-
Chương 6-10
Chương 6 Chúng Con Rất Tốt
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy mê hoặc.
Người phụ nữ này đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Hai người kết hôn thời gian dài như vậy, cô gần như không chủ động nói với hắn một câu.
Thỏa thuận ly hôn lại không muốn ký tên, hôm nay lại tới xin lỗi, còn có thể nói ra nhiều đạo lý, người phụ nữ này chỉ cắt khúc ruột thừa, hay là sửa luôn đầu óc rồi?
Dung Đại tràn đầy tự tin chờ hắn trả lời, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Hoắc Thiếu Đình nói chuyện, mà cứ nhìn cô chằm chằm.
Trái tim cô không khỏi dâng lên, trăm ngàn dấu chấm hỏi lớn nhỏ đan xen.
Cuối cùng cô đưa ra kết luận, là thái độ của bản thân còn chưa đủ chân thành.
“Thời gian một năm, anh muốn tôi phối hợp thế nào cũng được, chuyện giữa anh và Ôn tiểu thư tôi nhất định sẽ giữ bí mật. Hoặc là bây giờ anh bảo người viết một bản thỏa thuận, tôi có thể ký tên cho anh.”
Dung Đại chớp đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, thái độ vô cùng chân thành, còn thiếu chút nữa móc tim ra cho hắn xem.
Lần đầu tiên Hoắc Thiếu Đình thấy cô lộ ra ánh mắt lung linh như vậy nhìn mình, nơi nào đó trong đáy lòng bỗng nhiên hụt đi một nhịp.
Hắn cũng không phải nhất định phải ly hôn, nhưng hôn nhân trong mắt hắn cũng không phải rất cần thiết.
Chỉ là nếu bà nội đã hợp tác, hắn cũng thuận theo tâm ý của người già để cho bà vui.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, thái độ của người vợ mới cưới này đối với mình lạnh đến mức khiến người ta tặc lưỡi, thời gian dài như vậy, số lần trao đổi với người chồng là hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ngay cả đêm tân hôn cũng chưa trải qua, hai người đã chia phòng mà ngủ.
Con người hắn không thích miễn cưỡng, nếu cô không muốn, vậy hắn cũng sẽ không để cô giam cầm ở Hoắc gia.
Về chuyện hắn và Ôn Thi Lan càng không có khả năng, cô ta chỉ là con gái của một gia đình qua lại nhiều năm, hắn nhận lời ủy thác nên phải tận tâm mà thôi.
Dung Đại cũng không biết trong lòng hắn nghĩ những thứ này.
“...... Hoặc anh có yêu cầu gì có thể cứ việc nói ra, nêu tôi có thể làm nhất định sẽ đồng ý.”
Dung Đại thấy hắn không trả lời, đáy lòng không khỏi bồn chồn.
Cô còn tưởng rằng hậu sinh này dễ đối phó, không nghĩ tới lại là một người khó nói chuyện với nhau như vậy.
“Được, cho cô thời gian một năm." Giọng Hoắc Thiếu Đình không lạnh lẽo như trước, nhưng cũng không ôn hòa.
Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Dung Đại sửng sốt tại chỗ, vài giây sau mới kịp phản ứng.
“Hô - - cuối cùng cũng có thể an tâm.”
Cô nhẹ nhàng ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, sau đó sửa sang lại cảm xúc của mình đi về phía bà cụ Hoắc.
“Bà nội." Giọng cô mềm mại, ôn hòa gọi một tiếng giống như đang làm nũng.
“Đứa cháu ngoan, hai đứa nói gì thế? Con có chịu thiệt không, chờ xong tiệc bà nội sẽ dạy cho tên tiểu tử kia một trận.”
Bà cụ Hoắc thấy cô đi tới, mặt mày hớn hở cầm tay cô vuốt ve, ánh mắt tức giận nhìn lướt qua bóng lưng Hoắc Thiếu Đình, đau lòng nhìn cô.
Dung Đại cười ngồi một bên, hai tay cũng nắm tay bà cụ Hoắc, nhỏ nhẹ nói: "Bà nội yên tâm, Thiếu Đình đối với con rất tốt, Ôn tiểu thư là bởi vì chuyện công ty mới phải đi theo bên cạnh Thiếu Đình mà thôi, bà nội cũng không cần suy nghĩ nhiều, chúng con rất tốt.”
"Con còn bao che cho nó, thằng nhóc kia nội còn không biết sao?" Bà cụ Hoắc giả vờ tức giận nhìn cô, nhưng ánh mắt nhìn cô lại vô cùng cưng chiều và hài lòng.
“Bà nội!”
Cô đang cùng bà cụ Hoắc nói chuyện, thì giọng Hoắc Mỹ Xu vang lên, trong giọng nói còn có chút tức giận.
Trong lòng Dung Đại giật mình, thiếu chút nữa đã quên mất cô em chồng này.
“Mỹ Xu à, con cũng tới chỗ bà nội ngồi!" Bà cụ Hoắc dịu dàng nhìn cô và Hoắc Mỹ Xu.
Hoắc Mỹ Xu ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn Dung Đại rất không có thiện cảm.
Dung Đại trong lòng buồn bực, mấy ngày nay cô đều ở trong phòng, không nhớ rõ mình đắc tội với cô em chồng này lúc nào.
“Bộ trang sức này mẹ con đã xin bà bao nhiêu lần rồi, bộ trang sức này đối với bà rất quan trọng, sao bà có thể đưa cho chị ta?!"
Sắc mặt Hoắc Mỹ Xu không tốt, chỉ vào bộ trang sức phỉ thúy trên cổ Dung Đại càu nhàu.
Dung Đại lúc này mới kịp phản ứng, ánh mắt vội vàng nhìn Hoắc phu nhân, quả nhiên nhìn thấy mặt Hoắc phu nhân đen như mặt quạ.
Hazz, sao mặt bà ta lại khó coi như vậy chứ?
Nhưng không còn cách nào khác, mạng nhỏ nằm trong tay người ta, cô không thể không cẩn thận dè dặt.
Còn không đợi bà cụ Hoắc nói chuyện, cô đã giành mở miệng trước: "Mỹ Xu, em hiểu lầm bà nội rồi. Bộ trang sức này là bà nội cho mẹ, chị chưa từng thấy qua trang sức đẹp như vậy, cho nên mượn xem cho đã nghiền, cũng để mở mang tầm mắt. Chờ yến tiệc kết thúc chị sẽ trả trang sức về cho mẹ, cam đoan sẽ không làm hỏng.”
Thấy cô nhẹ nhàng dịu dàng nói chuyện như vậy, Hoắc Mỹ Xu giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm cô nửa ngày.
“Bà nội, bà nói có đúng không?”
Thấy Hoắc Mỹ Xu không trả lời, Dung Đại vội vàng chớp chớp mắt với bà cụ Hoắc.
Bà cụ Hoắc là người đã gặp qua sóng to gió lớn, làm sao có thể không hiểu ý tứ ánh mắt này của cô?
Bà nhẹ nhàng thở dài, vỗ vỗ tay Dung Đại, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Mỹ Xu: "Trang sức này vốn là của nó, nếu nó sợ tiểu bối làm hư như vậy thì đừng cho mượn.”
Sắc mặt Hoắc Mỹ Xu cứng ngắc, ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm Dung Đại: "Bà nội...”
“Không sao đâu, bà nội. Trang sức này quý giá, con cũng được mở mang kiến thức rồi, con cũng sợ làm hỏng, không bằng con tháo xuống trước. Lát nữa ăn cơm với bà nội, cũng có thể ăn cho thỏa thích.”
Dung Đại vội vàng hòa giải, nếu muốn ăn nhờ ở đậu, làm việc phải mượt mà.
Mặc dù có bà cụ Hoắc làm chỗ dựa vững chắc, nhưng bà cụ Hoắc cũng không phải là bùa bảo mệnh vạn năng, phải bắt đầu lấy lòng mẹ chồng rồi.
Chương 7 Thể Diện Là Không Tồn Tại
Dung Đại nói xong liền đứng dậy đi tháo trang sức xuống, còn tìm nhân viên khách sạn lấy một cái hộp nhung đựng vào.
Lúc cô từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, không nhìn thấy Hoắc Thiếu Đình cũng bước ra từ phòng bên cạnh, Hoắc Thiếu Đình thấy cái cổ trơn bóng của cô, đôi mắt phượng thâm thúy lóe lên, đương nhiên hắn biết bộ trang sức kia là bà nội cho cô.
Sao lại tháo ra vào giờ này?
Dung Đại cầm trang sức trở lại đại sảnh, trên mặt tươi cười ôn hòa, nhìn bà cụ Hoắc nói: "Bà nội, cháu cầm trang sức đưa cho mẹ trước, lát nữa lại đến với bà.”
“Đi đi." Bà cụ Hoắc khoát tay, mặc dù không ngăn cản cô, nhưng Dung Đại nhìn ra được bà cụ rất mất hứng.
Hazzzi, nghiệt do nguyên chủ tạo ra, hại cô phí tâm tư đi giải quyết, thật sự là nghiệt duyên.
Dung Đại thở dài một hơi, không biết lát nữa làm sao để dỗ bà cụ Hoắc vui vẻ, bằng không làm tốt đầu này mà đầu kia lại hỏng, vậy không phải bận rộn vô ích sao?
“Dung Đại, hôm nay chị uống nhầm thuốc à?”
Hoắc Mỹ Xu đi bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô.
Dung Đại lại cười cười, nụ cười chân thành tha thiết: "Không có, chị nghĩ thông suốt rồi, vui vẻ sống qua một ngày, không vui vẻ cũng phải sống qua một ngày, cho nên chị chọn vui vẻ mà sống.”
Thế giới mới này bịa chuyện thật dễ dàng, những thứ trên mạng tối qua cô xem được rất nhẹ nhàng liền có thể giúp cô hóa giải nguy khốn, trở về cô phải xem nhiều một chút.
Hoắc Mỹ Xu hồ nghi, nhưng không có chứng cứ đành phải câm miệng lại.
“Mẹ." Dung Đại thu nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hoắc phu nhân khẽ gọi một tiếng.
Hoắc phu nhân vốn bất mãn với cô, nhưng có nhiều người ở đây, ba ta cũng không thể nổi giận.
Hoắc phu nhân xoay người nhìn cô, lúc nhìn thấy cái cổ trơn bóng của cô, trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng cô đã làm mất bộ trang sức.
“Mẹ, đây là trang sức lúc trước con mượn của mẹ, mẹ xem có chỗ nào hư hao không.”
Không đợi bà ta mở miệng, Dung Đại đã nói trước.
Tôn chỉ của Dung Đại: Phải đánh đòn phủ đầu.
Muốn sống, cô phải mở miệng trước, ở chỗ của cô mặt mũi gì gì đó là không tồn tại.
Cho nên vừa rồi cô mới nhanh chóng quyết định nói bộ trang sức này không phải của mình, như vậy chắc chắn sẽ thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta mà cô cũng được cái tiếng con dâu tốt.
Chuyện như vậy nhất định phải làm ở đây, nếu như đợi trở về nhà mới làm thì hiệu quả sẽ không còn tốt lắm.
Quả nhiên, cô vừa nói xong những lời này liền nhìn thấy ánh mắt Hoắc phu nhân sáng lên, nhưng ngại người đông bà ta cũng không thật sự mở hộp ra kiểm tra, liền nháy mắt với Hoắc Mỹ Xu.
Dung Đại thấy rất rõ ràng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hòa, coi như không nhìn thấy.
Hoắc Mỹ Xu đương nhiên có thể hiểu được, một tay liền nhận lấy cái hộp trên tay cô, làm bộ bất mãn nói: "Mẹ, mẹ cũng quá thiên vị rồi đấy, lần trước con liếc mắt một cái mẹ cũng không cho, lần này lại đưa cho chị dâu đeo. Con mặc kệ, lần này con nhất định phải mở rộng tầm mắt!”
Nói xong liền mở hộp ra, nhìn thấy một bộ trang sức đặt ngay ngắn chỉnh tề bên trong, trên mặt Hoắc phu nhân lộ ra nụ cười.
Bà ta có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Dung Đại, trong lòng cũng vô cùng khó hiểu.
“Mẹ, màu sắc Phỉ Thúy này rất hợp với tuổi của mẹ, mẹ đeo lên khí chất sẽ càng thêm tao nhã xinh đẹp, mặt con non quá đeo lên thật sự không thích hợp, cám ơn mẹ đã cho con mở mang tầm mắt.”
Dung Đại đương nhiên nhìn ra được Hoắc phu nhân đang không hiểu chuyện gì xảy ra, cười tủm tỉm mở miệng nói, nhân tiện ở trước mặt mấy vị phu nhân khác cho bà chút thể diện.
Nói lời khen cũng không mất lạng thịt nào, loại chuyện không tốn sức mà có lợi cho mình, cô không ngại chút nào.
Hoắc phu nhân nghe thấy những phu nhân hào môn khen ngợi, trong lòng vui vẻ, nụ cười trên mặt sắp thành đóa hoa hướng dương nở rộ.
“Đứa nhỏ này, mở rộng tầm mắt cũng là chuyện tốt, hôm nào con và Mỹ Xu cùng nhau đi chọn một ít trang sức tươi trẻ, mẹ tặng cho các con.”
Hoắc phu nhân vô cùng vui vẻ, nghe xong lời này của cô ít nhiều cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Coi như cô hiểu chuyện.
“Cám ơn mẹ!" Dung Đại làm bộ vui mừng lên tiếng, trên mặt tươi cười ôn hòa lại không thất lễ.
“Mẹ, vậy hai người nói chuyện đi, con đi chơi với bà nội.”
“Đi đi, bà nội con cũng nhắc tới con, trò chuyện nhiều với bà ấy nhé." Hoắc phu nhân gật đầu, cảm thấy mỹ mãn, đương nhiên sẽ không làm khó cô.
Thời điểm Dung Đại xoay người, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn bà cụ Hoắc đang đứng phía trước mặt ủ mày chau đáy lòng cô không khỏi lại thở dài nặng nề.
Cuộc sống không dễ dàng mà!
“Bà nội......”
Cô ngọt ngào gọi một tiếng, bước nhanh tới trước mặt bà cụ Hoắc.
"Bà nội giận con à?"
“Con nói xem?" Bà cụ Hoắc tức giận liếc cô một cái.
“Nếu bà nội tức giận, vậy thì con không đúng. Con biết bà nội đau lòng cho con, nhưng Mỹ Xu vừa rồi cũng nói trang sức kia đối với mẹ rất quan trọng. Quân tử không đoạt lòng người! Bà nội có thể hiểu cho con mà, đúng không?”
Dung Đại dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói chuyện với bà cụ Hoắc, bà cụ Hoắc là người hiểu chuyện, đương nhiên có thể thấy rõ ràng cái chiêu trẻ con này của cô.
“Quên đi, dù sao cũng là cho con, con muốn cho ai nội cũng không quản." Bà cụ Hoắc cũng không muốn làm cô khó xử.
"Bà nội là tốt nhất, như vậy đi, đợi con rảnh rỗi sẽ thêu cho bà nội một cái khăn được không?" Dung Đại thấy tâm tình bà dịu đi, lập tức đổ thêm nước vào.
Hoắc Thiếu Đình đứng ở xa xa quan sát, cho nên người phụ nữ này tháo trang sức xuống là bởi vì nguyên nhân này?
Không biết vì cái gì, Hoắc Thiếu Đình nhìn dáng vẻ cô và bà cụ Hoắc nói cười, đáy lòng dâng lên một cảm giác quái dị.
Nhìn thấy cái cổ trơn bóng của cô, lại nhìn những người phụ nữ khác trong hội trường, hỏi xem có người nào là không lộng lẫy quý phái?
Ánh mắt hắn tối đi vài phần, đặt ly rượu xuống, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho trợ lý.
Nếu đã đồng ý với cô, thì trong thời gian cô còn làm vợ của hắn, những thứ này cũng không thể để cô thiệt thòi được.
Chương 8 Thân hình cũng không tệ lắm
Yến hội này bởi vì Dung Đại "hiểu chuyện", cho nên đặc biệt hòa hợp, buổi tối khi trở lại nhà cũ, Hoắc thái thái vẫn còn đỏ mặt.
Còn bà cụ Hoắc có chút khó chịu, nhưng Dung Đại vẫn kiên trì dỗ dành.
Lúc cô đi tới trước phòng, nghe được trong phòng truyền đến tiếng nước chảy, bước chân do dự một chút, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào.
A!
Vừa mở cửa đã thấy Hoắc Thiếu Đình để trần nửa người trên, cô cả kinh lập tức che mắt xoay người đi.
Tên này sao có thể phóng đãng như vậy chứ?
"Muốn đánh thức cả nhà sao?"
Ánh mắt Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nhìn cô, âm thanh u lãnh, mở tủ quần áo lấy áo sơ mi trắng ra thay.
Dung Đại cả người đều cứng ngắc, tuy rằng không phải cô chưa từng gặp qua đàn ông, nhưng đàn ông kiếp trước cô nhìn thấy cũng chỉ có Hoàng Thượng.
Hoàng thượng cũng không phóng đãng như hắn, cởi sạch quần áo chạy lung tung khắp nơi.
“Anh, anh mau mặc quần áo vào." Cô nói chuyện có chút gấp gáp, cũng có chút lo lắng sợ bị người Hoắc gia nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Hoắc Thiếu Đình cầm laptop đang định từ sau lưng cô đi tới, thấy cô còn chặn ở cửa không nhúc nhích, dứt khoát xoay người ngồi ở trên sô pha: "Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, đây là biểu hiện của một người vợ sao? Hay cô định kí thỏa thuận ly hôn ngay bây giờ”
“Không!”
Nghe được bốn chữ "Thỏa thuận ly hôn", Dung Đại giống như có phản ứng sinh lý, lập tức xoay người, nhanh chóng đóng cửa, ngữ khí kiên quyết.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, Hoắc Thiếu Đình có chút sững sờ.
Người phụ nữ này lại làm cái gì?
Trong lòng Dung Đại âm thầm giải thích với chính mình, thế giới này chính là như vậy, không giống như thời phong kiến ở kiếp trước.
Không phải chỉ là để trần phần trên thôi sao? Thân thể của hắn cũng tàm tạm thôi, quả thật không có gì ngạc nhiên cả.
Cô vừa nghĩ, vừa quét mắt nhìn Hoắc Thiếu Đình, ánh mắt khen ngợi khẳng định: "Dáng người cũng không tệ lắm.
Nói xong, cô liền nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Vẻ mặt Hoắc Thiếu Đình hồ nghi, cúi đầu nhìn eo bụng mình.
Cơ bụng tám múi, thân hình rắn chắc, sao vào miệng của người phụ nữ này chỉ có thể là cũng không tệ lắm?
Dung Đại ở trong phòng tắm gần một thế kỷ, chủ yếu là cô còn chưa chuẩn bị cho việc chung chăn chung gối cùng với Hoắc Thiếu Đình.
"Tối nay cô định ngủ trong bồn tắm à?"
Hoắc Thiếu Đình đã xử lý xong công việc, thấy cô nửa ngày còn chưa chịu đi ra, nhịn không được nhíu mày hướng về phía phòng tắm nói một câu.
Người phụ nữ này ban ngày không phải còn muốn lấy lòng hắn sao? Sao ban đêm lại thay đổi nhanh như vậy?
Hazzz, đúng là phụ nữ!
Sắc mặt Hoắc Thiếu Đình có chút không vui, Dung Đại lề mề từ phòng tắm đi ra nhìn hắn một cái, thấy hắn ăn mặc chỉnh tề.
“Anh muốn ra ngoài?”
Hoắc Thiếu Đình mất kiên nhẫn: "Chẳng lẽ muốn tôi ngủ ở chỗ này?”
Dung Đại nhìn ra hắn không vui, cho là mình nói sai, đầu óc của mình vừa rồi suy nghĩ cái gì thế này?
Ôn Thi Lan mới là mỹ nhân trong lòng của hắn.
Không tới chỗ cô ta, chẳng lẽ thật sự muốn ở đây à?
"Xin lỗi, tôi... hơi lâu một chút, anh có chuyện gì muốn nói không?"
Biết Hoắc Thiếu Đình sẽ không ngủ lại, trong lòng cô lập tức thoải mái, trên mặt lại lộ ra nụ cười khéo léo.
Hoắc Thiếu Đình nhìn nụ cười trên mặt cô, trong đầu lại nghĩ đến dáng vẻ ban ngày cô ra sức lấy lòng trong bữa tiệc, trên mặt lộ ra sự chán ghét.
“Ngày mai có một hoạt động, cô phải theo tôi tới tham dự, mười một giờ xuất phát.”
Dung Đại vội vàng lên tiếng: "Được.”
Đây là nghĩa vụ của cô, hiện tại cô không thể chọc giận Hoắc Thiếu Đình, nếu không cô sẽ phải ngủ ngoài đường.
"Cái kia... tôi có thể nhắc nhở anh một chuyện không?" Dung Đại bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhìn hắn đi tới cạnh cửa, chần chờ hỏi một câu.
Hoắc Thiếu Đình dừng bước, liếc mắt nhìn cô một cái: "Nói.”
“...... Lúc anh ở bên Ôn tiểu thư cẩn thận một chút, nếu cô ấy mang thai, có thể đối với anh......”
RẦM!
Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng đóng cửa kinh thiên động địa, to đến mức màng nhĩ ong ong một hồi.
Dung Đại hoảng sợ nhìn cửa phòng đóng chặt, nội tâm lập tức tự kiểm điểm lại bản thân, có phải cô đã xen vào việc của người khác hay không?
“Hazz, mình trì hoãn chuyện tốt của người ta, còn ở chỗ này lắm mồm.”
“Đổi lại là ai cũng sẽ không vui, lần sau phải chú ý giới hạn của mình.”
Dung Đại ai oán xong, cố nhịn cơn buồn ngủ ôm điện thoại di động lên giường.
Hoắc Thiếu Đình đóng cửa xong đứng trước cửa phòng, mặt âm trầm, nắm tay nắm chặt, người phụ nữ này...
Rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì?
Hoắc Thiếu Đình chỉ cảm thấy có chút nghẹn khuất, xử lý người phụ nữ này so với xử lý chuyện công ty còn khó giải quyết hơn nhiều.
Âm thầm hít sâu hai hơi, hắn đi sang phòng khách bên cạnh.
Dung Đại cũng không nghĩ tới Hoắc Thiếu Đình đi qua phòng bên cạnh ngủ, mà cho rằng hắn đi tìm Ôn Thi Lan. Cô lên mạng đến nữa đêm, sau khi đặt báo thức thì ngủ thẳng cẳng.
Sáng sớm hôm sau, cô rửa mặt chuẩn bị dùng bữa sáng thì thấy Hoắc Thiếu Đình đã cầm laptop xử lý công việc.
Thật sự là làm khó hắn.
Đáy lòng Dung Đại nhịn không được thở dài, cho rằng tối hôm qua hắn phải đến chỗ Ôn Thi Lan, sáng sớm hôm nay lại chạy về nhà giả bộ cho người khác xem.
Hoắc Thiếu Đình ngẩng đầu phát hiện cô dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.
Thương hại???
Người phụ nữ này đang thương hại hắn?
Không đợi hắn hỏi, Dung Đại đã tự mình đến trước bàn ăn ngồi xuống, hỏi Dì Vương là bà cụ Hoắc và Hoắc thái thái đã dậy chưa, sau khi biết hai người đó còn chưa dậy, cô không thèm để ý đến Hoắc Thiếu Đình mà chuyên tâm dùng bữa sáng.
“Đại thiếu gia, ăn sáng đi.”
Dì Vương bưng cháo đã nấu xong từ trong phòng bếp đi ra, gọi hắn một câu.
Dung Đại sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiếu Đình, tên này ở chỗ Ôn Thi Lan cũng không ăn sáng sao? Thật đúng là không chỉ có một chút đáng thương.
“Dì Vương, để con.”
Cô vội vàng đứng dậy múc cho Hoắc Thiếu Đình một chén cháo, dù sao cũng là mình phá hỏng chuyện tốt của người ta, thái độ nhất định phải tốt một chút mới được.
Thấy cô còn chưa tính là không có lương tâm, vẻ lo lắng trên mặt Hoắc Thiếu Đình giảm đi vài phần.
Dung Đại thở phào nhẹ nhõm, hào môn đại thiếu gia quả nhiên không dễ hầu hạ, tính khí không khác hoàng đế là mấy.
Sau khi dùng bữa sáng, Dung Đại liền lên lầu thu dọn, nhưng nàng phát hiện quần áo của mình ít đến đáng thương, nếu là đi tham dự hoạt động, hoặc là mặc lễ phục, hoặc là mặc tao nhã khéo léo một chút.
Nhưng trong tủ quần áo của cô ngoại trừ chiếc sườn xám ngày hôm qua ra, mấy cái khác đều tối om om, già dặn.
Chương 9 Kết cục của không có tiền
Cô đứng nhìn tủ quần áo suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định đi xuống thương lượng với Hoắc thiếu đình.
“Thiếu Đình."
Lúc trước gọi hắn một tiếng "ông xã", là bởi vì cô mới xuyên không tới đây không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ không thể gọi như thế được nữa.
Hoắc Thiếu Đình ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy trên người cô còn chưa thay quần áo, nhất thời nhíu mày: "Cô đi lên nửa giờ sao còn y như vậy?"
Dung Đại thở dài, cuộc sống của người không có tiền thật khổ.
Nếu cô có tiền mua quần áo, thì sao có thể bị hắn tức giận với mình?
Cô lại thở dài một hơi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: "Quần áo của tôi không thích hợp tham dự hoạt động, anh xem có thể tìm bạn gái khác thay thế hay không?"
Cô đang tạo cơ hội cho hắn và Ôn Thi Lan!
Sắc mặt Hoắc Thiếu Đình liền đen như mực, sao cô gái này cứ không tim không phổi như vậy chứ?
Cô muốn hắn ở bên Ôn Thi Lan như vậy sao?
“Đại thiếu gia, quần áo của phu nhân thật sự không thích hợp tham dự hoạt động, màu sắc đều quá tối.”
Dì Vương đang thu dọn bàn ăn, giải vây cho Dung Đại.
Hoắc Thiếu Đình không chú ý tới tủ quần áo của cô, vừa rồi còn tưởng rằng cô cố ý kiếm cớ qua loa tắc trách mình.
Nghe Dì Vương giải thích xong, sắc mặt hắn mới dịu đi.
“Thời gian còn sớm, có thể đi mua." Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nói một câu.
Dung Đại nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng khách, còn một tiếng nữa là mười một giờ.
“Còn kịp không?”
“Cô có thời gian ở đây hỏi, còn không bằng thay quần áo đi lên xe." Người đàn ông lạnh lẽo, đứng dậy đi ra ngoài.
Dung Đại vội vàng lên lầu chọn một bộ quần áo miễn cưỡng thay vào, vội vàng xuống thì thấy xe đã dừng ở cửa.
Ngồi bên cạnh Hoắc Thiếu Đình, hơi thở mát lạnh trên người hắn bay vào chóp mũi cô, hơi thở lạnh lùng như vậy khiến người bình thường khó có thể tới gần.
Bình thường ánh mắt của loại đàn ông như hắn rất khắc khe, không phải cô tự khen chính mình, nhưng gương mặt này của nguyên chủ rất giống với gương mặt kiếp trước của cô, ngũ quan sắc nét vô cùng dễ nhìn, nhất là đôi mắt phượng vô cùng khác biệt hiếm người có này.
Còn Ôn Thi Lan chỉ là con của một gia tộc bình thường, người như vậy có thể làm vợ của một gia đình bình thường còn được, làm sao đủ khí chất để bước chân vào làm chính thất của nhà hào môn vọng tộc.
Hoắc Thiếu Đình sao lại nhìn trúng cô ta chứ?
“Đẹp không?" Hoắc Thiếu Đình đột nhiên quay đầu hỏi cô.
Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hắn, Dung Đại hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống: "Rất đẹp, nhìn nhiều thứ xinh đẹp có thể làm cho tâm tình vui vẻ.”
Hoắc Thiếu Đình nhíu mày.
Cho nên cô nhìn hắn lâu như vậy, chính là vì để cho tâm tình vui vẻ? Sao hắn còn không biết mình còn có công dụng này?
Hai người đến trung tâm mua sắm xa hoa nhất Thịnh Kinh, đây là lần đầu tiên Dung Đại ra ngoài cho nên đối với hết thảy chung quanh đều rất tò mò, trong mắt đều lóe ra quang mang lấp lánh.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô như chưa từng thấy qua những thứ này, lại nhịn không được nhíu mày, nhớ tới lúc cô ở Hoắc gia hình như rất ít khi ra ngoài.
Hắn xoay người lấy di động ra gọi điện thoại cho trợ lý.
“Hoạt động đổi thành ba giờ chiều, bây giờ cô có rất nhiều thời gian để mua sắm.”
Hoắc Thiếu Đình cúp điện thoại, dùng giọng điệu bình thản nói với cô.
Dung Đại sửng sốt, trong lòng có chút vui mừng, vừa rồi cô còn có chút tiếc nuối không thể dạo xem lâu hơn, quả là ông trời không phụ lòng cô.
Nhưng mà...... tiền mua quần áo là do cô tự bỏ ra sao?
Trong túi cô không có một đồng nào.
Trên mặt cô lộ ra vẻ khó xử, cẩn thận từng li từng tí đuổi theo bước chân của Hoắc Thiếu Đình, nhỏ giọng hỏi anh: "Tiền... tiền mua quần áo, tôi có thể trả góp không?”
Thấy bộ dáng cẩn thận từng li từng tí nói những lời này của cô, Hoắc Thiếu Đình liền cảm thấy buồn cười, hắn muốn tách đầu người phụ nữ này ra, nhìn xem đầu óc cô còn có thể sửa được không.
“Có thể."
Trong lòng Dung Đại thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng như vậy rất mất mặt, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
Sau đó hai người đi dạo trong trung tâm thương mại một vòng, nơi này đều là nhãn hiệu cao cấp, đẹp thì có đẹp nhưng giá cả quá đắt đỏ.
Lúc tối cô có tìm hiểu trên mạng về đơn vị tiền tệ của thời đại này, đồ ở đây không có cái nào cô có thể mua nổi.
Nhưng hoạt động hôm nay lại không được thất lễ.
“Cái này đi.”
Cô chọn trúng một chiếc váy dài có thắt lưng màu xanh da trời, cúc áo rất có hơi thở của sự củ kĩ, hơn nữa thắt lưng dệt thủ công, rất có hương vị cổ xưa.
Bộ đồ này bận tham dự hoạt động cũng không có gì sơ suất, bình thường cũng có thể mặc, đối với người hiện tại không có két bạc nào trong người mà nói thì vô cùng tiện lợi.
Hoắc Thiếu Đình ngồi trên sô pha, nhìn thoáng qua bộ váy dài cô chọn, đúng là rất thích hợp với cô.
“Nghe cô ấy. "Hắn thản nhiên phân phó một câu.
Nhân viên bán hàng lập tức gói quần áo lại, Hoắc Thiếu Đình đi thanh toán, Dung Đại nhìn hóa đơn trong tay, trong lòng đang rỉ máu.
Một bộ quần áo đã tốn của cô tám vạn tệ, nhưng trong mắt hắn chẳng là cái mốc xì gì cả.
“Còn muốn xem nữa không?”
Hoắc Thiếu Đình thấy cô xách túi đồ, trên tay nắm chặt biên lai như sợ bay đi, ánh mắt hắn có chút xem thường.
“Không không không, có cái này là đủ rồi, bình thường tôi cũng rất ít khi ra ngoài.”
Dung Đại vội vàng lắc đầu, bước nhanh ra phía trước, đồ trong này có cho cô cũng không dám nhìn.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô hốt hoảng bỏ chạy cũng không vạch trần tâm tư của cô, nhìn đồng hồ đeo tay, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Hắn từng nói trong thời gian cô còn là vợ của hắn, thì tất cả chi phí hắn cũng sẽ không keo kiệt với cô.
Chương 10 Tùy tiện cho phụ nữ tiêu tiền
Hoắc Thiếu Đình không bao lâu cũng đuổi kịp cô ra ngoài trung tâm thương mại, nhìn thấy cô ôm khư khư cái túi đồ giống như vật quan trọng nào đó, hắn cảm thấy người phụ nữ này dường như có chút tức giận.
Nếu người phụ nữ này nguyện ý thay đổi, hắn cũng có rất nhiều kiên nhẫn.
“Muốn ăn gì? Còn một tiếng nữa mới tới giờ tham dự hoạt động.”
Hắn cao hơn cô một cái đầu, cho nên mỗi lần nói chuyện hắn phải đưa tầm mắt thấp xuống nhìn cô, Dung Đại không thích có người nói chuyện với cô như vậy.
Cô hơi nhíu mày, đứng xích ra một chút.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, hiện tại chỉ mới mười hai giờ, nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Hoạt động không phải ba giờ chiều mới bắt đầu sao?"
Hoắc Thiếu Đình chú ý tới động tác rất nhỏ này của cô, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm đánh giá cô: "Ban tổ chức tùy hứng, tôi có thể quản được sao?"
Dung Đại nghẹn lời, hắn nói hình như có chút đạo lý.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua bố cục trang hoàng xa hoa trong trung tâm thương mại, trong lòng tính toán chi phí, bữa cơm này cô ăn không nổi.
Cô lập tức lắc đầu: "Đồ ăn thì không cần, buổi sáng tôi ăn hơi nhiều, chúng ta vẫn là đi tới đó trước đi?"
Hoắc Thiếu Đình nhìn tâm tư nhỏ nhen toát ra trong mắt cô, không biết nên tức giận hay nên cười.
Đi theo tổng giám đốc công ty Hoắc thị mua sắm, lại còn lo lắng không đủ tiền trả?
Hắn cũng không muốn miễn cưỡng cô, từ trên ghế đứng lên: "Vậy đi thôi.”
Dung Đại nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo.
Dung Đại ngồi ở trong xe mà tâm trạng vô cùng phức tạp, một cỗ cảm giác nặng trĩuvô hình đè ở trong lòng.
Cô cần phải kiếm tiền, cần phải học được thủ đoạn mưu sinh, như vậy sau khi rời khỏi Hoắc gia cô mới không bị lưu lạc đầu đường xó chợ.
Hoắc Thiếu Đình thấy cô ngồi trong xe không nói một lời, so với lúc nãy trên mặt lại lộ ra vẻ u sầu khiến hắn nhíu mày tò mò.
“Đây là đâu?" Xe ngừng lại, Dung Đại nhìn cửa hàng xa hoa thời thượng bên ngoài, có chút nghi hoặc.
“Chẳng lẽ mua quần áo xong là trực tiếp đến nơi xảy ra sự kiện luôn à?" Hoắc Thiếu Đình nhíu mày nhìn cô, luôn cảm giác cô có chỗ nào không đúng, nhưng lại nói không nên lời.
Dung Đại vốn muốn nói cô có thể vào nhà vệ sinh của hội trường thay quần áo, nhưng Hoắc Thiếu Đình lại nói: "Nửa giờ sau tôi sẽ tới.”
Nói xong liền đóng cửa xe lại, xe từ từ lăn bánh bỏ lại một mình Dung Đại ngây ngốc, trong lòng bắt đầu dâng lên một trận hoảng hốt.
“Hoắc phu nhân, mời bên này." Trong lòng cô đang bồn chồn thì có quản lý tự mình đi ra nghênh đón.
Dung Đại âm thầm hít một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo, đi theo quản lý.
Hoắc Thiếu Đình đã dẫn cô đi tham dự sự kiện, đó là vì không muốn Hoắc gia mất mặt, cho nên cô phải cố gắng chống đỡ mới được.
Bên này Hoắc Thiếu Đình lại quay về trung tâm thương mại, Hoắc Mỹ Xu đứng trong trung tâm thương mại chờ đợi.
“Anh hai, anh làm cái gì thế, hôm nay em còn có tiết không có thời gian cùng anh đi dạo phố đâu, anh muốn mua quần áo cho ai?"
Vẻ mặt Hoắc Mỹ Xu không vui hỏi.
“Buổi họp báo sản phẩm mới của Hermes dẫn em theo, sản phẩm tùy em chọn." Hoắc Thiếu Đình thản nhiên nhìn em gái nói một câu, cất bước đi ở phía trước.
Hai mắt Hoắc Mỹ Xu tỏa sáng, lập tức đuổi theo nhiều chuyện hỏi: "Là mua cho Ôn Thi Lan sao? Nể tình anh ra tay hào phóng như vậy, việc nhỏ này em có thể giúp anh. Nhưng mà cũng đừng trách em không nhắc nhở anh, bà nội và mẹ sẽ không đồng ý cưới cô ta vào cửa, hơn nữa chỗ Dung Đại......”
Bước chân Hoắc Thiếu Đình dừng lại, cụp mắt nhìn cô em gái lắm lời này, giọng nói lạnh lẽo: "Tại sao anh phải mua quần áo cho Ôn Thi Lan? Ôn gia rất thiếu tiền sao?”
Hắn thật sự không hiểu nổi, tại sao hai người này đều cho rằng giữa hắn và Ôn Thi Lan có vấn đề.
“A? Không phải mua cho cô ta, vậy...... anh mua cho ai? Anh trai, anh cũng đừng ra ngoài xằng bậy nhé. Tuy rằng Dung Đại có kém cỏi một chút nhưng là người hiền lành thật thà, mà bà nội cũng thích, hôm qua chị ấy dỗ mẹ làm mẹ vui vẻ cả đêm...”
Hoắc Mỹ Xu ngây ngẩn cả người, sắc mặt có chút kinh hoảng, vội vàng đuổi theo hỏi.
Hoắc Thiếu Đình hít sâu một hơi, xem ra hắn nhất định phải tìm thời gian thích hợp để mở một cuộc họp gia đình.
“Quần áo là mua cho chị dâu cô, cũng chính là mua cho Dung Đại, nghe rõ chưa?”
Hoắc Mỹ Xu lại sửng sốt, cái này càng không đúng nha!
Chẳng lẽ đêm qua hai người này trở về đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Tuy rằng cô ta cơ hơi không ưa Dung Đại, nhưng so với những người phụ nữ chỉ nhìn gia thế của anh trai thì Dung Đại tốt hơn bọn họ rất nhiều.
Sau khi Dung Đại ở phòng tạo hình chuẩn bị xong, cô nhìn mình trong gương, cô cũng bị chính mình kinh diễm một phen, không ngờ kỹ thuật trang điểm của hậu thế lại lợi hại như vậy.
Nhưng mà cô không có tâm tư thưởng thức, vừa cẩn thận sợ làm bẩn váy đang mặc trên người, vừa lo lắng chờ đợi Hoắc Thiếu Đình.
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, cô vội vàng xách váy cẩn thận đi lên xe.
Hoắc Thiếu Đình thấy cô cẩn thận che váy như vậy, ánh mắt có chút kì quặc, sau đó đưa một cái hộp trên tay qua: "Cái này cũng tạm được, đeo lên đi.”
“Cái gì vậy? "Dung Đại nghi hoặc, mở hộp ra nhìn, chỉ thấy bên trong là một bộ trang sức kim cương.
Cô không hiểu gì về kim cương, nhưng cô hiểu châu báu, chỉ đơn giản ba món này, dựa theo cách tính tiền bạc của thời đại này ít nhất cũng ngàn vạn trở lên.
“Cái này không được, quá quý giá, lỡ như làm hỏng......”
“Tôi bồi thường không nổi!”
Hoắc Thiếu Đình nhíu mày, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô: "Cô cho rằng thời gian mỗi ngày của tôi đều rất rảnh rỗi sao? Từ sáng đến giờ, cô lãng phí bao nhiêu thời gian rồi? Đây là thứ cần thiết để tham dự hoặt động, không phải tặng cho cô.”
Hắn thật sự là đánh giá cao người phụ nữ này, bản tính của cô một chút cũng không thay đổi!
Dung Đại thấy hắn phát hỏa, sau một hồi do dự cô cẩn thận đeo vòng tay, khuyên tai lên người.
“Anh có thể giúp tôi một chút không?" Dung Đại cầm vòng cổ, có chút khẩn trương lại cẩn thận hỏi hắn.
Dù sao hắn cũng là cha là mẹ là miếng cơm manh áo của cô, nếu đắc tội thì chắc chắn cô không có kết quả tốt, cho nên cô phải cẩn thận chú ý đến những thứ trang sức này là được.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy mê hoặc.
Người phụ nữ này đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Hai người kết hôn thời gian dài như vậy, cô gần như không chủ động nói với hắn một câu.
Thỏa thuận ly hôn lại không muốn ký tên, hôm nay lại tới xin lỗi, còn có thể nói ra nhiều đạo lý, người phụ nữ này chỉ cắt khúc ruột thừa, hay là sửa luôn đầu óc rồi?
Dung Đại tràn đầy tự tin chờ hắn trả lời, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Hoắc Thiếu Đình nói chuyện, mà cứ nhìn cô chằm chằm.
Trái tim cô không khỏi dâng lên, trăm ngàn dấu chấm hỏi lớn nhỏ đan xen.
Cuối cùng cô đưa ra kết luận, là thái độ của bản thân còn chưa đủ chân thành.
“Thời gian một năm, anh muốn tôi phối hợp thế nào cũng được, chuyện giữa anh và Ôn tiểu thư tôi nhất định sẽ giữ bí mật. Hoặc là bây giờ anh bảo người viết một bản thỏa thuận, tôi có thể ký tên cho anh.”
Dung Đại chớp đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, thái độ vô cùng chân thành, còn thiếu chút nữa móc tim ra cho hắn xem.
Lần đầu tiên Hoắc Thiếu Đình thấy cô lộ ra ánh mắt lung linh như vậy nhìn mình, nơi nào đó trong đáy lòng bỗng nhiên hụt đi một nhịp.
Hắn cũng không phải nhất định phải ly hôn, nhưng hôn nhân trong mắt hắn cũng không phải rất cần thiết.
Chỉ là nếu bà nội đã hợp tác, hắn cũng thuận theo tâm ý của người già để cho bà vui.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, thái độ của người vợ mới cưới này đối với mình lạnh đến mức khiến người ta tặc lưỡi, thời gian dài như vậy, số lần trao đổi với người chồng là hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ngay cả đêm tân hôn cũng chưa trải qua, hai người đã chia phòng mà ngủ.
Con người hắn không thích miễn cưỡng, nếu cô không muốn, vậy hắn cũng sẽ không để cô giam cầm ở Hoắc gia.
Về chuyện hắn và Ôn Thi Lan càng không có khả năng, cô ta chỉ là con gái của một gia đình qua lại nhiều năm, hắn nhận lời ủy thác nên phải tận tâm mà thôi.
Dung Đại cũng không biết trong lòng hắn nghĩ những thứ này.
“...... Hoặc anh có yêu cầu gì có thể cứ việc nói ra, nêu tôi có thể làm nhất định sẽ đồng ý.”
Dung Đại thấy hắn không trả lời, đáy lòng không khỏi bồn chồn.
Cô còn tưởng rằng hậu sinh này dễ đối phó, không nghĩ tới lại là một người khó nói chuyện với nhau như vậy.
“Được, cho cô thời gian một năm." Giọng Hoắc Thiếu Đình không lạnh lẽo như trước, nhưng cũng không ôn hòa.
Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Dung Đại sửng sốt tại chỗ, vài giây sau mới kịp phản ứng.
“Hô - - cuối cùng cũng có thể an tâm.”
Cô nhẹ nhàng ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, sau đó sửa sang lại cảm xúc của mình đi về phía bà cụ Hoắc.
“Bà nội." Giọng cô mềm mại, ôn hòa gọi một tiếng giống như đang làm nũng.
“Đứa cháu ngoan, hai đứa nói gì thế? Con có chịu thiệt không, chờ xong tiệc bà nội sẽ dạy cho tên tiểu tử kia một trận.”
Bà cụ Hoắc thấy cô đi tới, mặt mày hớn hở cầm tay cô vuốt ve, ánh mắt tức giận nhìn lướt qua bóng lưng Hoắc Thiếu Đình, đau lòng nhìn cô.
Dung Đại cười ngồi một bên, hai tay cũng nắm tay bà cụ Hoắc, nhỏ nhẹ nói: "Bà nội yên tâm, Thiếu Đình đối với con rất tốt, Ôn tiểu thư là bởi vì chuyện công ty mới phải đi theo bên cạnh Thiếu Đình mà thôi, bà nội cũng không cần suy nghĩ nhiều, chúng con rất tốt.”
"Con còn bao che cho nó, thằng nhóc kia nội còn không biết sao?" Bà cụ Hoắc giả vờ tức giận nhìn cô, nhưng ánh mắt nhìn cô lại vô cùng cưng chiều và hài lòng.
“Bà nội!”
Cô đang cùng bà cụ Hoắc nói chuyện, thì giọng Hoắc Mỹ Xu vang lên, trong giọng nói còn có chút tức giận.
Trong lòng Dung Đại giật mình, thiếu chút nữa đã quên mất cô em chồng này.
“Mỹ Xu à, con cũng tới chỗ bà nội ngồi!" Bà cụ Hoắc dịu dàng nhìn cô và Hoắc Mỹ Xu.
Hoắc Mỹ Xu ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn Dung Đại rất không có thiện cảm.
Dung Đại trong lòng buồn bực, mấy ngày nay cô đều ở trong phòng, không nhớ rõ mình đắc tội với cô em chồng này lúc nào.
“Bộ trang sức này mẹ con đã xin bà bao nhiêu lần rồi, bộ trang sức này đối với bà rất quan trọng, sao bà có thể đưa cho chị ta?!"
Sắc mặt Hoắc Mỹ Xu không tốt, chỉ vào bộ trang sức phỉ thúy trên cổ Dung Đại càu nhàu.
Dung Đại lúc này mới kịp phản ứng, ánh mắt vội vàng nhìn Hoắc phu nhân, quả nhiên nhìn thấy mặt Hoắc phu nhân đen như mặt quạ.
Hazz, sao mặt bà ta lại khó coi như vậy chứ?
Nhưng không còn cách nào khác, mạng nhỏ nằm trong tay người ta, cô không thể không cẩn thận dè dặt.
Còn không đợi bà cụ Hoắc nói chuyện, cô đã giành mở miệng trước: "Mỹ Xu, em hiểu lầm bà nội rồi. Bộ trang sức này là bà nội cho mẹ, chị chưa từng thấy qua trang sức đẹp như vậy, cho nên mượn xem cho đã nghiền, cũng để mở mang tầm mắt. Chờ yến tiệc kết thúc chị sẽ trả trang sức về cho mẹ, cam đoan sẽ không làm hỏng.”
Thấy cô nhẹ nhàng dịu dàng nói chuyện như vậy, Hoắc Mỹ Xu giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm cô nửa ngày.
“Bà nội, bà nói có đúng không?”
Thấy Hoắc Mỹ Xu không trả lời, Dung Đại vội vàng chớp chớp mắt với bà cụ Hoắc.
Bà cụ Hoắc là người đã gặp qua sóng to gió lớn, làm sao có thể không hiểu ý tứ ánh mắt này của cô?
Bà nhẹ nhàng thở dài, vỗ vỗ tay Dung Đại, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Mỹ Xu: "Trang sức này vốn là của nó, nếu nó sợ tiểu bối làm hư như vậy thì đừng cho mượn.”
Sắc mặt Hoắc Mỹ Xu cứng ngắc, ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm Dung Đại: "Bà nội...”
“Không sao đâu, bà nội. Trang sức này quý giá, con cũng được mở mang kiến thức rồi, con cũng sợ làm hỏng, không bằng con tháo xuống trước. Lát nữa ăn cơm với bà nội, cũng có thể ăn cho thỏa thích.”
Dung Đại vội vàng hòa giải, nếu muốn ăn nhờ ở đậu, làm việc phải mượt mà.
Mặc dù có bà cụ Hoắc làm chỗ dựa vững chắc, nhưng bà cụ Hoắc cũng không phải là bùa bảo mệnh vạn năng, phải bắt đầu lấy lòng mẹ chồng rồi.
Chương 7 Thể Diện Là Không Tồn Tại
Dung Đại nói xong liền đứng dậy đi tháo trang sức xuống, còn tìm nhân viên khách sạn lấy một cái hộp nhung đựng vào.
Lúc cô từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, không nhìn thấy Hoắc Thiếu Đình cũng bước ra từ phòng bên cạnh, Hoắc Thiếu Đình thấy cái cổ trơn bóng của cô, đôi mắt phượng thâm thúy lóe lên, đương nhiên hắn biết bộ trang sức kia là bà nội cho cô.
Sao lại tháo ra vào giờ này?
Dung Đại cầm trang sức trở lại đại sảnh, trên mặt tươi cười ôn hòa, nhìn bà cụ Hoắc nói: "Bà nội, cháu cầm trang sức đưa cho mẹ trước, lát nữa lại đến với bà.”
“Đi đi." Bà cụ Hoắc khoát tay, mặc dù không ngăn cản cô, nhưng Dung Đại nhìn ra được bà cụ rất mất hứng.
Hazzzi, nghiệt do nguyên chủ tạo ra, hại cô phí tâm tư đi giải quyết, thật sự là nghiệt duyên.
Dung Đại thở dài một hơi, không biết lát nữa làm sao để dỗ bà cụ Hoắc vui vẻ, bằng không làm tốt đầu này mà đầu kia lại hỏng, vậy không phải bận rộn vô ích sao?
“Dung Đại, hôm nay chị uống nhầm thuốc à?”
Hoắc Mỹ Xu đi bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô.
Dung Đại lại cười cười, nụ cười chân thành tha thiết: "Không có, chị nghĩ thông suốt rồi, vui vẻ sống qua một ngày, không vui vẻ cũng phải sống qua một ngày, cho nên chị chọn vui vẻ mà sống.”
Thế giới mới này bịa chuyện thật dễ dàng, những thứ trên mạng tối qua cô xem được rất nhẹ nhàng liền có thể giúp cô hóa giải nguy khốn, trở về cô phải xem nhiều một chút.
Hoắc Mỹ Xu hồ nghi, nhưng không có chứng cứ đành phải câm miệng lại.
“Mẹ." Dung Đại thu nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hoắc phu nhân khẽ gọi một tiếng.
Hoắc phu nhân vốn bất mãn với cô, nhưng có nhiều người ở đây, ba ta cũng không thể nổi giận.
Hoắc phu nhân xoay người nhìn cô, lúc nhìn thấy cái cổ trơn bóng của cô, trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng cô đã làm mất bộ trang sức.
“Mẹ, đây là trang sức lúc trước con mượn của mẹ, mẹ xem có chỗ nào hư hao không.”
Không đợi bà ta mở miệng, Dung Đại đã nói trước.
Tôn chỉ của Dung Đại: Phải đánh đòn phủ đầu.
Muốn sống, cô phải mở miệng trước, ở chỗ của cô mặt mũi gì gì đó là không tồn tại.
Cho nên vừa rồi cô mới nhanh chóng quyết định nói bộ trang sức này không phải của mình, như vậy chắc chắn sẽ thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta mà cô cũng được cái tiếng con dâu tốt.
Chuyện như vậy nhất định phải làm ở đây, nếu như đợi trở về nhà mới làm thì hiệu quả sẽ không còn tốt lắm.
Quả nhiên, cô vừa nói xong những lời này liền nhìn thấy ánh mắt Hoắc phu nhân sáng lên, nhưng ngại người đông bà ta cũng không thật sự mở hộp ra kiểm tra, liền nháy mắt với Hoắc Mỹ Xu.
Dung Đại thấy rất rõ ràng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hòa, coi như không nhìn thấy.
Hoắc Mỹ Xu đương nhiên có thể hiểu được, một tay liền nhận lấy cái hộp trên tay cô, làm bộ bất mãn nói: "Mẹ, mẹ cũng quá thiên vị rồi đấy, lần trước con liếc mắt một cái mẹ cũng không cho, lần này lại đưa cho chị dâu đeo. Con mặc kệ, lần này con nhất định phải mở rộng tầm mắt!”
Nói xong liền mở hộp ra, nhìn thấy một bộ trang sức đặt ngay ngắn chỉnh tề bên trong, trên mặt Hoắc phu nhân lộ ra nụ cười.
Bà ta có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Dung Đại, trong lòng cũng vô cùng khó hiểu.
“Mẹ, màu sắc Phỉ Thúy này rất hợp với tuổi của mẹ, mẹ đeo lên khí chất sẽ càng thêm tao nhã xinh đẹp, mặt con non quá đeo lên thật sự không thích hợp, cám ơn mẹ đã cho con mở mang tầm mắt.”
Dung Đại đương nhiên nhìn ra được Hoắc phu nhân đang không hiểu chuyện gì xảy ra, cười tủm tỉm mở miệng nói, nhân tiện ở trước mặt mấy vị phu nhân khác cho bà chút thể diện.
Nói lời khen cũng không mất lạng thịt nào, loại chuyện không tốn sức mà có lợi cho mình, cô không ngại chút nào.
Hoắc phu nhân nghe thấy những phu nhân hào môn khen ngợi, trong lòng vui vẻ, nụ cười trên mặt sắp thành đóa hoa hướng dương nở rộ.
“Đứa nhỏ này, mở rộng tầm mắt cũng là chuyện tốt, hôm nào con và Mỹ Xu cùng nhau đi chọn một ít trang sức tươi trẻ, mẹ tặng cho các con.”
Hoắc phu nhân vô cùng vui vẻ, nghe xong lời này của cô ít nhiều cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Coi như cô hiểu chuyện.
“Cám ơn mẹ!" Dung Đại làm bộ vui mừng lên tiếng, trên mặt tươi cười ôn hòa lại không thất lễ.
“Mẹ, vậy hai người nói chuyện đi, con đi chơi với bà nội.”
“Đi đi, bà nội con cũng nhắc tới con, trò chuyện nhiều với bà ấy nhé." Hoắc phu nhân gật đầu, cảm thấy mỹ mãn, đương nhiên sẽ không làm khó cô.
Thời điểm Dung Đại xoay người, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn bà cụ Hoắc đang đứng phía trước mặt ủ mày chau đáy lòng cô không khỏi lại thở dài nặng nề.
Cuộc sống không dễ dàng mà!
“Bà nội......”
Cô ngọt ngào gọi một tiếng, bước nhanh tới trước mặt bà cụ Hoắc.
"Bà nội giận con à?"
“Con nói xem?" Bà cụ Hoắc tức giận liếc cô một cái.
“Nếu bà nội tức giận, vậy thì con không đúng. Con biết bà nội đau lòng cho con, nhưng Mỹ Xu vừa rồi cũng nói trang sức kia đối với mẹ rất quan trọng. Quân tử không đoạt lòng người! Bà nội có thể hiểu cho con mà, đúng không?”
Dung Đại dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói chuyện với bà cụ Hoắc, bà cụ Hoắc là người hiểu chuyện, đương nhiên có thể thấy rõ ràng cái chiêu trẻ con này của cô.
“Quên đi, dù sao cũng là cho con, con muốn cho ai nội cũng không quản." Bà cụ Hoắc cũng không muốn làm cô khó xử.
"Bà nội là tốt nhất, như vậy đi, đợi con rảnh rỗi sẽ thêu cho bà nội một cái khăn được không?" Dung Đại thấy tâm tình bà dịu đi, lập tức đổ thêm nước vào.
Hoắc Thiếu Đình đứng ở xa xa quan sát, cho nên người phụ nữ này tháo trang sức xuống là bởi vì nguyên nhân này?
Không biết vì cái gì, Hoắc Thiếu Đình nhìn dáng vẻ cô và bà cụ Hoắc nói cười, đáy lòng dâng lên một cảm giác quái dị.
Nhìn thấy cái cổ trơn bóng của cô, lại nhìn những người phụ nữ khác trong hội trường, hỏi xem có người nào là không lộng lẫy quý phái?
Ánh mắt hắn tối đi vài phần, đặt ly rượu xuống, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho trợ lý.
Nếu đã đồng ý với cô, thì trong thời gian cô còn làm vợ của hắn, những thứ này cũng không thể để cô thiệt thòi được.
Chương 8 Thân hình cũng không tệ lắm
Yến hội này bởi vì Dung Đại "hiểu chuyện", cho nên đặc biệt hòa hợp, buổi tối khi trở lại nhà cũ, Hoắc thái thái vẫn còn đỏ mặt.
Còn bà cụ Hoắc có chút khó chịu, nhưng Dung Đại vẫn kiên trì dỗ dành.
Lúc cô đi tới trước phòng, nghe được trong phòng truyền đến tiếng nước chảy, bước chân do dự một chút, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào.
A!
Vừa mở cửa đã thấy Hoắc Thiếu Đình để trần nửa người trên, cô cả kinh lập tức che mắt xoay người đi.
Tên này sao có thể phóng đãng như vậy chứ?
"Muốn đánh thức cả nhà sao?"
Ánh mắt Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nhìn cô, âm thanh u lãnh, mở tủ quần áo lấy áo sơ mi trắng ra thay.
Dung Đại cả người đều cứng ngắc, tuy rằng không phải cô chưa từng gặp qua đàn ông, nhưng đàn ông kiếp trước cô nhìn thấy cũng chỉ có Hoàng Thượng.
Hoàng thượng cũng không phóng đãng như hắn, cởi sạch quần áo chạy lung tung khắp nơi.
“Anh, anh mau mặc quần áo vào." Cô nói chuyện có chút gấp gáp, cũng có chút lo lắng sợ bị người Hoắc gia nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Hoắc Thiếu Đình cầm laptop đang định từ sau lưng cô đi tới, thấy cô còn chặn ở cửa không nhúc nhích, dứt khoát xoay người ngồi ở trên sô pha: "Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, đây là biểu hiện của một người vợ sao? Hay cô định kí thỏa thuận ly hôn ngay bây giờ”
“Không!”
Nghe được bốn chữ "Thỏa thuận ly hôn", Dung Đại giống như có phản ứng sinh lý, lập tức xoay người, nhanh chóng đóng cửa, ngữ khí kiên quyết.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, Hoắc Thiếu Đình có chút sững sờ.
Người phụ nữ này lại làm cái gì?
Trong lòng Dung Đại âm thầm giải thích với chính mình, thế giới này chính là như vậy, không giống như thời phong kiến ở kiếp trước.
Không phải chỉ là để trần phần trên thôi sao? Thân thể của hắn cũng tàm tạm thôi, quả thật không có gì ngạc nhiên cả.
Cô vừa nghĩ, vừa quét mắt nhìn Hoắc Thiếu Đình, ánh mắt khen ngợi khẳng định: "Dáng người cũng không tệ lắm.
Nói xong, cô liền nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Vẻ mặt Hoắc Thiếu Đình hồ nghi, cúi đầu nhìn eo bụng mình.
Cơ bụng tám múi, thân hình rắn chắc, sao vào miệng của người phụ nữ này chỉ có thể là cũng không tệ lắm?
Dung Đại ở trong phòng tắm gần một thế kỷ, chủ yếu là cô còn chưa chuẩn bị cho việc chung chăn chung gối cùng với Hoắc Thiếu Đình.
"Tối nay cô định ngủ trong bồn tắm à?"
Hoắc Thiếu Đình đã xử lý xong công việc, thấy cô nửa ngày còn chưa chịu đi ra, nhịn không được nhíu mày hướng về phía phòng tắm nói một câu.
Người phụ nữ này ban ngày không phải còn muốn lấy lòng hắn sao? Sao ban đêm lại thay đổi nhanh như vậy?
Hazzz, đúng là phụ nữ!
Sắc mặt Hoắc Thiếu Đình có chút không vui, Dung Đại lề mề từ phòng tắm đi ra nhìn hắn một cái, thấy hắn ăn mặc chỉnh tề.
“Anh muốn ra ngoài?”
Hoắc Thiếu Đình mất kiên nhẫn: "Chẳng lẽ muốn tôi ngủ ở chỗ này?”
Dung Đại nhìn ra hắn không vui, cho là mình nói sai, đầu óc của mình vừa rồi suy nghĩ cái gì thế này?
Ôn Thi Lan mới là mỹ nhân trong lòng của hắn.
Không tới chỗ cô ta, chẳng lẽ thật sự muốn ở đây à?
"Xin lỗi, tôi... hơi lâu một chút, anh có chuyện gì muốn nói không?"
Biết Hoắc Thiếu Đình sẽ không ngủ lại, trong lòng cô lập tức thoải mái, trên mặt lại lộ ra nụ cười khéo léo.
Hoắc Thiếu Đình nhìn nụ cười trên mặt cô, trong đầu lại nghĩ đến dáng vẻ ban ngày cô ra sức lấy lòng trong bữa tiệc, trên mặt lộ ra sự chán ghét.
“Ngày mai có một hoạt động, cô phải theo tôi tới tham dự, mười một giờ xuất phát.”
Dung Đại vội vàng lên tiếng: "Được.”
Đây là nghĩa vụ của cô, hiện tại cô không thể chọc giận Hoắc Thiếu Đình, nếu không cô sẽ phải ngủ ngoài đường.
"Cái kia... tôi có thể nhắc nhở anh một chuyện không?" Dung Đại bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhìn hắn đi tới cạnh cửa, chần chờ hỏi một câu.
Hoắc Thiếu Đình dừng bước, liếc mắt nhìn cô một cái: "Nói.”
“...... Lúc anh ở bên Ôn tiểu thư cẩn thận một chút, nếu cô ấy mang thai, có thể đối với anh......”
RẦM!
Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng đóng cửa kinh thiên động địa, to đến mức màng nhĩ ong ong một hồi.
Dung Đại hoảng sợ nhìn cửa phòng đóng chặt, nội tâm lập tức tự kiểm điểm lại bản thân, có phải cô đã xen vào việc của người khác hay không?
“Hazz, mình trì hoãn chuyện tốt của người ta, còn ở chỗ này lắm mồm.”
“Đổi lại là ai cũng sẽ không vui, lần sau phải chú ý giới hạn của mình.”
Dung Đại ai oán xong, cố nhịn cơn buồn ngủ ôm điện thoại di động lên giường.
Hoắc Thiếu Đình đóng cửa xong đứng trước cửa phòng, mặt âm trầm, nắm tay nắm chặt, người phụ nữ này...
Rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì?
Hoắc Thiếu Đình chỉ cảm thấy có chút nghẹn khuất, xử lý người phụ nữ này so với xử lý chuyện công ty còn khó giải quyết hơn nhiều.
Âm thầm hít sâu hai hơi, hắn đi sang phòng khách bên cạnh.
Dung Đại cũng không nghĩ tới Hoắc Thiếu Đình đi qua phòng bên cạnh ngủ, mà cho rằng hắn đi tìm Ôn Thi Lan. Cô lên mạng đến nữa đêm, sau khi đặt báo thức thì ngủ thẳng cẳng.
Sáng sớm hôm sau, cô rửa mặt chuẩn bị dùng bữa sáng thì thấy Hoắc Thiếu Đình đã cầm laptop xử lý công việc.
Thật sự là làm khó hắn.
Đáy lòng Dung Đại nhịn không được thở dài, cho rằng tối hôm qua hắn phải đến chỗ Ôn Thi Lan, sáng sớm hôm nay lại chạy về nhà giả bộ cho người khác xem.
Hoắc Thiếu Đình ngẩng đầu phát hiện cô dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.
Thương hại???
Người phụ nữ này đang thương hại hắn?
Không đợi hắn hỏi, Dung Đại đã tự mình đến trước bàn ăn ngồi xuống, hỏi Dì Vương là bà cụ Hoắc và Hoắc thái thái đã dậy chưa, sau khi biết hai người đó còn chưa dậy, cô không thèm để ý đến Hoắc Thiếu Đình mà chuyên tâm dùng bữa sáng.
“Đại thiếu gia, ăn sáng đi.”
Dì Vương bưng cháo đã nấu xong từ trong phòng bếp đi ra, gọi hắn một câu.
Dung Đại sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiếu Đình, tên này ở chỗ Ôn Thi Lan cũng không ăn sáng sao? Thật đúng là không chỉ có một chút đáng thương.
“Dì Vương, để con.”
Cô vội vàng đứng dậy múc cho Hoắc Thiếu Đình một chén cháo, dù sao cũng là mình phá hỏng chuyện tốt của người ta, thái độ nhất định phải tốt một chút mới được.
Thấy cô còn chưa tính là không có lương tâm, vẻ lo lắng trên mặt Hoắc Thiếu Đình giảm đi vài phần.
Dung Đại thở phào nhẹ nhõm, hào môn đại thiếu gia quả nhiên không dễ hầu hạ, tính khí không khác hoàng đế là mấy.
Sau khi dùng bữa sáng, Dung Đại liền lên lầu thu dọn, nhưng nàng phát hiện quần áo của mình ít đến đáng thương, nếu là đi tham dự hoạt động, hoặc là mặc lễ phục, hoặc là mặc tao nhã khéo léo một chút.
Nhưng trong tủ quần áo của cô ngoại trừ chiếc sườn xám ngày hôm qua ra, mấy cái khác đều tối om om, già dặn.
Chương 9 Kết cục của không có tiền
Cô đứng nhìn tủ quần áo suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định đi xuống thương lượng với Hoắc thiếu đình.
“Thiếu Đình."
Lúc trước gọi hắn một tiếng "ông xã", là bởi vì cô mới xuyên không tới đây không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ không thể gọi như thế được nữa.
Hoắc Thiếu Đình ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy trên người cô còn chưa thay quần áo, nhất thời nhíu mày: "Cô đi lên nửa giờ sao còn y như vậy?"
Dung Đại thở dài, cuộc sống của người không có tiền thật khổ.
Nếu cô có tiền mua quần áo, thì sao có thể bị hắn tức giận với mình?
Cô lại thở dài một hơi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: "Quần áo của tôi không thích hợp tham dự hoạt động, anh xem có thể tìm bạn gái khác thay thế hay không?"
Cô đang tạo cơ hội cho hắn và Ôn Thi Lan!
Sắc mặt Hoắc Thiếu Đình liền đen như mực, sao cô gái này cứ không tim không phổi như vậy chứ?
Cô muốn hắn ở bên Ôn Thi Lan như vậy sao?
“Đại thiếu gia, quần áo của phu nhân thật sự không thích hợp tham dự hoạt động, màu sắc đều quá tối.”
Dì Vương đang thu dọn bàn ăn, giải vây cho Dung Đại.
Hoắc Thiếu Đình không chú ý tới tủ quần áo của cô, vừa rồi còn tưởng rằng cô cố ý kiếm cớ qua loa tắc trách mình.
Nghe Dì Vương giải thích xong, sắc mặt hắn mới dịu đi.
“Thời gian còn sớm, có thể đi mua." Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nói một câu.
Dung Đại nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng khách, còn một tiếng nữa là mười một giờ.
“Còn kịp không?”
“Cô có thời gian ở đây hỏi, còn không bằng thay quần áo đi lên xe." Người đàn ông lạnh lẽo, đứng dậy đi ra ngoài.
Dung Đại vội vàng lên lầu chọn một bộ quần áo miễn cưỡng thay vào, vội vàng xuống thì thấy xe đã dừng ở cửa.
Ngồi bên cạnh Hoắc Thiếu Đình, hơi thở mát lạnh trên người hắn bay vào chóp mũi cô, hơi thở lạnh lùng như vậy khiến người bình thường khó có thể tới gần.
Bình thường ánh mắt của loại đàn ông như hắn rất khắc khe, không phải cô tự khen chính mình, nhưng gương mặt này của nguyên chủ rất giống với gương mặt kiếp trước của cô, ngũ quan sắc nét vô cùng dễ nhìn, nhất là đôi mắt phượng vô cùng khác biệt hiếm người có này.
Còn Ôn Thi Lan chỉ là con của một gia tộc bình thường, người như vậy có thể làm vợ của một gia đình bình thường còn được, làm sao đủ khí chất để bước chân vào làm chính thất của nhà hào môn vọng tộc.
Hoắc Thiếu Đình sao lại nhìn trúng cô ta chứ?
“Đẹp không?" Hoắc Thiếu Đình đột nhiên quay đầu hỏi cô.
Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hắn, Dung Đại hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống: "Rất đẹp, nhìn nhiều thứ xinh đẹp có thể làm cho tâm tình vui vẻ.”
Hoắc Thiếu Đình nhíu mày.
Cho nên cô nhìn hắn lâu như vậy, chính là vì để cho tâm tình vui vẻ? Sao hắn còn không biết mình còn có công dụng này?
Hai người đến trung tâm mua sắm xa hoa nhất Thịnh Kinh, đây là lần đầu tiên Dung Đại ra ngoài cho nên đối với hết thảy chung quanh đều rất tò mò, trong mắt đều lóe ra quang mang lấp lánh.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô như chưa từng thấy qua những thứ này, lại nhịn không được nhíu mày, nhớ tới lúc cô ở Hoắc gia hình như rất ít khi ra ngoài.
Hắn xoay người lấy di động ra gọi điện thoại cho trợ lý.
“Hoạt động đổi thành ba giờ chiều, bây giờ cô có rất nhiều thời gian để mua sắm.”
Hoắc Thiếu Đình cúp điện thoại, dùng giọng điệu bình thản nói với cô.
Dung Đại sửng sốt, trong lòng có chút vui mừng, vừa rồi cô còn có chút tiếc nuối không thể dạo xem lâu hơn, quả là ông trời không phụ lòng cô.
Nhưng mà...... tiền mua quần áo là do cô tự bỏ ra sao?
Trong túi cô không có một đồng nào.
Trên mặt cô lộ ra vẻ khó xử, cẩn thận từng li từng tí đuổi theo bước chân của Hoắc Thiếu Đình, nhỏ giọng hỏi anh: "Tiền... tiền mua quần áo, tôi có thể trả góp không?”
Thấy bộ dáng cẩn thận từng li từng tí nói những lời này của cô, Hoắc Thiếu Đình liền cảm thấy buồn cười, hắn muốn tách đầu người phụ nữ này ra, nhìn xem đầu óc cô còn có thể sửa được không.
“Có thể."
Trong lòng Dung Đại thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng như vậy rất mất mặt, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
Sau đó hai người đi dạo trong trung tâm thương mại một vòng, nơi này đều là nhãn hiệu cao cấp, đẹp thì có đẹp nhưng giá cả quá đắt đỏ.
Lúc tối cô có tìm hiểu trên mạng về đơn vị tiền tệ của thời đại này, đồ ở đây không có cái nào cô có thể mua nổi.
Nhưng hoạt động hôm nay lại không được thất lễ.
“Cái này đi.”
Cô chọn trúng một chiếc váy dài có thắt lưng màu xanh da trời, cúc áo rất có hơi thở của sự củ kĩ, hơn nữa thắt lưng dệt thủ công, rất có hương vị cổ xưa.
Bộ đồ này bận tham dự hoạt động cũng không có gì sơ suất, bình thường cũng có thể mặc, đối với người hiện tại không có két bạc nào trong người mà nói thì vô cùng tiện lợi.
Hoắc Thiếu Đình ngồi trên sô pha, nhìn thoáng qua bộ váy dài cô chọn, đúng là rất thích hợp với cô.
“Nghe cô ấy. "Hắn thản nhiên phân phó một câu.
Nhân viên bán hàng lập tức gói quần áo lại, Hoắc Thiếu Đình đi thanh toán, Dung Đại nhìn hóa đơn trong tay, trong lòng đang rỉ máu.
Một bộ quần áo đã tốn của cô tám vạn tệ, nhưng trong mắt hắn chẳng là cái mốc xì gì cả.
“Còn muốn xem nữa không?”
Hoắc Thiếu Đình thấy cô xách túi đồ, trên tay nắm chặt biên lai như sợ bay đi, ánh mắt hắn có chút xem thường.
“Không không không, có cái này là đủ rồi, bình thường tôi cũng rất ít khi ra ngoài.”
Dung Đại vội vàng lắc đầu, bước nhanh ra phía trước, đồ trong này có cho cô cũng không dám nhìn.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô hốt hoảng bỏ chạy cũng không vạch trần tâm tư của cô, nhìn đồng hồ đeo tay, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Hắn từng nói trong thời gian cô còn là vợ của hắn, thì tất cả chi phí hắn cũng sẽ không keo kiệt với cô.
Chương 10 Tùy tiện cho phụ nữ tiêu tiền
Hoắc Thiếu Đình không bao lâu cũng đuổi kịp cô ra ngoài trung tâm thương mại, nhìn thấy cô ôm khư khư cái túi đồ giống như vật quan trọng nào đó, hắn cảm thấy người phụ nữ này dường như có chút tức giận.
Nếu người phụ nữ này nguyện ý thay đổi, hắn cũng có rất nhiều kiên nhẫn.
“Muốn ăn gì? Còn một tiếng nữa mới tới giờ tham dự hoạt động.”
Hắn cao hơn cô một cái đầu, cho nên mỗi lần nói chuyện hắn phải đưa tầm mắt thấp xuống nhìn cô, Dung Đại không thích có người nói chuyện với cô như vậy.
Cô hơi nhíu mày, đứng xích ra một chút.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, hiện tại chỉ mới mười hai giờ, nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Hoạt động không phải ba giờ chiều mới bắt đầu sao?"
Hoắc Thiếu Đình chú ý tới động tác rất nhỏ này của cô, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm đánh giá cô: "Ban tổ chức tùy hứng, tôi có thể quản được sao?"
Dung Đại nghẹn lời, hắn nói hình như có chút đạo lý.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua bố cục trang hoàng xa hoa trong trung tâm thương mại, trong lòng tính toán chi phí, bữa cơm này cô ăn không nổi.
Cô lập tức lắc đầu: "Đồ ăn thì không cần, buổi sáng tôi ăn hơi nhiều, chúng ta vẫn là đi tới đó trước đi?"
Hoắc Thiếu Đình nhìn tâm tư nhỏ nhen toát ra trong mắt cô, không biết nên tức giận hay nên cười.
Đi theo tổng giám đốc công ty Hoắc thị mua sắm, lại còn lo lắng không đủ tiền trả?
Hắn cũng không muốn miễn cưỡng cô, từ trên ghế đứng lên: "Vậy đi thôi.”
Dung Đại nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo.
Dung Đại ngồi ở trong xe mà tâm trạng vô cùng phức tạp, một cỗ cảm giác nặng trĩuvô hình đè ở trong lòng.
Cô cần phải kiếm tiền, cần phải học được thủ đoạn mưu sinh, như vậy sau khi rời khỏi Hoắc gia cô mới không bị lưu lạc đầu đường xó chợ.
Hoắc Thiếu Đình thấy cô ngồi trong xe không nói một lời, so với lúc nãy trên mặt lại lộ ra vẻ u sầu khiến hắn nhíu mày tò mò.
“Đây là đâu?" Xe ngừng lại, Dung Đại nhìn cửa hàng xa hoa thời thượng bên ngoài, có chút nghi hoặc.
“Chẳng lẽ mua quần áo xong là trực tiếp đến nơi xảy ra sự kiện luôn à?" Hoắc Thiếu Đình nhíu mày nhìn cô, luôn cảm giác cô có chỗ nào không đúng, nhưng lại nói không nên lời.
Dung Đại vốn muốn nói cô có thể vào nhà vệ sinh của hội trường thay quần áo, nhưng Hoắc Thiếu Đình lại nói: "Nửa giờ sau tôi sẽ tới.”
Nói xong liền đóng cửa xe lại, xe từ từ lăn bánh bỏ lại một mình Dung Đại ngây ngốc, trong lòng bắt đầu dâng lên một trận hoảng hốt.
“Hoắc phu nhân, mời bên này." Trong lòng cô đang bồn chồn thì có quản lý tự mình đi ra nghênh đón.
Dung Đại âm thầm hít một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo, đi theo quản lý.
Hoắc Thiếu Đình đã dẫn cô đi tham dự sự kiện, đó là vì không muốn Hoắc gia mất mặt, cho nên cô phải cố gắng chống đỡ mới được.
Bên này Hoắc Thiếu Đình lại quay về trung tâm thương mại, Hoắc Mỹ Xu đứng trong trung tâm thương mại chờ đợi.
“Anh hai, anh làm cái gì thế, hôm nay em còn có tiết không có thời gian cùng anh đi dạo phố đâu, anh muốn mua quần áo cho ai?"
Vẻ mặt Hoắc Mỹ Xu không vui hỏi.
“Buổi họp báo sản phẩm mới của Hermes dẫn em theo, sản phẩm tùy em chọn." Hoắc Thiếu Đình thản nhiên nhìn em gái nói một câu, cất bước đi ở phía trước.
Hai mắt Hoắc Mỹ Xu tỏa sáng, lập tức đuổi theo nhiều chuyện hỏi: "Là mua cho Ôn Thi Lan sao? Nể tình anh ra tay hào phóng như vậy, việc nhỏ này em có thể giúp anh. Nhưng mà cũng đừng trách em không nhắc nhở anh, bà nội và mẹ sẽ không đồng ý cưới cô ta vào cửa, hơn nữa chỗ Dung Đại......”
Bước chân Hoắc Thiếu Đình dừng lại, cụp mắt nhìn cô em gái lắm lời này, giọng nói lạnh lẽo: "Tại sao anh phải mua quần áo cho Ôn Thi Lan? Ôn gia rất thiếu tiền sao?”
Hắn thật sự không hiểu nổi, tại sao hai người này đều cho rằng giữa hắn và Ôn Thi Lan có vấn đề.
“A? Không phải mua cho cô ta, vậy...... anh mua cho ai? Anh trai, anh cũng đừng ra ngoài xằng bậy nhé. Tuy rằng Dung Đại có kém cỏi một chút nhưng là người hiền lành thật thà, mà bà nội cũng thích, hôm qua chị ấy dỗ mẹ làm mẹ vui vẻ cả đêm...”
Hoắc Mỹ Xu ngây ngẩn cả người, sắc mặt có chút kinh hoảng, vội vàng đuổi theo hỏi.
Hoắc Thiếu Đình hít sâu một hơi, xem ra hắn nhất định phải tìm thời gian thích hợp để mở một cuộc họp gia đình.
“Quần áo là mua cho chị dâu cô, cũng chính là mua cho Dung Đại, nghe rõ chưa?”
Hoắc Mỹ Xu lại sửng sốt, cái này càng không đúng nha!
Chẳng lẽ đêm qua hai người này trở về đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Tuy rằng cô ta cơ hơi không ưa Dung Đại, nhưng so với những người phụ nữ chỉ nhìn gia thế của anh trai thì Dung Đại tốt hơn bọn họ rất nhiều.
Sau khi Dung Đại ở phòng tạo hình chuẩn bị xong, cô nhìn mình trong gương, cô cũng bị chính mình kinh diễm một phen, không ngờ kỹ thuật trang điểm của hậu thế lại lợi hại như vậy.
Nhưng mà cô không có tâm tư thưởng thức, vừa cẩn thận sợ làm bẩn váy đang mặc trên người, vừa lo lắng chờ đợi Hoắc Thiếu Đình.
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, cô vội vàng xách váy cẩn thận đi lên xe.
Hoắc Thiếu Đình thấy cô cẩn thận che váy như vậy, ánh mắt có chút kì quặc, sau đó đưa một cái hộp trên tay qua: "Cái này cũng tạm được, đeo lên đi.”
“Cái gì vậy? "Dung Đại nghi hoặc, mở hộp ra nhìn, chỉ thấy bên trong là một bộ trang sức kim cương.
Cô không hiểu gì về kim cương, nhưng cô hiểu châu báu, chỉ đơn giản ba món này, dựa theo cách tính tiền bạc của thời đại này ít nhất cũng ngàn vạn trở lên.
“Cái này không được, quá quý giá, lỡ như làm hỏng......”
“Tôi bồi thường không nổi!”
Hoắc Thiếu Đình nhíu mày, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô: "Cô cho rằng thời gian mỗi ngày của tôi đều rất rảnh rỗi sao? Từ sáng đến giờ, cô lãng phí bao nhiêu thời gian rồi? Đây là thứ cần thiết để tham dự hoặt động, không phải tặng cho cô.”
Hắn thật sự là đánh giá cao người phụ nữ này, bản tính của cô một chút cũng không thay đổi!
Dung Đại thấy hắn phát hỏa, sau một hồi do dự cô cẩn thận đeo vòng tay, khuyên tai lên người.
“Anh có thể giúp tôi một chút không?" Dung Đại cầm vòng cổ, có chút khẩn trương lại cẩn thận hỏi hắn.
Dù sao hắn cũng là cha là mẹ là miếng cơm manh áo của cô, nếu đắc tội thì chắc chắn cô không có kết quả tốt, cho nên cô phải cẩn thận chú ý đến những thứ trang sức này là được.