-
Chương 1:
"Vu Kính là con quạ đen, Vu Kính xấu xí, Vu Kính không ai muốn, Vu Kính. . . . . ."
Một đám trẻ con quay quanh một chỗ, trong miệng không ngừng hát vang bài đồng dao, vui vẻ quay quanh một vòng tròn.
Bên trong vòng, một bé gái năm tuổi ôm đầu ngồi chồm hổm trên bùn đất, khắp người đều là cỏ dại, nước bùn, thoạt nhìn rất bẩn thỉu, mà trên người bé còn phát ra mùi là lạ giống như là vừa từ chuồng heo lăn lộn rồi đi ra ngoài, làm cho mọi người đối với bé càng sinh lòng chán ghét.
"Vu Kính ngốc, mày thật là xấu xí, mày căn bản không phải là con của phụ thân, tất cả mọi người đều nói mày là do mẫu thân mày dang díu với người đàn ông khác sinh ra!"
"Không sai, không sai, Vu Kính là đứa bé xấu."
"Không phải, Kính Nhi là do phụ thân sinh ra." Nàng mới không phải là đứa bé xấu.
"Gạt người, mày dáng vẻ xấu xí như vậy, tuyệt đối không phải là do phụ thân sinh ra, cũng không phải là muội muội của chúng ta." Bọn họ mới không có muội muội xấu xí như vậy!
"Kính Nhi là con của phụ thân, Kính Nhi là con của phụ thân." Mẫu thân rõ ràng nói nàng là con của phụ thân.
"Đúng mới là lạ, Kính Nhi là đứa bé xấu."
"Vu Kính là đứa bé xấu, Vu Kính là đứa bé xấu. . . . . ."
Bài đồng dao lại một lần nữa vang lên.
"Không phải, không phải. . . . . ." Vu Kính vừa khóc vừa phủ nhận.
Lúc này, từ hành lang cách đó không xa một nha hoàn vội vàng chạy tới, kêu lên: "Thiếu gia, các tiểu thư, lão gia đã trở về."
Tất cả mấy đứa trẻ lập tức cao hứng chạy đến vây quanh bên cạnh nha hoàn.
"Phụ thân về rồi?"
"Đúng vậy, lão gia còn mang về rất nhiều đồ muốn tặng cho thiếu gia và các tiểu thư!" Nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của thiếu gia và các tiểu thư, nha hoàn cũng theo đó lộ ra nụ cười, sau đó nàng tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng màu đen hướng sảnh trước chạy đi, lập tức xông lên phía trước ôm lấy nàng. "Kính Nhi tiểu thư, nàng không thể đến đại sảnh được."
"Tại sao?" Nàng cũng muốn gặp phụ thân mà?
"Lão gia có mang một ít khách quý về, muốn nàng lập tức trở về ‘Lan Uyển’ tìm Dư phu nhân." Ai! Tiểu thư thật là đáng thương, nếu bộ dạng của nàng dễ nhìn một chút, cũng sẽ không bị đối xử không công bằng như thế này rồi.
Vừa nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Kính lập tức trầm xuống, không có một chút dáng vẻ tức giận nào lại làm cho người khác gần như lầm tưởng nàng chỉ là một bức tượng đá màu đen.
"Xấu xí, mày đi chỉ làm cho phụ thân thêm mất thể diện, tránh ra!" Hơn Vu Kính hai tuổi, Vu Phù Dung dùng sức đẩy nàng ra.
Sau khi bị đẩy ngã trên mặt đất, Vu Kính không có nói một lời, chỉ ngồi dưới đất, nhìn đám ca ca, tỷ tỷ của nàng vui vẻ rời đi.
"Phụ thân vào cung lần này có gặp cái gì chơi hay không?"
"Ngu ngốc, phụ thân là đi tham gia đại lễ kế vị của tân Vương (Vua mới), lại không phải đi chơi."
"Đại ca, tân Vương có hung dữ hay không?"
"Hung dữ? Nếu là chọc Vương tức giận, ngươi cho dù có mười cái đầu cũng không đủ để bị chém. . . . . ."
Vu Kính ngồi ở một góc khuôn mặt buồn bã, ôi. . . . . . Tại sao. . . . . .
"Thế nào?" Một giọng nói êm ái giống như làn gió thu dịu dàng truyền vào trong tai Vu Kính, một mỹ phụ (phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng) ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay giúp nàng lấy đi nhánh cây cùng lá khô ở trên người, trên tóc xuống.
Vu Kính nâng đôi mắt long lanh nước chống lại ánh mắt đẹp quen thuộc thì nước mắt ủy khuất lập tức tràn mi.
"Mẫu thân, Kính Nhi muốn phụ thân, tại sao phụ thân không gặp Kính Nhi? Phụ thân có phải không thích Kính Nhi hay không?"
"Kính Nhi. . . . . ." Dư phu nhân ôm nữ nhi vào trong ngực thật chặt, đối với sự bi thương của nữ nhi không nói nên lời, tâm giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt cho một nhát hết sức đau đớn.
"Kính Nhi thật ngoan thật ngoan, nhưng mà tại sao phụ thân vẫn không nhìn Kính Nhi lấy một lần? Kính Nhi muốn phụ thân!" Nàng muốn giống như ca ca tỷ tỷ được phụ thân yêu thương.
"Kính Nhi, mẫu thân thực xin lỗi con, tất cả đều là lỗi của mẫu thân." Nàng không nên để con gái chào đời, nếu như năm năm trước. . . . . . Không, nàng tại sao có thể có cái suy nghĩ tàn nhẫn kia, Kính Nhi là tất cả của nàng không phải sao? Năm năm qua tướng công (ông xã) thật sự không để ý đến nàng nữa, nàng vẫn còn có Kính Nhi yêu thương nhất ở bên cạnh.
"Mẫu thân, không khóc, Kính Nhi không cần phụ thân nữa, Kính Nhi có mẫu thân là tốt rồi, mẫu thân đừng khóc. . . . . ." Vu Kính cuống quít lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng kéo y phục của mình vì mẫu thân lau đi nước mắt trên mặt.
"Kính Nhi, có trách mẫu thân sinh ra con hay không, để cho con chịu khổ?"
Vu Kính mãnh liệt lắc đầu."Kính Nhi không khổ, Kính Nhi có mẫu thân là tốt rồi, Kính Nhi muốn vĩnh viễn ở cùng mẫu thân một chỗ." Nàng dùng sức ôm lấy mẫu thân. "Kính Nhi yêu mẫu thân nhất trên đời."
Đúng, nàng không cần phụ thân, cũng không cần bất luận ai khác, chỉ cần có mẫu thân là tốt rồi.
"Kính Nhi, Kính Nhi. . . . . ." Bên ngoài Lan Uyển, Dư phu nhân cao giọng gọi.
Nhưng qua một lúc lâu, nàng vẫn không thấy bóng dáng nữ nhi. "Đứa nhỏ này thật là không biết lại đi chơi ở đâu rồi?" Nhớ tới nữ nhi nghịch ngợm hiếu động của mình, khuôn mặt xinh đẹp của Dư phu nhân không khỏi nổi lên nụ cười thỏa mãn cưng chìu.
Cùng lúc đó, ở sau lưng phủ Vu tướng quân, trong rừng trúc cao ngút một bóng dáng nho nhỏ dính đầy bùn đất trên người đang truy đuổi một con động vật trắng như tuyết đang nhanh chóng chạy trốn.
"Ly Ly, chậm một chút. . . . . ." Không biết mẫu thân đang gọi mình, Vu Kính như một trận gió đuổi theo bằng hữu (bạn thân) cách đó không xa —— một con hồ ly trắng như tuyết rất hiếm thấy.
Vốn là hai người bọn họ đang chơi đùa, cũng không biết vì sao, hồ ly trắng đột nhiên chạy trốn, giống như nhìn thấy cái gì chơi càng vui hơn.
Ha ha, nàng thật là mong đợi!
Cũng không biết đã chạy bao lâu, sức khỏe luôn luôn tốt như Vu Kính rốt cuộc cũng chạy không nổi nữa.
Nếu còn tiếp tục chạy như vậy nữa chân của nàng nhất định sẽ hỏng mất!
"Ly Ly, tỷ chạy hết nổi rồi. . . . . . Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút. . . . . ." Hô, nàng không biết đã chạy bao lâu.
Di, nơi này là nơi nào?
Từ nhỏ đến lớn, cho dù là trong phủ hoặc ngoài phủ, nàng gần như đã đi hết, không có nơi nào là không quen thuộc, nhưng là nhìn rừng cây ẩm thấp trước mặt này xem ra thật xa lạ, nàng thậm chí có thể khẳng định mình chưa từng tới nơi này.
Thật tốt quá, nàng lại phát hiện một chỗ có thể chơi đùa, chạy lâu như vậy, dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy một người nào, chứng tỏ nơi này rất vắng vẻ kín đáo . . . . . . Hắc hắc, thật là một nơi chơi đùa lý tưởng!
"Còn phải tiếp tục chạy sao?" Nhìn Tiểu Hồ Ly bên cạnh cắn vạt áo muốn nàng đi mau, Vu Kính mệt mỏi không muốn đứng dậy.
Nhưng là, Tiểu Hồ Ly vẫn chưa từ bỏ ý định cắn vạt áo, muốn nàng đi tới.
"Được rồi, đừng cắn, đợi lát nữa y phục cũng bị em cắt rách thì hay rồi." Nàng đã mười sáu tuổi, nếu còn mặc y phục rách rưới, nhất định sẽ bị mẫu thân cười nàng là tiểu hài tử (con nít), nàng bất đắc dĩ đứng dậy đi theo phía sau nó.
Chạy thêm một lúc nữa, đột nhiên một hồi tiếng động xào xạc truyền vào trong tai, kèm theo một cỗ mùi tanh nồng bay vào trong mũi Vu Kính, nàng đột nhiên sợ hãi hét lên một tiếng, mà chạy ở phía trước Tiểu Hồ Ly nghe thấy cũng lập tức xoay người chạy trở lại.
Vu Kính cả người như bị đóng đinh tại chỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ áy náy làm sai.
"Ly Ly, làm sao bây giờ? Tỷ. . . . . . Tỷ dẫm lên con rắn nhỏ rồi."
Nàng chậm rãi giơ chân lên một con rắn thật nhỏ bị giẫm bẹp trên mặt đất.
Tiểu Hồ Ly cúi đầu, ừng ực một tiếng, Tiểu Rắn hôn mê đã vào trong bụng nó, tiếp theo lại một bộ dạng không có gì tiếp tục chạy lên phía trước.
Vu Kính thở dài, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chạy ở phía sau nó, trong chốc lát, nàng la lên một tiếng.
"Làm sao bây giờ? Rất nhiều rắn bị tỷ đạp bẹp!" Tại sao dưới chân đều là rắn? Như vậy nàng làm sao cũng không tránh khỏi việc giẫm lên chúng. Vu Kính lúng ta lúng túng nhìn Tiểu Hồ Ly trước mặt.
Tiểu Hồ Ly lại cắn làn váy nàng, một bộ dạng muốn nàng đừng động tới rắn dưới chân.
"Tốt nhất phía trước có cái gì hay để chơi, nếu không tỷ nhất định lột da hồ ly của em làm mũ đội." Đạp bẹp nhiều rắn như vậy, không biết bọn chúng có chết hay không? !
Lại chạy thêm một đoạn đường, sau khi đạp bẹp rất nhiều rắn, Vu Kính rốt cuộc không cách nào chạy tiếp nữa.
"Có lầm hay không? Như thế nào lại có nhiều rắn như vậy?" Nàng giống như con khỉ bám vào thân cây, phía dưới cơ hồ toàn bộ đều là rắn khiến cho người khác không nhìn thấy mặt đất, nếu không phải trên người nàng một mùi vị đặc trưng, sợ rằng nàng sớm đã bị lũ rắn phía dưới cắn bị thương.
Đột nhiên, Tiểu Hồ Ly cắn nàng một cái.
"Ly Ly, không cần cắn mông của tỷ!" Đau quá ....!"Tỷ biết bọn chúng không dám đến gần tỷ, nhưng là tỷ cũng như vậy không dám đứng giữa bầy rắn nha!" Chỉ là nhìn như vậy thôi cũng đã rất kinh khủng rồi, bỗng dưng, nàng nghe thấy âm thanh nhánh cây bị gãy.
Phanh! Đáng thương cho cái mông nhỏ của nàng thân mật tiếp xúc với mặt đất đầu tiên, không thể tránh khỏi việc lại đè bẹp mấy chục con rắn không kịp né tránh.
Không nghĩ tới cây này so với chân nàng còn to hơn, nhưng lại không thích hợp để leo trèo.
Sau đó, trong tai nghe thấy một hồi tiếng mắng chửi rất nhỏ cùng với một số âm thanh kỳ quái, nàng tò mò xoa lấy cái mông té đau, hướng nơi phát ra âm thanh đi tới, chỉ thấy càng ngày càng có nhiều rắn giống như nổi cơn điên toàn bộ hướng cùng một nơi đi tới.
Thấy thế, Vu Kính lập tức trốn vào sau một thân cây.
Nơi này tại sao có thể có người?
"Đáng chết! Những con rắn này rõ ràng là bị thứ gì làm cho chạy tới nơi này." Một tên nam tử (thanh niên) mắng to.
Vu Kính tò mò ghé đầu, sợ hãi nhìn trộm mấy nam tử cách đó không xa đang vung kiếm chém mấy con rắn.
Một, hai, ba, 4, 5, 6, 7. . . . . . Có bảy nam nhân, bọn họ làm sao có thể cùng lũ rắn ở chỗ này chơi đùa vậy? Lại còn nhiều rắn như vậy. . . ! Không đúng, bọn họ không phải là đang chơi, mà là đang giết rắn!
Tại sao tàn nhẫn như vậy, bọn họ. . . . . .
"Người nào?"
Có người phát hiện nàng. Vu Kính cả kinh, không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy.
Một cái roi da thật dài lướt qua người nàng, trong nháy mắt quấn lên hông của nàng, tiếp theo một cổ lực đạo liền kéo nàng về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất.
Thật là đau!
"Tiểu tử thúi (Thằng nhóc thúi)! Những con rắn này là do ngươi đuổi tới?"
Vừa mới tóm lấy váy nam tử của "Hắn" liền nghe thấy được mùi hương trên người "Hắn", lập tức lại ném "Hắn" trên mặt đất.
Tiểu tử này trên người tại sao lại có phát ra mùi hương kỳ lạ như vậy? Lại có thể khó ngửi như thế, vốn là không ngừng hướng chỗ bọn họ đi tới, bầy rắn đột nhiên giống như bị cái gì ngăn cản, tất cả đều dừng lại không tiếp tục đi tới, thậm chí không dám đến gần bọn họ.
Lần này, bọn họ có thể xác định những con rắn này là do "Hắn" xua đuổi tới.
Nhìn xem! "Hắn" vừa mới đứng giữa bầy rắn lại không bị con rắn nào cắn bị thương, những con rắn này cũng bởi vì có "Hắn" đứng ở đây mà không dám đến gần nữa, nói "Hắn" cùng những con rắn này không liên quan, ai sẽ tin chứ?
Vu Kính mãnh liệt lắc đầu, trên người mặc dù vừa đau vừa tê, lại vẫn không ngừng lui về phía sau.
Mẫu thân nói không thể để cho người khác nhìn thấy nàng. . . . . .
"Nghĩ muốn chạy sao, đừng mơ tưởng!" Nhìn ra ý đồ của "Hắn", một tên nam tử không để ý mùi hương kỳ quái trên người "Hắn", đưa tay bắt được "Hắn".
Mùi hương này —— oh, để cho hắn chết đi!
Vu Kính sợ hãi gật đầu, an tĩnh không giãy giụa, nhưng kỳ thật toàn thân mỗi dây thần kinh cũng đang đề phòng.
"Người nào sai ngươi tới?" Một người nam tử hỏi.
Vu Kính gương mặt mờ mịt.
Sai khiến?
"Nghe không hiểu sao? Ai muốn ngươi xua đuổi bầy rắn tới đây?" Nhìn thấy cách ăn mặc này của "Hắn", chẳng lẽ bọn họ đã lọt tới một vùng đất mới chưa được phát hiện sao?
Vu Kính mãnh liệt lắc đầu, không có, nàng không có xua đuổi bầy rắn tới đây, "Nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè của ngươi, nhất định là ngươi!"
Nếu không phải làm việc trái lương tâm, "Hắn" hà tất phải sợ thành bộ dáng này, thật giống như bọn họ tùy thời sẽ giết "Hắn" vậy.
Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân thường xuyên dặn dò nàng không thể xuất hiện ở trong đám người, nếu là có người, nhất định phải vội vàng tránh đi nơi khác, nếu không làm như vậy nàng cùng mẫu thân sẽ chết.
Bọn họ nhìn chằm chằm nàng như vậy, mẫu thân có thể bị nàng làm hại hay không?
"Ngươi bị câm?" Người nọ kỳ quái hỏi, "Hắn" thế nào lại không phát ra bất kỳ tiếng nói nào.
Vu Kính nhìn về phía Tiểu Hồ Ly. Ly Ly, cứu mạng!
Mọi người theo ánh mắt cầu cứu của "Hắn" nhìn sang, chỉ thấy một con hồ ly tuyết trắng xinh đẹp hiếm thấy đang trốn ở phía sau cành cây khô không xa, hèn nhát đối với cầu cứu của "Hắn" làm như không thấy.
Ánh mắt cầu cứu của nàng bị cắt đứt, một tấm áo bào xanh đập vào trong mắt nàng, sau đó cằm của nàng liền bị nâng lên trên.
Vu Kính thấy hiện ra trước mắt nàng là bộ dáng tương đối hấp dẫn, nàng vẫn cho là không có người nào có có thân thể so với phụ thân cường tráng hơn, không nghĩ tới tướng mạo người này so với phụ thân còn làm nàng không thể dời mắt.
"Ngươi tên gì?"
Giọng nói trầm thấp mê người của nam nhân vang lên, một cảm giác kỳ lạ lướt qua trái tim nàng, trên người nàng phát ra mùi hương lạ khó ngửi giống như hoàn toàn không ảnh hưởng tới giác quan của hắn, chỉ thấy tròng mắt đen sắc bén như chim ưng kia ngay cả một cái chớp mắt cũng không có chỉ chăm chú nhìn chằm chằm nàng.
"Kính. . . . . . Kính Nhi. . . . . ." Dưới khí thế áp bức người như vậy, Vu Kính cẩn thận mở miệng.
Trừ mẫu thân ra, hắn là người duy nhất dám đến gần nàng, hắn không cảm thấy trên người nàng mùi hương làm cho người khác rất khó chịu sao? Hắn là ai?
Trừ tướng mạo ra, trên người hắn cũng có phẩm chất đặc trưng giống như phụ thân. . . . . . Không, hắn thậm chí còn phát ra khí thế bức người hơn cả phụ thân, khí thế hoàn toàn tự nhiên này cùng với tướng mạo mê người của hắn, khiến nàng không nhịn được cứ nhìn chằm chằm hắn.
Sau khi nghe được câu trả lời của nàng, nam nhân liền cau mày.
Giọng nói này, dường như là một cô gái.
"Làm sao nàng sẽ đến nơi này?" Nam tử không nhanh không chậm cất lời hỏi nàng giống như muốn thôi miên người.
Không biết trả lời như thế nào, Vu Kính theo thói quen nghĩ quay đầu sang nơi khác, nhưng mặt của nàng lại bị hắn giữ chặt, không thể động đậy, chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn.
"Là Ly Ly dẫn ta tới, ta không biết đây là đâu."
Người này thế nào còn không buông nàng ra? Ánh mắt của hắn để cho nàng cảm thấy thật kỳ quái, giống như nàng hoàn toàn không có mặc y phục vậy, nàng không thích ánh mắt như nhìn thấu người khác của hắn!
"Nàng bao nhiêu tuổi rồi?" Nam tử đột nhiên tiến lại gần nàng, hành động này của hắn cũng khiến những người đi theo sợ choáng váng, nhưng hắn cũng không quản được nhiều như vậy.
Nàng thoạt nhìn nhỏ đến mức chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức là có thể bóp vỡ nàng, mà trên khuôn mặt nàng không nên xuất hiện biểu tình sợ hãi như vậy. . . . . . Cẩn thận nhìn lên, sẽ phát hiện đôi mắt của nàng rất đẹp, so với bất kỳ một ngôi sao sáng nào hắn đã nhìn thấy còn muốn sáng lạng mê người hơn.
Hắn đột nhiên đẩy ra mái tóc rối bời đang che phủ ở trên mặt nàng.
Hành động này khiến những người bên cạnh kinh ngạc cứ ngỡ rằng họ lại xuất hiện ảo giác, miệng thậm chí cũng quên khép lại.
Đôi mắt giống như sao trời chiếu sáng của nàng phảng phất như một loại châu báu quý giá nhất thế gian hấp dẫn ánh mắt của hắn, trái ngược với dáng vẻ bề ngoài của nàng là một đôi mắt đẹp làm cho người ta rất thưởng thức, dường như cũng không hoài nghi tại sao trời cao đối với nàng ưu đãi cùng tàn khốc như vậy; mà ngón tay sau khi tiếp xúc với làn da của nàng cũng là ngoài ý muốn trơn mềm như vậy, làm người ta yêu thích không buông tay.
Trái tim đột nhiên xuất hiện một hồi rung động, đây là chuyện gì xảy ra?
"Chủ nhân, dã nha đầu (cô gái hoang dã) này giao cho thuộc hạ là được, ngài"
Lãnh mâu chợt phóng tới khiến nam tử đang lên tiếng kia ngoan ngoãn im lặng.
"Nói." Đôi mắt sắc bén tựa như nhìn con mồi, chớp cũng không chớp.
"Cái gì?" Muốn nàng nói cái gì?
"Nàng năm nay bao nhiêu tuổi? !"
"Mười sáu tuổi." Hắn hỏi cái này muốn làm cái gì? "Ta. . . . . . Ta có thể trở về nhà không?"
Vu Kính khẽ giãy dụa, sợ mẫu thân không tìm lấy nàng sẽ lo lắng.
Về nhà? "Không được."
"Tại sao không được?" Sắc trời đã không còn sớm rồi.
Hắn chưa trả lời câu hỏi của nàng, nhàn nhạt nhìn nàng một lát, sau đó mới thả nàng ra, cũng đối với những người bên cạnh ra lệnh: "Mang nàng hồi cung."
"Nơi này là chỗ nào vậy? Ta không cần đợi ở chỗ này, ta muốn về nhà."
"Cô nương, Vương muốn nô tỳ rửa sạch sẽ cho nàng, xin đừng làm khó nô tỳ được không?"
"Vương là ai? Ta không" Vu Kính còn chưa nói hết lời, chợt kinh sợ thét chói tai: "A! Không cần cởi y phục của ta. . . . . ."
"Cô nương, xin đừng phản kháng, bữa tối cũng sắp tới rồi."
"Ta muốn về nhà!" Vu Kính không ngừng nói lớn.
"Cô nương. . . . . ."
"Nếu không trở về mẫu thân ta sẽ lo lắng!"
"Cô nương đợi lát nữa hướng Vương nói lên yêu cầu, hiện tại Vương muốn nô tỳ giúp cô nương tắm rửa sạch."
"Lát nữa về nhà ta sẽ tự tắm rửa, không cần làm phiền các ngươi." Trên tay các nàng cầm một vài thứ làm nàng hoảng sợ, những thứ kia sẽ không phải là muốn dùng ở trên người nàng chứ.
"Cô nương, xin đừng làm khó nô tỳ được không?"
"Ta không có. . . . . . Ta chỉ muốn về nhà. . . . . ." Mẫu thân, Kính Nhi thật là sợ nha!
"Đợi lát nữa cô nương có thể về nhà!" Cung nữ mới nói xong, đã nhìn thấy Vu Kính bắt đầu chạy trốn, "Tiểu Lệ, Tiểu Gia, hai người các ngươi mau bắt nàng lại!"
"Không, các ngươi đừng tới đây!"
"Đáng chết! Nàng làm sao giống như con khỉ chạy lung tung vậy!" Đuổi không kịp nàng, cung nữ không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp bao vây nàng. "Tiểu Gia, ngăn nàng lại!"
"Không cần ——".
Một đám trẻ con quay quanh một chỗ, trong miệng không ngừng hát vang bài đồng dao, vui vẻ quay quanh một vòng tròn.
Bên trong vòng, một bé gái năm tuổi ôm đầu ngồi chồm hổm trên bùn đất, khắp người đều là cỏ dại, nước bùn, thoạt nhìn rất bẩn thỉu, mà trên người bé còn phát ra mùi là lạ giống như là vừa từ chuồng heo lăn lộn rồi đi ra ngoài, làm cho mọi người đối với bé càng sinh lòng chán ghét.
"Vu Kính ngốc, mày thật là xấu xí, mày căn bản không phải là con của phụ thân, tất cả mọi người đều nói mày là do mẫu thân mày dang díu với người đàn ông khác sinh ra!"
"Không sai, không sai, Vu Kính là đứa bé xấu."
"Không phải, Kính Nhi là do phụ thân sinh ra." Nàng mới không phải là đứa bé xấu.
"Gạt người, mày dáng vẻ xấu xí như vậy, tuyệt đối không phải là do phụ thân sinh ra, cũng không phải là muội muội của chúng ta." Bọn họ mới không có muội muội xấu xí như vậy!
"Kính Nhi là con của phụ thân, Kính Nhi là con của phụ thân." Mẫu thân rõ ràng nói nàng là con của phụ thân.
"Đúng mới là lạ, Kính Nhi là đứa bé xấu."
"Vu Kính là đứa bé xấu, Vu Kính là đứa bé xấu. . . . . ."
Bài đồng dao lại một lần nữa vang lên.
"Không phải, không phải. . . . . ." Vu Kính vừa khóc vừa phủ nhận.
Lúc này, từ hành lang cách đó không xa một nha hoàn vội vàng chạy tới, kêu lên: "Thiếu gia, các tiểu thư, lão gia đã trở về."
Tất cả mấy đứa trẻ lập tức cao hứng chạy đến vây quanh bên cạnh nha hoàn.
"Phụ thân về rồi?"
"Đúng vậy, lão gia còn mang về rất nhiều đồ muốn tặng cho thiếu gia và các tiểu thư!" Nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của thiếu gia và các tiểu thư, nha hoàn cũng theo đó lộ ra nụ cười, sau đó nàng tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng màu đen hướng sảnh trước chạy đi, lập tức xông lên phía trước ôm lấy nàng. "Kính Nhi tiểu thư, nàng không thể đến đại sảnh được."
"Tại sao?" Nàng cũng muốn gặp phụ thân mà?
"Lão gia có mang một ít khách quý về, muốn nàng lập tức trở về ‘Lan Uyển’ tìm Dư phu nhân." Ai! Tiểu thư thật là đáng thương, nếu bộ dạng của nàng dễ nhìn một chút, cũng sẽ không bị đối xử không công bằng như thế này rồi.
Vừa nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Kính lập tức trầm xuống, không có một chút dáng vẻ tức giận nào lại làm cho người khác gần như lầm tưởng nàng chỉ là một bức tượng đá màu đen.
"Xấu xí, mày đi chỉ làm cho phụ thân thêm mất thể diện, tránh ra!" Hơn Vu Kính hai tuổi, Vu Phù Dung dùng sức đẩy nàng ra.
Sau khi bị đẩy ngã trên mặt đất, Vu Kính không có nói một lời, chỉ ngồi dưới đất, nhìn đám ca ca, tỷ tỷ của nàng vui vẻ rời đi.
"Phụ thân vào cung lần này có gặp cái gì chơi hay không?"
"Ngu ngốc, phụ thân là đi tham gia đại lễ kế vị của tân Vương (Vua mới), lại không phải đi chơi."
"Đại ca, tân Vương có hung dữ hay không?"
"Hung dữ? Nếu là chọc Vương tức giận, ngươi cho dù có mười cái đầu cũng không đủ để bị chém. . . . . ."
Vu Kính ngồi ở một góc khuôn mặt buồn bã, ôi. . . . . . Tại sao. . . . . .
"Thế nào?" Một giọng nói êm ái giống như làn gió thu dịu dàng truyền vào trong tai Vu Kính, một mỹ phụ (phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng) ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay giúp nàng lấy đi nhánh cây cùng lá khô ở trên người, trên tóc xuống.
Vu Kính nâng đôi mắt long lanh nước chống lại ánh mắt đẹp quen thuộc thì nước mắt ủy khuất lập tức tràn mi.
"Mẫu thân, Kính Nhi muốn phụ thân, tại sao phụ thân không gặp Kính Nhi? Phụ thân có phải không thích Kính Nhi hay không?"
"Kính Nhi. . . . . ." Dư phu nhân ôm nữ nhi vào trong ngực thật chặt, đối với sự bi thương của nữ nhi không nói nên lời, tâm giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt cho một nhát hết sức đau đớn.
"Kính Nhi thật ngoan thật ngoan, nhưng mà tại sao phụ thân vẫn không nhìn Kính Nhi lấy một lần? Kính Nhi muốn phụ thân!" Nàng muốn giống như ca ca tỷ tỷ được phụ thân yêu thương.
"Kính Nhi, mẫu thân thực xin lỗi con, tất cả đều là lỗi của mẫu thân." Nàng không nên để con gái chào đời, nếu như năm năm trước. . . . . . Không, nàng tại sao có thể có cái suy nghĩ tàn nhẫn kia, Kính Nhi là tất cả của nàng không phải sao? Năm năm qua tướng công (ông xã) thật sự không để ý đến nàng nữa, nàng vẫn còn có Kính Nhi yêu thương nhất ở bên cạnh.
"Mẫu thân, không khóc, Kính Nhi không cần phụ thân nữa, Kính Nhi có mẫu thân là tốt rồi, mẫu thân đừng khóc. . . . . ." Vu Kính cuống quít lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng kéo y phục của mình vì mẫu thân lau đi nước mắt trên mặt.
"Kính Nhi, có trách mẫu thân sinh ra con hay không, để cho con chịu khổ?"
Vu Kính mãnh liệt lắc đầu."Kính Nhi không khổ, Kính Nhi có mẫu thân là tốt rồi, Kính Nhi muốn vĩnh viễn ở cùng mẫu thân một chỗ." Nàng dùng sức ôm lấy mẫu thân. "Kính Nhi yêu mẫu thân nhất trên đời."
Đúng, nàng không cần phụ thân, cũng không cần bất luận ai khác, chỉ cần có mẫu thân là tốt rồi.
"Kính Nhi, Kính Nhi. . . . . ." Bên ngoài Lan Uyển, Dư phu nhân cao giọng gọi.
Nhưng qua một lúc lâu, nàng vẫn không thấy bóng dáng nữ nhi. "Đứa nhỏ này thật là không biết lại đi chơi ở đâu rồi?" Nhớ tới nữ nhi nghịch ngợm hiếu động của mình, khuôn mặt xinh đẹp của Dư phu nhân không khỏi nổi lên nụ cười thỏa mãn cưng chìu.
Cùng lúc đó, ở sau lưng phủ Vu tướng quân, trong rừng trúc cao ngút một bóng dáng nho nhỏ dính đầy bùn đất trên người đang truy đuổi một con động vật trắng như tuyết đang nhanh chóng chạy trốn.
"Ly Ly, chậm một chút. . . . . ." Không biết mẫu thân đang gọi mình, Vu Kính như một trận gió đuổi theo bằng hữu (bạn thân) cách đó không xa —— một con hồ ly trắng như tuyết rất hiếm thấy.
Vốn là hai người bọn họ đang chơi đùa, cũng không biết vì sao, hồ ly trắng đột nhiên chạy trốn, giống như nhìn thấy cái gì chơi càng vui hơn.
Ha ha, nàng thật là mong đợi!
Cũng không biết đã chạy bao lâu, sức khỏe luôn luôn tốt như Vu Kính rốt cuộc cũng chạy không nổi nữa.
Nếu còn tiếp tục chạy như vậy nữa chân của nàng nhất định sẽ hỏng mất!
"Ly Ly, tỷ chạy hết nổi rồi. . . . . . Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút. . . . . ." Hô, nàng không biết đã chạy bao lâu.
Di, nơi này là nơi nào?
Từ nhỏ đến lớn, cho dù là trong phủ hoặc ngoài phủ, nàng gần như đã đi hết, không có nơi nào là không quen thuộc, nhưng là nhìn rừng cây ẩm thấp trước mặt này xem ra thật xa lạ, nàng thậm chí có thể khẳng định mình chưa từng tới nơi này.
Thật tốt quá, nàng lại phát hiện một chỗ có thể chơi đùa, chạy lâu như vậy, dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy một người nào, chứng tỏ nơi này rất vắng vẻ kín đáo . . . . . . Hắc hắc, thật là một nơi chơi đùa lý tưởng!
"Còn phải tiếp tục chạy sao?" Nhìn Tiểu Hồ Ly bên cạnh cắn vạt áo muốn nàng đi mau, Vu Kính mệt mỏi không muốn đứng dậy.
Nhưng là, Tiểu Hồ Ly vẫn chưa từ bỏ ý định cắn vạt áo, muốn nàng đi tới.
"Được rồi, đừng cắn, đợi lát nữa y phục cũng bị em cắt rách thì hay rồi." Nàng đã mười sáu tuổi, nếu còn mặc y phục rách rưới, nhất định sẽ bị mẫu thân cười nàng là tiểu hài tử (con nít), nàng bất đắc dĩ đứng dậy đi theo phía sau nó.
Chạy thêm một lúc nữa, đột nhiên một hồi tiếng động xào xạc truyền vào trong tai, kèm theo một cỗ mùi tanh nồng bay vào trong mũi Vu Kính, nàng đột nhiên sợ hãi hét lên một tiếng, mà chạy ở phía trước Tiểu Hồ Ly nghe thấy cũng lập tức xoay người chạy trở lại.
Vu Kính cả người như bị đóng đinh tại chỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ áy náy làm sai.
"Ly Ly, làm sao bây giờ? Tỷ. . . . . . Tỷ dẫm lên con rắn nhỏ rồi."
Nàng chậm rãi giơ chân lên một con rắn thật nhỏ bị giẫm bẹp trên mặt đất.
Tiểu Hồ Ly cúi đầu, ừng ực một tiếng, Tiểu Rắn hôn mê đã vào trong bụng nó, tiếp theo lại một bộ dạng không có gì tiếp tục chạy lên phía trước.
Vu Kính thở dài, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chạy ở phía sau nó, trong chốc lát, nàng la lên một tiếng.
"Làm sao bây giờ? Rất nhiều rắn bị tỷ đạp bẹp!" Tại sao dưới chân đều là rắn? Như vậy nàng làm sao cũng không tránh khỏi việc giẫm lên chúng. Vu Kính lúng ta lúng túng nhìn Tiểu Hồ Ly trước mặt.
Tiểu Hồ Ly lại cắn làn váy nàng, một bộ dạng muốn nàng đừng động tới rắn dưới chân.
"Tốt nhất phía trước có cái gì hay để chơi, nếu không tỷ nhất định lột da hồ ly của em làm mũ đội." Đạp bẹp nhiều rắn như vậy, không biết bọn chúng có chết hay không? !
Lại chạy thêm một đoạn đường, sau khi đạp bẹp rất nhiều rắn, Vu Kính rốt cuộc không cách nào chạy tiếp nữa.
"Có lầm hay không? Như thế nào lại có nhiều rắn như vậy?" Nàng giống như con khỉ bám vào thân cây, phía dưới cơ hồ toàn bộ đều là rắn khiến cho người khác không nhìn thấy mặt đất, nếu không phải trên người nàng một mùi vị đặc trưng, sợ rằng nàng sớm đã bị lũ rắn phía dưới cắn bị thương.
Đột nhiên, Tiểu Hồ Ly cắn nàng một cái.
"Ly Ly, không cần cắn mông của tỷ!" Đau quá ....!"Tỷ biết bọn chúng không dám đến gần tỷ, nhưng là tỷ cũng như vậy không dám đứng giữa bầy rắn nha!" Chỉ là nhìn như vậy thôi cũng đã rất kinh khủng rồi, bỗng dưng, nàng nghe thấy âm thanh nhánh cây bị gãy.
Phanh! Đáng thương cho cái mông nhỏ của nàng thân mật tiếp xúc với mặt đất đầu tiên, không thể tránh khỏi việc lại đè bẹp mấy chục con rắn không kịp né tránh.
Không nghĩ tới cây này so với chân nàng còn to hơn, nhưng lại không thích hợp để leo trèo.
Sau đó, trong tai nghe thấy một hồi tiếng mắng chửi rất nhỏ cùng với một số âm thanh kỳ quái, nàng tò mò xoa lấy cái mông té đau, hướng nơi phát ra âm thanh đi tới, chỉ thấy càng ngày càng có nhiều rắn giống như nổi cơn điên toàn bộ hướng cùng một nơi đi tới.
Thấy thế, Vu Kính lập tức trốn vào sau một thân cây.
Nơi này tại sao có thể có người?
"Đáng chết! Những con rắn này rõ ràng là bị thứ gì làm cho chạy tới nơi này." Một tên nam tử (thanh niên) mắng to.
Vu Kính tò mò ghé đầu, sợ hãi nhìn trộm mấy nam tử cách đó không xa đang vung kiếm chém mấy con rắn.
Một, hai, ba, 4, 5, 6, 7. . . . . . Có bảy nam nhân, bọn họ làm sao có thể cùng lũ rắn ở chỗ này chơi đùa vậy? Lại còn nhiều rắn như vậy. . . ! Không đúng, bọn họ không phải là đang chơi, mà là đang giết rắn!
Tại sao tàn nhẫn như vậy, bọn họ. . . . . .
"Người nào?"
Có người phát hiện nàng. Vu Kính cả kinh, không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy.
Một cái roi da thật dài lướt qua người nàng, trong nháy mắt quấn lên hông của nàng, tiếp theo một cổ lực đạo liền kéo nàng về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất.
Thật là đau!
"Tiểu tử thúi (Thằng nhóc thúi)! Những con rắn này là do ngươi đuổi tới?"
Vừa mới tóm lấy váy nam tử của "Hắn" liền nghe thấy được mùi hương trên người "Hắn", lập tức lại ném "Hắn" trên mặt đất.
Tiểu tử này trên người tại sao lại có phát ra mùi hương kỳ lạ như vậy? Lại có thể khó ngửi như thế, vốn là không ngừng hướng chỗ bọn họ đi tới, bầy rắn đột nhiên giống như bị cái gì ngăn cản, tất cả đều dừng lại không tiếp tục đi tới, thậm chí không dám đến gần bọn họ.
Lần này, bọn họ có thể xác định những con rắn này là do "Hắn" xua đuổi tới.
Nhìn xem! "Hắn" vừa mới đứng giữa bầy rắn lại không bị con rắn nào cắn bị thương, những con rắn này cũng bởi vì có "Hắn" đứng ở đây mà không dám đến gần nữa, nói "Hắn" cùng những con rắn này không liên quan, ai sẽ tin chứ?
Vu Kính mãnh liệt lắc đầu, trên người mặc dù vừa đau vừa tê, lại vẫn không ngừng lui về phía sau.
Mẫu thân nói không thể để cho người khác nhìn thấy nàng. . . . . .
"Nghĩ muốn chạy sao, đừng mơ tưởng!" Nhìn ra ý đồ của "Hắn", một tên nam tử không để ý mùi hương kỳ quái trên người "Hắn", đưa tay bắt được "Hắn".
Mùi hương này —— oh, để cho hắn chết đi!
Vu Kính sợ hãi gật đầu, an tĩnh không giãy giụa, nhưng kỳ thật toàn thân mỗi dây thần kinh cũng đang đề phòng.
"Người nào sai ngươi tới?" Một người nam tử hỏi.
Vu Kính gương mặt mờ mịt.
Sai khiến?
"Nghe không hiểu sao? Ai muốn ngươi xua đuổi bầy rắn tới đây?" Nhìn thấy cách ăn mặc này của "Hắn", chẳng lẽ bọn họ đã lọt tới một vùng đất mới chưa được phát hiện sao?
Vu Kính mãnh liệt lắc đầu, không có, nàng không có xua đuổi bầy rắn tới đây, "Nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè của ngươi, nhất định là ngươi!"
Nếu không phải làm việc trái lương tâm, "Hắn" hà tất phải sợ thành bộ dáng này, thật giống như bọn họ tùy thời sẽ giết "Hắn" vậy.
Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân thường xuyên dặn dò nàng không thể xuất hiện ở trong đám người, nếu là có người, nhất định phải vội vàng tránh đi nơi khác, nếu không làm như vậy nàng cùng mẫu thân sẽ chết.
Bọn họ nhìn chằm chằm nàng như vậy, mẫu thân có thể bị nàng làm hại hay không?
"Ngươi bị câm?" Người nọ kỳ quái hỏi, "Hắn" thế nào lại không phát ra bất kỳ tiếng nói nào.
Vu Kính nhìn về phía Tiểu Hồ Ly. Ly Ly, cứu mạng!
Mọi người theo ánh mắt cầu cứu của "Hắn" nhìn sang, chỉ thấy một con hồ ly tuyết trắng xinh đẹp hiếm thấy đang trốn ở phía sau cành cây khô không xa, hèn nhát đối với cầu cứu của "Hắn" làm như không thấy.
Ánh mắt cầu cứu của nàng bị cắt đứt, một tấm áo bào xanh đập vào trong mắt nàng, sau đó cằm của nàng liền bị nâng lên trên.
Vu Kính thấy hiện ra trước mắt nàng là bộ dáng tương đối hấp dẫn, nàng vẫn cho là không có người nào có có thân thể so với phụ thân cường tráng hơn, không nghĩ tới tướng mạo người này so với phụ thân còn làm nàng không thể dời mắt.
"Ngươi tên gì?"
Giọng nói trầm thấp mê người của nam nhân vang lên, một cảm giác kỳ lạ lướt qua trái tim nàng, trên người nàng phát ra mùi hương lạ khó ngửi giống như hoàn toàn không ảnh hưởng tới giác quan của hắn, chỉ thấy tròng mắt đen sắc bén như chim ưng kia ngay cả một cái chớp mắt cũng không có chỉ chăm chú nhìn chằm chằm nàng.
"Kính. . . . . . Kính Nhi. . . . . ." Dưới khí thế áp bức người như vậy, Vu Kính cẩn thận mở miệng.
Trừ mẫu thân ra, hắn là người duy nhất dám đến gần nàng, hắn không cảm thấy trên người nàng mùi hương làm cho người khác rất khó chịu sao? Hắn là ai?
Trừ tướng mạo ra, trên người hắn cũng có phẩm chất đặc trưng giống như phụ thân. . . . . . Không, hắn thậm chí còn phát ra khí thế bức người hơn cả phụ thân, khí thế hoàn toàn tự nhiên này cùng với tướng mạo mê người của hắn, khiến nàng không nhịn được cứ nhìn chằm chằm hắn.
Sau khi nghe được câu trả lời của nàng, nam nhân liền cau mày.
Giọng nói này, dường như là một cô gái.
"Làm sao nàng sẽ đến nơi này?" Nam tử không nhanh không chậm cất lời hỏi nàng giống như muốn thôi miên người.
Không biết trả lời như thế nào, Vu Kính theo thói quen nghĩ quay đầu sang nơi khác, nhưng mặt của nàng lại bị hắn giữ chặt, không thể động đậy, chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn.
"Là Ly Ly dẫn ta tới, ta không biết đây là đâu."
Người này thế nào còn không buông nàng ra? Ánh mắt của hắn để cho nàng cảm thấy thật kỳ quái, giống như nàng hoàn toàn không có mặc y phục vậy, nàng không thích ánh mắt như nhìn thấu người khác của hắn!
"Nàng bao nhiêu tuổi rồi?" Nam tử đột nhiên tiến lại gần nàng, hành động này của hắn cũng khiến những người đi theo sợ choáng váng, nhưng hắn cũng không quản được nhiều như vậy.
Nàng thoạt nhìn nhỏ đến mức chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức là có thể bóp vỡ nàng, mà trên khuôn mặt nàng không nên xuất hiện biểu tình sợ hãi như vậy. . . . . . Cẩn thận nhìn lên, sẽ phát hiện đôi mắt của nàng rất đẹp, so với bất kỳ một ngôi sao sáng nào hắn đã nhìn thấy còn muốn sáng lạng mê người hơn.
Hắn đột nhiên đẩy ra mái tóc rối bời đang che phủ ở trên mặt nàng.
Hành động này khiến những người bên cạnh kinh ngạc cứ ngỡ rằng họ lại xuất hiện ảo giác, miệng thậm chí cũng quên khép lại.
Đôi mắt giống như sao trời chiếu sáng của nàng phảng phất như một loại châu báu quý giá nhất thế gian hấp dẫn ánh mắt của hắn, trái ngược với dáng vẻ bề ngoài của nàng là một đôi mắt đẹp làm cho người ta rất thưởng thức, dường như cũng không hoài nghi tại sao trời cao đối với nàng ưu đãi cùng tàn khốc như vậy; mà ngón tay sau khi tiếp xúc với làn da của nàng cũng là ngoài ý muốn trơn mềm như vậy, làm người ta yêu thích không buông tay.
Trái tim đột nhiên xuất hiện một hồi rung động, đây là chuyện gì xảy ra?
"Chủ nhân, dã nha đầu (cô gái hoang dã) này giao cho thuộc hạ là được, ngài"
Lãnh mâu chợt phóng tới khiến nam tử đang lên tiếng kia ngoan ngoãn im lặng.
"Nói." Đôi mắt sắc bén tựa như nhìn con mồi, chớp cũng không chớp.
"Cái gì?" Muốn nàng nói cái gì?
"Nàng năm nay bao nhiêu tuổi? !"
"Mười sáu tuổi." Hắn hỏi cái này muốn làm cái gì? "Ta. . . . . . Ta có thể trở về nhà không?"
Vu Kính khẽ giãy dụa, sợ mẫu thân không tìm lấy nàng sẽ lo lắng.
Về nhà? "Không được."
"Tại sao không được?" Sắc trời đã không còn sớm rồi.
Hắn chưa trả lời câu hỏi của nàng, nhàn nhạt nhìn nàng một lát, sau đó mới thả nàng ra, cũng đối với những người bên cạnh ra lệnh: "Mang nàng hồi cung."
"Nơi này là chỗ nào vậy? Ta không cần đợi ở chỗ này, ta muốn về nhà."
"Cô nương, Vương muốn nô tỳ rửa sạch sẽ cho nàng, xin đừng làm khó nô tỳ được không?"
"Vương là ai? Ta không" Vu Kính còn chưa nói hết lời, chợt kinh sợ thét chói tai: "A! Không cần cởi y phục của ta. . . . . ."
"Cô nương, xin đừng phản kháng, bữa tối cũng sắp tới rồi."
"Ta muốn về nhà!" Vu Kính không ngừng nói lớn.
"Cô nương. . . . . ."
"Nếu không trở về mẫu thân ta sẽ lo lắng!"
"Cô nương đợi lát nữa hướng Vương nói lên yêu cầu, hiện tại Vương muốn nô tỳ giúp cô nương tắm rửa sạch."
"Lát nữa về nhà ta sẽ tự tắm rửa, không cần làm phiền các ngươi." Trên tay các nàng cầm một vài thứ làm nàng hoảng sợ, những thứ kia sẽ không phải là muốn dùng ở trên người nàng chứ.
"Cô nương, xin đừng làm khó nô tỳ được không?"
"Ta không có. . . . . . Ta chỉ muốn về nhà. . . . . ." Mẫu thân, Kính Nhi thật là sợ nha!
"Đợi lát nữa cô nương có thể về nhà!" Cung nữ mới nói xong, đã nhìn thấy Vu Kính bắt đầu chạy trốn, "Tiểu Lệ, Tiểu Gia, hai người các ngươi mau bắt nàng lại!"
"Không, các ngươi đừng tới đây!"
"Đáng chết! Nàng làm sao giống như con khỉ chạy lung tung vậy!" Đuổi không kịp nàng, cung nữ không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp bao vây nàng. "Tiểu Gia, ngăn nàng lại!"
"Không cần ——".