉnh, thỉnh cô nương tương trợ!”
Thần sắc A Tĩnh bất động, nhìn mây trắng trên trời cao, điềm đạm cười lạnh: “Biết rõ là ta làm chuyện gì đều có cái giá của nó, cô đem món gì giao hoán với ta?”
Phong Sa đáp từng lời một: “Vô luận là phải làm gì, chỉ cần Phong Sa còn hơi thở cuối cùng, nhất định giao phó tính mạng cho cô nương”.
Nàng ngẩng đầu nhìn A Tĩnh, sâu trong ánh mắt u ám ấy dường như có ngọn lửa mãnh liệt, thiêu đốt linh hồn, xen lẫn sự tuyệt vọng và điên cuồng.
Lại thêm một người vì để thấy được máu tươi, vì để có được lực lượng mà bất chấp tất cả... Giống như A Tĩnh năm ấy.
Rốt cuộc, cừu hận là cái thứ gì? Lại có thể đem linh hồn thuần tịnh dẫn nhập vào trong luyện ngục đầy máu đen, để từ đó chịu cảnh vạn kiếp bất phục?
Nữ tử gọi là Diệp Phong Sa này đã từng là một con người nhu nhuận và trong sáng như nước.
Nhưng dạng nữ tử như thế, rốt cuộc rồi cũng đọa nhập vào huyết trì hay sao?
A Tĩnh lặng lẽ thở dài, ngón tay vuốt ve thanh Huyết Vi kiếm tỏa ra hào quang sáng xanh, ánh mắt lại chuyển biến bất định nhìn phía sau lưng Phong Sa.
Diệp Phong Sa không hề động, lặng yên nhìn nữ tử gần bằng tuổi mình ở trước mặt, không hề đứng lên.
Mục quang bình tĩnh và mãnh liệt của nàng, phảng phất như bị một luồng áp lực vô hình, dù cách trở bàng lớp không khí những vẫn ép đến đối phương.
“Với sức lực của nàng, nàng có thể làm được chuyện gì báo đáp cho ta đây? Nàng căn bản không thích hợp cho một người có thể sinh tồn trên giang hồ a...” A Tĩnh nhẹ lắc đầu, vội thấp giọng tiếp, “Tiến nhập giang hồ, chính là mộ phần của nàng”.
Tuy nhiên, khi cúi nhìn Diệp Phong Sa nhất mực quỳ dưới đất không hề động đậy, nàng ta tựa hồ có chút bất nhẫn khi nhìn nữ tử ấy cứ một mực chịu đựng sự khuất nhục và đày đọa như thế, nên vội đưa tay ra khẽ nâng lên.
Khi thấy ánh mắt của Lam y nữ tử đã gần đến sự tuyệt vọng và điên cuồng, ánh mắt phía sau mạng che mặt ấy chợt vô thanh vô tức than thở vài lời, rồi cuối cùng điềm đạm nói: “Cũng được... Ngươi không cần phải đầu hiệu cho Thính Tuyết lâu, ta đáp ứng ngươi, nếu như Tiêu lâu chủ có ý diệt trừ Thần Thủy cung, thì ta sẽ mang một cánh tay của Cung chủ tặng ngươi”.
Phong Sa ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đỏ, có chút thất vọng, kiên trì hỏi: “Cô... cũng không thể hứa với tôi sao? Cô là nhân vật đầu não của Thính Tuyết lâu, diệt Thần Thủy cung chẳng phải chỉ bằng một lời hạ lệnh sao? Cô chung quy cũng không thể? Có phải là... ta không hề có giá trị... Căn bản không có cách gì so sánh được với Thần Thủy cung, phải không?”
Bởi vì tuyệt vọng quá độ, bàn tay nàng nắm chặt vạt áo của nữ tử áo đỏ, mười ngón tay dụng lực quá mạnh, dường như phá hẳn da thịt của nàng.
Tuy nhiên, A Tĩnh không hề gạt tay nàng ra. Nhìn ánh mắt của Diệp Phong Sa, nàng ta gật đầu lạnh lùng đến cực độ: “Không sai... Ngươi có thể làm gì? Một người như ngươi vậy, đến Thính Tuyết lâu căn bản không có chút cơ hội được trọng dụng nào. Cho dù ta có đáp ứng, nhưng Tiêu lâu chủ thì sao? Y từ đó đến giờ không bao giờ chịu làm chuyện giao dịch không tương xứng”.
Diệp Phong Sa bỏ tay ra, nhìn nàng ta một lúc, nhưng không có cách gì nhìn ra chút hòa hoãn hay vết tích hứa hẹn nào từ mục quang lạnh như băng tuyết ấy, nên không nghĩ gì nhiều nữa, đứng lên gằn từng tiếng: “Như vậy coi như ta chưa hề cầu qua nàng! Tự một mình ta sẽ nghĩ biện pháp!”
Nàng chuyển đầu đi, tấm lưng yếu đuối khe khẽ run.
Kỳ thật nàng cũng biết, nếu như bằng lực của một mình nàng, đối kháng với Thần Thủy cung căn bản là một chuyện không thể nào được.
Lấy cục thế võ lâm hiện nay mà xét, muốn đánh quỵ Thần Thủy cung xưng bá ở phía Tây Nam tuy không phải là không được, nhưng để có thực lực này, thì ngoại trừ Thính Tuyết lâu bá chủ Trung Nguyên ra, chỉ có thế lực số một của hắc đạo, đó là tổ chức Phong Vũ.
Tuy nhiên, muốn mời thỉnh tổ chức sát thủ như Phong Vũ như vậy, cần phải có tài lực cực lớn, nhưng đó căn bản là thứ nàng không thể nào đáp ứng được.
“Hoặc có thể là... dùng Nhậm Phi Dương để hoán đổi!” Đột nhiên, thanh âm của A Tĩnh chợt lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.
Diệp Phong Sa giật mình, không khỏi quay đầu lại nhìn nữ tử áo đỏ, chờ nàng ta giải thích.
A Tĩnh mỉm cười, điềm đạm nói: “Ngươi đối với hắn có cái ân cứu mạng a... Với tính cách của hắn như vậy, cho dù là ngươi không mở miệng cầu hắn giúp, chỉ cần hắn biết tình huống trước mắt của ngươi, ta nghĩ, hắn nhất định sẽ không tiếc gì cả, vì ngươi mà phục cừu!”
Nói đến gã thiếu niên hồng y hắc phát đó, trong mắt nàng ta có chút phức tạp, thờ ơ đề ra điều kiện: “Người như vậy chính là thứ Thính Tuyết lâu cần, nếu như Nhậm Phi Dương vì ngươi mà nguyện ý phát thệ vĩnh viễn đầu phục cho Thính Tuyết lâu... Như thế, ta có thể đề nghị với Lâu chủ, bắt đầu an bài kế hoạch tiến công Thần Thủy cung”.
“Thế nào?” A Tĩnh mỉm cười đạm bạc, tựa hồ như không muốn nói nhiều, quay đầu lại hỏi: “Phong Sa, ngươi tự đi cầu hắn, hay là để ta giúp ngươi chuyển báo tình hình trước mắt của ngươi?... Chỉ cần hắn biết chuyện hiện tại của ngươi, hắn tuyệt không mang thân ra khỏi chuyện này”.
Phong Sa không nói gì, trải qua một lúc lâu mới cúi đầu vuốt ve cánh tay phải của mình.
Trên mu bàn tay như bạch ngọc ấy, một vất răng sâu hoắm vẫn còn lưu huyết. Những năm nay, tuy họ cùng ở cùng trong một tiểu thành, nhưng lại không hề quen biết. Nhưng chỉ ngắn ngủi chốc lát, cùng nhau trốn tránh bên bờ vực tử vong, họ đã kiến lập một thứ tình hữu nghị cả đời cũng không dễ đạt đến.
Tuy nhiên, nàng có thể vì cừu hận của mình, đẩy hắn vào con đường vạn kiếp bất phục hay không?
“Không”. Thật lâu thật lâu sau đó, một tiếng nói chém đinh chặt sắt từ miệng Phong Sa phát ra, tay nàng dùng lực nắm thành quyền, máu thuận theo bàn tay trắng muốn của nàng rơi xuống, rót từng giọt lên mặt đất.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Đó là chuyện riêng của tôi, không cần kéo hắn vào! Tĩnh cô nương!”
“Ta không muốn biết hắn thành một Cao Hoan thứ hai!” Phong Sa nhìn A Tĩnh, nhãn quang lạnh thấu xương, nhưng ngữ âm khẽ run: “Thính Tuyết lâu sẽ hủy diện Nhậm Phi Dương hiện tại... Cầu xin cô, đừng khiến hắn đến Thính Tuyết lâu, xin tha cho hắn”.
Ánh mắt của A Tĩnh biến đổi vô chừng, đột nhiên ngưng thần nhìn nàng, thì thầm: “Chuyện đến nước này ta cũng không có cách nào khác. Lâu chủ biết hắn là một nhân tài, do đó khiến ta theo sau Cao Hoan cứu hắn. Dưới lệnh của Lâu chủ, nước đổ khó hốt. Nếu như Nhậm Phi Dương không muốn, vậy thì chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể trả mạng hắn lại cho ta”.
Phong Sa ngẩn người, nhìn thiếu nữ trước mặt chỉ khoảng tuổi mình thế mà đã nắm quyền sanh sát trong tay, nhìn sắc mặt lạnh lùng và ánh mắt không hề dao động của nàng ta, tự hỏi chẳng lẻ đây là con phượng gáy cửu thiên mà giang hồ truyền tụng hay sao? Sự cô độc và lạnh lùng như thế, phải chăng là sự ung dung và cao quý trăm loài kính phục?
Sau ánh mắt sắc bén thế kia, ẩn ước có sự tịch mịch cực độ.
Phong Sa thực hiện nỗ lực cuối cùng, lần nữa cất lời thỉnh cầu: “Tỉnh cô nương, cô, cô có thể thu hồi mệnh lệnh, tha cho hắn hay không? Tôi biết cô có thể!”
Mắt A Tĩnh lặp lòe, trầm ngâm không quyết.
Nhưng trong khi chờ đợi sự hồi đáp đó, nàng chợt nghe một giọng nói trầm trầm cất lên từ phía sau lưng: “Cô sai rồi, nàng ta không thể”.
Âm thanh này điềm nhiên và âm lãnh, mang theo sự uy nghiêm và cao quý không nói thành lời, phảng phất như phát ra từ một vị chúa tể trời sinh, cao cao tại thượng.
Nhưng nghe tiếng nói của người này, thần sắc của A Tĩnh chợt biến.
Phong Sa kinh ngạc quay đầu, không khỏi giật mình sửng sốt.
Một vị thanh niên công tử mặc áo lông cừu trắng đứng ở cửa viện không biết tự bao giờ, đang lạnh lùng nhìn hai người. Y mi thanh mục tú, ánh mắt sắc bén, nhưng sắc diện nhợt nhạt, đôi môi hồng nhuận khác thường, dường như vừa phun ra một ngụm máu vậy.
Là một người thân hoài y thuật, Phong Sa vừa nhìn đã biết người này thân có ác tật, đã rơi vào giai đoạn không thể chữa trị!
A Tĩnh từ từ bước đến trước mặt y, cúi người quỳ xuống thấp giọng chào: “Bái kiến Lâu chủ”.
Áo đỏ vừa động, eo thon vừa cong, thanh niên công tử đã đỡ tay nàng, khẽ ho vài tiếng, nói: “Hà tất phải khách khí như vậy, A Tĩnh”.
Trong lúc đưa tay ra, Phong Sa phát hiện xương cổ tay của y rất mảnh, cổ tay hiện lên những sợi gân màu xanh lam, hoàn toàn là một cánh tay của thư sinh.
Bình thản nhìn vào mắt A Tĩnh, thanh niên công tử khe khẽ gật đầu cười mỉm, khen: “Vừa rồi ta đã ở thiên phòng gặp qua Nhậm Phi Dương, hắn đã đáp ứng gia nhập Thính Tuyết lâu. A Tĩnh, hắn thật sự là một nhân tài khó kiếm”.
Nghe khẩu khí của y, lòng Phong Sa chợt động, không khỏi buột miệng kêu lên: “Thính Tuyết lâu Lâu chủ! Ông là Tiêu Ức Tình!”
Cùng lúc đó, lòng nàng chợt ảm đạm, biết rõ là cuối cùng thì Nhậm Phi Dương cũng phải bước chân vào giang hồ!
Thính Tuyết lâu chủ đã kinh qua những chuyện long hành thiên hạ, tiêu dao trong khói lửa thế gian. Chuyện y đã quyết định, từ trước đến giờ không ai có thể cải biến!
Tiêu Ức Tình thoáng nhìn nàng, khe khẽ mỉm cười, nhưng không hề đáp tiếng nào.
Phong Sa phát giác, lúc hắn cười, ánh mắt lại không hề cười.
Đó dường như là nét cười cùng một dạng với Cao Hoan.
Căn bản không lưu ý gì đến nữ tử đứng cạnh đó, Tiêu Ức Tình chỉ một mực hướng về nữ tử áo đỏ, nói: “Cao Hoan nhất định đã trở về lâu chờ lệnh. Nhậm Phi Dương cùng những nhân thủ mới đã được ta phái người đưa về tổng bộ bí mật huấn luyện...
Sau này, con người Nhậm Phi Dương này coi như đã triệt để chết rồi. Cao Hoan nhất định sẽ không phát giác chuyện này. A Tĩnh, chúng ta cũng nên quay về, mấy ngày không có mặt, nhất định sẽ có nhiều chuyện cần làm”.
Lúc y nói chuyện với A Tĩnh, tuy là vui vẻ ôn hòa, nhưng vẫn thủy chung vẫn dè dặt tự trọng, tịnh không quá nồng nhiệt, cũng không quá lãnh đạm.
A Tĩnh nhìn y, lại nhìn Phong Sa, nói: “Vị Diệp Phong Sa cô nương này là bằng hữu của ta, có thể mang nàng ta cùng đi?”
Tiêu Ức Tình nghe đến hai tiếng “Bằng hữu”, tựa hồ sửng sốt một hồi, lúc đó mới nhìn qua nhìn lại Phong sa hai lượt, ánh mắt vẫn giữ vẻ lợt lạt, đáp: “Hiện giờ mang nàng ta cùng đi không tiện lắm. Sau này gặp lại cũng không muộn”.
Trong lời nói của y có sự võ đoán không được xen vào, A Tĩnh quả nhiên không hề nghĩ ngợi, mặt nhiên hồi đáp: “Vâng, Lâu chủ”.
Nàng chuyển đầu nhìn Phong Sa, nói: “Vậy sau này sẽ gặp lại, Phong Sa”.
Phong Sa nhìn hai người đối thoại, vừa kinh Tiêu Ức Tình chuyên chế, vừa lạ cho sự phục tùng mặc nhiên của A Tĩnh.
Nhân trung long phượng... Nhân trung long phượng...
Chẳng lẽ giữa hai con người như vậy, lại là truyền kỳ trong miệng mọi người trên giang hồ?
Đồng hành đồng chí, đồng tâm đồng ý... Nhưng hôm nay xem ra...
Trong lúc Phong Sa trầm ngâm suy nghĩ, hai người đã khởi thân bước ra ngoài.
Còn chưa rời khỏi viện, đột nhiên họ nghe một tràng tiếng bước chân, một thanh âm hài tử vang lên: “Dì ơi, dì ơi!”
“Hoa nhi? Con... Con còn sống sao?” Phong Sa vừa nhìn thấy đã lảo đảo chạy lại phía hài tử đó, vui mừng khôn xiết, đón ẩm lên người.
Quần áo của hài tử đó rách nát, mắt xanh mũi tét, xem ra đã chịu không ít khổ ải. Nó khóc nói: “Bọn khốn kiếp đó! Bọn chúng, bọn chúng đánh con, còn nhét vào miệng con...”.
Mục quang A Tĩnh không ngừng chuyển, nhìn chằm chằm hài tử đang chạy đến đó, thấy khóe miệng của nó ứa máu, không khỏi nhíu mày, sắc mặt trở nên âm trầm hẳn lại.
“Đi thôi, đừng có quản chuyện”. Tiêu Thúc Tình thúc giục, quay đầu chuyển thân tiếp tục đi ra.
Trầm mặc một lúc, A Tĩnh cũng theo sau, nhưng lúc chuyển thân, chợt nghe một loạt tiếng “tê tê” cực kỳ nhỏ, đột nhiên minh bạch, buột miệng cả kinh: “Đừng có ôm nó!” Nàng đồng thời phi thân vượt lên, một chương đẩy bật Phong Sa.
Sắc mặt của Tiêu Ức Tình đột nhiên biến đổi, nhanh như tia chớp phón người lên, trong lúc A Tĩnh sắp chạm đến hài tử đó, vụt che trước người nàng, phản thủ đánh ra hai chưởng phân nàng và hài tử ra, miệng quát: “Nàng không muốn sống nữa sao?”
Lời chưa dứt, một chưởng đẩy hài tử ra chợt tống vào eo nó, đẩy nó văng ra xa ba trượng!
“Ngươi làm gì vậy?” Phong Sa thét rít lên. Nhưng trong sát na đó, A Tĩnh đã phóng ra một chưởng nhanh như tia chớp, đánh lên ngực của Hoa nhi. Hài tử kêu oa một tiếng, máu từ trong miệng bắn ra có vòi!
Hai chưởng gần như cùng lúc này đã đánh cho hài tử như diều đứt dây bay vút đi.
“Oành! Oành! Oành!” Thân thể hài tử vừa bay giữa đường, đột nhiên toàn thân nổ tung! Thuốc nổ có uy lực cực lớn, chấn điếc tai mọi người, cảm giác như trong miệng muốn ứa máu.
Phong Sa cũng bị lực đẩy cực mạnh đánh ngã phục xuống đất. Thật lâu sau, chờ khi mọi chuyện bình tĩnh lại, Phong sa miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy trong viện máu huyết be bét giống như vừa trải qua cơn mưa máu, mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc, thập phần khủng bố.
Đây... đây chính là tàn tích còn sót lại của Hoa nhi sao? Trong sát na đó, nàng dường như không nhịn được cơn buồn nôn!
Lúc này, nàng chợt nhìn thấy thần sắc thảm đạm của nữ tử áo đỏ.
Một chưởng tối hậu của A Tĩnh đánh trúng A Hoa, hỏa dược lúc đó cũng vừa phát nổ, làm nàng bị chấn thương. Nàng ráng nhịn huyết khí nhộn nhạo trong ngực, sắc mặt trắng lợt, miễn cưỡng bước lên, từ từ nói với Tiêu Ức Tình: “Chúc hạ bất lược, khiến... khiến Lâu chủ thụ kinh rồi”.
Trên người Tiêu Ức Tình cũng dính không ít máu, trên tấm long cừu nở ra không ít đóa hồng mai.
Nhân vì hỏa dược nổ ép tới, thân thể có bệnh của y vì thế không khỏi ho lên kịch liệt, căn bản không thèm hồi đáp, chỉ đỡ lấy A Tĩnh, điểm nhanh vài đại huyệt của nàng, rồi khàn giọng máng: “Vừa rồi, vừa rồi nàng làm gì thế! Hỏa dược bá đạo như vậy mà cũng ngạnh tiếp? Nàng... Nàng sao có thể đem tính mệnh của bản thân ra làm trò đùa”.
Trong sát na ấy, giọng nói của y cũng run run.
Phong Sa thầm kinh hãi, bởi vì nàng nghe được vẻ gấp rút lo lắng trong giọng nói của Tiêu Ức Tình, thậm chí có cả vẻ kinh khủng. Một người có địa vị và thân phận như y, lại có thứ lo âu và khủng hoảng thất thần như thế này!
A Tĩnh ráng tự vận khí, từ từ đứng thẳng dậy: “Chúc hạ không hề gì, nhưng thân thể ngàn vàng của Lâu chủ...”.
Nghe lời như thế, mục quang của Tiêu Ức Tình lóe lên sự tức giận, cười lạnh nói: “Thân thể ngàn vàng? Hừ hừ... Thân thể ngàn vàng!”
Y đột ngột quay đầu, lạnh lùng gọi: “Người đâu!” Thanh âm vừa dứt, ngoài tường đã có ba người phóng vào, phân phải trái quỳ hết xuống đất, kinh khủng bẩm cáo: “Thạch Ngọc tham kiến Lâu chủ, chúc hạ bảo hộ không chu toàn, đặc biệt đến đây chịu chết”.
Phất dấu máu trên người, chủ nhân Thính Tuyết lâu lừ mắt nhìn thuộc hạ, lạnh lùng nói: “Chuyện này quá đột nhiên, không trách gì các ngươi nhiều, các ngươi còn bắt được tàn đảng chạy ra nữa mà”.
Mục quang của y như làn sét phóng lên một người bị trói, hừ lạnh một tiếng.
“Báo cáo Lâu chủ, người này lúc nãy chạy từ trong viện ra, bị bọn thuộc hạ bắt được”. Thạch Ngọc bẩm báo.
Tiểu Ức Tình bước tới trước, đưa tay kéo mạng che mặt của sát thủ ra, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là người trong Thần Thủy cung! Hừ hừ, hỏa dược vừa rồi nhất định là do ngươi gài phải không?”
Người đó vừa định chối cãi, nhưng đối mắt với mục quang lạnh như băng của Tiêu Ức Tình, hắn không nói được câu nào.
“Bỏ hỏa dược vào trong bụng của đứa bé, lấy người làm thuốc nổ, một chiêu này quả là kế sách xuất kỳ bất ý!” Tiêu Ức Tình vỗ vỗ vai trái tên tù binh ấy, không biết là tán thưởng hay chế nhạo, “Nếu như A Tĩnh không kịp thời quyết đoán, đánh cho hài tử phún máu tươi, làm ướt một bộ phận thuốc nổ, chỉ sợ ngay cả ta cũng khó thoát kiếp nạn. Ngươi quả thật là một nhân tài!”
Đối phương nghe Thính Tuyết lâu chủ khen ngợi như thế, phảng phất nhìn được chút hi vọng sống còn, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nói: “Nếu như Lâu chủ cho tiểu nhân một đường sinh lộ, cam nguyện vì Lâu chủ làm trâu làm ngựa, xông pha khói lửa!”
Tựa hồ đã liệu trước sự hồi đáp như thế, khóe miệng Tiêu Ức Tình lóe lên vẻ cười cợt mặc nhiên, khe khẽ gật đầu, điềm đạm nói: “Dạng nhân tài như ngươi, giết mất chẳng phải là đáng tiếc lắm sao”.
Phong Sa trơ mắt nhìn hài tử chết thảm như vậy, hận không thể ăn thịt uống máu hung thủ. Giờ đây lại nghe Tiêu Ức Tình có ý muốn trọng dụng kẻ đáng chết này, nàng không nhịn được nữa, chẳng cần biết đối phương là nhân vật nào, gằn giọng nói: “Giết người tất phải thường mệnh, đó chính là lấy hung bạo khắc chế hung tàn!”
Tiêu Ức Tình nhìn nàng một cái, không cho là có lý: “Ta giết rất nhiều người, chẳng lẽ ta phải thường mạng hết hay sao?”
“Hiện giờ không ai có thể giết ngươi, nhưng trời cao có mắt, kẻ sát nhân nhất định sẽ bị nhân sát!” Phong sa không hề sợ sệt, mặc cho y là bá chủ võ lâm, dùng lời sắc bén hồi đáp.
Những người hai bên của Tiêu Ức Tình đều biến hẳn sắc mặt: quả nhiên, quả nhiên có người dám nói lời như vậy trước mặt Lâu chủ!
Tiêu Ức Tình ho lên vài tiếng, chỉ điềm đạm gật đầu: “Giết người thì tất bị người giết?... Tốt lắm, tốt lắm”.
Lời chưa dứt, y đã vung đao!
Đao quang léo lên, thê lương ảm đảm như khói, chớp mắt đã nhập trở lại vào trong tay áo.
Hai đao này không phải giết Phong Sa, mà là chém về phía thích khách bị bắt!
Một ngang một dọc. Một đao mở lồng ngực, một đao rọc phanh bụng.
Hai đao lách vào đúng chỗ, tuy đã mở ngực phá bụng, nhưng người đó vẫn không tuyệt khí ngay, đau đớn kêu thảm liên hồi.
Đao vừa dứt, Tiêu Ức Tình đã lui lại, một tràng máu bắn vọt ra chẳng dính lên người y một giọt. Chẳng thèm nhìn lấy người máu đang ngáp ngáp sắp chết dưới đất, y lạnh lùng nói: “Không sai, ngươi đích xác là một nhân tài, ta rất muốn trọng dụng ngươi. Rất tiếc, ngươi không nên làm bị thương a Tĩnh... Nếu dám trước mặt ta làm nàng ấy bị thương, ngươi tuyệt đối không còn lý do gì đáng sống tiếp nữa”.
Hán quay đầu, cho thủ hạ mang đến hai nhuyễn kiệu.
Tiêu Ức Tình đích thân đỡ A Tĩnh lên kiệu, rồi tự bản thân ngồi lên một kiệu khác.
Trước khi đi, chẳng hiểu y nghĩ gì, đột nhiên quay đầu, từ từ phân phó thủ hạ: “Chuẩn bị kiệu, mang Diệp cô nương đồng hành”.
Nhưng khi nàng vừa đến cửa, một bóng đỏ đã nhoáng lên bên cạnh, A Tĩnh đã đuổi đến sau lưng.
Nữ chủ nhân của Thính Tuyết lâu ngăn nàng lại, khẽ thở dài: “Ngươi không cần đến nữa, chết hết rồi”.
“Chết.. hết rồi sao?” Phong Sa thoáng chốc toàn thân vô lực, dựa vào tường, ánh mắt trống không.
Tiểu Phi, A Thành, Tiểu Kỳ... Đây chính là những hài tử nàng nuôi từ bốn năm tuổi, chết hết rồi sao?
Mới một ngày hôm trước, bọn chúng còn vui cười đùa bởn ở cạnh nàng, còn nói lớn lên quyết thế Nhậm Phi Dương báo cừu. Nhưng hiện giờ, chúng và nàng đã âm dương tương cách! Những hài tử đó lớn nhất cũng không quá mười hai tuổi a.
Nàng dùng lực cắn chặt răng, cho đến khi môi ứa ra từng giọt máu.
Đẩy bật Tĩnh cô nương ra, Phong Sa điên cuồng chạy vào đông sương phòng, để rồi chỉ còn nhìn thấy những thi thể hài đồng ngổn ngang trên đất.
Trí não nàng chợt toàn một thứ trống không, hai chân nàng vô lực, lảo đảo té quỵ xuống đất, lúc lâu sau mới nghẹn ngào khóc không thành tiếng, đau đớn khóc giữa những thi hài này. Nữ tử áo đỏ đứng bên vũng máu nhìn nàng, trong mắt hiện lên tia than thở lợt lạt, không hề nói một lời.
Những hài tử chỉ khoảng mười tuổi đầu mà phải chết như thế này khiến nàng ta nhớ tới thời thơ ấu đầy máu của mình.
Thật lâu sau, dường như toàn bộ nước mắt có trong người nàng đều đã tuôn ra hết, Phong Sa ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng giờ đã chứa đầy cừu hận, cắn răng thấp giọng nói: “Thần Thủy cung, ngươi bức người quá lắm!... Không thể tha thứ... Ta tuyệt đối không thể buông xuôi cho các người!”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đến quỳ trước mặt nữ tử áo đỏ, cắn răng thấp giọng nói: “Tĩnh cô nương, tôi biết võ công thấp kém... Nhưng vô luận là thế nào, tôi vẫn muốn báo cừu! Thỉnh, thỉnh cô nương tương trợ!”
Thần sắc A Tĩnh bất động, nhìn mây trắng trên trời cao, điềm đạm cười lạnh: “Biết rõ là ta làm chuyện gì đều có cái giá của nó, cô đem món gì giao hoán với ta?”
Phong Sa đáp từng lời một: “Vô luận là phải làm gì, chỉ cần Phong Sa còn hơi thở cuối cùng, nhất định giao phó tính mạng cho cô nương”.
Nàng ngẩng đầu nhìn A Tĩnh, sâu trong ánh mắt u ám ấy dường như có ngọn lửa mãnh liệt, thiêu đốt linh hồn, xen lẫn sự tuyệt vọng và điên cuồng.
Lại thêm một người vì để thấy được máu tươi, vì để có được lực lượng mà bất chấp tất cả... Giống như A Tĩnh năm ấy.
Rốt cuộc, cừu hận là cái thứ gì? Lại có thể đem linh hồn thuần tịnh dẫn nhập vào trong luyện ngục đầy máu đen, để từ đó chịu cảnh vạn kiếp bất phục?
Nữ tử gọi là Diệp Phong Sa này đã từng là một con người nhu nhuận và trong sáng như nước.
Nhưng dạng nữ tử như thế, rốt cuộc rồi cũng đọa nhập vào huyết trì hay sao?
A Tĩnh lặng lẽ thở dài, ngón tay vuốt ve thanh Huyết Vi kiếm tỏa ra hào quang sáng xanh, ánh mắt lại chuyển biến bất định nhìn phía sau lưng Phong Sa.
Diệp Phong Sa không hề động, lặng yên nhìn nữ tử gần bằng tuổi mình ở trước mặt, không hề đứng lên.
Mục quang bình tĩnh và mãnh liệt của nàng, phảng phất như bị một luồng áp lực vô hình, dù cách trở bàng lớp không khí những vẫn ép đến đối phương.
“Với sức lực của nàng, nàng có thể làm được chuyện gì báo đáp cho ta đây? Nàng căn bản không thích hợp cho một người có thể sinh tồn trên giang hồ a...” A Tĩnh nhẹ lắc đầu, vội thấp giọng tiếp, “Tiến nhập giang hồ, chính là mộ phần của nàng”.
Tuy nhiên, khi cúi nhìn Diệp Phong Sa nhất mực quỳ dưới đất không hề động đậy, nàng ta tựa hồ có chút bất nhẫn khi nhìn nữ tử ấy cứ một mực chịu đựng sự khuất nhục và đày đọa như thế, nên vội đưa tay ra khẽ nâng lên.
Khi thấy ánh mắt của Lam y nữ tử đã gần đến sự tuyệt vọng và điên cuồng, ánh mắt phía sau mạng che mặt ấy chợt vô thanh vô tức than thở vài lời, rồi cuối cùng điềm đạm nói: “Cũng được... Ngươi không cần phải đầu hiệu cho Thính Tuyết lâu, ta đáp ứng ngươi, nếu như Tiêu lâu chủ có ý diệt trừ Thần Thủy cung, thì ta sẽ mang một cánh tay của Cung chủ tặng ngươi”.
Phong Sa ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đỏ, có chút thất vọng, kiên trì hỏi: “Cô... cũng không thể hứa với tôi sao? Cô là nhân vật đầu não của Thính Tuyết lâu, diệt Thần Thủy cung chẳng phải chỉ bằng một lời hạ lệnh sao? Cô chung quy cũng không thể? Có phải là... ta không hề có giá trị... Căn bản không có cách gì so sánh được với Thần Thủy cung, phải không?”
Bởi vì tuyệt vọng quá độ, bàn tay nàng nắm chặt vạt áo của nữ tử áo đỏ, mười ngón tay dụng lực quá mạnh, dường như phá hẳn da thịt của nàng.
Tuy nhiên, A Tĩnh không hề gạt tay nàng ra. Nhìn ánh mắt của Diệp Phong Sa, nàng ta gật đầu lạnh lùng đến cực độ: “Không sai... Ngươi có thể làm gì? Một người như ngươi vậy, đến Thính Tuyết lâu căn bản không có chút cơ hội được trọng dụng nào. Cho dù ta có đáp ứng, nhưng Tiêu lâu chủ thì sao? Y từ đó đến giờ không bao giờ chịu làm chuyện giao dịch không tương xứng”.
Diệp Phong Sa bỏ tay ra, nhìn nàng ta một lúc, nhưng không có cách gì nhìn ra chút hòa hoãn hay vết tích hứa hẹn nào từ mục quang lạnh như băng tuyết ấy, nên không nghĩ gì nhiều nữa, đứng lên gằn từng tiếng: “Như vậy coi như ta chưa hề cầu qua nàng! Tự một mình ta sẽ nghĩ biện pháp!”
Nàng chuyển đầu đi, tấm lưng yếu đuối khe khẽ run.
Kỳ thật nàng cũng biết, nếu như bằng lực của một mình nàng, đối kháng với Thần Thủy cung căn bản là một chuyện không thể nào được.
Lấy cục thế võ lâm hiện nay mà xét, muốn đánh quỵ Thần Thủy cung xưng bá ở phía Tây Nam tuy không phải là không được, nhưng để có thực lực này, thì ngoại trừ Thính Tuyết lâu bá chủ Trung Nguyên ra, chỉ có thế lực số một của hắc đạo, đó là tổ chức Phong Vũ.
Tuy nhiên, muốn mời thỉnh tổ chức sát thủ như Phong Vũ như vậy, cần phải có tài lực cực lớn, nhưng đó căn bản là thứ nàng không thể nào đáp ứng được.
“Hoặc có thể là... dùng Nhậm Phi Dương để hoán đổi!” Đột nhiên, thanh âm của A Tĩnh chợt lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.
Diệp Phong Sa giật mình, không khỏi quay đầu lại nhìn nữ tử áo đỏ, chờ nàng ta giải thích.
A Tĩnh mỉm cười, điềm đạm nói: “Ngươi đối với hắn có cái ân cứu mạng a... Với tính cách của hắn như vậy, cho dù là ngươi không mở miệng cầu hắn giúp, chỉ cần hắn biết tình huống trước mắt của ngươi, ta nghĩ, hắn nhất định sẽ không tiếc gì cả, vì ngươi mà phục cừu!”
Nói đến gã thiếu niên hồng y hắc phát đó, trong mắt nàng ta có chút phức tạp, thờ ơ đề ra điều kiện: “Người như vậy chính là thứ Thính Tuyết lâu cần, nếu như Nhậm Phi Dương vì ngươi mà nguyện ý phát thệ vĩnh viễn đầu phục cho Thính Tuyết lâu... Như thế, ta có thể đề nghị với Lâu chủ, bắt đầu an bài kế hoạch tiến công Thần Thủy cung”.
“Thế nào?” A Tĩnh mỉm cười đạm bạc, tựa hồ như không muốn nói nhiều, quay đầu lại hỏi: “Phong Sa, ngươi tự đi cầu hắn, hay là để ta giúp ngươi chuyển báo tình hình trước mắt của ngươi?... Chỉ cần hắn biết chuyện hiện tại của ngươi, hắn tuyệt không mang thân ra khỏi chuyện này”.
Phong Sa không nói gì, trải qua một lúc lâu mới cúi đầu vuốt ve cánh tay phải của mình.
Trên mu bàn tay như bạch ngọc ấy, một vất răng sâu hoắm vẫn còn lưu huyết. Những năm nay, tuy họ cùng ở cùng trong một tiểu thành, nhưng lại không hề quen biết. Nhưng chỉ ngắn ngủi chốc lát, cùng nhau trốn tránh bên bờ vực tử vong, họ đã kiến lập một thứ tình hữu nghị cả đời cũng không dễ đạt đến.
Tuy nhiên, nàng có thể vì cừu hận của mình, đẩy hắn vào con đường vạn kiếp bất phục hay không?
“Không”. Thật lâu thật lâu sau đó, một tiếng nói chém đinh chặt sắt từ miệng Phong Sa phát ra, tay nàng dùng lực nắm thành quyền, máu thuận theo bàn tay trắng muốn của nàng rơi xuống, rót từng giọt lên mặt đất.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Đó là chuyện riêng của tôi, không cần kéo hắn vào! Tĩnh cô nương!”
“Ta không muốn biết hắn thành một Cao Hoan thứ hai!” Phong Sa nhìn A Tĩnh, nhãn quang lạnh thấu xương, nhưng ngữ âm khẽ run: “Thính Tuyết lâu sẽ hủy diện Nhậm Phi Dương hiện tại... Cầu xin cô, đừng khiến hắn đến Thính Tuyết lâu, xin tha cho hắn”.
Ánh mắt của A Tĩnh biến đổi vô chừng, đột nhiên ngưng thần nhìn nàng, thì thầm: “Chuyện đến nước này ta cũng không có cách nào khác. Lâu chủ biết hắn là một nhân tài, do đó khiến ta theo sau Cao Hoan cứu hắn. Dưới lệnh của Lâu chủ, nước đổ khó hốt. Nếu như Nhậm Phi Dương không muốn, vậy thì chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể trả mạng hắn lại cho ta”.
Phong Sa ngẩn người, nhìn thiếu nữ trước mặt chỉ khoảng tuổi mình thế mà đã nắm quyền sanh sát trong tay, nhìn sắc mặt lạnh lùng và ánh mắt không hề dao động của nàng ta, tự hỏi chẳng lẻ đây là con phượng gáy cửu thiên mà giang hồ truyền tụng hay sao? Sự cô độc và lạnh lùng như thế, phải chăng là sự ung dung và cao quý trăm loài kính phục?
Sau ánh mắt sắc bén thế kia, ẩn ước có sự tịch mịch cực độ.
Phong Sa thực hiện nỗ lực cuối cùng, lần nữa cất lời thỉnh cầu: “Tỉnh cô nương, cô, cô có thể thu hồi mệnh lệnh, tha cho hắn hay không? Tôi biết cô có thể!”
Mắt A Tĩnh lặp lòe, trầm ngâm không quyết.
Nhưng trong khi chờ đợi sự hồi đáp đó, nàng chợt nghe một giọng nói trầm trầm cất lên từ phía sau lưng: “Cô sai rồi, nàng ta không thể”.
Âm thanh này điềm nhiên và âm lãnh, mang theo sự uy nghiêm và cao quý không nói thành lời, phảng phất như phát ra từ một vị chúa tể trời sinh, cao cao tại thượng.
Nhưng nghe tiếng nói của người này, thần sắc của A Tĩnh chợt biến.
Phong Sa kinh ngạc quay đầu, không khỏi giật mình sửng sốt.
Một vị thanh niên công tử mặc áo lông cừu trắng đứng ở cửa viện không biết tự bao giờ, đang lạnh lùng nhìn hai người. Y mi thanh mục tú, ánh mắt sắc bén, nhưng sắc diện nhợt nhạt, đôi môi hồng nhuận khác thường, dường như vừa phun ra một ngụm máu vậy.
Là một người thân hoài y thuật, Phong Sa vừa nhìn đã biết người này thân có ác tật, đã rơi vào giai đoạn không thể chữa trị!
A Tĩnh từ từ bước đến trước mặt y, cúi người quỳ xuống thấp giọng chào: “Bái kiến Lâu chủ”.
Áo đỏ vừa động, eo thon vừa cong, thanh niên công tử đã đỡ tay nàng, khẽ ho vài tiếng, nói: “Hà tất phải khách khí như vậy, A Tĩnh”.
Trong lúc đưa tay ra, Phong Sa phát hiện xương cổ tay của y rất mảnh, cổ tay hiện lên những sợi gân màu xanh lam, hoàn toàn là một cánh tay của thư sinh.
Bình thản nhìn vào mắt A Tĩnh, thanh niên công tử khe khẽ gật đầu cười mỉm, khen: “Vừa rồi ta đã ở thiên phòng gặp qua Nhậm Phi Dương, hắn đã đáp ứng gia nhập Thính Tuyết lâu. A Tĩnh, hắn thật sự là một nhân tài khó kiếm”.
Nghe khẩu khí của y, lòng Phong Sa chợt động, không khỏi buột miệng kêu lên: “Thính Tuyết lâu Lâu chủ! Ông là Tiêu Ức Tình!”
Cùng lúc đó, lòng nàng chợt ảm đạm, biết rõ là cuối cùng thì Nhậm Phi Dương cũng phải bước chân vào giang hồ!
Thính Tuyết lâu chủ đã kinh qua những chuyện long hành thiên hạ, tiêu dao trong khói lửa thế gian. Chuyện y đã quyết định, từ trước đến giờ không ai có thể cải biến!
Tiêu Ức Tình thoáng nhìn nàng, khe khẽ mỉm cười, nhưng không hề đáp tiếng nào.
Phong Sa phát giác, lúc hắn cười, ánh mắt lại không hề cười.
Đó dường như là nét cười cùng một dạng với Cao Hoan.
Căn bản không lưu ý gì đến nữ tử đứng cạnh đó, Tiêu Ức Tình chỉ một mực hướng về nữ tử áo đỏ, nói: “Cao Hoan nhất định đã trở về lâu chờ lệnh. Nhậm Phi Dương cùng những nhân thủ mới đã được ta phái người đưa về tổng bộ bí mật huấn luyện...
Sau này, con người Nhậm Phi Dương này coi như đã triệt để chết rồi. Cao Hoan nhất định sẽ không phát giác chuyện này. A Tĩnh, chúng ta cũng nên quay về, mấy ngày không có mặt, nhất định sẽ có nhiều chuyện cần làm”.
Lúc y nói chuyện với A Tĩnh, tuy là vui vẻ ôn hòa, nhưng vẫn thủy chung vẫn dè dặt tự trọng, tịnh không quá nồng nhiệt, cũng không quá lãnh đạm.
A Tĩnh nhìn y, lại nhìn Phong Sa, nói: “Vị Diệp Phong Sa cô nương này là bằng hữu của ta, có thể mang nàng ta cùng đi?”
Tiêu Ức Tình nghe đến hai tiếng “Bằng hữu”, tựa hồ sửng sốt một hồi, lúc đó mới nhìn qua nhìn lại Phong sa hai lượt, ánh mắt vẫn giữ vẻ lợt lạt, đáp: “Hiện giờ mang nàng ta cùng đi không tiện lắm. Sau này gặp lại cũng không muộn”.
Trong lời nói của y có sự võ đoán không được xen vào, A Tĩnh quả nhiên không hề nghĩ ngợi, mặt nhiên hồi đáp: “Vâng, Lâu chủ”.
Nàng chuyển đầu nhìn Phong Sa, nói: “Vậy sau này sẽ gặp lại, Phong Sa”.
Phong Sa nhìn hai người đối thoại, vừa kinh Tiêu Ức Tình chuyên chế, vừa lạ cho sự phục tùng mặc nhiên của A Tĩnh.
Nhân trung long phượng... Nhân trung long phượng...
Chẳng lẽ giữa hai con người như vậy, lại là truyền kỳ trong miệng mọi người trên giang hồ?
Đồng hành đồng chí, đồng tâm đồng ý... Nhưng hôm nay xem ra...
Trong lúc Phong Sa trầm ngâm suy nghĩ, hai người đã khởi thân bước ra ngoài.
Còn chưa rời khỏi viện, đột nhiên họ nghe một tràng tiếng bước chân, một thanh âm hài tử vang lên: “Dì ơi, dì ơi!”
“Hoa nhi? Con... Con còn sống sao?” Phong Sa vừa nhìn thấy đã lảo đảo chạy lại phía hài tử đó, vui mừng khôn xiết, đón ẩm lên người.
Quần áo của hài tử đó rách nát, mắt xanh mũi tét, xem ra đã chịu không ít khổ ải. Nó khóc nói: “Bọn khốn kiếp đó! Bọn chúng, bọn chúng đánh con, còn nhét vào miệng con...”.
Mục quang A Tĩnh không ngừng chuyển, nhìn chằm chằm hài tử đang chạy đến đó, thấy khóe miệng của nó ứa máu, không khỏi nhíu mày, sắc mặt trở nên âm trầm hẳn lại.
“Đi thôi, đừng có quản chuyện”. Tiêu Thúc Tình thúc giục, quay đầu chuyển thân tiếp tục đi ra.
Trầm mặc một lúc, A Tĩnh cũng theo sau, nhưng lúc chuyển thân, chợt nghe một loạt tiếng “tê tê” cực kỳ nhỏ, đột nhiên minh bạch, buột miệng cả kinh: “Đừng có ôm nó!” Nàng đồng thời phi thân vượt lên, một chương đẩy bật Phong Sa.
Sắc mặt của Tiêu Ức Tình đột nhiên biến đổi, nhanh như tia chớp phón người lên, trong lúc A Tĩnh sắp chạm đến hài tử đó, vụt che trước người nàng, phản thủ đánh ra hai chưởng phân nàng và hài tử ra, miệng quát: “Nàng không muốn sống nữa sao?”
Lời chưa dứt, một chưởng đẩy hài tử ra chợt tống vào eo nó, đẩy nó văng ra xa ba trượng!
“Ngươi làm gì vậy?” Phong Sa thét rít lên. Nhưng trong sát na đó, A Tĩnh đã phóng ra một chưởng nhanh như tia chớp, đánh lên ngực của Hoa nhi. Hài tử kêu oa một tiếng, máu từ trong miệng bắn ra có vòi!
Hai chưởng gần như cùng lúc này đã đánh cho hài tử như diều đứt dây bay vút đi.
“Oành! Oành! Oành!” Thân thể hài tử vừa bay giữa đường, đột nhiên toàn thân nổ tung! Thuốc nổ có uy lực cực lớn, chấn điếc tai mọi người, cảm giác như trong miệng muốn ứa máu.
Phong Sa cũng bị lực đẩy cực mạnh đánh ngã phục xuống đất. Thật lâu sau, chờ khi mọi chuyện bình tĩnh lại, Phong sa miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy trong viện máu huyết be bét giống như vừa trải qua cơn mưa máu, mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc, thập phần khủng bố.
Đây... đây chính là tàn tích còn sót lại của Hoa nhi sao? Trong sát na đó, nàng dường như không nhịn được cơn buồn nôn!
Lúc này, nàng chợt nhìn thấy thần sắc thảm đạm của nữ tử áo đỏ.
Một chưởng tối hậu của A Tĩnh đánh trúng A Hoa, hỏa dược lúc đó cũng vừa phát nổ, làm nàng bị chấn thương. Nàng ráng nhịn huyết khí nhộn nhạo trong ngực, sắc mặt trắng lợt, miễn cưỡng bước lên, từ từ nói với Tiêu Ức Tình: “Chúc hạ bất lược, khiến... khiến Lâu chủ thụ kinh rồi”.
Trên người Tiêu Ức Tình cũng dính không ít máu, trên tấm long cừu nở ra không ít đóa hồng mai.
Nhân vì hỏa dược nổ ép tới, thân thể có bệnh của y vì thế không khỏi ho lên kịch liệt, căn bản không thèm hồi đáp, chỉ đỡ lấy A Tĩnh, điểm nhanh vài đại huyệt của nàng, rồi khàn giọng máng: “Vừa rồi, vừa rồi nàng làm gì thế! Hỏa dược bá đạo như vậy mà cũng ngạnh tiếp? Nàng... Nàng sao có thể đem tính mệnh của bản thân ra làm trò đùa”.
Trong sát na ấy, giọng nói của y cũng run run.
Phong Sa thầm kinh hãi, bởi vì nàng nghe được vẻ gấp rút lo lắng trong giọng nói của Tiêu Ức Tình, thậm chí có cả vẻ kinh khủng. Một người có địa vị và thân phận như y, lại có thứ lo âu và khủng hoảng thất thần như thế này!
A Tĩnh ráng tự vận khí, từ từ đứng thẳng dậy: “Chúc hạ không hề gì, nhưng thân thể ngàn vàng của Lâu chủ...”.
Nghe lời như thế, mục quang của Tiêu Ức Tình lóe lên sự tức giận, cười lạnh nói: “Thân thể ngàn vàng? Hừ hừ... Thân thể ngàn vàng!”
Y đột ngột quay đầu, lạnh lùng gọi: “Người đâu!” Thanh âm vừa dứt, ngoài tường đã có ba người phóng vào, phân phải trái quỳ hết xuống đất, kinh khủng bẩm cáo: “Thạch Ngọc tham kiến Lâu chủ, chúc hạ bảo hộ không chu toàn, đặc biệt đến đây chịu chết”.
Phất dấu máu trên người, chủ nhân Thính Tuyết lâu lừ mắt nhìn thuộc hạ, lạnh lùng nói: “Chuyện này quá đột nhiên, không trách gì các ngươi nhiều, các ngươi còn bắt được tàn đảng chạy ra nữa mà”.
Mục quang của y như làn sét phóng lên một người bị trói, hừ lạnh một tiếng.
“Báo cáo Lâu chủ, người này lúc nãy chạy từ trong viện ra, bị bọn thuộc hạ bắt được”. Thạch Ngọc bẩm báo.
Tiểu Ức Tình bước tới trước, đưa tay kéo mạng che mặt của sát thủ ra, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là người trong Thần Thủy cung! Hừ hừ, hỏa dược vừa rồi nhất định là do ngươi gài phải không?”
Người đó vừa định chối cãi, nhưng đối mắt với mục quang lạnh như băng của Tiêu Ức Tình, hắn không nói được câu nào.
“Bỏ hỏa dược vào trong bụng của đứa bé, lấy người làm thuốc nổ, một chiêu này quả là kế sách xuất kỳ bất ý!” Tiêu Ức Tình vỗ vỗ vai trái tên tù binh ấy, không biết là tán thưởng hay chế nhạo, “Nếu như A Tĩnh không kịp thời quyết đoán, đánh cho hài tử phún máu tươi, làm ướt một bộ phận thuốc nổ, chỉ sợ ngay cả ta cũng khó thoát kiếp nạn. Ngươi quả thật là một nhân tài!”
Đối phương nghe Thính Tuyết lâu chủ khen ngợi như thế, phảng phất nhìn được chút hi vọng sống còn, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nói: “Nếu như Lâu chủ cho tiểu nhân một đường sinh lộ, cam nguyện vì Lâu chủ làm trâu làm ngựa, xông pha khói lửa!”
Tựa hồ đã liệu trước sự hồi đáp như thế, khóe miệng Tiêu Ức Tình lóe lên vẻ cười cợt mặc nhiên, khe khẽ gật đầu, điềm đạm nói: “Dạng nhân tài như ngươi, giết mất chẳng phải là đáng tiếc lắm sao”.
Phong Sa trơ mắt nhìn hài tử chết thảm như vậy, hận không thể ăn thịt uống máu hung thủ. Giờ đây lại nghe Tiêu Ức Tình có ý muốn trọng dụng kẻ đáng chết này, nàng không nhịn được nữa, chẳng cần biết đối phương là nhân vật nào, gằn giọng nói: “Giết người tất phải thường mệnh, đó chính là lấy hung bạo khắc chế hung tàn!”
Tiêu Ức Tình nhìn nàng một cái, không cho là có lý: “Ta giết rất nhiều người, chẳng lẽ ta phải thường mạng hết hay sao?”
“Hiện giờ không ai có thể giết ngươi, nhưng trời cao có mắt, kẻ sát nhân nhất định sẽ bị nhân sát!” Phong sa không hề sợ sệt, mặc cho y là bá chủ võ lâm, dùng lời sắc bén hồi đáp.
Những người hai bên của Tiêu Ức Tình đều biến hẳn sắc mặt: quả nhiên, quả nhiên có người dám nói lời như vậy trước mặt Lâu chủ!
Tiêu Ức Tình ho lên vài tiếng, chỉ điềm đạm gật đầu: “Giết người thì tất bị người giết?... Tốt lắm, tốt lắm”.
Lời chưa dứt, y đã vung đao!
Đao quang léo lên, thê lương ảm đảm như khói, chớp mắt đã nhập trở lại vào trong tay áo.
Hai đao này không phải giết Phong Sa, mà là chém về phía thích khách bị bắt!
Một ngang một dọc. Một đao mở lồng ngực, một đao rọc phanh bụng.
Hai đao lách vào đúng chỗ, tuy đã mở ngực phá bụng, nhưng người đó vẫn không tuyệt khí ngay, đau đớn kêu thảm liên hồi.
Đao vừa dứt, Tiêu Ức Tình đã lui lại, một tràng máu bắn vọt ra chẳng dính lên người y một giọt. Chẳng thèm nhìn lấy người máu đang ngáp ngáp sắp chết dưới đất, y lạnh lùng nói: “Không sai, ngươi đích xác là một nhân tài, ta rất muốn trọng dụng ngươi. Rất tiếc, ngươi không nên làm bị thương a Tĩnh... Nếu dám trước mặt ta làm nàng ấy bị thương, ngươi tuyệt đối không còn lý do gì đáng sống tiếp nữa”.
Hán quay đầu, cho thủ hạ mang đến hai nhuyễn kiệu.
Tiêu Ức Tình đích thân đỡ A Tĩnh lên kiệu, rồi tự bản thân ngồi lên một kiệu khác.
Trước khi đi, chẳng hiểu y nghĩ gì, đột nhiên quay đầu, từ từ phân phó thủ hạ: “Chuẩn bị kiệu, mang Diệp cô nương đồng hành”.