Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Lúc Tề Mộ dỗ Doãn Tu Trúc thì nói chắc như đinh đóng cột, cơ hồ vừa mở miệng là có thể lấy được sự ủng hộ to lớn của Đại Sơn và đại Kiều.
Nhưng trên thực tế cậu lại vô cùng hoảng loạn.
—— nhiệt liệt ủng hộ thì chẳng dám nghĩ đến, chỉ sợ là không thể thiếu song kiếm hợp bích.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Trước tiên không đề cập tới có cùng giới tính hay không, kể cả ở tình huống bình thường khi nói chuyện với cha mẹ về vấn đề ấy thì chẳng phải trong lòng sẽ vô cùng hồi hộp sao!
Nhỡ đâu hai người bọn họ thật sự sẽ không chấp nhận thì làm thế nào?
Tề Mộ Mộ cũng chẳng dám bỏ nhà ra đi đâu! Chỉ có thể kiên trì quỳ trước cửa, dùng ý chí và nghị lực để khiến họ cảm động!
Nhưng mà… Tề Mộ cố gắng an ủi bản thân. Tiểu Trúc tử nhà cậu rất ưu tú, từ nhỏ đã học giỏi, tính tình hiền lành, lên phòng khách xuống phòng bếp đều được, bây giờ còn kiếm được tiền như Đại Sơn!
Tốt như vậy thì có đốt đèn lồng soi kính lúp cũng không tìm được người thứ hai!
Vấn đề duy nhất chỉ có: Doãn Tu Trúc là nam, mà cậu cũng là nam…
Tề Mộ vò đầu, nẫu hết cả ruột.
Không thể sợ hãi!
Đã ra khỏi cửa thì nhất định phải đem thành quả trở về. Chém gió tung trời rồi vác bộ mặt xám xịt quay lại thì cậu có còn cần địa vị trong gia đình nữa không đây?
Tề Mộ hít sâu một cái, nghĩ bụng phải mua quà cho đại Kiều trước, dỗ dành từ sớm!
Tề Mộ hiếm lắm mới đi đến trung tâm thương mại, chọn tới chọn lui liền nhìn trúng một cái túi có giá 80 nghìn tệ, cắn răng một cái, mua!
Tề Mộ mang quà về nhà, trong lòng vẫn loạn tùng phèo…
Kiều Cẩn đang tưới nước cho hoa bên trong nhà kính, thấy cậu tới bèn nhân tiện nói: “Lấy giúp mẹ cái kéo tỉa hoa.”
Tề Mộ nhanh chóng dâng lên, cẩn thận dè dặt hầu hạ Thái hậu sửa sang hóa lá cành.
Kiều Cẩn nhìn cậu: “Còn biết trở về sao?”
Tề Mộ cười đáp: “Rảnh rồi mà… Lão Ngụy kết hôn nên con cũng bận theo.”
Xin lỗi lão Ngụy, lễ cưới của cậu tớ chẳng giúp được cái quái gì hết…
Kiều Cẩn hừ một tiếng: “Thế mà mẹ không biết đó. Hôm đám cưới ngoài việc đứng một chỗ giả bộ đẹp trai thì con còn làm gì nữa?”
Tề Mộ: “…”
Kiều Cẩn cắt cành hoa nói rằng: “Há, còn chó ngáp phải ruồi nhận được hoa cưới nữa chứ.” Kiều Cẩn và Tề Đại Sơn cũng tham gia lễ cưới của Ngụy Bình Hi.
Tề Mộ cười gượng, trả lời: “Là vận may của con tốt.”
Kiều Cẩn ngữ bất kinh nhân tử bất hưu (*): “Làm sao, muốn kết hôn rồi à?”
(*Xem chú thích chương 43)
Tề Mộ chột dạ, sợ đến hai chân mềm nhũn, chỉ có thể cười ha ha.
Kiều Cẩn rốt cục cũng buông cây kéo xuống, quay đầu nhìn cậu: “Nói đi, có chuyện gì?”
Mấy ngày trước, Tề Mộ đã sớm gọi điện thoại nói với Kiều Cẩn: chờ đám cưới của Ngụy Bình Hi kết thúc thì có chuyện muốn nói với bà.
Trước mặt là núi cao, Tề Mộ cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên: “Con yêu rồi.”
Kiều Cẩn đáp: “Đó là chuyện tốt, sau đó thì sao.”
Bà nói mấy lời này vô cùng bình tĩnh, khẩu khí hoàn toàn bình thường, ngược lại khiến Tề Mộ càng hốt hoảng hơn: “Muốn…Muốn nói cho hai người một tiếng.”
Kiều Cẩn: “Ừ.”
Không thèm hỏi là ai ư??? Tề Mộ liếc nhìn biểu cảm của Kiều thái hậu, cân nhắc một lúc rồi bảo: “Người đó…Ba mẹ cũng biết đấy.”
Kiều Cẩn lại cầm bình nước lên, đáp: “Nói đi, là ai.”
Tề Mộ nín thở, nhắm hai mắt lên tiếng: “Doãn Tu Trúc!”
Nói xong cậu như trút được gánh nặng, lại trở thành Tề đại ca không sợ trời không sợ đất!
Vốn tưởng rằng Kiều Cẩn sẽ sửng sốt, khiếp sợ hay thậm chí tát cậu một cái, nhưng làm cho Tề Mộ cực kỳ bất ngờ chính là, Kiều Cẩn liền thở phào nhẹ nhõm.
Đúng thế… Đại Kiều thở phào nhẹ nhõm đó!
Tề Mộ ngây ngẩn cả người, diễn biến này không đúng lắm!
Kiều Cẩn hỏi: “Cái hồi thi đại học hai đứa làm sao vậy?”
Tề Mộ: “???”
Kiều Cẩn bảo: “Con nghĩ là mẹ mù à, mấy năm qua con ở Paris đã vẽ bao nhiêu bức tranh về Doãn Tu Trúc hả?”
Tề Mộ: “!!!” Cậu tưởng bản thân đã giấu kĩ lắm rồi chứ.
Kiều Cẩn lên tiếng: “Lần này trở về là để nói rõ với người ta hả?”
Tề Mộ còn chưa phục hồi tinh thần từ câu nói trước: “Mẹ, mẹ, mẹ đã sớm biết sao?”
Thật ngại quá, đại Kiều có khi đã nhận ra sớm hơn cả Tề đại ca nữa kìa…
Cây phát tài ở đằng xa khẽ rung rinh, Tề Đại Sơn không nhịn được bèn xông tới: “Con trai của ba là ông già thỏ sao?”
Tề Mộ: “…………”
Kiều Cẩn ném thẳng bình nước tới: “Không biết cách nói chuyện thì câm miệng!” Ông già thỏ cái gì chứ, có người cha nào lại mắng con trai mình như thế bao giờ chưa!
Nhưng trên thực tế cậu lại vô cùng hoảng loạn.
—— nhiệt liệt ủng hộ thì chẳng dám nghĩ đến, chỉ sợ là không thể thiếu song kiếm hợp bích.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Trước tiên không đề cập tới có cùng giới tính hay không, kể cả ở tình huống bình thường khi nói chuyện với cha mẹ về vấn đề ấy thì chẳng phải trong lòng sẽ vô cùng hồi hộp sao!
Nhỡ đâu hai người bọn họ thật sự sẽ không chấp nhận thì làm thế nào?
Tề Mộ Mộ cũng chẳng dám bỏ nhà ra đi đâu! Chỉ có thể kiên trì quỳ trước cửa, dùng ý chí và nghị lực để khiến họ cảm động!
Nhưng mà… Tề Mộ cố gắng an ủi bản thân. Tiểu Trúc tử nhà cậu rất ưu tú, từ nhỏ đã học giỏi, tính tình hiền lành, lên phòng khách xuống phòng bếp đều được, bây giờ còn kiếm được tiền như Đại Sơn!
Tốt như vậy thì có đốt đèn lồng soi kính lúp cũng không tìm được người thứ hai!
Vấn đề duy nhất chỉ có: Doãn Tu Trúc là nam, mà cậu cũng là nam…
Tề Mộ vò đầu, nẫu hết cả ruột.
Không thể sợ hãi!
Đã ra khỏi cửa thì nhất định phải đem thành quả trở về. Chém gió tung trời rồi vác bộ mặt xám xịt quay lại thì cậu có còn cần địa vị trong gia đình nữa không đây?
Tề Mộ hít sâu một cái, nghĩ bụng phải mua quà cho đại Kiều trước, dỗ dành từ sớm!
Tề Mộ hiếm lắm mới đi đến trung tâm thương mại, chọn tới chọn lui liền nhìn trúng một cái túi có giá 80 nghìn tệ, cắn răng một cái, mua!
Tề Mộ mang quà về nhà, trong lòng vẫn loạn tùng phèo…
Kiều Cẩn đang tưới nước cho hoa bên trong nhà kính, thấy cậu tới bèn nhân tiện nói: “Lấy giúp mẹ cái kéo tỉa hoa.”
Tề Mộ nhanh chóng dâng lên, cẩn thận dè dặt hầu hạ Thái hậu sửa sang hóa lá cành.
Kiều Cẩn nhìn cậu: “Còn biết trở về sao?”
Tề Mộ cười đáp: “Rảnh rồi mà… Lão Ngụy kết hôn nên con cũng bận theo.”
Xin lỗi lão Ngụy, lễ cưới của cậu tớ chẳng giúp được cái quái gì hết…
Kiều Cẩn hừ một tiếng: “Thế mà mẹ không biết đó. Hôm đám cưới ngoài việc đứng một chỗ giả bộ đẹp trai thì con còn làm gì nữa?”
Tề Mộ: “…”
Kiều Cẩn cắt cành hoa nói rằng: “Há, còn chó ngáp phải ruồi nhận được hoa cưới nữa chứ.” Kiều Cẩn và Tề Đại Sơn cũng tham gia lễ cưới của Ngụy Bình Hi.
Tề Mộ cười gượng, trả lời: “Là vận may của con tốt.”
Kiều Cẩn ngữ bất kinh nhân tử bất hưu (*): “Làm sao, muốn kết hôn rồi à?”
(*Xem chú thích chương 43)
Tề Mộ chột dạ, sợ đến hai chân mềm nhũn, chỉ có thể cười ha ha.
Kiều Cẩn rốt cục cũng buông cây kéo xuống, quay đầu nhìn cậu: “Nói đi, có chuyện gì?”
Mấy ngày trước, Tề Mộ đã sớm gọi điện thoại nói với Kiều Cẩn: chờ đám cưới của Ngụy Bình Hi kết thúc thì có chuyện muốn nói với bà.
Trước mặt là núi cao, Tề Mộ cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên: “Con yêu rồi.”
Kiều Cẩn đáp: “Đó là chuyện tốt, sau đó thì sao.”
Bà nói mấy lời này vô cùng bình tĩnh, khẩu khí hoàn toàn bình thường, ngược lại khiến Tề Mộ càng hốt hoảng hơn: “Muốn…Muốn nói cho hai người một tiếng.”
Kiều Cẩn: “Ừ.”
Không thèm hỏi là ai ư??? Tề Mộ liếc nhìn biểu cảm của Kiều thái hậu, cân nhắc một lúc rồi bảo: “Người đó…Ba mẹ cũng biết đấy.”
Kiều Cẩn lại cầm bình nước lên, đáp: “Nói đi, là ai.”
Tề Mộ nín thở, nhắm hai mắt lên tiếng: “Doãn Tu Trúc!”
Nói xong cậu như trút được gánh nặng, lại trở thành Tề đại ca không sợ trời không sợ đất!
Vốn tưởng rằng Kiều Cẩn sẽ sửng sốt, khiếp sợ hay thậm chí tát cậu một cái, nhưng làm cho Tề Mộ cực kỳ bất ngờ chính là, Kiều Cẩn liền thở phào nhẹ nhõm.
Đúng thế… Đại Kiều thở phào nhẹ nhõm đó!
Tề Mộ ngây ngẩn cả người, diễn biến này không đúng lắm!
Kiều Cẩn hỏi: “Cái hồi thi đại học hai đứa làm sao vậy?”
Tề Mộ: “???”
Kiều Cẩn bảo: “Con nghĩ là mẹ mù à, mấy năm qua con ở Paris đã vẽ bao nhiêu bức tranh về Doãn Tu Trúc hả?”
Tề Mộ: “!!!” Cậu tưởng bản thân đã giấu kĩ lắm rồi chứ.
Kiều Cẩn lên tiếng: “Lần này trở về là để nói rõ với người ta hả?”
Tề Mộ còn chưa phục hồi tinh thần từ câu nói trước: “Mẹ, mẹ, mẹ đã sớm biết sao?”
Thật ngại quá, đại Kiều có khi đã nhận ra sớm hơn cả Tề đại ca nữa kìa…
Cây phát tài ở đằng xa khẽ rung rinh, Tề Đại Sơn không nhịn được bèn xông tới: “Con trai của ba là ông già thỏ sao?”
Tề Mộ: “…………”
Kiều Cẩn ném thẳng bình nước tới: “Không biết cách nói chuyện thì câm miệng!” Ông già thỏ cái gì chứ, có người cha nào lại mắng con trai mình như thế bao giờ chưa!