Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Mộ học tại trường thực nghiệm cực kì vui vẻ, cậu chính là một ngọn lửa nhỏ chuyển thế, đặt ở nơi nào, nơi đấy liền hừng hực cháy.
Thời gian ở trường tiểu học so với nhà trẻ ngắn hơn không ít, thế nhưng tiểu học có rất nhiều quy định, một đống lớp văn hóa thì không nói, bài tập cũng nhiều vô cùng. Bạn học Tề Mộ lại hoàn toàn kế thừa khuyết điểm của cha mẹ: Khả năng ngôn ngữ của Kiều Cẩn rất tốt nhưng toán học lại kém; Tề Đại Sơn thì ngoại trừ toán học những môn khác đều không đạt tiêu chuẩn.
Vì vậy trình độ ngữ văn của Tề Mộ thì giống cha, toán học lại giống mẹ, chuẩn xác bỏ qua thứ hạng mà trở thành học tra hạng nhất (*)
(*học tra: chỉ những người học kém)
Kiều Cẩn rầu rĩ vô cùng, sau hai ngày dạy kèm thì đã hết sức: Tim bà không tốt, thêm vài bận nữa chắc có khi phải lên bàn thờ ngồi mất.
Tề Đại Sơn lạc quan đến mù quáng nói: “Không sao, trước đây anh học cũng có giỏi đâu nhưng chẳng phải bây giờ vẫn sống rất tốt sao”
Kiều Cẩn lườm ông một cái: “Sao có thể so sánh Mộ Mộ với anh hồi đó được”
Tề Đại Sơn: “Đúng là không so nổi, cha anh hồi đó cũng không có cách nào tài trợ cho trường học được”
Kiều Cẩn: “… Cút cút cút, anh ở đây mà chiều hư con luôn đi!”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra Kiều Cẩn cũng không bắt ép Tề Mộ. Học không tốt thì mới phải đến trường, cả đời người cũng không phải chỉ có chuyện học hành. Về sau trời cao biển rộng, tự có cơ hội tung cánh bay lên.
Kiều Cẩn lại nghĩ đến anh trai của mình, trong lòng đau nhói.
Hi vọng duy nhất của bà đối với Tề Mộ chính là bình an, suôn sẻ mà khỏe mạnh lớn lên, còn những thứ khác thì thế nào cũng được.
Tề Mộ ở trường thực nghiệm vô cùng ngoan ngõan, chủ yếu là không ai bắt nạt cậu cả. Cũng không phải là trường tiểu học này không có những đứa trẻ nghịch ngợm mà là lứa tiểu hỗn đản vừa tiến vào hoàn cảnh mới, còn đang phải tập thích ứng, chưa kịp gây sự gì.
Về phần các lớp lớn, mới vừa nghe nói lớp 1 có vị tiểu thiếu gia được xe đưa xe đón thì vị tiểu thiếu gia kia đã chuyển trường mất rồi.
Trước ngày Tề Mộ tới Quốc Thụy báo danh, Doãn Tu Trúc gọi điện thoại cho cậu.
Tề Mộ rất cao hứng: “Nhớ tớ không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Tu Trúc đỏ bừng: “Nhớ.”
Tề Mộ cười hì hì: “Ngày mai tớ sẽ tới trường, mang cả sô cô la cho cậu nữa. Lúc trước tớ đi Bawaii mua, ngọt lắm luôn”
Doãn Tu Trúc: “Hawaii?”
Tề Mộ: “Ừ, là bờ biển đó.”
Doãn Tu Trúc không nỡ cúp điện thoại, tiếp tục hỏi: “Chỗ đó có vui không?”
Tề Mộ nói: “Cũng tạm. Ba tớ bảo chờ sau này chúng ta có thể ghi danh vào trại hè thì mang cậu đi luôn.”
Doãn Tu Trúc bỗng dưng mở to mắt: “Tớ… Tớ cũng đi được sao?”
“Đúng vậy ” Tề Mộ cho là hắn là sợ cha mình, dù sao đồng chí Đại Sơn dáng dấp có phần cường tráng, hung hãn. Doãn Tu Trúc mỗi lần thấy ông đều khiếp sợ, cậu nói, “Cậu yên tâm, chỉ có hai đứa mình thôi, ba tớ không đi đâu.”
Tim Doãn Tu Trúc đập thình thịch, đến nửa ngày cũng không nói thành lời.
Tề Mộ không thể ngồi im một chỗ, có thể cùng Doãn Tu Trúc trò chuyện điện thoại lâu như vậy đã là cực hạn của cậu. Tề Mộ bắt đầu nghĩ đến việc phải chạy thật nhanh đi xem phim hoạt hình bèn nói: “Tớ cúp trước đây, mai gặp nhé”
Doãn Tu Trúc rốt cục cũng tìm lại giọng mình, hắn đáp: “Ngày mai gặp.”
Tề Mộ dập điện thoại, tung tăng đi xem ti vi. Doãn Tu Trúc lại cứ đứng tại chỗ cũ một hồi lâu, hắn từ trước đến giờ đều rất bình tĩnh, đôi mắt lóe lên ánh sao sáng, thật giống một con búp bê xinh đẹp có hồn.
Ngày hôm sau Tề Đại Sơn đưa Tề Mộ đến tiểu học Quốc Thụy, Từ Đức ra mặt tiếp đón học sinh chuyển trường của lớp mình.
Từ Đức nhậm chức giáo viên nhiều năm, ánh mắt vô cùng lão luyện, chỉ liếc mắt thôi mà trán đã nảy một cái.
Thôi xong… Thỉnh về một vị tôn thần rồi, chỉ tiêu thứ hạng của lớp bọn họ e là sẽ đạt được mức thấp nhất chưa từng có mất.
Tề Đại Sơn lúc này vô cùng thoải mái, dĩ nhiên là từ trên xuống dưới đều chuẩn bị vô cùng tốt. Từ Đức tuy rằng rất đau đầu, nhưng tưởng tưởng tương lai sáu năm tới đều phải đối mặt với sự hào phòng của Tề tổng, thật sự là khổ sở không gượng dậy nổi.
Tề Đại Sơn đưa con trai đến nơi liền vô cùng yên tâm mà rời đi, nửa câu dặn dò cũng không thèm nói với Tề Mộ.
Từ Đức thử mở miệng dò hỏi: “Đến trường mới rồi thì không phải sợ nữa, có chuyện gì thì tìm thầy nhé.”
Tề Mộ nhe răng nanh nhỏ, cười đến là ngây thơ hồn nhiên: “Thầy yên tâm, trong lớp có Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ và Đổng Quý Sinh đều là bạn tốt của em.”
Cậu không nói tên Doãn Tu Trúc ra bởi vì Doãn Tu Trúc không chỉ là bạn tốt của cậu, mà còn là anh em tốt nữa… Dù sao cũng vẫn cao hơn một bậc mà!”
Nghe thấy tên của ba ông hoàng con kia, Từ Đức liền biết ngay hàng này có tài nghệ gì
Nụ cười của thầy giáo dần dần biến mất: “Ừ, có bạn thân là tốt…”
Vốn đã có ba con nít quỷ rồi, giờ thêm một đứa là vừa đủ một bàn mạt chược à (*)? Lão Từ đồng chí đau lòng cho mái tóc lưa thưa của mình vô cùng.
(* Bàn mạt chược có 4 người thì mới chơi được. Ở đây lớp học vốn có 3 đứa rồi giờ thêm Tề Mộ là đủ 4 ý chỉ có thêm Tề Mộ thì mới đủ người để quậy phá đó)
Lại nói đến các bạn nhỏ khác, sáng sớm đến trường liền phát hiện cuối lớp bây giờ đã được đặt thêm một cái bàn.
Hứa Tiểu Minh hí hửng nói: “Lớp chúng ta có 24 người, xem ra học sinh chuyển trường phải ngồi một mình một bàn rồi”
Phương Tuấn Kỳ: “Thật đáng thương.”
Đổng Quý Sinh ngáp một cái: “Đáng thương cái quỷ ấy, cái bàn kia rõ ràng là mới tinh”
Hứa Tiểu Minh đảo mắt: “Hay tụi mình tặng cho cậu ta món quà ra mắt đi?”
Đổng Quý Sinh tâm ý tương thông đáp: “Cái đó sao?”
Hứa Tiểu Minh cười bỉ ổi: “Đúng thế”
Phương Tuấn Kỳ vừa đi theo bọn họ ra ngoài cửa lớp vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không tốt lắm đâu, ngộ nhỡ là nữ sinh thì sao, chẳng phải sẽ dọa người ta khóc ư?” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng cũng chính bé mập này là người bắt được một con sâu tròn ủm.
Hứa Tiểu Minh bị nó làm cho mắc ói: “Sao bự quá vậy!”
Phương Tuấn Kỳ cân nhắc một chút rồi bảo: “Hay bắt con khác nhé?”
“Con khác cái rắm ấy, ” Hứa Tiểu Minh gõ gõ nhịp đáp, “Dùng luôn con này đi!”
Ba đứa nhỏ an bài tất cả xong, vô cùng chờ mong học sinh chuyển trường xuất hiện.
Tiết thứ nhất là môn ngữ văn của thầy Từ Đức, y dẫn Tề Mộ đi đến phòng học, lúc sắp bước vào trong Từ Đức nói: “Trước tiên em cứ đứng ngoài cửa chờ thầy một chút đã”
Tề Mộ hiểu ý: “Dạ!” Cậu còn cố ý lui về sau một chút, thề rằng phải cho đám bạn tốt một niềm vui không gì sánh kịp.
Sau khi Từ Đức tiến vào trong, các bạn học đều rướn cổ lên hiếu kỳ nhìn tới nhìn lui
Đổng Quý Sinh ngồi phía trước Hứa Tiểu Minh, nó liếc thấy góc áo màu lam nhạt của học sinh chuyển trường: “Hình như là đồng phục của trường thực nghiệm thì phải?”
Nghe đến thực nghiệm, tim gan phổi phèo của Hứa Tiểu Minh run lên dữ dội: “Cậu nhịn nhầm rồi, làm sao học sinh thực nghiệm lại tới đây học được?”
Phương Tuấn Kỳ nói ra điều mà không ai muốn nghe (*): “Tề Mộ…”
(* Ở đây tác giả dùng thành ngữ 哪壶不开提哪壶 (na hồ bất khai đề na hồ). Câu tục ngữ này có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách, cho người ta uống nước lạnh. Bởi vì chữ “提” nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.)
Hứa Tiểu Minh giật mình, húc cùi chỏ vào người nó “Không thể nào!”
Phương Tuấn Kỳ không đáp.
Từ Đức quét mắt một vòng, hắng giọng nói: “Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới đến từ trường thực nghiệm…”
Đổng Quý Sinh cho Hứa Tiểu Minh một ánh mắt: Cậu thấy chưa, tớ không có nhìn nhầm nhé.
Từ Đức lại lên tiếng: “Bạn mới tới tên là Tề Mộ, tốt nghiệp từ mẫu giáo Quốc Thụy, thầy hi vọng rằng cả lớp có thể hòa thuận với nhau.”
Hai chữ kia vừa được nói ra, Hứa Tiểu Minh nhất thời trợn to mắt, một phát tóm được cánh tay mập mạp của Phương Tuấn Kỳ.
Phương Tuấn Kỳ kêu ái một tiếng, đau đến chảy cả nước mắt.
Hứa Tiểu Minh: “Có phải tớ lãng tai rồi hay không mà lại nghe thấy tên Tề Mộ nhỉ?”
Khuôn mặt nhỏ của Đổng Quý Sinh cũng trắng bệch: “Tai của hai đứa mình cùng lúc có vấn đề à?”
Phương Tuấn Kỳ khóc rấm rứt: “Thực sự là Tề Mộ rồi.”
Lúc này cửa phòng mở ra, tiểu thiếu niên trắng trẻo đeo cặp sách tiến vào. Vài sợi tóc trước trán không nghe lời mà vểnh lên, cái trán trơn bóng, cặp mắt to tròn, chóp mũi thanh tú, đôi môi mềm mại đang toét miệng cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.
“Chào mọi người, tớ là Tề Mộ, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp cả gian phòng tựa như đang câu hồn đoạt phách —— phải là câu cái mạng chó của Hứa Tiểu Minh và Đổng Quý Sinh mới đúng.
Từ Đức nói với cậu: “Giờ em cứ ngồi ở bàn mới kia đi, lát nữa sẽ tiến hành đổi chỗ ngồi sau”
Tề Mộ đáp: “Vâng ạ!”
Cậu trực tiếp đi tới liền thấy Doãn Tu Trúc đang trợn mắt nhìn mình. Doãn Tu Trúc ngồi ở hàng thứ ba, hắn ngồi thẳng lưng, vững vàng như một cây trúc nhỏ trưởng thành. Môi hắn giật giật: “Tề Mộ.” Tuy không nói thành tiếng nhưng cái tên này luôn in sâu trong tim hắn, theo máu thịt truyền cho hắn rất nhiều sức mạnh.
Sắp vào giờ học rồi nên Tề Mộ cũng không vội mà cùng Doãn Tu Trúc chào hỏi, trước hết cậu phải về chỗ ngồi của mình đã.
Cậu vừa mới ngồi xuống, Hứa Tiểu Minh cách cậu hai dãy bàn đứng phắt dậy
Từ Đức nheo mắt lại: “Em làm gì thế Hứa Tiểu Minh?”
Hứa Tiểu Minh ba bước làm hai, lướt gió quét đất vèo vèo cái liền đi đến trước mặt Tề Mộ.
Tề Mộ nhìn thấy nó rất kinh ngạc lên tiếng: “Tiểu Minh, đã lâu không gặp”
Hứa Tiểu Minh nở nụ cười cứng ngắc: “Ừ, lâu lắm mới gặp”
Tề Mộ nói: “Tụi mình đều là học sinh tiểu học rồi, không phải trẻ con nữa, cậu đừng tùy tiện rời khỏi chỗ như thế chứ.” Nhìn cậu trông rất trưởng thành và chững chạc.
Hứa Tiểu Minh trong lòng đau đớn, nhưng nghĩ đến bàn học của Tề Mộ có một con sâu nó đành phải nhịn xuống. Đậu má, nếu để cho Tề Mộ nhìn thấy thì chắc chắn cậu sẽ bắt nó ăn con sâu đó mất!
Phương Tuấn Kỳ cũng kịp phản ứng, nó chầm chậm tiến tới nói: “Tề Tề Mộ, tụi này giúp cậu dọn bàn mới”
Tề Mộ: “Tớ mang họ Tề Tề lúc nào vậy?”
Phương Tuấn Kỳ nước mắt lưng tròng: “À, là tớ thấy cậu nên vui quá ấy mà”. Đúng rồi, vui đến phát khóc luôn.
Tề Mộ vỗ vỗ bả vai nó nói: “Tớ biết các cậu sẽ rất mừng nên mới không nói gì định cho mấy cậu bất ngờ chơi.”
Nhìn mặt tụi tui có giống như đang kinh hỉ không? (*)
(* kinh hỉ: ngạc nhiên vui mừng)
Mừng ở nơi mô? Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ đều đang sợ vãi tè đây!
Đổng Quý Sinh dù sao cũng không học cùng lớp với Tề Mộ, không thể lĩnh hội hoàn toàn sự “sợ hãi” của Hứa Tiểu Minh. Mặc dù nó cũng bắt đầu lo lắng không biết mùi vị của con sâu kia có ngon hay không.
Từ Đức nhìn không nổi bèn lên tiếng: “Bắt đầu vào lớp nào, các em mau ổn định chỗ ngồi đi!”
Hứa Tiểu Minh đẩy Tề Mộ nói: “Cậu lại đây với tớ, tớ có cái này muốn cho cậu…”
Tề Mộ: “Tan học nói sau đi, thầy giáo đang nhìn kìa”
Hứa Tiểu Minh đời nào chú ý đến thầy giáo. Mới có bé xíu mà nó đã cảm thụ được sâu sắc được câu nhân sinh vô thường…Do đó khi tính mạng nó đang ngàn cân treo sợi tóc, lúc này nó chỉ muốn sống thôi.
Phương Tuấn Kỳ phản ứng nhanh, lập tức mở nắp bàn ra—— bàn học không phải là kiểu bàn có ngăn, mà là bàn gập (*)
(* Là kiểu bàn này:
Xem ảnh 1
Đáng tiếc Hứa Tiểu Minh còn chưa kịp lôi đại boss đi thì đã bị đồng đội heo của nó bóc phốt.
Một con sâu siêu bự đang nằm uốn éo thân mình của nó…
Phương Tuấn Kỳ & Hứa Tiểu Minh & Đổng Quý Sinh: “…”
Tề Mộ chớp mắt một cái, lúc này mới hiểu ra: “Đây là quà ra mắt của tớ à?”
Hứa Tiểu Minh lảo đảo, suýt thì quỳ xuống: “… Tớ không biết học sinh chuyển trường là cậu.”
Tề Mộ nhìn về phía nó: “May mà là tớ, nếu là người khác thì chẳng phải đã bị dọa phát khóc rồi à?”
Hứa Tiểu Minh bị hù sắp khóc rồi đây!!
Tụi nó ồn ào như vậy nên Từ Đức bèn đi tới. Các bạn học cùng lớp cũng đều đồng loạt nhìn sang.
Từ Đức nào có biết bọn nhỏ đang nháo cái gì. Y nhanh chân đi đến, nhìn thấy thứ gì đó màu xanh đang ngửa bụng lên trời: Một con sâu cực lớn!
Ngay sau đó toàn bộ lớp số 1, từ giáo viên chủ nhiệm đến học sinh đều biết học sinh chuyển trường cực kì hung tàn đáng sợ.
Chỉ thấy Tề Mộ bình tĩnh cầm lấy con sâu bự, nói với Hứa Tiểu Minh: “Cậu đi tìm một cái bình nhỏ lại đây”
Hứa Tiểu Minh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “!”
Tề Mộ liếc mắt nhìn nó.
Hứa Tiểu Minh: “Tớ sai rồi, Mộ Mộ. Tớ sai rồi, lần sau tớ không dám làm thế nữa”
Nó cầu xin tha thứ vô cùng chân thành, phỏng chừng ngay cả mẹ Hứa cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của thằng nhóc nghịch ngợm nhà mình bao giờ.
Tề Mộ rất có nguyên tắc: “Cậu muốn đem nó về nhà ăn hay là nuốt chửng?”
Oẹ một tiếng, Hứa Tiểu Minh tuyệt vọng khóc ra tiếng mán.
Sau đó con sâu vẫn được để vào trong một chiếc bình, đặt lên trên bàn Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ
Lão Từ chứng kiến từ đầu đến cuối mọi chuyện, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì: Dạy dỗ Hứa Tiểu Minh? Đứa nhỏ này đã rất đáng thương rồi thôi thì tha cho nó một lần; Nói với Tề Mộ rằng nếu xảy ra chuyện như thế này thì phải nói với thầy? Có khi Tề Mộ còn xử lí mọi thứ tốt hơn cả giáo viên ấy.
Muốn trừng trị mấy đứa nhóc hư đốn thì phải biết lấy độc trị độc.
Tề đại ca lại một lần nữa lấy được quyền làm chủ của Hứa Tiểu Minh, quả thực là đem kịch bản hồi còn học mẫu giáo thăng cấp rồi diễn lại một lần.
Tề Mộ chẳng cần làm gì cũng đã khiến cả lớp kinh hãi.
Bạn học lớp số 1 cũng không thiếu bạn bè ở các lớp khác, vì vậy một đồn mười mười đồn một trăm, đại danh của Tề đại ca liền vang vọng khắp cả khối.
Sau khi hết giờ học, Tề Mộ lúc này mới phát bực. Tất cả mọi người thấy thế bèn biết ý mà đi đường vòng.
Hứa Tiểu Minh oan ức thu mình lại thành một trái bóng tròn: Nó ngẩng đầu nhìn con sâu đang ngọ nguậy kia mắt liền ân ẩn đau; liếc sang thấy hộp bút chì xa xỉ của mình thì lại thấy đau răng; Nghĩ đến việc sau này ngày nào cũng phải gặp Tề Mộ là cả người nó liền đau nhức không thôi.
Không ai dám lại gần Tề Mộ, đương nhiên không bao gồm Doãn Tu Trúc.
Vừa hết tiết hắn đã chạy đến bên cạnh cậu, Tề Mộ gọi hắn: “Cậu ngồi đi.”
Doãn Tu Trúc ngồi xuống, Tề Mộ liền từ trong ngực móc ra một thanh sô cô la: “Cho cậu.”
Doãn Tu Trúc nhận lấy, chỉ cảm thấy nhiệt độ của thanh sô cô la xuyên thấu bàn tay truyền đến trong tim, hắn xấu hổ nói: “Xin lỗi, tớ lại không có cái gì để cho cậu”
Tề Mộ: “Cậu còn nói như thế nữa thì tớ sẽ nghỉ chơi với cậu đấy”
Doãn Tu Trúc cuống quýt lên tiếng: “Xin lỗi.”
Tề Mộ híp mắt: “Lại xin lỗi à?”
Doãn Tu Trúc một chút cũng không sợ, ngược lại trong lòng nôn nóng, hắn cụp mắt nói: “Vừa nãy cậu thật là lợi hại.” Ý hắn nói là sự kiện con sâu bự kia.
Tề Mộ gục xuống bàn, lười biếng đáp: “Hứa Tiểu Minh chỉ thích ức hiếp người khác”
Doãn Tu Trúc: “Là tớ không tốt, không phát hiện ra bọn họ đụng đến bàn học của cậu”
“Việc này thì có liên quan gì đến cậu đâu?” Tề Mộ lại hỏi hắn, “Đúng rồi, Hứa Tiểu Minh có bắt nạt cậu không?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu trả lời: “Không có, không có ai bắt nạt tớ cả”
Tề Mộ: “Vậy thì tốt, nếu đứa nào dám bắt nạt cậu tớ sẽ để cho nó ăn con sâu kia luôn”
Doãn Tu Trúc cười không khép miệng lại được: “Cậu thật lợi hại.”
Tề Mộ: “Cậu nói đến lần thứ hai rồi đó.”
“Nhưng…” Trong đầu Doãn Tu Trúc toàn là câu này, “Cậu thật sự rất lợi hại mà.”
Ok… Lần thứ ba rồi, Tề Mộ ngồi phịch ở trên bàn nói: “Được rồi, anh Tề Mộ lợi hại của cậu trở về bảo vệ cậu rồi đây”
Thật ra Tề Mộ nhỏ hơn Doãn Tu Trúc mấy tháng, nhưng bây giờ bọn họ lại hoàn toàn không biết.
Tiểu học Quốc Thụy chuẩn bị cẩn thận kế hoạch bồi dưỡng tinh anh (tiền không thể bỏ phí được). Các tiết học ngoại khóa đều rất phong phú, tiết thứ ba buổi chiều chính là học bơi.
Tề Mộ: “Giờ học bơi sao, em không mang quần bơi mất rồi”
Từ Đức hỏi: “Có ai mang theo quần bơi dư không?”
Thật ra có hỏi cũng không có tác dụng gì vì ai lại mang hai cái quần bơi đi bao giờ? Y đang suy nghĩ xem có nên đi mua cho Tề Mộ một cái mới không thì Doãn Tu Trúc đã giơ tay lên: “Em có mang hai cái.”
Từ Đức hơi kinh ngạc: “Thật không?”
Doãn Tu Trúc gật đầu: “Vâng ạ”
Tề Mộ lập tức nói: “Em mượn của Doãn Tu Trúc là được ạ.”
“Ừ.” Từ Đức cũng bớt việc, không cần phải đi mua nữa.
Trên đường đến phòng thay đồ, Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: “Tại sao cậu lại mang tận hai cái quần bơi thế?”
Doãn Tu Trúc nói: “Tớ biết hôm nay có giờ học bơi, lại nghĩ cậu sắp chuyển đến nên đã chuẩn bị trước.”
Ra là vậy… Tề Mộ cảm thấy cực kì đắc ý, trong đầu cậu chợt lóe lên câu nói cửa miệng của cha mình: “Cậu thật là ngoan!”
Tác giả có lời muốn nói: Nào, mau đọc theo tôi: Mộ Mộ là thụ, Mộ Mộ là thụ, Mộ Mộ là thụ.
Tề Mộ: Trật tự, bà tác giả này muốn ăn sâu sống hay rán chín đây?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Mộ học tại trường thực nghiệm cực kì vui vẻ, cậu chính là một ngọn lửa nhỏ chuyển thế, đặt ở nơi nào, nơi đấy liền hừng hực cháy.
Thời gian ở trường tiểu học so với nhà trẻ ngắn hơn không ít, thế nhưng tiểu học có rất nhiều quy định, một đống lớp văn hóa thì không nói, bài tập cũng nhiều vô cùng. Bạn học Tề Mộ lại hoàn toàn kế thừa khuyết điểm của cha mẹ: Khả năng ngôn ngữ của Kiều Cẩn rất tốt nhưng toán học lại kém; Tề Đại Sơn thì ngoại trừ toán học những môn khác đều không đạt tiêu chuẩn.
Vì vậy trình độ ngữ văn của Tề Mộ thì giống cha, toán học lại giống mẹ, chuẩn xác bỏ qua thứ hạng mà trở thành học tra hạng nhất (*)
(*học tra: chỉ những người học kém)
Kiều Cẩn rầu rĩ vô cùng, sau hai ngày dạy kèm thì đã hết sức: Tim bà không tốt, thêm vài bận nữa chắc có khi phải lên bàn thờ ngồi mất.
Tề Đại Sơn lạc quan đến mù quáng nói: “Không sao, trước đây anh học cũng có giỏi đâu nhưng chẳng phải bây giờ vẫn sống rất tốt sao”
Kiều Cẩn lườm ông một cái: “Sao có thể so sánh Mộ Mộ với anh hồi đó được”
Tề Đại Sơn: “Đúng là không so nổi, cha anh hồi đó cũng không có cách nào tài trợ cho trường học được”
Kiều Cẩn: “… Cút cút cút, anh ở đây mà chiều hư con luôn đi!”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra Kiều Cẩn cũng không bắt ép Tề Mộ. Học không tốt thì mới phải đến trường, cả đời người cũng không phải chỉ có chuyện học hành. Về sau trời cao biển rộng, tự có cơ hội tung cánh bay lên.
Kiều Cẩn lại nghĩ đến anh trai của mình, trong lòng đau nhói.
Hi vọng duy nhất của bà đối với Tề Mộ chính là bình an, suôn sẻ mà khỏe mạnh lớn lên, còn những thứ khác thì thế nào cũng được.
Tề Mộ ở trường thực nghiệm vô cùng ngoan ngõan, chủ yếu là không ai bắt nạt cậu cả. Cũng không phải là trường tiểu học này không có những đứa trẻ nghịch ngợm mà là lứa tiểu hỗn đản vừa tiến vào hoàn cảnh mới, còn đang phải tập thích ứng, chưa kịp gây sự gì.
Về phần các lớp lớn, mới vừa nghe nói lớp 1 có vị tiểu thiếu gia được xe đưa xe đón thì vị tiểu thiếu gia kia đã chuyển trường mất rồi.
Trước ngày Tề Mộ tới Quốc Thụy báo danh, Doãn Tu Trúc gọi điện thoại cho cậu.
Tề Mộ rất cao hứng: “Nhớ tớ không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Tu Trúc đỏ bừng: “Nhớ.”
Tề Mộ cười hì hì: “Ngày mai tớ sẽ tới trường, mang cả sô cô la cho cậu nữa. Lúc trước tớ đi Bawaii mua, ngọt lắm luôn”
Doãn Tu Trúc: “Hawaii?”
Tề Mộ: “Ừ, là bờ biển đó.”
Doãn Tu Trúc không nỡ cúp điện thoại, tiếp tục hỏi: “Chỗ đó có vui không?”
Tề Mộ nói: “Cũng tạm. Ba tớ bảo chờ sau này chúng ta có thể ghi danh vào trại hè thì mang cậu đi luôn.”
Doãn Tu Trúc bỗng dưng mở to mắt: “Tớ… Tớ cũng đi được sao?”
“Đúng vậy ” Tề Mộ cho là hắn là sợ cha mình, dù sao đồng chí Đại Sơn dáng dấp có phần cường tráng, hung hãn. Doãn Tu Trúc mỗi lần thấy ông đều khiếp sợ, cậu nói, “Cậu yên tâm, chỉ có hai đứa mình thôi, ba tớ không đi đâu.”
Tim Doãn Tu Trúc đập thình thịch, đến nửa ngày cũng không nói thành lời.
Tề Mộ không thể ngồi im một chỗ, có thể cùng Doãn Tu Trúc trò chuyện điện thoại lâu như vậy đã là cực hạn của cậu. Tề Mộ bắt đầu nghĩ đến việc phải chạy thật nhanh đi xem phim hoạt hình bèn nói: “Tớ cúp trước đây, mai gặp nhé”
Doãn Tu Trúc rốt cục cũng tìm lại giọng mình, hắn đáp: “Ngày mai gặp.”
Tề Mộ dập điện thoại, tung tăng đi xem ti vi. Doãn Tu Trúc lại cứ đứng tại chỗ cũ một hồi lâu, hắn từ trước đến giờ đều rất bình tĩnh, đôi mắt lóe lên ánh sao sáng, thật giống một con búp bê xinh đẹp có hồn.
Ngày hôm sau Tề Đại Sơn đưa Tề Mộ đến tiểu học Quốc Thụy, Từ Đức ra mặt tiếp đón học sinh chuyển trường của lớp mình.
Từ Đức nhậm chức giáo viên nhiều năm, ánh mắt vô cùng lão luyện, chỉ liếc mắt thôi mà trán đã nảy một cái.
Thôi xong… Thỉnh về một vị tôn thần rồi, chỉ tiêu thứ hạng của lớp bọn họ e là sẽ đạt được mức thấp nhất chưa từng có mất.
Tề Đại Sơn lúc này vô cùng thoải mái, dĩ nhiên là từ trên xuống dưới đều chuẩn bị vô cùng tốt. Từ Đức tuy rằng rất đau đầu, nhưng tưởng tưởng tương lai sáu năm tới đều phải đối mặt với sự hào phòng của Tề tổng, thật sự là khổ sở không gượng dậy nổi.
Tề Đại Sơn đưa con trai đến nơi liền vô cùng yên tâm mà rời đi, nửa câu dặn dò cũng không thèm nói với Tề Mộ.
Từ Đức thử mở miệng dò hỏi: “Đến trường mới rồi thì không phải sợ nữa, có chuyện gì thì tìm thầy nhé.”
Tề Mộ nhe răng nanh nhỏ, cười đến là ngây thơ hồn nhiên: “Thầy yên tâm, trong lớp có Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ và Đổng Quý Sinh đều là bạn tốt của em.”
Cậu không nói tên Doãn Tu Trúc ra bởi vì Doãn Tu Trúc không chỉ là bạn tốt của cậu, mà còn là anh em tốt nữa… Dù sao cũng vẫn cao hơn một bậc mà!”
Nghe thấy tên của ba ông hoàng con kia, Từ Đức liền biết ngay hàng này có tài nghệ gì
Nụ cười của thầy giáo dần dần biến mất: “Ừ, có bạn thân là tốt…”
Vốn đã có ba con nít quỷ rồi, giờ thêm một đứa là vừa đủ một bàn mạt chược à (*)? Lão Từ đồng chí đau lòng cho mái tóc lưa thưa của mình vô cùng.
(* Bàn mạt chược có 4 người thì mới chơi được. Ở đây lớp học vốn có 3 đứa rồi giờ thêm Tề Mộ là đủ 4 ý chỉ có thêm Tề Mộ thì mới đủ người để quậy phá đó)
Lại nói đến các bạn nhỏ khác, sáng sớm đến trường liền phát hiện cuối lớp bây giờ đã được đặt thêm một cái bàn.
Hứa Tiểu Minh hí hửng nói: “Lớp chúng ta có 24 người, xem ra học sinh chuyển trường phải ngồi một mình một bàn rồi”
Phương Tuấn Kỳ: “Thật đáng thương.”
Đổng Quý Sinh ngáp một cái: “Đáng thương cái quỷ ấy, cái bàn kia rõ ràng là mới tinh”
Hứa Tiểu Minh đảo mắt: “Hay tụi mình tặng cho cậu ta món quà ra mắt đi?”
Đổng Quý Sinh tâm ý tương thông đáp: “Cái đó sao?”
Hứa Tiểu Minh cười bỉ ổi: “Đúng thế”
Phương Tuấn Kỳ vừa đi theo bọn họ ra ngoài cửa lớp vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không tốt lắm đâu, ngộ nhỡ là nữ sinh thì sao, chẳng phải sẽ dọa người ta khóc ư?” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng cũng chính bé mập này là người bắt được một con sâu tròn ủm.
Hứa Tiểu Minh bị nó làm cho mắc ói: “Sao bự quá vậy!”
Phương Tuấn Kỳ cân nhắc một chút rồi bảo: “Hay bắt con khác nhé?”
“Con khác cái rắm ấy, ” Hứa Tiểu Minh gõ gõ nhịp đáp, “Dùng luôn con này đi!”
Ba đứa nhỏ an bài tất cả xong, vô cùng chờ mong học sinh chuyển trường xuất hiện.
Tiết thứ nhất là môn ngữ văn của thầy Từ Đức, y dẫn Tề Mộ đi đến phòng học, lúc sắp bước vào trong Từ Đức nói: “Trước tiên em cứ đứng ngoài cửa chờ thầy một chút đã”
Tề Mộ hiểu ý: “Dạ!” Cậu còn cố ý lui về sau một chút, thề rằng phải cho đám bạn tốt một niềm vui không gì sánh kịp.
Sau khi Từ Đức tiến vào trong, các bạn học đều rướn cổ lên hiếu kỳ nhìn tới nhìn lui
Đổng Quý Sinh ngồi phía trước Hứa Tiểu Minh, nó liếc thấy góc áo màu lam nhạt của học sinh chuyển trường: “Hình như là đồng phục của trường thực nghiệm thì phải?”
Nghe đến thực nghiệm, tim gan phổi phèo của Hứa Tiểu Minh run lên dữ dội: “Cậu nhịn nhầm rồi, làm sao học sinh thực nghiệm lại tới đây học được?”
Phương Tuấn Kỳ nói ra điều mà không ai muốn nghe (*): “Tề Mộ…”
(* Ở đây tác giả dùng thành ngữ 哪壶不开提哪壶 (na hồ bất khai đề na hồ). Câu tục ngữ này có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách, cho người ta uống nước lạnh. Bởi vì chữ “提” nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.)
Hứa Tiểu Minh giật mình, húc cùi chỏ vào người nó “Không thể nào!”
Phương Tuấn Kỳ không đáp.
Từ Đức quét mắt một vòng, hắng giọng nói: “Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới đến từ trường thực nghiệm…”
Đổng Quý Sinh cho Hứa Tiểu Minh một ánh mắt: Cậu thấy chưa, tớ không có nhìn nhầm nhé.
Từ Đức lại lên tiếng: “Bạn mới tới tên là Tề Mộ, tốt nghiệp từ mẫu giáo Quốc Thụy, thầy hi vọng rằng cả lớp có thể hòa thuận với nhau.”
Hai chữ kia vừa được nói ra, Hứa Tiểu Minh nhất thời trợn to mắt, một phát tóm được cánh tay mập mạp của Phương Tuấn Kỳ.
Phương Tuấn Kỳ kêu ái một tiếng, đau đến chảy cả nước mắt.
Hứa Tiểu Minh: “Có phải tớ lãng tai rồi hay không mà lại nghe thấy tên Tề Mộ nhỉ?”
Khuôn mặt nhỏ của Đổng Quý Sinh cũng trắng bệch: “Tai của hai đứa mình cùng lúc có vấn đề à?”
Phương Tuấn Kỳ khóc rấm rứt: “Thực sự là Tề Mộ rồi.”
Lúc này cửa phòng mở ra, tiểu thiếu niên trắng trẻo đeo cặp sách tiến vào. Vài sợi tóc trước trán không nghe lời mà vểnh lên, cái trán trơn bóng, cặp mắt to tròn, chóp mũi thanh tú, đôi môi mềm mại đang toét miệng cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.
“Chào mọi người, tớ là Tề Mộ, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp cả gian phòng tựa như đang câu hồn đoạt phách —— phải là câu cái mạng chó của Hứa Tiểu Minh và Đổng Quý Sinh mới đúng.
Từ Đức nói với cậu: “Giờ em cứ ngồi ở bàn mới kia đi, lát nữa sẽ tiến hành đổi chỗ ngồi sau”
Tề Mộ đáp: “Vâng ạ!”
Cậu trực tiếp đi tới liền thấy Doãn Tu Trúc đang trợn mắt nhìn mình. Doãn Tu Trúc ngồi ở hàng thứ ba, hắn ngồi thẳng lưng, vững vàng như một cây trúc nhỏ trưởng thành. Môi hắn giật giật: “Tề Mộ.” Tuy không nói thành tiếng nhưng cái tên này luôn in sâu trong tim hắn, theo máu thịt truyền cho hắn rất nhiều sức mạnh.
Sắp vào giờ học rồi nên Tề Mộ cũng không vội mà cùng Doãn Tu Trúc chào hỏi, trước hết cậu phải về chỗ ngồi của mình đã.
Cậu vừa mới ngồi xuống, Hứa Tiểu Minh cách cậu hai dãy bàn đứng phắt dậy
Từ Đức nheo mắt lại: “Em làm gì thế Hứa Tiểu Minh?”
Hứa Tiểu Minh ba bước làm hai, lướt gió quét đất vèo vèo cái liền đi đến trước mặt Tề Mộ.
Tề Mộ nhìn thấy nó rất kinh ngạc lên tiếng: “Tiểu Minh, đã lâu không gặp”
Hứa Tiểu Minh nở nụ cười cứng ngắc: “Ừ, lâu lắm mới gặp”
Tề Mộ nói: “Tụi mình đều là học sinh tiểu học rồi, không phải trẻ con nữa, cậu đừng tùy tiện rời khỏi chỗ như thế chứ.” Nhìn cậu trông rất trưởng thành và chững chạc.
Hứa Tiểu Minh trong lòng đau đớn, nhưng nghĩ đến bàn học của Tề Mộ có một con sâu nó đành phải nhịn xuống. Đậu má, nếu để cho Tề Mộ nhìn thấy thì chắc chắn cậu sẽ bắt nó ăn con sâu đó mất!
Phương Tuấn Kỳ cũng kịp phản ứng, nó chầm chậm tiến tới nói: “Tề Tề Mộ, tụi này giúp cậu dọn bàn mới”
Tề Mộ: “Tớ mang họ Tề Tề lúc nào vậy?”
Phương Tuấn Kỳ nước mắt lưng tròng: “À, là tớ thấy cậu nên vui quá ấy mà”. Đúng rồi, vui đến phát khóc luôn.
Tề Mộ vỗ vỗ bả vai nó nói: “Tớ biết các cậu sẽ rất mừng nên mới không nói gì định cho mấy cậu bất ngờ chơi.”
Nhìn mặt tụi tui có giống như đang kinh hỉ không? (*)
(* kinh hỉ: ngạc nhiên vui mừng)
Mừng ở nơi mô? Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ đều đang sợ vãi tè đây!
Đổng Quý Sinh dù sao cũng không học cùng lớp với Tề Mộ, không thể lĩnh hội hoàn toàn sự “sợ hãi” của Hứa Tiểu Minh. Mặc dù nó cũng bắt đầu lo lắng không biết mùi vị của con sâu kia có ngon hay không.
Từ Đức nhìn không nổi bèn lên tiếng: “Bắt đầu vào lớp nào, các em mau ổn định chỗ ngồi đi!”
Hứa Tiểu Minh đẩy Tề Mộ nói: “Cậu lại đây với tớ, tớ có cái này muốn cho cậu…”
Tề Mộ: “Tan học nói sau đi, thầy giáo đang nhìn kìa”
Hứa Tiểu Minh đời nào chú ý đến thầy giáo. Mới có bé xíu mà nó đã cảm thụ được sâu sắc được câu nhân sinh vô thường…Do đó khi tính mạng nó đang ngàn cân treo sợi tóc, lúc này nó chỉ muốn sống thôi.
Phương Tuấn Kỳ phản ứng nhanh, lập tức mở nắp bàn ra—— bàn học không phải là kiểu bàn có ngăn, mà là bàn gập (*)
(* Là kiểu bàn này:
Xem ảnh 1
Đáng tiếc Hứa Tiểu Minh còn chưa kịp lôi đại boss đi thì đã bị đồng đội heo của nó bóc phốt.
Một con sâu siêu bự đang nằm uốn éo thân mình của nó…
Phương Tuấn Kỳ & Hứa Tiểu Minh & Đổng Quý Sinh: “…”
Tề Mộ chớp mắt một cái, lúc này mới hiểu ra: “Đây là quà ra mắt của tớ à?”
Hứa Tiểu Minh lảo đảo, suýt thì quỳ xuống: “… Tớ không biết học sinh chuyển trường là cậu.”
Tề Mộ nhìn về phía nó: “May mà là tớ, nếu là người khác thì chẳng phải đã bị dọa phát khóc rồi à?”
Hứa Tiểu Minh bị hù sắp khóc rồi đây!!
Tụi nó ồn ào như vậy nên Từ Đức bèn đi tới. Các bạn học cùng lớp cũng đều đồng loạt nhìn sang.
Từ Đức nào có biết bọn nhỏ đang nháo cái gì. Y nhanh chân đi đến, nhìn thấy thứ gì đó màu xanh đang ngửa bụng lên trời: Một con sâu cực lớn!
Ngay sau đó toàn bộ lớp số 1, từ giáo viên chủ nhiệm đến học sinh đều biết học sinh chuyển trường cực kì hung tàn đáng sợ.
Chỉ thấy Tề Mộ bình tĩnh cầm lấy con sâu bự, nói với Hứa Tiểu Minh: “Cậu đi tìm một cái bình nhỏ lại đây”
Hứa Tiểu Minh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “!”
Tề Mộ liếc mắt nhìn nó.
Hứa Tiểu Minh: “Tớ sai rồi, Mộ Mộ. Tớ sai rồi, lần sau tớ không dám làm thế nữa”
Nó cầu xin tha thứ vô cùng chân thành, phỏng chừng ngay cả mẹ Hứa cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của thằng nhóc nghịch ngợm nhà mình bao giờ.
Tề Mộ rất có nguyên tắc: “Cậu muốn đem nó về nhà ăn hay là nuốt chửng?”
Oẹ một tiếng, Hứa Tiểu Minh tuyệt vọng khóc ra tiếng mán.
Sau đó con sâu vẫn được để vào trong một chiếc bình, đặt lên trên bàn Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ
Lão Từ chứng kiến từ đầu đến cuối mọi chuyện, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì: Dạy dỗ Hứa Tiểu Minh? Đứa nhỏ này đã rất đáng thương rồi thôi thì tha cho nó một lần; Nói với Tề Mộ rằng nếu xảy ra chuyện như thế này thì phải nói với thầy? Có khi Tề Mộ còn xử lí mọi thứ tốt hơn cả giáo viên ấy.
Muốn trừng trị mấy đứa nhóc hư đốn thì phải biết lấy độc trị độc.
Tề đại ca lại một lần nữa lấy được quyền làm chủ của Hứa Tiểu Minh, quả thực là đem kịch bản hồi còn học mẫu giáo thăng cấp rồi diễn lại một lần.
Tề Mộ chẳng cần làm gì cũng đã khiến cả lớp kinh hãi.
Bạn học lớp số 1 cũng không thiếu bạn bè ở các lớp khác, vì vậy một đồn mười mười đồn một trăm, đại danh của Tề đại ca liền vang vọng khắp cả khối.
Sau khi hết giờ học, Tề Mộ lúc này mới phát bực. Tất cả mọi người thấy thế bèn biết ý mà đi đường vòng.
Hứa Tiểu Minh oan ức thu mình lại thành một trái bóng tròn: Nó ngẩng đầu nhìn con sâu đang ngọ nguậy kia mắt liền ân ẩn đau; liếc sang thấy hộp bút chì xa xỉ của mình thì lại thấy đau răng; Nghĩ đến việc sau này ngày nào cũng phải gặp Tề Mộ là cả người nó liền đau nhức không thôi.
Không ai dám lại gần Tề Mộ, đương nhiên không bao gồm Doãn Tu Trúc.
Vừa hết tiết hắn đã chạy đến bên cạnh cậu, Tề Mộ gọi hắn: “Cậu ngồi đi.”
Doãn Tu Trúc ngồi xuống, Tề Mộ liền từ trong ngực móc ra một thanh sô cô la: “Cho cậu.”
Doãn Tu Trúc nhận lấy, chỉ cảm thấy nhiệt độ của thanh sô cô la xuyên thấu bàn tay truyền đến trong tim, hắn xấu hổ nói: “Xin lỗi, tớ lại không có cái gì để cho cậu”
Tề Mộ: “Cậu còn nói như thế nữa thì tớ sẽ nghỉ chơi với cậu đấy”
Doãn Tu Trúc cuống quýt lên tiếng: “Xin lỗi.”
Tề Mộ híp mắt: “Lại xin lỗi à?”
Doãn Tu Trúc một chút cũng không sợ, ngược lại trong lòng nôn nóng, hắn cụp mắt nói: “Vừa nãy cậu thật là lợi hại.” Ý hắn nói là sự kiện con sâu bự kia.
Tề Mộ gục xuống bàn, lười biếng đáp: “Hứa Tiểu Minh chỉ thích ức hiếp người khác”
Doãn Tu Trúc: “Là tớ không tốt, không phát hiện ra bọn họ đụng đến bàn học của cậu”
“Việc này thì có liên quan gì đến cậu đâu?” Tề Mộ lại hỏi hắn, “Đúng rồi, Hứa Tiểu Minh có bắt nạt cậu không?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu trả lời: “Không có, không có ai bắt nạt tớ cả”
Tề Mộ: “Vậy thì tốt, nếu đứa nào dám bắt nạt cậu tớ sẽ để cho nó ăn con sâu kia luôn”
Doãn Tu Trúc cười không khép miệng lại được: “Cậu thật lợi hại.”
Tề Mộ: “Cậu nói đến lần thứ hai rồi đó.”
“Nhưng…” Trong đầu Doãn Tu Trúc toàn là câu này, “Cậu thật sự rất lợi hại mà.”
Ok… Lần thứ ba rồi, Tề Mộ ngồi phịch ở trên bàn nói: “Được rồi, anh Tề Mộ lợi hại của cậu trở về bảo vệ cậu rồi đây”
Thật ra Tề Mộ nhỏ hơn Doãn Tu Trúc mấy tháng, nhưng bây giờ bọn họ lại hoàn toàn không biết.
Tiểu học Quốc Thụy chuẩn bị cẩn thận kế hoạch bồi dưỡng tinh anh (tiền không thể bỏ phí được). Các tiết học ngoại khóa đều rất phong phú, tiết thứ ba buổi chiều chính là học bơi.
Tề Mộ: “Giờ học bơi sao, em không mang quần bơi mất rồi”
Từ Đức hỏi: “Có ai mang theo quần bơi dư không?”
Thật ra có hỏi cũng không có tác dụng gì vì ai lại mang hai cái quần bơi đi bao giờ? Y đang suy nghĩ xem có nên đi mua cho Tề Mộ một cái mới không thì Doãn Tu Trúc đã giơ tay lên: “Em có mang hai cái.”
Từ Đức hơi kinh ngạc: “Thật không?”
Doãn Tu Trúc gật đầu: “Vâng ạ”
Tề Mộ lập tức nói: “Em mượn của Doãn Tu Trúc là được ạ.”
“Ừ.” Từ Đức cũng bớt việc, không cần phải đi mua nữa.
Trên đường đến phòng thay đồ, Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: “Tại sao cậu lại mang tận hai cái quần bơi thế?”
Doãn Tu Trúc nói: “Tớ biết hôm nay có giờ học bơi, lại nghĩ cậu sắp chuyển đến nên đã chuẩn bị trước.”
Ra là vậy… Tề Mộ cảm thấy cực kì đắc ý, trong đầu cậu chợt lóe lên câu nói cửa miệng của cha mình: “Cậu thật là ngoan!”
Tác giả có lời muốn nói: Nào, mau đọc theo tôi: Mộ Mộ là thụ, Mộ Mộ là thụ, Mộ Mộ là thụ.
Tề Mộ: Trật tự, bà tác giả này muốn ăn sâu sống hay rán chín đây?