Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-7
Chương 7: Lần Đầu Gặp Lương Thị
“Nó mới lớn có bao nhiêu, sao lại không phải trẻ con, hồi nàng mười mấy tuổi, còn yếu ớt hơn nó nữa.” Tiền Nguyên Hằng không phục, đứa con trai duy nhất của hắn, tùy hứng thì tùy hứng, dựa vào cái gì bắt một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu phải hiểu chuyện.
Đáng tiếc Tiền Chính Hiên càng nghe lời mẹ hơn, bị dạy dỗ thì ủ rũ cúi đầu ăn năn: “Mẹ, con sai rồi, sau không dám nữa.”
Lời của mẹ, chính là thần, là lệnh.
Khóe mắt Tiền Nguyên Hằng giật giật, muốn giảng đạo lí với Tần Ninh: “A Ninh, Nguyên Bảo nhà chúng ta còn chưa gọi ta được mấy tiếng cha, nàng sao có thể không cho nó gọi, ta chỉ có một đứa con trai bảo bối này thôi.”
“Miệng lưỡi người đời đáng sợ!”
Nếu Tiền Chính Hiên không kêu phụ hoàng, mới ban đầu mọi người còn cảm thấy là phụ tử tình thâm, nhưng lâu dần thì sao?
Tự cổ chí kim hoàng tử đều gọi cha mình như vậy, dù nó không giống người thường, chẳng lẽ nó không phải hoàng tử?
Tất sẽ có người luận giải ra đủ loại ý tứ vặn vẹo khác.
Tiền Nguyên Hằng vẫn rất không cam tâm, con trai trắng trắng mềm mềm nhà ta, vậy mà lại không kêu ta một tiếng cha!
Nhưng chuyện Tần Ninh đã kiên quyết không phải chỉ một hai câu liền có thể thay đổi, cho dù là lúc Tần Ninh vẫn còn là một tiểu cô nương nhu nhược, gặp phải những khi ý kiến không thống nhất, cuối cùng vẫn là Tiền Nguyên Hằng hắn nhượng bộ.
Còn về Tiểu Nguyên Bảo nhà hắn, tùy ý đi, dù sao hắn cũng có thể bảo vệ tốt cho đứa con trai này.
Tiền Nguyên Hằng rất không có tiền đồ mà thỏa hiệp, quay sang hỏi: “Chính Hiên, đi xem phòng con chưa, có thích không?”
Căn phòng đó là do chính tay hắn bố trí, đời này hắn mới chỉ làm một cái nôi và vài món đồ chơi nho nhỏ cho Tiền Chính Hiên khi y mới chào đời, về sau lại không có mặt suốt quãng đường trưởng thành của con, hiện tại, hắn rất muốn bù đắp những nuối tiếc năm xưa.
Mặc dù không thể tham dự vào tuổi thơ của Tiền Chính Hiên lại từ đầu, chí ít hắn còn có thể vì y làm chút chuyện.
Hai mắt Tiền Chính Hiên cong cong như vầng trăng non, y thực sự là một thiếu niên rất tuấn tú, cười lên tựa như mặt trời tỏa nắng.
“Thích ạ, chỗ nào con cũng thích, trong cung vừa lớn vừa đẹp, trước giờ con chưa từng được ở chỗ nào đẹp như vậy.”
Quan trọng nhất là có cha mẹ ở bên.
Mẹ y cuối cùng cũng có thể được sống những ngày tốt đẹp, không cần phải vì y mà bôn ba mệt nhọc, vì miếng cơm manh áo mà âu lo, chỉ cần ăn sung mặc sướng, mưa gió ngày sau, y sẽ thay mẹ gánh lấy.
Tiền Nguyên Hằng bật cười xoa đầu Tiền Chính Hiên, đứa trẻ đáng yêu nhất thiên hạ, hồi nhị hoàng tử tam hoàng tử còn nhỏ, cũng trắng trắng mềm mềm nhưng không đáng yêu bằng một nửa Chính Hiên, con trai mình có khác, quả không giống những đứa trẻ khác.
A Ninh thật biết cách dạy dỗ.
Trái tim Tiền Nguyên Hằng mềm nhũn, thật tốt, A Ninh và Chính Hiên đều còn sống tốt khỏe mạnh, hắn vẫn còn cơ hội bù đắp cho hai người.
“Chính Hiên, ngày mai con cùng trẫm lên triều, trẫm muốn cả thiên hạ đều biết, trẫm có con trai là trạng nguyên.”
Tiền Chính Hiên chớp chớp mắt: “Ngày mai con nhất định sẽ đi, con là trạng nguyên, ngày mai không phải cha sẽ thụ quan cho con sao, người có thể tiết lộ trước người định phong cho con chức quan gì không?”
“Con muốn làm chức gì?”
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy buồn cười, quả nhiên vẫn là tâm tính thiếu niên, có gì nói thẳng.
“Con muốn tới Hàn Lâm viện, nghe nói trong đó có rất nhiều sách, con cảm thấy mình vẫn cần phải học tập thêm.”
“À, hay tới binh bộ đi, lão già bên binh bộ cũng nên lui về rồi, vừa hay để con lên thay.” Làm lão học giả của Hàn Lâm viện không thích hợp cho con trai hắn.
Tiền Chính Hiên : Cái...cái gì?
Không phải, Hàn Lâm viện với binh bộ thì liên quan gì với nhau, người đọc nhiều sách người lừa nổi con sao.
Tần Ninh lắc đầu, thầm cười khẽ trong lòng, hai tên ngốc này, vừa nhìn là biết ruột thịt, tính cách giống hệt nhau.
Tiền Chính Hiên nói: “Không phải chứ, con không định đến binh bộ đâu, con còn nhỏ mà.”
“Mười lăm tuổi rồi, đừng sợ, có người giúp con, đi làm cái tư lịch, nghe lời, đừng để bị đám ngốc trong Hàn Lâm viện làm hỏng người đi.” Tiền Nguyên Hằng dịu dàng dỗ dành, lại nhất quyết không thay đổi suy nghĩ của bản thân.
Con trai hắn vừa hoạt bát lại đáng yêu, nếu để mấy lão già ngu ngốc kia làm hỏng người hắn sẽ khóc đến chết mất, binh bộ tốt biết bao nhiêu, không có ai thuyết giáo, thích gì làm nấy, lại còn được bộ thượng thư tận tay chỉ dạy.
Tiền Chính Hiên mờ mịt: “Thế người còn hỏi con làm gì?”
Trêu con à!
Tiền Nguyên Hằng vỗ đầu y, cười nói: “Trêu chọc con một chút không được sao?”
Tiền Nguyên Bảo hồi còn nhỏ xíu xiu, không phải cũng là hắn ôm trong lòng dỗ khóc dỗ cười hay sao, kiều tiểu thư Tần Ninh cũng chỉ phụ trách cho con bú sữa, thuận tiện nhìn Tiền Đại Tráng dỗ con.
Mặt Tiền Chính Hiên cau lại thành một cục, làm nũng với Tần Ninh: “Mẹ, cha bắt nạt con, mẹ thấy mà không tới giúp con.”
Khóe môi Tần Ninh cong lên: “Được rồi được rồi, hai người đó, Tiền Nguyên Hằng, chàng còn lắm bé hay sao mà lại chấp nhặt với con.”
Tiền Nguyên Hằng khẽ cười, không nói gì.
A Ninh muốn giáo huấn, hắn chỉ cần nghe là được.
Tiền Chính Hiên nhìn Tiền Nguyên Hằng tập mãi thành quen, trong lòng không khỏi nghĩ năm xưa cha đã sống như thế nào!
Tần Ninh là người thế nào, y và mẹ nương tựa nhau mười mấy năm, tất nhiên y hiểu rất rõ, dù vẻ ngoài ôn nhu dễ gần, nhưng thực chất mẹ y là một người rất mạnh mẽ, chỉ cần là nàng muốn làm, sẽ không có chuyện không làm được.
Giống như năm đó hai người trên người không một văn tiền đến thư viện Vấn Tâm ở Giang Nam, Tần Ninh cũng có thể khiến đại nho đương thời nhìn ra tư chất bất phàm của Tiền Chính Hiên, thu y làm đồ đệ.
Chuyện như vậy, đã xảy ra rất nhiều lần.
Người mẹ dịu dàng khéo léo, dẫn y bình yên vô sự vượt qua thời loạn lạc, mặc dù từng phải chịu không ít khổ cực, nhưng một người phụ nữ làm được đến bước này cũng đủ thấy không tầm thường.
Tiền Nguyên Hằng xưa nay cũng không phải kiểu người dễ nói chuyện, hắn đã muốn đưa Tiền Chính Hiên tới binh bộ thì tức là không hề có ý thương lượng đường sống, dù vậy khi đối diện với Tần Ninh hắn cũng chỉ có thể yên lặng thỏa hiệp.
Tiền Chính Hiên chỉ có thể an ủi chính mình, có lẽ đây chính là tình yêu.
Y còn nhỏ, không hiểu cái này!
Cả nhà ba người vui vẻ trò chuyện, thế nhưng lại cố tình có vài kẻ không mọc mắt.
“Bệ hạ, quý phi nương nương cầu kiến!” Viên Hoàn rất miễn cưỡng vào truyền tin giúp Lương quý phi, sinh được đứa con không phải con trai của bệ hạ, ỷ vào việc không có ai biết liền lấy cái danh mẹ ruột của hoàng tử duy nhất mà giương oai, cũng không sợ bị vả mặt.
Sắc mặt Tiền Nguyên Hằng trầm xuống: “Thừa Càn cung là nơi nàng ta có thể đến sao? Cấm vệ quân ở đó làm gì!”
Nếu không phải gia tộc Lương thị chiến công hiển hách, nhân tài lớp lớp, cho dù cha ruột tam hoàng tử có vì hắn mà chết, hắn cũng sẽ không dung thứ cho Lương quý phi.
Nữ nhân này bao năm nay đều đi rêu rao với người ngoài rằng tam hoàng tử là con trai ruột của hắn, thậm chí ngay chính tam hoàng tử cũng không biết về thân thế của mình, chút tâm cơ nho nhỏ này, Thẩm thục phi thật sự là tự than không bằng.
Những lão tướng đi theo Tiền Nguyên Hằng đều biết sự thật về thân thế của nhị hoàng tử, lại chỉ có lác đác vài người biết cả tam hoàng tử cũng không phải con ruột của hắn.
Mấy người biết rõ nội tình còn ở sau lưng âm thầm phỉ nhổ, nói hoàng đế bệ hạ chính là cái nón xanh chuyên nghiệp.
“Bệ hạ, nghe nói hoàng hậu nương nương hồi cung, nên thiếp đến bái kiến.” Lương quý phi ở ngoài cửa cất cao giọng nói.
Tiền Nguyên Hằng muốn nhanh chóng đem người đuổi đi, chợt nghe Tần Ninh nói: “Quý phi tiến vào đi.”
Nàng muốn xem xem, là nhân vật nào dám tới khiêu khích nàng.
Lương quý phi kì thực cũng không để Tần Ninh vào mắt, bệ hạ trước giờ chán ghét nữ sắc, bao nhiêu nữ tử tuyệt sắc người còn không vừa mắt, huống chi là Tần thị.
Tần thị năm xưa gương mặt như hoa đào, có thể sánh với Tây Tử, hiện tại dù sao cũng đã là nữ nhân ba mươi tuổi.
Những nông phụ hơn ba mươi tuổi, có ai là mặt không đầy nếp nhăn, làn da chảy xệ, còn mọc đầy vết thâm nhám.
Cho dù bệ hạ năm xưa có yêu thương nàng ta, hiện tại nhìn thấy một lão phu nhân, sợ là cũng không dậy lên nổi hứng thú, một hoàng hậu không được sủng ái thì có thể mang đến cho đại hoàng tử được ích lợi gì.
Con trai nàng hiện tại là hoàng tử danh chính ngôn thuận, không sợ đấu không lại kẻ khác.
Tiền Nguyên Hằng nghe thấy tiếng cửa mở, theo bản năng lui về đứng sau lưng Tần Ninh, Tiền Chính Hiên cũng học theo lùi về một bước.
Sau đó kinh ngạc mà nhìn cha mình, không hổ là phụ tử, phản ứng cũng giống nhau y hệt.
Lương quý phi trên người y phục lụa là, trang sức chói lọi trên đầu đung đưa dưới ánh sáng, kinh động lòng người, nàng dung nhan minh diễm, tựa hồ như lần đầu gặp Dương Phi(*).
(*)Dương Quý phi (chữ Hán: 楊貴妃, 719 – 756[1]), còn gọi là Dương Ngọc Hoàn (楊玉環) hay Dương Thái Chân (楊太真)[2], là sủng phi của Đường Minh Hoàng Lý Long Cơ. Trong văn hóa Trung Hoa, bà được xếp vào một trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc, có sắc đẹp được ví là Tu hoa (羞花), khiến hoa thu mình lại vì hổ thẹn. (Wikipedia)
Lương quý phi kiêu ngạo từng bước tiến vào, liếc nhìn một thân áo vải thô sơ trên người Tần Ninh, cực kì khinh thường, quả nhiên không có số hưởng phúc.
Nhưng nhìn đến khuôn mặt đối phương, nàng ta liền triệt để lặng người.
Luận về dung mạo, Lương quý phi xinh đẹp vô song, nhưng Tần Ninh đứng bên kia, đôi mắt tựa như sóng nước mùa thu, vẻ mặt bình thản mà không lộ vẻ nhạt nhẽo, dường như lại là một loại thanh nhã xuất trần khác.
Nếu nói Lương quý phi dung mạo tựa Dương Phi, Tần Ninh lại là Tây Tử(*) xuất trần, là vẻ đẹp của thiên nhiên tạo hóa, kinh tâm động phách.
(*) Tây Thi.
Lương quý phi thầm nghĩ nữ tử trước mắt này chắc chắn đã đọc qua rất nhiều sách, toàn thân đều tỏa ra hơi thở tri thức, tựa như Thanh Dương Uyển Hề trong thi ca ngàn năm đang đứng trước mặt, bầu không khí xung quanh nàng tựa như gió lạnh mưa phùn giữa ngày hè nóng cháy.
Nàng nghĩ, khó trách bệ hạ bao năm vẫn tránh xa nữ sắc, thì ra không phải do chán ghét, chẳng qua tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân(*).
(*) Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa từng nhìn thấy mây. (Thivien.net)
Tần Ninh khẽ cười nhẹ: “Quý phi gặp bổn cung, vì sao không hành lễ?”
“Thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Lương quý phi hoàn hồn, lòng thầm nghĩ chính mình và con trai ái nhân, dù là tranh không được, cũng tuyệt không thể buông tay, “Thiếp nhìn thấy mỹ mạo của nương nương, nhất thời nhìn đến ngây người, mong nương nương thứ tội.”
“Thiếp bái kiến bệ hạ, bệ hạ đã lâu không tới thăm tam hoàng tử, là do thiếp đã làm sai điều gì sao?” Lương quý phi bày ra nụ cười trên mặt, “Thiếp không được thông minh, mong bệ hạ xem xét, tam hoàng tử là con trai ngài, nó tuổi còn nhỏ, thiếp cầu bệ hạ đừng lạnh nhạt với nó.”
Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói một câu: “Nàng khi nào thì làm chuyện đứng đắn, Lương Ngọc, đừng khoe mẽ chút thông minh nho nhỏ đó, đối phó thục phi thì cũng thôi đi, nhưng có những người nàng không thể đắc tội.”
Lương quý phi thầm cắn răng, trên mặt lại bày ra vẻ đáng thương.
“Thiếp ngu dốt, không biết đã làm sai chuyện gì, càng không biết đã đắc tội ai, thiếp kính trọng hoàng hậu nương nương bao năm nay một thân một mình nuôi dưỡng đại hoàng tử, không dựa vào ai nuôi dưỡng điện hạ tài giỏi như vậy, chẳng lẽ lại là bất kính với nương nương, thiếp nuôi dưỡng tam hoàng tử, lại còn phải dựa vào bệ hạ và nhà mẹ che chắn bảo hộ, thực sự không so được với hoàng hậu nương nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
“Nó mới lớn có bao nhiêu, sao lại không phải trẻ con, hồi nàng mười mấy tuổi, còn yếu ớt hơn nó nữa.” Tiền Nguyên Hằng không phục, đứa con trai duy nhất của hắn, tùy hứng thì tùy hứng, dựa vào cái gì bắt một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu phải hiểu chuyện.
Đáng tiếc Tiền Chính Hiên càng nghe lời mẹ hơn, bị dạy dỗ thì ủ rũ cúi đầu ăn năn: “Mẹ, con sai rồi, sau không dám nữa.”
Lời của mẹ, chính là thần, là lệnh.
Khóe mắt Tiền Nguyên Hằng giật giật, muốn giảng đạo lí với Tần Ninh: “A Ninh, Nguyên Bảo nhà chúng ta còn chưa gọi ta được mấy tiếng cha, nàng sao có thể không cho nó gọi, ta chỉ có một đứa con trai bảo bối này thôi.”
“Miệng lưỡi người đời đáng sợ!”
Nếu Tiền Chính Hiên không kêu phụ hoàng, mới ban đầu mọi người còn cảm thấy là phụ tử tình thâm, nhưng lâu dần thì sao?
Tự cổ chí kim hoàng tử đều gọi cha mình như vậy, dù nó không giống người thường, chẳng lẽ nó không phải hoàng tử?
Tất sẽ có người luận giải ra đủ loại ý tứ vặn vẹo khác.
Tiền Nguyên Hằng vẫn rất không cam tâm, con trai trắng trắng mềm mềm nhà ta, vậy mà lại không kêu ta một tiếng cha!
Nhưng chuyện Tần Ninh đã kiên quyết không phải chỉ một hai câu liền có thể thay đổi, cho dù là lúc Tần Ninh vẫn còn là một tiểu cô nương nhu nhược, gặp phải những khi ý kiến không thống nhất, cuối cùng vẫn là Tiền Nguyên Hằng hắn nhượng bộ.
Còn về Tiểu Nguyên Bảo nhà hắn, tùy ý đi, dù sao hắn cũng có thể bảo vệ tốt cho đứa con trai này.
Tiền Nguyên Hằng rất không có tiền đồ mà thỏa hiệp, quay sang hỏi: “Chính Hiên, đi xem phòng con chưa, có thích không?”
Căn phòng đó là do chính tay hắn bố trí, đời này hắn mới chỉ làm một cái nôi và vài món đồ chơi nho nhỏ cho Tiền Chính Hiên khi y mới chào đời, về sau lại không có mặt suốt quãng đường trưởng thành của con, hiện tại, hắn rất muốn bù đắp những nuối tiếc năm xưa.
Mặc dù không thể tham dự vào tuổi thơ của Tiền Chính Hiên lại từ đầu, chí ít hắn còn có thể vì y làm chút chuyện.
Hai mắt Tiền Chính Hiên cong cong như vầng trăng non, y thực sự là một thiếu niên rất tuấn tú, cười lên tựa như mặt trời tỏa nắng.
“Thích ạ, chỗ nào con cũng thích, trong cung vừa lớn vừa đẹp, trước giờ con chưa từng được ở chỗ nào đẹp như vậy.”
Quan trọng nhất là có cha mẹ ở bên.
Mẹ y cuối cùng cũng có thể được sống những ngày tốt đẹp, không cần phải vì y mà bôn ba mệt nhọc, vì miếng cơm manh áo mà âu lo, chỉ cần ăn sung mặc sướng, mưa gió ngày sau, y sẽ thay mẹ gánh lấy.
Tiền Nguyên Hằng bật cười xoa đầu Tiền Chính Hiên, đứa trẻ đáng yêu nhất thiên hạ, hồi nhị hoàng tử tam hoàng tử còn nhỏ, cũng trắng trắng mềm mềm nhưng không đáng yêu bằng một nửa Chính Hiên, con trai mình có khác, quả không giống những đứa trẻ khác.
A Ninh thật biết cách dạy dỗ.
Trái tim Tiền Nguyên Hằng mềm nhũn, thật tốt, A Ninh và Chính Hiên đều còn sống tốt khỏe mạnh, hắn vẫn còn cơ hội bù đắp cho hai người.
“Chính Hiên, ngày mai con cùng trẫm lên triều, trẫm muốn cả thiên hạ đều biết, trẫm có con trai là trạng nguyên.”
Tiền Chính Hiên chớp chớp mắt: “Ngày mai con nhất định sẽ đi, con là trạng nguyên, ngày mai không phải cha sẽ thụ quan cho con sao, người có thể tiết lộ trước người định phong cho con chức quan gì không?”
“Con muốn làm chức gì?”
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy buồn cười, quả nhiên vẫn là tâm tính thiếu niên, có gì nói thẳng.
“Con muốn tới Hàn Lâm viện, nghe nói trong đó có rất nhiều sách, con cảm thấy mình vẫn cần phải học tập thêm.”
“À, hay tới binh bộ đi, lão già bên binh bộ cũng nên lui về rồi, vừa hay để con lên thay.” Làm lão học giả của Hàn Lâm viện không thích hợp cho con trai hắn.
Tiền Chính Hiên : Cái...cái gì?
Không phải, Hàn Lâm viện với binh bộ thì liên quan gì với nhau, người đọc nhiều sách người lừa nổi con sao.
Tần Ninh lắc đầu, thầm cười khẽ trong lòng, hai tên ngốc này, vừa nhìn là biết ruột thịt, tính cách giống hệt nhau.
Tiền Chính Hiên nói: “Không phải chứ, con không định đến binh bộ đâu, con còn nhỏ mà.”
“Mười lăm tuổi rồi, đừng sợ, có người giúp con, đi làm cái tư lịch, nghe lời, đừng để bị đám ngốc trong Hàn Lâm viện làm hỏng người đi.” Tiền Nguyên Hằng dịu dàng dỗ dành, lại nhất quyết không thay đổi suy nghĩ của bản thân.
Con trai hắn vừa hoạt bát lại đáng yêu, nếu để mấy lão già ngu ngốc kia làm hỏng người hắn sẽ khóc đến chết mất, binh bộ tốt biết bao nhiêu, không có ai thuyết giáo, thích gì làm nấy, lại còn được bộ thượng thư tận tay chỉ dạy.
Tiền Chính Hiên mờ mịt: “Thế người còn hỏi con làm gì?”
Trêu con à!
Tiền Nguyên Hằng vỗ đầu y, cười nói: “Trêu chọc con một chút không được sao?”
Tiền Nguyên Bảo hồi còn nhỏ xíu xiu, không phải cũng là hắn ôm trong lòng dỗ khóc dỗ cười hay sao, kiều tiểu thư Tần Ninh cũng chỉ phụ trách cho con bú sữa, thuận tiện nhìn Tiền Đại Tráng dỗ con.
Mặt Tiền Chính Hiên cau lại thành một cục, làm nũng với Tần Ninh: “Mẹ, cha bắt nạt con, mẹ thấy mà không tới giúp con.”
Khóe môi Tần Ninh cong lên: “Được rồi được rồi, hai người đó, Tiền Nguyên Hằng, chàng còn lắm bé hay sao mà lại chấp nhặt với con.”
Tiền Nguyên Hằng khẽ cười, không nói gì.
A Ninh muốn giáo huấn, hắn chỉ cần nghe là được.
Tiền Chính Hiên nhìn Tiền Nguyên Hằng tập mãi thành quen, trong lòng không khỏi nghĩ năm xưa cha đã sống như thế nào!
Tần Ninh là người thế nào, y và mẹ nương tựa nhau mười mấy năm, tất nhiên y hiểu rất rõ, dù vẻ ngoài ôn nhu dễ gần, nhưng thực chất mẹ y là một người rất mạnh mẽ, chỉ cần là nàng muốn làm, sẽ không có chuyện không làm được.
Giống như năm đó hai người trên người không một văn tiền đến thư viện Vấn Tâm ở Giang Nam, Tần Ninh cũng có thể khiến đại nho đương thời nhìn ra tư chất bất phàm của Tiền Chính Hiên, thu y làm đồ đệ.
Chuyện như vậy, đã xảy ra rất nhiều lần.
Người mẹ dịu dàng khéo léo, dẫn y bình yên vô sự vượt qua thời loạn lạc, mặc dù từng phải chịu không ít khổ cực, nhưng một người phụ nữ làm được đến bước này cũng đủ thấy không tầm thường.
Tiền Nguyên Hằng xưa nay cũng không phải kiểu người dễ nói chuyện, hắn đã muốn đưa Tiền Chính Hiên tới binh bộ thì tức là không hề có ý thương lượng đường sống, dù vậy khi đối diện với Tần Ninh hắn cũng chỉ có thể yên lặng thỏa hiệp.
Tiền Chính Hiên chỉ có thể an ủi chính mình, có lẽ đây chính là tình yêu.
Y còn nhỏ, không hiểu cái này!
Cả nhà ba người vui vẻ trò chuyện, thế nhưng lại cố tình có vài kẻ không mọc mắt.
“Bệ hạ, quý phi nương nương cầu kiến!” Viên Hoàn rất miễn cưỡng vào truyền tin giúp Lương quý phi, sinh được đứa con không phải con trai của bệ hạ, ỷ vào việc không có ai biết liền lấy cái danh mẹ ruột của hoàng tử duy nhất mà giương oai, cũng không sợ bị vả mặt.
Sắc mặt Tiền Nguyên Hằng trầm xuống: “Thừa Càn cung là nơi nàng ta có thể đến sao? Cấm vệ quân ở đó làm gì!”
Nếu không phải gia tộc Lương thị chiến công hiển hách, nhân tài lớp lớp, cho dù cha ruột tam hoàng tử có vì hắn mà chết, hắn cũng sẽ không dung thứ cho Lương quý phi.
Nữ nhân này bao năm nay đều đi rêu rao với người ngoài rằng tam hoàng tử là con trai ruột của hắn, thậm chí ngay chính tam hoàng tử cũng không biết về thân thế của mình, chút tâm cơ nho nhỏ này, Thẩm thục phi thật sự là tự than không bằng.
Những lão tướng đi theo Tiền Nguyên Hằng đều biết sự thật về thân thế của nhị hoàng tử, lại chỉ có lác đác vài người biết cả tam hoàng tử cũng không phải con ruột của hắn.
Mấy người biết rõ nội tình còn ở sau lưng âm thầm phỉ nhổ, nói hoàng đế bệ hạ chính là cái nón xanh chuyên nghiệp.
“Bệ hạ, nghe nói hoàng hậu nương nương hồi cung, nên thiếp đến bái kiến.” Lương quý phi ở ngoài cửa cất cao giọng nói.
Tiền Nguyên Hằng muốn nhanh chóng đem người đuổi đi, chợt nghe Tần Ninh nói: “Quý phi tiến vào đi.”
Nàng muốn xem xem, là nhân vật nào dám tới khiêu khích nàng.
Lương quý phi kì thực cũng không để Tần Ninh vào mắt, bệ hạ trước giờ chán ghét nữ sắc, bao nhiêu nữ tử tuyệt sắc người còn không vừa mắt, huống chi là Tần thị.
Tần thị năm xưa gương mặt như hoa đào, có thể sánh với Tây Tử, hiện tại dù sao cũng đã là nữ nhân ba mươi tuổi.
Những nông phụ hơn ba mươi tuổi, có ai là mặt không đầy nếp nhăn, làn da chảy xệ, còn mọc đầy vết thâm nhám.
Cho dù bệ hạ năm xưa có yêu thương nàng ta, hiện tại nhìn thấy một lão phu nhân, sợ là cũng không dậy lên nổi hứng thú, một hoàng hậu không được sủng ái thì có thể mang đến cho đại hoàng tử được ích lợi gì.
Con trai nàng hiện tại là hoàng tử danh chính ngôn thuận, không sợ đấu không lại kẻ khác.
Tiền Nguyên Hằng nghe thấy tiếng cửa mở, theo bản năng lui về đứng sau lưng Tần Ninh, Tiền Chính Hiên cũng học theo lùi về một bước.
Sau đó kinh ngạc mà nhìn cha mình, không hổ là phụ tử, phản ứng cũng giống nhau y hệt.
Lương quý phi trên người y phục lụa là, trang sức chói lọi trên đầu đung đưa dưới ánh sáng, kinh động lòng người, nàng dung nhan minh diễm, tựa hồ như lần đầu gặp Dương Phi(*).
(*)Dương Quý phi (chữ Hán: 楊貴妃, 719 – 756[1]), còn gọi là Dương Ngọc Hoàn (楊玉環) hay Dương Thái Chân (楊太真)[2], là sủng phi của Đường Minh Hoàng Lý Long Cơ. Trong văn hóa Trung Hoa, bà được xếp vào một trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc, có sắc đẹp được ví là Tu hoa (羞花), khiến hoa thu mình lại vì hổ thẹn. (Wikipedia)
Lương quý phi kiêu ngạo từng bước tiến vào, liếc nhìn một thân áo vải thô sơ trên người Tần Ninh, cực kì khinh thường, quả nhiên không có số hưởng phúc.
Nhưng nhìn đến khuôn mặt đối phương, nàng ta liền triệt để lặng người.
Luận về dung mạo, Lương quý phi xinh đẹp vô song, nhưng Tần Ninh đứng bên kia, đôi mắt tựa như sóng nước mùa thu, vẻ mặt bình thản mà không lộ vẻ nhạt nhẽo, dường như lại là một loại thanh nhã xuất trần khác.
Nếu nói Lương quý phi dung mạo tựa Dương Phi, Tần Ninh lại là Tây Tử(*) xuất trần, là vẻ đẹp của thiên nhiên tạo hóa, kinh tâm động phách.
(*) Tây Thi.
Lương quý phi thầm nghĩ nữ tử trước mắt này chắc chắn đã đọc qua rất nhiều sách, toàn thân đều tỏa ra hơi thở tri thức, tựa như Thanh Dương Uyển Hề trong thi ca ngàn năm đang đứng trước mặt, bầu không khí xung quanh nàng tựa như gió lạnh mưa phùn giữa ngày hè nóng cháy.
Nàng nghĩ, khó trách bệ hạ bao năm vẫn tránh xa nữ sắc, thì ra không phải do chán ghét, chẳng qua tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân(*).
(*) Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa từng nhìn thấy mây. (Thivien.net)
Tần Ninh khẽ cười nhẹ: “Quý phi gặp bổn cung, vì sao không hành lễ?”
“Thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Lương quý phi hoàn hồn, lòng thầm nghĩ chính mình và con trai ái nhân, dù là tranh không được, cũng tuyệt không thể buông tay, “Thiếp nhìn thấy mỹ mạo của nương nương, nhất thời nhìn đến ngây người, mong nương nương thứ tội.”
“Thiếp bái kiến bệ hạ, bệ hạ đã lâu không tới thăm tam hoàng tử, là do thiếp đã làm sai điều gì sao?” Lương quý phi bày ra nụ cười trên mặt, “Thiếp không được thông minh, mong bệ hạ xem xét, tam hoàng tử là con trai ngài, nó tuổi còn nhỏ, thiếp cầu bệ hạ đừng lạnh nhạt với nó.”
Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói một câu: “Nàng khi nào thì làm chuyện đứng đắn, Lương Ngọc, đừng khoe mẽ chút thông minh nho nhỏ đó, đối phó thục phi thì cũng thôi đi, nhưng có những người nàng không thể đắc tội.”
Lương quý phi thầm cắn răng, trên mặt lại bày ra vẻ đáng thương.
“Thiếp ngu dốt, không biết đã làm sai chuyện gì, càng không biết đã đắc tội ai, thiếp kính trọng hoàng hậu nương nương bao năm nay một thân một mình nuôi dưỡng đại hoàng tử, không dựa vào ai nuôi dưỡng điện hạ tài giỏi như vậy, chẳng lẽ lại là bất kính với nương nương, thiếp nuôi dưỡng tam hoàng tử, lại còn phải dựa vào bệ hạ và nhà mẹ che chắn bảo hộ, thực sự không so được với hoàng hậu nương nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com