Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Tô Tiểu Tiểu thở dài thật sâu ở trong lòng.
Trung thu đáng lẽ là ngày gia đình đoàn viên tụ họp, thế mà nàng lại đang ở Trường Nhạc vương triều cái chim cái quỷ này…… Một cái triều đại mà lịch sử từ trước đến nay chưa hề bao giờ ghi chép lại.
Mà người nhà của nàng…… Bạn trai của nàng…… Đều ở nước Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa
thế kỷ hai mươi mốt.
Đó là một quốc gia hiện đại hoá.
Nơi đó thời gian rãnh rỗi…… Có máy tính…… Có ti vi……
Cho dù thực sự là ông chủ có chủ nghĩa tư bản thường áp bức nàng…… Nhưng mà vẫn thương hại đối với cái mạng nhỏ của nàng.
Mà tại cái vương triều lạc hậu này đây.
Cái gì cũng không có!
Ngay cả một người bạn tri âm tri kỷ bằng hữu cũng không……
Nơi này chỉ có một đám nữ nhân tấp nập cuồn cuộn không ngừng, còn có…… Một cái hoàng đế hoa tâm lạm tình tàn nhẫn ngựa đực……
Vì cái gì người ta xuyên qua nàng cũng xuyên qua, nàng xuyên qua lại khốn khổ buồn bực như vậy.
Ngay cả cái nam chính cũng không có!
Chân mệnh thiên tử của nàng-Tô Tiểu Tiểu rốt cuộc đang ở nơi này nha nha nha nha!
Ai da……
Tô Tiểu Tiểu rất muốn khóc, rất nhớ nhà.
Tố Vân thấy thế, nhớ tới nương nương vừa mới hỏi đến tết Trung thu, nghĩ ra nương nương nhà mình nhớ nhung người nhà, liền không khỏi an ủi nói: “Nương nương, đến khi Trung thu, Đoan Mộc đại nhân sẽ tiến cung gặp ngài.”
Ế Vân cũng nói tiếp: “Cho nên nương nương, ngài cũng không cần phải nhớ nhà.”
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu ngắm ánh trăng rằm.
“Có mỗi một ngày tương phùng tụ họp vui vẻ giữa người thân à, với tình cảnh như vầy làm sao ta có khả năng đoàn tụ với người nhà?” Cái quỷ gì Đoan Mộc gia…… Đó đâu phải là thân nhân của nàng đâu! Người thân của nàng ở một địa phương xa xôi, xa xôi nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa……
Ai da, ai da, ai da……
Ai da, ai da, ai da……
Ai da, ai da, ai da……
Tô Tiểu Tiểu rất nhớ nhà rất nhớ nhà……
“Nương nương, chúng ta tới ngâm thơ đi.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
Nàng kinh ngạc nhìn Ế Vân.
Ế Vân nói: “Trước kia nương nương nhớ nhà, sẽ ngâm tư gia thi……” (thơ nhớ nhà)
Tố Vân cũng nói: “Đúng vậy nha Hơn nữa trước đây nương nương mỗi khi thương tâm buồn rầu, Đoan Mộc phu nhân cũng sẽ ngâm thơ cho nương nương ngài nghe, nương nương nghe xong, cũng sẽ không thương tâm……”
Tô Tiểu Tiểu mặt tối sầm.
Hóa ra là thân thể này trước đây có thú vui buồn nôn đến như vậy……
Tốt lắm…… Nàng thực thưởng thức.
“Tố Vân, ngươi ngâm thơ cho bản cung nghe một chút.” Cái gì mà ngâm thơ, sau khi nàng nhậm chức vị lớn, nàng làm gì có khả năng nào đụng đến trăng mây gió gì đó? Nếu có nàng đã sớm bị đày ra đảo rồi.
Tố Vân hắng hắng cổ họng, sau đó mới đọc:
“Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.”
Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Đây là Lí bạch viết sao?”
Tố Vân mở to hai mắt.
“Đúng vậy nha” Vấn đề này thoạt nhìn có phải rất đơn giản hay không!
Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, “Vậy các ngươi ở nơi này có Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi không?”
Tố Vân không hiểu gì……
“Không có.”
Tô Tiểu Tiểu lại cảm thán rằng tạo hóa thật kỳ diệu.
Thời đại không tưởng này có Lí Bạch nhưng lại không có Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi…… Quả nhiên ở chỗ không tưởng cái gì cũng loạn.
Cũng được cũng được.
Dù có loạn ra sao, nàng cũng chỉ có thể ở cái địa phương XX khốn kiếp này thôi!
Tô Tiểu Tiểu ngoắc tay mạnh.
“Lại, lại, lại đây, mang rượu tới. Bản cung cũng sẽ ngâm thơ!”
Ế Vân rất ngoan ngoãn dâng rượu đến.
Tô Tiểu Tiểu chộp tay đến, trực tiếp cầm bầu rượu uống.
Nàng uống một ngụm lớn, bị nghẹn nước mắt chảy ròng.
Nàng xem ánh trăng, thì thầm: “Cử đầu vọng minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân…” (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đối mặt có ba người…”)
Tố Vân Ế Vân tối mặt.
Tuy rằng thật hợp cảnh hợp tình, nhưng cái này…… Là thơ gì vậy a.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục thì thầm: “Cử đầu vọng minh nguyệt, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.” (Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cho chồng bị cắm sừng)
Tố Vân cùng Ế Vân lại tối sầm mặt……
Nương nương, nàng đây là muốn nói cho toàn bộ người trong hậu cung, nàng chuẩn bị hồng hạnh leo tường sau lưng hoàng đế bệ hạ sao? (hồng hạnh ra tường là câu quá quen thuộc chỉ việc cắm sừng vợ hoặc chồng)
Hoàng hậu nương nương là say sao?
Tô Tiểu Tiểu thật có hứng với thơ thẩn, ngâm liên tục không ngừng.
“Cử đầu vọng minh nguyệt, nhất thụ lê hoa áp hải đường.” ( Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, hoa lê áp đảo hải đường)
……
Tốt lắm rất táo bạo……
Nghệ thuật này, không ai có thể so sánh được……
Tố Vân cùng Ế Vân nghe được vẻ mặt đỏ bừng…… (Vì hai nàng này xem XXOO nên câu lê hoa áp hải đường liên tưởng đến việc đã xem hoa lê thường dùng với ý chỉ nữ, hải đường nếu đi chung với hoa khác thì chỉ giới còn lại)
Không biết có phải là ở chung cùng Tô Tiểu Tiểu một thời gian lâu, tư tưởng của các nàng cũng trở nên rất mạnh bạo.
Câu thơ này hàm nghĩa thật đúng là kiều diễm nha
Nhất thụ lê hoa áp hải đường……
Nhưng mà áp đảo như thế nào được, vấn đề này cần phải nghiên cứu thêm nhiều à nha
“Cử đầu vọng minh nguyệt, tự quải đông nam chi!” (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, muốn thoát đến đông nam)
……
Nương nương vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ kia sao?
“Cử đầu vọng minh nguyệt……”
Bây giờ, Tố Vân cùng Ế Vân đều tái mặt.
Nguyên nhân là……
Các nàng thấy hoàng đế bệ hạ vẻ mặt xanh mét như lá chuối đang đứng ở trước cửa điện, hai mắt bốc hỏa nhìn hoàng hậu nương nương của các nàng.
“Cách……” Tô Tiểu Tiểu cũng không có chú ý tới, nàng lại uống một ngụm rượu lớn, sau đó cầm bầu rượu trống trơn ném theo đường thẳng ngoằn ngoèo của kẻ say, thế nhưng lại chính xác vô cùng rơi xuống trước chân hoàng đế bệ hạ Thượng Quan Mặc của chúng ta.
“Ầm” Một tiếng, Tố Vân cùng Ế Vân cảm thấy giờ tận thế rất mau sẽ tới.
Mà Tô Tiểu Tiểu thì lại là cảm thấy trước mắt cảnh vật tựa hồ đều đều được nhân lên làm hai.
Hơn nữa nàng có vẻ còn gặp được người giống với tên quái dị hoàng đế mấy ngày không thấy mặt……
Nàng say, mắt lờ đờ, nở nụ cười thật mê ly.
Sau đó hướng Thượng Quan Mặc cách đó không xa, tay nắm lại thành quyền đánh vào không khí “Bùm” một cái.
“Cử đầu vọng minh nguyệt, quân vương tòng thử bất tảo triêu……” (ngẩng đầu nhìn trăng sáng, từ nay quân vương không sớm lên triều…)
Thượng Quan Mặc bỗng nhiên hí hí mắt, cười cười thực quỷ dị.
“Hoàng hậu làm thơ rất giỏi.”
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp lông mi đang sụp xuống, thế nhưng cố gắng đọc thêm một câu, “Cử đầu vọng minh nguyệt, Thượng Quan Mặc quá xấu.”
……
……
……
Tập thể tối sầm mặt.
Tố Vân cùng Ế Vân sau khi nghe đến những lời này, chân cũng run thêm mấy phần.
Cũng may đã trải qua nhiều đợt phong ba như vậy, hai người cung nữ song sinh xuất thân từ giang hồ cuối cùng cũng có phản ứng. Tố Vân cùng Ế Vân cuống quít đỡ hoàng hậu nương nương đang lung lay sắp đổ, rồi sau đó Ế Vân rất ngoan ngoãn nói: “Bệ hạ, nương nương say.”
Thượng Quan Mặc nói: “Trẫm biết.”
Trận này, tai họa rất lớn đang sắp đến với hắn. Hôm nay đã là Trung Thu, Thái Hậu sắp từ Ngũ Đài Sơn trở về.
Thái Hậu xưa nay đối nghịch với tiên đế.
Tiên đế thích thứ này, Thái Hậu tất nhiên sẽ thích thứ kia.
Vì thế.
Tiên đế cực kỳ thích hoàng hậu, Thái Hậu thì lại cực kỳ ghét người con dâu này.
Thượng Quan Mặc liếc vài lần hai rương vàng cùng châu báu được trưng ra rất quang minh chính đại, hắn bỗng nhiên hơi đau đầu một chút.
Hoàng hậu gần đây làm những việc gì đều được người bẩm báo lại cho hắn.
Tuy nói rằng coi rẻ việc buôn bán, nhưng là xét cho cùng, buôn bán cũng là một biện pháp tốt để làm giàu.
Hoàng hậu thực rõ ràng rất phi thường am hiểu việc “Thương hành” này đi.
Mà Thái Hậu cũng phi thường rõ ràng rất chán ghét hai “Thương hành”.
Chờ đến lúc sau khi Thái Hậu hồi cung, Đoan Mộc Lang Hoàn ngày nhất định sẽ…… Rất khó sống.
Thượng Quan Mặc cơ hồ có thể đoán trước những ngày trong tương lai……
Trung thu đáng lẽ là ngày gia đình đoàn viên tụ họp, thế mà nàng lại đang ở Trường Nhạc vương triều cái chim cái quỷ này…… Một cái triều đại mà lịch sử từ trước đến nay chưa hề bao giờ ghi chép lại.
Mà người nhà của nàng…… Bạn trai của nàng…… Đều ở nước Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa
thế kỷ hai mươi mốt.
Đó là một quốc gia hiện đại hoá.
Nơi đó thời gian rãnh rỗi…… Có máy tính…… Có ti vi……
Cho dù thực sự là ông chủ có chủ nghĩa tư bản thường áp bức nàng…… Nhưng mà vẫn thương hại đối với cái mạng nhỏ của nàng.
Mà tại cái vương triều lạc hậu này đây.
Cái gì cũng không có!
Ngay cả một người bạn tri âm tri kỷ bằng hữu cũng không……
Nơi này chỉ có một đám nữ nhân tấp nập cuồn cuộn không ngừng, còn có…… Một cái hoàng đế hoa tâm lạm tình tàn nhẫn ngựa đực……
Vì cái gì người ta xuyên qua nàng cũng xuyên qua, nàng xuyên qua lại khốn khổ buồn bực như vậy.
Ngay cả cái nam chính cũng không có!
Chân mệnh thiên tử của nàng-Tô Tiểu Tiểu rốt cuộc đang ở nơi này nha nha nha nha!
Ai da……
Tô Tiểu Tiểu rất muốn khóc, rất nhớ nhà.
Tố Vân thấy thế, nhớ tới nương nương vừa mới hỏi đến tết Trung thu, nghĩ ra nương nương nhà mình nhớ nhung người nhà, liền không khỏi an ủi nói: “Nương nương, đến khi Trung thu, Đoan Mộc đại nhân sẽ tiến cung gặp ngài.”
Ế Vân cũng nói tiếp: “Cho nên nương nương, ngài cũng không cần phải nhớ nhà.”
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu ngắm ánh trăng rằm.
“Có mỗi một ngày tương phùng tụ họp vui vẻ giữa người thân à, với tình cảnh như vầy làm sao ta có khả năng đoàn tụ với người nhà?” Cái quỷ gì Đoan Mộc gia…… Đó đâu phải là thân nhân của nàng đâu! Người thân của nàng ở một địa phương xa xôi, xa xôi nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa……
Ai da, ai da, ai da……
Ai da, ai da, ai da……
Ai da, ai da, ai da……
Tô Tiểu Tiểu rất nhớ nhà rất nhớ nhà……
“Nương nương, chúng ta tới ngâm thơ đi.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
Nàng kinh ngạc nhìn Ế Vân.
Ế Vân nói: “Trước kia nương nương nhớ nhà, sẽ ngâm tư gia thi……” (thơ nhớ nhà)
Tố Vân cũng nói: “Đúng vậy nha Hơn nữa trước đây nương nương mỗi khi thương tâm buồn rầu, Đoan Mộc phu nhân cũng sẽ ngâm thơ cho nương nương ngài nghe, nương nương nghe xong, cũng sẽ không thương tâm……”
Tô Tiểu Tiểu mặt tối sầm.
Hóa ra là thân thể này trước đây có thú vui buồn nôn đến như vậy……
Tốt lắm…… Nàng thực thưởng thức.
“Tố Vân, ngươi ngâm thơ cho bản cung nghe một chút.” Cái gì mà ngâm thơ, sau khi nàng nhậm chức vị lớn, nàng làm gì có khả năng nào đụng đến trăng mây gió gì đó? Nếu có nàng đã sớm bị đày ra đảo rồi.
Tố Vân hắng hắng cổ họng, sau đó mới đọc:
“Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.”
Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Đây là Lí bạch viết sao?”
Tố Vân mở to hai mắt.
“Đúng vậy nha” Vấn đề này thoạt nhìn có phải rất đơn giản hay không!
Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, “Vậy các ngươi ở nơi này có Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi không?”
Tố Vân không hiểu gì……
“Không có.”
Tô Tiểu Tiểu lại cảm thán rằng tạo hóa thật kỳ diệu.
Thời đại không tưởng này có Lí Bạch nhưng lại không có Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi…… Quả nhiên ở chỗ không tưởng cái gì cũng loạn.
Cũng được cũng được.
Dù có loạn ra sao, nàng cũng chỉ có thể ở cái địa phương XX khốn kiếp này thôi!
Tô Tiểu Tiểu ngoắc tay mạnh.
“Lại, lại, lại đây, mang rượu tới. Bản cung cũng sẽ ngâm thơ!”
Ế Vân rất ngoan ngoãn dâng rượu đến.
Tô Tiểu Tiểu chộp tay đến, trực tiếp cầm bầu rượu uống.
Nàng uống một ngụm lớn, bị nghẹn nước mắt chảy ròng.
Nàng xem ánh trăng, thì thầm: “Cử đầu vọng minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân…” (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đối mặt có ba người…”)
Tố Vân Ế Vân tối mặt.
Tuy rằng thật hợp cảnh hợp tình, nhưng cái này…… Là thơ gì vậy a.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục thì thầm: “Cử đầu vọng minh nguyệt, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.” (Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cho chồng bị cắm sừng)
Tố Vân cùng Ế Vân lại tối sầm mặt……
Nương nương, nàng đây là muốn nói cho toàn bộ người trong hậu cung, nàng chuẩn bị hồng hạnh leo tường sau lưng hoàng đế bệ hạ sao? (hồng hạnh ra tường là câu quá quen thuộc chỉ việc cắm sừng vợ hoặc chồng)
Hoàng hậu nương nương là say sao?
Tô Tiểu Tiểu thật có hứng với thơ thẩn, ngâm liên tục không ngừng.
“Cử đầu vọng minh nguyệt, nhất thụ lê hoa áp hải đường.” ( Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, hoa lê áp đảo hải đường)
……
Tốt lắm rất táo bạo……
Nghệ thuật này, không ai có thể so sánh được……
Tố Vân cùng Ế Vân nghe được vẻ mặt đỏ bừng…… (Vì hai nàng này xem XXOO nên câu lê hoa áp hải đường liên tưởng đến việc đã xem hoa lê thường dùng với ý chỉ nữ, hải đường nếu đi chung với hoa khác thì chỉ giới còn lại)
Không biết có phải là ở chung cùng Tô Tiểu Tiểu một thời gian lâu, tư tưởng của các nàng cũng trở nên rất mạnh bạo.
Câu thơ này hàm nghĩa thật đúng là kiều diễm nha
Nhất thụ lê hoa áp hải đường……
Nhưng mà áp đảo như thế nào được, vấn đề này cần phải nghiên cứu thêm nhiều à nha
“Cử đầu vọng minh nguyệt, tự quải đông nam chi!” (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, muốn thoát đến đông nam)
……
Nương nương vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ kia sao?
“Cử đầu vọng minh nguyệt……”
Bây giờ, Tố Vân cùng Ế Vân đều tái mặt.
Nguyên nhân là……
Các nàng thấy hoàng đế bệ hạ vẻ mặt xanh mét như lá chuối đang đứng ở trước cửa điện, hai mắt bốc hỏa nhìn hoàng hậu nương nương của các nàng.
“Cách……” Tô Tiểu Tiểu cũng không có chú ý tới, nàng lại uống một ngụm rượu lớn, sau đó cầm bầu rượu trống trơn ném theo đường thẳng ngoằn ngoèo của kẻ say, thế nhưng lại chính xác vô cùng rơi xuống trước chân hoàng đế bệ hạ Thượng Quan Mặc của chúng ta.
“Ầm” Một tiếng, Tố Vân cùng Ế Vân cảm thấy giờ tận thế rất mau sẽ tới.
Mà Tô Tiểu Tiểu thì lại là cảm thấy trước mắt cảnh vật tựa hồ đều đều được nhân lên làm hai.
Hơn nữa nàng có vẻ còn gặp được người giống với tên quái dị hoàng đế mấy ngày không thấy mặt……
Nàng say, mắt lờ đờ, nở nụ cười thật mê ly.
Sau đó hướng Thượng Quan Mặc cách đó không xa, tay nắm lại thành quyền đánh vào không khí “Bùm” một cái.
“Cử đầu vọng minh nguyệt, quân vương tòng thử bất tảo triêu……” (ngẩng đầu nhìn trăng sáng, từ nay quân vương không sớm lên triều…)
Thượng Quan Mặc bỗng nhiên hí hí mắt, cười cười thực quỷ dị.
“Hoàng hậu làm thơ rất giỏi.”
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp lông mi đang sụp xuống, thế nhưng cố gắng đọc thêm một câu, “Cử đầu vọng minh nguyệt, Thượng Quan Mặc quá xấu.”
……
……
……
Tập thể tối sầm mặt.
Tố Vân cùng Ế Vân sau khi nghe đến những lời này, chân cũng run thêm mấy phần.
Cũng may đã trải qua nhiều đợt phong ba như vậy, hai người cung nữ song sinh xuất thân từ giang hồ cuối cùng cũng có phản ứng. Tố Vân cùng Ế Vân cuống quít đỡ hoàng hậu nương nương đang lung lay sắp đổ, rồi sau đó Ế Vân rất ngoan ngoãn nói: “Bệ hạ, nương nương say.”
Thượng Quan Mặc nói: “Trẫm biết.”
Trận này, tai họa rất lớn đang sắp đến với hắn. Hôm nay đã là Trung Thu, Thái Hậu sắp từ Ngũ Đài Sơn trở về.
Thái Hậu xưa nay đối nghịch với tiên đế.
Tiên đế thích thứ này, Thái Hậu tất nhiên sẽ thích thứ kia.
Vì thế.
Tiên đế cực kỳ thích hoàng hậu, Thái Hậu thì lại cực kỳ ghét người con dâu này.
Thượng Quan Mặc liếc vài lần hai rương vàng cùng châu báu được trưng ra rất quang minh chính đại, hắn bỗng nhiên hơi đau đầu một chút.
Hoàng hậu gần đây làm những việc gì đều được người bẩm báo lại cho hắn.
Tuy nói rằng coi rẻ việc buôn bán, nhưng là xét cho cùng, buôn bán cũng là một biện pháp tốt để làm giàu.
Hoàng hậu thực rõ ràng rất phi thường am hiểu việc “Thương hành” này đi.
Mà Thái Hậu cũng phi thường rõ ràng rất chán ghét hai “Thương hành”.
Chờ đến lúc sau khi Thái Hậu hồi cung, Đoan Mộc Lang Hoàn ngày nhất định sẽ…… Rất khó sống.
Thượng Quan Mặc cơ hồ có thể đoán trước những ngày trong tương lai……