Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Có bạn tốt thì lại muốn cùng nhau chia sẻ những thứ hay ho, Tề Mộ lôi kéo tay Doãn Tu Trúc nói: “Đi, anh dẫn em đi xem khổng tước.”
Mặc dù Tề Mộ Mộ là một đứa trẻ sinh non nhưng bởi vì được cha mẹ chăm sóc vô cùng tốt nên lớn lên rất khỏe mạnh. Cậu mà yếu ớt như thế thì cũng không tài nào trở thành đại ca nhà trẻ được do đó, nếu Tề Mộ mà cất bước chạy thì đảm bảo trong đám trẻ cùng tuổi không ai có thể địch lại.
Doãn Tu Trúc chưa từng chạy như vậy bao giờ, càng chưa từng được ai dắt tay đi. Hắn có chút khẩn trương, trong lòng lại cảm thấy rất vui, dường như hương vị không khí cũng thay đổi —— rõ ràng đang là buổi chiều tà, hắn lại tựa như đang cảm nhận được mùi của sương sớm.
Hai đứa nhỏ lập tức chạy tới chuồng khổng tước. Chúng bị nhốt trong một cái lồng chim màu trắng rất to, trang trí cực đẹp, được nuôi đến tâm sinh kiêu ngạo.
Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: “Em đã thấy khổng tước xòe đuôi bao giờ chưa?”
Doãn Tu Trúc vì vừa phải chạy một mạch nên đang không ngừng thở dốc, giọng cũng nhẹ hơn chút: “Chưa.”
Tề Mộ kinh ngạc nói: “Em cũng là học sinh chuyển trường à?”
Doãn Tu Trúc sửng sốt một lúc, hồi lâu sau mới theo kịp mạch não của cậu. Hắn đáp: “Tớ vẫn luôn học ở đây.”
Tề Mộ nghĩ mãi không ra: “Lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa thấy bao giờ sao?”
Doãn Tu Trúc cắn môi dưới, nhỏ giọng trả lời: “Bọn họ không cho tớ nhìn”
Tề Mộ chớp chớp mắt: “Tại sao?”
Doãn Tu Trúc nói: “Tớ…Không đẹp, sẽ dọa bầy khổng tước sợ”
Tề Mộ nghe thấy vậy tức giận lên tiếng: “Nói bậy, em đáng yêu như thế chúng nó nhất định sẽ rất thích em!”
Doãn Tu Trúc lần đầu nghe thấy có người khen mình thì có chút mất tự nhiên, không biết nên nói cái gì.
“Em tới đây với anh” Tề Mộ kéo hắn lại gần, cho hắn đứng ở trước cửa chuồng chim.
Chuồng chim cực lớn này có thể bao phủ nguyên một hòn giả sơn. Hai đứa nhỏ tiến tới vừa đúng lúc một con khổng tước trắng đi đến, nó ngẩng đầu, dáng đi tao nhã đẹp đến kiêu ngạo, trời sinh đã được hưởng ánh hào quang chói mắt.
Doãn Tu Trúc muốn lùi ra đằng sau nhưng Tề Mộ lại ghim vai hắn lại, nói rằng: “Em nhìn nó kìa”
Doãn Tu Trúc không dám: “Tớ…”
Tề Mộ: “Em mà cười một cái anh bảo đảm nó sẽ xòe đuôi cho coi!”
“Không thể nào” Doãn Tu Trúc căng thẳng nói, “Tớ sẽ doạ nó chạy mất.”
Tề Mộ đáp: “Nếu em cười mà nó không xòe đuôi thì anh sẽ nhổ lông nó làm bút lông chim cho em!”
Nhổ lông khổng tước á…
Doãn Tu Trúc lặng lẽ quay đầu, thấy được ánh mắt Tề Mộ đang sáng bừng lên tựa như mặt trời nhỏ.
Cậu ấy thật là lợi hại. Hóa ra trên đời này lại có người vừa lợi hại vừa tốt bụng đến như vậy
Một cảm xúc khó có thể nói thành lời dâng lên trong hắn, giống như dòng suối mát lạnh thấm vào từng khe hở nứt nẻ của mặt đất khô cằn, tiếp cho cuộc đời Doãn Tu Trúc tự tin và dũng khí.
Khóe miệng hắn vụng về nhếch lên, lộ ra một nụ cười không được tự nhiên cho lắm nhưng lại vô cùng thật lòng.
Dường như con khổng tước trắng này cảm nhận được luồng sát khí phát ra từ tiểu bá vương Tề Mộ. Nó chịu đựng sự sợ hãi mà run rẩy xòe đuôi ra.
Lông đuôi của nó thuần màu trắng giống như một bông hoa tuyết cực lớn, giữa buổi chiều chạng vạng của mùa hè đang nở rộ đẹp đến không gì sánh bằng.
Doãn Tu Trúc kinh ngạc nhìn, cơ hồ quên cả thở.
Hôm nay định trước sẽ là một ngày không thể quên được trong cuộc đời hắn, cũng là một ngày để hắn quyết định mở rộng lòng mình.
Âm thanh đắc ý của Tề Mộ vang lên bên tai hắn: “Nhìn thấy chưa, nó xòe đuôi rồi đó.”
Thật lâu sau Doãn Tu Trúc mới đáp: “Ừ, nó xòe đuôi rồi.”
Tề Mộ nắm chặt tay hắn, vui vẻ mà nói rằng: “Anh đã bảo em rất đáng yêu mà” Cậu nghiêng đầu, nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh mình. Một lát sau, cậu lên tiếng, “Em cười rộ lên trông dễ thương lắm.”
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tề Mộ: “Hả?”
Doãn Tu Trúc nói to hơn: “Tề Mộ, cám ơn cậu!”
“Đúng đúng.” Tề Mộ cười khoe đôi răng nanh nhỏ, “Nói chuyện thì phải lớn tiếng một chút.” Cậu tiếp lời “Cảm ơn anh làm gì? Anh mới là người phải nói câu này mới đúng. Nhờ có em mà anh mới có thể nhìn thấy không tước xòe đuôi đó”
Doãn Tu Trúc đôi mắt cong cong, lấy dũng khí hỏi: “Tớ còn có thể gặp lại cậu không?”
Tề Mộ: “Đương nhiên, sau đó bọn mình có thể trở thành bạn tốt…Ơ nhưng mà chúng ta không học chung lớp nhỉ. Đúng rồi, em học lớp mấy?”
Trong mắt Doãn Tu Trúc dâng lên một tia thất vọng, hắn đáp: “Lớp chồi số 2.”
“Quá tốt!” Tề Mộ cảm khái, “Anh học lớp số 3 ở ngay cạnh, vậy là có thể bảo vệ được em rồi.”
Kỳ thực Doãn Tu Trúc cũng không hiểu bảo vệ là có ý gì, nhưng hắn cảm thấy Tề Mộ nói với hắn cái gì hắn đều cảm thấy dễ nghe vô cùng, thanh âm kia phát ra so với hắn thì êm tai hơn nhiều.
Hắn nhìn chằm chằm cái chuồng khổng tước như ngẫm nghĩ điều gì. Sau đó nghiêm túc nói: “Tớ sẽ không chạy loạn nên cậu nhất định có thể bảo vệ tớ.”
Tề Mộ hiếm mới thấy một em gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa biết nghe lời như thế này. Cậu bèn học theo cách diễn của người ta trên TV, đáp: “Anh rất lợi hại, có thể che chở cho em cả đời.”
Doãn Tu Trúc lại cổ vũ thêm: “Nhất định rồi, cậu cực kì lợi hại mà.”
Tề Mộ đảo mắt, hăng hái nói: “Vậy chúng ta ngoéo tay.”
Doãn Tu Trúc nghiêm túc như đang làm đại sự, duỗi ngón út ra đáp: “Được, ngoéo tay!”
“Bảo vệ em 100 năm không thay đổi…” Dưới ánh chiều tà mùa hạ, hai đứa nhỏ mới chỉ cao hơn 1m, bé xíu chưa dứt sữa cùng nhau định xuống một lời hứa cả đời.
Lúc sáu giờ rưỡi Tề Đại Sơn mới thong dong đến. Khi Tề Mộ rời đi, Doãn Tu Trúc vẫn chưa có người đến đón mà bản thân hắn cũng không vội, tựa hồ đã sớm tập mãi thành quen.
Tề Mộ vẫy tay với Doãn Tu Trúc: “Mai gặp nha.”
Doãn Tu Trúc cười đến thập phần xán lạn: “Mai gặp.”
Tề Đại Sơn nắm tay con trai, hỏi: “Bạn mới hả?”
Tề Mộ nói: “Vâng, con và em ấy vừa ngoéo tay, thề làm em gái nhỏ của con 100 năm sau cũng không đổi”
“Ngoéo tay?” Tề Đại Sơn vui vẻ, “Rắm còn chưa to mà đã học được cái chiêu lừa gạt con gái nhà người ta rồi à?
Tề Mộ: “Lừa gạt cái gì ạ?”
Tề Đại Sơn xúi bậy: “Ngoéo tay không tính, nếu thật muốn bên nhau cả đời thì con phải đi hôn người ta một cái để khẳng định chủ quyền”
Tề Mộ từ nhỏ đã theo trường phái hành động, vừa nghe cha mình nói vậy thì tưởng thật ngay: “Phải làm vậy ạ?”
Tề Đại Sơn tiếp tục trêu cậu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên.”
“Ba chờ con chút.” Tề Mộ bỏ cha mình lại mà quay trở về chỗ Doãn Tu Trúc.
Tề Đại Sơn sợ cậu chọc đối phương khóc nên la to: “Người ta mà không vui thì sẽ không cho con hôn đâu đó”
Doãn Tu Trúc không nghĩ tới việc Tề Mộ lại quay về, trên mặt liền nở nụ cười
Tề Mộ hỏi hắn: “Anh có thể hôn em một cái không?”
Doãn Tu Trúc mở to mắt, không hiểu gì cho lắm.
Tề Mộ nói: “Anh hôn em một cái là sau đó chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Mãi mãi…mãi mãi…
Doãn Tu Trúc chưa từng thấy thứ gì dễ nghe như vậy, hắn dùng sức gật đầu đáp: “Được!”
Tề Mộ đến gần, hôn bẹp một cái lên má hắn.
Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy má bị gặm một phát, hoàn toàn không chán ghét tẹo nào trái lại còn thấy ấm ức. Hắn lên tiếng: “Như vậy là được rồi sao?”
Tề Mộ nhe răng cười nói: “Đúng thế”
Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại: “Thế tớ có cần hôn cậu không?”
Cái này hả… Tề Mộ cũng cũng không chắc lắm, cậu đáp: “Em muốn hôn anh à?”
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu: “Muốn”
Tề Mộ chìa mặt mình ra, hào phóng nói: “Vậy hôn đi. Ngoại trừ mẹ anh thì em là người đầu tiên hôn anh đó” Tề Đại Sơn mồm miệng đầy râu, cậu mới cóc thèm cha hôn.
Doãn Tu Trúc nhất thời có chút khẩn trương: “Tớ thật sự có thể hôn cậu sao?”
“Nhanh lên” Tề Mộ giục hắn: “Em không muốn ở bên anh 100 năm à?”
“Muốn!” Doãn Tu Trúc trả lời cực kì nhanh, trông thật giống một cô bé đang sợ hãi cây diêm cháy trong tay mình sẽ tắt.
Hắn cẩn thận, nhẹ nhàng hôn lên mặt Tề Mộ một cái như lo rằng cậu sẽ cảm thấy chán ghét.
Tề Mộ nói: “Xong rồi!”
Doãn Tu Trúc vui vẻ đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ bừng: “Ừm.”
“Vậy anh đi đây.”
“Được”
Tề Mộ đi thật, xa xa Tề Đại Sơn vỗ vỗ gáy cậu: “Thằng nhóc này quả đúng là con trai ba mà”
Tề Mộ đã sớm quen với lực tay của cha mình, nhe răng toét miệng nói: “Ba không biết đâu, em gái nhỏ xinh cực kì luôn. Khổng tước nhìn thấy em ấy là liền xòe đuôi.”
“Đẹp như vậy sao?”
“Đẹp lắm.”
“Có đẹp hơn mẹ con không?”
“Cái này thì…”
Hai cha con Tề Mộ đi càng ngày càng xa. Bóng dáng nhỏ bé gầy yếu của Doãn Tu Trúc đứng ở trước cửa chuồng chim lúc này không còn thấy bất lực nữa.
Nhà của hắn lúc nào cũng lạnh lẽo, tối tăm. Hắn lớn lên trong môi trường đầy bạo lực, thấp kém đến mức không biết đối mặt với thế giới này ra sao.
Nhưng hôm nay hắn bắt gặp một vầng thái dương. Người kia nắm lấy đầu bên kia sợi dây khiến cho hắn dù đang chìm trong bùn lấy cũng có can đảm vượt lên.
Tề Mộ vốn rất thích nhà trẻ, lại vừa quen được em gái nhỏ nên cậu háo hức đến độ dậy rất sớm.
Kiều Cẩn gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của cậu.
Tề Đại Sơn đưa điện thoại cho Tề Mộ, Tề Mộ lập tức báo cáo với mẹ chiến tích của mình.
Kiều Cẩn dở khóc dở cười: “Cô bé ấy tên gì?”
Tề Mộ: “Doãn Tu Trúc!”
Kiều Cẩn ngẩn ra: “Đây hình như là tên con trai mà”
Tề Mộ đáp: “Làm sao có đứa con trai nào lại xinh đẹp như vậy được” Cậu thấy đám con trai đều thuộc dạng thiếu đánh như Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ, nhìn thôi đã thấy ngứa tay.
Kiều Cẩn cười cười nói: “Được rồi, không được hù người ta đâu đó.”
“Không đâu.” Tề Mộ ung dung nói, “Em ấy rất thích con”
Nhưng không qua mấy ngày, Tề Tiểu Mộ liền bị em gái nhỏ của cậu dọa sợ.
Hai người bọn họ không chung lớp, mà Tề Mộ cũng rất có trách nhiệm trong việc thực hiện lời hứa. Cậu tranh thủ đi sang lớp bên cạnh, tuyên bố “Bá quyền” của mình.
Đừng nói đến các bạn học nhỏ trong lớp 3, ngay cả cô giáo cũng đều bị cậu dọa cho sửng sốt.
Đã nghe nói qua cái danh đại ca lớp học, đây là lần đầu nhìn thấy đại ca nhà trẻ đó…
Mấy thằng nhóc hiện giờ đều ngang ngược như vậy sao, mới bốn tuổi thôi đã thành trẻ trâu hết rồi à?
Lại như vô tình mà bạn nhỏ Tề Mộ hành xử vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không để những người khác trong lớp số 3 vào mắt. Cô giáo cũng còn đang chết máy chứ không riêng gì những người khác, từng đứa từng đứa trố mắt ra như nhìn thần tiên giáng trần vậy.
Chờ các cô giáo khôi phục tinh thần thì Tề Mộ đã đi rồi, bỏ lại bên trong lớp số 3 một đám người với biểu tình mông lung.
Doãn Tu Trúc nhếch miệng cười, nhìn cậu đi đi lại lại, trong lòng bỗng cảm thấy thật ấm áp, tuy hắn còn chưa ăn sáng nhưng lúc này không hề cảm thấy đói bụng một chút nào
Tề Mộ bị dọa khi đang ở trong nhà vệ sinh nam.
Hai người bọn họ học ở hai lớp ngay cạnh nhau, dùng chung một cái phòng rửa tay. Các bé lớp mầm vẫn phải cần cô giáo dẫn đi còn mấy đứa nhỏ lớp chồi đã có thể tự mình lo liệu, đi mấy bước chân là tới được nơi.
Tề Mộ không muốn học nên kiếm cớ đi vệ sinh để chuồn ra ngoài. Cậu chạy tới nhà vệ sinh nghịch nước, đang chơi vui đến quên cả trời đất thì thấy em gái nhỏ tiến vào.
Tề Mộ kinh ngạc nói: “Sao em lại đi vào đây?”
Doãn Tu Trúc thần kinh căng thẳng: “Tớ có thể vào không?”
Tề Mộ đáp: “Cô giáo không dậy em hả? Con trai dùng nhà vệ sinh nam, con gái dùng nhà vệ sinh nữ”
Hắn lôi kéo Doãn Tu Trúc ra bên ngoài, chỉ cho hắn tấm biển nhà vệ sinh nam màu xanh và biển nhà vệ sinh nữ màu hồng.
Doãn Tu Trúc nói: “Không sai, tớ là con trai mà.”
Tề Mộ ngẩn ngơ.
Doãn Tu Trúc có chút ngượng ngùng nói: “Tớ không nhịn nổi nữa, trước cứ để tớ đi vệ sinh đã có được không?”
Tề Mộ nhanh chóng buông tay hắn ra, cảm thấy choáng váng. Cậu không thể tin được mà vọt vào trong, thấy em gái nhỏ cũng có một “tiểu đệ đệ” giống như mình.
Tác giả có lời muốn nói: Đừng nghịch!
Tề Mộ là thụ, Doãn Tu Trúc là công.
Bình tĩnh, hãy cùng chờ Doãn tiểu công lớn lên nhé, há há há.
==========================
Khổ thân em tôi =)))) Chắc là sốc lắm đây =)))))
Mặc dù Tề Mộ Mộ là một đứa trẻ sinh non nhưng bởi vì được cha mẹ chăm sóc vô cùng tốt nên lớn lên rất khỏe mạnh. Cậu mà yếu ớt như thế thì cũng không tài nào trở thành đại ca nhà trẻ được do đó, nếu Tề Mộ mà cất bước chạy thì đảm bảo trong đám trẻ cùng tuổi không ai có thể địch lại.
Doãn Tu Trúc chưa từng chạy như vậy bao giờ, càng chưa từng được ai dắt tay đi. Hắn có chút khẩn trương, trong lòng lại cảm thấy rất vui, dường như hương vị không khí cũng thay đổi —— rõ ràng đang là buổi chiều tà, hắn lại tựa như đang cảm nhận được mùi của sương sớm.
Hai đứa nhỏ lập tức chạy tới chuồng khổng tước. Chúng bị nhốt trong một cái lồng chim màu trắng rất to, trang trí cực đẹp, được nuôi đến tâm sinh kiêu ngạo.
Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: “Em đã thấy khổng tước xòe đuôi bao giờ chưa?”
Doãn Tu Trúc vì vừa phải chạy một mạch nên đang không ngừng thở dốc, giọng cũng nhẹ hơn chút: “Chưa.”
Tề Mộ kinh ngạc nói: “Em cũng là học sinh chuyển trường à?”
Doãn Tu Trúc sửng sốt một lúc, hồi lâu sau mới theo kịp mạch não của cậu. Hắn đáp: “Tớ vẫn luôn học ở đây.”
Tề Mộ nghĩ mãi không ra: “Lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa thấy bao giờ sao?”
Doãn Tu Trúc cắn môi dưới, nhỏ giọng trả lời: “Bọn họ không cho tớ nhìn”
Tề Mộ chớp chớp mắt: “Tại sao?”
Doãn Tu Trúc nói: “Tớ…Không đẹp, sẽ dọa bầy khổng tước sợ”
Tề Mộ nghe thấy vậy tức giận lên tiếng: “Nói bậy, em đáng yêu như thế chúng nó nhất định sẽ rất thích em!”
Doãn Tu Trúc lần đầu nghe thấy có người khen mình thì có chút mất tự nhiên, không biết nên nói cái gì.
“Em tới đây với anh” Tề Mộ kéo hắn lại gần, cho hắn đứng ở trước cửa chuồng chim.
Chuồng chim cực lớn này có thể bao phủ nguyên một hòn giả sơn. Hai đứa nhỏ tiến tới vừa đúng lúc một con khổng tước trắng đi đến, nó ngẩng đầu, dáng đi tao nhã đẹp đến kiêu ngạo, trời sinh đã được hưởng ánh hào quang chói mắt.
Doãn Tu Trúc muốn lùi ra đằng sau nhưng Tề Mộ lại ghim vai hắn lại, nói rằng: “Em nhìn nó kìa”
Doãn Tu Trúc không dám: “Tớ…”
Tề Mộ: “Em mà cười một cái anh bảo đảm nó sẽ xòe đuôi cho coi!”
“Không thể nào” Doãn Tu Trúc căng thẳng nói, “Tớ sẽ doạ nó chạy mất.”
Tề Mộ đáp: “Nếu em cười mà nó không xòe đuôi thì anh sẽ nhổ lông nó làm bút lông chim cho em!”
Nhổ lông khổng tước á…
Doãn Tu Trúc lặng lẽ quay đầu, thấy được ánh mắt Tề Mộ đang sáng bừng lên tựa như mặt trời nhỏ.
Cậu ấy thật là lợi hại. Hóa ra trên đời này lại có người vừa lợi hại vừa tốt bụng đến như vậy
Một cảm xúc khó có thể nói thành lời dâng lên trong hắn, giống như dòng suối mát lạnh thấm vào từng khe hở nứt nẻ của mặt đất khô cằn, tiếp cho cuộc đời Doãn Tu Trúc tự tin và dũng khí.
Khóe miệng hắn vụng về nhếch lên, lộ ra một nụ cười không được tự nhiên cho lắm nhưng lại vô cùng thật lòng.
Dường như con khổng tước trắng này cảm nhận được luồng sát khí phát ra từ tiểu bá vương Tề Mộ. Nó chịu đựng sự sợ hãi mà run rẩy xòe đuôi ra.
Lông đuôi của nó thuần màu trắng giống như một bông hoa tuyết cực lớn, giữa buổi chiều chạng vạng của mùa hè đang nở rộ đẹp đến không gì sánh bằng.
Doãn Tu Trúc kinh ngạc nhìn, cơ hồ quên cả thở.
Hôm nay định trước sẽ là một ngày không thể quên được trong cuộc đời hắn, cũng là một ngày để hắn quyết định mở rộng lòng mình.
Âm thanh đắc ý của Tề Mộ vang lên bên tai hắn: “Nhìn thấy chưa, nó xòe đuôi rồi đó.”
Thật lâu sau Doãn Tu Trúc mới đáp: “Ừ, nó xòe đuôi rồi.”
Tề Mộ nắm chặt tay hắn, vui vẻ mà nói rằng: “Anh đã bảo em rất đáng yêu mà” Cậu nghiêng đầu, nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh mình. Một lát sau, cậu lên tiếng, “Em cười rộ lên trông dễ thương lắm.”
Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tề Mộ: “Hả?”
Doãn Tu Trúc nói to hơn: “Tề Mộ, cám ơn cậu!”
“Đúng đúng.” Tề Mộ cười khoe đôi răng nanh nhỏ, “Nói chuyện thì phải lớn tiếng một chút.” Cậu tiếp lời “Cảm ơn anh làm gì? Anh mới là người phải nói câu này mới đúng. Nhờ có em mà anh mới có thể nhìn thấy không tước xòe đuôi đó”
Doãn Tu Trúc đôi mắt cong cong, lấy dũng khí hỏi: “Tớ còn có thể gặp lại cậu không?”
Tề Mộ: “Đương nhiên, sau đó bọn mình có thể trở thành bạn tốt…Ơ nhưng mà chúng ta không học chung lớp nhỉ. Đúng rồi, em học lớp mấy?”
Trong mắt Doãn Tu Trúc dâng lên một tia thất vọng, hắn đáp: “Lớp chồi số 2.”
“Quá tốt!” Tề Mộ cảm khái, “Anh học lớp số 3 ở ngay cạnh, vậy là có thể bảo vệ được em rồi.”
Kỳ thực Doãn Tu Trúc cũng không hiểu bảo vệ là có ý gì, nhưng hắn cảm thấy Tề Mộ nói với hắn cái gì hắn đều cảm thấy dễ nghe vô cùng, thanh âm kia phát ra so với hắn thì êm tai hơn nhiều.
Hắn nhìn chằm chằm cái chuồng khổng tước như ngẫm nghĩ điều gì. Sau đó nghiêm túc nói: “Tớ sẽ không chạy loạn nên cậu nhất định có thể bảo vệ tớ.”
Tề Mộ hiếm mới thấy một em gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa biết nghe lời như thế này. Cậu bèn học theo cách diễn của người ta trên TV, đáp: “Anh rất lợi hại, có thể che chở cho em cả đời.”
Doãn Tu Trúc lại cổ vũ thêm: “Nhất định rồi, cậu cực kì lợi hại mà.”
Tề Mộ đảo mắt, hăng hái nói: “Vậy chúng ta ngoéo tay.”
Doãn Tu Trúc nghiêm túc như đang làm đại sự, duỗi ngón út ra đáp: “Được, ngoéo tay!”
“Bảo vệ em 100 năm không thay đổi…” Dưới ánh chiều tà mùa hạ, hai đứa nhỏ mới chỉ cao hơn 1m, bé xíu chưa dứt sữa cùng nhau định xuống một lời hứa cả đời.
Lúc sáu giờ rưỡi Tề Đại Sơn mới thong dong đến. Khi Tề Mộ rời đi, Doãn Tu Trúc vẫn chưa có người đến đón mà bản thân hắn cũng không vội, tựa hồ đã sớm tập mãi thành quen.
Tề Mộ vẫy tay với Doãn Tu Trúc: “Mai gặp nha.”
Doãn Tu Trúc cười đến thập phần xán lạn: “Mai gặp.”
Tề Đại Sơn nắm tay con trai, hỏi: “Bạn mới hả?”
Tề Mộ nói: “Vâng, con và em ấy vừa ngoéo tay, thề làm em gái nhỏ của con 100 năm sau cũng không đổi”
“Ngoéo tay?” Tề Đại Sơn vui vẻ, “Rắm còn chưa to mà đã học được cái chiêu lừa gạt con gái nhà người ta rồi à?
Tề Mộ: “Lừa gạt cái gì ạ?”
Tề Đại Sơn xúi bậy: “Ngoéo tay không tính, nếu thật muốn bên nhau cả đời thì con phải đi hôn người ta một cái để khẳng định chủ quyền”
Tề Mộ từ nhỏ đã theo trường phái hành động, vừa nghe cha mình nói vậy thì tưởng thật ngay: “Phải làm vậy ạ?”
Tề Đại Sơn tiếp tục trêu cậu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên.”
“Ba chờ con chút.” Tề Mộ bỏ cha mình lại mà quay trở về chỗ Doãn Tu Trúc.
Tề Đại Sơn sợ cậu chọc đối phương khóc nên la to: “Người ta mà không vui thì sẽ không cho con hôn đâu đó”
Doãn Tu Trúc không nghĩ tới việc Tề Mộ lại quay về, trên mặt liền nở nụ cười
Tề Mộ hỏi hắn: “Anh có thể hôn em một cái không?”
Doãn Tu Trúc mở to mắt, không hiểu gì cho lắm.
Tề Mộ nói: “Anh hôn em một cái là sau đó chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Mãi mãi…mãi mãi…
Doãn Tu Trúc chưa từng thấy thứ gì dễ nghe như vậy, hắn dùng sức gật đầu đáp: “Được!”
Tề Mộ đến gần, hôn bẹp một cái lên má hắn.
Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy má bị gặm một phát, hoàn toàn không chán ghét tẹo nào trái lại còn thấy ấm ức. Hắn lên tiếng: “Như vậy là được rồi sao?”
Tề Mộ nhe răng cười nói: “Đúng thế”
Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại: “Thế tớ có cần hôn cậu không?”
Cái này hả… Tề Mộ cũng cũng không chắc lắm, cậu đáp: “Em muốn hôn anh à?”
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu: “Muốn”
Tề Mộ chìa mặt mình ra, hào phóng nói: “Vậy hôn đi. Ngoại trừ mẹ anh thì em là người đầu tiên hôn anh đó” Tề Đại Sơn mồm miệng đầy râu, cậu mới cóc thèm cha hôn.
Doãn Tu Trúc nhất thời có chút khẩn trương: “Tớ thật sự có thể hôn cậu sao?”
“Nhanh lên” Tề Mộ giục hắn: “Em không muốn ở bên anh 100 năm à?”
“Muốn!” Doãn Tu Trúc trả lời cực kì nhanh, trông thật giống một cô bé đang sợ hãi cây diêm cháy trong tay mình sẽ tắt.
Hắn cẩn thận, nhẹ nhàng hôn lên mặt Tề Mộ một cái như lo rằng cậu sẽ cảm thấy chán ghét.
Tề Mộ nói: “Xong rồi!”
Doãn Tu Trúc vui vẻ đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ bừng: “Ừm.”
“Vậy anh đi đây.”
“Được”
Tề Mộ đi thật, xa xa Tề Đại Sơn vỗ vỗ gáy cậu: “Thằng nhóc này quả đúng là con trai ba mà”
Tề Mộ đã sớm quen với lực tay của cha mình, nhe răng toét miệng nói: “Ba không biết đâu, em gái nhỏ xinh cực kì luôn. Khổng tước nhìn thấy em ấy là liền xòe đuôi.”
“Đẹp như vậy sao?”
“Đẹp lắm.”
“Có đẹp hơn mẹ con không?”
“Cái này thì…”
Hai cha con Tề Mộ đi càng ngày càng xa. Bóng dáng nhỏ bé gầy yếu của Doãn Tu Trúc đứng ở trước cửa chuồng chim lúc này không còn thấy bất lực nữa.
Nhà của hắn lúc nào cũng lạnh lẽo, tối tăm. Hắn lớn lên trong môi trường đầy bạo lực, thấp kém đến mức không biết đối mặt với thế giới này ra sao.
Nhưng hôm nay hắn bắt gặp một vầng thái dương. Người kia nắm lấy đầu bên kia sợi dây khiến cho hắn dù đang chìm trong bùn lấy cũng có can đảm vượt lên.
Tề Mộ vốn rất thích nhà trẻ, lại vừa quen được em gái nhỏ nên cậu háo hức đến độ dậy rất sớm.
Kiều Cẩn gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của cậu.
Tề Đại Sơn đưa điện thoại cho Tề Mộ, Tề Mộ lập tức báo cáo với mẹ chiến tích của mình.
Kiều Cẩn dở khóc dở cười: “Cô bé ấy tên gì?”
Tề Mộ: “Doãn Tu Trúc!”
Kiều Cẩn ngẩn ra: “Đây hình như là tên con trai mà”
Tề Mộ đáp: “Làm sao có đứa con trai nào lại xinh đẹp như vậy được” Cậu thấy đám con trai đều thuộc dạng thiếu đánh như Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ, nhìn thôi đã thấy ngứa tay.
Kiều Cẩn cười cười nói: “Được rồi, không được hù người ta đâu đó.”
“Không đâu.” Tề Mộ ung dung nói, “Em ấy rất thích con”
Nhưng không qua mấy ngày, Tề Tiểu Mộ liền bị em gái nhỏ của cậu dọa sợ.
Hai người bọn họ không chung lớp, mà Tề Mộ cũng rất có trách nhiệm trong việc thực hiện lời hứa. Cậu tranh thủ đi sang lớp bên cạnh, tuyên bố “Bá quyền” của mình.
Đừng nói đến các bạn học nhỏ trong lớp 3, ngay cả cô giáo cũng đều bị cậu dọa cho sửng sốt.
Đã nghe nói qua cái danh đại ca lớp học, đây là lần đầu nhìn thấy đại ca nhà trẻ đó…
Mấy thằng nhóc hiện giờ đều ngang ngược như vậy sao, mới bốn tuổi thôi đã thành trẻ trâu hết rồi à?
Lại như vô tình mà bạn nhỏ Tề Mộ hành xử vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không để những người khác trong lớp số 3 vào mắt. Cô giáo cũng còn đang chết máy chứ không riêng gì những người khác, từng đứa từng đứa trố mắt ra như nhìn thần tiên giáng trần vậy.
Chờ các cô giáo khôi phục tinh thần thì Tề Mộ đã đi rồi, bỏ lại bên trong lớp số 3 một đám người với biểu tình mông lung.
Doãn Tu Trúc nhếch miệng cười, nhìn cậu đi đi lại lại, trong lòng bỗng cảm thấy thật ấm áp, tuy hắn còn chưa ăn sáng nhưng lúc này không hề cảm thấy đói bụng một chút nào
Tề Mộ bị dọa khi đang ở trong nhà vệ sinh nam.
Hai người bọn họ học ở hai lớp ngay cạnh nhau, dùng chung một cái phòng rửa tay. Các bé lớp mầm vẫn phải cần cô giáo dẫn đi còn mấy đứa nhỏ lớp chồi đã có thể tự mình lo liệu, đi mấy bước chân là tới được nơi.
Tề Mộ không muốn học nên kiếm cớ đi vệ sinh để chuồn ra ngoài. Cậu chạy tới nhà vệ sinh nghịch nước, đang chơi vui đến quên cả trời đất thì thấy em gái nhỏ tiến vào.
Tề Mộ kinh ngạc nói: “Sao em lại đi vào đây?”
Doãn Tu Trúc thần kinh căng thẳng: “Tớ có thể vào không?”
Tề Mộ đáp: “Cô giáo không dậy em hả? Con trai dùng nhà vệ sinh nam, con gái dùng nhà vệ sinh nữ”
Hắn lôi kéo Doãn Tu Trúc ra bên ngoài, chỉ cho hắn tấm biển nhà vệ sinh nam màu xanh và biển nhà vệ sinh nữ màu hồng.
Doãn Tu Trúc nói: “Không sai, tớ là con trai mà.”
Tề Mộ ngẩn ngơ.
Doãn Tu Trúc có chút ngượng ngùng nói: “Tớ không nhịn nổi nữa, trước cứ để tớ đi vệ sinh đã có được không?”
Tề Mộ nhanh chóng buông tay hắn ra, cảm thấy choáng váng. Cậu không thể tin được mà vọt vào trong, thấy em gái nhỏ cũng có một “tiểu đệ đệ” giống như mình.
Tác giả có lời muốn nói: Đừng nghịch!
Tề Mộ là thụ, Doãn Tu Trúc là công.
Bình tĩnh, hãy cùng chờ Doãn tiểu công lớn lên nhé, há há há.
==========================
Khổ thân em tôi =)))) Chắc là sốc lắm đây =)))))