Ban đầu Tề Mộ được gọi là Tề Mộc. Cậu còn chưa chào đời đã kế thừa bản tính hấp tấp, nôn nóng của lão Tề gia, mới tám tháng đã chui ra khỏi bụng mẹ. Nhưng ấy thế mà lại khá, vừa mới đẻ đã là một đứa bé sinh non được tận 4kg. Thời điểm nhìn thấy con trai mình, Tề Đại Sơn sợ hết hồn, cả người xanh xanh tím tím, còn có thể xấu hơn được nữa à! Tề Mộ ở trong lồng hấp tận nửa tháng, nửa tháng này khiến cho đồng chí Tề Đại Sơn lo lắng tưởng chết. Vừa phải tập trung chăm sóc vợ, vừa phải trông chừng con trai, ở công ty lại còn có một đống chuyện lớn bận rộn, đem ông chơi đùa vài ba bận liền gầy đi ba, bốn cân.
Đợi đến khi con trai bình an ra khỏi lồng ấp, nhìn thấy đứa trẻ vàng vọt xấu xí kia. Tề Đại Sơn ghét bỏ thằng bé không giống mẹ nó một chút nào, nhưng cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Tề mộc về nhà ba tháng liền làm cho Kiều Cẩn ngày đêm bất an. Cậu là đứa trẻ sinh non nặng 4kg rưỡi, tinh lực dồi dào tựa như một chú hổ nhỏ. Đói bụng thì khóc, ăn no cũng khóc, trước khi ngủ liền khóc một trận, tỉnh rồi lại càng phải khóc tiếp. Thân thể Kiều Cẩn vốn chưa bình phục, bị cậu gào khóc tới khóc lui như thế, cả người liền gầy đi một vòng.