Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Tề Mộ không có cách nào thoái thác, chỉ có thể leo lên xe Doãn Tu Trúc.
Lúc ngồi vào bên trong, cậu cảm thấy có chút khó mà tin nổi. Doãn Tu Trúc thế mà lại chủ động đưa cậu về, cậu đã cho rằng Doãn Tu Trúc sẽ không bao giờ để ý đến cậu, thậm chí còn tránh tất cả những dịp phải chạm mặt cậu.
Thời gian thật là đáng sợ, vì nó có thể xóa nhòa bất cứ chuyện gì.
Bên ngoài mới vừa lập xuân nên ban đêm vẫn rất lạnh, may là nhiệt độ ở trong xe tương đối thích hợp, còn thoang thoảng mùi giống như một loại nến thơm nào đó có thể làm thư giãn tinh thần.
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Muốn uống nước không?”
Tề Mộ gật đầu: “Có.”
Doãn Tu Trúc rót cho cậu cốc nước, đặt trên kệ bên cạnh ghế dựa.
Tề Mộ nhấp một hớp nước nóng, cảm thấy cả người đều được thả lỏng rất nhiều, cậu không nhịn được mà hỏi: “Trong xe có nến thơm à?”
“Ừ.” Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại: “Không quen sao?”
Tề Mộ lắc đầu: “Thơm lắm, chẳng hề nồng một chút nào.” Cậu lại bảo “Có công dụng giảm stress chứ nhỉ?”
Doãn Tu Trúc dừng lại, đáp: “Có một ít.”
Tim Tề Mộ hơi nhói, hỏi hắn: “Công việc có mệt lắm không?” Ngay cả trong xe cũng có nến thơm, chắc hẳn áp lực phải lớn lắm.
Doãn Tu Trúc thấp giọng trả lời: “Vẫn chịu được.”
Dường như nến thơm đã phát huy tác dụng, cũng có lẽ là do Doãn Tu Trúc chủ động chở cậu về nên khiến cho Tề Mộ vẫn luôn căng thẳng dần dần thoải mái hơn, cậu nói rằng: “Cậu giỏi quá.” Trình độ học vấn cao, sự nghiệp thành công, mới còn trẻ như vậy đã hoàn thành một số chuyện mà người khác có dùng cả đời cũng không làm được.
Thần sắc Doãn Tu Trúc ảm đạm, hỏi: “Mấy năm nay cậu có khỏe không?”
Đây là câu nói đầu tiên nên hỏi khi lâu không gặp bạn bè nhỉ? Bọn họ lại giữ tới bây giờ mới thốt lên.
Lúc lâu sau Tề Mộ mới đáp: “Tàm tạm.” Chẳng thể nào nói tốt hay không tốt, tóm lại không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của cậu.
Tề Mộ lại hỏi hắn: “Cậu thì sao?”
Ngay cả hai chữ “vẫn ổn” Doãn Tu Trúc cũng không nói ra được.
Lúc này điện thoại di động của Tề Mộ vang lên, Tề Mộ bèn nói với Doãn Tu Trúc: “Tớ nghe máy cái đã.”
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Cứ tự nhiên.” Để tránh cậu nghi ngờ mà hắn liền quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Là Kiều Cẩn gọi tới, Tề Mộ nói: “Con uống rượu, không trở về quấy nhiễu mẹ đâu.”
Kiều Cẩn bảo: “Nếu mẹ mà chê con phiền thì cũng sẽ không sinh con ra.”
Tề Mộ đáp: “Vâng, ngày mai nhất định con sẽ trở lại.”
Kiều Cẩn trả lời: “Con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi.”
Tề Mộ dỗ dành bà: “Nghe con đi mà đại Kiều, ngày mai về mang quà cho mẹ.”
Kiều Cẩn: “…Mẹ còn cần quà của con à.”
Cúp điện thoại, Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc: “Đúng rồi, tớ không ở nhà đâu, phiền cậu chở tớ đến Hoa Thần nhé.”
Doãn Tu Trúc hỏi: “Sao vẫn luôn sống ở khách sạn thế?”
Tề Mộ đáp: “Ban đầu phòng của tớ đã lâu không có người ở nên chưa dọn dẹp, sau đó lại đi uống rượu với Hứa Tiểu Minh quá muộn nên không trở về nhà làm ầm ĩ bọn họ nữa.”
Doãn Tu Trúc gật đầu, hỏi: “Ở khách sạn có quen không?”
Tề Mộ trả lời: “Tớ cảm thấy rất thoải mái, bất quá đại Kiều vô cùng chán ghét, nếu tớ muốn về nhà thì phải khử trùng toàn thân cái đã.”
Cuống họng Doãn Tu Trúc khô khốc, lên tiếng: “Hay là tới chỗ tớ đi.”
Tề Mộ sững sờ.
Nói xong câu này Doãn Tu Trúc liền cực kì căng thẳng, hắn nghĩ rằng mình bị bệnh rồi, nếu không làm sao có thể thốt lên những lời hoang đường như vậy cơ chứ. Thế nhưng hắn không thể ngăn bản thân mình lại được, chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu thêm một chút thì hắn không muốn bỏ qua một giây một phút nào hết.
“Ý tớ là…” Doãn Tu Trúc giải thích “Quả thật khách sạn chẳng mấy sạch sẽ, hơn nữa mỗi lần ra ngoài cũng rất phiền phức.”
Tề Mộ nở nụ cười, cậu biết Doãn Tu Trúc hơi có chứng khiết phích, cậu đáp: “Tớ không sao, vẫn chịu được mà.”
Vừa mấy hôm trước, Doãn Tu Trúc còn khiến một người có tài ăn nói phải á khẩu không trả lời được trong hội nghị, nhưng lúc này lại ấp a ấp úng, thật lâu sau mới phun ra một câu: “Tớ chuyển ra ngoài ở riêng rồi.”
Tề Mộ lên tiếng: “Thế cũng tốt.” Ở trong tòa nhà vắng vẻ đó một mình cũng rất khó chịu.
Doãn Tu Trúc lại nói: “Ngay ở gần đây.”
Tề Mộ: “…”
Giọng Doãn Tu Trúc càng ngày càng nhỏ: “… Đến không.”
Lúc Tề Mộ đi vào thang máy mới thấy bản thân mình đúng là điên rồi —— Làm cái gì vậy? Đầu óc nóng đến sảng luôn rồi hả? Ở lại nhà Doãn Tu Trúc sao? Ngủ được mới lạ đấy!
Nhưng… Tề Mộ không nhịn được mà liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Tại sao Doãn Tu Trúc lại mời cậu tới? Chẳng lẽ hắn không hận chết cậu, không muốn gặp lại cậu ư. Giờ đây lại còn rủ cậu đến nhà làm gì?
Miệng Tề Mộ hơi khô, nghĩ đến việc hút một điếu thuốc.
Thang máy dừng lại, Tề Mộ đi theo sau Doãn Tu Trúc. Hắn sống tại một căn hộ duplex (*), tầng một là phòng khách cực lớn, bởi vì thông trên dưới cho nên rất rất rộng rãi sáng sủa, không có chút cảm giác chật hẹp nào cả.
(* Căn hộ duplex: là hình thức thiết kế căn hộ thông tầng giữa ít nhất 2 tầng liền kề trong cùng một tòa nhà)
Tề Mộ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nến thơm giống trong xe.
Cậu rất yêu thích mùi hương này nhưng dường như lại có chút lo lắng. Xem ra mấy năm nay Doãn Tu Trúc phải chịu áp lực rất lớn, phỏng chừng giấc ngủ rất tệ.
Tề Mộ cởi áo khoác, đổi giày, Doãn Tu Trúc hỏi: “Uống gì không?” Nếu như trước đây hắn nhất định sẽ pha cho cậu một cốc ca cao nóng, nhưng bây giờ…
Tề Mộ đáp: “Cho tớ một cốc cafe.”
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Chờ tớ.”
Tề Mộ ngồi trên ghế sofa quan sát bốn phía —— căn nhà vẫn còn rất mới. Cũng bình thường thôi, Doãn Tu Trúc mới trở về không lâu mà.
Phong cách trang trí vô cùng ấm áp nhưng không biết tại sao, Tề Mộ luôn cảm thấy có chút gượng ép, thật giống như đang cố tình tạo ra một bầu không khí thoải mái, nỗ lực đem lại sự dễ chịu cho người duy nhất đang sống tại đây.
Ấm áp của gia đình không phải dựa vào việc trang trí nội thật mà là hơi thở sinh hoạt. Riêng “căn nhà” này lại thiếu đi dấu vết của chủ nhân, chìm đắm vào giữa không gian ấm cúng máy móc.
Doãn Tu Trúc bưng cafe tới, sau khi Tề Mộ nhận lấy liền nói: “Cảm ơn.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Không cần.” Rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa khác cạnh cậu.
Trước đây bọn họ đều ngồi sát nhau nhưng bây giờ đã không còn giống như quá khứ nữa.
Tề Mộ cúi đầu nhấp một ngụm cafe, đáng tiếc nó cũng không thể lấn át được vị đắng trong miệng. Cậu muốn hút thuốc nhưng chẳng có ý định làm vậy trước mặt Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc đột nhiên hỏi cậu: “Tại sao không ăn sô cô la nữa.”
Một câu này đích thực đã làm khó Tề Mộ. Cậu phải giải thích thế nào bây giờ? Ngay cả chính bản thân cậu cũng chẳng tài nào mở miệng nói ra câu trả lời chân thật được.
Sau khi ra nước ngoài, Tề Mộ đã không đụng tới sô cô la nữa. Đây là món mà cậu thích ăn nhất nhưng lại trở thành đồ vật khiến cậu sợ nhất. Bởi vì khi nhìn thấy sô cô la thì cậu mới phát hiện ra, trong hơn mười năm cuộc đời mình dường như tất cả số sô cô la mà cậu từng có đều là do Doãn Tu Trúc cho.
Thấy sô cô la liền không thể tránh khỏi việc nhớ tới Doãn Tu Trúc, rồi lại nhớ tới tình trạng bi đát của bọn họ hiện nay.
Cậu từng ăn thử một miếng sô cô la nhưng lại chẳng thấy ngọt chút nào, chỉ có sự đau khổ sâu sắc. Vì thế cậu sẽ không bao giờ ăn sô cô la nữa.
Ngụy Bình Hi đã từng đưa rất nhiều thuốc lá cho cậu mà Tề Mộ vẫn không thích do cậu biết Doãn Tu Trúc chắc chắn sẽ không chịu được mùi thuốc lá. Bây giờ thì không sao rồi vì Doãn Tu Trúc đã không còn ở bên cạnh cậu.
Tề Mộ nhẹ giọng nói: “Lớn đùng rồi mà vẫn ăn sô cô la thì quá trẻ con.”
Ánh mắt Doãn Tu Trúc sáng lên, hỏi cậu: “Cho nên cậu vẫn thích đúng không?”
Tề Mộ: “…”
Doãn Tu Trúc đứng dậy: “Ở đây tớ có một ít, cậu muốn ăn chứ?” Hắn dè dặt lên tiếng, sợ Tề Mộ từ chối.
Tề Mộ sao có thể cự tuyệt được, cậu nuốt nước bọt, đáp: “Được được.”
Trong mắt Doãn Tu Trúc ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, nói rằng: “Chờ tớ một lát.”
Tề Mộ gật đầu, ngồi trên ghế sofa nhưng lại không biết đặt tay đặt chân ở đâu.
Doãn Tu Trúc rất nhanh đã trở lại, hắn cầm theo cái hộp, đi tới trước mắt Tề Mộ.
Tề Mộ đã lâu không có loại cảm giác mong đợi này, cậu bảo: “Tớ mở ra nhé.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Đều là của cậu.”
Tim Tề Mộ đập thình thịch, mở hộp ra. Bên trong không tính là quá lớn nhưng lại tràn ngập sô cô la, hơn nữa bao bì và loại đều không giống nhau, đủ kiểu dáng trộn lẫn lại làm chiếc hộp trở nên nặng trĩu.
Tề Mộ nhìn thấy vài loại sô cô la quen thuộc, trong nháy mắt chóp mũi đầy chua xót.
Yết hầu Doãn Tu Trúc khô khốc: “Nếm thử đi?” Hắn vô cùng cẩn thận, chỉ có thể đứng trong tuyết rơi đầy trời, lạnh đến mức run lẩy bẩy nhưng vẫn cật lực lấy lòng ánh sáng mặt trời ở rất xa luôn không chịu chiếu đến chỗ hắn.
Ngón tay Tề Mộ tê dại, cũng không biết bản thân đã bóc vỏ sô cô la như thế nào, cũng không biết mình đã bỏ sô cô la vào trong miệng ra sao, nhưng khi mùi vị ngọt ngào ngập tràn khoang miệng thì cả người cậu như thể đang sống lại.
“Ngon lắm.” Tề Mộ cắn môi, cố gắng không thất thố.
Doãn Tu Trúc thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cậu thích là tốt rồi.” Năm nào hắn cũng đều chuẩn bị sô cô la, hết cái này đến cái khác, tốt nhất và mới nhất. Nghĩ đến khả năng Tề Mộ có thể sẽ rất thích nên hắn đã cố gắng thu thập hết thảy.
Nếu như kiếp này Tề Mộ cũng không chịu gặp lại hắn thì cũng chỉ có những thứ này mới có thể chứng minh cậu và hắn đã từng quen biết nhau.
Doãn Tu Trúc liền cầm lấy một miếng khác, nói với cậu: “Nếm thử cái này xem sao.”
Tề Mộ ăn không vô nữa, viền mắt nóng hổi, cười mà như đang khóc: “Trước đây cậu không chịu để tớ ăn tận hai miếng.”
Doãn Tu Trúc giật mình.
Tề Mộ cầm sô cô la, không nhịn được nước mắt, cậu lên tiếng: “Doãn Tu Trúc… Xin lỗi.”
Câu xin lỗi này làm Doãn Tu Trúc vô cùng bối rối. Tại sao lại xin lỗi hắn? Tề Mộ làm vậy là sao? Người làm sai, không đáng để tha thứ chẳng phải là hắn à.
Tề Mộ không kìm nổi nữa, cậu đem chuyện đã nghẹn suốt 4 năm nói ra: “Ngày đó là tớ không đúng, tớ không nên nói bậy bạ, lại còn làm nhục cậu nữa.”
Doãn Tu Trúc hồi phục tinh thần, hắn nhìn chằm chằm sô cô la trong tay Tề Mộ, biểu tình cứng ngắc.
Hóa ra là như vậy… Tề Mộ xin lỗi vì nhận nhầm người sao? Cậu uống say, tưởng hắn là Ngụy Bình Câu, sau đó tỏ tình do đó mới nói xin lỗi với hắn? Nhưng chuyện này sao phải làm vậy cơ chứ?
“Cậu không sai.” Doãn Tu Trúc cụp mắt đáp “Hôm đó tớ đã làm tổn thương cậu.”
Tề Mộ cực kì căm hận bản thân mình, âm lượng không tự chủ mà giương cao: “Nếu không phải tớ mơ hồ nói mê thì cậu cũng sẽ không tức giận như vậy, cũng sẽ không…” Mọi chuyện đều bắt nguồn từ cậu, là cậu đã phá vỡ tình cảm nhiều năm qua của bọn họ.
Đầu Doãn Tu Trúc lại truyền tới cơn đau giống như kim châm, hắn nhẹ giọng đáp: “Tề Mộ, đừng nói thế… Cậu không làm gì sai hết, là tớ biết rõ cậu không thích tớ mà còn đối xử với cậu như vậy, là tự tớ đã hủy hoại tất cả.”
Tề Mộ ngây ngẩn cả người.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Tề Mộ, xin lỗi, tớ đã nghĩ đến việc cậu vĩnh viễn sẽ không gặp lại tớ nữa… Tớ cũng cho rằng bản thân tớ sẽ chẳng bao giờ còn được nhìn thấy cậu…Tớ…” Hắn cảm nhận được cơn đau đầu đã lâu không xuất hiện, cơ hồ khiến cho hắn đánh mắt khả năng suy nghĩ của mình.
Tề Mộ nhận ra được sự khác thường của hắn, đau lòng nói: “Doãn Tu Trúc, cậu làm sao vậy?”
Doãn Tu Trúc ôm đầu, dùng sức mạnh đến nỗi trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, giọng nói của hắn cũng càng trở nên hỗn loạn hơn trước, một chút cũng không thể giải thích vì hiểu rằng tất cả sẽ chỉ làm mọi thứ hỏng bét hơn thôi, nhưng hắn vẫn nói ra.
“… Tớ sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu, sẽ không can thiệp vào cuộc đời cậu. Tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu là được… Tớ sẽ không tiếp tục nói như vậy, tớ sẽ cố gắng, nỗ lực không thích cậu nữa… Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Đừng không để ý tới tớ…” Hắn đã mắc căn bệnh kia nửa năm, cũng chỉ có thể nói rõ mấy từ này.
Trong đầu Tề Mộ vang lên những tiếng ong ong: “Cậu nói cái gì? Doãn Tu Trúc, cậu…thích tớ sao?”
Lúc ngồi vào bên trong, cậu cảm thấy có chút khó mà tin nổi. Doãn Tu Trúc thế mà lại chủ động đưa cậu về, cậu đã cho rằng Doãn Tu Trúc sẽ không bao giờ để ý đến cậu, thậm chí còn tránh tất cả những dịp phải chạm mặt cậu.
Thời gian thật là đáng sợ, vì nó có thể xóa nhòa bất cứ chuyện gì.
Bên ngoài mới vừa lập xuân nên ban đêm vẫn rất lạnh, may là nhiệt độ ở trong xe tương đối thích hợp, còn thoang thoảng mùi giống như một loại nến thơm nào đó có thể làm thư giãn tinh thần.
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Muốn uống nước không?”
Tề Mộ gật đầu: “Có.”
Doãn Tu Trúc rót cho cậu cốc nước, đặt trên kệ bên cạnh ghế dựa.
Tề Mộ nhấp một hớp nước nóng, cảm thấy cả người đều được thả lỏng rất nhiều, cậu không nhịn được mà hỏi: “Trong xe có nến thơm à?”
“Ừ.” Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại: “Không quen sao?”
Tề Mộ lắc đầu: “Thơm lắm, chẳng hề nồng một chút nào.” Cậu lại bảo “Có công dụng giảm stress chứ nhỉ?”
Doãn Tu Trúc dừng lại, đáp: “Có một ít.”
Tim Tề Mộ hơi nhói, hỏi hắn: “Công việc có mệt lắm không?” Ngay cả trong xe cũng có nến thơm, chắc hẳn áp lực phải lớn lắm.
Doãn Tu Trúc thấp giọng trả lời: “Vẫn chịu được.”
Dường như nến thơm đã phát huy tác dụng, cũng có lẽ là do Doãn Tu Trúc chủ động chở cậu về nên khiến cho Tề Mộ vẫn luôn căng thẳng dần dần thoải mái hơn, cậu nói rằng: “Cậu giỏi quá.” Trình độ học vấn cao, sự nghiệp thành công, mới còn trẻ như vậy đã hoàn thành một số chuyện mà người khác có dùng cả đời cũng không làm được.
Thần sắc Doãn Tu Trúc ảm đạm, hỏi: “Mấy năm nay cậu có khỏe không?”
Đây là câu nói đầu tiên nên hỏi khi lâu không gặp bạn bè nhỉ? Bọn họ lại giữ tới bây giờ mới thốt lên.
Lúc lâu sau Tề Mộ mới đáp: “Tàm tạm.” Chẳng thể nào nói tốt hay không tốt, tóm lại không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của cậu.
Tề Mộ lại hỏi hắn: “Cậu thì sao?”
Ngay cả hai chữ “vẫn ổn” Doãn Tu Trúc cũng không nói ra được.
Lúc này điện thoại di động của Tề Mộ vang lên, Tề Mộ bèn nói với Doãn Tu Trúc: “Tớ nghe máy cái đã.”
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Cứ tự nhiên.” Để tránh cậu nghi ngờ mà hắn liền quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Là Kiều Cẩn gọi tới, Tề Mộ nói: “Con uống rượu, không trở về quấy nhiễu mẹ đâu.”
Kiều Cẩn bảo: “Nếu mẹ mà chê con phiền thì cũng sẽ không sinh con ra.”
Tề Mộ đáp: “Vâng, ngày mai nhất định con sẽ trở lại.”
Kiều Cẩn trả lời: “Con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi.”
Tề Mộ dỗ dành bà: “Nghe con đi mà đại Kiều, ngày mai về mang quà cho mẹ.”
Kiều Cẩn: “…Mẹ còn cần quà của con à.”
Cúp điện thoại, Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc: “Đúng rồi, tớ không ở nhà đâu, phiền cậu chở tớ đến Hoa Thần nhé.”
Doãn Tu Trúc hỏi: “Sao vẫn luôn sống ở khách sạn thế?”
Tề Mộ đáp: “Ban đầu phòng của tớ đã lâu không có người ở nên chưa dọn dẹp, sau đó lại đi uống rượu với Hứa Tiểu Minh quá muộn nên không trở về nhà làm ầm ĩ bọn họ nữa.”
Doãn Tu Trúc gật đầu, hỏi: “Ở khách sạn có quen không?”
Tề Mộ trả lời: “Tớ cảm thấy rất thoải mái, bất quá đại Kiều vô cùng chán ghét, nếu tớ muốn về nhà thì phải khử trùng toàn thân cái đã.”
Cuống họng Doãn Tu Trúc khô khốc, lên tiếng: “Hay là tới chỗ tớ đi.”
Tề Mộ sững sờ.
Nói xong câu này Doãn Tu Trúc liền cực kì căng thẳng, hắn nghĩ rằng mình bị bệnh rồi, nếu không làm sao có thể thốt lên những lời hoang đường như vậy cơ chứ. Thế nhưng hắn không thể ngăn bản thân mình lại được, chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu thêm một chút thì hắn không muốn bỏ qua một giây một phút nào hết.
“Ý tớ là…” Doãn Tu Trúc giải thích “Quả thật khách sạn chẳng mấy sạch sẽ, hơn nữa mỗi lần ra ngoài cũng rất phiền phức.”
Tề Mộ nở nụ cười, cậu biết Doãn Tu Trúc hơi có chứng khiết phích, cậu đáp: “Tớ không sao, vẫn chịu được mà.”
Vừa mấy hôm trước, Doãn Tu Trúc còn khiến một người có tài ăn nói phải á khẩu không trả lời được trong hội nghị, nhưng lúc này lại ấp a ấp úng, thật lâu sau mới phun ra một câu: “Tớ chuyển ra ngoài ở riêng rồi.”
Tề Mộ lên tiếng: “Thế cũng tốt.” Ở trong tòa nhà vắng vẻ đó một mình cũng rất khó chịu.
Doãn Tu Trúc lại nói: “Ngay ở gần đây.”
Tề Mộ: “…”
Giọng Doãn Tu Trúc càng ngày càng nhỏ: “… Đến không.”
Lúc Tề Mộ đi vào thang máy mới thấy bản thân mình đúng là điên rồi —— Làm cái gì vậy? Đầu óc nóng đến sảng luôn rồi hả? Ở lại nhà Doãn Tu Trúc sao? Ngủ được mới lạ đấy!
Nhưng… Tề Mộ không nhịn được mà liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Tại sao Doãn Tu Trúc lại mời cậu tới? Chẳng lẽ hắn không hận chết cậu, không muốn gặp lại cậu ư. Giờ đây lại còn rủ cậu đến nhà làm gì?
Miệng Tề Mộ hơi khô, nghĩ đến việc hút một điếu thuốc.
Thang máy dừng lại, Tề Mộ đi theo sau Doãn Tu Trúc. Hắn sống tại một căn hộ duplex (*), tầng một là phòng khách cực lớn, bởi vì thông trên dưới cho nên rất rất rộng rãi sáng sủa, không có chút cảm giác chật hẹp nào cả.
(* Căn hộ duplex: là hình thức thiết kế căn hộ thông tầng giữa ít nhất 2 tầng liền kề trong cùng một tòa nhà)
Tề Mộ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nến thơm giống trong xe.
Cậu rất yêu thích mùi hương này nhưng dường như lại có chút lo lắng. Xem ra mấy năm nay Doãn Tu Trúc phải chịu áp lực rất lớn, phỏng chừng giấc ngủ rất tệ.
Tề Mộ cởi áo khoác, đổi giày, Doãn Tu Trúc hỏi: “Uống gì không?” Nếu như trước đây hắn nhất định sẽ pha cho cậu một cốc ca cao nóng, nhưng bây giờ…
Tề Mộ đáp: “Cho tớ một cốc cafe.”
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Chờ tớ.”
Tề Mộ ngồi trên ghế sofa quan sát bốn phía —— căn nhà vẫn còn rất mới. Cũng bình thường thôi, Doãn Tu Trúc mới trở về không lâu mà.
Phong cách trang trí vô cùng ấm áp nhưng không biết tại sao, Tề Mộ luôn cảm thấy có chút gượng ép, thật giống như đang cố tình tạo ra một bầu không khí thoải mái, nỗ lực đem lại sự dễ chịu cho người duy nhất đang sống tại đây.
Ấm áp của gia đình không phải dựa vào việc trang trí nội thật mà là hơi thở sinh hoạt. Riêng “căn nhà” này lại thiếu đi dấu vết của chủ nhân, chìm đắm vào giữa không gian ấm cúng máy móc.
Doãn Tu Trúc bưng cafe tới, sau khi Tề Mộ nhận lấy liền nói: “Cảm ơn.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Không cần.” Rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa khác cạnh cậu.
Trước đây bọn họ đều ngồi sát nhau nhưng bây giờ đã không còn giống như quá khứ nữa.
Tề Mộ cúi đầu nhấp một ngụm cafe, đáng tiếc nó cũng không thể lấn át được vị đắng trong miệng. Cậu muốn hút thuốc nhưng chẳng có ý định làm vậy trước mặt Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc đột nhiên hỏi cậu: “Tại sao không ăn sô cô la nữa.”
Một câu này đích thực đã làm khó Tề Mộ. Cậu phải giải thích thế nào bây giờ? Ngay cả chính bản thân cậu cũng chẳng tài nào mở miệng nói ra câu trả lời chân thật được.
Sau khi ra nước ngoài, Tề Mộ đã không đụng tới sô cô la nữa. Đây là món mà cậu thích ăn nhất nhưng lại trở thành đồ vật khiến cậu sợ nhất. Bởi vì khi nhìn thấy sô cô la thì cậu mới phát hiện ra, trong hơn mười năm cuộc đời mình dường như tất cả số sô cô la mà cậu từng có đều là do Doãn Tu Trúc cho.
Thấy sô cô la liền không thể tránh khỏi việc nhớ tới Doãn Tu Trúc, rồi lại nhớ tới tình trạng bi đát của bọn họ hiện nay.
Cậu từng ăn thử một miếng sô cô la nhưng lại chẳng thấy ngọt chút nào, chỉ có sự đau khổ sâu sắc. Vì thế cậu sẽ không bao giờ ăn sô cô la nữa.
Ngụy Bình Hi đã từng đưa rất nhiều thuốc lá cho cậu mà Tề Mộ vẫn không thích do cậu biết Doãn Tu Trúc chắc chắn sẽ không chịu được mùi thuốc lá. Bây giờ thì không sao rồi vì Doãn Tu Trúc đã không còn ở bên cạnh cậu.
Tề Mộ nhẹ giọng nói: “Lớn đùng rồi mà vẫn ăn sô cô la thì quá trẻ con.”
Ánh mắt Doãn Tu Trúc sáng lên, hỏi cậu: “Cho nên cậu vẫn thích đúng không?”
Tề Mộ: “…”
Doãn Tu Trúc đứng dậy: “Ở đây tớ có một ít, cậu muốn ăn chứ?” Hắn dè dặt lên tiếng, sợ Tề Mộ từ chối.
Tề Mộ sao có thể cự tuyệt được, cậu nuốt nước bọt, đáp: “Được được.”
Trong mắt Doãn Tu Trúc ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, nói rằng: “Chờ tớ một lát.”
Tề Mộ gật đầu, ngồi trên ghế sofa nhưng lại không biết đặt tay đặt chân ở đâu.
Doãn Tu Trúc rất nhanh đã trở lại, hắn cầm theo cái hộp, đi tới trước mắt Tề Mộ.
Tề Mộ đã lâu không có loại cảm giác mong đợi này, cậu bảo: “Tớ mở ra nhé.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Đều là của cậu.”
Tim Tề Mộ đập thình thịch, mở hộp ra. Bên trong không tính là quá lớn nhưng lại tràn ngập sô cô la, hơn nữa bao bì và loại đều không giống nhau, đủ kiểu dáng trộn lẫn lại làm chiếc hộp trở nên nặng trĩu.
Tề Mộ nhìn thấy vài loại sô cô la quen thuộc, trong nháy mắt chóp mũi đầy chua xót.
Yết hầu Doãn Tu Trúc khô khốc: “Nếm thử đi?” Hắn vô cùng cẩn thận, chỉ có thể đứng trong tuyết rơi đầy trời, lạnh đến mức run lẩy bẩy nhưng vẫn cật lực lấy lòng ánh sáng mặt trời ở rất xa luôn không chịu chiếu đến chỗ hắn.
Ngón tay Tề Mộ tê dại, cũng không biết bản thân đã bóc vỏ sô cô la như thế nào, cũng không biết mình đã bỏ sô cô la vào trong miệng ra sao, nhưng khi mùi vị ngọt ngào ngập tràn khoang miệng thì cả người cậu như thể đang sống lại.
“Ngon lắm.” Tề Mộ cắn môi, cố gắng không thất thố.
Doãn Tu Trúc thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cậu thích là tốt rồi.” Năm nào hắn cũng đều chuẩn bị sô cô la, hết cái này đến cái khác, tốt nhất và mới nhất. Nghĩ đến khả năng Tề Mộ có thể sẽ rất thích nên hắn đã cố gắng thu thập hết thảy.
Nếu như kiếp này Tề Mộ cũng không chịu gặp lại hắn thì cũng chỉ có những thứ này mới có thể chứng minh cậu và hắn đã từng quen biết nhau.
Doãn Tu Trúc liền cầm lấy một miếng khác, nói với cậu: “Nếm thử cái này xem sao.”
Tề Mộ ăn không vô nữa, viền mắt nóng hổi, cười mà như đang khóc: “Trước đây cậu không chịu để tớ ăn tận hai miếng.”
Doãn Tu Trúc giật mình.
Tề Mộ cầm sô cô la, không nhịn được nước mắt, cậu lên tiếng: “Doãn Tu Trúc… Xin lỗi.”
Câu xin lỗi này làm Doãn Tu Trúc vô cùng bối rối. Tại sao lại xin lỗi hắn? Tề Mộ làm vậy là sao? Người làm sai, không đáng để tha thứ chẳng phải là hắn à.
Tề Mộ không kìm nổi nữa, cậu đem chuyện đã nghẹn suốt 4 năm nói ra: “Ngày đó là tớ không đúng, tớ không nên nói bậy bạ, lại còn làm nhục cậu nữa.”
Doãn Tu Trúc hồi phục tinh thần, hắn nhìn chằm chằm sô cô la trong tay Tề Mộ, biểu tình cứng ngắc.
Hóa ra là như vậy… Tề Mộ xin lỗi vì nhận nhầm người sao? Cậu uống say, tưởng hắn là Ngụy Bình Câu, sau đó tỏ tình do đó mới nói xin lỗi với hắn? Nhưng chuyện này sao phải làm vậy cơ chứ?
“Cậu không sai.” Doãn Tu Trúc cụp mắt đáp “Hôm đó tớ đã làm tổn thương cậu.”
Tề Mộ cực kì căm hận bản thân mình, âm lượng không tự chủ mà giương cao: “Nếu không phải tớ mơ hồ nói mê thì cậu cũng sẽ không tức giận như vậy, cũng sẽ không…” Mọi chuyện đều bắt nguồn từ cậu, là cậu đã phá vỡ tình cảm nhiều năm qua của bọn họ.
Đầu Doãn Tu Trúc lại truyền tới cơn đau giống như kim châm, hắn nhẹ giọng đáp: “Tề Mộ, đừng nói thế… Cậu không làm gì sai hết, là tớ biết rõ cậu không thích tớ mà còn đối xử với cậu như vậy, là tự tớ đã hủy hoại tất cả.”
Tề Mộ ngây ngẩn cả người.
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Tề Mộ, xin lỗi, tớ đã nghĩ đến việc cậu vĩnh viễn sẽ không gặp lại tớ nữa… Tớ cũng cho rằng bản thân tớ sẽ chẳng bao giờ còn được nhìn thấy cậu…Tớ…” Hắn cảm nhận được cơn đau đầu đã lâu không xuất hiện, cơ hồ khiến cho hắn đánh mắt khả năng suy nghĩ của mình.
Tề Mộ nhận ra được sự khác thường của hắn, đau lòng nói: “Doãn Tu Trúc, cậu làm sao vậy?”
Doãn Tu Trúc ôm đầu, dùng sức mạnh đến nỗi trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, giọng nói của hắn cũng càng trở nên hỗn loạn hơn trước, một chút cũng không thể giải thích vì hiểu rằng tất cả sẽ chỉ làm mọi thứ hỏng bét hơn thôi, nhưng hắn vẫn nói ra.
“… Tớ sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu, sẽ không can thiệp vào cuộc đời cậu. Tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu là được… Tớ sẽ không tiếp tục nói như vậy, tớ sẽ cố gắng, nỗ lực không thích cậu nữa… Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Đừng không để ý tới tớ…” Hắn đã mắc căn bệnh kia nửa năm, cũng chỉ có thể nói rõ mấy từ này.
Trong đầu Tề Mộ vang lên những tiếng ong ong: “Cậu nói cái gì? Doãn Tu Trúc, cậu…thích tớ sao?”