Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Đây là chủ ý của Kiều Cẩn.
Tề Đại Sơn thấp giọng cho ý kiến: “Hay là học ở Quốc Thụy đi. Có bạn học ở trường mẫu giáo bên cạnh, Tề Mộ sẽ thích ứng rất nhanh”
Tề tổng xuất thân quê mùa, ông rất coi trọng các mạng lưới quan hệ!
Kiều Cẩn cau mày nói: “Bầu không khí không tốt.” Nhà trẻ còn dễ chứ lên tiểu học là biết nghĩ hơn rồi. Bà chính là người tốt nghiệp ở một trường tư nên rất am hiểu tình huống tại nơi đó, vậy nên bà cảm thấy không vui khi con mình bị oan ức.
Tề Đại Sơn cũng chỉ nói một câu, không dám nói thêm nữa.
Mặc dù Kiều Cẩn là người có quyền quyết định nhưng vẫn hỏi ý kiến của con trai: “Mộ Mộ, chúng ta vào trường công nhé?”
Tề Mộ có biết trường tiểu học tư thục Quốc Thủy và tiểu học công lập là cái gì đâu?
Trước giờ cậu đối với mấy việc này đều là thần kinh thô, hoàn toàn dựa vào cảm giác.
“Được, con nghe mẹ”
Kiều Cẩn xoa đầu cậu: “Mộ Mộ thật ngoan.”
Ánh mắt Tề Mộ sáng lên, nhe răng nanh nhỏ: “… Vậy con có thể ăn kem không?”
Kiều Cẩn đổi sờ thành đập cậu: “Không được.”
Tề Mộ bĩu bĩu môi, trong đầu đều đang nghĩ làm sao lát nữa có thể lén lấy một que ăn.
Vốn là việc này sẽ không sớm công bố như vậy. Nhưng do bé mập Phương Tuấn Kỳ ở nhà ăn lắm đến vườn trẻ lại điên cuồng uống nước, kết quả tè dầm, cô giáo dẫn nó đi thay quần áo, trên đường tình cờ nghe được các giáo viên nói chuyện.
“Tề Mộ muốn học trường công lập đấy.”
“Ồ, việc làm ăn của Tề Đại Sơn có vấn đề sao?”
“Kể cả có vấn đề thì cũng vẫn đóng nổi học phí mà.” Đây là cô trợ giảng mới tới.
“Cô quá coi thường trường tư thục Quốc Thụy rồi đó, có biết học phí là bao nhiêu không?
“Không phải 10, 20 ngàn (*) sao?”
(*Khoảng tầm 35-70 triệu VNĐ)
“Ha ha, thêm một số 0 nữa đi”
“Nhiều như vậy á?”
“Nhiều cái gì mà nhiều? Có thiếu tiền đâu cơ chứ”
Cô giáo mới bèn thổn thức một trận: “Vậy xem ra gia đình Tề Mộ xảy ra chút vấn đề rồi.”
“Có cái rắm ấy, cô không thấy ngoài đường chiếu đầy quảng cáo trang sức Thất Xảo sao? Đó chính là công ty của Tề Đại Sơn. Cái tên này rất có ý nghĩa nha, nó đồng âm với Tề và Kiều” (*)
(* Thất Xảo đọc là [qīqiǎo] ; Tề Kiều đọc là [jìqiǎo]
“Thế tại sao lại phải để cho con trai mình đi học trường công lập vậy?”
“Ai mà biết được?” Cô giáo đáp, “Chắc là muốn mài dũa tính tình của thằng bé đây mà”
Vị trợ giảng bình phẩm mấy lời rồi lại nghĩ đến tính tình của Tề tiểu bá vương kia, nhất thời run lên —— Mài dũa cái quỷ ấy. Ở nhà trẻ thì xưng vương xưng bá, lên tiểu học thì chẳng phải là sẽ đăng cơ làm hoàng đế luôn sao?
Các cô giáo thuận miệng tán gẫu, bé con tè dầm Phương Tiểu Mập càng nghe càng rõ ràng.
Âu mai gót! (chỗ này cần 500 đồng meme Tiểu Nhạc Nhạc) (*)
(* Meme đó đây
Phương Tiểu Mập quay về lớp học kể chuyện này cho bàn dân thiên hạ nghe.
Sắp lên tiểu học nên không khí trong nhà trẻ đầy nhiệt huyết. Mọi người đều biết mình sắp được vào tiểu học Quốc Thụy, trở thành một học sinh đeo khăn quàng đỏ.
Phương Tuấn Kỳ kể hết chuyện của Tề Mộ ra, nghe xong hai mắt Hứa Tiểu Minh sáng quắc lên, thiếu điều kêu thành tiếng.
Trời ơi! Đất ơi! Rút cuộc lão nhân gia ngài cũng chịu mở mắt rồi!
Bọn chúng chỉ cần chịu đựng nốt một tháng cuối cùng này là có thể nói tạm biệt với Tề đại ca.
Không không không, là vĩnh biệt mới đúng!
Hứa Tiểu Minh không nhịn được hỏi: “Thật á? Tề Mộ muốn học ở trường công sao?”
Phương Tuấn Kỳ trịnh trọng gật đầu: “Thiên chân vạn xác (*)” Tối hôm qua nó học được câu thành ngữ này bèn áp dụng luôn.
(*= Vô cùng xác thực = chính xác 100%)
Hứa Tiểu Minh mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên…
Tề Mộ cầm cốc nước đi vào vừa vặn nghe được lời của tụi nó.
“Đừng buồn.” Tề Mộ lên tiếng “Nếu các cậu nhớ tớ thì đến trường tìm tớ là được”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Tề Mộ thấy biểu tình cứng ngắc của bọn họ thì thành khẩn nói: “Tớ biết các cậu không muốn rời xa tớ nhưng mẹ tớ đã thu xếp cả rồi. Mẹ muốn tớ học ở đâu thì tớ phải học ở đó” Nếu không nghe lời của mẹ, cha cậu sẽ đánh chết cậu.
Hứa Tiểu Minh nhìn Phương Tuấn Kỳ, Phương Tuấn Kỳ nhìn Hứa Tiểu Minh, từ trong mắt nhìn thấy biểu cảm đau “bi” của đối phương.
Rốt cuộc là Tề đại ca lấy tự tin như vậy ở đâu ra nhỉ?
Hứa Tiểu Minh đảo mắt một vòng, từ nhỏ đã bộc lộ tiềm năng làm ảnh đế một giây sau liền nhập diễn: “Sao cậu lại muốn học ở trường công thế? Cả lớp đều học ở Quốc Thụy giờ lại thiếu mất cậu rồi”
Phương Tiểu Mập đơn thuần, mặt đầy sợ hãi nhìn về phía Hứa Tiểu Minh: Chuyện gì dị??
Hứa Tiểu Minh cho nó một cái ánh mắt đầy ý tứ, lúc này Phương Tuấn Kỳ mới được thông não.
Đúng thía, không nên trêu chọc tiểu bá vương này chút nào. Tốt nhất vẫn là dỗ cậu ta rời đi yên bình thì hơn, dù sao cũng chỉ còn một tháng cuối cùng nữa thôi là thoát rồi.
Tề Mộ an ủi hai người “Bạn tốt” của mình: “Tớ cũng không biết, nhưng mà trường tiểu học nào mà chẳng giống nhau, tới đâu cũng được hết”
Hứa Tiểu Minh một lòng “Không muốn”: “Vậy thì chúng ta sẽ cách nhau rất xa đó”
Tề Mộ kinh ngạc đáp: “Rất xa á? Chẳng phải đều là trường tiểu học à? Tất cả không ở chung một khu sao?” Cậu bị nhầm lẫn giữa trường và lớp.
Hứa Tiểu Minh kiên nhẫn giải thích một phen cho Tề Mộ.
Tề Mộ nghe xong đã hiểu, vỗ vỗ vai hai người nói: “Hầy, xa như vậy phỏng chừng chúng ta sẽ khó có thể gặp mặt. Đừng quá đau lòng, cha tớ bảo đã là nam nhi thì không thể rơi lệ.”
Hứa Tiểu Minh: Đau lòng cái rắm, ông đây chỉ đang mừng đến phát khóc thôi!
Phùn tào thì phun tào nhưng “tiểu ảnh đế” vẫn rất chuyên nghiệp mà tiếp tục diễn: “Tề Mộ, chúng ta phải thật quý trọng thời khắc cuối cùng này”
Tề Mộ cảm động vô cùng: “Không ngờ các cậu lại lưu luyến tớ đến như thế. Hay là giờ tớ về nhà thương lượng với mẹ một chút về việc đi học ở Quốc Thụy với mấy cậu…”
Cậu nói còn chưa dứt lời, Hứa Tiểu Minh run run một cái nức nở nói: “Đừng mà.”
Tề Mộ buồn bực đáp: “Làm sao, không phải là không nỡ rời xa tớ à?”
Hứa Tiểu Minh phản ứng rất nhanh: “Cậu đừng vì tụi này mà làm dì Kiều giận”
Nghe có lý, Tề Mộ gật đầu nói: “Đúng thế, mẹ tớ quả là người không thể chọc vào nổi”
“Cũng chẳng còn cách nào khác.” Tề Mộ nhìn về phía hai người bọn họ, “Chúng ta chỉ có thể quý trọng khoảng thời gian cuối cùng này thôi”
Hứa Tiểu Minh thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thầm nghĩ: Bản thân mới có gần 6 tuổi đã phải trải qua một hồi lên voi xuống chó như thế này, mai kia lớn lên nhất định có thể làm được đại sự!
Ít lâu sau, toàn bộ lớp lá số 3 đều biết Tề Mộ phải đi học ở trường công.
Kỳ thực có rất nhiều bạn nhỏ không phân biệt được trường công và trường tư là gì, nhưng chúng đều hiểu rõ một sự thật: Tiểu học Quốc Thụy không có Tề Mộ!
Tuy cũng có đứa trẻ không thích đến trường nhưng giờ đây đều đồng loạt chữa khỏi chứng bệnh sợ đi học của mình.
Má ơi, mau nhanh chóng lên lớp thôi, trường tiểu học chính là thiên đường!!
Thật ra Tề Mộ cũng không bắt nạt nhiều bạn học như vậy, chỉ có điều đám trẻ con đều là kiểu gió chiều nào theo chiều ấy. Hứa Tiểu Minh vốn cũng là người “có ảnh hưởng lớn”, bây giờ lại bị Tề Mộ đì cho không ngóc đầu lên được, bọn họ sợ ai sợ cả tông chi (*) vậy là liền e dè Tề Mộ.
(* Ở đây tác giả sử dụng câu Phạ ốc cập ô, biến thể từ câu thành ngữ Hận ốc cập ô, nghĩa là ghét ai ghét lây cả nhà. Nên mình chuyển và thay đổi theo một câu thành ngữ của nước mình “Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”)
Hơn nữa Tề Mộ vì Doãn Tu Trúc mà náo loạn cả lớp số 2. Các bạn nhỏ thấy thế đương nhiên thấy cậu là hoảng.
Tề Mộ lại chưa bao giờ sợ cô giáo, còn dám bày mấy trò đùa dai với các cô (cậu cảm thấy đó là một trò chơi), cho nên tên tuổi vị đại ca nhà trẻ này liền vang danh khắp khu.
Về chuyện học tiểu học, Doãn Tu Trúc là người cuối cùng biết được. Hôm đó hắn xin nghỉ không có tới nhà trẻ, chờ đến hôm sau đến trường mới hay tin.
Tề Mộ muốn học trường công lập.
Tề Mộ phải rời đi.
Toàn bộ nhà trẻ chỉ sợ có mỗi mình hắn lúc biết chuyện là chân chính như gặp sét đánh.
Vừa cầu nguyện, điều ước đã tan.
Quả nhiên là tinh linh ước nguyện sẽ không giúp hắn.
Dù sao hắn cũng là một đứa trẻ không có sinh nhật.
Doãn Tu Trúc hồn bay phách lạc, mắt to đen sẫm nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Hắn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Nhưng hắn không khóc nổi. Bởi vì so với bất cứ ai khác thì hắn rõ ràng hơn cả là có khóc cũng vô dụng.
Đặc biệt là vào lúc khó chịu, khóc chỉ khiến cho tâm trạng ngày càng tệ hơn.
Tề Mộ thấy hắn đi tới, nhanh chóng bắt chuyện: “Lại đây ngồi cạnh tớ này”
Doãn Tu Trúc nghe theo, đầu nhỏ cúi xuống, không nhìn cậu.
Tề Mộ lấy sô cô la vừa lén giấu ra: “Vụng trộm ăn một chút, đừng để cô giáo nhìn thấy.” Nhà trẻ không cho tụi nhỏ mang theo đồ ăn vặt, bất quá Tề Mộ từ trước đến giờ không xem những gì giáo viên nói là chuyện gì to tát cả.
Tối hôm qua cậu đã ăn thử mấy thanh, cảm thấy rất ngon nên hôm nay liền lặng lẽ mang đến cho Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc nhìn sô cô la, chỉ cảm thấy viền mắt đau đớn.
Tề Mộ giục hắn: “Tớ cố ý mang đến cho cậu đó, mau ăn đi.” Nói xong cậu liền liếm mép, bộ dạng thèm thuồng.
Doãn Tu Trúc lắc đầu nói: “Tớ không ăn.”
Tề Mộ chớp mắt một cái: “Ăn ngon lắm á, nếu không phải nghĩ đến cậu thì tớ đã sớm xực hết rồi”
Thấy cậu nói như vậy, trong lòng Doãn Tu Trúc càng khó chịu hơn.
Bọn họ quen biết hơn một năm, Doãn Tu Trúc chưa bao giờ từ chối cậu, lần này lại cắn răng chết cũng không cần.
Tề Mộ buồn bực: “Làm sao vậy hả? Không phải cậu thích ăn sô cô la nhất à?”
Hắn không thích sô cô la. Chỉ là bởi vì Tề Mộ thích nên hắn mới ăn thôi.
Nhưng Tề Mộ phải đi rồi. Chờ đến lúc cậu đi, hắn lại không được ăn sô cô la nữa.
Doãn Tu Trúc nghiến răng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Tinh linh ước nguyện đều là gạt người”
Tề Mộ: “Làm sao thế được? Năm nay tớ ước muốn một con robot điều khiển từ xa, sáng ngày hôm sau nó liền xuất hiện bên cạnh gối của tớ rồi mà”
Giống y xì đúc những gì cậu muốn, trong lòng cậu phấn khích vô cùng.
Doãn Tu Trúc cúi đầu: “Có thể…có thể do là sinh nhật của cậu, cho nên nguyện vọng của tớ không thể thực hiện được”
“Tớ đã đem sinh nhật chia cho cậu một nửa, điều ước của tớ thực hiện được thì của cậu cũng thế”
“Không thực hiện được” Doãn Tu Trúc cảm giác từng trận chua xót trào lên chóp mũi “Chắc chắn là không thực hiện được”
Tề Mộ vô cùng đau lòng: “Rốt cuộc là cậu đã ước cái gì?.”
“Tớ…” Lời nói đến bên mép liền được Doãn Tu Trúc nuốt trở vào. Hắn không thể nói, nói xong thì điều ước sẽ mất linh.
Tề Mộ dỗ hắn: “Cậu đừng nóng ruột, tinh linh ước nguyện có lẽ là không quen cậu nên cần phải chờ một thời gian”
Doãn Tu Trúc nhìn về phía cậu: “Thật vậy sao?”
Tề Mộ gật đầu đáp: “Thật đó!”
Nhưng Tề Mộ muốn đi học trường thực nghiệm (*) cho nên bọn họ phải tách ra.
(* Trường thực nghiệm là trường công lập trong đó có mô hình giáo dục chuyên biệt, đề cao tính trải nghiệm thực tế, chú trọng kỹ năng sống, cách tư duy, học sinh không phải học quá nhiều. Xen kẽ vào việc học là những buổi thăm quan tìm hiểu bên ngoài xã hội, như đi thăm di tích lịch sử, bảo tàng, dã ngoại, v.v..)
Doãn Tu Trúc vẫn còn ôm hi vọng, không còn dám nhắc đến chuyện ước nguyện nữa.
Ngược lại Tề Mộ chủ động nói tới việc trường tiểu học: “Đúng rồi, mẹ tớ cho tớ đi học ở trường công, cậu có đi cùng không?”
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người.
Tề Mộ xích lại gần hắn, nhỏ giọng thầm thì: “Tớ nói cho cậu nghe mẹ tớ cực kì lợi hại, nói cái gì cũng đúng hết. Nếu bà ấy đã bảo trường công lập rất tốt thì khẳng định là như vậy. Cậu đi cùng tớ đảm bảo chỉ có chuẩn.”
Bí mật nhỏ này cậu chỉ nói cho Doãn Tu Trúc nghe. Tuy rằng cậu cùng với Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ cũng là bạn tốt nhưng mà trong lòng cậu rất rõ ràng, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ thân với nhau hơn một chút giống như cậu và Doãn Tu Trúc vậy.
Bạn bè cũng không phải ai cũng giống ai.
Đừng tưởng rằng cậu không thấy được, Hứa Tiểu Minh có gì tốt đều để cho Phương Tuấn Kỳ hết.
Thấy Doãn Tu Trúc không lên tiếng, Tề Mộ lại nói tiếp: “Cậu về nhà bàn với mẹ cậu một chút. Trường thực nghiệm rất tốt, nghe nói còn không cần nộp học phí đấy.” Chín năm giáo dục bắt buộc là cái gì Tề Mộ không hiểu, nhưng không cần mất tiền mà vẫn có thể đi học thì vẫn là một chuyện tốt.
Doãn Tu Trúc sững sờ đã lâu mới phục hồi tinh thần, hắn động tâm.
Sao có thể không động tâm cơ chứ?
Hắn có thể không phải rời xa Tề Mộ, chỉ cần hắn có đủ dũng khí nói chuyện với cha là được.
=========================
Hai em bé Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ có JQ =))
Tề Đại Sơn thấp giọng cho ý kiến: “Hay là học ở Quốc Thụy đi. Có bạn học ở trường mẫu giáo bên cạnh, Tề Mộ sẽ thích ứng rất nhanh”
Tề tổng xuất thân quê mùa, ông rất coi trọng các mạng lưới quan hệ!
Kiều Cẩn cau mày nói: “Bầu không khí không tốt.” Nhà trẻ còn dễ chứ lên tiểu học là biết nghĩ hơn rồi. Bà chính là người tốt nghiệp ở một trường tư nên rất am hiểu tình huống tại nơi đó, vậy nên bà cảm thấy không vui khi con mình bị oan ức.
Tề Đại Sơn cũng chỉ nói một câu, không dám nói thêm nữa.
Mặc dù Kiều Cẩn là người có quyền quyết định nhưng vẫn hỏi ý kiến của con trai: “Mộ Mộ, chúng ta vào trường công nhé?”
Tề Mộ có biết trường tiểu học tư thục Quốc Thủy và tiểu học công lập là cái gì đâu?
Trước giờ cậu đối với mấy việc này đều là thần kinh thô, hoàn toàn dựa vào cảm giác.
“Được, con nghe mẹ”
Kiều Cẩn xoa đầu cậu: “Mộ Mộ thật ngoan.”
Ánh mắt Tề Mộ sáng lên, nhe răng nanh nhỏ: “… Vậy con có thể ăn kem không?”
Kiều Cẩn đổi sờ thành đập cậu: “Không được.”
Tề Mộ bĩu bĩu môi, trong đầu đều đang nghĩ làm sao lát nữa có thể lén lấy một que ăn.
Vốn là việc này sẽ không sớm công bố như vậy. Nhưng do bé mập Phương Tuấn Kỳ ở nhà ăn lắm đến vườn trẻ lại điên cuồng uống nước, kết quả tè dầm, cô giáo dẫn nó đi thay quần áo, trên đường tình cờ nghe được các giáo viên nói chuyện.
“Tề Mộ muốn học trường công lập đấy.”
“Ồ, việc làm ăn của Tề Đại Sơn có vấn đề sao?”
“Kể cả có vấn đề thì cũng vẫn đóng nổi học phí mà.” Đây là cô trợ giảng mới tới.
“Cô quá coi thường trường tư thục Quốc Thụy rồi đó, có biết học phí là bao nhiêu không?
“Không phải 10, 20 ngàn (*) sao?”
(*Khoảng tầm 35-70 triệu VNĐ)
“Ha ha, thêm một số 0 nữa đi”
“Nhiều như vậy á?”
“Nhiều cái gì mà nhiều? Có thiếu tiền đâu cơ chứ”
Cô giáo mới bèn thổn thức một trận: “Vậy xem ra gia đình Tề Mộ xảy ra chút vấn đề rồi.”
“Có cái rắm ấy, cô không thấy ngoài đường chiếu đầy quảng cáo trang sức Thất Xảo sao? Đó chính là công ty của Tề Đại Sơn. Cái tên này rất có ý nghĩa nha, nó đồng âm với Tề và Kiều” (*)
(* Thất Xảo đọc là [qīqiǎo] ; Tề Kiều đọc là [jìqiǎo]
“Thế tại sao lại phải để cho con trai mình đi học trường công lập vậy?”
“Ai mà biết được?” Cô giáo đáp, “Chắc là muốn mài dũa tính tình của thằng bé đây mà”
Vị trợ giảng bình phẩm mấy lời rồi lại nghĩ đến tính tình của Tề tiểu bá vương kia, nhất thời run lên —— Mài dũa cái quỷ ấy. Ở nhà trẻ thì xưng vương xưng bá, lên tiểu học thì chẳng phải là sẽ đăng cơ làm hoàng đế luôn sao?
Các cô giáo thuận miệng tán gẫu, bé con tè dầm Phương Tiểu Mập càng nghe càng rõ ràng.
Âu mai gót! (chỗ này cần 500 đồng meme Tiểu Nhạc Nhạc) (*)
(* Meme đó đây
Phương Tiểu Mập quay về lớp học kể chuyện này cho bàn dân thiên hạ nghe.
Sắp lên tiểu học nên không khí trong nhà trẻ đầy nhiệt huyết. Mọi người đều biết mình sắp được vào tiểu học Quốc Thụy, trở thành một học sinh đeo khăn quàng đỏ.
Phương Tuấn Kỳ kể hết chuyện của Tề Mộ ra, nghe xong hai mắt Hứa Tiểu Minh sáng quắc lên, thiếu điều kêu thành tiếng.
Trời ơi! Đất ơi! Rút cuộc lão nhân gia ngài cũng chịu mở mắt rồi!
Bọn chúng chỉ cần chịu đựng nốt một tháng cuối cùng này là có thể nói tạm biệt với Tề đại ca.
Không không không, là vĩnh biệt mới đúng!
Hứa Tiểu Minh không nhịn được hỏi: “Thật á? Tề Mộ muốn học ở trường công sao?”
Phương Tuấn Kỳ trịnh trọng gật đầu: “Thiên chân vạn xác (*)” Tối hôm qua nó học được câu thành ngữ này bèn áp dụng luôn.
(*= Vô cùng xác thực = chính xác 100%)
Hứa Tiểu Minh mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên…
Tề Mộ cầm cốc nước đi vào vừa vặn nghe được lời của tụi nó.
“Đừng buồn.” Tề Mộ lên tiếng “Nếu các cậu nhớ tớ thì đến trường tìm tớ là được”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Tề Mộ thấy biểu tình cứng ngắc của bọn họ thì thành khẩn nói: “Tớ biết các cậu không muốn rời xa tớ nhưng mẹ tớ đã thu xếp cả rồi. Mẹ muốn tớ học ở đâu thì tớ phải học ở đó” Nếu không nghe lời của mẹ, cha cậu sẽ đánh chết cậu.
Hứa Tiểu Minh nhìn Phương Tuấn Kỳ, Phương Tuấn Kỳ nhìn Hứa Tiểu Minh, từ trong mắt nhìn thấy biểu cảm đau “bi” của đối phương.
Rốt cuộc là Tề đại ca lấy tự tin như vậy ở đâu ra nhỉ?
Hứa Tiểu Minh đảo mắt một vòng, từ nhỏ đã bộc lộ tiềm năng làm ảnh đế một giây sau liền nhập diễn: “Sao cậu lại muốn học ở trường công thế? Cả lớp đều học ở Quốc Thụy giờ lại thiếu mất cậu rồi”
Phương Tiểu Mập đơn thuần, mặt đầy sợ hãi nhìn về phía Hứa Tiểu Minh: Chuyện gì dị??
Hứa Tiểu Minh cho nó một cái ánh mắt đầy ý tứ, lúc này Phương Tuấn Kỳ mới được thông não.
Đúng thía, không nên trêu chọc tiểu bá vương này chút nào. Tốt nhất vẫn là dỗ cậu ta rời đi yên bình thì hơn, dù sao cũng chỉ còn một tháng cuối cùng nữa thôi là thoát rồi.
Tề Mộ an ủi hai người “Bạn tốt” của mình: “Tớ cũng không biết, nhưng mà trường tiểu học nào mà chẳng giống nhau, tới đâu cũng được hết”
Hứa Tiểu Minh một lòng “Không muốn”: “Vậy thì chúng ta sẽ cách nhau rất xa đó”
Tề Mộ kinh ngạc đáp: “Rất xa á? Chẳng phải đều là trường tiểu học à? Tất cả không ở chung một khu sao?” Cậu bị nhầm lẫn giữa trường và lớp.
Hứa Tiểu Minh kiên nhẫn giải thích một phen cho Tề Mộ.
Tề Mộ nghe xong đã hiểu, vỗ vỗ vai hai người nói: “Hầy, xa như vậy phỏng chừng chúng ta sẽ khó có thể gặp mặt. Đừng quá đau lòng, cha tớ bảo đã là nam nhi thì không thể rơi lệ.”
Hứa Tiểu Minh: Đau lòng cái rắm, ông đây chỉ đang mừng đến phát khóc thôi!
Phùn tào thì phun tào nhưng “tiểu ảnh đế” vẫn rất chuyên nghiệp mà tiếp tục diễn: “Tề Mộ, chúng ta phải thật quý trọng thời khắc cuối cùng này”
Tề Mộ cảm động vô cùng: “Không ngờ các cậu lại lưu luyến tớ đến như thế. Hay là giờ tớ về nhà thương lượng với mẹ một chút về việc đi học ở Quốc Thụy với mấy cậu…”
Cậu nói còn chưa dứt lời, Hứa Tiểu Minh run run một cái nức nở nói: “Đừng mà.”
Tề Mộ buồn bực đáp: “Làm sao, không phải là không nỡ rời xa tớ à?”
Hứa Tiểu Minh phản ứng rất nhanh: “Cậu đừng vì tụi này mà làm dì Kiều giận”
Nghe có lý, Tề Mộ gật đầu nói: “Đúng thế, mẹ tớ quả là người không thể chọc vào nổi”
“Cũng chẳng còn cách nào khác.” Tề Mộ nhìn về phía hai người bọn họ, “Chúng ta chỉ có thể quý trọng khoảng thời gian cuối cùng này thôi”
Hứa Tiểu Minh thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thầm nghĩ: Bản thân mới có gần 6 tuổi đã phải trải qua một hồi lên voi xuống chó như thế này, mai kia lớn lên nhất định có thể làm được đại sự!
Ít lâu sau, toàn bộ lớp lá số 3 đều biết Tề Mộ phải đi học ở trường công.
Kỳ thực có rất nhiều bạn nhỏ không phân biệt được trường công và trường tư là gì, nhưng chúng đều hiểu rõ một sự thật: Tiểu học Quốc Thụy không có Tề Mộ!
Tuy cũng có đứa trẻ không thích đến trường nhưng giờ đây đều đồng loạt chữa khỏi chứng bệnh sợ đi học của mình.
Má ơi, mau nhanh chóng lên lớp thôi, trường tiểu học chính là thiên đường!!
Thật ra Tề Mộ cũng không bắt nạt nhiều bạn học như vậy, chỉ có điều đám trẻ con đều là kiểu gió chiều nào theo chiều ấy. Hứa Tiểu Minh vốn cũng là người “có ảnh hưởng lớn”, bây giờ lại bị Tề Mộ đì cho không ngóc đầu lên được, bọn họ sợ ai sợ cả tông chi (*) vậy là liền e dè Tề Mộ.
(* Ở đây tác giả sử dụng câu Phạ ốc cập ô, biến thể từ câu thành ngữ Hận ốc cập ô, nghĩa là ghét ai ghét lây cả nhà. Nên mình chuyển và thay đổi theo một câu thành ngữ của nước mình “Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”)
Hơn nữa Tề Mộ vì Doãn Tu Trúc mà náo loạn cả lớp số 2. Các bạn nhỏ thấy thế đương nhiên thấy cậu là hoảng.
Tề Mộ lại chưa bao giờ sợ cô giáo, còn dám bày mấy trò đùa dai với các cô (cậu cảm thấy đó là một trò chơi), cho nên tên tuổi vị đại ca nhà trẻ này liền vang danh khắp khu.
Về chuyện học tiểu học, Doãn Tu Trúc là người cuối cùng biết được. Hôm đó hắn xin nghỉ không có tới nhà trẻ, chờ đến hôm sau đến trường mới hay tin.
Tề Mộ muốn học trường công lập.
Tề Mộ phải rời đi.
Toàn bộ nhà trẻ chỉ sợ có mỗi mình hắn lúc biết chuyện là chân chính như gặp sét đánh.
Vừa cầu nguyện, điều ước đã tan.
Quả nhiên là tinh linh ước nguyện sẽ không giúp hắn.
Dù sao hắn cũng là một đứa trẻ không có sinh nhật.
Doãn Tu Trúc hồn bay phách lạc, mắt to đen sẫm nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Hắn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Nhưng hắn không khóc nổi. Bởi vì so với bất cứ ai khác thì hắn rõ ràng hơn cả là có khóc cũng vô dụng.
Đặc biệt là vào lúc khó chịu, khóc chỉ khiến cho tâm trạng ngày càng tệ hơn.
Tề Mộ thấy hắn đi tới, nhanh chóng bắt chuyện: “Lại đây ngồi cạnh tớ này”
Doãn Tu Trúc nghe theo, đầu nhỏ cúi xuống, không nhìn cậu.
Tề Mộ lấy sô cô la vừa lén giấu ra: “Vụng trộm ăn một chút, đừng để cô giáo nhìn thấy.” Nhà trẻ không cho tụi nhỏ mang theo đồ ăn vặt, bất quá Tề Mộ từ trước đến giờ không xem những gì giáo viên nói là chuyện gì to tát cả.
Tối hôm qua cậu đã ăn thử mấy thanh, cảm thấy rất ngon nên hôm nay liền lặng lẽ mang đến cho Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc nhìn sô cô la, chỉ cảm thấy viền mắt đau đớn.
Tề Mộ giục hắn: “Tớ cố ý mang đến cho cậu đó, mau ăn đi.” Nói xong cậu liền liếm mép, bộ dạng thèm thuồng.
Doãn Tu Trúc lắc đầu nói: “Tớ không ăn.”
Tề Mộ chớp mắt một cái: “Ăn ngon lắm á, nếu không phải nghĩ đến cậu thì tớ đã sớm xực hết rồi”
Thấy cậu nói như vậy, trong lòng Doãn Tu Trúc càng khó chịu hơn.
Bọn họ quen biết hơn một năm, Doãn Tu Trúc chưa bao giờ từ chối cậu, lần này lại cắn răng chết cũng không cần.
Tề Mộ buồn bực: “Làm sao vậy hả? Không phải cậu thích ăn sô cô la nhất à?”
Hắn không thích sô cô la. Chỉ là bởi vì Tề Mộ thích nên hắn mới ăn thôi.
Nhưng Tề Mộ phải đi rồi. Chờ đến lúc cậu đi, hắn lại không được ăn sô cô la nữa.
Doãn Tu Trúc nghiến răng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Tinh linh ước nguyện đều là gạt người”
Tề Mộ: “Làm sao thế được? Năm nay tớ ước muốn một con robot điều khiển từ xa, sáng ngày hôm sau nó liền xuất hiện bên cạnh gối của tớ rồi mà”
Giống y xì đúc những gì cậu muốn, trong lòng cậu phấn khích vô cùng.
Doãn Tu Trúc cúi đầu: “Có thể…có thể do là sinh nhật của cậu, cho nên nguyện vọng của tớ không thể thực hiện được”
“Tớ đã đem sinh nhật chia cho cậu một nửa, điều ước của tớ thực hiện được thì của cậu cũng thế”
“Không thực hiện được” Doãn Tu Trúc cảm giác từng trận chua xót trào lên chóp mũi “Chắc chắn là không thực hiện được”
Tề Mộ vô cùng đau lòng: “Rốt cuộc là cậu đã ước cái gì?.”
“Tớ…” Lời nói đến bên mép liền được Doãn Tu Trúc nuốt trở vào. Hắn không thể nói, nói xong thì điều ước sẽ mất linh.
Tề Mộ dỗ hắn: “Cậu đừng nóng ruột, tinh linh ước nguyện có lẽ là không quen cậu nên cần phải chờ một thời gian”
Doãn Tu Trúc nhìn về phía cậu: “Thật vậy sao?”
Tề Mộ gật đầu đáp: “Thật đó!”
Nhưng Tề Mộ muốn đi học trường thực nghiệm (*) cho nên bọn họ phải tách ra.
(* Trường thực nghiệm là trường công lập trong đó có mô hình giáo dục chuyên biệt, đề cao tính trải nghiệm thực tế, chú trọng kỹ năng sống, cách tư duy, học sinh không phải học quá nhiều. Xen kẽ vào việc học là những buổi thăm quan tìm hiểu bên ngoài xã hội, như đi thăm di tích lịch sử, bảo tàng, dã ngoại, v.v..)
Doãn Tu Trúc vẫn còn ôm hi vọng, không còn dám nhắc đến chuyện ước nguyện nữa.
Ngược lại Tề Mộ chủ động nói tới việc trường tiểu học: “Đúng rồi, mẹ tớ cho tớ đi học ở trường công, cậu có đi cùng không?”
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người.
Tề Mộ xích lại gần hắn, nhỏ giọng thầm thì: “Tớ nói cho cậu nghe mẹ tớ cực kì lợi hại, nói cái gì cũng đúng hết. Nếu bà ấy đã bảo trường công lập rất tốt thì khẳng định là như vậy. Cậu đi cùng tớ đảm bảo chỉ có chuẩn.”
Bí mật nhỏ này cậu chỉ nói cho Doãn Tu Trúc nghe. Tuy rằng cậu cùng với Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ cũng là bạn tốt nhưng mà trong lòng cậu rất rõ ràng, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ thân với nhau hơn một chút giống như cậu và Doãn Tu Trúc vậy.
Bạn bè cũng không phải ai cũng giống ai.
Đừng tưởng rằng cậu không thấy được, Hứa Tiểu Minh có gì tốt đều để cho Phương Tuấn Kỳ hết.
Thấy Doãn Tu Trúc không lên tiếng, Tề Mộ lại nói tiếp: “Cậu về nhà bàn với mẹ cậu một chút. Trường thực nghiệm rất tốt, nghe nói còn không cần nộp học phí đấy.” Chín năm giáo dục bắt buộc là cái gì Tề Mộ không hiểu, nhưng không cần mất tiền mà vẫn có thể đi học thì vẫn là một chuyện tốt.
Doãn Tu Trúc sững sờ đã lâu mới phục hồi tinh thần, hắn động tâm.
Sao có thể không động tâm cơ chứ?
Hắn có thể không phải rời xa Tề Mộ, chỉ cần hắn có đủ dũng khí nói chuyện với cha là được.
=========================
Hai em bé Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ có JQ =))